Không Dễ Gì Quên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
hấm thoát thoi đưa, năm qua tháng lại, Tử Kỳ đã ngoài 20, cô bé Tử Quân qua tuổi trăng tròn. Hai anh em thương nhau hơn khi ba Tử Kỳ nằm xuống. Tiểu Nguyện thay Tử Du quản lý công ty, bà Hùng của cô ở cạnh bên hỗ trợ. Tuổi tứ tuần, Tiểu Nguyện chững chạc và điềm đạm, quý phái hơn xưa.
Mẹ con Tiểu Nguyện về ở hẳn trong công ty, tiện cho việc học hành và điều hành chuyện kinh doanh của cô hơn. Tử Quân mới thi vào đại học, còn Tử Kỳ thích nghiên cứu khoa học, nên miệt mài bên máy vi tính và trong phòng thí nghiệm bất kể giờ giấc.
Ngồi bên bàn ăn chiều nay, Tiểu Nguyện vui vẻ bên con. Tử Kỳ nhìn Tử Quân, gằn giọng:
- Ban chiều, tan học em đi với ai vậy?
- Đâu có đi với ai.
- Gã đeo kính cận đó.
Tử Quân liếc anh, phụng phịu:
- Đủ rồi nha. Anh làm điệp viên lúc nào vậy?
- Phải không? Mẹ xem, không lo học hành, nay đi phố, mai vào siêu thị mua sắm. Con thấy anh ta ghê lắm đo mẹ.
Tiểu Nguyện bắt gặp nét phụng phịu của con:
- Anh Hai con thương mới quan tâm. Còn bé lo học hành đã. Bao giờ ra trường, có bạn cũng chưa muộn mà.
- Nhưng anh chàng kính nhốp ấy đâu có quen với con.
Tử Kỳ nhăn mũi:
- Từ trường, tỏ vẻ một bên đến siêu thị vậy mà không quen à?
- Anh Hai à! Có phải em dễ thương lắm không?
Tử Kỳ nhìn ánh mắt nhướng cao của em:
- Dĩ nhiên là đẹp rồi. Hoa khôi của bổn trường mà.
- Vậy là bọn nam nhi theo làm cái đuôi đáng ghét ấy đâu có thiếu, đâu có gì lạ mà để ý, để báo cáo? Em ghét.
- Ghét anh chứ gì? Anh thương, anh sợ em mê chơi theo bạn bè. Mẹ lo cho công ty suốt ngày, đâu có giờ rảnh rang để chăm sóc em. Anh lại không có khiếu về mua bán nên làm kinh tế qua môi trường khác. Em ngây thơ, dễ sai lầm trong giao tế, lỡ có gì thì sao?
- Hớ! Em đâu có khờ quá đỗi chứ. Mẹ xem anh Hai kìa, luôn hiếp đáp con kìa.
- Ai còn dá, chứ anh Hai này thì không bao giờ dám đem buồn cho em. Nếu hy sinh tất cả những gì anh có để cho em sung sướng, vui vẻ, anh đâu có nệ hà gì chứ.
Tiểu Nguyện cười:
- Tử Kỳ quan tâm ngõ đi lối về của con vì Tử Kỳ là anh Hai của con. Nếu là ai, thèm để ý sao. Con bảo rằng: gã kính nhốp ấy không quen, sao lại theo con suốt buổi vậy?
Phụng phịu, mắt liếc Tử Kỳ:
- Ai biết đâu à! Tự nhiên hắn theo hoài, nhìn cười cười, lúc hỏi thăm này nọ nhưng con đâu có trả lời.
- Nếu im lặng, chẳng lẽ người ta can đảm đóng vai "nô tài" hoài sao?
Cong môi, Tử Quân cười, mắt nhướng cao:
- Trời ơi! Hạng mê gái này, con gặp hoài luôn. Hơi nào mà đối đáp cho hao hơi. Theo chân đến bao giờ mỏi, ắt phải quay về điểm xuất phát thôi.
- Em chịu nổi sao?
- Ai kêu em giống mẹ, dễ thương, dáng sang trọng chi?
Bà Nguyện cười:
- Đừng có nịnh mẹ cho qua lề nhá. Còn đi học lại tạo điều kiện cho phái mạnh đeo đuổi, học hành không tốt như ý mình mong muốn đâu. Anh Hai con nói phải...
Tử Quân cướp lời mẹ:
- Và dạy phải nữa, Tử Quân à. Nhất định phải nghe theo đó nha, không được trái lời đấy. Đấy đúng không mẹ?
- không phải sao, mà cướp lời mẹ đây. Con đó, lúc nào cũNg viện lý lẽ với mẹ. Sau này có bề gì, đừng nói sao mẹ và anh Kỳ con không lo nha.
- Mẹ à! Gã kính nhốp ấy bảo rằng: Từ hồi nào đến giờ chưa bao giờ thích ai, đeo đuổi ai. Tình cờ đi phố thấy con dễ thương, tính trẻ con, muốn làm quen cho vui vẻ cả làng, chứ không có ý gì... là gạ gẫm. Còn bảo con đừng có sợ mà tránh né.
- Đàn ông và phụ nữ không bao giờ có được tình bạn đúng nghĩa đâu mà con tin. Ngừa bện tốt nhất đấy.
- Chời ơi! Mẹ à, gã tiếu lâm lắm, chuyện bên Tây bên Tàu gì cũng biết. Con nói chuyện Tề Thiên trên trời, dưới thuỷ cung, chứ đâu có vô đề gì đâu à.
Tử Kỳ nghiêm khắc nhìn cô:
- Có lúc em cho anh ta cơ hội vô đề, thì bồ với nhau rồi còn gì. Mới vào đại học mà bày đặt. Mai này bài vở nhiều, hồn tơ tưởng nhớ mong sao học nổi chứ. Đàn bà con gái không nghề nghiệp, người ta không nể đâu. Em đừng chủ quan quá, sau này ân hận.
- Ân hận vì để "điệp viên" bắt gặp, em đang bì nè không thấy sao. Anh Hai à! Ngày nào mẹ không la em, làm như anh không vui vậy. Em ghét anh, đâu có oan ức gì mà biện bạch?
Tử Kỳ cười xoà, dịu dàng giải thích:
- Tử Quân à! Anh Hai thương em, muốn em tốt thôi mà. Nếu Hoàng Vũ là bạn cúa em, anh càng vui, ủng hộ nữa à. Còn ngoài xã hội, thanh niên ba6y giờ nhiều gã lợi dụng, sở khanh lắm. Anh sợ em khổ thôi.
- Giờ khố nè, anh đừng có tố em thì mới hết đó.
Đang bực mình, bà Nguyện cũng phải bật cười, bởi gương mặt nghiêng nghiêng phụng phịu, ánh mắt liếc dài trẻ con của cô bé lúc hướng về bà, lúc trách cứ Tử Kỳ.
- Chàng kính nhốp tên gì, ở đâu? Sao biết lúc nào con đi, khi nào về mà đóng vai cận vệ vậy?
- Mẹ hỏi anh Hai ấy?
Tử Kỳ cười thành tiếng, ngọt ngào xoa dịu cô em:
- Tình cờ đôi lần thấy gã theo em vể quen thân lắm, nên sợ em bước vào vòng tình cảm, học hành phân tâm sẽ thi không đỗ, rồi mẹ buồn, vì niềm vui của mẹ chỉ có anh em mình thôi. Chứ tự do của em, anh đâu có quyền gì mà giới hạn.
- Nhưng em không quen thật mà.
Bà nhìn cô cười. Tử Quân phân bua:
- Gã theo con chẳng biết từ bao giờ. Ra phốt là thấy cái đuôi có sẵn rồi. Hỏi con tên gì, học ở đâu... Ôi đủ thứ, nhưng con đâu có trả lời.
- Trả lời cũng đâu có gì, chỉ cần đừng quá thân thiết thôi.
- Ngày nào... cũng thấy, bộ em không ghét sao. Tụi bạn cũng nói như anh vậy, cứ hỏi bồ em đẹp trai, dáng sang trọng, gương mặt khả ái nhưng khó gần gũi tên gì, ở đâu... Thật sự em đa6u có biết gã tên gì, nhà ở chốn nào đâu mà nói.
- không biết?
- Thật đó. Gã bảo thích em vì trẻ con, xinh xắn... cho nên muốn làm quen, muốn về gia đình mình làm quen, chứ không có ý tán tỉnh em như bồ bịch trai gái. Nếu gã có tình ý mờ ám, thì đâu co xin về gặp gia đình chi, đúng không?
Tử Kỳ vừa dùng cơm vừa cười:
- Đây có phải là lời gợi ý không cô Ba?
- Ai thèm. Em có nhóc người theo, đâu phải có mình gã ấy. Tội nghiệp anh kìa, một cô bạn cũng không?
- Kệ tui. Tại Tử Kỳ này chưa đến lúc để thích.
- Chứ không phải đợ Bá Nha "hai hê" à. Hứ!
Bà cười ngọt ngào lên tiếng:
- Tử Quân à! Con đã là thiếu nữ rồi, ăn nói phải dịu dàng, muốn phản đối cũng phải ngọt ngào, từ từ phân bày. Chứ không còn trẻ con nữa, chuyện gì cũng ào ào, nhất là ánh mắt giận hờn, ghét bỏ người ta ra mặt như vậy. Con hiểu không?
Tử Quân cười, nhưng ánh mắt cũng liếc anh:
- Con biết. Tự anh Hai kìa. Mẹ không thấy ảnh tố khổ con hay sao? Ở nhà mới có dịp trò chuyện, chứ vào lớp, có thời gian đâu mà ghét, mà giận ai. Mỗi lần mẹ la con là y như anh Hai cười hà.
Tử Kỳ nhướng mắt nhún vai cười khi đứng vậy.
- Ừm. Đến lúc nào đó anh không chầm vầm, không thèm nói đến tên. Chừng ấy đừng có trách mình xui xẻo nha.
Tử Kỳ quay nhìn mẹ, cười rồi tiếp:
- Mẹ xem, Tử Quân ăn hiếp con ghê chưa. Không có mẹ, dễ gì em nghe lời con. Mai này ông nào nhào vô... chắc nạp mạng luôn à.
- Nạp mạng cho anh thì có đó. Khó khăn như ông giáo già vậy, cho nên đa6u có ai "hủ hỉ", còn chưa biết thân?
- Hừm... - Tử Kỳ cười, trừng mắt.
- Chứ gì nữa. Mai này anh lỡ mà có chị nào nhào vô nạp mạng, chừng ấy, chuyện người em nói ra, chứ không bao giờ nói vô đâu mà ham.
- Cũng trông có ngày đó cho em trả thù à.
- Để xem. Nói là nói vậy thôi chứ râu dài như ông Noel cũng chưa chắc có người điên khùng nhào vô à. Ham lắm.
Tử Quân hất mặt, cô vừa nói vừa trề miệng, tay thì diễn tả ông già vuốt râu theo từng lời nói. Tử Kỳ cười thành tiếng trước khi về phòng:
- Có cô em chồng như em, cô nào chẳng xá dài dài. Có nước "cô Ba trong quyển Đoạn Tuyệt" có người rước đi thì mới cơ hội có cho Tử Kỳ này "vu quy" à.
Chỉ vào ngực mình, cô nhướng cao mày:
- Có cần mai em bảo "lão kính nhốp: đó cưới ngay không đây, anh Hai?
- không quen biết, hiểu nhau mà cưới gì. Hay là cô cậu đã thề non hẹn biển với nhau rồi?
- Hớ! Sài Gòn này làm gì có biển mà thề. Tình yêu đến sau hôn nhân không tốt hơn sao?
- Trời đất! Em biết câu này hồi nào vậy?
- Ham lắm. Hứ! Thấy ghét, đâu có quyền tra gạn dữ vậy, anh Hai à.
Tử Kỳ bước lên lầu cười:
- Mẹ! Cô bé này đâu còn khờ nữa mà mẹ lo. Con sợ luôn rồi! không chừng Tử Quân còn rành hơn con nữa đó mẹ.
Bà nhìn cô cậu, mỉm cười. Tử Quân liếc theo:
- Mới bây lớn mà tính tình giống như ông già vậy. Sợ luôn à!
Mẹ Tử Quân cười:
- Tử Kỳ tính tình điềm đạm, ai là vợ của anh con là có phước.
- Vô phần thì có.
- Ý con nghĩ sao về Tử Kỳ mà nói vậy?
- Tử Quân con môi phê phán:
- Ai mà sống vừa ý ảnh là khỏi đi tu đó mẹ. Vô chùa kỷ cương còn chưa nghiêm bằng ảnh nữa à. Hèn gì không ai nhào ô xin chữ ký cũng phải.
- không đâu. Con còn trẻ, chưa lăn lộn trong cuộc đời nên có ý chê anh con là ông già cổ lỗ sĩ. Thật ra, anh con đàng hoàng, thương mẹ, thương em nên hết lòng học tập và làm việc, để tiếng thơm cho mẹ vui đấy chứ.
Cô bé so bì:
- Bộ con học không giỏi sao mẹ. Nè, ca hay, hát giỏi, hoc năm nào cũng lãnh thưởng, mẹ không vui sao?
- Vui chứ, nhưng con có vẻ trách cứ Tử Kỳ mẹ không vừa ý bởi anh con rất tốt. Nếu sau này con có người chồng như anh Haicon, mẹ an tâm lắm.
- Trong mắt mẹ, anh Hai là cậu thanh niên lý tưởng cho bọn con gái tụi con chứ gì?
- không phải sao? - Bà gật đầu cười.
- Thì con cũng là cô gái xinh đẹp, đáng cho bọn công tử nhà giàu, học giỏi đẹp trai ngưỡng mộ vậy. con gái của mẹ cũng hết ý chứ bộ.
Tiểu Nguyện nhìn con, mỉm cười. ngày nay, Tử Quân mạnh dạn, dám tự ý chọn cho mình một ngành nghề, hướng đi cho tương lai của mình. Hỏi cô là hói cho có lệ, chứ Tử Quân đã nhất định trong lòng tự lúc nào rồi.
Tử Quân không yếu hèn để cho mẹ áp đặt. Nếu xưa kia Tiểu Nguyện được nửa sự cương trực ấy thì đâu bị phải khổ khi cha mẹ áp đặt hôn nhân toan tính của người lớn chứ.
Tử Quân về phòng ngồi trầm từ bên cửa sổ. Khuôn mặt kính nhốp thấp thoáng trong hồn, khiến cô mỉm cười khi hồi tưởng...
- Này cô bé! Vào siêu thị mua gì đấy. Anh chọn thay nhé.
Quay lại cô nhăn mũi:
- Đủ rồi nha. Theo hoài, anh không mỏi chân sao vậy?
- Anh đâu có theo.
- Khi đi bên cạnh, lúc đi lù về phía sau từ trường đến đây, không đóng vai "cái đuôi" là gì.
Anh ta cười, cho thấy cái răng khểnh ghét chết đi được.
- Đâu phải cái đuôi. Anh là nam nhi đuổi theo bông hồng, vậy anh không phải là chiếc bóng của bé sao?
- Ai cần mà bóng với hình chứ?
- Có lúc người ta cần anh cũNg không cho. Trái lại, khi anh có thiện cảm, anh nhất định phải theo. Từ từ rồi em sẽ cảm nhận và đồng tình thôi.
- Anh tin con bé này dễ dàng "cuốn theo chiều gió" lắm sao? Hơi "bị" tự tin đó!
- Không phải hời mà là tự tin ở khả năng của mình.
Tử Quân bĩu môi:
- Tự tin hay không, tôi chẳng cần biết. Điều mà tôi muốn, tôi ye6u cầu ông anh làm ơn dời bước, chuyển hướng giùm tôi đi. Có được không thì nói?
Cô khuynh tay đứng lại, mắt trừng to trân trối tặng anh. Vẻ ngượng ngập in đậm sau đôi kính nhốp càng khiến cô gắt gỏng hơn:
- Anh đừng có nói với tôi là "đường rộng thênh thang, ai muốn đi đâu thì đi" nha.
- Sao đọc được tư tưởng anh qua ánh mắt vậy. Như thế là em đồng cảm với anh rồi.
Tử Quân nhăn mũi:
- Ác cảm thì có, chứ đồng cảm hả, còn lâu à. Giờ ông anh có cút xéo hay không thì nói?
- Cô bé à! Gương mặt em, nét phúc hậu tràn trề, sao nói ra câu nào cũng dễ xa nhau vậy. Anh bỏ hai tuần nay, đứng trước cổng từ đầu giờ đến cuối giờ cả ngàn tà áo lần lượt qua. Vậy mà mắt anh phải luôn di chuyển dể tìm ra dáng của em, đủ biết là đồng tử vất vả đến dường nào rồi. Còn đuổi anh, không thấy tội nghiệp sao?
Tử Quân hất mặt, tay chống lên hông, hầm hừ:
- Ai kêu đợi, mắt mớ gì nửa trưa đứng đó nhìn chi mà kê lể. Ông đứng đó, tự nhiên giơ tay lên kêu ơi ới, cá khối nhìn lại, không biết ai là "em" của công. Bộ bệnh tâm thần sao? Bực mình!
- Em không nhìn ngay điểm tựa ấy sao biết anh kêu ơi ới? - Kính nhốp trói buộc lại.
- Tai tôi đâu có vấn đề mà không thu giọng cải lương ấy của ông. Đúng ngọ mở hết volume mà bảo người ta đừng nghe.
- Vậy sao. Lúc đó sợ mất dấu em nên hốt hoảng, ai biết âm thanh nổ cỡ nào. Thông cảm nha.
Tử Quân nhép môi, mắt chớp tỏ vẻ bực dọc.
- Ai kêu ông lấy tôi làm điểm chứ. Người ta nói rồi tôi ghét cái ngữ "anh theo ngọ về, đường mưa nhỏ" của bài "Ngày xưa Hoàng thị" lắm đó. Ông về nhà nghĩ giùm tôi có được không?
Kính nhốp kêu lên:
- Cô bé à! Về nhà đánh một giấc mà được thì còn gì để nói. Bộ theo hộ tống người ta vui vẻ, hãnh diện gì đó mà ham. Tự thích dáng em đi qua, giọng ngây ngô, chua chát pha lẫn nét ngổ ngáo, tinh nghịch, trẻ con thật dễ thương, làm sao ở nhà nổi mà kêu chứ cô bé.
Vẻ xuống nước của kính nhốp không làm cô xúc động.
- Ông đóng kép chính, chắc chắn trong màn bi thương đạt lắm đó. Tôi thì lại ghét xem tuồng tích. Vậy cảm phiền chuyển vị điểm khác đi há. Không tiễn nha!
Kính nhốp đẩy gọng lên cao, nhăn mặt.
- Cô bé à! Người ta thật lòng mà. Ai định quen chơi chơi đâu mà đuổi xô như sóng biển vậy.
- Người ta đã dựng bảng stop rồi, ai kêu tới hoài chi mà bị chấn thương đâu rồi trách. Giờ có tránh đường và quay về khởi điểm hay không thì nói!
Kính nhốp hăm doa. không thì nói!
Kính nhốp hăm doa. khi cô chống tay ra uy:
- Không theo thì không theo. Nhưng từ ngày mai, mỗi khi tan trường là anh đứng dưới gốc me ấy chờ. Không gặp, không về.
- Mặc ông chứ, thông báo làm gì. Có cần tôi ghi toa thuốc mua để trị bệnh nhức mới hay không đây ông.
Gã cười nhún vai:
- Chỉ cần nhìn khuôn mặt cô bé là anh khỏe vui vẻ, hạnh phúc rồi. Bởi cô bé là liều thuốc tiên của riêng anh kia mà.
- Á! Ông học Văn khoa hả. Cũng biết tâm lý tán tỉnh quá chứ. Nhưng ôNg... nhập để lộn địa chỉ rồi. Thành thật chia buồn nhá. Chào.
Tử Quân vẫy tay nhướng mắt chào kính nhốp, trước khi luồng lách trong những hàng tạp hoá để cắt đi cái đuôi không ưa thích ấy.
Giờ ngồi đây nhớ lại chuyện vừa qua, Tử Quân cười thầm. Nhất là cả tuần nay, tan học là bắt gặp gã ngồi trên xe Su- sport nhìn cô cùng bạn bè vui đùa dưới tàn me dài hun hút ấy.
Ngắm cô thật lâu rồi cho xe lăn đi, ngày nào cũng thế, đến nỗi Tử Quân vừa ra công phải để mắt đến điểm ấy, xem kính nhốp có đón mình không. Một nụ cười, một bàn tay vẫy khi mắt nhìn nhau. Tử Quân nhăn mũi, liếc dài... trêu ghẹo. Hình như đã là thông lệ giữa hai người vậy.
Một tháng đi qua, giờ giấc công việc đều đều thế ấy. Tử Quân vui vui khi có kẻ trân trọng mình, nhất là sự ngưỡng mộ của bạn bè về gã bảnh trai ấy. Bỗng một tuần qua, nơi góc phố ấy, bóng gã kính nhốp với ánh mắt lo lắng, trông ngóng đợi chờ dành cho cô không còn nữa. Tử Quân có ý trông chờ bóng quen thuộc ấy, nhưng còn đâu!
Trong lòng cô nhen nhúm chút xôn xao. Mồi khi chuông báo tan trường, mắt Tử Quân theo phản ứng tự nhiên hướng về điểm cũ. Thóng bâng khuâng trong tiếng thở dài, Tử Quân từng bước ngập ngừng. Mắt vương buồn khi gã kính nhốp ấy tự nhiên biến mất. Xé từng chiếc lá trên tay với vẻ bực dọc, cô giận dỗi trên đường đến siêu thị. Đang lựa những cánh hoa cài lên tóc, cô nghiêng đầu ngắm nghía, bỗng bên tai giọng ấm áp vui vui khe khẽ len vào:
- Hoa hướng dương có màu vàng vừa cao sang, vừa trang nhã và co ý nghĩa... bé cài đi.
Cô quay lại. Bất chợt niềm vui gởi lên sóng mắt, Tử Quân khẽ lên tiếng:
- Là anh Hai à?
- Không. Là anh thôi, đủ nghĩa rồi.
- Ai kêu anh tiếp tục đóng cảnh một màn hai nữa đây?
Ngắm cánh hoa trên tay, không nhìn cô, gã cười cười bảo:
- Không nhận vai thì thôi, nhận "cát sê" rồi phải đóng cho trọng bộ chứ. Giải lao năm phút, phải nghỉ thôi. Giờ đến lúc xuất hiện, phải tiếp tục vai diễn cho tôi thôi mà.
- Hay quá há...
- Đâu hay bằng bé.
- Lớn hơn người ta bao nhiêu mà gọi bằng bé này, bé nọ?
Gã đẩy chiếc kính lên cao nhìn cô cười:
- Gọi anh bằng ông, vậy không đủ già sao. Người ta thường bảo: đừng gọi anh bằng chú, là đã quá tiêu chuẩn rồi. Đằng này, gọi hết ông này đến ông kia, như thế em không là bé thì là gì... "em yêu à ".
- Có "vé" đó sao. Mệt! Giờ có đi nơi khác để cho tôi chọn lựa hay không thì nói.
- Ủa! Gian hàng hoa cấm đàn ông chọn à. Luật này chắc chắn là do bé đề ra thôi.
Tử Quân chớp mắt:
- Vậy rồi sao?
- Thôi được. Anh hỏi bé một câu rồi biến ngay.
- Hỏi gì? Bộ khoác áo hình sự hỏi cung à?
- Nếu vậy, em là phạm nhân dễ thương nhất đấy.
- Có dịp đó sao. Còn lâu đấy, ông cảnh sát dỏm.
Tử Quân càng cau có, anh càng vui vẻ hơn:
- Bé bảo rằng ghét anh, không thích người ta làm cái đuôi, cũng không thích bạn bè ghép đôi làm cầu nối với ai. Bé ghét Quốc Tuấn, không ưa Chí Bảo, không muốn Hải Bằng gửi thư... vậy bé nói đi, bé có quá đáng hay không?
- Mắc mớ gì đến ông?
- Bởi vậy, mới nói là bé khó tính. Đâu phải đi bên nhau, trò chuyện, hay vui vẻ trong lớp với nhau là tình nhân, là phải kết hôn sau này, đúng không?
Tử Quân đẩy vai anh thật mạnh:
- Nè, anh nghe đây "nhốp"! Tôi có tự do nhân và lắc đầu. Anh có quyền gì mà phê phán, xen vào sinh hoạt hằng ngày của tôi chứ. Dẹp đi!
- Bé không thích anh thật ư?
- Còn phải hỏi.
Gã cười ngọt ngào bảo:
- Vậy những ngày có chuyện đi xa, bé có trông ngóng anh không?
- Trông chứ, bởi không ai đón, chẳng ai tò vè một bên... tôi buồn. Nên không thấy anh đợi, tôi muốn khóc vậy đó. May là anh cũNg vừa về, mừng ghê đi...
Gã bật cười trước sự diễn tả ngược ý đó của cô. Anh ngọt ngào hơn:
- Tâm trạng đó có thật?
- Thật đó.
- Bé à! Đã quen có anh đón, dù bé không thích anh đi một bên, nhìn một lúc, nhưng khi anh không còn chờ ở chỗ cũ ấy nữa, bé cảm thấy nhớ nhớ, mong mong anh "nhốp" xuất hiện...
- Chứ gì nữa... nhớ mắc chết luôn.
Cô gật đầu, ánh mắt giễu cợt. Anh cười:
- Đúng quá còn gì? Bé buồn nên lang thang, đúng không?
Tử Quân bước đến một bước, anh lùi một bước.
- Phải chứ. Bởi đâu có ai bằng ông nên nhớ, nên thương đều dành cho ông, được chưa. Hãy về nhìn vào gương, đánh giá mình lại và nân lênnữa đi há.
- Anh đâu dám sánh với ai, nhưng anh thật lòng ngưỡng mộ bé. Thật đó, đừng chấm hỏi nữa có được không. Anh đâu dám đòi hỏi ở bé sự thân mật nào, chỉ mong gặp nhau trò chuyện tầm phào thôi mà.
- Ai ở không mà đấu khẩu với ông. Lãng nhách!
- Tử Quân à?
- Trời đất! ai cho phép ông gọi tên tôi vậy?
Gã cười nhún vai:
- Tên dùng để gọi nhau, không cho là sao? Em đừng làm khó anh mà.
- Sao biết tên tôi chứ?
Được dịp anh kể lể:
- Trời ơi! Khó còn hơn mò kim ở đáy biển nữa. Nhưng lỡ thích giọng châm biếm của em rồi, cực khổ gì anh cũng tới luôn.
- Hứ! - Cô trề môi chê cười.
- Tử Quân à! Không thấy anh mang thành ý với em hay sao? Làm khó anh, tội lắm đó.
Cô hất mặt bực dọc đáp:
- Từ đầu, tôi đã nói với anh thế nào. Ngay lúc này và với anh hay bất cứ ai, tôi không thích quen. Đâu phải anh không đúng tiêu chuẩn làm bạn hay gì gì đó với tôi, nhưng tôi không thích là không thích. Anh quyền gì phá đi sự quyết định của tôi chứ?
Anh chậc lưỡi:
- Chẳng lẽ em sô- lô vầy mãi sao?
- Ngày mai ra sao, ai biết, nhưng bây giờ là vậy đó. Anh tức thì đi thưa đi, tôi hầu.
Gã cười vui vẻ ánh mắt nhìn cô đáp:
- Từ âm "ông" chuyển sang từ "anh", em đã thự hiện một cách tự nhiên. Thì chuyện không nhận bạn bè giờ đổi ý đâu có gì lạ, đâu có gì trái với pháp luật chứ. Đời người, ai không có bạn bè.
- Tôi đấy. Vậy rồi sao?
Hai người vừa đi vừa đấu khẩu:
- Đi mỏi cả chân, thuyết phục em khô cả môi. Giờ mình uống nước xong, cãi lý tiếp, được không Tử Quân?
Cô khoát tay, đầu lắc dài:
- Không có dịp đó đâu. Chào nhá.
- Chưa đâu. Chào nhau sớm không phải ý anh.
- Mặc kệ là anh thích hay không, nhưng tôi thì thế ấy đó. "Bai".
Cô vẫy tay gọi taxi và chào anh khi xe lăn bánh. Đứng lặng người trông theo với nụ cười gượng gạo trên môi.
Bâng khuâng một thoáng dáng em đi
Đêm vễ ôm mối, mối tình si.
Chắng biết bao giờ em đáp lại.
Những gì tôi đã... đã cho đị
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên