Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kế Hoạch Mai Mối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8: Đuôi Cáo
B
à mối và gã họ Hạ đấu khẩu một lúc, cuối cùng dọa cho anh béo sợ quá mà chạy mất. bà mối nhoài người lên bờ, mấy trăm tệ tới miệng rồi mà còn bay mất. bà mối xót xa, vừa lắc đầu vừa chép miệng than vãn: "Tiếc ơi là tiếc, anh béo tốt bao nhiêu..."
Tên béo nghe thế thì trượt chân một cái, suýt nữa thì bị thương ở thắt lưng, sau đó hắn biến mất với tốc độ của dòng điện. con cáo họ Hạ thấy vậy, nhếch môi cười, giận dữ: "Tiếc lắm hả, có cần anh đi với em không?"
"Tất nhiên rồi!" bà mối trả lời mà không thèm suy nghĩ, trợn mắt nhìn gã họ Hạ, nói: "Không phải anh với Châu tài nữ đang kề vai sát cánh làm uyên ương tắm suối nước nóng sao? Sao lại ở đây hả?"
Hạ Hà Tịch giật mình, rồi nheo mắt nhìn bà mối với vẻ suy ngẫm, nói: "Này nhóc, em ghen à?"
Tô Tiểu Mộc nghẹn họng, không đáp lại được. Mà hình như câu nói của mình có hơi ghen tức thật...
Hạ Hà Tịch cong miệng lên, ra vẻ vô tội, nói: "Nếu anh nhớ không nhầm, Châu tài nữ là em giới thiệu cho anh mà? Anh và cô ấy ở bên nhau, không phải điều em muốn thấy sao? Sao lại giận dỗi thế?"
Bà mối im lặng, cau mày nói: "Nói nhảm ít thôi! Đừng có đánh trống lảng. Em hỏi anh, Châu tài nữ đâu?"
Hạ Hà Tịch ngẫm nghĩ một lát, rồi mới thản nhiên đáp: "Ừm, nhà cô ấy có việc đột xuất nên xuống núi rồi."
"Xuống núi rồi?" bà mối đảo mắt, lời của con cáo già có gì đó hơi kì lạ, hình như... có chỗ không đúng lắm. nhưng rốt cuộc là không đúng thế nào thì nhất thời không thể nói ra được. Tới khi hai người ngâm nước nóng xong, rồi ăn cơm tối xong, cuối cùng bà mối mới tỉnh ngộ ra chỗ không đúng là chỗ nào...
Trời đã tối nhưng Hạ Hà Tịch hoàn toàn không có vẻ muốn đi. Mặt khác, đồng chí Châu tài nữ là nhân vật "nữ chính" cũng chưa xuất hiện. Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm thăm thẳm, bà mối cùng ngồi xem ti vi trong phòng với con cáo già họ Hạ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.
"Không phải anh với Châu tài nữ cùng nghỉ lại trên núi sao? Còn muốn tham gia đốt lửa trại gì đó mà?"
"Ừ, cô ấy đi rồi, một mình anh ở lại trên núi làm gì, thế nên mới xuống đây chơi với em..."
Bà mối bị ba từ "chơi với em" làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi tiếp: "Thế chị ấy đâu? Xuống núi rồi không lên nữa à?"
"Ừ, cô ấy chờ chúng ta ở dưới núi. Sáng mai chúng ta tới gia trang nhà họ Châu gặp cô ấy."
Nghe tới đây, dự cảm điềm xấu của bà mối càng lúc càng tăng lên. Cô cân nhắc rồi lại đắn đo, cuối cùng không nhịn nổi nên mở miệng hỏi: "Thế anh đặt phòng ở đây khi nào thế? Chiều nay à?"
Hạ Hà Tịch vẫn dán mắt vào ti vi, một lúc lâu sau mới chậm rãi chuyển ánh mắt sang chỗ bà mối, nhếch môi, nói: "Phòng của em không phải là phòng đôi à?"
Một câu chết ngay! Trong phút chốc, bà mối kinh ngạc tới mức cằm rơi thẳng xuống giường. Lúc nãy cô nghe nhầm hay Hạ Hà Tịch nói nhảm vậy? "Ý anh là gì?" Cô đặt phòng đôi là vì lúc đặt phòng hết phòng đơn rồi, không phải để đợi người khác vào ở cùng có được không hả?
Con cáo họ Hạ cười gian xảo, chân mày giãn ra, đáp: "Em nói xem anh có ý gì?" Nói xong, anh ta uể oải vươn vai đứng dậy, rất tự nhiên bỏ lại thêm một câu: "Anh đi tắm trước đây." Cái giọng kia tự nhiên trôi chảy chẳng khác gì nói: "Ngày mai ăn cải thảo."
Trong nháy mắt, bà mối kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.
"Anh chờ một lát." Kéo tên nào đó đang bước vào phòng tắm lại, bà mối nuốt nước miếng, cố nở một nụ cười: "Anh Hạ, anh đừng đùa mà. Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng dẫu sao nam nữ cũng có sự khác biệt, cùng ở phòng đôi..."
Chưa nói hết câu, Hạ Hà Tịch đã phì cười, bà mối thấy vậy cũng ngơ ngẩn cười theo, đôi mắt ảm đảm lóe sáng: "À, em biết rồi, anh đùa em phải không? Con cáo họ Hạ này! Lúc chiều anh đã đặt một phòng đôi khác ở đây rồi hả? Em..."
"Sao có thể được?" Hạ Hà Tịch lại ngắt lời cô, tựa hờ vào cánh cửa, vui vẻ nói: "Hai người ở hai phòng đôi, em không thấy lãng phí sao?"
"Hả?" Tô Tiểu Mộc choáng hẳn, rốt cuộc con cáo họ Hạ này có ý gì?
Hạ Hà Tịch cười hì hì, vỗ vỗ lên đầu bà mối, nói vô cùng nhẹ nhàng: "Nhận được sự dạy dỗ ân cần của em, sao anh có thể lãng phí tiền bạc như thế được? Hai người ở phòng đôi là hợp lý rồi."
Bà mối: "Ý anh là, đêm nay anh sẽ ở lại đây thật à?"
Hạ Hà Tịch nhún vai: "Không thì sao? Hay là em đi đặt thêm phòng nữa đi?" Vừa dứt lời, con cáo họ Hạ lại sờ cằm làm ra vẻ như nhớ ra điều gì đó: "À, nhưng có thể tốn nhiều đấy. Lúc nãy, ăn cơm xong, anh đã hỏi lễ tân rồi, phòng đơn, phòng đôi, thậm chí phòng ba đã đầy khách, chỉ còn lại mấy phòng của gia đình nhà chủ thôi. Đúng rồi, còn có phòng đặc biệt bốn ngàn tám trăm tám mươi tám tệ cũng tốt lắm đấy."
Bà mối im lặng ba giây, cuối cùng không thể nhịn nổi, siết chặt tay rồi hét lên: "Hạ – Hà – Tịch! Anh là đồ khốn!"
Con cáo già họ Hạ thấy bà mối giận thì thản nhiên cười, quay lại phòng rồi ngồi lên giường, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ "anh xem em làm gì được anh": "Em sợ gì chứ? Anh là người đàng hoàng, em muốn gì anh chưa chắc anh đã đồng ý đâu nhé. Còn nữa, chỉ có một đêm, nếu thật sự không được thì em thức trắng đêm đi, anh sẽ không giở trò cưỡng bức đâu, còn không được nữa thì em cứ nói em tới tháng rồi!"
Nghe con cáo họ Hạ cố ý ném trả lại mấy câu lần trước cô nói với anh, bà mối hít một hơi thật sâu, nhắc nhở mình không được giận dữ, không được giận dữ, kiểu gì cũng không được giận dữ. Tức giận là trúng gian kế của tên nào đó rồi. Xem ra, chuyện cùng anh lên núi Bất Thanh thăm hỏi gia đình họ Châu cộng thêm việc Châu tài nữ đột nhiên biến mất đều là âm mưu!
Cô đoán không sai, từ đầu Hạ Hà Tịch đã có mục đích, có kế hoạch rồi!
Cố nuốt ngọn lửa giận dữ vào trong lòng, bà mối nghiến răng: "Con cáo họ Hạ kia, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Hạ Hà Tịch một tay chống cằm, thản nhiên nói: "Anh muốn làm gì à? Này nhóc, câu này phải là anh hỏi em mới đúng." Hạ Hà Tịch nói xong, hình như nghĩ ra chuyện gì thú vị, khóe môi vẽ một đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt sâu thẳm cũng nheo lại, nhả ra từng chữ: "Tô Tiểu Mộc, anh chơi trò xem mắt với em thế là đủ rồi. Rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu em đã hiểu rõ hơn ai hết, anh mới là đối tượng xem mắt của em."
Phải, nửa năm trước Hạ Hà Tịch từ nước ngoài trở về thành phố C. Gặp mặt Tô Tiểu Mộc qua sự sắp xếp của anh bạn học cấp ba Tô Cẩm Trình, tuy lúc ấy chàng chưa hẳn có tình, thiếp cũng chẳng có ý, nhưng đôi bên đều ngầm hiểu, đây là ý đồ mai mối của Tô Cẩm Trình.
Nhưng bà mối là ai, thông minh tài giỏi, tư duy linh hoạt, không chỉ biết từ chối khéo anh hai nhà mình, mà thậm chí còn lợi dụng tài nguyên, tự ra tay làm mối cho Hạ Hà Tịch.
"Lấy cách này để từ chối đối tượng xem mắt của em, có phải vui lắm không? Rốt cuộc là ai đang đùa ai hả?" Hạ Hà Tịch vừa nói vừa từ từ lại gần bà mối. Thực ra, nếu Tô Tiểu Mộc không chống cự như thế, không bày ra đủ trò quỷ như thế, có lẽ anh đã không để tâm tới cô gái nhỏ này.
Chỉ tiếc là, Tô Tiểu Mộc quá lợi hại, giả ngu giả khờ quá tuyệt vời, lại thu hút sự chú ý của con cáo già Hạ Hà Tịch. Cô nhóc dễ thương như thế sao có thể bỏ qua, sao có thể rời mắt được? Nếu em thích chơi, thế thì anh chơi cùng với em. Bà mối quên mất, có một câu là "chơi với lửa có ngày bị bỏng". Chơi rốt cuộc vẫn là chơi, đến một ngày nào đó, nó sẽ chấm dứt.
Hạ Hà Tịch từng bước, từng bước tiến lại gần bà mối. Khi anh đã tiến đến trước mặt, Tô Tiểu Mộc mới tự nhiên lùi lại làm ra vẻ mất trí nhớ, cười nói: "Ôi trời, không phải anh muốn đi tắm sao? Mau đi đi! Lát nữa em còn phải dùng phòng tắm nữa!"
---------------------------------Tôi là đường phân cách mất trí nhớ----------------------------------------
Nhân lúc con cáo già họ Hạ kia tắm rửa, bà mối gọi điện thoại cho Châu tài nữ, lúc này mới biết toàn bộ kế hoạch của Hạ Hà Tịch. Bà mối không kìm được muốn khởi động cho dãn gân cốt.
Châu tài nữ vừa nhận điện thoại đã thẳng thắn nhận tội: "Bà mối, em đừng giận chị mà, chị cũng bị ép buộc."
Bà mối "hừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Anh ta ép gì chị?"
"Anh Hạ cho chị tiền để bịt miệng, đồng ý giả làm bạn trai của chị trước mặt bà cho tới khi chị tìm được tình yêu đích thực. Còn nữa... anh ấy sẽ giới thiệu cho chị mấy anh chàng đẹp trai, tài giỏi trong công ty. Dù sao, anh ấy cứ lấy mật ngọt ra... ép chị"
Nghe vậy, bà mối ngửa mặt lên trời than dài. Quả nhiên câu nói ấy không sai: "Không sợ quân địch như thần, chỉ sợ đồng bọn như sói." Thông minh tài giỏi như cô, không thua dưới tay Hạ Hà Tịch, mà thua dưới tay Châu tài nữ vừa tham tiền vừa háo sắc!
Châu tài nữ không thấy bà mối nói gì, chột dạ giải thích: "Thực ra... lần trước, khi anh Hạ phát hiện chị gọi điện về nhà, bảo chỉ đặt một phòng khách sạn thì chuyện đã hỏng rồi. sau đó anh ấy rất giận chuyện chị đưa phong bì cho em nhờ em mai mối. anh ấy nói, phải ăn miếng trả miếng, nếu em có thể gạt anh ấy lên núi vì phong bì, anh ấy cũng muốn em nếm mùi vị bị tiền bán đứng..."
Tô Tiểu Mộc nghe xong thì phát điên: "Thế nên, chị cứ thản nhiên bán em đi như thế hả?" mình lại còn giúp anh ta đếm tiền như một con ngố nữa! trong khoảnh khắc, sự ngưỡng mộ của bà mối dành cho Hạ Hà Tịch cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, không từ nào có thể hình dung nổi.
Cao thủ, đúng là cao thủ!
Để lừa cô lên núi, đồng chí Hạ đã dùng khổ nhục kế, mỹ nhân kế, kỹ xảo cao siêu, kế hoạch tỉ mỉ, tính toán khổ cực! Quả thật là hao tâm tổn trí! Sao cô không ngờ được Châu tài nữ lại quay mũi giáo, làm hai bà mối là cô đây chứ?
Bà mối càng nghĩ càng muốn xông vào phòng tắm đánh người. Châu tài nữ không hổ là kẻ "mềm nắn rắn buông", còn nói tốt thay cho ông chủ: "Thực ra anh Hạ đối xử với em rất tốt, em biết tại sao anh ấy muốn chị đặt khách sạn có suối nước nóng trên đỉnh núi không? Vì anh ấy nói chân em không được khỏe, ngâm suối nước nóng có thể sẽ đỡ hơn."
Nghe thế, bà mối đang tính đáp lại hai câu thì nghe có tiếng động không hề nhẹ nhàng truyền tới bên tai. Đau đớn mà sung sướng, ngọt ngào mà trầm bổng, phóng túng mà lo âu, rõ là nũng nịu, lại như nức nở... Đây... đây chẳng lẽ là tiếng gì đó trong truyền thuyết sao?
Dĩ nhiên, Châu tài nữ ở đầu máy bên kia cũng nghe thấy tiếng rên rỉ "trầm bổng" ấy, cô cười gian xảo rồi tự động ngắt máy. Tắt điện thoại, bà mối ngồi cạnh giường mặt mày đỏ lựng, còn tiếng rên rỉ càng lúc càng to. Thật là bực mình! Khách sạn bốn sao gì chứ, sao lại không có cách âm cơ chứ?
Nghĩ tới chuyện lát nữa phải ở chung phòng với tên họ Hạ, bà mối đã thấy (T.T) lắm rồi, nếu còn phối hợp với bài hát ru này nữa, cô thấy... mình rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm! Nghĩ tới đây, bà mối quyết định không chịu đựng nữa, chẳng thèm suy nghĩ gì đã xông ra khỏi phòng, tay đấm chân đá lên cánh cửa phòng bên một hồi. vừa gõ cửa vừa nghĩ thầm trong lòng, xin lỗi hai vị, dù có phá hỏng "cuộc vui" của hai vị tôi cũng phải thay mặt Đảng, thay mặt nhân dân ngăn cản hai vị!
Tô Tiểu Mộc vừa nghĩ vừa hắng giọng, chuẩn bị gào lên thì cánh cửa mở "két" một tiếng. Bà mối hít một hơi thật sâu, hóa đá ngay tức thì!
Chuyện này thật là... Xui tận mạng đã là gì chứ? Tô Tiểu Mộc cô đã xui tới tận đây rồi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kế Hoạch Mai Mối
Mèo Lười Ngủ Ngày
Kế Hoạch Mai Mối - Mèo Lười Ngủ Ngày
https://isach.info/story.php?story=ke_hoach_mai_moi__meo_luoi_ngu_ngay