Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khi Ta Mơ Quá Lâu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
A
nh trở về vừa kịp lúc gia đình ngồi vào bàn ăn tối. Anh tắm táp vội vàng rồi ngồi xuống bên họ, tóc vẫn còn ướt.
“Tối nay mẹ chiêu đãi cả nhà,” mẹ anh nói.
“Món gì đó mẹ?” Kwang Meng kéo ghế lại bàn ăn. “Con không có đói lắm đâu,” anh nói thêm.
“Món gà hầm tiêu trắng đặc biệt,” mẹ anh nói với giọng kiên nhẫn khi thường.
“A, nghe ngon quá,” anh quay sang cha. “Cha thấy khỏe hơn chưa?”
“Ổn cả.”
“Bác sĩ Sivam nói huyết áp của cha con lên cao lắm,” mẹ anh thêm vào.
“Bà đừng có phóng đại lên. Tôi có thuốc rồi đây này.”
“Bác sĩ Sivam la ông tội không chịu uống thuốc,” mẹ anh thuật lại. “Bác sĩ bảo đừng có tái phạm nữa.”
“Được rồi, tôi cũng có ngồi đó nghe bác sĩ nói mà,” cha anh cự.
“Con thích thịt hầm không Meng?”
“Ngon lắm mẹ à.”
“Hôm nay anh đi đâu vậy?” em gái anh hỏi.
“Sao cô quan tâm quá vậy?” anh đáp.
“Ai thèm quan tâm chứ! Không hỏi được à?”
“Không, không được hỏi đâu.”
“Sao không được?”
“Nhiều chuyện quá!”
Một lát sau, anh lại rời nhà, ngẩng mặt lên trời đã thấy vầng trăng bán nguyệt rất sáng. Trăng cứ đi theo anh, như người vệ sĩ trung thành. Anh lại gọi taxi. Đang đi lên trên thế giới này rồi đây, anh nghĩ thầm. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy vầng trăng vẫn còn bám theo.
“Tao không có nửa kia của mày đâu, biết chứ,” anh nói với mặt trăng. “Nên đừng bám theo tao.”
Xuống taxi, anh băng qua bên kia đường, vẫy tay chào vầng trăng trước khi bước vào quán bar Paradise. “Bai bai!”
Portia đã ngồi đó tự lúc nào.
“Mày làm chim buổi sớm hả?” Kwang Meng trêu chọc.
“Bắt được sâu đấy,” đó là lời đáp trả đầy khôn ngoan.
Kwang Meng thấy Lucy đi ra từ toa lét nữ. Anh vẫy tay, rồi vẽ một vệt tròn trong không khí chỉ một chầu Tiger.
“Mày tới lâu chưa Portia?”
“Lâu lắc rồi, còn mày?”
“Mày xỉn rồi hả?”
“Bộ mày không xỉn chắc?”
Lucy ngồi xuống cạnh Kwang Meng sau khi đã mang đồ uống ra. Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy, hông kề hông, làm người anh rạo rực.
“Sao em không qua chỗ anh ngồi một chút đổi gió hả Lucy?” Portia hỏi.
“Vì em sợ anh đó.”
“Sợ gì chứ?”
“Sợ bọn trai tân người Ấn lúc nào cũng hừng hực như mấy anh, vậy đó.”
Kwang Meng bật cười.
“Sao em biết anh còn tân được?” Portia khăng khăng.
“Em biết quá mà.”
“Ai mà chắc được chứ.”
“Sao mà không chắc được. Anh không nhớ hả, em nhiều kinh nghiệm lắm.”
“Thôi mày, Portia, uống đi! Đêm nay tao đãi. Mới thắng cá ngựa hồi chiều.”
“Thật không?” Lucy hỏi.
“Tao cóc tin!” Portia kêu lên.
“Kệ mày, không tin thì thôi.”
“Mày thì phân biệt thế quái nào được đầu ngựa với đít ngựa,” Portia nói.
“Chứng tỏ đâu cần để mà thắng.”
“Anh thắng được bao nhiêu vậy Meng?” Lucy tò mò.
“Không nhiều, nhưng đủ cho bọn mình tối nay uống thả cửa.”
“Lần tới có đi đua ngựa thì dẫn em đi với nha, em sẽ làm anh gặp hên cho coi.”
“Chắc rồi.”
“Thôi, anh cứ ngồi đây với bạn nhé, em lại đi tiếp khách đây. Không có ông chủ nổi đóa lên thì khổ.”
“Được rồi Lucy. Nhưng mang cho tụi anh thêm một chầu Tiger đã.”
“OK.”
Lucy đứng dậy rời khỏi bàn.
“Sao hôm nay mày tới sớm dữ vậy, Portia?”
“Chả biết nữa ấy. Ba mẹ tao đi lên Bắc thăm bà con rồi. Mình tao ở nhà, chẳng có chuyện gì làm, chán ngấy.”
Mình cũng vậy. Kwang Meng thầm nghĩ, chẳng có chuyện gì làm. Anh đã lê la ở Paradise nhiều tới mức thành ra khách ruột. Nếu buổi tối không tới đây uống thì anh chẳng biết đi đâu nữa. Tự nhiên như sáng sáng tới công sở vậy. Đó là một phần đời của anh rồi.
Giữa buổi, Hock Lai nhập nhóm. Y vừa ăn tối với gia đình Cecilia tại dinh thự nhà họ Ong ở Tanglin. Nơi tầng lớp thượng lưu sống, Kwang Meng nghĩ. Hock Lai kể chuyện: “Họ chịu chơi lắm.” Ừ, có tiền thì chịu chơi được mà.
“Bọn mày chưa thấy cái nhà đó đâu.” Hock Lai kể say sưa. “Chưa thấy cái vườn nhà đó! Phòng ăn! Đồ dùng trong bữa ăn! Đồ ăn! Phòng khách! Tranh vẽ! Lũ tôi tớ! Hồ bơi! Bếp barbecue! Cả mấy cái xe hơi nữa chứ!”
Những lời đó khiến tâm hồn họ lỏng ra như nước, lưỡi khô rang thèm khát. Nên phải dùng bia Tiger mà dấp. Bản lĩnh đàn ông thời nay.
“Bọn mày biết đó,” Hock Lai nói tiếp. “Khi mày đã chạm tới thế giới giàu sang đó rồi, cả tầm mắt của mày mở rộng ra. Cả đời chỉ quẩn quanh với cái chỗ nhỏ tí này, thế rồi, mày biết còn có một thế giới khác tồn tại. Chỉ cần liếc một cái vào cõi ấy, thì cả thế giới mày từng sống tan thành tro bụi. Và mày phải tiến vào thế giới đó. Mày không biết làm thế nào, nhưng mày phải chen chân cho được, không thì điên lên mất!”
Nắm đấm của y siết chặt theo lời nói đầy quyết tâm, các khớp ngón tay bợt ra. Kỳ lạ sao, Kwang Meng thầm quan sát người bạn học cũ. Một số người đàn ông cần phải được “bật ngòi” bằng thứ gì đó – rượu, đàn bà, chính trị, thể thao, tiền. Không có thứ đó, bọn họ sẽ hóa ra xiên xéo ngã lệch như thể cái gì đó ở nền móng đã bị sắp sai vị trí. Với Hock Lai, đó là tiền. Nhưng khi tìm thấy thứ đó rồi, họ đều trở nên mê đắm tới mức khó ngờ. Mãnh liệt, đáng sợ, lạ lùng, hoàn toàn bị nhấn chìm vào thế giới của riêng họ, đóng chặt mọi cửa sổ còn đang để ngỏ ra cuộc đời. Những sinh vật hoàn chỉnh đến kỳ lạ, nhưng cũng tuyệt đối đáng buồn.
“Cách mạng đi thôi!” Portia la lên.
Không, Kwang Meng thầm nghĩ, Hock Lai không muốn làm cách mạng cách miếc gì sất. Y không cần thứ đó. Y sẽ tìm ra một con đường, một con đường khác, một con đường dễ dàng hơn nhiều. Như thế đó. Đối với vài người, chuyện đó dễ như chơi. Càng nhìn bạn mình, Kwang Meng càng cảm thấy, dường như đối với Hock Lai, chuyện chinh phục thế giới chẳng có gì khó khăn. Cảm giác trong lòng quá mơ hồ, anh không hiểu đó là sự ghen tị, hay sự thiếu vắng lòng ghen tị. Chắc là thứ gì đó lơ lửng ở khoảng giữa. Một điểm bất động, vì cách đều hai cực.
Màn đêm bao trùm. Bia kêu gọi một nhu cầu tự nhiên hơn: thêm nhiều bia. Và đối với Kwang Meng, còn cả hơi ấm của Lucy ngồi bên cạnh.
Gần đến giờ đóng cửa, Hock Lai đề nghị họ đi đến nhà chứa. Portia tròn mắt, vừa sợ hãi vừa thích thú. Nỗi sợ hãi cứ ngày một yếu thế đi, và dần dà hóa thành sự táo tợn bất cần.
“Ý hay đó, Hock Lai!” y kêu lớn, và quay sang hỏi Kwang Meng có muốn đi cùng không.
“Không, thôi cảm ơn.”
“Sao, mày sợ à?” Portia thách thức.
“Không.”
“Thế thì sao lại không đi?”
“Vì tao không muốn. Có vậy thôi.”
Kwang Meng đã biết mình sẽ nhớ nhung Lucy đêm ấy. Nàng lại bận. Nhưng anh không muốn đi tới nhà thổ, nên một mực từ chối mọi sự nài ép.
Họ chia tay nhau. Hock Lai và Portia rời đi, vừa mất kiên nhẫn, vừa bực bội với Kwang Meng. Còn lại một mình, anh quyết định đi bộ về nhà.
Anh đã quên khuấy mất vầng trăng bán nguyệt. Trên đường về, anh lại thấy trăng bám theo. Màn đêm mềm mại và như lung linh ánh bạc. Một đêm thích hợp cho cuộc dạo chơi tĩnh lặng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khi Ta Mơ Quá Lâu
Goh Poh Seng
Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng
https://isach.info/story.php?story=khi_ta_mo_qua_lau__goh_poh_seng