Chương 9
húng tôi từng xung đột trước kia, Bill và tôi ấy. Tôi đã từng chán ngán, mệt mỏi vì những thứ của ma cà rồng tôi buộc phải học để thích nghi, hoảng sợ vì dấn sâu vào hơn. Thỉnh thoảng tôi chỉ muốn gặp con người một lúc.
Vậy là trong hơn ba tuần, tôi đã làm thế. Tôi không gọi cho Bill; anh cũng chẳng gọi cho tôi. Tôi biết anh đã quay trở về từ Dallas bởi vì anh đã để va li của tôi ở hiên trước nhà. Khi soạn đồ ra, tôi tìm thấy một hộp trang sức bằng nhung đen nhét ở ngăn hông. Tôi ước gì mình đủ ý chí để không mở nó ra, nhưng tôi không kìm nổi. Bên trong là một cặp hoa tai đá hoàng ngọc, và một mẩu ghi chú, “Để đeo kèm với chiếc váy màu nâu của em.” Nghĩa là chiếc váy len móc màu nâu xám tôi đã mặc đi tới trụ sở của ma cà rồng. Tôi lè lưỡi khinh bỉ cái hộp và lái xe qua nhà anh chiều hôm đó để bỏ nó vào hòm thư của anh. Cuối cùng anh đã đi mua tặng tôi một món quà và giờ thì tôi phải trả lại nó.
Tôi thậm chí chẳng buồn cố gắng “nghĩ cho thấu đáo”. Tôi nghĩ não bộ của mình có thể quang đãng sau một thời gian, rồi lúc đó tôi sẽ biết mình phải làm gì.
Tôi có đọc báo. Những ma cà rồng ở Dallas và đám bạn con người của họ giờ là các thánh tử đạo, một điều có thể hết sức thuận lợi cho Stan. Cuộc Tàn Sát Lúc Nửa Đêm ở Dallas đã được quảng bá trên tất cả các tạp chí thời sự như là ví dụ hoàn hảo về một tội ác do ganh ghét. Cơ quan lập pháp đang chịu áp lực phải thông qua tất cả các loại điều luật dù không bao giờ là một phần của luật pháp nhưng lại làm mọi người thấy yên tâm hơn vì nghĩ rằng có thể khi nào đó sẽ là một phần của luật pháp; luật cung cấp cho những tòa nhà thuộc quyền sở hữu của ma cà rồng sự bảo vệ của liên bang, luật cho phép ma cà rồng giữ một số vị trí ứng cử (mặc dù chưa có ai gợi ý rằng một ma cà rồng có thể ứng cử vào Thượng viện Hoa Kỳ hay giữ chức vụ đại biểu Quốc hội). Thậm chí đã có cuộc vận động trong cơ quan lập pháp Texas để bầu một ma cà rồng vào chức vị hành pháp của bang. Rốt cuộc thì, một nghị sĩ tên là Garza đã được trích lại câu nói, “Cái chết bởi vết cắn của ma cà rồng ít nhất cũng được cho là không hề đau đớn, và ma cà rồng nhận được dinh dưỡng từ đó.”
Tôi có tin cho nghị sĩ Garza đây. Những vết cắn của ma cà rồng chỉ dễ chịu khi ma cà rồng muốn. Nếu ma cà rồng không mê hoặc bạn trước đó, một vết cắn nghiêm trọng của ma cà rồng (đối lập với một cái cắn yêu nhé) đau như quỷ ấy chứ.
Tôi băn khoăn không biết ông nghị Garza có liên quan đến Luna không, nhưng Sam đã nói với tôi rằng “Garza” là tên phổ biến của những người Mỹ gốc Mễ cũng ngang cái tên “Smith” trong cộng đồng người Mỹ gốc Anh.
Sam đã không hỏi tôi tại sao muốn biết. Điều đó làm tôi cảm thấy có phần bị bỏ rơi, vì tôi đã quen cảm thấy mình quan trọng đối với Sam. Nhưng dạo này anh không thảnh thơi lắm, cả trong lẫn ngoài công việc. Arlene nói chị ấy nghĩ anh đang hẹn hò với ai đó, mà là người đầu tiên, theo như chúng tôi nhớ được. Bất kể cô ấy là ai, không ai trong chúng tôi đã được gặp cô ấy, đấy là điều kỳ lạ về mối quan hệ này lẫn bản chất của nó. Tôi cố gắng kể cho anh ấy về những người biến hình Dallas, nhưng anh chỉ cười và tìm cớ thoái thác để đi làm gì đó khác.
Anh trai tôi, Jason, đã ghé qua nhà vào bữa trưa một ngày nọ. Không giống như hồi bà tôi còn sống. Bà có lẽ sẽ chuẩn bị một bữa trưa khổng lồ và sau đó chúng tôi sẽ chỉ ăn bánh mì kẹp vào buổi tối. Thời đó Jason tới khá thường xuyên; bà là một đầu bếp tuyệt hảo. Tôi đã xoay xở để làm cho anh món bánh mì thịt viên và xa lát khoai tây (mặc dù tôi không nói với anh là mua từ cửa hàng), và tôi còn một ít trà đào, do may mắn thôi.
“Em và Bill có chuyện gì vậy?” anh hỏi một cách thẳng thừng, khi đã hiểu ra. Anh quả là tốt bụng không hỏi han gì trên đường lái xe từ sân bay về.
“Em đã phát điên lên với Bill,” tôi nói.
“Tại sao?”
“Anh ấy đã thất hứa với em,” tôi nói. Jason đã cố gắng nhiều để cư xử như một người anh lớn, và tôi nên cố gắng chấp nhận sự quan tâm của anh thay vì phát cáu. Tôi bất chợt nghĩ, không phải lần đầu tiên, rằng có khả năng tôi khá nóng nảy. Trong một vài tình huống. Tôi khóa kín giác quan thứ sáu của mình một cách chắc chắn, chỉ nghe những gì Jason thực sự đang nói.
“Có người nhìn thấy cậu ta ở Monroe.”
Tôi hít một hơi thở sâu. “Với ai khác ư?”
“Đúng thế.”
“Ai vậy?”
“Em sẽ không tin chuyện này đâu. Portia Bellefleur.”
Tôi sẽ không thể kinh ngạc hơn cho dù Jason bảo Bill đang hẹn hò với Hillary Clinton (mặc dù Bill là kẻ theo Đảng Dân chủ). Tôi trợn tròn mắt nhìn anh trai mình cứ như thể anh ấy vừa đột ngột tuyên bố mình là Sa Tăng vậy. Những thứ duy nhất mà tôi và Portia Bellefleur có chung với nhau là nơi sinh, cơ quan sinh dục phụ nữ, và mái tóc dài. “Ồ,” tôi nói trống rỗng. “Em không biết liệu mình phải tức điên lên hay lăn ra cười nữa. Anh thấy vụ này sao?”
Bởi vì nếu có ai hiểu về mấy trò đàn ông-đàn bà, đó phải là Jason. Ít nhất, anh ấy biết từ quan điểm của một người đàn ông.
“Cô ta trái ngược với em,” anh nói với sự trầm ngâm thái quá. “Trong mọi mặt mà anh có thể nghĩ đến. Cô ta là người có giáo dục, cô xuất thân từ, chắc có thể nói là từ tầng lớp quý tộc, và cô ta là luật sư. Thêm nữa, anh trai cô ta là cảnh sát. Và họ đi nghe nhạc giao hưởng và mấy thứ rác rưởi khác.”
Nước mắt dâng đầy mắt tôi. Tôi đã có thể đi nghe giao hưởng với Bill, nếu anh ấy rủ tôi.
“Mặt khác, em lại thông minh, xinh đẹp, và em sẵn lòng chịu đựng những cung cách nhỏ nhặt của cậu ta.” Tôi không dám quả quyết ý Jason muốn nói là gì, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là không nên hỏi. “Nhưng chúng ta chắc chắn không phải tầng lớp quý tộc. Em làm việc trong quán rượu, còn anh trai của em làm việc trong một đội hậu trường sân khấu.” Jason nhếch mép cười với tôi.
“Chúng ta đã ở đây cũng lâu như những người nhà Bellefleur,” tôi nói, cố gắng không tỏ ra ủ rũ.
“Anh biết vậy, và em biết vậy. Và Bill chắc chắn biết thế, bởi vì lúc đó anh ta còn sống mà.” Đúng thế thật.
“Vụ chống lại Andy có diễn tiến gì không?” tôi hỏi.
“Vẫn chưa có lời buộc tội nào chống lại anh ta hết, nhưng tin đồn về câu lạc bộ tình dục đang nhanh chóng nhan nhản bay đi khắp thị trấn. Lafayette đã rất vui mừng vì được mời tham dự; rõ là anh ta đã nhắc tới nó cho kha khá người rồi. Họ nói bởi vì luật trên hết của câu lạc bộ là Giữ Yên Lặng, Lafayette đã bị đánh đập vì sự nhiệt tình của mình.”
“Anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ rằng nếu có ai đó thành lập một câu lạc bộ tình dục ở quanh Bon Temps, họ đã gọi cho anh rồi,” anh nói, hết sức nghiêm túc.
“Anh nói đúng,” tôi nói, lại bị choáng khi thấy Jason có thể nhạy cảm đến mức nào. “Anh sẽ là người đầu tiên trong danh sách.” Tại sao tôi lại không nghĩ về điều này trước kia nhỉ? Không những nổi danh là một kẻ làm nóng giường chiếu, Jason còn vừa rất hấp dẫn vừa chưa kết hôn nữa.
“Điều duy nhất mà em có thể nghĩ ra,” tôi chậm rãi nói, “Lafayette là người đồng tính, như anh cũng biết quá rồi đấy.”
“Thì sao?”
“Thì có thể cái câu lạc bộ này, nếu nó có tồn tại, chỉ chấp nhận những người thấy ổn với chuyện đó.”
“Nghe cũng có lý,” Jason nói.
“Vâng, thưa Ngài Kỳ Thị Đồng Tính.”
Jason nhún vai mỉm cười. “Tất cả mọi người đều có điểm yếu,” anh nói. “Hơn nữa, như em biết đấy, anh đang hẹn hò với Liz khá đều đặn. Anh nghĩ bất cứ ai có óc cũng sẽ nhận ra Liz không sẵn lòng chia sẻ một cái khăn ăn, bạn trai lại càng không.”
Anh ấy nói đúng. Gia đình Liz khét tiếng với chuyện tuân thủ sát sao câu “Đừng bao giờ làm người đi vay hay người cho mượn”.
“Anh tài thật đấy, anh trai,” tôi nói, chú tâm vào những thiếu sót của anh ấy, hơn là bè lũ nhà Liz. “Có rất nhiều thứ còn tệ hơn đồng tính nữa.”
“Như là gì?”
“Ăn trộm này, phản bội này, sát nhân này, cưỡng hiếp này…”
“OK, OK, anh hiểu ý em rồi.”
“Em hy vọng là anh hiểu,” tôi nói. Những điểm khác biệt giữa chúng tôi làm tôi đau lòng. Nhưng dù gì tôi cũng yêu quý Jason; anh ấy là tất cả những gì còn lại mà tôi có.
Tôi đã nhìn thấy Bill đi chơi với Portia vào cùng buổi tối hôm đó. Tôi thoáng thấy họ trong xe hơi của Bill, lái xuống phố Claiborne. Portia quay đầu về phía Bill, nói chuyện; anh ấy đang nhìn thẳng về phía trước, không biểu cảm gì, đấy là những gì tôi có thể nhìn được. Họ không thấy tôi. Tôi đang đi tới máy ATM ở ngân hàng trên đường đi làm.
Nghe nói và nhìn thấy tận mắt là hai việc khác hẳn nhau. Tôi cảm thấy một cơn sóng phẫn nộ choáng ngợp; và tôi hiểu Bill đã cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy bạn mình chết. Tôi muốn giết chết ai đó. Tôi chỉ không chắc là mình muốn giết ai thôi.
Andy ở trong quán rượu tối hôm đó, ngồi trong khu phục vụ của Arlene. Tôi lấy làm mừng, bởi vì Andy trông thật tàn tạ. Anh ta không hề cạo râu, quần áo thì nhàu nát. Anh ta bước tới chỗ tôi khi ra về, và tôi có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. “Quay lại với hắn ta đi,” anh ta nói. Giọng anh ta khàn đi vì giận dữ. “Hãy quay lại với gã ma cà rồng chết tiệt của cô đi để hắn cho em gái tôi yên.”
Tôi không biết phải nói gì với Andy Bellefleur. Tôi chỉ đứng nhìn chằm chằm cho tới khi anh ta chân nam đá chân chiêu bước ra khỏi quán. Tôi thoáng nghĩ rằng bây giờ mọi người sẽ không còn kinh ngạc khi nghe về một xác chết trong xe hơi của anh ta như họ đã từng kinh ngạc vài tuần trước nữa.
Đêm hôm sau là ngày nghỉ của tôi, nhiệt độ đã hạ xuống. Đó là ngày thứ Sáu, và đột nhiên tôi phát ngán với việc ở một mình. Tôi quyết định đi xem một trận bóng ở trường trung học. Đây là trò tiêu khiển của cả Bon Tepms, và các trận đấu được thảo luận khắp nơi vào sáng thứ Hai ở tất cả các cửa hàng trong thị trấn. Đoạn phim về trận đấu đã được chiếu hai lần trên một kênh truyền hình địa phương, và những cậu bé trai hứa hẹn có triển vọng với trái bóng là mấy vị tiểu vương hết, nhưng đa phần sau này chúng chẳng thành ra gì cả.
Đừng xuất hiện ở trận đấu với bộ dạng rũ rượi.
Tôi chải tóc ở trước trán ngược về phía sau rồi buộc bằng dây chun và dùng máy cuốn làm xoăn phần tóc còn lại, thế là tôi có những lọn tóc xoăn dày thả buông bờ vai. Những vết thâm tím của tôi đã biến mất. Tôi trang điểm kỹ càng, đến tận cả kẻ viền môi. Tôi mặc quần bó màu đen và áo len màu đen đỏ. Tôi đi bốt da đen, đeo hoa tai vòng vàng, và kẹp một cái nơ đen đỏ để che sợi dây chun trên tóc mình đi. (Đoán xem những màu sắc của trường học chúng tôi là gì nào.)
“Khá đẹp,” tôi nói, ngắm nhìn thành quả của mình trong gương. “Thậm chí là quá đẹp.” Tôi gom chiếc áo khoác đen và ví, rồi lái xe vào thị trấn.
Khán đài đông nghẹt những người tôi quen biết. Cả chục giọng nói gọi tôi, cả chục người nói với tôi rằng tôi trông đáng yêu như thế nào, và vấn đề là… tôi đang khổ sở. Ngay khi nhận ra điều này, tôi gắn chặt nụ cười trên khuôn mặt mình và tìm kiếm ai đó để ngồi cùng.
“Sookie! Sookie!” Tara Thornton, một trong vài người bạn thân thời trung học của tôi, gọi tôi từ phía trên cao của khán đài. Cô ấy vẫy tay điên cuồng, tôi cười đáp lại và bắt đầu đi lên, trên đường lại nói chuyện với thêm nhiều người nữa. Mike Spencer, giám đốc nhà tang lễ, cũng ở đó, trong bộ trang phục cao bồi ưa thích của ông, và người bạn tốt của bà tôi, Maxine Fortenberry, cùng con trai bà, Hoyt, bạn của Jason. Tôi nhìn thấy Sid Matt Lancaster, ông luật sư lâu đời, bó gối cạnh bà vợ.
Tara đang ngồi cùng chồng chưa cưới, Benedict Tallie, người mà tiếc thay không thể tránh bị gọi là “Trứng”[5]. Cùng với họ là người bạn thân nhất của Benedict, JB du Rone. Khi nhìn thấy JB, tinh thần tôi bắt đầu phấn chấn, và cả cái bản năng tình dục bị đè nén bấy lâu nay cũng thế. JB đã có thể xuất hiện trên tờ bìa của một tiểu thuyết lãng mạn, anh ta thật đáng yêu. Thật không may, đầu anh ta chẳng có não, tôi đã khám phá ra điều đó qua vài lần chúng tôi hẹn hò. Tôi thường nghĩ mình hầu như không phải dựng lên rào cản tâm lý nào khi ở cùng JB, bởi vì anh ta chẳng có suy nghĩ nào để đọc cả.
“Này, mọi người thế nào?”
“Chúng tôi đều ổn cả!” Tara nói, vẻ cô gái tiệc tùng sáng bừng trên mặt. “Còn cậu thì sao? Tớ không gặp cậu từ hồi nảo hồi nào rồi!” Mái tóc đen của cô ấy được cắt ngắn mái bằng, và màu son của cô có thể nhóm lên một đống lửa, nó thật nóng bỏng. Cô mặc đồ trắng xám và đen với khăn quàng đỏ để thể hiện tinh thần đội mình, và cô cùng Trứng uống chung trong chiếc cốc giấy bán ở sân vận động. Ly nước có pha cồn; tôi có thể ngửi thấy mùi rượu whiskey từ chỗ tôi đứng. “Dịch sang kia, JB, để em ngồi với anh,” tôi nói với một nụ cười đáp lại.
“Tất nhiên rồi, Sookie,” anh ta nói, có vẻ rất vui khi gặp tôi. Đó là một trong những nét quyến rũ của JB. Những nét kia bao gồm hàm răng trắng hoàn hảo, mũi thẳng tắp, khuôn mặt nam tính đẹp trai đến nỗi khiến ta chỉ muốn vươn tay ra vuốt ve má anh ta, ngực rộng và phần eo thanh mảnh. Có lẽ không hẳn là thanh mảnh như trước kia, nhưng JB là con người, và đó là một Điều Tốt. Tôi yên vị ngồi giữa Trứng và JB, và Trứng cười ruồi quay về phía tôi.
“Muốn uống không, Sookie?”
Tôi vốn không thích uống rượu, bởi vì tôi nhìn thấy hậu quả của nó hằng ngày. “Không đâu, cám ơn,” tôi nói. “Anh dạo này thế nào, Trứng?”
“Tốt,” anh ta nói, sau khi suy xét. Anh ta có nhiều thứ để uống ngoài Tara. Anh ta đã uống quá nhiều.
Chúng tôi nói về những người bạn chung và các mối quen biết cho tới khi trận bóng đá bắt đầu, rồi sau đó thì trận đấu là chủ đề duy nhất của cuộc hội thoại. Trận Bóng, nói một cách khái quát, bởi vì tất cả các trận đấu trong vòng năm mươi năm qua nằm trong những ký ức đây đó của Bon Temps, và trận đấu này được so sánh với tất cả các trận khác, những cầu thủ này với tất cả các cầu thủ khác. Tôi thực sự có thể vui thú một chút với dịp này, bởi vì tôi đã phát triển rào cản tâm lý của mình tới mức có thể giả vờ rằng mọi người đều chính xác như những gì họ nói, bởi vì tôi tuyệt đối không lắng nghe vào sâu hơn.
JB dịch lại càng lúc càng gần, sau một trận mưa rào lời khen về mái tóc và hình thể của tôi. Mẹ JB đã dạy anh ta từ nhỏ rằng người phụ nữ nào được trân trọng cũng đều hạnh phúc, và nó là một triết lý đơn giản đôi lúc vẫn giúp JB tránh xa khỏi rắc rối.
“Em nhớ vị bác sĩ ở bệnh viện đó chứ, Sookie?” anh ta đột ngột hỏi tôi trong hiệp hai của trận.
“Có chứ. Bác sĩ Sonntag. Góa phụ.” Cô ấy quá trẻ để làm góa phụ, và còn trẻ hơn để làm bác sĩ. Tôi đã giới thiệu cô ấy cho JB.
“Bọn anh đã hẹn hò một thời gian. Anh và một bác sĩ,” anh ta kinh ngạc nói.
“Ê, vậy hay đấy chứ.” Tôi đã hy vọng nhiều vào chuyện đó. Có vẻ như bác sĩ Sonntag có thể sử dụng những gì mà JB có, và JB cần… Ừ thì, anh ta cần có ai đó chăm sóc cho mình.
“Nhưng sau đó cô ấy bị chỉ định quay trở về Baton Rouge,” anh ta nói với tôi. Anh ta trông ngơ ngẩn chút đỉnh. “Anh đoán là mình nhớ cô ấy.” Một hệ thống chăm sóc sức khỏe đã mua lại bệnh viện nhỏ của chúng tôi, và các bác sĩ khoa cấp cứu đã được chuyển tới trong bốn tháng liên tiếp. Cánh tay anh ta bá chặt lấy bả vai tôi. “Nhưng được gặp lại em thật mừng quá,” anh ta vỗ về tôi.
Xin Chúa ban phước lành cho trái tim anh ta. “JB này, anh có thể tới Baton Rouge để gặp cô ấy mà,” tôi gợi ý. “Tại sao anh không làm thế?”
“Cô ấy là bác sĩ. Cô ấy không có nhiều thời gian nghỉ đâu.”
“Cô ấy sẽ dành thời gian rảnh cho anh.”
“Em nghĩ thế sao?”
“Trừ khi cô ấy là con nhỏ thậm ngu,” tôi nói với anh ta.
“Anh có thể làm vậy. Anh đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại tối hôm trước. Cô ấy đã nói rằng cô ấy ước gì anh có ở đó.”
“Đó là một gợi ý khá rõ đấy, JB.”
“Em nghĩ thế?”
“Em chắc chắn mà.”
Anh ta trông tươi tỉnh hơn. “Vậy thì ngày mai anh chắc chắn sẽ lái xe tới Baton Rouge,” anh nói lại. Anh ta hôn lên má tôi. “Em làm anh cảm thấy vui quá, Sookie à.”
“Ồ, JB, anh cũng vậy thôi mà.” Tôi tặng anh ta một cái hôn vội lên môi, chỉ một cái hôn nhanh gọn thôi.
Đúng lúc ấy tôi thấy Bill nhìn trừng trừng lên chỗ tôi.
Anh và Portia ở dãy ghế tiếp theo, gần phía cuối. Anh đã xoay hẳn cả người nhìn lên phía tôi.
Nếu tôi đã lên kế hoạch cho chuyện này, thì mọi chuyện quả không thể nào tốt hơn được. Đây là một khoảnh khắc Cho-anh-chết diệu kỳ.
Và nó bị phá hỏng.
Tôi chỉ muốn anh ấy.
Tôi đảo mắt đi mỉm cười với JB, mặc dù điều tôi mong muốn là gặp Bill ở bên dưới khán đài và làm tình với anh ngay lập tức. Tôi những muốn anh kéo tuột quần mình xuống và đi vào tôi từ phía sau. Tôi muốn anh làm tôi rên rỉ.
Tôi quá choáng váng tới nỗi không biết phải làm gì nữa. Tôi có thể cảm nhận mặt mình chuyển sang màu đỏ dừ. Tôi thậm chí không thể giả vờ cười được nữa.
Sau giây lát, tôi coi điều này gần như chuyện khôi hài. Tôi đã được nuôi dưỡng trưởng thành theo kiểu truyền thống hết sức, nếu căn cứ vào cái khiếm khuyết bất thường của tôi. Một cách tự nhiên, tôi đã hiểu được thực tế cuộc sống khá sớm kể từ khi đọc được ý nghĩ (và, là một đứa trẻ, đã không thể kiểm soát được những thứ mình tiếp nhận). Và tôi đã luôn nghĩ rằng chuyện tình dục khá là thú vị, mặc dù cũng chính cái khiếm khuyết đã khiến tôi học hỏi được rất nhiều về tình dục theo lý thuyết đó đã ngăn không cho tôi vận dụng vào thực hành. Dầu gì đi nữa, thật khó tham gia vào trận mây mưa khi bạn biết đối tác của mình lại đang ước bạn là Tara Thornton (ví dụ như thế), hay khi anh ta mong bạn nhớ mang theo bao cao su, hoặc khi anh ta đang chỉ trích các phần cơ thể bạn. Để tình dục được mỹ mãn, bạn phải tập trung hoàn toàn vào những gì đối tác của bạn đang thực hiện, để cho bạn không thể bị sao nhãng bởi những gì anh ta đang suy nghĩ.
Với Bill, tôi không thể nghe thấy một thứ gì cả. Và anh ấy rất có kinh nghiệm, rất êm ái, hoàn toàn tận tâm để làm mọi thứ cho đúng. Xem ra tôi cũng chỉ là một con nghiện như Hugo mà thôi.
Tôi ngồi lại đến cuối trận đấu, mỉm cười gật đầu khi có vẻ phải thế, cố gắng không nhìn xuống sang bên trái, và nhận ra là sau khi hết nửa trận đấu, tôi đã chẳng nghe ra một bài hát nào mà ban nhạc đã chơi. Tôi cũng không chú ý rằng em họ của Tara đã xoay sang hát đơn ca. Khi đám đông dần dịch chuyển tới bãi đỗ xe sau khi Bon Temps Hawks giành thắng lợi, 28-18, tôi đã đồng ý chở JB về nhà. Lúc đó Trứng không bị say xỉn gì, bởi vậy tôi khá chắc anh ta và Tara sẽ ổn; nhưng tôi vẫn nhẹ lòng khi thấy Tara cầm lái.
JB sống gần khu trung tâm đô thị trong nửa tòa nhà đôi. Anh ta ngọt ngào mời tôi vào nhà, nhưng tôi nói tôi phải về. Tôi ôm chặt lấy anh ta, và khuyên anh gọi cho bác sĩ Sonntag. Tôi vẫn không biết cô ta là gì.
Anh ta nói sẽ làm thế, nhưng rồi thì, với JB, bạn chẳng thể nói chắc được điều gì.
Sau đó tôi đã phải dừng lại đổ xăng ở một trạm xăng duy nhất còn mở lúc đêm khuya, trò chuyện hồi lâu với anh họ Derrick của Arlene (người đã dũng cảm nhận làm ca đêm), bởi vậy tôi về nhà hơi muộn hơn dự kiến.
Khi tôi mở cánh cửa trước, Bill bước ra khỏi bóng tối. Không nói một lời, anh chộp lấy cánh tay tôi kéo vào anh, đoạn hôn tôi. Trong phút chốc chúng tôi ép chặt lấy cánh cửa ra vào, cơ thể anh chuyển động nhịp nhàng cùng cơ thể tôi. Tôi với một tay ra sau lưng để mò mẫm ổ khóa, và chìa khóa cuối cùng cũng xoay. Chúng tôi biến vào trong nhà, và anh lật tôi quay mặt vào đi văng. Tôi siết chặt tay vào đi văng và, đúng như tôi tưởng tượng, anh kéo tụt quần tôi xuống, và sau đó anh đã ở trong tôi.
Tôi phát ra một tiếng rên rỉ hoang dại mà tôi chưa bao giờ nghe thấy thoát ra từ cổ họng mình. Bill cũng phát ra những âm thanh hoang sơ không kém. Tôi không nghĩ tôi có thể diễn đạt thành một từ. Bàn tay anh lần mò dưới áo len của tôi, và áo lót của tôi đã thành hai mảnh. Anh thật thô bạo. Tôi gần như xuội cả người sau lần lên đỉnh đầu tiên. “Không,” anh gầm lên khi tôi đang lả đi, và anh tiếp tục thúc vào. Rồi anh tăng nhịp độ cho đến khi tôi gần như khóc nức nở, sau đó áo len của tôi rách toang, và răng anh lần tìm vai tôi. Anh bật ra một âm thanh trầm, khủng khiếp, và rồi, sau những giây dài, mọi việc kết thúc.
Tôi thở hổn hển cứ như vừa chạy một dặm, và anh cũng run rẩy. Không cần bận tâm mặc lại quần áo, anh xoay người tôi lại để tôi nhìn vào mặt anh, và đầu anh lại cúi xuống vai tôi để liếm cái vết thương nho nhỏ. Khi nó đã ngừng chảy máu và bắt đầu liền lại, anh cởi bỏ tất cả những gì tôi đang mặc, thật chậm rãi. Anh làm sạch phần dưới của tôi; anh hôn tôi phần trên.
“Em có mùi của hắn ta” là điều duy nhất anh nói. Anh tiếp tục xóa sạch mùi đó và thay bằng mùi của anh.
Sau đó chúng tôi ở trong phòng ngủ, và tôi vừa kịp hài lòng vì mình đã thay khăn trải giường sáng hôm đó thì anh đã hướng miệng về phía miệng tôi một lần nữa.
Tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Anh đã không ngủ với Portia Bellefleur. Tôi không biết anh đang theo vụ gì, nhưng anh không cặp kè với cô ta. Anh luồn hai tay xuống bên dưới tôi và giữ tôi áp sát vào người anh chặt hết mức; anh cọ mũi vào cổ tôi, xoa bóp hông tôi, lướt ngón tay xuống đùi tôi, và hôn khoeo chân tôi. Anh tắm mình trong tôi. “Mở rộng chân em ra cho anh, Sookie,” anh thầm thì, bằng giọng trầm lạnh, và tôi đã làm thế. Anh đã lại sẵn sàng, và anh làm thô bạo, cứ như đang cố gắng để chứng tỏ điều gì đó.
“Dịu dàng tí nào,” tôi nói, lần đầu tiên tôi nói vậy.
“Anh không thể. Đã lâu quá rồi, lần tới anh sẽ dịu dàng, anh thề,” anh nói, lướt lưỡi xuống quai hàm tôi. Răng nanh của anh chà xát vào cổ tôi. Răng nanh, lưỡi, miệng, những ngón tay, của quý đàn ông; giống như được làm tình cùng thú dữ vậy. Anh ở khắp nơi, nơi nào cũng thật gấp gáp.
Khi anh đổ sụp xuống thân trên của tôi, tôi đã kiệt sức. Anh chuyển sang nằm bên cạnh tôi, một chân quàng sang chân tôi, một tay vòng qua ngực tôi. Hẳn anh đã có thể lấy ra một con dấu sắt nóng đỏ đóng vào tôi, nhưng làm thế thì tôi chắc chẳng vui thú gì.
“Em ổn chứ?” anh lầm bầm.
“Ngoại trừ mấy lần phải va vào tường gạch,” tôi nói mập mờ.
Chúng tôi đều lả đi ngủ một chút, mặc dù Bill tỉnh dậy trước, như anh luôn làm vào ban đêm. “Sookie này,” anh nói khẽ khàng. “Em yêu. Dậy nào.”
“Ư ư,” tôi nói, chậm chạp tỉnh lại. Lần đầu tiên trong hàng tuần liền, tôi tỉnh dậy với niềm tin mù mờ rằng tất cả mọi thứ trên thế giới đều vẫn ổn. Dần dà nản lòng, tôi nhận ra rằng mọi chuyện còn lâu mới ổn. Tôi mở mắt ra. Bill ở ngay phía trên tôi.
“Chúng ta phải nói chuyện,” anh nói, vuốt vuốt tóc trên mặt tôi ra sau.
“Thì nói đi.” Bây giờ tôi đã tỉnh. Điều khiến tôi tiếc nuối không phải là cuộc làm tình, mà là phải thảo luận những vấn đề giữa chúng tôi.
“Anh đã mờ mắt vì nóng giận ở Dallas,” anh nói ngay. “Ma cà rồng làm thế khi cơ hội săn mồi hiển hiện ngay trước mắt. Bọn anh đã bị tấn công. Bọn anh có quyền săn đuổi những kẻ đã muốn giết bọn anh.”
“Thế chẳng khác gì quay trở về những ngày không có luật pháp,” tôi nói.
“Nhưng ma cà rồng đi săn, Sookie à. Đó là bản chất của bọn anh,” anh nói rất nghiêm túc. “Như những con báo; như những con sói. Bọn anh không phải là người. Bọn anh có thể ra vẻ như thế, khi cố gắng chung sống với mọi người… trong xã hội của em. Thỉnh thoảng bọn anh có thể nhớ ra mọi thứ như thế nào khi còn ở giữa mọi người, một trong số mọi người. Nhưng chúng ta không cùng một loài. Bọn anh không còn ở trong cơ thể người nữa.”
Tôi suy nghĩ về điều này. Anh ấy đã nói với tôi điều này, hết lần này đến lần khác, theo nhiều lời lẽ khác nhau, kể từ khi chúng tôi bắt đầu qua lại.
Hoặc là có thể, anh ấy đã nhìn thấy tôi, nhưng tôi không thấu hiểu anh ấy: một cách rõ ràng, chân thật. Cho dù có thường xuyên nghĩ là mình đã hòa hợp với phần kia khác biệt của anh đến thế nào đi nữa, tôi nhận ra rằng mình vẫn mong anh hành xử như anh là JB du Rone, hay như Jason, hay như mục sư nhà thờ của tôi.
“Có lẽ cuối cùng em cũng sẽ hiểu thôi,” tôi nói. “Nhưng anh phải nhận ra rằng, đôi khi em sẽ không thích những sự khác biệt đó. Thỉnh thoảng em sẽ phải chạy trốn và bình tâm lại. Em sẽ thật sự cố gắng. Em yêu anh thật lòng.” Sau khi đã cố gắng hết sức để hứa thỏa hiệp với anh, tôi lại bị gợi nhớ về nỗi đau của riêng mình. Tôi vớ lấy tóc của anh và xoay anh lăn lại để nhìn xuống anh. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bây giờ, anh nói cho em nghe anh đang làm gì với Portia.”
Hai bàn tay to lớn của Bill yên vị trên hông tôi khi anh giải thích.
“Cô ta đến gặp anh sau khi anh trở lại Dallas, đêm đầu tiên. Cô ta đã đọc về chuyện xảy ra ở đó, thắc mắc không biết anh có biết bất kỳ ai đã có mặt vào ngày hôm đó hay không. Khi anh nói rằng chính anh đã có mặt ở đấy - anh đã không đề cập đến em - Portia bảo cô ta nghe nói một số vũ khí được sử dụng trong trận tấn công có xuất xứ từ một địa điểm ở Bon Temps, Cửa hàng Thể thao Sheridan. Anh hỏi cô ta làm thế nào biết được thông tin này; cô ta nói mình là luật sư, không thể nói được. Anh hỏi tại sao cô ta lại quan tâm, nếu không muốn nói thêm gì với anh; cô ta nói cô ta là một công dân tốt và cô ta ghét chứng kiến các công dân khác bị ngược đãi. Anh hỏi cô ta sao lại đến tìm anh; cô ta nói anh là ma ca rồng duy nhất cô ta biết.”
Tôi tin điều đó giống như tôi tin rằng Portia là một vũ nữ múa bụng bí mật.
Tôi nheo mắt lại khi đã hiểu ra. “Portia không hề quan tâm tới những quyền lợi của ma cà rồng,” tôi nói. “Có lẽ cô ta muốn vào trong quần anh đấy, nhưng cô ta không quan tâm tới các vấn đề pháp luật liên quan đến ma cà rồng đâu.”
“ ‘Vào trong quần anh’? Em có cụm từ nghe hay nhỉ.”
“Ồ, trước đây anh nghe rồi mà,” tôi nói, hơi bối rối.
Anh lắc lắc đầu, mặt ánh lên sự hài hước. “Vào trong quần anh,” anh nhắc lại, phát âm thật chậm. “Anh sẽ vào trong quần em, nếu như em đang mặc một cái.” Anh xoa hai tay lên xuống để minh họa.
“Thôi đi cho,” tôi nói. “Em đang cố gắng suy nghĩ này.”
Hai tay anh đang nhấn vào hông tôi, rồi thả ra, làm tôi di chuyển tới lui trên mình anh. Tôi bắt đầu thấy khó khăn không nghĩ ngợi gì được.
“Dừng lại đi, Bill,” tôi nói. “Nghe này, em nghĩ Portia muốn thiên hạ nhìn thấy cô ta đi với anh để được mời tham gia cái câu lạc bộ tình dục gì đó ở Bon Temps.”
“Câu lạc bộ tình dục?” Bill thích thú nói, không mảy may dừng tay.
“Phải rồi, em không kể với anh sao… Ồ, Bill, không… Bill, em vẫn còn mệt đừ từ lần vừa rồi… Ôi. Ôi, Chúa ơi.” Hai bàn tay anh tóm chặt lấy tôi bằng sức mạnh khủng khiếp, và cọ xát người tôi đầy mục đích, vào ngay trên cái của quý căng cứng của anh. Anh lại bắt đầu lắc tôi, lui lui tới tới. “Ôi,” tôi nói, lịm trong khoảnh khắc đó. Tôi bắt đầu nhìn thấy những sắc màu trôi nổi trước mắt mình, và sau đó tôi bị lắc quá nhanh đến nỗi không biết mình chuyển động thế nào nữa. Điểm kết thúc đến cùng một lúc với cả hai chúng tôi, và chúng tôi ôm chặt nhau thở dốc trong vài phút.
“Chúng ta không bao giờ nên chia cách nhau nữa,” Bill nói.
“Em không biết nữa, chuyện này hầu như cũng đáng giá đấy chứ.”
Một chút dư chấn làm cơ thể anh lay động. “Không,” anh nói. “Chuyện này thật tuyệt vời, nhưng anh thà rời khỏi thị trấn vài ngày, còn hơn là xung đột với em một lần nữa.” Anh mở to hai mắt. “Em thực sự đã hút một viên đạn ra khỏi vai của Eric sao?”
“Vâng, hắn nói em phải lấy nó ra trước khi da thịt hắn liền lại phía trên viên đạn.”
“Hắn có nói với em rằng hắn có một con dao gập trong túi quần không?”
Tôi ngạc nhiên. “Không hề. Hắn ta có sao? Tại sao hắn ta lại làm như thế?”
Bill nhướn lông mày, cứ như là tôi đã nói điều gì đó nực cười lắm vậy.
“Đoán xem,” anh nói.
“Để em ngậm vào vai hắn ta sao? Anh không thể nói thế được.”
Bill chỉ giữ nguyên cái nhìn nghi ngờ.
“Ôi, Bill. Em đã bị lừa làm thế. Gượm đã - hắn đã trúng đạn! Viên đạn đó đã có thể trúng vào em, nhưng thay vào đó là trúng vào hắn. Hắn ta đã bảo vệ em.”
“Như thế nào?”
“Ồ, bằng cách nằm lên trên em…”
“Anh không còn gì để nói.” Chẳng có chút gì lỗi thời ở Bill vào lúc ấy. Mặt khác, lại có một cái nhìn khá là xưa trên mặt anh.
“Nhưng, Bill này… Anh cho rằng anh ta là kẻ thủ đoạn vậy sao?”
Đôi lông mày lại nhướn lên lần nữa.
“Nằm trên người em không phải là một đặc ân gì cả,” tôi phản kháng, “để ai đó phải lĩnh một viên đạn vì điều ấy. Trời ạ. Việc đó thật là điên rồ!”
“Nó đã làm cho máu của hắn ta chảy trong em.”
“Chỉ một hoặc hai giọt thôi. Em nhổ hết chỗ còn lại ra ngoài rồi,” tôi nói.
“Một hoặc hai giọt là đủ nếu em cũng nhiều tuổi như Eric.”
“Đủ cho cái gì?”
“Anh ta sẽ biết một vài thứ về em, bây giờ.”
“Cái gì, như là cỡ váy của em á?”
Bill mỉm cười, không phải khi nào cũng là dấu hiệu dễ chịu. “Không, như là em đang cảm nhận những gì. Giận dữ, hứng tình, yêu thương.”
Tôi nhún vai. “Sẽ chẳng có ích gì cho hắn ta cả.”
“Có thể nó không quá quan trọng, nhưng từ giờ hãy cẩn thận,” Bill cảnh báo tôi. Anh có vẻ rất nghiêm túc.
“Em vẫn chẳng thể tin được có ai đó đặt mình vào vị trí hứng đạn cho em chỉ để hy vọng em sẽ nuốt một giọt máu vào khi lấy viên đạn ra. Thật lố bịch. Anh biết đấy, em thấy có vẻ như anh khơi mào chủ đề này ra chỉ để em thôi om sòm về Portia, nhưng em sẽ không làm thế đâu. Em nghĩ rằng Portia tin nếu cô ta hẹn hò với anh, ai đó sẽ mời cô ta tới dự câu lạc bộ tình dục, bởi vì nếu cô ta sẵn lòng quan hệ tình dục với một ma cà rồng, thì cô ta cũng sẵn lòng làm mọi thứ. Họ nghĩ thế,” tôi vội vã nói sau khi nhìn vào mặt Bill. “Vậy nên Portia nghĩ là cô ta sẽ đi, cô ta sẽ biết mọi chuyện, cô ta sẽ tìm ra ai là kẻ thực sự đã giết Lafayette, Andy sẽ được minh oan.”
“Đó là một âm mưu phức tạp.”
“Anh có thể bắt bẻ được không?” Tôi khá tự hào khi dùng từ bắt bẻ, từ này đã nằm trong lịch Từ Ngữ Trong Ngày của tôi.
“Thực chất, anh không thể.” Anh trở nên bất động. Đôi mắt anh tập trung không chớp, hai tay anh buông lơi. Vì Bill không thở, anh trở nên tuyệt đối tĩnh lặng.
Cuối cùng anh chớp mắt. “Lẽ ra đã tốt hơn nếu cô ta nói với anh sự thực ngay từ đầu.”
“Tốt hơn là anh đừng có lên giường với cô ta,” tôi nói, cuối cùng cũng thú nhận với chính mình rằng cái khả năng mong manh ấy đã làm tôi gần như ghen tuông mù quáng.
“Anh băn khoăn bao giờ thì em sẽ hỏi anh,” anh nói bình tĩnh. “Cứ như thể anh có khi nào muốn lên giường với một người nhà Bellefleur vậy. Không, cô ta không có một chút ham muốn tình dục nào với anh. Cô ta thậm chí đã có lúc chật vật giả vờ như mình muốn chuyện đó. Portia không phải diễn viên tài năng lắm. Phần lớn thời gian bọn anh ở cùng nhau, cô ta đưa anh vào cuộc truy kích không hiệu quả để tìm kho lưu trữ vũ khí của Hội Bằng Hữu, nói rằng tất cả những kẻ đồng tình với Hội Bằng Hữu đang che giấu chúng.”
“Vậy tại sao anh lại thuận theo trò này?”
“Có điều gì đó ở cô ta rất đáng trân trọng. Và anh cũng muốn xem liệu em có ghen tức không.”
“Ồ, em hiểu rồi. Nào, anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ,” anh nói, “tốt hơn là anh đừng bao giờ thấy em tới gần thằng mọi đẹp trai đó trong cự ly mười phân thêm lần nào nữa.”
“JB ấy à? Em giống như chị gái cậu ta vậy,” tôi nói.
“Em quên rồi à, em đã có máu của anh, và anh có thể nhận ra em đang cảm thấy thế nào,” Bill nói. “Anh không nghĩ là em thấy hoàn toàn như một người chị gái đối với cậu ta.”
“Điều đó giải thích lý do em đang ở đây trên giường với anh, đúng không?”
“Em yêu anh mà.”
Tôi phá ra cười, ngay sát cổ họng anh.
“Sắp tới bình minh rồi,” anh nói. “Anh phải đi thôi.”
“Thôi được rồi, anh yêu.” Tôi ngước lên cười với anh khi anh gom quần áo của mình lại. “Này, anh nợ em một cái áo len và một cái áo ngực. Hai cái. Gabe đã xé rách một cái, vậy đó là tổn hại quần áo liên quan đến công việc. Và anh đã làm rách một cái đêm qua, cùng với áo len của em.”
“Đó là lý do tại sao anh đã mua một cửa hàng quần áo phụ nữ,” anh êm ái nói. “Để anh có thể xé toạc đi nếu cảm xúc thôi thúc anh.”
Tôi lại phá ra cười và nằm xuống. Tôi có thể ngủ thêm khoảng hai tiếng nữa. Tôi vẫn đang mỉm cười khi anh tự mình ra khỏi nhà tôi, và tôi tỉnh dậy vào giữa buổi sáng với sự thanh thản vốn không hiện diện một thời gian lâu rồi. (Ừ thì, cảm giác như là một quãng thời gian dài.) Tôi bước có phần rón rén vào phòng tắm để ngâm mình trong bể nước nóng đầy. Khi bắt đầu tắm rửa, tôi cảm thấy có cái gì đó trên vành tai mình. Tôi đứng dậy trong bồn tắm và ngước nhìn vào gương phía trên bồn rửa mặt. Anh ấy đã đeo đôi hoa tai đá hoàng ngọc vào khi tôi còn ngủ.
Chàng Lời Cuối.
Bởi vì không ai biết về sự đoàn tụ của chúng tôi, tôi là người nhận được lời mời tới câu lạc bộ đó trước. Tôi không bao giờ nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra; nhưng sau khi đâu đã vào đấy, tôi nhận ra rằng nếu như Portia đã hiểu ra cô ta có thể được mời sau khi đi với một ma cà rồng, tôi còn là miếng mồi ngon lành hơn nhiều.
Trước sự ngạc nhiên và ghê tởm của tôi, người đã khơi mào chủ đề là Mike Spencer. Mike là giám đốc nhà tang lễ và nhân viên pháp y ở Bon Temps, và chúng tôi không phải lúc nào cũng thân mật. Tuy nhiên, tôi đã biết ông ta cả đời rồi và đã quen tỏ lòng kính trọng với ông ta, một thói quen khó mà phá vỡ. Mike mặc bộ quần áo của nhà tang lễ khi tới quán Merlotte vào tối hôm đó, bởi vì ông đến sau khi viếng bà Cassidy. Một bộ com lê tối màu, áo sơ mi trắng, cà vạt sọc chìm, và giày da mũi nhọn bóng lộn đã thay đổi Mike Spencer từ một gã chỉ thích dây đeo cổ và ủng cao bồi mũi nhọn.
Bởi vì Mike hơn tôi ít nhất là hai mươi tuổi, tôi đã luôn coi ông ta là bậc trưởng bối, và tôi choáng váng ngớ cả ra khi ông ta tiếp cận tôi. Ông ta đang ngồi một mình, điều này quả là bất thường, đáng được chú ý. Tôi mang cho ông ta một cái bánh hamburger và một chai bia. Khi trả tiền, ông ta nói vẻ tự nhiên, “Sookie này, tối mai mấy người bọn tôi sẽ tụ tập với nhau ở ngôi nhà bên hồ của Jan Fowler và chúng tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thể đón cô tới dự được không.”
Tôi may mắn có một khuôn mặt điềm tĩnh. Tôi đã cảm thấy như thể có một cái hố mở ra dưới chân mình, và tôi đã thật sự thấy hơi buồn nôn. Tôi hiểu ra ngay lập tức, nhưng vẫn không thể tin nổi. Tôi mở rộng tâm trí ra với ông ta, trong khi miệng vẫn nói, “Ông nói là ‘mấy người chúng tôi’ ư? Họ có thể là ai vậy, thưa ông Spencer?”
“Tại sao cô không gọi tôi là Mike nhỉ, Sookie?” Tôi gật đầu, suốt thời gian ấy cứ nhìn thẳng vào trong đầu ông ta. Ôi trời ạ, Louise. Ọe. “Ồ, mấy người bạn của cô sẽ ở đó. Trứng và Portia và Tara. Những người nhà Hardaway.”
Tara và Trứng… điều này làm tôi choáng váng cả người.
“Những bữa tiệc này thì có trò gì? Nó có phải kiểu tiệc chỉ uống và nhảy nhót không?” Đây không phải là câu hỏi hợp tình hợp lý cho lắm. Cho dù có bao nhiêu người nghe nói tôi có thể đọc suy nghĩ, họ hầu như chẳng bao giờ tin chuyện đó, mặc cho họ đã chứng kiến bao nhiêu bằng chứng chỉ ra điều ngược đi nữa. Mike đơn giản là không thể tin tôi có thể thu nhận được những hình ảnh và khái niệm trôi nổi trong tâm trí ông ta.
“Ồ, chúng tôi sẽ hoang dại chút chút. Chúng tôi nghĩ rằng vì đã chia tay với bạn trai mình rồi nên cô có thể muốn đến xả hơi chút đỉnh.”
“Có lẽ tôi sẽ tới,” tôi hờ hững nói. Nếu trông có vẻ háo hức thì không thuyết phục. “Khi nào vậy?”
“Ồ, mười giờ tối mai.”
“Cảm ơn ông vì lời mời,” tôi nói, như thể chợt nhớ ra cung cách của mình, và sau đó bước đi thong thả với tiền boa. Tôi suy nghĩ rất hung, trong những khoảng thời gian được rảnh tay mà tôi có được suốt phần còn lại của ca làm.
Việc tôi đến đó có ích gì không nhỉ? Liệu tôi có thể biết được điều gì hé lộ bí ẩn về cái chết của Lafayette không? Tôi không ưa Andy lắm, và bây giờ tôi thậm chí còn không ưa Portia hơn, nhưng thật không công bằng nếu Andy có thể bị buộc tội, thanh danh của anh ta bị hủy hoại vì việc gì đó không phải lỗi của anh ta. Mặt khác, rất có thể không người nào có mặt ở bữa tiệc tại ngôi nhà ven hồ đó sẽ tin tưởng chia sẻ bất kỳ bí mật đen tối sâu thẳm nào đó cho tới khi tôi trở nên quen thân, mà tôi thì chịu không kham nổi điều đó. Tôi thậm chí còn không dám chắc mình có thể ở lại đến hết một lần tụ họp không nữa. Tôi không hề muốn nhìn thấy bạn bè, hàng xóm của tôi “đang xả hơi”. Tôi chẳng hề muốn xem họ xõa tóc ra, hay xõa ra bất kỳ cái gì khác.
“Có chuyện gì thế, Sookie?” Sam hỏi, gần đến nỗi tôi nhảy dựng lên.
Tôi nhìn anh, ước gì mình có thể hỏi xem anh nghĩ gì. Sam mạnh mẽ dẻo dai, và anh cũng thông minh nữa. Việc kế toán, việc gọi món, việc bảo trì và lên kế hoạch, anh chưa bao giờ có vẻ bị thách thức với bất kỳ việc nào. Sam là người độc lập, tôi quý mến và tin tưởng anh.
“Em chỉ đang rơi vào một tình huống khó xử chút thôi,” tôi nói. “Có chuyện gì với anh thế, Sam?”
“Anh đã nhận một cú điện thoại thú vị đêm qua, Sookie ạ.”
“Từ ai thế?”
“Một phụ nữ the thé ở Dallas.”
“Thật à?” Tôi thấy mình đang thực lòng mỉm cười, không phải là cái nhe răng tôi thường dùng để che giấu sự lo lắng của mình. “Liệu có phải là một quý cô gốc Mễ không thế?”
“Anh tin là thế. Cô ấy nói về em.”
“Cô ấy nóng nảy lắm,” tôi nói.
“Cô ấy đã có khá nhiều bạn.”
“Kiểu bạn mà anh muốn có chứ gì?”
“Anh đã có một số bạn tốt rồi,” Sam nói, thoáng siết chặt tay tôi. “Nhưng được biết thêm những người bạn cùng chung sở thích thì lúc nào cũng tuyệt vời.”
“Vậy là, anh sẽ chạy lên Dallas chứ?”
“Có thể anh sẽ làm thế. Còn từ đây đến đó, cô ấy đã giúp anh liên lạc với một số người ở Ruston mà cũng…”
Thay đổi bề ngoài khi trăng tròn, tôi nói nốt trong tâm trí mình.
“Làm thế nào cô ấy lần ra anh? Em không cho cô ấy tên của anh, cố ý đấy, bởi vì em không biết liệu anh có muốn em làm thế không.”
“Cô ấy lần theo em,” Sam nói. “Và cô ấy đã tìm ra chủ của em là ai thông qua… dân địa phương.”
“Làm thế nào mà tự anh không bao giờ kết giao với bọn họ nhỉ?”
“Cho đến khi em nói với anh về ả maenad,” Sam nói, “anh đã không bao giờ nhận ra rằng có rất nhiều thứ khác nữa mà anh cần phải biết.”
“Sam này, anh chưa hề ở cùng ả ấy đấy chứ?”
“Anh đã có vài đêm ở trong rừng với cô ấy, phải. Là Sam, và trong hình dạng khác của anh.”
“Nhưng ả ta ác độc lắm mà,” tôi buột miệng.
Lưng của Sam cứng lại. “Cô ấy là một sinh vật siêu nhiên giống anh,” anh nói bình thản. “Cô ấy không độc ác cũng không hiền lành, cô ấy chỉ là vậy thôi.”
“Ôi, vớ vẩn.” Tôi không thể tin mình đang nghe điều này từ Sam. “Nếu ả ta mớm cho anh lời này, rồi ả sẽ muốn thứ gì đó từ anh.” Tôi nhớ lại ả maenad xinh đẹp như thế nào, nếu bạn không bận tâm đến những vết máu. Và Sam, là một người biến hình, sẽ không bận tâm. “Ôi,” tôi bỗng thấu hiểu. Không hẳn là tôi có thể đọc tâm trí Sam một cách rõ ràng, bởi vì anh ấy là một sinh vật siêu nhiên, nhưng tôi đã có thể có tóm rõ trạng thái cảm xúc của anh ấy, gồm những - xấu hổ, rậm rực, bực bội, và rậm rực.
“Ôi,” tôi nhắc lại, có chút đanh đá. “Xin lỗi nhé, Sam. Em không định nói xấu ai đó mà anh… anh… à…” Tôi hầu như không thể nói, “đang quan hệ,” cho dù nói thế có phù hợp đến đâu đi nữa. “Mà anh đang gặp gỡ,” tôi hờ hững nói nốt. “Em dám chắc cô ấy đáng yêu một khi anh hiểu cô ấy. Tất nhiên, chuyện cô ấy cào rách lưng em đến máu me vằn vện chắc là có liên quan đến cái định kiến của em chống lại cô ấy. Em sẽ cố gắng suy nghĩ thoáng hơn.” Tôi lỉnh đi để nhận gọi món, để mặc Sam đứng há hốc mồm phía sau.
Tôi đã để lại một tin nhắn trong máy trả lời tự động của Bill. Tôi không biết Bill định làm gì với chuyện Portia, và tôi đoán biết đâu có người ở đấy khi anh nghe tin nhắn, bởi vậy nên tôi nói, “Bill, em được mời đến bữa tiệc đó vào tối mai. Hãy cho em biết nếu anh nghĩ em nên đi.” Tôi không xưng danh mình, bởi vì anh có thể nhận ra giọng tôi. Có thể Portia đã để lại một tin nhắn giống hệt, ý tưởng này làm tôi tức điên lên được.
Khi lái xe về nhà tối hôm ấy, tôi phần nào mong muốn Bill đang phục kích tôi theo kiểu gợi tình nào đó, nhưng ngôi nhà và khoảng sân đều yên tĩnh. Tôi tươi tỉnh hơn khi nhận thấy đèn trên máy trả lời tự động đang nhấp nháy sáng.
“Sookie à,” giọng nói êm ái của Bill vang lên, “tránh xa những khu rừng ra. Ả maenad không hài lòng với cống phẩm của bọn anh. Eric sẽ đến Bon Temps tối mai để thương thuyết với ả, và hắn ta có thể gọi điện cho em. Những-người-khác-ở-Dallas, những người đã giúp đỡ em ấy, đang đòi hỏi bồi thường thái quá từ những ma cà rồng của Dallas, vậy nên anh sẽ lên chuyến bay của hãng hàng không Anubis để qua đó gặp gỡ họ, với Stan. Em biết là anh sẽ ở đâu rồi đấy.”
Trời. Bill sẽ không có ở Bon Temps để giúp đỡ tôi, và anh sẽ ở ngoài tầm với của tôi. Hay là anh ấy đã ra khỏi tầm với? Giờ là một giờ sáng. Tôi gọi theo số trong sổ danh bạ của tôi, cho khách sạn Silent Shore. Bill vẫn chưa nhận phòng, mặc dù chiếc quan tài của anh (mà nhân viên trực cửa khách sạn gọi là “hành lý”) đã được đặt vào phòng anh. Tôi để lại một tin nhắn nữa, diễn đạt quá cẩn thận đến nỗi nó có thể không có nghĩa lý gì cả.
Tôi mệt bã người, bởi vì đêm trước không được ngủ nhiều lắm, nhưng tôi không có ý định đi tới bữa tiệc hôm sau một mình. Tôi thở dài nặng nhọc, và gọi cho quán Fangtasia, quán rượu của ma cà rồng ở Shreveport.
“Bạn đã gọi đến Fangtasia, nơi những người bất tử sống dậy mỗi đêm,” một đoạn ghi âm giọng Pam nói. Pam là người đồng sở hữu. “Để biết giờ mở cửa của quán, nhấn phím một. Để đặt tiệc, nhấn phím hai. Để nói chuyện với một người sống hoặc một ma cà rồng đã chết, nhấn phím ba. Hoặc là, nếu bạn đang có ý muốn để lại một tin nhắn chơi khăm tiếu lâm nào đó trong hộp trả lời tự động của chúng tôi, hãy biết điều này: chúng tôi sẽ tìm ra bạn.”
Tôi ấn phím ba.
“Quán Fangtasia đây,” Pam nói, giọng như thể cô ta đang chán ngán hơn tất thảy những ai đã từng biết chán.
“Xin chào,” tôi nói, chêm vào chút tươi tỉnh để trung hòa sự nhàm chán. “Sookie đây, Pam. Có Eric ở đó không?”
“Anh ấy đang mê hoặc bọn vô lại,” Pam nói. Tôi hiểu đó có nghĩa là Eric đang ngồi uể oải trên ghế ở phòng chính của quán rượu, trông oai vệ và nguy hiểm. Bill đã kể với tôi rằng một số ma cà rồng hợp đồng với Fangtasia, xuất hiện một hoặc hai lần một tuần trong khoảng thời gian xác định, để đảm bảo khách du lịch sẽ tiếp tục đến quán. Eric, với tư cách là chủ quán, ở đó hầu như tất cả các buổi tối. Có một quán rượu khác nơi các ma cà rồng tự ý tới, một quán rượu không bao giờ khách du lịch nào bước vào. Tôi chưa bao giờ vào đó, bởi vì nói thẳng ra, tôi đi làm là thấy đủ thứ quán rượu rồi.
“Cô có thể đưa anh ấy điện thoại không, thưa cô?”
“Ồ, được rồi,” cô ta nói miễn cưỡng. “Tôi nghe nói ở Dallas cô vất lắm,” cô ta vừa nói vừa bước đi. Không phải là tôi nghe thấy bước chân của cô, mà là tiếng ồn ở xung quanh dao động lúc trầm lúc bổng.
“Thật không thể quên được.”
“Cô nghĩ gì về Stan Davis?”
Hừmm. “Anh ta thuộc loại độc nhất vô nhị đấy.”
“Chính tôi còn thấy thích cái bộ dạng ngờ nghệch kỳ dị ấy đấy chứ.”
Tôi mừng là cô ta không có mặt ở đó để chứng kiến cảnh tôi sửng sốt nhìn điện thoại. Tôi chưa bao giờ nhận ra là Pam cũng thích các chàng trai. “Anh ấy chắc chắn là không có vẻ đang hẹn hò ai cả,” tôi nói, hy vọng mình đã nói một cách tự nhiên.
“A. Có lẽ tôi sẽ đi nghỉ ở Dallas sớm thôi.”
Lại thêm tin tức mới mẻ với tôi, ma cà rồng cũng quan tâm thích thú lẫn nhau. Tôi chưa bao giờ thấy hai ma cà rồng với nhau cả.
“Tôi ở đây,” Eric nói.
“Tôi cũng đang ở đây.” Tôi hơi buồn cười với kỹ thuật trả lời điện thoại của Eric.
“Ôi Sookie, người mút đạn bé nhỏ của ta,” hắn nói, nghe vẻ vui tươi và ấm áp.
“Ôi Eric, gã xạo sự to lớn của tôi.”
“Cô muốn gì à, cưng?”
“Tôi không phải là cưng của anh, anh biết rồi đấy. Thứ hai - Bill nói anh sẽ đến đây vào tối mai à?”
“Đúng thế, để vơ vẩn trong rừng tìm ả maenad. Ả ta cho là cống vật của chúng tôi gồm rượu vang lâu đời cùng một con bò non là không thỏa đáng.”
“Anh cho cô ta một con bò còn sống à?” Tôi thoáng chốc sao nhãng bởi hình ảnh Eric đang dồn con bò vào xe kéo và lái xe đến khu đồi núi giáp ranh các tiểu bang và xùy xuỵt con bò vào trong rừng.
“Ừ, quả thực bọn tôi đã làm thế. Pam, Indira và tôi.”
“Vui chứ?”
“Vui,” hắn nói, nghe thoáng ngạc nhiên. “Đã hàng bao nhiêu thế kỷ nay rồi tôi không làm việc dính dáng đến gia súc. Pam là cô gái thành thị. Indira thì sợ bò tót quá đỗi nên chẳng giúp đỡ được gì đáng kể. Nhưng nếu cô thích, lần sau khi phải chuyên chở động vật thì tôi sẽ gọi cho cô, và cô có thể đi cùng.”
“Cảm ơn nhé, vậy sẽ tuyệt lắm đấy,” tôi nói, cảm thấy khá tự tin rằng đó là cuộc điện thoại mà tôi sẽ không bao giờ nhận được. “Lý do tôi gọi anh là tôi cần anh đi dự tiệc với tôi vào tối mai.”
Một khoảng lặng dài.
“Bill không còn là bạn chăn gối của cô nữa à? Những khác biệt mà cô tạo ra ở Dallas là vĩnh viễn sao?”
“Lẽ ra tôi phải nói là, ‘Tôi cần một vệ sĩ cho tối mai.’ Bill lại đang ở Dallas mất rồi.” Tôi lấy mu bàn tay vỗ trán. “Xem này, giải thích thì dài dòng, nhưng tình huống là tối mai tôi cần đi dự tiệc mà nó thực sự là… à, nó là một buổi… đại loại như là làm tình tập thể ấy nhỉ? Và tôi cần ai đó đi với mình nếu như mà… chỉ là đề phòng thôi.”
“Chuyện này hay đây,” Eric nói, nghe giọng hào hứng lắm. “Và bởi vì tôi sẽ ở lân cận đấy, nên cô nghĩ rằng tôi có thể làm vệ sĩ sao? Tới một bữa tiệc truy hoan tập thể?”
“Anh trông cũng gần giống con người,” tôi nói.
“Đây là một bữa tiệc trác táng của con người à? Một buổi trác táng mà ma cà rồng bị ra rìa sao?”
“Đó là một bữa tiệc trác táng của con người mà không biết một ma cà rồng sẽ tới.”
“Vậy là, tôi càng trông giống con người chừng nào thì sẽ càng ít đáng sợ chừng ấy?”
“Phải, tôi cần phải đọc ý nghĩ của họ. Chọn ra mấy bộ não của họ. Và nếu tôi hướng họ nghĩ về một thứ gì đó, và tiếp nhận suy nghĩ của họ, thì sau đấy chúng ta có thể ra khỏi đó.” Tôi đã có ý tưởng tuyệt vời về việc làm thế nào để họ nghĩ về Lafayette. Nói ra với Eric sẽ chỉ rắc rối thôi.
“Vậy là cô muốn tôi tới một bữa tiệc làm tình tập thể của con người, nơi tôi sẽ không được chào đón, và cô muốn chúng ta ra về trước khi tôi bắt đầu có hứng thú được tận hưởng sao?”
“Phải,” tôi nói, gần như rít lên vì lo lắng bồn chồn. Được ăn cả, ngã về không. “Và… anh có nghĩ rằng mình có thể giả vờ là đồng tính không?”
Một khoảng im lặng thật dài. “Mấy giờ tôi phải có mặt ở đó?” Eric nhỏ nhẹ hỏi.
“Ừm, chín rưỡi nhé? Để tôi có thể tóm tắt lại cho anh biết?”
“Chín rưỡi ở nhà cô.”
“Tôi lấy lại máy rồi đấy,” Pam thông báo cho tôi. “Cô đã nói gì với Eric thế? Anh ấy đang gật gà gật gù với hai mắt nhắm chặt.”
“Anh ta có cười ha hả không vậy, thậm chí chỉ một chút thôi?”
“Theo tôi thấy thì không,” Pam nói.
Ma Cà Rồng Ở Dallas Ma Cà Rồng Ở Dallas - Charlaine Harris Ma Cà Rồng Ở Dallas