Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Thiên Cốt - Tập 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Vân Đỉnh Thiên Cung
L
oáng thoáng vang lên tiếng mở cửa. Là nàng? Là nàng tới đây ư?
Mắt hắn mơ màng không thấy rõ, khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, từ từ ngẩng đầu lên, khi thấy một màu áo xanh bèn chậm rãi nhắm mắt lại.
“Tôn thượng, mấy ngày nay có khỏe không?”
Giọng điệu của Trúc Nhiễm không hề che giấu sự thích thú, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa bị trói trên chiếc trụ vàng trong điện.
Dù Bạch Tử Họa không phản ứng gì, nhưng gã vẫn thấy thú vị, từ tốn đi vòng quanh cây cột.
“Ta biết người rất thất vọng, có điều ta đã chuyển lời rồi, là tự Thần tôn không muốn gặp người, cũng không quan tâm tới chuyện của ta.”
Ngón tay Bạch Tử Họa khẽ giật.
Nàng không chịu gặp hắn, nàng vẫn không chịu gặp hắn. Cho dù phải chịu bao nhiêu tổn thương Hoa Thiên Cốt cũng chưa từng oán thán một câu, nhưng vì hắn gián tiếp hại chết Đường Bảo mà nàng oán giận hắn.
Một năm trước nàng ném những mảnh vỡ cung linh xuống dưới chân hắn. Nàng nói, từ nay về sau, ta và chàng, thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tim hắn co giật dữ dội, đầu vì thiếu khí mà xoay mòng mòng. Trong cuộc đời này, đó là hình ảnh khiến hắn đau đớn nhất. Hắn cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn đẩy hai người vào đường cùng.
Trúc Nhiễm đột nhiên bay vút lên, tới trước hắn, mặt đầy ý cười.
“Cảm giác bị trói trên cột thế nào? Tiếc là không có đinh Tiêu Hồn, bằng không ta thật rất muốn cho ngươi nếm thử cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng của Lưu Hạ và Thần tôn khi đó.”
Bạch Tử Họa khẽ nhắm mắt lại, cho dù đã mất tiên thân trở thành phàm nhân, cho dù bị treo trên này gần một tháng, nhưng vẫn không dính chút bụi trần như xưa, cũng không thấy vẻ nhếch nhác chút nào, chỉ có khuôn mặt và đôi môi tái nhợt như tờ giấy.
“Nhìn ta!” Trúc Nhiễm hơi bực mình, bất kính vươn tay ra nâng cằm Bạch Tử Họa lên. Bạch Tử Họa trừng mắt, ánh sáng chợt lóe, tay Trúc Nhiễm khẽ run lên, mất tự nhiên thả ra. Gã không khỏi tự thấy thất vọng về mình, vì không thích nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn mới trói hắn lên cột để sỉ nhục, rõ ràng bây giờ còn dễ hơn ăn kẹo, vậy mà lại không xuống tay được.
Không động vào hắn, không phải vì gã mềm lòng, mà chỉ vì Thần tôn, gã tìm cho mình một lí do và lối thoát có lí như thế.
“Nếu không tính năm đó ngươi nói xấu ta với Ma Nghiêm thì cũng coi như cực tốt với ta. Có điều tính ta lại hẹp hòi, thích lấy oán báo ơn, có thù tất trả. Ta biết lần này ngươi tới có mục đích gì, Thần tôn đã không còn tình thầy trò với ngươi từ lâu rồi, ngươi không cần phí công. Bằng không nàng không giết ngươi, thì tự ta sẽ giết ngươi.”
Bạch Tử Họa vẫn im lặng, hắn đã nhìn ra dã tâm bất chấp thủ đoạn của gã từ lâu, cố gắng dạy gã hướng thiện mà gã vẫn không biết hối cải. Tiếc rằng khi đó sư huynh quá bao che đồ đệ, nếu không bằng tội giết người khi ấy của Trúc Nhiễm, đương nhiên có chết cũng không đủ, lại còn cố ý để Lưu Hạ làm kẻ thế mạng nữa.
Trúc Nhiễm vươn tay điểm huyệt hắn, đút hai quả Chu cho hắn ăn. Dù sao Bạch Tử Họa giờ đã là phàm thai tục thế, không ăn không uống thì không chịu nổi bao lâu. Thần tôn mặc dù nhìn qua thì không quan tâm, nhưng nếu Bạch Tử Họa cũng chết thì không biết nàng sẽ biến thành thế nào nữa.
Bỗng có người chạy vào báo, Xuân Thu Bất Bại xông thẳng vào điện Thần tôn ở Vân cung. Trúc Nhiễm không để ý tới Bạch Tử Họa, vội vàng chạy đi.
Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nhìn Xuân Thu Bất Bại đang quỳ dưới chân mình, không nói gì.
Mái tóc dài của Xuân Thu Bất Bại vương khắp đất, trán dí sát xuống, giọng run mà vẫn chắc chắn.
“Xin Thần tôn làm Ma Quân bệ hạ tỉnh lại, thuộc hạ cùng hai giới yêu ma xin ghi tạc đại ân đại đức của Thần tôn, ra sống vào chết, làm trâu làm ngựa cũng không chối từ.” Xuân Thu Bất Bại không hiểu và cũng không rõ, Hoa Thiên Cốt đã trở thành Yêu Thần thực sự, có khả năng cứu Sát Thiên Mạch tỉnh lại, nhưng sao không cứu? Trước kia mặc dù y từng đắc tội với nàng, nhưng Ma Quân lại cực kì yêu thương nàng, quan hệ của hai người cũng rất tốt. Bây giờ chỉ nhấc tay một cái là xong, sao nàng lại bàng quan? Chẳng lẽ người thay đổi, lòng cũng đổi thay? Một năm nay y bắt buộc phải nghe lệnh nàng, đi theo Trúc Nhiễm chinh phạt tiên phái, xin nàng mấy lần, nàng đều thờ ơ. Bây giờ y không quan tâm ai đứng đầu Lục giới, cũng không quan tâm Hoa Thiên Cốt có giết mình hay không, y chỉ muốn Ma Quân sớm tỉnh lại.
“Thuộc hạ biết tội mình trên núi Thái Bạch năm đó không thể tha thứ, xin Thần tôn trách phạt, Xuân Thu chết cũng không đủ. Nhưng Ma Quân tình sâu nghĩa trọng với Thần tôn, có tỉnh lại chắc chắn cũng không tranh giành đế vị của người, xin Thần tôn niệm tình trước kia mà cứu Ma Quân tỉnh dậy…”
Hoa Thiên Cốt chậm rãi đứng lên: “Không cần nói nữa. Người đâu, lôi ra ngoài.”
“Thần tôn!” Xuân Thu Bất Bại chỉ có thể liều mạng dập đầu, máu lan khắp sàn băng ngọc sáng bóng, trông vô cùng chói mắt. Ống tay áo Hoa Thiên Cốt khẽ phất, mặc cho Xuân Thu Bất Bại bị tùy tùng kéo ra ngoài, lập tức đi vào hậu đường.
Nàng vừa mới nằm xuống, Trúc Nhiễm đã đứng ở trước cửa.
Hoa Thiên Cốt quát lớn: “Sao hết người này đến người khác tới làm phiền ta thế hả, ngươi lại có chuyện gì?”
Trúc Nhiễm đương nhiên biết Xuân Thu Bất Bại vì sao mà đến, không nhắc lại nữa, chỉ khẽ nói: “Nếu Thần tôn đã về, có muốn đi gặp Nghê Mạn Thiên không?”
Trong phòng im lặng hồi lâu: “Ả sao rồi?”
“Tất cả đều theo lời dặn của Thần tôn.”
Cửa mở, Hoa Thiên Cốt đã thay bộ quần áo khác, nền vải hoa văn in chìm màu vàng rực rỡ quấn khắp gấu tay như dây leo, chiếc mao lĩnh màu tím được búi cao, che nửa bên mặt. Đôi mắt buông rủ, hàng mi cong cong vì yêu hóa mà dài gấp hai, ba lần bình thường, đẹp nhưng không mang dáng dấp lộng lẫy bức người như Sát Thiên Mạch, mà khi nhìn lên chỉ thấy một khoảng nước lặng.
Đi theo Trúc Nhiễm tới một điện hẻo lánh, giây phút nhìn thấy Nghê Mạn Thiên, khuôn mặt nàng vẫn không chút cảm xúc.
Con ngươi trong hốc mắt tối om của Nghê Mạn Thiên đã bị móc xuống, thay vào đó là nhung nhúc giòi bọ, nghe thấy tiếng người đến bèn gào rát họng.
“Hoa Thiên Cốt! Hoa Thiên Cốt! Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!”
…
“Thần tôn chỉ để lại tám chữ ‘muốn sống không được, muốn chết không xong’, còn cụ thể thế nào thì Trúc Nhiễm tự quyết định, hy vọng Thần tôn có thể hài lòng.”
Hài lòng không?
Bị móc hai mắt, trên người đầy ruồi nhặng, đủ loại độc trùng, cả ngày lẫn đêm đều gặm nhấm cơ thể, bò tới bò lui trong miệng, mũi, tai và mắt. Ả đã không còn tay phải, dưới đầu gối cũng bị cắn gần hết, giống như một con sâu lớn bị treo trên không, nhỏ máu và mủ. Khi thân thể không còn lại bao nhiêu, sẽ dùng tiên đan để tứ chi gân cốt da thịt mọc lại, rồi cả ngày lẫn đêm, trong trạng thái cực kì tỉnh táo chịu sự tra tấn đau đớn và tuần hoàn này vĩnh viễn.
Hoa Thiên Cốt nhìn thẳng vào cơ thể không còn hoàn chỉnh của ả, muốn tìm chút hả hê trong lòng, lại không thấy gì cả. Trái tim đã chết không còn cảm giác gì từ lâu, bất kể là đau đớn, vui vẻ hay là căm phẫn. Nàng cứ lẳng lặng nhìn Nghê Mạn Thiên như thế, nhìn cảnh tượng còn tàn nhẫn, còn đẫm máu hơn Mao Sơn năm ấy, thản nhiên như không.
“Vì sao lại giết sư phụ của ta? Vì sao lại giết người?! Hoa Thiên Cốt, ngươi sẽ không được chết tử tế! Không tử tế! Ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế!”
Nghê Mạn Thiên cũng sớm điên rồi, khi trơ mắt đứng đó nhìn Lạc Thập Nhất chết đã điên rồi. Nàng hận, nàng ghen tị, lại không ngờ Hoa Thiên Cốt sẽ vì Đường Bảo mà giết Lạc Thập Nhất. Muốn tra tấn nàng thế nào cũng được, nhưng vì sao lại giết sư phụ? Người rõ ràng không hề làm sai điều gì, kẻ sai là nàng, là nàng…
Nước chảy xuống theo hốc mắt tối om, rốt cuộc nàng hối hận. Nhưng không phải vì từng đối xử như thế với Hoa Thiên Cốt và giết Đường Bảo, mà hối hận vì nàng gián tiếp hại chết sư phụ.
“Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!” Giọng nói run rẩy, trùng liên tục bò ra khỏi miệng.
Nàng chỉ giết một con sâu, vậy mà Hoa Thiên Cốt lại dùng trăm ngàn con tới tra tấn nàng. Nàng luôn thua Hoa Thiên Cốt. Nàng nghĩ rằng ít ra mình còn có điểm mạnh hơn nàng ta, đó là độc ác và nhẫn tâm, không ngờ vẫn thua. Hoa Thiên Cốt, ngươi mới là kẻ tàn nhẫn vô tâm nhất trên đời! Ngươi đáng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, đáng bị sư phụ bỏ rơi, sao ngươi không chết dưới kiếm của Bạch Tử Họa luôn đi!
Hoa Thiên Cốt lẳng lặng nhìn Nghê Mạn Thiên: “Ta sẽ không giết ngươi, sẽ không để ngươi tiếp tục quấy rầy Đường Bảo và Thập Nhất. Ngươi cũng không đáng, bẩn tay ta.”
Nàng hơi đờ đẫn xoay người, chậm rãi bước ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ tiếng hét thảm thiết và tiếng chửi rủa đinh tai điên cuồng của Nghê Mạn Thiên.
“Sao thế, Thần tôn mềm lòng?” Trúc Nhiễm cười nhìn nàng.
“Ngươi quả nhiên rất giỏi.” Nàng chỉ nghĩ Nghê Mạn Thiên cùng lắm phải chịu ít nỗi đau da thịt thôi, lại không ngờ Trúc Nhiễm ác độc như vậy, hình phạt thế này đối với một người luôn kiêu ngạo xinh đẹp như ả ta còn đau gấp ngàn vạn lần so với lột da tróc thịt.
“Lệnh của Thần tôn, thuộc hạ đương nhiên sẽ dốc hết sức.”
Đối với tất cả những kẻ từng làm hại gã và những người gã quan tâm, gã chưa bao giờ nương tay.
“Thần tôn còn gì chưa hài lòng xin cứ nhắc nhở.”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Giao cả cho ngươi, ngươi tự quyết định không cần hỏi ta, ta chỉ muốn ả còn sống.”
Nàng muốn Nghê Mạn Thiên phải sống, ả ta phải sống…
Nàng sống bao lâu, ả ta phải sống bấy lâu. Mối hận với ả và mong muốn cứu Đường Bảo là tất cả lí do để nàng tồn tại.
Mở gian vách ngầm trong phòng ngủ ra, Hoa Thiên Cốt đi vào trong, khí lạnh ùa tới thấy nàng dường như cũng phải nhường bước.
Đi qua dãy hành lang vắng vẻ làm bằng băng là tới một gian phòng ngủ cực lớn, vô cùng lộng lẫy tinh xảo. Ánh sáng dịu nhẹ của dạ minh châu chiếu sáng mọi ngóc ngách, trên chiếc giường ngát hương hoa là một mỹ nhân tuyệt thế.
Hoa Thiên Cốt im lặng ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn hai gò má hồng hào của hắn. Ngủ thật là say, nàng kìm lòng không đậu vươn tay muốn chạm vào, cuối cùng lại dừng lại, vội vàng rụt về, giống như chỉ cần chạm là sẽ làm bẩn hắn.
Tỷ tỷ, tỷ nhớ muội không? Tỷ muốn tỉnh lại không?
…
Quả thực bây giờ nàng có thể đánh thức Sát Thiên Mạch tỉnh dậy dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi tỉnh dậy thì sao? Để hắn nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của nàng ư?
Hắn thích dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của nàng nhất, đó là tỷ tỷ yêu thương nàng, chỉ hận không thể dốc ruột dốc gan ra cho nàng.
Bởi vì coi trọng, cho nên để ý. Không muốn để hắn thấy, không muốn nhìn hắn đau lòng.
Nàng cứ tưởng rằng cảnh tượng vô cùng thê thảm kia của Nghê Mạn Thiên sẽ khiến nàng buồn nôn. Nhưng không, chẳng có bất cứ cảm giác gì.
Không thể quay lại nữa, nhóc con bây giờ, đã hoàn toàn là quái vật không có tim.
Nàng không còn mặt mũi nào nhìn hắn, càng không thể đối mặt với đôi mắt trong veo của hắn, lần này hãy cho nàng ích kỉ đến cùng…
Tỷ tỷ, tỷ hãy ngủ cho ngon, không phải tỷ thích ngủ nhất sao, cứ coi như là làm một giấc mơ thật dài, mà muội trong giấc mơ đó vẫn là một cô bé chưa biết gì. Muội hứa chắc chắn sẽ để tỷ tỉnh lại, một ngày nào đó khi muội chết…
o O o
“Thần tôn, ngày mai thuộc hạ muốn dẫn binh tấn công Bồng Lai.”
“Biết rồi, ta đã nói không cần bẩm chuyện này với ta.”
“Nghê Thiên Trượng dù sao cũng là phụ thân của Nghê Mạn Thiên, điều thuộc hạ muốn hỏi là có cần diệt môn Bồng Lai không?”
“Tùy ngươi.” Hoa Thiên Cốt cũng không ngẩng đầu lên.
“Thần tôn, Xuân Thu Bất Bại đã quỳ mấy ngày mấy đêm ở bên ngoài rồi, bây giờ vẫn còn ở ngoài đó.”
“Y thích thì kệ y, không cần quan tâm.” Ngừng một lát lại nói: “Bạch Tử Họa thì sao? Vẫn còn ở Vân cung?”
Trúc Nhiễm cười như không cười: “Thuộc hạ không có ý làm khó hắn, là tự hắn không chịu đi.”
Hoa Thiên Cốt chậm rãi bước xuống dưới: “Ta đi xem.” Nàng không có lỗi gì với hắn, sao phải tránh.
Hai người tới trước đại điện Bạch Tử Họa bị giam, cánh cửa cao tới mấy trượng từ từ mở ra. Trong tòa điện trống rỗng, Bạch Tử Họa bị trói trên cột vàng trông càng gai mắt hơn.
Hoa Thiên Cốt không hề biến sắc: “Đây là tự nguyện mà ngươi nói?”
Trúc Nhiễm cười, chẳng nói chẳng rằng.
Bị treo hơn một tháng, cơ thể Bạch Tử Họa cực kì suy yếu, dường như đang hôn mê, nghe thấy tiếng người đến, không nhịn được từ từ mở mắt.
Tiểu Cốt. Môi hắn khẽ mấp máy, lại không phát ra tiếng.
Bóng người màu tím phía dưới cực kì xa lạ với hắn, ngay cả khí chất lạnh lùng xung quanh cũng vậy, như thể là một người khác mà không phải là đồ nhi ở bên hắn bao năm nữa.
Lúc gặp lại, không có vui sướng, không có đau khổ, không có kích động, mà cứ lẳng lặng nhìn nhau…
“Bạch Tử Họa, chàng tới đây làm gì?” Vốn đã quyết chẳng dính dáng gì tới nhau nữa, giờ hắn chỉ là người phàm, tội gì đến tự rước lấy nhục.
Bạch Tử Họa hờ hững nhìn nàng, cuối cùng mở miệng bật ra hai chữ: “Giết ngươi.”
Mặc dù nàng không coi hắn là sư phụ nữa, nhưng hắn vẫn mãi coi nàng là đồ đệ. Nàng làm sai, hắn không thể bỏ mặc, phải giải quyết cho sạch. Đây là trách nhiệm của hắn đối với nàng, cũng là trách nhiệm đối với thiên hạ, dù cho lỗi này là hắn thúc đẩy.
Hoa Thiên Cốt rũ mắt xuống, lần đầu tiên trong một năm nay có cảm giác muốn cười khẩy, nhưng khóe miệng vẫn cứng đờ, không tỏ nổi thái độ.
Dẫu chuyện đã tới nước này, hắn vẫn nhất quyết muốn giết nàng.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn hắn: “Bạch Tử Họa, chàng không nợ ta gì cả, mà những gì ta nợ chàng, ta đã trả hết từ lâu. Muốn giết ta, được thôi, tự dùng bản lĩnh của mình. Niệm tình thầy trò, ta cho chàng cơ hội cuối cùng. Tiên thân của chàng vì ta mà mất, ta cho lại chàng một giọt máu, chàng nghĩ là bố thí cũng được, bồi thường cũng chẳng sao. Pháp lực khôi phục thì đi ngay đi!”
Bạch Tử Họa bình tĩnh nhìn nàng, từ từ lắc đầu: “Trước khi giết ngươi, ta sẽ không đi. Nếu không, ngươi giết ta đã.”
Đôi mắt của hắn không còn ánh sáng mà vẫn sâu như trước, Hoa Thiên Cốt không hiểu. Hắn quyết tâm tới xin chết ư? Hay cảm thấy nàng có thể lợi dụng một lần nữa, để hắn thao túng một lần nữa.
“Được, nếu đây là điều chàng muốn… Người đâu, đưa Bạch Tử Họa tới phòng của ta. Bạch Tử Họa, từ nay về sau, chàng lúc nào cũng có thể ở bên cạnh ta, bất kể là thủ đoạn gì, lúc nào muốn giết ta cũng được, bằng chính năng lực của chàng. Có điều, tất nhiên ta sẽ không bao giờ lãng phí nửa giọt máu cho chàng nữa.”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, xoay người bỏ đi. Bạch Tử Họa từ lúc xuống khỏi cột thì liền hôn mê.
Trúc Nhiễm nhìn bóng Hoa Thiên Cốt đi khỏi, hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng thấy chút cảm xúc trên mặt nàng. Quả nhiên, thế gian này chỉ có Bạch Tử Họa mới làm được.
…
Hoa Thiên Cốt, thần hy vọng thấy người vẫn sống.
Khi Bạch Tử Họa mở mắt ra thì vẫn bị trói, chỉ có điều lần này là khóa trên tường.
Trong căn phòng ngủ trống rỗng, rộng lớn mà lạnh lẽo, chỉ có duy nhất một chiếc ghế nằm giản đơn.
Hoa Thiên Cốt nằm trên ghế đối diện hắn, nghiêng đầu, mắt mở, nhưng không giống như đang nhìn hắn, mãi hồi lâu vẫn không nhúc nhích, không chớp mắt. Bạch Tử Họa đoán là nàng đang ngủ, có điều mắt vẫn mở to.
Hắn không hề kiêng dè đánh giá người quen thuộc mang khuôn mặt xa lạ này. Nàng trưởng thành, cao hơn, tuy có dáng vẻ độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng hắn vẫn thích nàng trước đây, ngay cả khi mặt nàng bị nước ao Tuyệt Tình điện phá hỏng hắn vẫn thích, không giống sự tàn nhẫn vô tình hôm nay.
Cơ thể yếu ớt áp sát vào mặt tường lạnh như băng gần như đã chết lặng, hắn cũng sớm quên cảm giác đói khát buốt giá, thì ra cơ thể của người phàm lại yếu ớt không chịu nổi một đòn như thế. Bạch Tử Họa vẫn không nhúc nhích nhìn Hoa Thiên Cốt, như thể nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn trong nháy mắt.
Không biết qua bao lâu, Hoa Thiên Cốt còn chưa tỉnh, hắn đã lại mê man. Hắn mơ về quá khứ, Tiểu Cốt ôm chân xin hắn, còn hắn cầm kiếm, từng nhát lại từng nhát, không biết đã chém bao nhiêu lần. Sau đó bóng Tiểu Cốt đột nhiên biến thành hắn, nhưng có đau thế nào, hắn vẫn không chịu dừng lại, nơi nơi đều là máu, hắn ngâm mình trong máu, người dính sền sệt.
Ngực đau nhói, bỗng một dòng nước mát từ từ chảy vào họng, hắn đầu đầy mồ hôi mở to mắt. Hoa Thiên Cốt đứng trước mặt hắn, phải rồi, tuy dáng vẻ thay đổi, nhưng ít ra Tiểu Cốt đang đứng trước mặt hắn.
“Tiểu Cốt…” Khẽ thở dài, giọng Bạch Tử Họa có chút run rẩy.
“Đừng gọi ta là Tiểu Cốt.” Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nhìn hắn, không biết cho hắn uống thuốc gì, hắn nuốt không hề do dự, lập tức khí lạnh trong người tản đi không ít.
Tuy rằng trước kia nói để Bạch Tử Họa lúc nào cũng ở bên nàng, chờ cơ hội giết nàng, nhưng dường như Hoa Thiên Cốt cũng không có ý cởi trói cho hắn xuống.
“Ta đổi ý rồi, ta không muốn gặp chàng. Chàng chịu đi là tốt nhất, nếu không ta sẽ gọi người tới đuổi chàng đi. Muốn giết ta thì tự nghĩ cách đi, ta không có hứng chơi với chàng.”
Hắn muốn giết nàng, nàng không có nghĩa vụ cho hắn cơ hội. Đây không phải là chuyện sợ hay không, mà chỉ cảm thấy không đáng phải làm thế. Giữ Bạch Tử Họa lại làm gì, để chứng minh hắn đã không còn chút ảnh hưởng nào tới nàng ư?
Bạch Tử Họa không hiểu sự thay đổi thất thường này của nàng, Hoa Thiên Cốt nằm gọn trong tay ngày xưa bỗng trở nên lạnh lùng mà lập dị, hắn đã không thể hiểu nàng nữa.
“Tiểu Cốt, ngươi làm gì Nghê Mạn Thiên rồi? Sai thì đã sai, dù sao nàng cũng là đồng môn của ngươi, là đồ đệ Thập Nhất sư huynh của ngươi. Ngươi đã giết Thập Nhất, chẳng lẽ còn chưa nguôi giận sao? Đừng sai thêm nữa.”
“Ta đã ra khỏi Trường Lưu từ lâu rồi, đừng có nói mấy điều đấy nữa. Sao ta nỡ giết ả được, ta chỉ khiến ả sống không bằng chết thôi.”
Bạch Tử Họa thấy nỗi oán hận sâu đậm trong mắt nàng, chợt kinh hoàng.
“Là ta có lỗi với ngươi, nếu hận thì ngươi hãy giết ta đi, đừng giận lây người khác. Cho dù Nghê Mạn Thiên giết Đường Bảo là đáng tội, nhưng sinh linh Lục giới đều vô tội, ngươi không thể để kệ Trúc Nhiễm như thế, trơ mắt nhìn gã giết người mà không quan tâm thì có khác gì tự tay ngươi giết họ?”
Hoa Thiên Cốt đau đớn cười lạnh từ đáy lòng, đã tới lúc này rồi mà hắn vẫn có thể ân cần dạy bảo nàng như xưa?
“Những kẻ đó vốn đều do ta giết, chỉ là ta lười động tay, để Trúc Nhiễm xử lý thay đấy. Hận? Ta và chàng đã không còn liên quan đến nhau, sao lại phải hận.”
Hận, chẳng qua chỉ nói lên rằng nàng quan tâm mà thôi.
Có điều giờ đây, Bạch Tử Họa chẳng còn liên quan gì tới nàng nữa, nàng không muốn để ý gì hết.
Đôi khi nàng cũng không hiểu, nàng vì hắn mà đi tới bước này, gián tiếp hại chết tất cả những người mình yêu quý, nhưng vì sao vẫn không thể hận hắn? Nếu nàng có thể hận hắn như hận Nghê Mạn Thiên thì thật tốt biết bao, đơn giản dứt khoát, lập tức trả thù. Nhưng tất cả những gì đã xảy ra chung quy vẫn là trách nhiệm của nàng, gieo gió gặt bão, nàng sẽ không oán trời, cũng không trách người.
Chẳng ai hiểu rõ hơn nàng sức mạnh của thù hận và những tội nghiệt phải gánh trên lưng vì thù hận nặng tới mức nào. Nếu không phải chuyện tới nước này, nàng thậm chí còn không tìm được lí do để sống tiếp, có cớ để chết, nàng sẽ không chọn hận ai cả, bao gồm Nghê Mạn Thiên, kẻ nàng nên hận, chính là bản thân nàng.
“Hối hận rồi hả? Hối hận trước kia không nhận Nghê Mạn Thiên làm đệ tử mà nhận một kẻ lòng lang dạ sói như ta đây?”
Tim Bạch Tử Họa nhói đau, môi khẽ giật, nhưng vẫn không đáp.
“Chàng đi đi, nhân lúc ta còn chưa đổi ý, chưa muốn giết chàng.” Nhân lúc nàng vẫn còn nhớ một vài sự ấm áp.
Bạch Tử Họa lắc đầu, so với việc khoanh tay đứng nhìn nàng giết chóc thì thà chết trong tay nàng còn hơn, nếu làm thế có thể bù đắp một phần vạn nỗi đau của nàng.
“Chàng thực sự cho rằng ta không dám giết mình? Hay là… không nỡ giết?” Hoa Thiên Cốt kéo vạt áo hắn, màu tím trong mắt đậm như muốn nhỏ ra.
Bạch Tử Họa không nhịn được cười khổ, bây giờ nàng còn coi thường cả sức mạnh Cửu Thiên, có gì mà không dám làm? Sở dĩ hắn ở lại đây, chẳng qua là vì luôn tin tưởng nàng, nàng có thay đổi nhiều thế nào cũng vẫn là đứa trẻ ngây thơ tốt bụng năm đó. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, hắn nguyện tự lừa mình, nàng chỉ đang giận hắn, hờn hắn mà thôi. Hắn dỗ dành, nàng hết giận, tất cả có thể trở lại như xưa.
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, rõ ràng ngươi ghét giết chóc nhất, miễn cưỡng bản thân chỉ càng thêm khó chịu. Nếu đã có thể chọn, thì sao không để tất cả quá khứ trôi đi.”
Hoa Thiên Cốt âm thầm cười lạnh.
“Là ai luôn nói với ta, bất kể lí do gì, sai chính là sai? Chẳng lẽ phải coi cái chết của Đường Bảo, của Đông Phương Úc Khanh và Tiểu Nguyệt chưa từng xảy ra? Chẳng lẽ chỉ một câu để trôi đi là có thể quên tất cả? Bạch Tử Họa, chàng tới chuộc tội hay để cảm hóa ta? Nếu là tới chuộc tội, khỏi cần, ta đã nói chàng không nợ gì ta cả, đều là ta tự chuốc vạ vào thân. Còn nếu muốn cảm hóa ta, thì thật quá nực cười, chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao. Có điều…”
Hoa Thiên Cốt đột nhiên bước lên một bước, áp vào Bạch Tử Họa, mặt như sắp chạm nhau, đôi mắt thâm sâu màu tím dường như muốn tiến vào sâu trong linh hồn hắn. Bạch Tử Họa không thể lùi lại, bị hương hoa mê người kia suýt nữa làm nghẹt thở. Sau đó chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp ma mị của Hoa Thiên Cốt, lỗ tai hắn như có vô số con kiến đang cắn.
“Có điều nếu chàng muốn ở lại mặc ta đùa giỡn, ta cũng không phiền đâu.”
Đôi mắt vẫn bình thản của Bạch Tử Họa nhìn nàng không chút sợ hãi, chậm rãi nhả ra ba chữ: “Ngươi sẽ không.”
Tâm trí vốn tĩnh lặng của Hoa Thiên Cốt lập tức tức giận, sự tự tin này của hắn từ đâu mà có, hắn chắc chắn nàng sẽ không giết cũng không sỉ nhục hắn ư?
Hoa Thiên Cốt hất tay lên, không hề do dự xé toang vạt áo, tiếng vải rách trong căn phòng rộng lớn vô cùng chói tai. Bạch Tử Họa vẫn không động đậy, nhưng vì da thịt đột nhiên phanh trần trong giá lạnh nên hơi run run.
“Bạch Tử Họa, chàng biết tình cảm ta dành cho chàng, đừng khiêu chiến giới hạn của ta. Hôm nay ta đã không còn kiên nhẫn nào với chàng nữa rồi, chàng đừng ép ta.” Đừng ép nàng hại hắn, nhân lúc nàng vẫn còn chút kính nể, nhân lúc nàng vẫn còn chút lương tri chưa mất với hắn.
Bạch Tử Họa im lặng không nói gì, Hoa Thiên Cốt thấy vẻ mặt thương xót kia thì ghét tới cùng cực, lấy tay bóp chặt cằm hắn.
Hắn chắc chắn bản thân có thể chịu đựng được sự phẫn nộ và oán hận của nàng?
Bàn tay lạnh như băng luồn qua vạt áo rách, nhẹ nhàng đưa lên, từ từ đi xuống khỏi chiếc xương quai xanh hoàn mĩ, để lại một hơi lạnh thấu xương.
Bạch Tử Họa không hề động đậy, nhưng vẫn không nhịn được nhắm mắt lại khi đôi tay vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia lướt tới ngực. Hắn không muốn ánh mắt tiết lộ cảm xúc của mình, chỉ thở dài một tiếng.
“Ngươi vẫn chưa trưởng thành.”
Nhìn nàng nổi giận, Bạch Tử Họa lại thấy yên tâm, lạnh lùng như đã chết mới là điều đáng sợ nhất, nàng giận có nghĩa là nàng vẫn để ý tới hắn, như vậy là đủ rồi.
Hoa Thiên Cốt nhướn mày, chậm rãi thu tay về, cho dù có mất đi tiên thân, trái tim hắn vẫn hoài giá lạnh, mọi thứ trong mắt hắn chẳng qua chỉ là ảo ảnh, sự dửng dưng của nàng đối với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì, sẽ chỉ khiến nàng mất công mà thôi.
Nàng quay người bỏ đi, để lại Bạch Tử Họa trong căn phòng trống trải.
“Thần tôn, U Nhược lẻn vào Vân cung bị thủ vệ bắt, nên xử lí thế nào đây?”
Hoa Thiên Cốt đoán con bé là vì chuyện của Bạch Tử Họa mà đến: “Đuổi đi.”
“Nó không chịu đi, nhất định phải gặp người, còn đánh nhau với thủ vệ. Hơn nữa nó là đệ tử của người, mọi người sợ bất cẩn đả thương nó.”
Một kẻ đã thế rồi, sao hai kẻ cũng thế. Hoa Thiên Cốt khẽ nhíu mày: “Đánh ngất đi rồi vứt về Trường Lưu.”
“Còn Bạch Tử Họa… Thần tôn có tính toán gì không?” Mắt Trúc Nhiễm hiện vẻ cười như không cười nhìn nàng.
Nàng không cần tính toán, bây giờ còn chuyện gì khiến nàng phải tính toán nữa, muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi. Nhưng chỉ cần liên quan tới Bạch Tử Họa, thực sự nàng chẳng nghĩ ra cách nào ổn.
Trúc Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn ra sự mâu thuẫn và đấu tranh trong lòng nàng, khẽ đẩy một phen: “Bạch Tử Họa đang ở trong tay, bất kể đối với Trường Lưu hay Tiên giới đều là con tin rất có giá trị.”
Bạch Tử Họa là kẻ đứng đầu chúng tiên, là sư phụ của Hoa Thiên Cốt, là trụ cột tinh thần của toàn Tiên giới. Giết hắn, khác gì bẻ gãy cột sống của thiên đình?
Hoa Thiên Cốt chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy đi vào phòng, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi: “Đã mười sáu năm rồi, Đông Phương…”
Trúc Nhiễm biết nàng đang lo lắng điều gì: “Thần tôn, nếu Dị Hủ Quân còn nán lại, nói không chừng còn chưa đầu thai. Thần tôn không yên tâm thì thần sẽ tới địa phủ tra sổ sinh tử. Nếu hắn đã chuyển thế, thuộc hạ sẽ phái nhiều người tới bảo vệ cho hắn an toàn.” Dù sao Tiên giới cũng đã biết quan hệ của Đông Phương Úc Khanh với Hoa Thiên Cốt, tất nhiên sẽ tới uy hiếp.
Hoa Thiên Cốt khẽ thở phào: “Không cần đâu. Dị Hủ các sẽ tự cho người bảo vệ.”
“Thuộc hạ có đôi lời không biết nên nói hay không.”
Hoa Thiên Cốt xoay người nhìn gã.
“Thần tôn có từng nghĩ, vì sao trước kia Dị Hủ Quân lại đột nhiên xuất hiện, còn tốt với Thần tôn như thế?”
Hoa Thiên Cốt giật mình đưa tay sờ vết sẹo, không nói gì.
“Dị Hủ các đã tồn tại rất lâu mà hầu như không ai biết đến, làm công việc tìm kiếm và buôn bán bí mật mà người người uất hận. Hơn nữa trải qua bao triều đại, chiến tranh Lục giới mà vẫn sừng sững đứng đó, ngay cả tiên ma cũng không làm gì được bọn họ, không thể không nói là một kì tích. Tự cổ chí kim, bọn họ không gì không biết, đương nhiên sẽ rõ cách tránh họa thế nào. Thần tôn trở thành Yêu Thần, chính là số mệnh. Từ lúc Dị Hủ Quân xuất hiện chưa từng ngăn cản, thậm chí còn dẫn Thần tôn bước từng bước vào con đường này. Thu gom thần khí dùng đá Nữ Oa giải độc cho Bạch Tử Họa quả thật khả khi, nhưng nếu thuộc hạ còn nghĩ ra được cách khác thì không tin đường đường là Dị Hủ Quân lại chỉ biết mỗi nước này. Cứu Thần tôn ra khỏi man hoang, Dị Hủ Quân chỉ cần nửa năm là làm được, vậy nửa năm sau đó hắn làm gì? Hay đang chuẩn bị những gì? Sao lúc người ra ngoài lại khéo đến thế, đúng ngay lúc Bạch Tử Họa nhận đệ tử? Thậm chí ngay cả Đường Bảo cũng là Dị Hủ Quân tặng cho Thần tôn. Thần tôn bị giam dưới đáy biển Trường Lưu không ai hay, càng không có cách giải cứu, vậy sao Đường Bảo lại biết, còn trùng hợp để Khinh Thủy chứng kiến chuyện rồi đi nói với Nghê Mạn Thiên, khiến Thần tôn phải trơ mắt nhìn Đường Bảo chết…”
“Đừng nói nữa!” Hoa Thiên Cốt giận dữ quát, sắc đồng tử lúc đậm lúc nhạt.
Đủ rồi, nàng không cần biết nhiều như thế, bất kể mục đích của Đông Phương là gì, nàng chỉ cần biết hắn thật lòng yêu nàng là được rồi.
Trở lại phòng, nàng như đi trên mây. Hoa Thiên Cốt mở chiếc hòm gỗ Tử Đàn trên án ra, bên trong đều là những lá thư Đông Phương gửi cho nàng trước kia. Hoa Thiên Cốt lật bức tranh vẽ một nhà ba người bọn họ, ôm chặt vào lòng, nàng nhoài lên bàn, khí huyết cuồn cuộn.
“Đường Bảo… Đường Bảo… Đường Bảo…” Những tiếng thì thào nối nhau liên tiếp, như khóc mà cũng như cười.
Bạch Tử Họa mê man mở mắt, thấy không biết từ lúc nào trên người mình đã có thêm một chiếc áo choàng, ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt lại chỉ thấy không khí xung quanh đang không ngừng dao động theo cảm xúc của nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Cốt.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, gương mặt không chút cảm xúc, từ từ đi về phía hắn. Bạch Tử Họa vừa định nói, bàn tay lạnh lẽo của Hoa Thiên Cốt đã sờ lên người hắn, lại cố nuốt lời về.
Tay chân đều bị giữ chặt, tư thế nghiêng người của Hoa Thiên Cốt lên hắn có vẻ vô cùng khó xử. Một bàn tay dao động trước ngực hắn, một bàn tay khác lại theo thắt lưng mò vào vạt áo tới lưng hắn.
“Tiểu Cốt, sao thế?” Bạch Tử Họa bỗng có chút hoảng hốt trước hành động bất thình lình này của nàng.
Hoa Thiên Cốt vùi đầu vào cổ hắn, ngay cả hơi thở cũng rất lạnh. Đôi môi mỏng lướt qua xương quai xanh, cơ thể hắn bỗng có chút tê tê. Còn chưa kịp hoàn hồn, bên cổ đã truyền tới một cơn đau.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống theo ngực, trong không khí tĩnh lặng thoang thoảng một mùi máu. Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, nhưng không giãy giụa.
Hoa Thiên Cốt tham lam hút máu hắn, ấm áp như thế, còn hơn tất cả quỳnh tương ngọc dịch trên đời, thảo nào khi hắn bị trúng độc bị thương không chịu nổi sự hấp dẫn của máu mình. Trong dòng máu này cũng có máu của nàng, nghĩ vậy thân thể mới dần nóng lên. Nàng ôm chặt lấy Bạch Tử Họa, kéo hắn đến gần mình hơn.
Bạch Tử Họa hơi ngửa đầu, cảm thấy máu mau chóng rút ra khỏi cơ thể, đầu óc choáng váng. Hóa ra trước kia khi hắn uống máu Tiểu Cốt để kéo dài tính mạng thì cảm giác của nàng là thế này… Chẳng lẽ đây chính là cái mang tên nhân quả tuần hoàn ư?
Hoa Thiên Cốt uống từng ngụm, không biết qua bao lâu, cảm thấy Bạch Tử Họa trong lòng yếu dần, dường như mất máu nhiều quá mà ngất. Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, tóc bên khóe miệng dính đầy máu, đôi mắt sắc tím trống rỗng rồi lại thỏa mãn, quyến rũ khiến Bạch Tử Họa thoáng mất hồn.
Ngón tay nàng khẽ vuốt miệng vết thương, máu ngừng trong nháy mắt, chỉ chừa lại hai dấu răng nho nhỏ. Nhưng nàng vẫn thấy chưa đủ, lại tiến lên, đầu lưỡi men theo vết máu, từ từ liếm xuống ngực hắn, chỉ để lại một cảm giác man mát lại ẩm ướt.
Bạch Tử Họa run bần bật, cảm giác tay chân như được cởi trói, đầu váng mắt hoa ngã xuống dưới. Hoa Thiên Cốt vững vàng ôm lấy, khẽ nhíu mày nhìn gương mặt tái mét của hắn, truyền chút nội lực vào, rồi đặt hắn lên giường, đắp chăn.
Khi tỉnh lại thấy Hoa Thiên Cốt đang ngồi trước giường nhìn mình, ánh mắt cực kì phức tạp, Bạch Tử Họa thở dài, rồi lại nhắm mắt vào.
“Đói chưa? Muốn ăn gì không?”
Lập tức tay Hoa Thiên Cốt hiện ra một bát canh hoa đào nóng hôi hổi, chậm rãi đỡ hắn ngồi dậy. Nàng muốn nói gì đó, lại nhớ ra tình thầy trò của họ đã cạn, không còn lời nào, chỉ có thể im lặng đút cho Bạch Tử Họa ăn.
Bạch Tử Họa đã dần quen tính khí thất thường của nàng, nhưng khi cúi đầu thử một ngụm canh hoa đào, cả họng đều xót xa, khó tránh khỏi cảm giác bùi ngùi khi thế sự xoay vần.
Hoa Thiên Cốt thấy Bạch Tử Họa run run, đưa tay đặt lên trán hắn. Biết cơ thể hắn vốn đã cực kì suy yếu, lại còn mất nhiều máu như thế, bây giờ chắc chắn đang rất khó chịu. Nàng vừa nghĩ tới việc có nên khôi phục tiên thân cho hắn không thì lập tức lại đá bay suy nghĩ này đi.
Bỗng tiếng Trúc Nhiễm vang ngoài cửa: “Thần tôn, hơn ba trăm đệ tử Thiên Sơn và Côn Luân ban đêm xông vào điện Khôn La ở Vân cung định cứu người, giờ đã tóm gọn, xin hỏi xử lý thế nào?”
Hoa Thiên Cốt khẽ nhướn mày, có thể tự xử lý lại cố tình tới bẩm báo, rõ ràng là muốn nói cho Bạch Tử Họa nghe, gã lại định làm gì.
Nếu là bình thường, Hoa Thiên Cốt sẽ bực mình bảo gã tự quyết định, lần này lại chỉ đơn giản buông một chữ: “Giết.”
Bạch Tử Họa nắm chặt lấy cổ tay đang cầm thìa của nàng, thấp giọng nói: “Đừng giết người nữa.”
Rõ ràng chỉ có thể khẩn cầu, vậy mà lại nói như ra lệnh, quả là thanh cao.
Dường như nàng có chút tức giận, lại dường như có chút không cam lòng, bỗng bật cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Bạch Tử Họa ớn lạnh.
Giọng nàng kì ảo lại thêm phần trêu tức: “Nếu chàng tự nguyện ngủ với ta một đêm, ta sẽ thả một người, thế nào?”
Không gian im ắng có chút kì dị.
Bạch Tử Họa nghiêm túc nhìn nàng, như thể muốn biết nàng đang nói thật hay nói đùa. Hoa Thiên Cốt tươi cười, nhưng ý cười lại không lọt vào đáy mắt, nhìn qua thật sự rất giả. Từ khi nào nàng đã học được cái tính này của Trúc Nhiễm rồi.
“Được, ta đồng ý. Ngươi đừng giết người nữa.”
Mắt Hoa Thiên Cốt ánh lên vẻ mỉa mai, nếu không phải biết tính của Bạch Tử Họa, cũng biết mục đích chuyến đi này của hắn, thì nàng thực sự sẽ hiểu lầm rằng hắn phụng mệnh tới tìm mình.
“Đừng có được voi đòi tiên, ta chỉ nói một đêm thả một người.”
Trúc Nhiễm đứng cười ngoài cửa, mỗi người có một suy nghĩ, sóng ngầm dữ dội, không tránh khỏi một trận đấu gay gắt. Mặc dù Bạch Tử Họa ở trong tình thế bất lợi, nhưng chưa bao giờ thua, thậm chí chưa từng bại bởi mình. Hoa Thiên Cốt ở trước mặt hắn, vĩnh viễn chỉ là một đứa bé. Thật không hiểu phụ nữ đang yêu, tại sao luôn mềm yếu đến thế.
Trong dòng đời vĩnh hằng dài dằng dặc, ngoài việc chờ Đường Bảo hồi sinh, nàng cũng phải tìm cho mình một việc để làm. Còn gã, dốc toàn lực thống nhất Lục giới là được rồi.
Ngoài Vân Cung được từng lớp thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, bởi vì luôn có vài kẻ muốn báo thù hoặc muốn làm anh hùng không sợ chết xông vào. Nhưng tẩm điện của Hoa Thiên Cốt, Vô Vọng điện lại rộng lớn mà trống trải, ngoài một lớp bảo vệ để cách âm tránh quấy nhiễu thì ngay cả một bóng người canh gác cũng không có, bình thường trong điện chỉ có một mình Hoa Thiên Cốt mê man ngủ suốt ngày. Có điều năm giác quan của nàng lại nhạy bén hơn người thường gấp trăm nghìn lần, xung quanh chỉ cần hơi có chút động tĩnh gì thì sẽ thấy cực kì rõ.
Nàng không muốn nhớ lại, bởi có quá nhiều hồi ức đau thương. Trường sinh bất lão, chí cao vô thượng, nàng không còn gì để theo đuổi nữa, cũng không mong chờ ngày mai. Chuyện gì cũng làm được, lại không có chuyện gì khiến nàng hứng thú. Nàng thậm chí còn không cần đề phòng, để kệ các thế lực khắp nơi tới ám sát hết lần này tới lần khác. Nàng đã có tấm thân bất tử, bị thương nặng tới đâu cũng có thể khỏi trong nháy mắt. Không có quá khứ, không có hiện tại, không có tương lai, thì ra có xác không hồn chính là như thế. Nàng từng muốn để mình ngủ say như Sát Thiên Mạch, tới khi Đường Bảo hồi sinh thì để Trúc Nhiễm đánh thức mình, nhưng lại không yên tâm, sợ hy vọng mỏng manh duy nhất kia có điều gì sơ suất.
Thật ra nàng không hận thế gian này, cũng chưa bao giờ oán trời trách đất, chẳng qua chỉ không quan tâm mà thôi. Nàng không phải thánh nhân, cũng không vĩ đại được như Bạch Tử Họa. Bị tấn công và tổn thương liên tiếp, đóng chặt con tim đã là biện pháp cuối cùng nàng có thể làm để một Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng trở nên mạnh mẽ. Hoặc có lẽ ở trong tiềm thức, đối với việc Bạch Tử Họa vì người trong thiên hạ mà bao lần dồn nàng tới đường cùng, nàng vẫn còn hận. Nhưng cuối cùng nàng cũng không học được cách làm hại người khác, cũng không muốn học, chỉ có thể không quan tâm, để cơ thể và linh hồn tê dại như một dòng nước chết.
Sự xuất hiện của Bạch Tử Họa khiến điện Vô Vọng có chút thay đổi. Ngay từ đầu nàng đã không hiểu, nếu mình đã không muốn báo thù hay tổn thương hắn thì vì sao còn đồng ý để hắn lại bên. Là vì yêu hắn quá sâu đậm, không thể buông tay hay vì quá cô đơn, lưu luyến sự ấm áp ấy? Hoặc do mình quá nhơ nhớp, nên khát khao sự hoàn mĩ của hắn? Sau đó trong tiềm thức nàng cũng ngầm hiểu, nàng chỉ muốn biết hắn sẽ có dáng vẻ nào khi tới giết mình. Sống mà không có cảm giác như thế khiến nàng quá mệt mỏi, nếu thật sự phải kết thúc tất cả, nàng chỉ muốn chết trong tay hắn mà thôi.
Bạch Tử Họa nhìn vẻ tự giễu và thông suốt trong mắt nàng, tựa như nỗi tuyệt vọng ẩn nấp trong cơn sóng ngút trời sắp đổ ập xuống, khiến hắn đau lòng lại có chút sợ hãi. Nàng là thần, nàng dự đoán được nhiều điều, thấy nhiều điều, nhưng tất cả những gì xảy ra trên thế gian này có lẽ đã không còn ý nghĩa với nàng nữa rồi. Hơn nữa nếu nhìn thấy tương lai của mình, đó cũng như một ván cờ đã định trước thắng thua, buồn tẻ và chán ngắt. Lúc hắn vẫn còn là tiên, hắn rất ít khi bấm tay tính số mệnh của mình hay người khác, hoặc có thể do mọi thứ trước nay vốn đều nằm trong bàn tay hắn. Nhưng chính lúc này đây, hắn lại muốn biết tất cả chuyện này sẽ có kết thúc thế nào. Tuy việc gì cũng không thể thay đổi và sát với dự tính của hắn, hắn vẫn chỉ biết làm việc mình cho là đúng. Nhưng hắn muốn biết, liệu sau này mình có thật sự không hối hận hay không…
Bạch Tử Họa im lặng ngồi trên ghế nằm, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hoa Thiên Cốt cả đêm không về, hắn biết nàng sẽ không tới, dù nàng đã nói, mỗi đêm hắn ngủ với nàng, nàng sẽ thả một người.
Nếu Ma Nghiêm nghe thấy lời phạm thượng đại bất kính này, chắc sẽ tức điên lên mất. Nhưng Bạch Tử Họa hiểu Hoa Thiên Cốt quá rõ, hoặc có lẽ quá tin tưởng nàng. Trước giờ đứa bé này vẫn như thế, mềm lòng nhưng cứng họng. Thật ra thà nàng hận hắn, trả thù hắn thì lòng hắn còn có thể dễ chịu hơn. Nhưng dù đã tới nước này rồi, nàng, ngay cả một câu trách móc cũng không có.
Hắn đẩy cửa bước ra, bên ngoài cũng lạnh như trong phòng, trời đã vào hè nóng bức, nhưng gió vẫn khiến người ta rùng mình. Từ sau trận chiến mười sáu năm trước, Côn Luân núi lở, Dao Trì nước cạn, nhật nguyệt chuyển hướng, nhân gian liên tục xảy ra chuyện lạ, chiến loạn khắp nơi. Mà giờ phong ấn Yêu Thần đã hoàn toàn hóa giải, khôi phục hẳn như cũ, man hoang sụt lở, Cửu Thiên rạn nứt, nhân gian thiên tai địch họa, xác vương khắp nơi.
Hắn không còn đường lui.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đang đứng trên chiếc mái cong cao cao của một tòa đại điện ở Vân cung. Từ rất xa đã thấy bóng Bạch Tử Họa khoanh tay đứng đó nhìn biển trời, giống như năm xưa, có điều bóng hình đã trở nên gầy yếu. Bả vai vẫn cố chấp gánh Trường Lưu và chúng sinh Lục giới, không chịu bỏ xuống, đã mất tiên thân từ lâu, chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Trước kia hắn thường nói, điều quan trọng là sự lựa chọn, chứ không phải năng lực.
Có điều quá khó khăn để đưa ra lựa chọn, hắn có trách nhiệm và nguyên tắc của mình, nàng có số mệnh thảm thương không thể trốn thoát, còn ảnh hưởng tới rất nhiều người khác. Điều này đã định bọn họ có lựa chọn mà không thể chọn lựa.
Đồng thời, có năng lực cũng sẽ nảy sinh tà ác, người nàng yêu sâu đậm và khát khao cứ đứng trước mặt nàng, từ từ đánh thức dục vọng đã ngủ say trong nàng. Nàng không thể yêu hắn mà không oán không hối như trước đây nữa. Nàng lại có thể dễ dàng bắt được hắn. Điều này đối với một kẻ cô đơn không nơi nương tựa, không thiết tha sống như Hoa Thiên Cốt mà nói thì chính là một sự hấp dẫn cực kì lớn.
Tà áo đang tung bay theo gió kia như đang vẫy chào nàng, lúc nào cũng quyến rũ nàng, nàng đấu tranh lại chìm đắm, muốn chìm đắm lại sợ đôi tay nhuốm máu tươi của mình làm bẩn hắn.
Sau lưng đột nhiên nổi lên một luồng sát khí dữ dội, Hoa Thiên Cốt chậm rãi xoay người, mệt mỏi giơ tay lên, không ngờ thanh kiếm kia sắc bén lạ thường, chém đứt cả cánh tay phải của nàng, hất bay ra ngoài. Người trước mắt vừa biến từ chim sẻ về lại hình người, trên mặt vẫn dính chút lông chưa tan hết. Vốn hắn liều chết xông tới, không ngờ lại thuận lợi như vậy, choáng váng cả người.
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, lập tức cánh tay đã trở về chỗ cũ, nhanh tới mức máu còn không kịp nhỏ một giọt, tất cả những gì vừa xảy ra như là ảo ảnh. Có lẽ trong tiềm thức nàng oán hận sức mạnh Yêu Thần của mình, vậy nên nàng cực ít khi sử dụng, thậm chí còn không có chân khí hộ thể, nếu không phải vì nghĩ đầu bị chặt trông khó coi quá, thì đến tay nàng cũng chẳng buồn nhấc.
“Ngươi thuộc môn phái nào?”
Tán tiên có năng lực ở Tiên giới nhiều vô kể, chỉ dựa vào bọn Trúc Nhiễm và đám thủ vệ yêu ma tất nhiên là khó phòng vệ hết. Những kẻ muốn ám sát nàng kéo tới hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng ai lo lắng điều này cả, bởi vì không ai có thể giết nàng. Chỉ là nàng vẫn có chút tức giận khi có người đột nhiên nhảy ra từ phía sau quấy rầy. Huống hồ tuy thân thủ và võ công của người này cực kì cao, nhưng rõ ràng không phải kẻ tu tiên, cũng không biết tiên thuật, chẳng hiểu sao biến thân rồi vào Vân cung bằng cách nào.
Sắc mặt người đàn ông trung niên chính trực kiên cường lúc trắng lúc xanh. Khi nãy nàng đưa lưng về phía hắn, giờ thấy rõ dung mạo của nàng, hương hoa như có như không vương vấn xung quanh khiến tay cầm kiếm bất giác run lên. Rõ ràng nàng đã phát hiện ra mình từ lâu, vậy mà sao không thèm tránh, lẽ nào mình không có sức uy hiếp đến thế? Ngay cả Nghịch Thiên thần kiếm của hắn cũng không thể đả thương nàng? Có điều tuy nàng hồi phục rất nhanh, nhưng chẳng lẽ không biết đau sao? Hay là Yêu Thần có khuynh hướng tự ngược?
“Ta là Vương Tích Nhật, không thuộc môn phái nào cả, là tự ta muốn tới giết ngươi. Yêu nghiệt nhà ngươi tự xưng là thần, bối thiên nghịch đạo, gây họa Lục giới, hôm nay có phải liều mạng ta cũng quyết lấy đầu ngươi.”
Lúc này yêu ma đã bao vây xung quanh, Trúc Nhiễm ở đó, lại khoát tay, không cho mọi người tiến lên.
Vương Tích Nhật rút kiếm chém, những chiêu thức đó như đã từng quen. Mày Hoa Thiên Cốt nhăn lại càng sâu, bay lùi về phía sau. Lúc Vương Tích Nhật hóa thành chim mới biết bay, lúc này đã không còn cánh, nhưng khinh công rất được, hắn tung một chiêu Tiềm Long Phi Tiên. Hoa Thiên Cốt nhìn ánh sáng hình rồng cực lớn trước mắt, trong nháy mắt có cảm giác bị xé nát, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Cơ thể nàng lập tức biến mất, nháy mắt đã xuất hiện phía sau Vương Tích Nhật, bằng không uy lực mạnh như thế thì chắc chắn máu thịt đã lênh láng.
Luận võ mà nói, không chỉ nhân gian, mà ngay cả Tiên giới hắn cũng khó gặp đối thủ, chẳng qua vẫn chỉ là người phàm, nàng muốn giết hắn dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn không ra tay, ánh mắt nhìn hắn càng sâu thẳm.
“Ngươi đánh không lại ta đâu, minh chủ võ lâm.”
Vương Tích Nhật hơi kinh ngạc, nhìn ý cười đau đớn chợt lóe trong mắt Hoa Thiên Cốt, bỗng cảm thấy có chút quen quen.
Chẳng lẽ hắn đã từng gặp nàng? Không thể, đó là yêu nghiệt, huống chi lại là một người phụ nữ có nhan sắc và khí chất như thế, người gặp rồi sao có thể quên?
Hắn xoay người lại rút kiếm đâm, dường như đã dùng tất cả những gì học được trong đời. Tuy hành tẩu giang hồ, nhưng đường đường là minh chủ võ lâm, hắn không nỡ thấy dân chúng lầm than, bèn nghĩ tất cả mọi cách để tới ám sát Yêu Thần, dù có chết, cũng dồn hết chút sức nhỏ nhoi của mình.
Hình như Hoa Thiên Cốt hơi mệt, không kiên nhẫn định nâng tay lên, bỗng xung quanh vang lên một tiếng.
“Tiểu Cốt!” Lời vừa như quát vừa như can ngăn.
Hoa Thiên Cốt hơi khựng lại, Vương Tích Nhật thừa dịp nàng do dự vung kiếm chém qua bụng nàng, còn chưa chảy được mấy giọt máu vết thương đã nhanh chóng hồi phục như xưa.
Hoa Thiên Cốt cười lạnh trong lòng, thì ra ngày đó Bạch Tử Họa nói hai người bọn họ có lẽ có duyên gặp lại là chỉ giờ phút này đây. Dây mây bỗng mọc ra từ lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, trói chặt lấy Vương Tích Nhật.
“Vẫn chẳng thay đổi chút nào, ngu ngốc nóng nảy, có thể sống tới bây giờ xem như ngươi may mắn.”
Vương Tích Nhật sửng sốt nhìn nàng, lại quay đầu lại nhìn người vừa nói, lập tức miệng há hốc đờ đẫn. Dung mạo và khí chất của Hoa Thiên Cốt đều thay đổi, đương nhiên hắn không hề nhận ra. Nhưng người đàn ông kia, tuy là một gương mặt rất mơ hồ trong kí ức, nhưng khí chất xuất trần và giọng nói lại rất dễ dàng nhận ra.
“Ngươi, các ngươi…” Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt lại nhìn sang Bạch Tử Họa, bỗng thấy nghẹt thở, ngực như bị một vật nặng đè lên.
Ơn cứu mạng, trọn đời không quên…
Bàn tay cầm kiếm của Vương Tích Nhật dần thõng xuống, mặc cho mình bị trói chặt.
“Thần tôn, xử lý thế nào?”
Trúc Nhiễm hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia, chỉ là một người phàm mà cũng dám xông vào Vân cung, không biết lượng sức mình, thật nực cười.
Hoa Thiên Cốt im lặng nhìn Vương Tích Nhật không nói gì, Bạch Tử Họa khẽ cầm lấy tay nàng: “Hắn ta chỉ là người thường thôi, thả đi.”
Hoa Thiên Cốt bỗng bật cười, mọi người xung quanh đều ớn lạnh.
“Tất nhiên.” Tay nàng mờ ám vòng qua eo Bạch Tử Họa, ngữ điệu cực kì quyến rũ: “Tối nay chàng theo ta.”
Ngay cả Trúc Nhiễm cũng bất giác nổi da gà, bất lực cười khổ, tính cách nàng đúng thật là ngày càng thất thường.
Vương Tích Nhật ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hai người họ, nếu hắn nhớ không lầm thì chẳng phải bọn họ là thầy trò sao? Mặc dù sớm biết đây không phải người phàm nhưng sao lại trở thành thế này? Cô nhóc ngây thơ hai mươi năm trước giờ lại trở thành Yêu Thần gây họa cho Lục giới?!
Bạch Tử Họa có chút xấu hổ, nhưng không tránh né cũng không nói gì. Hắn hơi hoài nghi dự tính ban đầu của mình, thật sự muốn giết nàng hay muốn chuộc tội?
“Vì sao?”
Hoa Thiên Cốt nhướn mày nhìn Vương Tích Nhật, không biết hắn đang hỏi vì sao nàng biến thành Yêu Thần, hay là hỏi vì sao nàng lại thả mình.
“Chẳng vì sao cả.”
“Ngươi hãy giết ta đi.” Vương Tích Nhật vừa nhớ tới nàng là cô bé kia, ngữ khí không vững vàng như trước nữa. Hai mươi năm, hắn đã già rồi, đứa bé năm xưa cũng trưởng thành, mọi chuyện thay đổi, hắn không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà trong mắt lại có nỗi đau khôn nguôi như thế. Rõ ràng là quan hệ sư đồ trên từ dưới hiếu, bây giờ lại dở dở ương ương, ngay cả một người ngoài như hắn cũng nhìn ra vết ngăn rõ rệt.
Có lẽ thói đời thay đổi thật nhanh, hắn già rồi, không hiểu. Lúc bị áp giải đi, Vương Tích Nhật cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại, cuộc gặp giữa người với người đôi khi lại hoang đường như thế, tuổi thọ hắn có hạn, duyên nông, phận mỏng, sau này sợ rằng không được gặp lại nữa.
Sức mạnh khiến con người hạnh phúc nhất, đó là lãng quên.
Tất cả những gì trong quá khứ, nàng cho là mình đã quên hết rồi, nhưng sự xuất hiện của Vương Tích Nhật lại khiến tất cả đều rõ mồn một trước mắt. Thì ra bao nhiêu năm qua, mỗi lời nói mỗi cử chỉ, từng giây từng phút ở bên hắn đều khắc sâu vào lòng nàng. Có lẽ quãng thời gian đi theo Bạch Tử Họa hành tẩu nhân gian là những ngày tháng vui vẻ nhất cuộc đời nàng.
Con người có thể bỏ qua nỗi đau, nhưng sao có thể bỏ qua hạnh phúc mình từng có được? Bất kể phía sau hạnh phúc đó là vách đá sâu thăm thẳm, đáy chất đầy xương khô.
Màn đêm mù mịt, u ám khôn lường. Tay áo màu tím của Hoa Thiên Cốt khẽ múa, lập tức trên án có thêm một chiếc đèn hoa Mạn Đà La bằng ngọc lưu ly.
Bạch Tử Họa đứng cạnh cửa, mặt trắng bệch như giấy.
Hoa Thiên Cốt ngồi trên ghế nằm, ánh sáng từ ngọn đèn mờ tỏa ra yêu diễm như quỷ, bên môi dường như dính máu, hơi gai mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, chậm rãi vươn tay trái về phía hắn.
Thời gian sẽ làm phai mờ kí ức, nhưng vĩnh viễn không thể xóa tan đi mất mát đau thương.
Đã rất lâu rồi nàng không nhớ lại những chuyện trong quá khứ này, nàng ngỡ là mình không nhớ, nhưng chỉ cần đứng trước Bạch Tử Họa, thì trái tim nàng lại như bị con dao cùn cứa rách. Dù con tim đã chết sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng vẫn thấy lồng ngực nặng trịch, nỗi đau tuôn trào như nước biển, dần dần nhấn chìm nàng.
Nàng ngồi trên ghế nằm, nụ cười quyến rũ nở rộ, chậm rãi vươn tay về phía Bạch Tử Họa.
Trước kia nàng nghĩ mặt mình sẽ lạnh tanh như băng ngàn năm, bất kể có thế nào cũng sẽ trống rỗng. Nhưng sau khi Bạch Tử Họa đến đây, trên đó lại xuất hiện một vài thái độ cực kì kì lạ. Rồi nàng hiểu ra rằng, đó không phải là khuôn mặt nàng, cũng không phải là cơ thể của nàng. Nàng như một con bướm tàn tạ, tự bịt kín mình trong một chiếc lọ kín trong suốt mang tên Yêu Thần, hưởng thụ sự cô đơn của yên lặng, cho tới khi nghẹt thở mà chết.
Nhưng khi nàng thấy Bạch Tử Họa, lại không nhịn được muốn vỗ cánh bay ra, đâm vào vách cho máu me bê bết hết lần này tới lần khác. Khi khó khăn lắm mới tỉnh lại, thì bản thân đã hết đường để đi, không thể ra được nữa. Vì thế nàng bắt đầu muốn bắt Bạch Tử Họa vào trong chiếc lọ ấy.
Hoa Thiên Cốt vươn tay ra, Bạch Tử Họa vẫn không đáp lại, chỉ nghiêng người, im lặng nằm trên ghế. Căn phòng vẫn rộng mà trống trải như trước, tim hắn đã quen cảm giác lạnh như băng này, nhưng cơ thể vẫn chưa quen, hơn nửa người bị đông cứng tới chết lặng.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn, thật không ngờ sẽ có ngày hắn lại nằm bên cạnh nàng. Phong thái vẫn đượm nét tao nhã ung dung, nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình mà thoải mái, như thể đã ngủ say rất lâu, rất lâu rồi, khiến người ta không đành lòng lay dậy, huống chi là làm vấy bẩn.
Khẽ búng tay, đèn tắt, căn phòng lập tức chìm vào trong tĩnh lặng, cảm giác bị đắm trong bóng tối vừa kiên định lại vừa trống rỗng, giống như có vô số bàn tay vướng víu nắm tay chân nàng, kéo sang tứ phía.
“Lạnh không?”
Bạch Tử Họa không đáp, như thể đã ngủ say.
Hoa Thiên Cốt biến ra một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho hắn. Cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng đưa tay chạm lên hai gò má hắn trong bóng đêm.
Thật ra nàng rất thích Bạch Tử Họa yếu ớt mỏng manh thế này, bởi ít nhất nàng có thể lại gần, có thể chạm tới, có thể chăm sóc, bảo vệ hắn như nàng hằng mơ mà không phải chỉ đứng từ xa trông ngóng.
Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo trơn mềm lướt trên mặt mình, Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, tựa như cánh diều bay trên trời đột nhiên đứt dây.
Người đó ngủ bên cạnh, một cánh tay vắt qua ngực hắn khẽ ôm. Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Bạch Tử Họa biết bây giờ tâm trạng của nàng rất tốt, nếu nàng tức giận, hương hoa sẽ trở nên ngào ngạt.
Cơ thể mềm mại kia hơi nhích lại gần, nghiêng người áp vào tay hắn. Ngày xưa cơ thể ấy còn bằng phẳng, bây giờ đã có những đường cong rồi. Mặt Bạch Tử Họa đỏ bừng, tự đáy lòng cảm ơn bóng tối đã che giấu cho hắn.
Hắn không thấy mất thể diện khi bị sỉ nhục, càng không nói tới dục vọng. Hoa Thiên Cốt trong mắt hắn chính là một đứa bé con đang làm nũng. Nàng đang giận dỗi, nhưng nàng sẽ không hại hắn.
Có điều dù sao hai người họ vẫn là thầy trò, không nên nằm cùng một chiếc giường, cũng không hợp lễ tiết. Hắn xấu hổ tự trách mình.
Bỗng bàn tay trên ngực nhích dần lên trên, cởi áo hắn. Hắn kinh ngạc bắt lấy bàn tay làm điều xấu, khẽ quát: “Tiểu Cốt!”
“Không phải chàng đang giả vờ ngủ à, cứ tiếp tục đi.” Ngữ điệu mang theo chút trêu chọc. Một bàn tay khác lại bò lên, rồi cũng bị hắn nắm chặt.
Hoa Thiên Cốt không động đậy, tựa cằm vào hõm vai hắn, mặc cho hắn nắm lấy hai tay mình. Trước kia khi Bạch Tử Họa vẫn là tiên, cả người đều lạnh cóng. Bây giờ thành người phàm, ngược lại trở nên thật ấm, có điều nàng lại đầy hàn khí.
Giống như nhận ra điều gì không ổn, Bạch Tử Họa ngượng ngùng buông ra, rồi đôi tay ấy lập tức cởi cổ áo hắn ra, kéo mở vạt trước.
Hơi lạnh luồn theo ngực vào trong, không đợi Bạch Tử Họa định thần, người nào đó bên cạnh đã nhẹ nhàng lật lên, nằm trên người hắn.
Hương vị trong không khí trở nên ngào ngạt, say đắm lòng người.
“Không cởi áo, sao mà ngủ được?”
Nghe thấy ý cười và sự thoải mái trong lời nói kia, Bạch Tử Họa vừa tức giận vừa bất lực. Giọng điệu hơi khàn không thể che giấu dục vọng khiến hắn thoáng bối rối.
Hoa Thiên Cốt ngoan ngoãn cúi người xuống, giống như một con vật nhỏ nghiêng đầu tựa vào ngực Bạch Tử Họa, ngẩng lên nhìn chiếc cằm hoàn mĩ không tì vết của hắn, hơi thở lạnh cóng bắt đầu trở nóng. Bạch Tử Họa thấy cần cổ mình ngưa ngứa ươn ướt, lại không trốn đi đâu được.
Trước kia nàng nhỏ nhắn, dù giờ đã lớn nhưng vẫn nhẹ như thế, đè trên người hắn mà không nặng chút nào cả.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy dục vọng đang sôi trào trong cơ thể, cáu kỉnh khẽ vặn vẹo trên người Bạch Tử Họa. Chóp mũi lướt nhẹ trong tóc hắn, kéo áo hắn ra, vùi đầu vào cổ, không kìm được hít sâu một hơi, sau đó cắn xuống.
Cảm giác bị cắn quen thuộc ập tới, Bạch Tử Họa khẽ run, sau đó chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, để mặc nàng, không hề giãy giụa hay phản kháng. Hắn biết, đây là mình thiếu nàng, nợ máu phải trả bằng máu.
Mọi âm thanh đều lắng lại, chỉ có tiếng cắn mút và nuốt của Hoa Thiên Cốt pha thêm chút mê hoặc. Khoái cảm khi mất máu bồng bềnh trên không trung, tê dại vô lực mà trống rỗng. Hoa Thiên Cốt ôm chặt hắn, như thể muốn hắn hòa theo dòng máu chảy vào trong người nàng. Mà màn mưa sắc đỏ trước mắt cứ nhạt dần, thành màu hồng phấn bay khắp nơi, tựa như cảnh hoa đào ngợp trời ở Dao Trì năm ấy.
Thế gian này có cực lạc không, nếu có, vậy chính là khoảnh khắc này.
Cảm nhận máu của Bạch Tử Họa chảy vào trong cơ thể, nàng như sống lại lần nữa, tất cả những nỗi đau đều chưa từng tồn tại.
Đầu óc nàng xem như tỉnh táo, vẫn chú ý tới sức khỏe của hắn, lưu luyến ngẩng đầu lên, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, dường như đang thỏa mãn sau bữa ăn, lại dường như còn chưa đủ.
Bạch Tử Họa thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại căng thẳng vì Hoa Thiên Cốt đang liếm lên cổ hắn không chịu lãng phí giọt máu nào.
Tư thế như vậy quá mờ ám, hắn ngượng ngùng quay đầu đi tránh né. Hoa Thiên Cốt lại cắn hắn như trừng phạt. Lông mi của nàng quá dài, lướt qua nơi nào là chạm vào nơi đấy, một cảm giác ngứa ngứa tê dại xộc thẳng vào lòng Bạch Tử Họa.
Hồi lâu sau người bên trên cuối cùng cũng bất động, thở đều đều, hình như đang ngủ. Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn mở to ấy, trong bóng tối có vẻ hơi đáng sợ. Khi ngủ nàng dễ gặp ác mộng lại dễ bị tỉnh giấc, bao lâu nay tuy luôn ngủ, nhưng chắc nàng không có lấy một giấc thật sự yên ổn?
Hắn đau lòng vươn tay ra, chạm vào mắt nàng, từ từ vuốt xuống, muốn đặt nàng sang bên cạnh lại sợ ngộ nhỡ làm nàng tỉnh giấc. Cảm giác chóng mặt do mất máu cùng sự mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều khiến hắn cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Thiên Cốt - Tập 2
Fresh Quả Quả
Hoa Thiên Cốt - Tập 2 - Fresh Quả Quả
https://isach.info/story.php?story=hoa_thien_cot_tap_2__fresh_qua_qua