Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7 - Giglio Và Angelica Cãi Nhau Như Thế Nào?
H
ọa sĩ cung đình của vua xứ Tartary trở về cố quốc mang theo nhiều bức tranh mà ông ta đã vẽ trong thời gian lưu lại thủ đô nước Paflagonia (tất nhiên bạn cũng nên biết rằng thủ đô có tên là Blombodinga). Bức tranh đẹp nhất trong số đó là bức chân dung công chúa Angelica và ngày họa sĩ trưng bày tranh tất cả quan lại trong triều đều đến xem. Vua lấy làm đẹp ý lắm, ngài phong tước hiệp sĩ Bí đỏ (phẩm thứ 6) cho họa sĩ và từ đấy ông này trở thành Sir Tomaso Lorenzo, K.D.
Vua Valoroso cũng phong tước hiệp sĩ Quả Dưa Leo cho họa sĩ cùng với một món tiền kha khá bởi vì ông này đã vẽ chân dung cho vua và hoàng hậu. Trong thời gian lưu lại Blombodinga, ông họa sĩ này hết sức nổi đình nổi đám, trở thành khuôn vàng thước ngọc cho đám họa sĩ ở đây bởi vì vua thường chỉ vào bức chân dung hoàng tử Bulbo mà Sir Tomaso đã tặng lại vua và cao giọng hỏi: “Ai trong số các người có thể vẽ được một bức tranh như thế này?”
Bức chân dung trứ danh đó được treo ở phòng khách lớn trong cung điện, bên trên cái tủ buýt phê lớn và công chúa bao giờ cũng có thể chiêm ngưỡng nó khi nàng pha trà. Mỗi ngày nó lại trở nên đẹp hơn, quyến rũ hơn và công chúa đâm ra yêu thích nó đến nỗi nàng thường đánh đổ nước trà ra khăn trải bàn. Mỗi lần như thế vua và hoàng hậu lại đưa mắt cho nhau, lắc lắc đầu và thì thầm với nhau: “A ha, để coi chuyện gì xảy ra đây.”
Trong khi ấy thì trong phòng riêng ở trên lầu, hoàng tử Giglio nằm bẹp trên giường bệnh dù chàng đã uống tất cả các loại cao đơn hoàn tán kinh khủng mà ngự y đã kê cho như một chàng trai dễ bảo, như là tôi có thể hy vọng bạn của tôi cũng làm thế mỗi khi bị bệnh và ngoan ngoãn để mama đưa bạn đi khám bệnh. Chỉ có một người duy nhất lui tới chỗ Giglio (không kể người bạn chàng là viên chỉ huy ngự lâm quân, một người hầu như lúc nào cũng bận rộn hoặc mắc vào chuyện tập đội hình đội ngũ gì đó) là cô thị nữ Betsinda bé nhỏ. Cô thường đến phòng ngủ và phòng khách, đem cháo đến cho chàng và dọn giường cho người ốm.
Mỗi khi cô hầu gái đến vào buổi sáng và buổi tối, hoàng tử Giglio đều hỏi: “Betsinda, công chúa Angelica thế nào rồi?”
“Thưa hoàng tử, công chúa rất khỏe.” Bao giờ Betsinda cũng nói như thế, còn hoàng tử chỉ biết thở dài, nghĩ thầm: “Nếu Angelica bị bệnh thì chắc mình sẽ không khỏe được đâu.”
Nhưng chàng chỉ hỏi: “Thế công chúa có hỏi thăm tôi không Betsinda?”
“Không, thưa hoàng tử, hôm nay thì không ạ.” Hoặc: “Hôm nay công chúa lại bận tập đàn piano,” hoặc “Nàng phải viết thiệp mời khách đến dự một bữa dạ tiệc nên không có thời gian nói chuyện với thần ạ.”
Cũng có khi Betsinda nghĩ ra một cái cớ nào đó để không phải nói ra sự thật phũ phàng bởi vì cô là một tạo vật có bản tính ngọt ngào đến nỗi cô sẽ cố mọi cách để tránh cho hoàng tử khỏi buồn phiền, sầu muộn. Có một lần cô mang gà quay và nước quả đông đến cho hoàng tử (khi ngự y cho phép và khi sức khỏe của hoàng tử đã khá hơn) bảo với chàng rằng “Món nước quả này do chính tay công chúa làm cho chàng.”
Giglio nghe mà như nuốt lấy từng lời, cảm thấy khỏe hẳn lên, uống lấy uống để món nước quả, gặm đến cả miếng xương gà cuối cùng - cái cẳng gà, hai sườn gà, xương sống... tất tật với những ý nghĩ vui tươi như mở hội. Chàng thầm cảm ơn công chúa Angelica yêu dấu. Ngày hôm sau thì chàng cảm thấy bệnh tật đã hoàn toàn bị đẩy lùi và chàng vội vã mặc quần áo rồi đi xuống cầu thang, nơi chàng còn gặp ai khác nữa ngoài nàng Angelica trong phòng khách? Tất cả các tấm vải phủ lên bàn ghế đã được mang đi, giá cắm nến nhiều tầng được lấy ra khỏi các túi đồ, rèm cửa bằng thứ lụa Đamát cực quý được mang ra dùng, những vật không cần thiết thì được dọn đi chỗ khác, những cuốn album đẹp nhất bày trên bàn. Mái tóc đẹp của Angelica cuốn trong những chiếc lô giấy điều đó có nghĩa là cô nàng sắp đi dự tiệc.
“Trời ơi anh Giglio! Anh đã mặc quần áo chỉnh tề rồi à! Coi anh có ra cái hình thù gì không kìa?”
“Phải, Angelica thân yêu, anh vừa từ trên phòng xuống, hôm nay anh khỏe rồi. Cảm ơn món gà quay và nước quả của em.”
“Em chẳng biết gì về món gà quay với nước quả mà anh đã ám chỉ một cách thô lỗ như vậy.”
“Cái gì, không phải... không phải em đã gửi đến cho anh sao?”
“Em... em... Angelica này? Ồ không Giglio đáng thương, không làm gì có chuyện đó đâu, em đâu có rảnh để làm chuyện đó, em còn phải lo sao cho tất cả mọi việc đâu vào đấy để đón tiếp hoàng thái tử nước Crim Tartary, người sẽ ghé thăm cung điện của phụ vương.”
“Hoàng tử nước Crim Tartary?” Giglio hỏi có vẻ không tin vào tai mình.
“Phải, chính là hoàng tử Crim Tartary đấy.” Angelica móc mỉa, “em dám chắc là anh chưa bao giờ nghe thấy tên nước này. Anh đã bao giờ nghe thấy cái tên này chưa? Em đánh cuộc là anh không biết Crim Tartary ở Hồng Hải hay Hắc Hải.”
“Ồ có chứ, anh biết, nó ở Hồng Hải.” Giglio lúng búng nói còn công chúa thì cười phá lên.
“Anh ngốc ơi là anh ngốc ơi! Sao mà anh lại kém hiểu biết như vậy, rõ là anh không phù hợp với xã hội thượng lưu. Anh chẳng biết gì ngoài lũ ngựa và lũ chó, anh chỉ thích hợp với việc chè chén với bọn lính ngự lâm thô tục của phụ vương thôi. Đừng có nhìn tôi với vẻ kinh ngạc như thế, thưa ngài. Xin mời ngài về phòng mặc quần áo thật lịch sự để đón tiếp hoàng tử và để cho tôi toàn tâm vào việc bày biện, sắp đặt.”
“Ôi Angelica, Angelica, anh không nghĩ đây có thể là em. Đây không phải là ngôn ngữ của em khi em tặng anh chiếc nhẫn của mình và anh trao cho em chiếc nhẫn của anh trong vườn thượng uyển, và em... em đưa cho anh cái....”
Nhưng đó là cái gì thì chúng ta không bao giờ biết được bởi vì Angelica đã giận dữ gào lên: “Cút ra khỏi đây mau cái đồ xấc xược, thô bỉ. Sao anh... anh dám vô lễ với tôi như vậy hả Giglio? Còn cái nhẫn trị giá hai xu của quí ông, thì đây, cầm lấy đi.” Nói xong công chúa rút chiếc nhẫn ném ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng đó là nhẫn cưới của mẹ anh đấy.”
“Tôi chẳng thèm quan tâm xem nó là chiếc nhẫn cưới của ai. Anh cứ đi mà lấy bất cứ ai nhặt được nó nếu đấy là một ả đàn bà nhưng đừng tơ tưởng đến chuyện cưới tôi nhé. Trả lại chiếc nhẫn của tôi đây. Tôi không đủ kiên nhẫn với những kẻ khoác lác về những cái đã tặng cho người khác! Tôi biết ai sẽ là người có thể đắp lên người tôi những thứ vạn lần quý giá hơn, đẹp đẽ hơn những cái mà anh có thể đem đến cho tôi. Chỉ là một chiếc nhẫn của kẻ ăn mày không đáng một đồng 5 silinh!”
Lúc ấy Angelica đâu biết được chiếc nhẫn mà Giglio tặng là một chiếc nhẫn thần; người đàn ông nào đeo nó sẽ được tất cả đàn bà đem lòng say mê, nếu nó rơi vào tay một người đàn bà, người này sẽ được tất cả giới mày râu theo đuổi. Cố hoàng hậu mẹ của Giglio chỉ là một phụ nữ nhan sắc thường thường bậc trung thế mà lại được ngưỡng mộ ghê gớm khi đeo chiếc nhẫn này. Đức vua đã phát điên lên khi bà ngã bệnh. Nhưng khi bà gọi Giglio đến bên giường bệnh, đeo vào tay con trai chiếc nhẫn thì dường như vua Savio không còn quan tâm nhiều đến hoàng hậu nữa mà chuyển tất cả tình thương yêu sang cho cậu bé Giglio. Ai cũng yêu mến chàng chừng nào chàng còn đeo chiếc nhẫn nhưng từ lúc còn bé chàng đã tặng nó cho Angelica và người ta lại chuyển sang yêu quý, tôn thờ cô rất mực. Giglio như một câu tục ngữ đã nói chỉ đóng vai trò của một kẻ ăn theo.
“Phải,” Angelica càng lúc càng tức tối nên đã gào to như điên như dại: “Tôi biết ai là người sẽ đem đến cho tôi bao thứ tốt đẹp hơn cái nhẫn ngọc thảm hại của anh.”
“Được thôi, thưa cô! Cô có thể lấy lại chiếc nhẫn của mình!” Giglio dằn giọng, đôi mắt chàng nhìn cô công chúa như tóe lửa và rồi đôi mắt ấy chợt mở to, ngỡ ngàng: “A ha, điều này có ý nghĩa gì? Đây mà lại là người đàn bà tôi đã đem lòng yêu thương bấy lâu ư? Tôi thật ngu ngốc hết chỗ nói mới ném đi tất cả danh dự vì cô. Phải... cô chỉ là một cô ả đỏng đảnh, vênh váo... lưng còn hơi gù nữa chứ!”
“Ngươi... ngươi dám... đồ khốn!”
“Mà này... nói thật nhé cô có hơi bị lác đấy.”
“Ngươi!...” Công chúa gào lên.
“Tóc cô đỏ quạch, mặt rỗ kết quả của bệnh đậu mùa. Còn gì nữa, cô có ba cái răng sún... lại còn dáng đi chấm phẩy nữa chứ, bởi vì tật chân cao chân thấp mà.”
“Đồ súc sinh! Đồ thối tha! Đồ...”. Angelica gào lên, một tay bắt lấy cái nhẫn, tay kia cào lên mặt Giglio để lại một, hai, ba vết móng tay. Hẳn cô đã dứt hết tóc trên đầu Giglio nếu chàng không thôi cười mà kêu lên:
“Ôi trời ơi, Angelica đừng kéo tóc tôi, đau quá! Cô có thể nhấc tóc mình như nhấc một cái mũ như chỗ tôi biết vì đó là bộ tóc giả. Ô hô, a ha, hê hê!!!”.
Chàng suýt ngợp thở vì cười trong khi công chúa nổi trận tam bành; vừa lúc đó với một cái cúi chào kính cẩn bá tước Grambabella trong bộ triều phục của một thị thần đệ nhất phẩm bước vào, long trọng nói: “Thưa công chúa. Bệ hạ đợi người ở Cung Đỏ, nơi mọi người đang chờ đợi hoàng thái tử xứ Crim Tartary.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn
William Thackeray
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray
https://isach.info/story.php?story=hoa_hong_va_chiec_nhan__william_thackeray