Chương 6
hết tiệt, chuyện này đang làm em tức điên lên.” Donovan nhìn trân trối email hiện trên điện thoại rồi buông ra một tràng nguyền rủa khiến anh em anh đều nhăn mặt. “Chuyện gì thế, Van?” Ethan hỏi. Donovan ngước lên nhìn về chỗ mọi người đang chuẩn bị vũ khí và ba lô cho chuyến đi vào vùng Afghanistan.
Họ đều cương quyết chấp nhận định mệnh có thể xảy ra với mình. Mỗi người đều biết rằng họ có thể sẽ không quay về được nữa, nhưng chẳng còn lựa chọn thay thế nào cả. “Một email mới được gởi đến bảo rằng Nathan đang bị giam trong một cái hang chết tiệt nào đấy.
Cứ như vùng núi này không có đến hàng triệu cái hang như thế vậy?” Garrett cau mày. “Nhưng có nhiều hang động có thể giam giữ tù binh à? Chỉ có một vài nơi được dùng làm tiền đồn của bọn Taliban thôi.” “Chúng ta sẽ dò hỏi dân bản xứ và hy vọng mua được thông tin gì đó,” Sam nói.
“Khi nào người dẫn đường đến, chúng ta sẽ đề xuất chuyện ấy.” Ở phía sau, Rio đang thảo luận với đồng đội trong khi Steele và đội của anh ấy đứng một bên chờ đợi. Họ hầu như đều thinh lặng, vẻ mặt thật bình thản. Chốc lát sau, một tên nhóc mặc áo sơ mi cùng chiếc quần rách tả tơi xuất hiện.
Cậu ta khoác thêm cái áo len chui đầu kiểu Miền tây nhưng chất liệu vải mỏng và có vài lỗ thủng ở hai tay áo lẫn sau lưng. “Anh là Sam Kelly?” cậu nhóc hỏi. Sam tiến lên trước một bước. “Đúng thế. Cậu là Aamil?” Cậu nhóc gật đầu nghiêm nghị. “Chúng ta phải nhanh lên thôi.
Chỗ này quá trống trải. Tôi sẽ đưa các anh vào vùng núi.” “Khoan đã, chờ chút nào,” Donovan lên tiếng. Cậu nhóc quay người, vẻ mặt hơi nhăn nhó. “Cậu biết có cái hang nào ở thung lũng Korengal đủ lớn để giam giữ tù binh không?” Aamil nuốt khan căng thẳng. “Tôi biết vài cái hang như thế nhưng những nơi đó đều được canh gác nghiêm ngặt.
Việc này quá nguy hiểm.” “Mặc xác nguy hiểm đi,” Garrett nói. “P.J. và Cole có thể trói tay và lôi bọn chúng ra.” “Tôi mừng là anh tin tưởng khả năng của bọn tôi đến thế,” P.J. khô khan nói. “Các anh có dự tính làm gì không hay tôi và Cole sẽ đơn độc tác chiến hả?” “Cứ làm ra vẻ ta đây,” Cole lầm bầm.
“Tôi muốn hỏi dân bản xứ vài điều,” Sam nói với Aamil. “Tôi cần biết những hang động đó ở đâu và hoạt động gì diễn ra ở đấy.” Aamil do dự. “Nếu thế anh sẽ phải trả gấp đôi số tiền như đã thoả thuận đấy.” “Tôi cóc quan tâm giá cả ra sao,” Sam gầm gừ.
“Chỉ cần đưa bọn tôi đến đó là được.” “Vậy chúng ta nên khởi hành. Đi trong đêm sẽ hay hơn.” “Xếp hàng nào,” Sam khẽ hô. “Lên đường tiến hành kế hoạch đã định thôi.” Khi họ hoà vào màn đêm, Donovan điều chỉnh khẩu súng trường rồi nhìn đăm đăm vào bóng tối.
Anh thực sự hy vọng bọn họ không phải đang lãng phí thời gian. Điều làm anh tức giận là kẻ gửi thư cầu cứu rõ ràng biết gia đình và hoàn cảnh của Nathan, nhưng chỉ có thể cung cấp việc Nathan đang bị giam giữ ở một hang động nào đó tại thung lũng Korengal thôi sao? Điều ấy thật mơ hồ.
Tại sao kẻ đó không nói chi tiết hơn chứ? Và nếu hiểu rõ cũng như đã nói chuyện với Nathan, thì tại sao kẻ đó chỉ giúp đỡ bằng cách gửi một email? Hay nói đúng hơn, làm thế quái nào hắn có thể gửi email từ nơi này chứ? Rõ ràng kẻ đó đã nói chuyện với Nathan. Hắn có thể là một trong những tên bắt giam Nathan nhưng lại bí mật giúp đỡ nó hoặc… toàn bộ chuyện này là một kế hoạch có tính toán.
Donovan càng nghĩ lại càng không thích tình huống này. Giờ cả tổ chức KGI đều có mặt tại Afghanistan, ở khu vực nguy hiểm nhất. Không có hỗ trợ lẫn trợ giúp của Resnick. Cũng như chẳng có gì đảm bảo họ có thể quay về nhà. Donovan liếc nhìn các anh em của mình. Họ không cần tham gia nhiệm vụ này.
Họ đều có vợ, Garrett có hôn thê và Sam còn có một cô con gái. Đáng lẽ họ nên ngồi yên ở nhà và để anh đi cùng với những thành viên còn lại của KGI. “Chú bỏ vẻ mặt trông như vừa bị một tên chuyển đổi giới tính sờ soạng đi,” Garrett lầm bầm bên cạnh. “Làm thế quái nào anh biết em trông ra sao chứ?” Donovan cáu kỉnh hỏi.
“Chỗ này tối đen như mực mà.” “Anh chẳng cần nhìn cũng biết chú mày đang cau có. Mọi người sẽ không để một mình chú đi đến đây. Giống như hồi Rachel bị giam tại nơi khủng khiếp tại Colombia, bọn anh sẽ không để Nathan mục rữa trong cái động nào đó đâu.” “Ừ, em biết,” Donovan nhẫn nhịn nói.
“Nhưng em không thích điều này. Sam, Ethan và anh đều có gia đình của mình. Các anh cần phải trở về nhà.” “Nathan và chú cũng là người thân kia mà. Bọn anh sẽ không bỏ rơi bất cứ đứa nào, vì thế ngừng lộn xộn và đi thổi bay lũ xấu xa giam giữ Nathan thôi.” Donovan khẽ cười.
“Yippee ki – yay[1].” [1. Được xem là câu nói thể hiện niềm vui cực độ của dân cao bồi.] “Chính xác đấy[2].” [2. Nguyên văn: Fuckin’ A.] “Chị Sarah ủng hộ cách nói năng đó của anh à?” Garrett gầm gừ đáp trả rồi lầm bầm thêm vài từ F[3] cho chắc ăn. [3. Ý chỉ từ Fuck cùng với các biến thể của nó.
(ND)] “Phải rồi, giờ anh cứ nói thoải mái đi, vì khi về nhà anh sẽ không được thốt ra từ F nào nữa đâu.” “Mẹ kiếp, Van. Chú đi chết đi.” ~*~ Shea trải bản đồ trên giường rồi chăm chú nghiên cứu những con đường quốc lộ. Cô lơ đãng cắn môi dưới khi cố quyết định nơi đến tiếp theo.
Giá như cô biết thêm điều gì đó về mấy kẻ truy đuổi kia. Cô không dám đến trình báo với cảnh sát. Cô sẽ nói gì với họ đây? Rằng “chị em tôi có khả năng ngoại cảm và đang bị mấy kẻ điên loạn truy đuổi, à tiện thể tôi chẳng biết bọn chúng là ai” sao? Theo những gì cô biết, đó có thể là người của chính phủ: cảnh sát, FBI, CIA hay bất cứ kẻ chết tiệt nào hứng thú với năng lực của Grace.
Những gì Shea biết là cô sẽ không cho phép bọn chúng bắt mình hay Grace, và chắc chắn cũng không để bọn chúng lợi dụng để tóm chị ấy. Nếu cô có thể rời khỏi nước Mỹ mà không bị phát giác, ý tưởng ra nước ngoài nghe có vẻ không tồi. Cô có hộ chiếu, nhưng dĩ nhiên là đề tên thật.
Cô sẽ chạy đến một sân bay nào đó đặt vé giống như đang giơ tấm biển hiệu đèn nói rằng, “Đây này, đến bắt tôi đi!” Shea chán chường lắc đầu. Điều duy nhất cô có thể làm là tiếp tục chuyển chỗ, ít nhất là trong lúc này. Cho đến khi… Cho đến khi nào chứ? Không có kế hoạch, không ai giúp đỡ, làm sao cô mới có cảm giác an toàn lần nữa? Cô có thể tin ai đây? Một câu hỏi hóc búa nhưng lại không hề có lời giải ngắn gọn.
Shea ngồi trên mép giường giây lát để tập trung suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm bản đồ lần nữa rồi thầm vạch ra lộ trình đã đi trong năm qua. Khoảng thời gian lâu nhất cô lưu lại ở một nơi là hai tháng. Ban đầu chị em cô cùng chạy trốn nhưng cô nhanh chóng cho rằng cách hay nhất là cả hai nên tách ra.
Người ta dễ dàng nhận biết họ là một cặp song sinh. Grace đủ thu hút sự chú ý rồi. Nét tương phản giữa chị em cô rất rõ nét. Shea nhỏ nhắn, tóc vàng, màu da nhợt. Còn Grace cao hơn, tóc dài đen bóng và nước da sẫm hơn. Phần khó nhất chính là thuyết phục Grace rằng họ chẳng những cần tách ra mà còn phải làm như không quen biết đối phương nữa.
Cũng như Nathan, Grace tức điên lên khi Shea cứ luôn tìm cách bảo vệ chị ấy. Cuối cùng, Shea cũng ngừng cố làm cho chị ấy hiểu sự hợp lý ẩn sâu suy nghĩ của mình mà chỉ bỏ đi. Thật đau đớn khi phải xa Grace, nhưng cô biết điều đó sẽ bảo vệ bọn họ. Em nhận ra mình nghĩ về chị cũng nhiều như muốn nói chuyện với chị.
Chất giọng của Grace lướt qua tâm trí làm Shea mỉm cười. Em không sao chứ, Shea? Chị cảm nhận có chuyện tồi tệ gì đấy đã hạ gục em, nhưng em vẫn cố không cho chị thấy. Tại sao thế? Em đang gặp rắc rối sao? Grace, em khoẻ. Nếu có gì không ổn thì chị sẽ biết mà. Grace khịt mũi.
Chị biết mọi thứ đều không ổn. Có chuyện gì đang xảy ra cho em thế? Tại sao em lại nói chuyện với người khác? Chị đừng nghĩ đến nữa. Em ổn và đang chuẩn bị đi tiếp đây. Em vừa mới chuyển chỗ mà. Làm thế quái nào chị biết điều đó? Trong khi em vẫn cố không liên lạc với chị, chị vẫn có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của em, hay chí ít là những điều em không cẩn thận để lộ ra.
Chuyện gì xảy ra ở Colorado thế? Tại sao em lại rời khỏi Kansas? Chết tiệt. Chị nghe thấy đấy nhé. Em gặp một tình huống nguy hiểm ở Kansas cũng như không muốn ở nơi nào đó quá lâu. Điều đó khiến em hay hốt hoảng. Grace nguyền rủa. Chết tiệt, Shea. Việc xa cách thế này là đủ rồi.
Chúng ta sẽ an toàn hơn khi ở bên nhau. Tại sao em không chịu hiểu là mình không cần bảo vệ chị hả? Chị lớn hơn và mạnh mẽ hơn em. Thậm chí em có thể giết người nếu phải làm thế đúng không? Đúng. Grace thinh lặng khi từ ngữ mạnh mẽ ấy truyền sang từ tâm trí Shea. Đúng vậy, cô có thể giết người.
Có lẽ cô từng là đứa em đáng yêu, một con bé được gia đình cưng chiều. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Nhìn thấy cha mẹ bị giết hại và lo sợ cho sự an toàn của chị gái đã tôi luyện vẻ sắt đá cho trái tim mềm yếu ấy. Trong một năm qua, Shea thay đổi rất nhiều. Cô học cách tự bảo vệ mình và không hề hối hận khi làm những thứ cần thiết để đảm bảo an toàn cho hai chị em.
Chị không thích điều đã tác động lên em, Shea à. Vẻ buồn bã trong giọng Grace để lại nỗi ám ảnh trong tâm trí Shea. Chị là người thân duy nhất còn lại của em, Grace à. Em sẽ làm mọi thứ để đảm bảo chị được an toàn. Trong một năm qua, em đã học được rất nhiều thứ. Giờ em có thể khiến chị bất ngờ vì tài “đá mông” đấy.
Grace bật cười nhưng thật gượng ép và buồn bã. Em đừng quá chú tâm cứu thế giới mà để bản thân phạm sai lầm rồi bị bắt. Cũng đừng nghĩ chị sẽ không nỗ lực hết sức để bảo vệ em. Em không nghĩ thế đâu. Hãy cẩn thận, Grace. Em yêu chị. Chị cũng yêu em, em gái ạ. Thận trọng nhé.
Trong khi em đang cố cứu chị cũng như chịu đựng đau đớn cho người khác, chị sẽ tiến hành điều tra lũ xấu xa đã giết cha mẹ chúng ta. Nỗi hoảng sợ bỗng vụt qua lồng ngực Shea, thắt chặt cho đến khi cô không thể nào hít thở được. Đừng làm thế, Grace, chị phải thận trọng.
Đừng tạo cơ hội để lũ người đó tóm được chị. Chúng ta không biết bọn chúng có thể làm được những gì đâu. Ngộ nhỡ đó là cơ quan chính phủ bí mật thì sao? Em xem quá nhiều phim hành động rồi. Chị nghĩ đó là tổ chức bí mật nào đó, một dạng sùng bái điên cuồng thôi. Nếu là chính phủ, em nghĩ giờ họ chưa tìm ra chúng ta sao? Lũ người kia rất thận trọng, cứ như chúng cũng lo bị bắt giống chúng ta vậy.
Chết tiệt, Grace, yên nào. Chị đừng làm gì để thu hút sự chú ý về phía mình nữa. Cho đến lúc nào? Em muốn chạy trốn suốt đời sao? Khi nào chúng ta mới tìm ra cách giải quyết? Giải pháp của em chỉ là chạy trốn và bảo vệ chị bằng cách từ chối liên lạc. Em sợ mình sẽ biết được nơi ở của chị cũng như những thông tin có thể giày vò em.
Chết tiệt, chúng ta chẳng làm gì để giải quyết rắc rối này cả. Chúng ta cứ chạy trốn như hai kẻ yếu đuối rồi ngồi chờ đợi. Chờ điều gì chứ? Chờ siêu nhân lao xuống cứu hai chị em ta sao? Chúng ta có thể làm được gì nếu như không biết kẻ truy đuổi mình là ai chứ? Một khi biết rõ, chị em ta mới có thể biết mình có thể tin tưởng ai.
Shea thở hắt ra tuyệt vọng. Em hiểu điều đó, được chứ? Nhưng chị chưa tính đến tình huống này. Chị nói mình phát hiện ra đấy là một tổ chức bí mật điên cuồng nào đó biết năng lực của hai ta và muốn bắt chị em ta nhằm phục vụ cho những mục đích đáng ghê tởm của chúng.
Vì thế chị luận ra điều này rồi đi đến trình báo với cảnh sát, cơ quan chính phủ hay một kẻ nào đó. Điều gì ngăn bọn chúng không quyết định lợi dụng chị chứ? Chị có thể bị trao từ kẻ thù này sang kẻ thù khác, và nếu đó là một nhóm bí mật sợ bị phát hiện thì tốt rồi.
Điều đó mang lại lợi thế cho chúng ta. Nhưng nếu đến trình báo với những nhà chức trách rồi bọn họ quyết định sử dụng chúng ta, chị em ta sẽ phải làm cái quái gì đây? Grace thở dài. Chết tiệt, chị ghét những lúc em bắt đầu đưa ra lý lẽ đúng đắn. Đáng lý đó phải là việc của chị.
Tuy nhiên, chẳng tổn hại gì khi tìm hiểu xem những tên xấu xa kia là ai. Chúng ta phải đặt niềm tin vào ai đó, đúng không? Hay chúng ta định dành cả đời để chạy trốn? Shea nhắm mắt lại. Em hy vọng là không. Chúng ta sẽ tìm được cách gì đó thôi. Grace chạm vào má Shea rồi ôm chầm lấy cô.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm