Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
ám đông phát cuồng mỗi lần cú va chạm được tua lại trên màn hình lớn, và việc đó diễn ra thường xuyên, sau này người ta kể lại cho tôi như thế. Mũ bảo hộ văng xa cả mét rưỡi và lăn thêm gần hai mét nữa, rồi dừng lại dưới chân của một trọng tài, ông này đã nhặt chiếc mũ lên và có lẽ đã kiểm tra xem liệu đầu của tôi có còn ở trong đấy hay không.
Tôi nghĩ não của mình bật nảy trong sọ nhiều lần như một con chim cố gắng lao đầu vào cửa sổ cho tới khi cổ nó gãy rời.
Đúng thế, đám đông reo hò và huýt sáo mỗi khi màn hình lớn chạy đoạn băng tua lại.
Rồi tôi được kể lại rằng mọi người không reo hò nữa. Bởi vì tôi không đứng dậy. Bởi vì tôi bất động hoàn toàn. Và rồi sau đó một ai đó nhận thấy tôi đã ngừng thở, và người chuyển sang tím ngắt. Họ kể lại rằng huấn luyện viên trưởng luân phiên thụi vào ngực tôi như một cái máy dập đè lên những tấm kim loại và hà hơi, thổi ngạt cho tôi. Sau này, họ kể với tôi rằng tôi đã chết đi hai lần trên sân đấu, nhưng cả hai lần ông đều mang tôi từ cõi chết trở về. Họ kể với tôi rằng ông thét vào tai tôi, “Cố lên nào, chín mươi lăm. Cố gắng lên.” Tôi là kẻ vô danh tiểu tốt đến mức ông ấy chỉ biết số áo đấu chứ không biết tên tôi. Danh tính cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp của tôi là một con số chín và một con số năm được in trước ngực. Chín và năm. Màu tím và màu nâu trong trí óc đếm màu của tôi. Tôi chưa từng chủ đích gắn màu sắc với con số. Là bộ não làm việc đó mà không cần tôi cho phép.
Cú va chạm đã làm thay đổi tất cả về tôi, bởi vì bản chất nó đã kết cấu lại bộ não cho tôi. Thế là tôi đã chết, hai lần, và sau đó hồi sinh, về cơ bản, thành một con người khác. Và suốt một thời gian dài tôi đã nghĩ đó sẽ là điều tồi tệ nhất từng xảy đến với mình. Nhưng rồi cái đêm với ba thi thể nhuốm màu sắc xanh ánh điện xảy đến, và cú đâm từ sau trên sân đấu đã tụt ngay xuống vị trí thứ hai trong danh sách những điều khủng khiếp nhất từng xảy đến với bản thân.
☆☆☆
“Anh ơi? Thưa anh?”
Decker mở mắt và nhìn thấy người phụ nữ đang cúi nhìn anh chằm chằm. Không phải người phụ nữ lớn tuổi ngồi sau bàn. Cô gái này trẻ hơn nhiều, có lẽ là gần ba mươi, mặc quần âu màu đen và một chiếc áo sơmi màu xanh nước biển nhạt, để mở hai cúc trên cùng. Cô có nước da tươi sáng và từ người cô toát ra một cảm giác lạc quan, làm được việc. Chắc hẳn cô ta vừa mới vào làm gần đây thôi, anh nghĩ. Chỉ một năm nữa thôi là cô ta sẽ không còn như thế này nữa đâu. Hoặc có thể thậm chí chỉ cần sáu tháng thôi. Khi suốt ngày toàn phải lo việc truy đuổi và bắt giam lũ tội phạm cặn bã, bạn sẽ già nhanh hơn cả phơi mình dưới nắng.
Anh nhìn cái bảng tên đeo cổ lủng lẳng ngang hông cô.
Sally Brimmer. Nhân viên quan hệ công chúng. Chắc hẳn cô ta mới vào làm sau khi anh rời ngành. Ngay lúc này, vận may của anh đang rất ổn.
Nói dối cho hay thật là hay vào Amos ạ. Mày có thể làm được. Mày phải làm được. Từng chữ được nói ra đều có giá trị. Bởi vì từng chữ một mày nói ra đều có thể chống lại mày. Từng chữ một... Cố mà làm cho tốt.
Anh đứng dậy và chìa tay ra. “Vâng, cô Brimmer?”
Họ bắt tay. Tay của cô gái nằm gọn trong tay anh, và anh hi vọng cô ta sẽ không diễn giải lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô là bằng chứng làm lộ tẩy rằng anh đang gian dối.
Cô nói, “Tôi được thông báo anh muốn gặp Sebastian Leopold?”
“Đúng vậy. Tôi được biết là anh ta cần cố vấn pháp luật.”
“Và anh biết việc này từ đâu vậy ạ?”
Decker kìm nén nỗi lo lắng đang lớn dần trong lồng ngực, nhanh chóng chắp ghép chi tiết từ cái máy ghi hình trong đầu để tạo ra một câu trả lời, và diễn đạt nó bằng lời.
“Tôi có liên hệ với tòa soạn báo News Leader, cô Alex Jamison. Từng nghe qua về cô ấy rồi chứ hả?”
“Vâng, tôi có biết. Cô ấy rất giỏi. Có khi cô ấy biết thật. Và anh là luật sư sao?”
Anh đưa cho cô xem một tấm danh thiếp với địa chỉ văn phòng ở đầu kia của thành phố, và đó thực sự là địa chỉ của một công ty luật.
Cô chăm chú cúi nhìn tấm danh thiếp và sau đó đưa trả nó lại. “Chúng tôi đang phải xử lý một tình huống khẩn cấp,” cô nói.
“Tôi có nghe. Pete Rourke đã kể trên đường tôi vào đây. Trường cấp ba Mansfield. Cháu nội của anh ấy học trường đó. Tôi hi vọng thằng bé không sao.”
“Vậy là anh biết Pete sao?”
“Chúng tôi quen biết nhau lâu rồi, cô Brimmer ạ.”
Cô thở dài và nhìn xung quanh. “Thực sự thì tôi không phải là người có thể quyết định việc này.”
“Tôi có thể quay lại sau.” Trước khi cô gái kịp đáp lại lời đề nghị này, anh nhanh chóng nói tiếp. “Nhưng Leopold cần phải bị khởi tố trong vòng bốn mươi tám giờ hoặc nếu không anh ta sẽ được thả. Tôi nghĩ chẳng ai ở đây muốn điều đó xảy ra cả.”
“Không, không ai muốn cả. Chỉ là -”
Những từ ngữ phù hợp nảy ra trong đầu Decker. Nó giống như anh đang đọc từ một cái máy nhắc chữ vậy. “Và đưa anh ta tới buổi luận tội mà không có cố vấn hoặc cố vấn đại khái có thể bị đàm tiếu là thiếu tôn trọng pháp luật mà có khi còn bị đùng để đớp ngược lại Phòng cảnh sát, xin lỗi tôi dùng từ hơi quá đáng. Tôi biết cô cũng không mong muốn chuyện đó. Chẳng có công dân tôn trọng pháp luật nào lại muốn thế cả.”
Cô gái bắt đầu gật gù trước bài diễn văn đầy thuyết phục của anh.
“Anh sẽ chỉ cần vài phút thôi phải không?”
“Chỉ cần có thế,” anh nói.
Cô lưỡng lự và anh có thể đọc được sự do dự trong ánh mắt cô.
Cô không muốn dính vào chuyện này và không biết phải đưa ra quyết định như thế nào cho đúng.
Càng đi sâu với lời nói dối này, anh càng bắt đầu cảm thấy bồn chồn nhiều hơn. Anh hít một hơi thật sâu, nén vị đắng của mật đang dâng trong cổ họng theo nhịp thở ra. “Chỉ một vài phút thôi,” anh nói. “Sau đó tôi sẽ ra khỏi đây. Và sau này anh ta chẳng thể khiếu nại gì thêm.”
Đoạn cuối là suy nghĩ thực lòng của Decker.
“Anh có biết anh ta bị cáo buộc tội trạng gì không?” cô hỏi.
“Có, thật tình là tôi biết khá rõ. Nhưng cho dù hành vi của anh ta có tàn ác thế nào, anh ta vẫn có quyền được tư vấn. Và nếu đúng là anh ta có tội, người ta có thể tiêm thuốc độc cho anh ta mà cô sẽ không nghe thêm bất cứ lời khiếu nại nào từ tôi nữa. Điều này tôi xin hứa.”
Nói thật chắc chắn sẽ giúp mày được giải thoát, Amos ạ.
Sự do dự của cô gái cuối cùng cũng tan biến, như nước trong bọc đã vỡ ra.
“Được rồi, đi theo tôi nào.”
Và Amos đi theo cô ta.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu