Chương 9 : Roy Keane
oy Keane là mẫu cầu thủ tràn đầy năng lượng, quyết tâm và máu lửa, với cách tiếp cận trận đấu cũng như thực hiện ý đồ chiến lược trên sân một cách đầy bản năng. Cậu ấy là cầu thủ có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong phòng thay đồ trong suốt thời gian chúng tôi làm việc cùng nhau. Roy luôn đảm bảo những hoạt động ở phòng thay đồ diễn ra quy củ ngay cả khi không có tôi. Và một huấn luyện viên không bao giờ có thể bỏ qua sự trợ giúp đắc lực như vậy từ cầu thủ của mình.
Nhưng khoảng thời gian Roy rời United năm 2005, mối quan hệ của chúng tôi đã hoàn toàn đổ vỡ. Tôi có rất nhiều điều để nói về chuỗi sự kiện rắc rối khiến cậu ấy gia nhập Celtic. Nhưng trước hết, tôi muốn nói về cái cách mà cậu ấy tạo ra động lực to lớn khi còn thi đấu cho United.
Nếu Roy Keane cảm thấy rằng một cầu thủ chưa bung hết sức của mình, cậu ấy sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh và lôi anh ta trở lại quỹ đạo. Đã có rất nhiều đồng đội từng phải hứng chịu cơn thịnh nộ dường như không thể tiết chế lại của cậu ấy. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là một điều khó chịu. Trong suốt sự nghiệp cầm quân của mình, chính những cá tính mạnh mẽ như vậy đã duy trì được phong độ của đội bóng. Bryan Robson, Steve Bruce, Eric Cantona: tất cả đều là mẫu thủ lĩnh có cá tính mạnh mẽ, đảm bảo toàn đội thực thi đúng ý đồ của HLV.
Vào thời của tôi, ngay sau trận đấu, thường thì HLV không phải người trực tiếp chất vấn các cầu thủ về những tình huống sai lầm. Chính những đồng đội mới là người chỉ ra lỗi sai đó, ngay trong phòng thay đồ. Thậm chí sẽ có những lời phàn nàn cả khi mọi người còn chưa kịp ngồi ấm chỗ: “Chính cậu làm lỡ mất cơ hội đó, cậu làm cái quái gì vậy…”
Khi còn là một cầu thủ, tôi đã từng phàn nàn với các thủ môn và hậu vệ trong một vài bàn thua. Vì vậy, tôi hiểu rằng mỗi lần mình bỏ lỡ một cơ hội thì ngay lập tức sẽ phải nhận những phản ứng tiêu cực gấp đôi từ chính những cầu thủ phòng ngự đó. Đây là cái giá của sự thẳng thắn. Nhưng ngày nay, các HLV đã được quyền lên tiếng ngay sau trận đấu. Nếu họ muốn phân tích, chỉ trích hay ca ngợi, đã có buổi họp báo ngắn diễn ra ngay khi tiếng còi mãn cuộc cất lên. Chỉ có 10 hay 15 phút cho những phát biểu nhưng mọi thứ sẽ được ghi lại và có những tác động nhất định.
Với Roy, đôi lúc cậu ấy dùng những xung đột và va chạm để áp đặt suy nghĩ của mình lên toàn đội bóng. Có lần, tôi bước vào phòng thay đồ, Roy và Ruud van Nistelrooy đã ở đó với tình hình rất căng thẳng. Tất nhiên, họ đã được những đồng đội khác can ngăn khỏi cuộc chiến. Nhưng ít nhất, Van Nistelrooy còn dám đứng lên phản ứng với Roy, bởi vì không phải bất cứ cầu thủ nào cũng dám làm điều đó. Roy là một người đáng sợ, một cá tính dữ dội. Dường như mỗi khi tức giận thì cậu ấy lại có xu hướng tấn công và đàn áp người khác.
Tôi cho rằng thái độ của Roy Keane đã thay đổi kể từ khi cậu ấy nhận thấy bản thân không còn duy trì được phong độ đỉnh cao. Cả Carlos Queiroz và tôi đều chắc chắn về nhận định này. Do dấu ấn tuổi tác và những chấn thương, Roy Keane không còn sung sức như trước. Nhưng vì lợi ích của bản thân Roy cũng như của toàn đội, chúng tôi đã cố gắng củng cố niềm tin và giao những nhiệm vụ hợp lý hơn cho cậu ấy.
Tôi đã cố gắng thay đổi vai trò của cậu ấy trên sân bằng cách khuyến khích cậu ấy thu hồi bóng nhiều hơn và nhường phần di chuyển, chạy chỗ cho những đồng đội phía trên. Thế nhưng, Roy lại muốn góp mặt trong mọi pha tấn công của đội bóng. Đó là một phẩm chất đáng quý, ở United là như vậy, mỗi khi một Quỷ Đỏ có bóng, mọi cầu thủ khác sẽ di chuyển và sẵn sàng hỗ trợ lẫn nhau. Roy đã qua cái tuổi để có thể tham gia vào mọi đường tấn công, nhưng cậu ấy không chịu chấp nhận thực tế mới.
Có thể, cậu ấy cũng nhận thức được sự thật qua những trao đổi với chúng tôi, nhưng chấp nhận nó dường như lại là mũi tên nhắm thẳng vào niềm kiêu hãnh của cậu ấy. Roy là mẫu cầu thủ chơi bóng chủ yếu dựa trên niềm cảm hứng. Trong mùa giải cuối cùng chơi cho United, Roy đã thể hiện rõ sự tụt dốc về thể lực, cậu ấy cố gắng trở lại và làm tròn nhiệm vụ phòng ngự. Rõ ràng đó không phải vị trí ưa thích của cậu ấy, nhưng làm sao có thể khác được khi cậu ấy liên tục phải vật lộn với chấn thương hông, dây chằng… trong khi những thử thách khó khăn liên tiếp ập đến trên con đường của chúng tôi.
Năng lượng mà Roy có được trong các trận đấu thật là phi thường, nhưng khi bước sang tuổi 30, thật khó để cậu ấy chịu chấp nhận rằng cậu ấy đang sử dụng lối chơi không phù hợp. Không thể bắt cậu ấy từ bỏ bản năng của mình, thứ đã làm nên tên tuổi của Roy trong suốt sự nghiệp. Và đó cũng là lúc dễ dàng nhận ra rằng, chúng tôi không còn tìm được tiếng nói chung với Roy nữa.
Giải pháp tôi đưa ra cho cậu ấy là Roy cần thu hẹp tầm ảnh hưởng lại và chỉ tập trung thi đấu ở trái tim hàng tiền vệ. Cậu ấy vẫn có thể kiểm soát trận đấu ở vai trò mới này. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ là người đảm nhận vị trí này tốt nhất, hơn bất kỳ ai, nhưng cậu ấy chỉ đơn giản là không cho phép mình từ bỏ tầm kiểm soát rộng lớn trên sân mà bản thân từng nắm giữ.
Đó là cả một câu chuyện dài mà những rắc rối cuối cùng đã chấm dứt bằng việc cậu ấy rời United và gia nhập Celtic. Cho đến lúc bấy giờ, Roy vẫn ngỡ rằng cậu ấy là Peter Pan. Nhưng thực tế không một ai có khả năng đó. Ryan Giggs dường như là một hình mẫu gần nhất để liên tưởng tới việc “trẻ mãi không già”, nhưng trên thực tế Ryan đã không gặp phải chấn thương nào quá nghiêm trọng trong suốt sự nghiệp của mình. Roy thì ngược lại, cậu ấy đã gặp vài vấn đề nghiêm trọng. Trong đó, chấn thương hông đã ảnh hưởng lớn nhất tới sự suy giảm thể lực của cậu ấy.
Rạn nứt lớn đầu tiên trong mối quan hệ của chúng tôi xuất hiện là vào chuyến du đấu trước thềm mùa giải 2005-2006, một chuyến đi tới Bồ Đào Nha. Đến địa điểm này là ý tưởng của Carlos Queiroz. Ông ấy đã dẫn chúng tôi đến một trong những cơ sở tuyệt vời nhất: Vale do Lobo. Dường như đó là một trung tâm luyện tập ngoài vũ trụ vậy, từ sân bãi, phòng thể hình, khu nghỉ ngơi, mọi thứ đều hoàn hảo cho các cầu thủ.
Tôi ghé thăm nơi này sau khi có kỳ nghỉ hè ở Pháp. Lúc đó, BHL của CLB và các cầu thủ đều đã nghỉ ngơi trong những căn biệt thự. Nhưng một tin cực kỳ xấu đang chờ đón tôi: Carlos đã trải qua một cơn ác mộng với Roy.
Tôi muốn biết đã có chuyện gì xảy ra. Carlos cho biết Roy đã phàn nàn về điều kiện phòng ở của Vale do Lobo, cậu ấy không chịu ở lại đây vì cho rằng nơi này không đáp ứng được những yêu cầu cơ bản nhất. Theo Carlos thì Roy không chịu nhận căn hộ thứ nhất bởi một trong các phòng của nó thiếu điều hòa không khí. Căn hộ thứ hai cũng bị cậu ấy từ chối với lý do tương tự. Căn hộ thứ ba thì hoàn toàn ổn, tôi đã đến tận nơi xem xét. Nhưng Roy vẫn không chịu ở, cậu ấy quyết định tới ngôi làng bên cạnh là Quinta do Lago với người nhà ở đó.
Đêm đầu tiên ở đây, chúng tôi tổ chức nướng thịt ở sân của khách sạn. Đó là một bữa tiệc tuyệt vời. Roy đã tìm gặp và tỏ ý muốn trao đổi riêng.
“Thôi nào, Roy, không phải bây giờ. Chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai,” tôi đã trả lời cậu ấy như vậy.
Và hôm sau, khi kết thúc buổi tập, tôi kéo cậu ấy ra để hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy Roy? Chúng tôi đã xem xét những căn hộ, nó hoàn toàn ổn mà.”
Roy dường như trở nên bùng nổ. Cậu ấy kể ra một danh sách dài những vấn đề của căn hộ, trong đó có việc thiếu điều hòa nhiệt độ. Rồi cậu ấy lại tiếp tục chỉ trích tới Carlos, rằng tại sao chúng tôi lại quyết định tới đây du đấu cơ chứ…. Tất cả lời nói ấy đã khiến mối quan hệ của cậu ấy với chúng tôi trở nên căng thẳng. Và trong suốt phần còn lại của tour đấu, cậu ấy im lặng và xa cách hơn. Tôi đã vô cùng thất vọng. Carlos thì cố gắng gạt bỏ đi cú sốc này để hoàn thành nhiệm vụ của ông ấy trong chuyến đi.
Kết thúc tour du đấu, tôi đã yêu cầu Roy lên văn phòng và hy vọng ít nhất cậu ấy có một lời xin lỗi tới Carlos. Nhưng cuối cùng, ông ấy chẳng nhận được lời nào cả.
Chúng tôi thậm chí bị cuốn vào một cuộc tranh cãi. Cậu ấy đã thốt lên: “Thầy thay đổi rồi!”
Tôi đáp: “Roy, đương nhiên tôi có những thay đổi, vì ngày hôm nay khác với hôm qua. Hiện tại, chúng ta đang sống ở một thế giới khác rồi. Đội bóng sở hữu những cầu thủ đến từ 20 quốc gia khác nhau. Cậu nói tôi thay đổi? Tôi cũng hy vọng là thế. Tôi sẽ chẳng tồn tại được nếu không đổi mới bản thân.”
Cậu ấy vẫn cự lại: “Không, thầy trở thành một người hoàn toàn khác rồi.”
Đó chính là lúc cuộc chiến thực sự diễn ra. Cậu ấy đã đi quá giới hạn và tôi cần chỉ cho cậu ấy sai lầm đó: “Cậu là người đội trưởng. Nhưng cậu lại không cho thấy trách nhiệm với các đồng đội của mình. Chúng tôi đâu có bắt cậu phải sống trong một túp lều bẩn thỉu. Đó là một ngôi nhà đẹp, một nơi rất ổn cơ mà.”
Tất nhiên, những thứ tồi tệ mới chỉ bắt đầu. Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng đi xuống từ lúc đó. Và mọi thứ trở nên nghiêm trọng khi Roy công khai chỉ trích các cầu thủ trẻ trong đội hình trên MUTV. Chúng tôi có lịch phỏng vấn với MUTV, và lần đó là đến lượt Gary Neville lên sóng. Đó là ngày thứ Hai, sau khi kết thúc trận đấu với Middlesbrough, nhận được thông tin Roy đã tham gia phỏng vấn thay vì Gary, tôi cũng không bận tâm lắm.
Nhưng Roy đã đưa ra nhận xét tồi tệ về những cầu thủ khác và màn trình diễn của họ ở trận đấu ngày thứ Bảy. Đúng vào 4 giờ chiều, tôi nhận được cuộc gọi khi đang ở nhà: “Ông cần phải xem cái này ngay.”
Trong đoạn phỏng vấn đó, Roy đã gọi Kieran Richardson là một “hậu vệ lười biếng”, rồi cậu ấy đặt ra câu hỏi tại sao “người Scotland có thể tự hào về Darren Fletcher” và nói về Rio Ferdinand: “Chỉ vì cậu được trả lương 120.000 Bảng mỗi tuần và chơi tốt 20 phút trong trận đấu với Tottenham mà cậu đã nghĩ cậu là một siêu sao.”
Bộ phận truyền thông ngay lập tức gọi điện cho David Gill. Đoạn phỏng vấn đã bị ngừng phát sóng và chờ đợi tôi đưa ra quyết định xem nên làm gì với nó. Tôi đã yêu cầu: “Được rồi, hãy đưa đoạn băng đó lên văn phòng tôi vào sáng mai và tôi sẽ xử lý nó.”
Lạy Chúa! Thật không thể tưởng tượng được. Roy dường như đã đưa tất cả xuống địa ngục. Darren Fletcher đã xem nó, rồi cả Alan Smith, Van der Sar. Tất cả đều bị cậu ấy làm tổn thương.
United không có lịch thi đấu trong tuần đó và tôi lẽ ra đã đến Dubai để kiểm tra tình hình học viện bóng đá của chúng tôi. Nhưng vào buổi sáng, Gary Neville gọi điện cho tôi và muốn tôi đến phòng thay đồ. Đến nơi, tôi còn hy vọng Roy sẽ có lời xin lỗi đến tất cả. Nhưng tôi vừa ngồi vào chỗ, Gary cho biết các cầu thủ không hài lòng với chế độ tập luyện. Tôi không tin được vào tai mình nữa: “Cậu vừa nói gì cơ?” Như đã nói, Roy có thể làm chủ phòng thay đồ và tôi nghĩ rằng cậu ấy đã dùng những ảnh hưởng đặc biệt ấy để điều khiển tình hình. Nhìn xem, Carlos Queiroz là một HLV tốt. Đúng là ông ấy có thể lặp đi lặp lại các bài tập, nhưng đó là tất cả những gì sẽ tạo nên một cầu thủ chuyên nghiệp: biến sức mạnh, kỹ năng thành thói quen.
Tôi đã thực sự tức giận: “Cậu kéo tôi tới đây chỉ để phàn nàn về giáo án tập luyện? Tại sao cậu không bắt đầu luyện tập ngay lúc này, cả hai cậu…. Cậu đang nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy?” Rồi tôi bỏ ra ngoài.
Một lúc sau, Roy tới tìm tôi và tôi đã nói với cậu ấy: “Tôi biết chuyện gì đang xảy ra.” Tôi bật đoạn phỏng vấn của cậu ấy lên và tiếp tục: “Những gì cậu nói thật đáng hổ thẹn, nó như trò đùa vậy. Chỉ trích đồng đội. Và muốn họ rời sân đấu.”
Roy cho rằng đoạn video nên được đưa ra cho tất cả các cầu thủ xem và để họ trực tiếp đánh giá nó. Tôi đồng ý với cậu ấy và đã gọi toàn đội đến để xem đoạn phỏng vấn. David Gill lúc đó cũng có mặt ở văn phòng nhưng ông ấy không tham gia vào “buổi công chiếu” đó, ông ấy nhường lại toàn quyền xử lý vụ việc này cho tôi. Carlos và đội ngũ kỹ thuật của CLB đều có mặt cùng với toàn đội.
Roy đã hỏi các cầu thủ rằng họ có gì muốn nói sau khi xem đoạn video đó không. Edwin van der Sar trả lời có. Cậu ấy cho rằng Roy đã đi quá giới hạn khi công kích các đồng đội như vậy. Mũi tấn công của Roy lập tức hướng sang Edwin. Cậu ấy khẳng định vị thế của mình và hỏi rằng liệu Edwin biết được những gì về Manchester United? Trước tình hình đó, Van Nisterooy đứng lên bảo vệ Van der Sar. Vậy là Roy tiếp tục quay sang đối đầu với Ruud. Tiếp đến, cậu ấy bắt đầu chỉ trích Carlos. Tất nhiên, cậu ấy cũng không quên phần của tôi.
“Sau tranh chấp với Magnier, ông đã mang toàn bộ cuộc sống riêng tư vào công việc, làm ảnh hưởng tới CLB này.”
[John Magnier là một tỷ phú kinh doanh đua ngựa, Sir Alex từng vướng vào vụ kiện tranh chấp con ngựa Rock of Gibraltar với vợ của Magnier – người dịch]
Vào lúc đó, một số cầu thủ đã bắt đầu rời đi. Đó là Scholes, Van Nistelrooy, Fortune.
Thứ đáng sợ nhất mà Roy sở hữu là miệng lưỡi của cậu ấy. Lời nói của cậu ấy cay độc hết mức mà bạn có thể tưởng tượng. Cậu ấy có thể hạ gục những người tự tin nhất thế giới chỉ trong vài giây bằng những lời nói. Tôi nhận thấy rằng, trong cuộc tranh cãi ngày hôm đó, đôi mắt của cậu ấy thu hẹp lại, dường như chỉ còn lại hai vệt đen.
Đó là cảnh tượng rất đáng sợ.
Sau khi Roy rời đi, Carlos đã chứng kiến cơn giận dữ tột độ của tôi. Ông ấy nói rằng, chưa bao giờ ông ấy thấy tôi bùng nổ như vậy, thậm chí ông ấy còn gọi đó là cảnh tượng khủng khiếp nhất mà ông ấy chứng kiến trong sự nghiệp của mình. Tôi ngay lập tức đưa ra quyết định: “Carlos, cậu ấy phải ra đi thôi. Chắc chắn 100%.” Và ông ấy cũng đồng tình: “Phải thoát khỏi cậu ấy ngay.”
Sau đó, tôi vẫn tiếp tục kế hoạch tới Dubai và trở về vào ngày thứ Tư, nhưng trước khi trở về, tôi đã gọi điện cho David Gill và thông báo cho ông ấy rằng: “Chúng ta phải bán Roy.” Nghe những gì tôi tường thuật lại, ông ấy cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhưng trước đó, David cần phải thông báo cho nhà Glazers để họ chấp thuận vụ chuyển nhượng này. Tôi và ông ấy thống nhất là CLB phải bồi thường hợp đồng và tôn trọng Roy vì những cống hiến của cậu ấy. Chúng tôi đã cố gắng để không đối xử bất công với cậu ấy.
Khi tôi trở về từ Trung Đông, David cho tôi biết rằng nhà Glazers sẽ tới vào thứ Sáu, và ông ấy gọi điện cho Michael Kennedy (đại diện của Roy) thông báo về cuộc gặp mặt. Chúng tôi đã gọi cả Roy tới để chính thức ra quyết định.
Roy đe dọa sẽ công khai mọi thứ, kể cả sự thất vọng và chán nản vì cái cách mà tôi kết thúc sự nghiệp của cậu ấy tại Manchester United. Nhưng sau lần to tiếng trước đây, mọi thứ đã kết thúc giữa hai chúng tôi. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi tranh cãi với Roy hay thậm chí là trao đổi, góp ý với cậu ấy bất kỳ điều gì nữa.
Tôi thông báo sự việc này với các cầu thủ trong buổi tập và tất cả đều lộ rõ vẻ mặt sửng sốt.
Trong suốt sự nghiệp cầm quân của mình, tôi luôn tự hào về giây phút mà bản thân đưa ra những quyết định nhanh chóng dựa trên thực tế không thể chối cãi và niềm tin mãnh liệt. Quá rõ ràng, đây là việc cực kỳ cần thiết để ngăn chặn một cuộc khủng hoảng xảy ra. Nếu tôi nhượng bộ, Roy sẽ có thêm quyền lực trong phòng thay đồ, cậu ấy sẽ tự nhủ rằng bản thân làm đúng và thuyết phục mọi người tin vào điều đó. Nhưng không phải như vậy. Những gì cậu ấy làm là sai lầm nghiêm trọng.
Nhìn lại quá khứ, khi vẫn còn là một cầu thủ của Manchester United, Roy cũng từng có những hành xử thiếu kiềm chế. Trong đó, một trong những vụ việc rắc rối nhất xảy ra vào World Cup 2002, khi Roy có những xích mích với HLV trưởng ĐT Cộng hòa Ireland, Mick McCarthy và sau đó không tham dự giải đấu này.
Năm đó, vào sinh nhật lần thứ 60 của tôi, em trai tôi là Martin đã tổ chức một chuyến đi chơi xa. Vào bữa tối hôm đó, tôi không mang theo điện thoại bên cạnh, còn Martin vẫn mang điện thoại của cậu ấy theo. Khi chúng tôi đang nghỉ ngơi thì có người gọi tới. Đó là Michael Kennedy, ông ấy nói rằng đã cố gắng liên lạc với tôi bằng mọi giá. Michael cho tôi biết đã có rắc rối xảy ra ở Saipan, nơi ĐT CH Ireland tập trung trước thềm World Cup 2002.
“Ông phải nói chuyện với cậu ấy. Ông là người duy nhất có thể khiển cậu ấy lắng nghe,” Michael nói với tôi. Thật không thể tưởng tượng được điều gì làm Michael trở nên tuyệt vọng đến vậy. Ông ấy kể cho tôi về “cuộc chiến” của Roy và Mick McCarthy. Tôi nói với ông ấy rằng Roy cần nói chuyện trực tiếp với tôi.
Giọng của Keane vang lên trong điện thoại, tôi bắt đầu trước: “Roy, cậu có còn đứng trên mặt đất không vậy?” Roy kể lể sự bất bình của cậu ấy đối với Mick McCarthy. Tôi cố gắng khuyên cậu ấy: “Bình tĩnh nào. Suy nghĩ một chút nhé. Cậu sẽ không có đủ khả năng đưa con cái tới trường nếu sống trong hoàn cảnh của họ đâu. Nghĩ về gia đình cậu đi, nó sẽ rất tồi tệ nếu cậu sống ở đó. Quên Chung kết World Cup đi. Lúc đó nỗi lo lớn nhất của cậu sẽ là kiếm sống cơ.”
[Năm 2002, Roy Keane đã phàn nàn về điều kiện tập luyện ở Hàn Quốc, nơi diễn ra World Cup rồi sau đó dẫn đến xích mích với HLV Mick McCarthy – người dịch]
Cậu ấy biết tôi nói đúng. Tôi khuyên cậu ấy nên trở lại nói chuyện với McCarthy, chỉ hai người thôi, để bỏ lại mọi thứ và tập trung vào những trận đấu. Roy đồng ý. Nhưng đã quá muộn, bởi Mick đã giải thích mọi việc trong một cuộc họp báo và không còn cơ hội cho Roy tham gia World Cup nữa.
Tôi đã bảo vệ Roy hết mức có thể vì cậu ấy là cầu thủ của Manchester United, nơi mà điều kiện tập luyện luôn đạt tiêu chuẩn và không có gì để phàn nàn. Tới một nơi mà khu tập luyện thiếu thốn, hẳn là cậu ấy có lý do để tức giận. Nhưng câu hỏi cần đặt ra là: Giới hạn của cơn giận dữ?
Tôi nghĩ rằng với điều kiện không tốt ở Hàn Quốc, Roy cũng không nên thể hiện sự tức giận của mình tới mức đó. Nhưng cậu ấy là vậy, một con người thiếu kiềm chế.
Tôi luôn bảo vệ các cầu thủ của mình, tất nhiên Roy cũng không phải ngoại lệ. Đó là công việc của tôi. Đôi lúc tôi không thể đưa ra lời xin lỗi cũng chỉ vì muốn đứng bên học trò của mình khi họ gặp rắc rối. Có những lúc tôi chợt nghĩ: “Chúa ơi, mình đang làm gì thế này?” Cathy cũng nhiều lần hỏi tôi câu đó. Đơn giản là tôi không bao giờ bỏ rơi những cầu thủ của mình. Tôi đã phải tìm nhiều cách để chấn chỉnh họ mà vẫn tránh xa khỏi dư luận. Đương nhiên, cũng có lúc tôi phải trừng phạt các cầu thủ, nhưng chưa bao giờ mọi thứ vượt quá giới hạn phòng thay đồ cả. Tôi có một nguyên tắc mà bản thân luôn trung thành trong suốt sự nghiệp: phải bảo vệ cầu thủ, không phải sự bảo bọc cố chấp mà là giúp họ tránh khỏi búa rìu dư luận.
Trong bóng đá hiện đại, quyền lực của những ngôi sao ngày càng lớn và có thể sẽ đè bẹp vai trò của HLV. Nhưng ở CLB của tôi, bạn sẽ không có cơ hội thao túng đội bóng, không được coi thường HLV. Bạn phải có sự tôn trọng với người thầy của mình. Càng về sau, tôi càng gặp nhiều trường hợp cầu thủ coi bản thân lớn hơn HLV, họ thậm chí còn được giới truyền thông tung hô khiến BHL đội bóng phải kiêng dè. Những cầu thủ này thỏa sức bộc lộ sự giận dữ, bực tức chỉ để mọi người chú ý đến cậu ta. Nhưng một HLV thực thụ sẽ không bị những thứ đó tác động, bởi trách nhiệm của ông ta lớn hơn nhiều.
Tôi nghĩ Roy lúc đó biết rằng cậu ấy đang đi về cuối sự nghiệp và cậu ấy bắt đầu nghĩ mình là một HLV. Cậu ấy tự cho mình đặc quyền riêng, nhưng tất nhiên, dẫn dắt đội bóng không có nghĩa là lên TV và chỉ trích sai lầm của các đồng đội.
Bằng cách ngăn chặn những lời lẽ đó lan rộng, chúng tôi đã giúp Roy giữ lại sự tôn trọng mà mọi người dành cho cậu ấy trong phòng thay đồ.
Nhưng với những lời lẽ cay độc mà Roy thốt ra ở văn phòng của tôi, mọi thứ đã thực sự chấm hết.
Có một điều tôi không bao giờ để xảy ra đó là đánh mất quyền kiểm soát, bởi vì nó là thứ quyền lực tối cao nhất của một HLV. Ở trường hợp của Beckham cũng vậy, tôi biết rằng cậu ấy muốn đào tẩu khỏi đội bóng, vậy thì BHL sẽ hoàn tất công việc dang dở đó. Các cầu thủ luôn như vậy, họ muốn giành được quyền kiểm soát trước HLV.
Họ cũng muốn được HLV tuyệt đối tin tưởng và lựa chọn. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Có thể các cầu thủ sẽ đặt ra những câu hỏi: “1. Liệu ông ấy có giúp chúng ta chiến thắng hay không? 2. Ông ấy có thể làm mình tiến bộ hơn? 3. Ông ấy tin tưởng mình chứ?” Những băn khoăn này có thể đeo bám bất cứ cầu thủ nào. Và nếu câu trả lời cho câu hỏi thứ 3 là “có” thì họ sẽ sẵn sàng chấp nhận hết những giây phút nóng nảy, những lời phàn nàn của HLV. Tôi cũng có những lúc bùng nổ ngay sau trận đấu, tất nhiên chẳng lấy gì làm tự hào cả. Thậm chí, trở về nhà vào buổi tối, tôi còn tự dằn vặt bản thân vì sợ rằng cơn giận sẽ đem đến hậu quả nghiêm trọng: Các cầu thủ sẽ không muốn nói chuyện với tôi trong buổi tập? Họ sẽ quậy phá và không nghe theo chỉ đạo của tôi nữa? Nhưng rồi vào đầu tuần sau, họ thậm chí còn lo lắng hơn tôi tưởng. Họ đã nhìn thấy tôi trở nên tức giận và tất nhiên không ai muốn thấy lại cảnh tượng ấy cả.
Roy là một chàng trai thông minh. Tôi đã thấy cậu ấy nghiên cứu một vài cuốn sách rất thú vị. Những lúc có tâm trạng tốt, cậu ấy có khả năng giao tiếp và thuyết phục tuyệt vời. Thường thì bắt đầu một ngày, mọi người sẽ quan tâm đến “Tâm trạng của Roy thế nào?” bởi nó là yếu tố quyết định đến không khí của phòng thay đồ trong ngày hôm đó. Cậu ấy có ảnh hưởng rất lớn tới toàn đội.
Nhưng tâm trạng của Roy rất thất thường, cậu ấy có thể rất vui vẻ ngay phút trước nhưng rồi lập tức trở nên cáu giận sau đó. Tất cả dường như chỉ diễn ra trong tích tắc.
Phải nói là sự ra đi của cậu ấy mang lại những lợi ích rõ ràng. Nhiều cầu thủ từng sợ hãi uy quyền của Roy trong phòng thay đồ đã hoàn toàn gỡ bỏ được tâm lý. John OShea và Darren Fletcher chính là những cầu thủ được hưởng lợi từ thương vụ này. Khi chúng tôi hành quân tới Pháp để đối đầu với Lille vào tháng 11 năm 2005, các cầu thủ đã bị la ó trong sức nóng và áp lực của trận đấu. Nguyên nhân chính gây ra phản ứng từ khán giả là vì những phát biểu đáng thất vọng của Roy trên MUTV. Nhưng rồi sau đó, OShea và Fletcher đã gỡ bỏ được mọi chỉ trích không đáng có.
Tôi cho rằng phòng thay đồ dường như bớt căng thẳng hơn sau khi Roy rời CLB. Bầu không khí thoải mái đã trở lại. Những cầu thủ không còn phải nghe những lời qua tiếng lại từ chính các đồng đội của mình. Roy không còn ở đỉnh cao phong độ, vì vậy mà lỗ hổng cậu ấy để lại sau khi ra đi thậm chí còn không lớn bằng những khoảng lặng cậu ấy mang đến cho đội bóng trong những mùa giải cuối cùng ở United.
Tôi đã theo dõi trận đấu giữa Celtic và Rangers. Trước trận đấu, tôi có nói với Carlos: “Cậu ấy sẽ là ngôi sao của trận đấu.” Nhưng một Roy hoàn toàn lạ lẫm đang ở trên sân. Cậu ấy chơi bị động và thiếu lửa.
Keane không còn ở đây nhưng dường như cậu ấy có vẻ hạnh phúc tại Celtic Park. Tôi đã hỏi thăm và cậu ấy nói mọi điều kiện tập luyện đều tốt. Mọi chuyện giữa chúng tôi dường như đã tạm lắng xuống. Khoảng hai tháng sau đó, khi tôi đang trao đổi với Carlos về tình hình tài chính của CLB thì một nhân viên bước vào văn phòng và thông báo rằng Roy đang có mặt ở đây và muốn gặp tôi. Tôi đã hơi giật mình vì bất ngờ.
“Tôi tới đây để xin lỗi vì những hành động bồng bột trước đây.” Cậu ấy nói và bắt đầu kể về cuộc sống ở Celtic, mọi chuyện có vẻ như đang diễn ra rất tốt. Nhưng kể từ lúc tôi theo dõi cậu ấy thi đấu trong trận đấu giữa Rangers và Celtic, tôi biết rằng Roy đã đi tới chặng cuối của sự nghiệp cầu thủ.
United đã có một vài sự bổ sung nhân sự trước khi Roy rời đi, tuy nhiên họ chưa phát huy được hết khả năng của mình. Nhưng một sự thật đã được đã được kiểm chứng là: Manchester United luôn có khả năng phát hiện tài năng, tạo nên những tên tuổi và điều đó một lần nữa được khẳng định. Fletcher trưởng thành hơn với những kinh nghiệm quý giá, Park Ji-Sung cập bến Old Trafford, trong khi Jonny Evans được đôn lên đội Một nhờ sự tiến bộ vượt bậc.
Thường thì những cầu thủ đang chơi cho đội Một cũng không nhận ra được thay đổi xung quanh mình bởi họ chưa có được cái nhìn rộng lớn và bao quát, họ cũng chưa thể thấy được định hướng phát triển và kế hoạch trong tương lai xa hơn của đội bóng. Giggs, Scholes và Neville là những trường hợp ngoại lệ, ngoài ra thì còn Rio và Wes Brown cũng có tầm nhìn khá tốt. Còn lại, các cầu thủ đơn giản chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình, đó là tập luyện và thi đấu. Nhưng tôi đã nhìn thấy được những nhân tố sẽ đưa đội bóng đến với vinh quang trong tương lai, cho dù vào lúc đó, chúng tôi chưa giành được những danh hiệu xứng tầm. Tuy nhiên, khi bạn đang thực hiện một cuộc cải tổ, bạn phải chấp nhận những khoảng lặng, và có thể nó sẽ kéo dài hơn một mùa giải.
Tại Manchester United, tôi không có cơ hội để dành ra 3 hay 4 năm cho một cuộc “thay máu”. Vì vậy mà tôi phải tận dụng từng ngày để xây dựng đội hình mới bằng cách tạo điều kiện cho những cầu thủ trẻ ra sân, thử thách tài năng của họ. Điều đó chưa bao giờ làm tôi sợ hãi cả, thậm chí tôi yêu thích công việc này. Tôi đã nhiều lần sử dụng phương pháp này với St Mirren, Aberdeen và Manchester United. Vì vậy, trong giai đoạn chuyển giao thế hệ này, một lần nữa tôi lại đặt niềm tin ở những cầu thủ trẻ.
Lúc đó, Carlos đã nhắm tới Anderson vì sức mạnh, sự dũng mãnh mà cậu ấy sở hữu. Chỉ trong vòng một ngày, David Gill đã tới Sporting Lisbon để mang về Nani đồng thời kết thúc thương vụ Anderson một cách nhanh chóng, đưa cậu ấy từ Porto đến với United. Họ đã tiêu tốn một phần kha khá ngân sách đội bóng nhưng hoàn toàn phù hợp với tiêu chí của chúng tôi: họ đều là những tài năng trẻ triển vọng. Lúc đó, chúng tôi sở hữu lá chắn vững vàng ở hàng phòng ngự: Rio Ferdinand, Vidic và Evra. Rooney thì không ngừng tiến bộ. Chúng tôi buộc phải để Louis Saha ra đi vì cậu ấy thường xuyên phải vật lộn với chấn thương. Thay vào đó, đội bóng có được sự phục vụ trong một thời gian ngắn của Henrik Larsson, cậu ấy đã mang đến một làn gió mới lạ cho hàng công United.
Sau khi Roy chủ động làm hòa, một lần nữa mối quan hệ của chúng tôi lại rạn nứt. Tôi vô tình đọc được đoạn phỏng vấn trên báo của Roy, cậu ấy nói rằng Man United đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cậu ấy. Roy còn thẳng thừng tuyên bố muốn chúng tôi hãy quên cậu ấy đi. Làm thế nào quên được tất cả những gì cậu ấy đóng góp cho CLB?
Rồi báo chí nhảy vào cuộc, nâng Roy Keane lên tầm của một HLV đích thực sau khi cậu ấy có được những chiến thắng đầu tiên và cái cách mà cậu ấy vực dậy một đội bóng. Nhiều người đã từng hỏi tôi: “Ông có cho rằng Roy sẽ thành công trên cương vị HLV?” Nhìn vào cách mà cậu ấy phát triển đội bóng, bạn sẽ thấy rằng Roy luôn chịu chi để đạt được thành công. Cậu ấy luôn tìm mọi cách để mang về những tân binh. Có cảm giác rằng Roy không đủ kiên nhẫn để dựng xây nên một đội bóng của riêng mình.
Mùa giải 2011-12, Roy lại công kích United một lần nữa khi lên tiếng chê bai các cầu thủ trẻ của chúng tôi trong thất bại trước Basel. Chính thất bại đó loại chúng tôi ngay ở vòng bảng Champions League. Tôi đã đáp trả lại, đơn giản là coi cậu ấy như một kẻ chỉ biết khua môi múa mép trên TV. Nếu bạn có theo dõi trận đấu cuối cùng cậu ấy dẫn dắt Sunderland hay Ipswich, chắc hẳn trong đầu bạn vẫn còn đọng lại hình ảnh Roy râu tóc điểm bạc và đôi mắt đen thẫm đáng sợ. Đôi khi, lắng nghe những bình luận của cậu ấy trên truyền hình, tôi chỉ có suy nghĩ là: “Tốt thôi, cậu ấy có quả bóng và cậu ấy lại nhằm vào Alex Ferguson mà sút.” Từ giây phút cậu ấy xuất hiện với tư cách là một bình luận viên, tôi đã lường trước được rằng mũi tấn công của cậu ấy sẽ chĩa thẳng về phía United.
Còn về việc cậu ấy coi thường các cầu thủ trẻ? Cậu ấy rõ ràng sẽ không tấn công vào những mẫu cầu thủ như Wayne Rooney vì Wayne chắc chắn sẽ không mấy bận tâm về nó, những cầu thủ ở đẳng cấp cao luôn biết cách gạt bỏ những lời nói của Roy sang một bên. Fletcher và OShea đã từng là những nạn nhân của Roy, họ từng phải chịu những tiếng la ó từ CĐV khi chúng tôi đối đầu với Lille. Hai lần Roy thất bại khi dẫn dắt một đội bóng chứng minh rằng: cậu ấy quá coi trọng tiền bạc. Cậu ấy đã vung tiền vào thị trường chuyển nhượng khi ở Sunderland, tiếp đến cậu ấy lại làm điều tương tự ở Ipswich và mọi thứ đều nhanh chóng kết thúc.
Trong một cuộc phỏng vấn trên tờ Sunday Times, Roy cho rằng tôi là người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, và một lần nữa cậu ấy lôi vụ việc John Magnier cùng con ngựa Rock of Gibraltar vào như một minh chứng. Thật không thể tin được. Tôi ngay lập tức nhớ đên cái ngày mà cuộc chiến bùng nổ giữa tôi và cậu ấy trong văn phòng, tôi nhận thấy sự tức giận tột độ ở đôi mắt đen thẫm, tối tăm, đáng sợ của cậu ấy. Cậu ấy lại công kích vụ việc với John Magnier, như cái cách đã từng làm. Tôi chẳng hiểu sao cậu ấy lại bị ám ảnh bởi sự việc đó đến vậy.
Trong cái ngày thứ Sáu định mệnh, khi chúng tôi thông báo về quyết định sẽ để cậu ấy rời CLB, cả hai bên đều thống nhất là không ai được nhắc đến toàn bộ những xích mích, rắc rối này nữa. Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến đó, nhưng Roy chính là người phá vỡ thỏa thuận này trước. Khi Roy bắt đầu làm HLV của Sunderland, cậu ấy buộc tội United đã xúc phạm và lật lọng để tống khứ cậu ấy đi. CLB xem xét những điều khoản pháp lý và có ý định kiện cậu ấy. Nhưng Roy vẫn không rút lại những lời cáo buộc, điều đó khiến tôi có cảm giác dường như cậu ấy muốn ra tòa án để gây sự chú ý từ NHM. Dù sao thì sau tất cả, cậu ấy vẫn là một người anh hùng trong mắt họ. Vì vậy, tôi đã khuyên David Gill không nên đưa chuyện này ra tòa, đó xem như là một hành động để chúng tôi bảo vệ thanh danh của CLB.
Hồi Ký Ferguson : Leading Hồi Ký Ferguson : Leading - Alex Ferguson Hồi Ký Ferguson : Leading