Chương 9
orie Traveler O’Connor?
Meg nhớ lại đoạn hội thoại cô nghe lỏm được tối hôm trước giữa Ted và Kenny. Người tình đã có chồng của Ted là em của Kenny.
Giọng Texas của Torie lè nhè ám rượu. “Tôi nghe nói hôm nay ông đã san phẳng chín hố cuối, Spencer. Ông không phiền nếu tôi gọi ông là Spencer chứ? Tôi phải gặp người đàn ông đã khiến những cậu chàng này cháy túi.”
Spencer có vẻ nhất thời chết lặng. Thật dễ nhận ra Torie có thể gây được ấn tượng như thế nào với những đường nét không tì vết, những sóng tóc sẫm màu và đôi chân dài bó chặt trong chiếc quần jean siêu đắt đỏ. Một bộ ba chiếc bùa bằng bạc nhỏ treo lủng lẳng trên cổ áo khoét sâu, một viên kim cương khổng lồ lấp lánh trên bàn tay trái, và hai viên kim cương khác, cũng to chẳng kém gì, tỏa sáng lung linh trên tai cô ta.
Kenny cau mày nhìn cô ta. Đứng cạnh nhau, vẻ ưa nhìn vượt trội của họ cho thấy rõ ràng họ là hai anh em. “Sao em không ở nhà chăm lo cho các con của em hả?”
“Bởi vì cuối cùng chúng cũng ngủ rồi. Phải mất hai viên Xanax được giấu rất khéo trong mấy gói Twinkies, nhưng ôi chà... Bọn quái vật.”
“Chúng nhớ cha mà,” Kenny nói. “Người duy nhất có ảnh hưởng tích cực một cách lâu dài lên cuộc đời chúng.”
Torie toét miệng cười. “Ngày mai anh ấy sẽ về.” Cô ta huých vào anh trai mình. “Em vừa nói chuyện với Công nương Emma đấy. Cô ấy bảo tay cô ấy chẳng bị sao cả, và nếu anh gọi cho cô ấy thêm một lần nữa là tối nay cô ấy sẽ không cho anh yêu đương đâu đấy.” Cô ta hôn lên má Ted. “Này, chào ngài thị trưởng. Nghe đồn hôm nay anh chơi tệ lắm.”
“Ngoại trừ một điểm eagle và mấy điểm birdie,” anh cô ta nói. “Trận đấu khỉ gió nhất mà em từng được chứng kiến đấy.”
Cô ta đảo mắt nhìn quanh tìm chỗ ngồi, và không nhận ra ghế nào còn trống, bèn vắt vẻo trên đùi phải của Ted. “Quái thật. Bình thường anh chơi ổn định lắm mà.”
“Spencer đã dọa tôi sợ đấy,” Ted nói với vẻ chân thành tột độ. “Tôi chưa từng chơi với ai có điểm thấp 7 xuất sắc đến thế.”
Kenny ngả người vào lưng ghế. “Hôm nay ở đây có nhiều chuyện thú vị lắm đấy, Torie. Meg vừa tâm sự với Spencer về mối tình đơn phương của cô ấy dành cho Ted. Ai mà biết được chứ, nhỉ?”
Torie trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng gần như ngay lập tức toát lên vẻ ngóng đợi. Ngay lúc đó Meg đã hiểu. Cho dù Torie có ngồi thăng bằng như một con báo mỡ màng chuyên ăn thịt đàn ông trên đùi Ted và quàng tay lên vai anh, Meg vẫn biết họ không phải tình nhân. Cô không biết đích xác mối quan hệ giữa họ là gì, hay tại sao họ lại bị bắt gặp ở cùng nhau trong căn phòng xa hoa ở khách sạn trong khi Torie chỉ có độc một cái khăn tắm quấn quanh người, hay tại sao tối đó Torie lại hôn anh lúc ở trong xe của anh. Dẫu rằng mọi bằng chứng đều chỉ ra điều ngược lại; và dẫu cho chính miệng Ted có nói gì đi chăng nữa cô vẫn biết một cách chắc như đinh đóng cột rằng hai người này không hề có quan hệ riêng tư thân mật với nhau.
Torie nhấp một ngụm bia từ trong cốc của Ted và hưởng sự chú ý sang phía Meg. “Tôi chẳng bao giờ chán nghe chuyện của cánh phụ nữ, đặc biệt là những câu chuyện dính dáng đến đám đàn ông. Nếu không phải đuổi theo mấy đứa con thì tôi dám thề là ngày nào tôi cũng sẽ đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Vậy ra cô vừa thổ lộ đấy à; nói cho Ted biết cô cảm thấy thế nào?”
Meg cố tỏ vẻ đáng tin. “Tôi tin vào sự chân thành.”
“Cô ấy khá chắc chắn rằng cậu ấy sẽ thay đổi tình cảm,” Kenny nói.
Torie trả bia lại cho Ted nhưng mắt vẫn không rời khỏi Meg. “Tôi rất ngưỡng mộ sự tự tin của cô đấy.”
Meg dang hai tay, lòng bàn tay mở ra. “Có lý gì mà anh ấy lại không thay đổi tình cảm chứ? Cứ nhìn tôi mà xem.”
Cô những tưởng sẽ được nhận vài tiếng cười khẩy, ấy thế nhưng chẳng có gì cả. “Thú vị đấy,” Torie nói.
“Chẳng thú vị gì đâu,” Ted đẩy chai bia ra ngoài tầm với của Torie.
Torie nhìn thấy đôi hoa tai triều Tống của Meg. “Hẳn là anh vẫn chưa nghe nhắc đến kế hoạch mới mà mẹ kế của em đề ra nhằm kiếm tiền sửa chữa thư viện.”
“Shelby chẳng đả động đến kế hoạch nào với anh hết,” Ted nói. Torie phẩy tay ngắt lời anh. “Chắc chắn chẳng sớm thì muộn sẽ có người cho anh biết về nó thôi. Ủy ban vẫn chưa định liệu xong chi tiết kế hoạch.” Ted liếc nhìn Kenny. “Công nương Emma có nói gì với anh về chuyện này không?”
“Không hề.”
Torie đang có một sứ mệnh phải hoàn tất, và cô sẽ không đời nào bỏ ngỏ nó quá lâu. “Sự chân thành của cô thú vị thật đấy, Meg. Nói một cách chính xác thì bắt đầu từ lúc nào cô nhận ra cô phải lòng Ted vậy? Trước hay sau khi Lucy bỏ rơi anh ấy?”
“Thôi đi,” Ted nhẹ nhàng nói.
Torie hếch cái mũi đẹp như tạc lên. “Em có nói chuyện với anh đâu. Cứ hễ đả động đến chuyện gì dính đến phụ nữ là anh lại bỏ qua hết những chi tiết hay ho.”
“Sau khi cô ấy bỏ đi,” Meg nói, và rồi, một cách cẩn trọng hơn, “thực ra thì chẳng còn gì để nói về vấn đề này nữa. Tôi vẫn đang hy vọng... tôi đang cố loay hoay tìm hiểu những vấn đề của Ted.”
“Nhắc cho tôi biết những vấn đề đó là gì với,” Torie nói. “Ted hoàn hảo thế cơ mà.” Một tiếng thở hổn hển khẽ trượt qua khỏi đôi môi bóng láng của cô. “Ôi, Chúa ôi, Teddy... Không phải vấn đề đó đấy chứ! Anh đã bảo với chúng tôi là Viagra hữu dụng lắm cơ mà.” Cô nghiêng người về phía Spencer, thầm thì vẻ giả tạo, “Ted đang phải kiên cường chiến đấu với bệnh rối loạn cương dương.”
Skeet bị sặc bia. Kenny phá lên cười. Dallie nhăn mặt, còn Spencer nhíu mày. Ông ta không biết đích xác liệu có phải Torie đang đùa hay không, và ông ta không thích cái cảm giác đứng ngoài cuộc. Meg lần đầu tiên nảy sinh mối thông cảm, không phải dành cho Spencer mà là cho Ted, anh chàng lúc này trông vẫn điềm tĩnh như thường, mặc dù rõ ràng không phải như vậy. “Torie chỉ đùa thôi, Spencer,” Meg đảo mắt đầy khoa trương. “Cô ấy thực sự, thực sự chỉ đùa thôi.” Và rồi, với vẻ hối lỗi giả tạo. “Ít nhất cũng là theo những gì tôi nghe được.”
“Thôi được, đủ rồi.” Ted gần như hất văng Torie ra khi anh đứng dậy khỏi ghế và chộp lấy cổ tay cô. “Khiêu vũ nào.”
“Nếu muốn khiêu vũ, em sẽ mời anh trai em,” Torie bật lại “Ai đó không có hai cái chân trái ấy.”
“Anh đâu có tệ đến mức đó,” Ted nói.
“Cũng chẳng kém đâu.”
Kenny giới thiệu với Spencer. “Em gái tôi là người phụ nữ duy nhất ở Wynette - có lẽ trên toàn vũ trụ - từng nói cho Ted biết sự thực về kỹ năng khiêu vũ thiếu thiện nghệ của cậu ấy. Những người khác thì chỉ nháy mắt giả vờ như cậu ấy là Justin Timbedake. Nhộn thật đấy.”
Mắt Ted lướt qua mắt Meg, chỉ trong thoáng chốc, trước khi anh quay người kéo Torie về phía chiếc máy hát tự động.
Spencer dõi mắt theo hai người. “Em gái anh là một phụ nữ khác thường.” “Nói tôi nghe thử xem nào.”
“Cô ấy và Ted có vẻ thật sự thân thiết.”
“Torie là người bạn khác giới thân nhất của Ted từ hồi cậu ấy còn bé,” Kenny nói. “Tôi thề đấy, cô ấy là người phụ nữ duy nhất dưới sáu mươi tuổi chưa từng yêu cậu ấy.”
“Chồng cô ấy không lấn cấn trước tình bạn của họ à?”
“Dex á?” Kenny mỉm cười. “Không. Dex khá tự tin.”
Ted có vẻ đang thuyết giảng thay vì khiêu vũ, và khi anh cùng Torie quay trở lại bàn, anh đã túm hẳn lấy một cái ghế trống và ép cô ngồi cách xa Spencer hết mức. Nhưng thế cũng chẳng ngăn nổi Torie khoe khoang các lợi thế của Wynette để được coi là vị trí hoàn hảo cho một khu sân golf nghỉ dưỡng, cố gắng vẽ ra cho Spencer thấy nó giá trị đến mức nào, mời ông ta tới tham dự tiệc mừng Quốc khánh tại nhà mẹ kế cô vào hôm thứ Hai và ép ông ta tham gia cuộc thi golf vào chiều thứ Bảy. Ted có vẻ khổ sở và vội thông báo anh và Kenny sẽ tham gia cùng họ. Torie liếc nhìn Meg, và ánh mắt ranh mãnh của cô đã lý giải tại sao Ted lại muốn giữ cô tránh xa Skipjack như vậy. “Meg sẽ lại làm caddy cho Ted nữa chứ, đúng không?”
Cả Ted lẫn Meg đều đồng thanh. “Không!”
Nhưng Kenny, vì một lý do nào đó không tài nào hiểu được, đã quyết định rằng đây quả là một ý hay, cộng thêm việc Spencer tuyên bố cuộc thi sẽ giảm mất nửa phần thú vị nếu thiếu Meg, vậy là dòng chữ máu đã được viết trên tường.
Khi Spencer biến mất vào phòng vệ sinh nam, cuộc trò chuyện trở nên nghiêm túc hơn. “Đây là chuyện em không hiểu nổi này,” Torie nói với Ted. “Hồi mùa xuân vừa rồi, người của Spencer đã làm rõ rằng ông ta đã loại Wynette và quyết định chọn San Antone. Rồi một tháng trước, không có bất kỳ lời báo trước nào, ông ta bất thình lình tuyên bố Wynette đã quay trở lại cuộc đua. Em rất muốn biết chuyện gì đã khiến ông ta thay đổi suy nghĩ.”
“Dân San Antone cũng ngạc nhiên chẳng kém chúng ta đâu,” Ted nói. “Họ cứ tưởng họ đã giải quyết xong xuôi chuyện này rồi.”
“Tệ cho họ quá nhỉ.” Torie vẫy tay chào ai đó phía bên kia phòng. “Chúng ta cần vụ này hơn họ.”
Khi đến lúc ra về, Dallie khăng khăng đòi đưa Spencer về khách sạn, vậy nên thành ra Meg phải ngồi một mình trên chiếc Benz của Ted. Cô đợi cho tới khi họ đã ra đến đường cao tốc rồi mới phá vỡ bầu không khí im lặng. “Anh không lăng nhăng với em gái của Kenny.”
“Tôi nên nói với cô ấy thế thì hơn.”
“Và anh chưa bao giờ phản bội Luce.”
“Cô muốn nói sao cũng được.”
“Và...” cô quan sát cách đôi tay anh thoải mái tựa lên bánh lái và tự hỏi liệu có bao giờ con người quyến rũ này gặp phải bất kỳ khó khăn nào không, “nếu anh muốn tôi tiếp tục hợp tác trong vụ Spencer, mà tôi đảm bảo là anh muốn như thế đấy, thì chúng ta cần phải hiểu nhau đã.”
“Ai nói là tôi cần cô hợp tác.”
“Ồ, anh cần đấy, đúng vậy.” Cô cào tay lên tóc. “Thật thú vị, phải không, vì Spencer lại ấn tượng đến mức nào với cha tôi và thành ra là cả với tôi. Tất nhiên cũng là sự sỉ nhục mẹ tôi nữa, xét đến việc bà ấy là nhân vật quyền lực đến mức nào trong ngành, chưa kể bà còn là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế giới nữa chứ. Tuy nhiên, Spencer có nói là ông ta treo ảnh bà trên tường phòng ngủ, và rõ ràng ông ta bị tôi mê hoặc, cho dù là vì lý do biến thái nào cũng được. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã không còn là một món nợ mà giờ đã thành một gia tài, còn anh, bạn thân mến, cần phải nỗ lực hơn nữa để làm tôi vui lòng, bắt đầu bằng món tiền boa rẻ mạt lúc chiều. Hôm nay Spencer đã cho Mark một trăm đô đấy.”
“Mark không làm Spencer mất ba lỗ cộng thêm những cú đánh tệ hại mà tôi chẳng đếm hết nổi. Nhưng được thôi. Ngày mai tôi sẽ boa cho cô một trăm. Cô làm tôi mất lỗ nào tôi sẽ trừ năm mươi đô lỗ đó.”
“Tôi làm anh mất lỗ nào thì trừ mười đô lỗ đó, thỏa thuận vậy nhé. Nhân tiện, tôi không quá hứng thú với kim cương và hoa hồng, nhưng nếu có một tài khoản miễn phí ở cửa hàng tạp hóa thì cũng không phải là không được hoan nghênh đâu.”
Anh ném cho cô ánh mắt thánh thiện quen thuộc. “Tôi cứ tưởng cô quá kiêu hãnh để lấy tiền của tôi chứ.”
“Nếu lấy của anh thì đúng vậy. Còn kiếm được nó ư? Chắc chắn là không rồi.”
“Leo được lên vị trí này thì Spencer không ngốc đâu. Tôi không nghĩ là ông ta lại tin cái câu chuyện kỳ quái của cô về mối si mê không được đền đáp mà cô dành cho tôi đâu.”
“Ông ta nên tin thì hơn, vì tôi sẽ không để gã đàn ông đó đặt móng vuốt lên tôi lần nữa đâu, cho dù có vì hết thảy mọi khu sân golf nghỉ dưỡng trên trái đất cũng không, và tình cảm không thể cưỡng nổi dành cho anh chính là lý do bào chữa cho tôi.”
Anh nhướng mày nhìn cô, rồi rẽ vào con đường hẹp tối đen dẫn tới nơi trú ngụ tạm thời của cô. “Có lẽ cô nên cân nhắc lại. Ông ta trông khá ưa nhìn đấy, lại còn giàu có nữa. Thành thật mà nói, ông ta có thể là câu trả lời cho những cầu nguyện của cô đấy.”
“Nếu có gắn bảng giá lên những chỗ mà cánh đàn ông thèm thuồng trên người tôi, tôi cũng sẽ tìm một người mua trông ngon lành hơn.”
Ted thích câu nói này, và đến lúc họ dừng xe trước nhà thờ, anh vẫn đang toét miệng cười. Cô mở cửa bên ghế phụ để bước ra ngoài. Anh vòng tay vắt lên lưng ghế của cô và nhìn cô bằng ánh mắt cô không thể dò thấu. “Tôi đoán là tôi sẽ được mời vào trong,” anh nói. “Nếu xét đến tình cảm mãnh liệt mà cô dành cho tôi nhỉ?”
Ánh đèn xe của anh trùm lên cô, đôi mắt màu hổ phách như rót ra một thứ thần được chỉ mình anh có, trộn giữa sự chăm chú mê say, sự thấu hiểu tuyệt đối, sự trân trọng sâu sắc và sự tha thứ cho mọi tội lỗi của cô.
Anh đang hoàn toàn chơi khăm cô.
Cô buông một tiếng thở dài bi kịch. “Tôi phải loại bỏ được sự hoàn hảo như thuộc về thế giới khác của anh thì mới có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện phơi bày trước anh khía cạnh quyến rũ của mình.”
“Quyến rũ như thế nào?”
“Ngoài sức mong đợi.” Cô bước ra khỏi xe. “Tạm biệt, Theodore. Chúc anh có những giấc mơ ngọt ngào.”
Cô leo lên cầu thang tới cửa nhà thờ trong ánh đèn pha soi đường. Khi lên đến đầu cầu thang, cô nhét chìa vào ổ khóa và luồn vào trong. Nhà thờ bao bọc cô. Tối tăm, trống rỗng, cô đơn.
Cô trải qua ngày hôm sau với chiếc xe đẩy phục vụ đồ uống, yên ổn, không bị sa thải, một chuyện được cô coi như thành tích lớn nhất, vì cô vẫn không thể cưỡng lại được mà nhắc nhở vài tay golf ném những chai đồ uống quái dị của họ vào trong thùng tái chế thay vì sọt rác. Bruce Garvin, cha của Kayla bạn Birdie, đặc biệt tỏ ra thù địch, và Meg ngờ là nếu không có thái độ quan tâm của Spencer Skipjack, hẳn cô đã chẳng thể tiếp tục phục vụ ở đây. Cô cũng lấy làm cảm kích sâu sắc vì có vẻ như vẫn chưa thấy có ai loan tin về lời thổ lộ tình yêu giả dối của cô dành cho Ted. Có vẻ như các nhân chứng trong tối qua đã quyết định giữ im lặng, một phép mầu trong một thị trấn nhỏ.
Cô chào con gái Birdie, Haley, khi cô nàng vào quầy thức ăn nhanh lấy đá lạnh và bổ sung nước uống trên xe đẩy. Haley hẳn là đã động tay động chân vào đường nối trên chiếc áo thun nhân viên, hoặc nếu không cô nàng đã đổi với ai đó nhỏ người hơn, vì đường nét hai bầu ngực của cô đang lồ lộ ra ngoài.
“Hôm nay ngài Collins chơi đấy,” cô nói, “và ông ta rất khoái Gatorade, vậy nên hãy đảm bảo là chị có đủ món này nhé.”
“Cảm ơn vì lời khuyên nhé,” Meg chỉ về phía quầy kẹo. “Chị lấy một ít được không? Chị sẽ ném lên trên đá lạnh để xem liệu có bán được không.”
“Ý kiến hay đấy. Và nếu tình cờ gặp Ted, chị chuyển lời hộ là em cần nói chuyện với anh ấy nhé?”
Meg thành tâm mong rằng cô không tình cờ đụng phải anh.
“Anh ấy tắt điện thoại rồi,” Haley nói, “và hôm nay đúng ra em phải đi mua hàng tạp phẩm cho anh ấy.”
“Em mua hàng tạp phẩm cho anh ấy?”
“Em chạy việc vặt cho anh ấy mà. Bưu kiện nữa. Xử lý những việc anh ấy không có thời gian tự làm.” Cô bé nhấc mấy cái xúc xích nóng ra khỏi nồi hấp. “Hẳn là em đã nói với chị em là trợ lý riêng của anh ấy mà.”
“Đúng vậy. Em đã nói thế.” Meg che giấu sự buồn cười. Cô đã lớn lên bên các trợ lý riêng, và họ không chỉ làm mỗi nhiệm vụ chạy việc vặt.
Tối đó khi về nhà, cô mở hết các cửa sổ, lấy làm mừng vì không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, rồi xuống con lạch bơi một lúc. Sau đó, cô khoanh chân ngồi trên sàn, nghiên cứu những món trang sức vô chủ mà cô được ép lấy từ hộp đồ thất lạc của câu lạc bộ. Cô thích làm việc cùng trang sức, và vài ngày trước cô vừa nảy ra một ý định mơ hồ. Cô lấy cái kìm tháo phanh hãm cũ kỹ cô đã tìm thấy trong tủ bếp ra và bắt đầu tách một chiếc vòng cầu may rẻ tiền.
Một chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài, và một lúc sau, Ted thong thả bước vào, trông vừa tùy tiện vừa chói lọi trong chiếc quần màu xanh hải quân và áo thể thao màu xám nhàu nhĩ.
“Chưa nghe đến chuyện gõ cửa bao giờ à?” Cô hỏi.
“Chưa nghe đến chuyện xâm nhập bất hợp pháp bao giờ à?”
Anh mở cổ áo, để lộ cái hõm sâu rám nắng phía dưới cổ họng. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu quá mức, rồi chọc mạnh vào cái móc gắn với khoen vòng. “Hôm nay tôi đã nhận được tin nhắn của Lucy.”
“Tôi không quan tâm.” Anh đã bước vào sâu hơn trong phòng, mang theo mùi hương thánh thiện tinh chất phát buồn nôn.
“Cô ấy vẫn không nói cho tôi biết cô ấy đang làm gì hay đích xác đang ở đâu.” Cái kìm trượt ra. Cô nhăn mày bóp ngón tay. “Cô ấy chỉ nói là cô ấy không bị tên khủng bố nào giam giữ hết và tôi không nên lo lắng.”
“Nhắc lại nhé. Không quan tâm.”
Cô mút ngón tay. “Có đấy, anh có quan tâm đấy, mặc dù không phải theo cách quan tâm của phần lớn các chú rể bị bỏ rơi. Lòng kiêu hãnh của anh bị tổn thương, nhưng có vẻ như trái tim anh thậm chí chẳng sưng lên, chứ đừng nói gì đến chuyện bị tan vỡ.”
“Cô chẳng biết gì về trái tim tôi hết.”
Mong muốn phản bác lại dai dẳng bám lấy cô, và khi cô một lần nữa đưa ánh mắt tránh khỏi cái cổ áo để mở đáng ghét kia, cô nhớ lại mẩu thông tin đã thu thập được từ Haley. “Anh không cảm thấy xấu hổ khi làm một người đàn ông ở tuổi anh mà vẫn còn sống cùng cha mẹ à?”
“Tôi không sống cùng cha mẹ.”
“Cũng tương tự thôi. Anh có một ngôi nhà trong cùng khu đất.” “Đó là một khu đất lớn, và họ thích ở cạnh tôi.”
Không giống cha mẹ cô, chỉ chực đá cô ra khỏi cửa. “Ngọt ngào làm sao,” cô nói. “Bà mẹ nổi tiếng có ôm anh ngủ mỗi tối không?”
“Không, trừ phi tôi yêu cầu. Mà hoàn cảnh cô đâu có cho phép cô lôi chuyện bà mẹ nổi tiếng ra làm trò đùa.”
“Thực vậy. Nhưng tôi đâu có sống cùng mẹ mình.” Cô không thích anh đứng lù lù phía trên cô, vậy nên cô nhấc người rời khỏi sàn và thong thả tiến tới món đồ nội thất duy nhất hiện diện trong phòng khách, cái ghế nâu bọc da xấu tệ đã bị Ted bỏ lại. “Anh muốn gì?”
“Chẳng muốn gì cả. Chỉ thư giãn thôi.” Anh bước tới bên cửa sổ, lướt ngón tay cái dọc theo mép cửa.
Cô ngồi vắt vẻo trên tay ghế. “Chắc chắn cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì. Anh có thực sự làm việc không? Ý tôi là ngoài cái được gọi là công việc của thị trưởng ấy.”
Câu hỏi của cô có vẻ làm anh thích thú. “Tất nhiên tôi có làm việc chứ. Tôi có một cái bàn, một cái gọt bút chì và đủ thứ.”
“Ở đâu?”
“Chỗ bí mật.”
“Rất phù hợp để tránh xa cánh phụ nữ?”
“Tránh xa tất cả mọi người.”
Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Tôi biết anh đã phát minh ra một kiểu hệ thống phần mềm hiệu quả nào đó giúp anh kiếm được cả núi tiền, nhưng tôi không nghe nói nhiều về nó. Anh làm công việc dạng gì vậy?”
“Một công việc sinh lợi.” Anh vội nghiêng đầu vẻ áy náy. “Xin lỗi. Đó là một từ lạ lẫm mà cô sẽ không hiểu đâu.”
“Đồ xấu tính.”
Anh mỉm cười chăm chăm nhìn quạt trần. “Không tin nổi ở đây lại nóng thế, mà mới là ngày đầu tiên của tháng Bảy thôi đấy. Khó mà hình dung được nó sẽ còn khó chịu đến mức nào.” Anh lắc đầu, vẻ chân thật như một vị thánh. “Tôi đã định lắp hệ thống điều hòa cho Lucy, nhưng giờ mới thấy mừng vì đã không làm vậy. Nếu phải chất thêm cả đống fluorocarbon đó vào không khí thì sẽ làm cô thức trắng cả đêm mất. Cô có bia không?”
Cô trừng mắt nhìn anh. “Tôi còn chẳng đủ tiền mua sữa để cho vào ngũ cốc nữa kìa.”
“Cô đang được miễn phí tiền thuê nhà ở đây đấy,” anh chỉ ra vấn đề. “Tối thiểu cô cũng phải trừ bia trong tủ lạnh để mời bạn bè chứ?”
“Chúng ta có phải bạn bè đâu. Anh chỉ là kẻ phá quấy thôi. Anh đến đây có việc gì?”
“Nơi này thuộc quyền sở hữu của tôi đấy, nhớ không? Đâu phải cứ có việc tôi mới được đến đây.” Anh chĩa mũi chiếc giày lười dù đã cũ nhưng rất đắt giá về phía món nữ trang nằm trên mặt sàn. “Cái gì đây?”
“Món nữ trang giả nào đó.” Cô quỳ xuống và bắt đầu gom nó lại. “Hy vọng cô không trả tiền để mua nó. Quan điểm về cái đẹp mỗi người mỗi khác nhỉ, tôi đoán vậy.”
Cô ngước mắt nhìn anh không chớp. “Nơi này có địa chỉ bưu chính không?” “Tất nhiên là có rồi. Sao cô lại muốn biết?”
“Tôi muốn biết mình sống ở đâu, thế thôi.” Cô còn cần nhận một vài thứ đã được đóng gói sẵn trong tủ ở nhà. Cô tìm thấy một mẩu giấy và viết lại địa chỉ anh cho cô. Cô hất đầu về phía cửa ra vào nhà thờ. “Trong lúc anh còn ở đây, anh bật nước nóng lên được không? Tôi phát mệt vì phải tắm nước lạnh rồi.”
“Bên tôi cũng chẳng khá hơn gì.”
Cô mỉm cười. “Không thể có chuyện anh vẫn trong cơn dư chấn sau ba tháng kiêng sex của Lucy được?”
“Chết tiệt, nhưng phụ nữ các cô đúng là thích buôn chuyện.”
“Tôi đã bảo cô ấy đó là ý kiến ngu ngốc mà.” Cô ước gì cô đủ độc ác để tung tin Lucy đã kiếm được một người tình rồi.
“Cuối cùng chúng ta cũng đồng nhất quan điểm ở một chuyện,” anh nói.
“Tuy nhiên...” Cô quay đi cất món nữ trang. “Ai mà chẳng biết ở Wynette anh muốn có cô nàng thiếu não nào mà chẳng được. Tôi không thực sự hiểu anh có gì khó khăn trong việc tìm bạn tình chứ.”
Anh nhìn cô như thể cô vừa gia nhập Câu lạc bộ Những kẻ ngu ngốc.
“À phải rồi,” cô nói. “Đây là Wynette, còn anh là Ted Beaudine. Nếu anh xử một người trong số họ, vậy thì anh sẽ phải xử tất cả bọn họ.”
Anh toét miệng cười.
Cô định chọc giận chứ không phải mua vui, vậy nên cô quất thêm một đòn nữa. “Thật tệ là tôi đã nhầm về anh và Torie. Mối tình vụng trộm với một phụ nữ đã có gia đình sẽ giải quyết vấn đề cho anh. Cũng tốt chẳng kém gì kết hôn với Lucy.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
Cô duỗi chân ra và tựa lưng vào hai tay. “Không phải chịu những cơn điên tình đầy phiền nhiễu của các cô nàng. Anh biết đấy. Ví dụ như một tình yêu đích thực và đam mê chân thành ấy.”
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, đôi mắt hổ cô không thể dò thấu. “Cô nghĩ Lucy và tôi không có đam mê?”
“Không có ý xúc phạm gì đâu... thôi được, có lẽ cũng hơi xúc phạm tí xíu, nhưng tôi thực lòng không tin là anh có dây thần kinh đam mê đấy.”
Là một người trần tục bình thường thì hẳn đã thấy bị xúc phạm rồi, nhưng Thánh Theodore thì không. Anh chỉ đơn thuần lộ vẻ trầm ngâm. “Để tôi hiểu cho đúng nhé. Một kẻ bại trận như cô đang phân tích tôi đấy à?”
“Điểm nhìn mới thôi.”
Anh gật đầu. Trầm ngâm suy nghĩ. Rồi anh làm một chuyện rất không phù hợp với phong cách Ted Beaudine. Anh nheo mắt lại và quét lên người cô cái ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bắt đầu từ đỉnh đầu rồi trượt xuống cơ thể cô trên đường đi nấn ná chỗ này một tí, chỗ kia một chút. Miệng cô. Ngực cô. Bắp đùi cô. Lưu lại phía sau những cơn lốc ham muốn nhỏ.
Nỗi kinh hoàng tột độ vì không đủ sức miễn dịch trước sức ảnh hưởng của anh hối thúc cô hành động, và cô nhảy bật lên khỏi sàn nhà. “Có cố cũng vô ích, ngài B. ạ. Trừ phi, tất nhiên, anh trả tiền.”
“Trả tiền?”
“Anh biết đấy. Một cọc hai mươi đô trên bàn trang điểm khi xong chuyện. Oái... Tôi không có bàn trang điểm. Ôi chà, thế là đi tong ý tưởng đó.”
Cuối cùng cô cũng chọc tức anh thành công. Anh sải bước vào căn phòng phía sau, hoặc để bật nước nóng, hoặc để làm nổ tung nơi này lên. Cô thực lòng hy vọng là trường hợp đầu tiên.
Không lâu sau, cô nghe tiếng cửa hậu đóng, và sau một lúc nữa, xe của anh lăn bánh. Cô thấy thất vọng một cách kỳ lạ.
Cuộc đấu bốn người diễn ra vào ngày hôm sau. Ted và Torie đấu với Kenny và Spencer.
“Hôm qua tôi phải đến Austin,” Spencer nói với Meg. “Và cứ mỗi khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp nào, tôi lại nghĩ đến cô.”
“Ái chà, vì sao?”
Ted lén lút huých cô một cú. Spencer hất đầu ra phía sau và bật cười. “Cô thật ấn tượng, cô Meg ạ. Cô có biết cô khiến tôi liên tưởng đến ai không?” “Tôi hy vọng là Julia Roberts thời trẻ.”
“Cô khiến tôi liên tưởng đến chính tôi, thế đấy.” Ông ta chỉnh lại cái mũ Panama trên đầu. “Trong đời tôi đã phải đương đầu với rất nhiều thử thách, nhưng tôi luôn xử lý ổn thỏa hết.”
Ted vỗ mạnh vào lưng cô. “Meg của chúng tôi là thế đấy.”
Tới lúc họ tiến đến khu lỗ thứ ba, cô đã héo hon vì nóng, nhưng vẫn vui mừng vì được ở ngoài trời. Cô buộc mình phải cố hết sức để tỏ ra là một caddy hoàn hảo, ngoài ra còn phải bắn cho Ted những cái liếc mắt ngưỡng mộ mỗi khi Spencer lộ vẻ nồng nhiệt quá mức.
“Cô có thôi đi không?” Ted nói khi hai người họ ở ngoài tầm nghe. “Anh bận tâm gì chứ?”
“Khó chịu lắm, thế thôi,” anh than phiền. “Cứ như bị bẫy vào một thế giới ảo ấy.”
“Lẽ ra anh phải quen với những ánh mắt ngưỡng mộ rồi chứ?”
“Từ cô thì không.”
Chẳng mấy chốc mà đến cả Meg cũng thấy rõ rằng Torie là một vận động viên đáng gờm, nhưng đến chín lỗ cuối, cô đột nhiên bắt đầu trượt các cú đánh nhẹ vào lỗ. Ted không bao giờ đánh mất vẻ ung dung quyến rũ, chỉ mãi tới tận khi ở một mình với Meg, anh mới xác nhận mối nghi ngờ của cô rằng Torie đang cố tình làm thế. “Lỗ golf cách chưa tới 10 xăng ti mét,” anh càu nhàu, “vậy mà Torie lại đánh lượn quanh miệng lỗ. Spencer có thể ở lại đây nhiều tuần. Chỉ có kẻ điên mới cho rằng tôi sẽ để ông ta thắng mọi trận đấu.”
“Hiển nhiên chính bởi vậy nên Torie mới đánh trượt cú đó.” Ít nhất cũng phải có ai đó ngoài cô ra hiểu được cái tôi của Spencer chứ. Cô liếc nhìn xung quanh, tìm cái bịt vừa dùng trước đó mà có vẻ như cô đã để sai chỗ. “Chú tâm vào bức tranh toàn cảnh đi, ngài thị trưởng. Nếu anh quyết tâm hủy hoại môi trường của thị trấn bằng dự án này, anh nên tỏ thái độ giống Torie và nỗ lực hơn nữa để khiến Spencer vui vẻ.”
Anh phớt lờ sự châm chọc của cô. “Xem ai đang nói đến chuyện phải khiến Spencer vui vẻ này. Cô chẳng thương tích gì nếu tỏ ra tử tế hơn với ông ta đâu. Xin thề là tôi sẵn sàng trình diễn một màn tranh cãi giữa chốn công cộng với cô để ông ta biết được chính xác niềm đam mê cô dành cho tôi đã không được đền đáp đến mức nào.”
Anh thực hiện một đường gậy đánh cát dài trên lỗ, ném gậy về phía cô và sải bước đi.
Nhờ Torie, Spencer và Kenny thắng chênh một lỗ. Sau đó, Meg đến phòng thay đồ nữ, vốn trên nguyên tắc nhân viên không được phép dùng, nhưng vì nó được trang bị cả một biển mênh mông những sản phẩm chăm sóc cá nhân đã bị thiếu vắng một cách đáng buồn trong bộ sưu tập đồ của cô, vậy nên dù sao đi nữa cô vẫn sử dụng nó. Khi cô đang vã nước mát lên khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, Torie bước đến cạnh cô bên bồn rửa. Không giống Meg, có vẻ như hơi nóng chẳng ảnh hưởng gì tới Torie, và cô chỉ đơn thuần tháo cái mũ lưỡi trai ra để siết chặt lại mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, sau đó nhìn quanh để chắc chắn phòng thay đồ không có ai. “Vậy thật ra đã có chuyện gì giữa cô và Ted vậy?”
“Ý cô là sao? Lẽ nào cô chưa nghe tin đồn rằng tôi đã loại bỏ Lucy để có thể độc chiếm anh ấy?”
“Tôi thông minh hơn vẻ ngoài nhiều đấy. Và cô không thuộc dạng phụ nữ sẽ phải lòng một anh chàng vẻ cơ bản đang ghét cay ghét đắng cô.”
“Tôi không nghĩ anh ấy còn căm ghét tôi nhiều như trước nữa. Giờ nó giống với sự kinh tởm thường tình hơn.”
“Thú vị thật.” Torie lắc tung mái tóc dài, sau đó lại túm nó lại.
Meg vớ lấy một chiếc khăn lau từ chồng khăn trên bệ rửa và hứng nó dưới làn nước mát. “Có vẻ như cô không ghét tôi. Sao vậy ở thị trấn này ai cũng ghét tôi cả.”
“Tôi có lý do của mình.” Cô thả sợi dây thun trở về vị trí. “Nhưng nói thế không có nghĩa là tôi không sẵn sàng móc mắt cô ra nếu tôi thật lòng tin rằng cô là mối đe dọa đối với Ted.”
“Tôi đã phá tan tành cuộc hôn nhân của anh ấy, nhớ không?”
Torie hờ hững nhún vai.
Meg quan sát cô, nhưng Torie không bộc lộ gì thêm.
Meg lấy chiếc khăn lạnh chà lên gáy. “Vì chúng ta vẫn đang trò chuyện chân thành như thế này, tôi lấy tò mò không biết chồng cô sẽ cảm thấy thế nào khi biết cô gần như khỏa thân trong phòng khách sạn cùng Ted nhỉ?”
“Ôi, Dex chẳng lấy làm phiền vì cái khoản khỏa thân đó đâu; tôi vừa mới tắm xong mà, nhưng anh ấy không thích Ted hơn tôi như thế, kể cả là khi tôi đã chỉ ra rằng tôi chỉ là một người ngoài cuộc vô tội.”
Cô biến mất vào buồng vệ sinh gần nhất, vẫn không ngừng nói. “Dex cáu điên lên và tuyên bố với Ted rằng anh ấy cấm tiệt chuyện hôn hít. Tôi bảo Dex là tôi mong anh ấy đặt lệnh cấm đó sang những khoản khác đi, vì dẫu cho tôi ngờ rằng trong những khoản khác Ted mới là một tay cự phách chứ trò hôn hít này tầm phào quá, nhưng lúc ấy vẫn buồn cười quá thể. Đến lúc đó Dex bảo anh ấy sẽ cho tôi thấy thế nào mới gọi là vui, và nếu cô hiểu chồng tôi thì cô sẽ cười phá lên với cách của anh ấy mất, nhưng Dex vẫn đang cáu kỉnh vì vài tuần trước, tôi vừa lập mưu để khiến anh ấy ở nhà trông con trong khi tôi lại đi cùng Ted để kiểm tra thiết bị GPS anh ấy mới lắp cho chiếc xe tải của anh ấy. Dex muốn tự mình kiểm tra cơ.”
Hẳn đó chính là cái đêm Meg bắt gặp họ ở cùng nhau. Cô càng lúc càng tò mò về Dexter O’Connor. “Vậy ra chồng cô đã biết cô ở một mình trong phòng khách sạn với Ted?” Cô tóm lọ thuốc chống nắng. “Cô hẳn phải có một người chồng rất biết thấu hiểu.”
Bồn cầu được xả nước. “Cô nói một mình nghĩa là sao? Dex đang tắm đấy chứ. Đó là phòng chúng tôi. Ted chỉ tạt ngang thôi.”
“Phòng vợ chồng cô? Tôi cứ tưởng cô sống ở Wynette.”
Torie bước ra khỏi buồng vệ sinh và nhìn cô với vẻ thương hại thoáng qua. “Chúng tôi có bọn trẻ, Meg ạ. Bọn - trẻ. Hai đứa con gái bé bỏng tuyệt vời mà tôi yêu thương bằng cả trái tim, nhưng rõ ràng chúng rất giống tôi, bởi vậy nên cứ vài tháng một lần, Dex và tôi phải tìm cách trốn đi, chỉ hai chúng tôi thôi.” Cô rửa sạch tay. “Thỉnh thoảng chúng tôi thu xếp một kỳ nghỉ cuối tuần dài ngày ở Dallas hay New Orleans. Tuy nhiên, thường là qua đêm trong khách sạn.”
Meg còn nhiều câu hỏi nữa, nhưng cô cần phải cất gậy cho Ted và thu thập tiền boa của mình.
Cô tìm thấy anh đang đứng nói chuyện cùng Kenny bên cửa hàng dụng cụ đánh golf. Khi cô lại gần, anh thò tay vào trong túi. Cô nín thở. Có thể là cô đã làm mất hai cái bịt vừa mới dùng của anh, nhưng cô không làm anh bị mất điểm ở lỗ nào, và nếu gã keo kiệt kia...
“Của cô này, Meg.”
Cả một tờ một trăm đô. “Oa,” cô thì thầm. “Tôi cứ tưởng tôi phải mua bàn phấn để trong phòng ngủ xong thì mới kiếm được từng này tiền chứ.” “Đừng quen với nó quá,” anh nói. “Thời gian cô làm caddy cho tôi đã hết rồi.”
Đúng lúc đó, Spencer từ trong cửa hàng dụng cụ bước ra cùng một phụ nữ trẻ ăn mặc theo phong cách công sở, với váy đen không tay, ngọc trai và túi xách Birkin xanh sẫm. Cô ta cao và đầy đặn, mặc dù còn lâu mới được tính là béo. Cô ta có những đường nét mạnh mẽ, khuôn mặt dài với đôi lông mày sẫm màu tuyệt đẹp, cái mũi uy quyền và khuôn miệng đầy đặn tràn trề nhục cảm. Những đường highlight nhẹ làm sáng lên mái tóc nâu sẫm cụp thành những lọn tóc thẳng dài ôm lấy khuôn mặt cô. Mặc dù trông mới gần ba mươi tuổi, cô ta vẫn toát lên vẻ tự tin của một người phụ nữ già dặn hơn, đồng thời lộ rõ sự tự tin về ngoại hình quyến rũ của một cô gái trẻ vốn quen với việc đạt được mọi thứ theo cách của mình.
Skipjack vòng tay quanh người cô ta. “Ted, cậu đã gặp Sunny rồi đấy, nhưng tôi không nghĩ là các vị còn lại đã biết cô con gái xinh đẹp của tôi.”
Sunny nhanh nhẹn bắt tay mọi người, nhắc lại từng cái tên và khóa nó vào trong trí nhớ, bắt đầu với Kenny, rồi Torie, đánh giá Meg... dừng lại khi đến chỗ Ted. “Thật tuyệt vì lại được gặp anh, Ted.” Cô ta quan sát anh như thể anh là miếng thịt ngon lành nhất trên một con ngựa, khiến Meg thấy khó chịu.
“Cũng rất vui vì được gặp lại cô, Sunny.”
Spencer siết tay quanh cánh tay cô ta. “Torie đã mời hai chúng tôi tham dự buổi tiệc lớn mừng Quốc khánh. Một cơ hội tốt để gặp thêm người dân địa phương và tìm hiểu về mảnh đất.”
Sunny mỉm cười với Ted. “Nghe có vẻ tuyệt đấy.”
“Cô có muốn chúng tôi qua đón cô không, Meg?” Spencer hỏi. “Torie cũng mời cả cô đấy. Sunny và tôi sẵn lòng tạt ngang.”
Meg ra vẻ thiểu não. “Tiếc quá, tôi còn phải làm việc.”
Ted đấm vào lưng cô. Rất mạnh. “Giá như toàn thể nhân viên của câu lạc bộ đều tận tâm như thế.” Anh kín đáo chuồi ngón tay cái xuống dưới hõm vai cô, am đến đúng vị trí có lẽ là một trong những huyệt chí tử chỉ các sát thủ mới biết. “May thay, bữa tiệc của Shelby phải đến chiều muộn mới bắt đầu cơ. Cô có thể đến ngay khi kết thúc công việc.”
Cô cố nở nụ cười yếu ớt, rồi quyết định rằng một bữa ăn miễn phí, sự hiếu kỳ về Sunny Skipjack cùng cơ hội chọc tức Ted có giá trị hơn nhiều so với việc ở một mình thêm một tối nữa. “Được rồi. Nhưng tôi sẽ tự đến.”
Trong lúc này, Sunny cố lắm vẫn không thể rời mắt khỏi Ted. “Anh đúng là một đầy tớ trung thành của nhân dân.”
“Tôi chỉ làm hết sức thôi.”
Cô ta mỉm cười, lộ hàm răng rộng hoàn hảo. “Có lẽ chuyện tối thiểu tôi có thể làm là tham gia vào cuộc đấu giá.”
Ted nghiêng đầu. “Cô bảo sao?”
“Cuộc đấu giá ấy,” cô ta nói. “Nhất định tôi sẽ đặt giá.”
“Cô đã đặt tôi vào thế bị động rồi, Sunny.”
Cô ta mở cái túi Birkin và moi ra một tờ rơi màu đỏ thắm. “Sau khi dừng chân ở thị trấn, tôi đã tìm thấy cái này kẹp dưới kính chắn gió chiếc xe tôi thuê.” Ted liếc nhìn tờ rơi. Có lẽ chỉ là tưởng tượng của Meg thôi, nhưng cô nghĩ anh đang sững sờ.
Kenny, Torie và Spence tiến tới gần hơn để nhìn qua vai anh. Spencer ném cho Meg một ánh mắt đầy dò xét. Kenny lắc đầu. “Ý tưởng vĩ đại của Shelby đây mà. Tôi đã nghe bà ấy nói chuyện này với Công nương E., nhưng tôi không bao giờ nghĩ chuyện lại đi đến mức này.”
Torie huýt gió. “Chắc chắn tôi sẽ tham gia đấu giá. Tôi cóc cần quan tâm Dex nghĩ gì.”
Kenny nhíu hàng lông mày đen. “Công nương E. chắc chắn sẽ không tham gia đấu giá.”
“Anh nghĩ thế thôi,” em gái anh phản bác. Cô chìa tờ rơi về phía Meg. “Ngó qua xem này. Thật tệ cô lại nghèo quá.”
Tờ rơi được in đơn giản bằng các chữ in đậm màu đen:
GIÀNH ĐƯỢC MỘT KỲ NGHỈ CUỐI TUẦN CÙNG TED BEAUDINE
Cùng chàng độc thân được mến chuộng nhất của Wynette trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần lãng mạn tại San Francisco.
Tham quan, một bữa tối ngon lành, du thuyền lãng mạn ban đêm, và nhiều hơn nữa. Hơn rất nhiều nữa...
Các quý bà quý mến, hãy tham gia đấu giá (tối thiểu 100 đô)
Đã kết hôn! Còn độc thân! Già! Trẻ!
Tất cả đều được hoan nghênh.
Kỳ nghỉ cuối tuần có thể thân thiện (hay thân mật) như bạn mong muốn. www.weekendwithted.com
Mọi lợi nhuận thu được sẽ dùng để tu sửa Thư viện Công cộng Wynette.
Ted đoạt lấy tờ rơi từ tay cô, săm soi một lúc rồi vò nhàu nó trong nắm tay. “Chuyện ngu xuẩn, ngốc nghếch...!”
Meg gõ vào vai anh và thì thầm, “Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ mua một cái bàn trang điểm.”
Torie hất đầu ra sau cười phá lên. “Tôi yêu thị trấn này!”
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo