Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Bâng Khuâng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
E
m và chị Nguyệt Minh dọn về nhà O Phán đã hơn một tuần nay. Nhà suốt ngày vắng vẻ và buồn. O Phán có sạp hàng tạp hóa ngoài chợ nên ngày nào O cũng ra đó, còn chị Thục học hành dang dở, đành bỏ ngang để ở nhà giúp mẹ quán xuyến việc gia đình. O Phán goá chồng sớm, ở vậy nuôi ba đứa con gái, chị Thục con trưởng, tội nghiệp chị, học vấn thì long đong mà tình duyên cũng chẳng ra gì. Cứ mỗi lần chị sắp sửa lấy chồng là y như rằng có chuyện nọ chuyện kia xảy đến gây rắc rối đi đến tan vỡ. Mới năm ngoái đây, chị yêu anh Phước anh của chị Diệu Tường, hai người khắng khít ghê lắm, em tin chắc thế nào cũng đi đến hôn nhân, nhưng đùng một cái anh Phước đi công tác ở Saigon, ma đưa lối quỷ dẫn đường xui anh đâm say mê một vũ nữ, tin đồn ra đến Huế, chị Thục không tin nhưng thấy càng ngay thư càng về thưa thớt, chị nghi ngờ, chị xin phép O Phán vào tận Saigon để xem hư thực. Ngày chị trở về hình hài chị gầy xanh, đôi mắt chị trũng sâu qua những đêm dài khóc lóc không ngủ, chị nói với O Phán:
- Chắc con không lấy chồng nữa mô mạ ơi.
Rồi hôm Tết, em hay tin anh Phước hối hận quay về tạ lỗi cùng chị Thục nhưng chị xua đi, chị bảo chị không thể quên được những lời bội bạc anh Phước đã nói với chị lúc chị vào Saigon kiếm anh. Chị Thục là người thâm trầm, ít nói, em và chị Minh khó hiểu được chị. Người em kế chị Thục là chị Thuận, làm cán sự điều dưỡng bên nhà thương lớn, chị Thuận đẹp người đẹp nết nhưng hồng nhan bạc mệnh, chị đã vĩnh viễn bỏ O Phán mà đi hồi biến cố Mậu Thân, một viên đạn lạc trúng ngay tim chị, O Phán mất trí một thời gian sau ngày chị Thuận chết, giờ thì O đã lấy lại được sự cân bằng tâm não, nhưng chiều chiều, O vẫn thường ra mộ chị Thuận chôn sau vườn nhà, thắp ngọn nến trắng ngồi khóc một mình. Chỉ có chị Thảo, con út của O Phán là hợp tính em nhất, chị Thảo thua chị Minh một tuổi và đang học luật. Hôm em mới dọn về, chị reo lên như bắt được quà:
- Vui ghê, vui ghê, có tụi bây tới ở, tao đỡ rầu.
Em hỏi chị:
- Bộ ở đây buồn lắm răng?
- Ừ, O thì đi bán cả ngày, chị Thục bận công việc nhà, chỉ còn mỗi mình tao, vô ra đụng bàn đụng ghế, không ai nói chuyện cả. Buồn ơi chào mi.
Dạo này anh Vinh lại nhà O Phán chơi luôn, nghe chị Minh nói, thì sang năm hai người sẽ làm đám cưới, khi chị ra trường. Chị Minh xa em dần trong thế giới đam mê của chị, trong vũ trụ chỉ có hai ta của chị, em chỉ còn biết nói chuyện với chị Thảo. Chị Thảo thích tâm sự với em lắm, nhưng nói gì thì nói, em vẫn dấu bặt chuyện em quen với Bình, em sợ chị mách lại ba me.
Chị Thảo đi học về, chị gọi em tíu tít:
- Cầm ơi, có bạn mi đi theo tao tới thăm mi tề.
Em đang đan dở mũi len, nhìn ra:
- Ai rứa chị?
- Con nhỏ tên Trâm Anh, nó gặp tao trên Viện, nó hỏi tao có phải là chị của Nguyệt Cầm không, nó nói nó chưa biết chỗ ở mới của mi, nên tao dẫn về. Nó đi với anh chàng mô a.
Chị Thảo ghé miệng vào tai em:
- Coi cũng mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao.
Em hoảng, em vứt cuộn len trên giường, chạy ra. Chị Thục đang mời Bình và Trâm Anh:
- Cô và cậu ngồi chơi. Nguyệt Cầm ra chừ a.
Em bước đến e dè:
- Anh Bình, Trâm Anh... tới thăm Cầm đó hả?
Trâm Anh kéo em ngồi xuống bên cạnh:
- Ừ, luôn tiện cho biết nhà luôn.
Bình vẫn nhìn em, em lúng túng:
- Anh Bình tới... thật bất ngờ.
Bình cười:
- Có bất ngờ mới gặp Cầm được, canh dịp để nói chuyện với Cầm thiệt khó còn hơn truy địch nữa.
Trâm Anh đập tay Bình:
- Anh Bình nói chi lạ lứa, răng anh so sánh Nguyệt Cầm với địch, coi chừng nó giận đó.
Em khoát tay:
- Anh Bình nói chơi mà, Cầm mô có giận.
Trâm Anh nguýt:
- Chà, bênh ghê a.
Bình nhìn xung quanh nhà:
- Cầm dọn về đây bao lâu rồi?
- Dạ khoảng một tuần ni.
- Anh không thấy Cầm đi học.
- Dạ tuần trước Cầm dọn nhà rồi bị cảm gió đau luôn.
Bình lo lắng:
- Rứa Cầm uống thuốc chưa? Cầm lành hẳn chưa?
- Dạ bữa ni Cầm bình thường rồi.
Trâm Anh quàng vai em:
- Cầm nì. Cầm có rảnh không?
- Sáng nay Cầm không làm chi hết.
- Đi chơi với tao đi.
- Đi mô?
- Đi vòng vòng đây chơi cho vui, trời bữa ni đẹp mà. Có xe của ba tao ngoài a, anh Bình lái.
- Thôi mi, dị lắm.
- Có tao mà.
Em ngó Bình, đôi mắt anh nhìn em năn nỉ. Đôi mắt thăm thẳm như vòm trời mùa hạ rộn rã nhạc ve ca, tim em đập mạnh trong lồng ngực, má em nóng bừng, ánh mắt Bình tha thiết bủa vây như tấm lưới êm đềm vo tròn em trong lớp kén yêu đương. Em chặn hai tay lên ngực. Trâm Anh giục:
- Nhận lời đi Nguyệt Cầm.
Em yếu đuối:
- Để xin phép chị Thục.
- Tao xin cho.
Trâm Anh nhanh nhẹn chạy ra sau bếp, thoắt cô bé đã lên tới:
- Chị Thục cho rồi.
Chị Thục hiền lành mang ra hai tách nước trà:
- Cô và cậu dùng miếng nước cho ấm rồi đi.
Quay sang em:
- Cầm vào sửa soạn đi em. Đi chơi về sớm kẻo ở nhà chờ cơm. À, Nguyệt Minh đi học mấy giờ về hè?
- Dạ mười hai giờ chị.
Chị Thục ngồi tiếp chuyện với Bình trong khi Trâm Anh theo em vào buồng trong:
- Mi mặc áo tím đi Cầm.
- Tao chưa ủi.
- Anh Bình nói anh rất yêu màu tím từ ngày quen biết mi.
Em bâng khuâng, em xao xuyến cảm động, em mở tủ với bàn tay run run:
- Để tao mặc áo len màu tím nghe.
- Mi mới đan hả?
- Không, mặc nính của chị Thảo.
Em khoác chiếc áo len vào người, Trâm Anh trầm trồ:
- Vừa hí, đan kiểu ni đẹp đó.
- Chị Thục đan cho chị Thảo đó mi, tao đang nhờ chị Thục dạy đan.
- Cho tao học với.
- Ừ, mua len qua đây mà học.
- Thôi đi kẻo anh Bình đợi.
Ngang qua sân, em nói với chị Thảo đang ngồí giặt áo quần:
- Em đi nghe chị Thảo.
Chị Thảo cười thật tươi:
- Đi chơi vui nghe.
Em ngồi cạnh Bình, Trâm Anh ngồi phía ngoài, xe lướt êm trên con hẻm nhỏ dẫn ra đường, Bình nói:
- Nhà ở đây thật yên tĩnh, Cầm hí.
Em cắn chéo khăn:
- Dạ, yên hơn nhà cũ của Cầm.
- Cầm tha hồ mà gạo bài.
Em cười nhẹ.
- Anh làm như Cầm là mọt sách không bằng.
- Anh nghe Trâm Anh ca tụng tài năng của Cầm rồi mà.
- Tài năng chi anh?
- Tài gạo bài đó, Cầm thuộc bài hơn cháo khiến cả lớp né luôn phải không?
Em véo Trâm Anh.
- Anh đừng nghe nó, có ngày cháy nhà.
Xe đến cửa Đông Ba, chợt Trâm Anh ôm bụng:
- Trời ơi.
Em hoảng hồn:
- Chi rứa Trâm Anh?
- Tao đau bụng quá, anh Bình, cho em về nhà đi.
Em nhìn gương mắt tái xanh của Trâm Anh, không biết con bé giả đò hay đau thật đây.
Bình hỏi::
- Có răng không Trâm Anh? Liệu đi chơi có được không?
Trâm Anh nhăn mặt:
- Anh đi với Nguyệt Cầm đi, cho em về nhà nằm, em chết mất.
Em lắc đầu:
- Không được mô.
- Tao đau quá mà Cầm.
Xe qua đường Huỳnh Thúc Kháng, quẹo về phía trái, đậu trước nhà Trâm Anh. Em dìu Trâm Anh vào nhà, nó xô em:
- Thôi tao vô một mình được rồi, mi đi đi.
- Để tao đưa mi vô phòng đàng hoàng mà.
Trâm Anh lắc đầu:
- Thôi.
Trâm Anh khép cửa lại. Em quay ra, Bình đang mở cửa xe chờ em, em đứng im, em nhìn Bình, chiếc xe mầu trắng sáng lên dưới ánh nắng ban mai, em dám đi chơi một mình với Bình sao? Bình đã đến bên em:
- Cầm, lên xe đi.
Em thẫn thờ theo Bình, đầu óc rối tung, em vẫn ngàn đời là cô gái Huế nhút nhát. Bình như đọc được ý nghĩ của em, Bình nói nhỏ:
- Cầm đừng ngại chi cả, Cầm có nhớ không, hôm gặp Cầm tại trường đó, anh đã bảo, anh đang mong đợi một ngày nào đó sẽ được mời Cầm đi uống nước, và ngày đó đã đến, không lẽ Cầm chối từ anh sao.
Em im lặng, Bình tiếp:
- Cầm trả lời anh đi
Em ngập ngừng:
- Anh Bình.
- Cầm nói chi?
- Đi vòng vòng chơi thôi, đừng ghé quán uống nước, Cầm sợ gặp người quen.
Bình mở máy xe:
- Giây phút mô anh cũng xin chiều Cầm cả.
Xe qua phố Hưng Đạo sang cầu Trường Tiền, gió từ mặt sông bốc lên lành lạnh, em quay kiếng xe lại:
- Anh đưa Cầm đi mô đây?
Bình vẫn mơ màng nhìn về phía trước:
- Đến vùng kỷ niệm, nơi hai đứa mình gặp nhau và quen nhau.
- Thiên An hả anh? Ở đó trống trải, gió nhiều lắm.
- Cầm sợ lạnh à?
- Không...
Em muốn nói, Bình ơi, gần anh thì cho dù bão tố phong ba, Cầm vẫn thấy lòng ấm cúng. Nhưng em ngượng lắm, em không dám bộc lộ tình cảm của mình, em đè nén những đam mê nồng nàn, những say sưa căng tròn trong từng tế bào thớ thịt, dù em đã mở rộng vòng tay trong thầm kín và câm lặng để đón nhận hình bóng Bình bước vào trái tim em bằng tất cả sự lãng mạn của tâm hồn người con gái mới biết yêu…
Bình dìu em đi trên lối cỏ buồn còn ươn ướt sương mai. Nắng êm ả trải dài những mảnh tơ vàng nhạt lên phiến đá xanh, lên môi Bình cười và lên tấm áo len của em tím ngắt mầu hoa bâng khuâng. Trời trong quá, mây trôi nhè nhẹ như cõi hồn em bềnh bồng lững lờ, như em tan biến giữa khoảng không gian lồng lộng, gió thoảng qua từng khe lá vi vu đùa tóc em bay. Tà áo em quấn quít chân Bình, hai đứa cùng im lặng nhưng nói thật nhiều qua những ánh mắt nhìn nhau. Bình dừng lại, em dừng lại, như có một ma lực, như có một tiếng gọi thiêng liêng từ một hồi tưởng êm đềm, vùng xưa đây rồi, khung cảnh trước mắt vẫn tuyệt vời thơ mộng, vẫn tràn đầy cảm xúc sâu xa. Rừng hoa tím càng trùng trùng điệp điệp, mùa mưa về trên đồi núi xanh tươi, trên đất nồng mạch sống đã ươm mát từng cánh hoa tím buồn rưng rưng mầu kỷ niệm, vương vương đôi mắt u hoài nàng con gái của thiên tình sử ngày xưa, thương nhớ người yêu từng chiều lên đồi vọng tưởng và đã chết với cành hoa tím trong tay.
- Cầm, răng tự nhiên Cầm buồn?
Em ngắt một chiếc lá:
- Cầm nhớ đến câu chuyện tình hoa bâng khuâng.
Bình cười êm ả:
- Cầm đa sầu đa cảm quá đi. Anh nghe Trâm Anh nói, Cầm có làm thơ đăng báo nữa phải không?
Em thẹn quá, em dấu:
- Mô có, Cầm có tập làm thơ thật, nhưng dở lắm nên không dám gởi cho báo mô cả, mà chừ có gửi, cũng chẳng ai thèm đăng.
Bình ngồi xuống phiến đá:
- Nói rứa chớ, Cầm nì, nếu anh là chủ nhiệm một tờ tuần báo, anh sẽ đăng thơ của Cầm từ trang đầu đến trang cuối.
Em vui theo câu chuyện của Bình:
- Hèn chi trời không xui anh ra báo. Vì nếu như rứa anh sẽ bị lỗ vốn, không ai thèm đọc báo của anh cả.
Bình nắm tay em, nhìn thẳng vào mắt:
- Thì anh đọc một mình, thêm cả Cầm nữa. Báo của anh có hai độc giả là đủ rồi.
Đôi mắt Bình sâu thăm thẳm cho em chết đuối trong vùng biển bao la đó. Tay em run rẩy trong lòng bàn tay Bình. Em chợt lo lắng, em nhìn xung quanh, không gian bao la quá, em thấy mình thật bé bỏng trước cảnh trời mây bát ngát. Em cúi nhìn một cành hoa nhỏ mọc lẫn vào trong cỏ, mầm sống đang vươn lên từ những cụm hoa dại, từ đám cỏ xanh rờn, từ những thân cây già vút cao, và tâm hồn em cũng đang dào dạt tràn dâng men yêu dấu. Em nghĩ đến ba me, không biết giờ này ba me đang làm gì và có nhớ đến em không, ba me ơi Nguyệt Cầm của ba me đang phạm tội nói dối. Nguyệt Cầm của ba me đang đi chơi với một người con trai lạ giữa một nơi vắng vẻ mà cả nhà không ai hay biết. Em có phạm tội với Chúa không? Em có lỗi với ba me không? Em lắc đầu xua tan ý nghĩ, em đã đến tuổi biết yêu rồi mà, em có quyền sống cho tình cảm của mình chứ dù em vẫn còn là một cô bé hay dành quà cùng mấy đứa em. Nhưng Bình đã đến. Bình đến với em như vầng hào quang chói lòa rạng rỡ, một làn sương mát mơn man từng cánh hồng nhung vừa nở đóa mộng mơ. Em giã từ tuổi thơ bằng những bước chân mềm mại lướt nhẹ trên cỏ êm, trong nắng lụa và giữa muôn ngàn tiếng chim vành khuyên lảnh lót trên cành, con đường tình ái em vẽ ra trước mắt đan kết bằng kỳ hoa dị thảo. Lời Bình lôi em về thực tế:
- Cầm mơ mộng ghê. Cầm vẫn còn đang nghĩ đến chuyện tình hoa tím hả?
- Không. Cầm đang nghĩ… Cầm nghĩ lung tung.
- Áo len của Cầm đẹp quá, mầu hoa bâng khuâng. Cầm nì, anh vừa nghĩ ra bốn câu thơ, để anh đọc cho Cầm nghe hí.
Em nhìn Bình như vừa khám phá ra được một điều lạ:
- A, anh cũng biết làm thơ, rứa mà anh chọc Cầm.
- Anh có chọc chi mô. Tại Cầm mặc cảm chớ, làm thơ hay dở đâu thành vấn đề, điều quan trọng là phải có tâm hồn.
Em vò nát chiếc lá trong tay:
- Anh ngâm thơ của anh đi.
- Anh đọc thôi chớ anh không biết ngâm. Anh đọc nghe.
- Dạ.
Bình vẫn nhìn em đôi mắt biếc ngời, vầng trán cao thông minh chi lạ.
Hoa Bâng Khuâng, Hoa Bâng Khuâng
Em đi dìu dịu gót sen trần
Cho anh nắm nhẹ bàn tay nhỏ
Để thả hồn mơ dáng Nguyệt Cầm.
Em đang mơ, em đang chơi vơi... em bừng tỉnh:
- Anh làm thơ hay ghê.
- Tại vì Cầm đó.
- Răng lại tại Cầm?
Bình nói nhẹ:
- Cầm không nghe người ta nói hả, khi yêu, ai cũng trở thành thi sĩ cả. Anh yêu Cầm.
Em lặng người. Em không biết mình nên làm gì, tay chân em thừa thãi quá. Em để tay lên má, đôi má em nóng bừng trong gió lạnh, trong nắng mơ, trong khoảng mát xanh tươi vừa lan xuống cuộc đời. Em mà được Bình yêu ư? Con Nguyệt Cầm bé bỏng đã trở thành người lớn rồi sao? Vâng, em đã trưởng thành dù chỉ riêng trong trái tim Bình mà thôi, em cũng mãn nguyện lắm rồi. Bình ơi, niềm ao ước thầm kín nhất trong em đã bao ngày qua em ôm ấp như giấc mộng thiên đường, đó là được anh yêu, và em đã toại nguyện, trên đời không có gì sung sướng bằng đang yêu một người và được người đó yêu lại.
- Nguyệt Cầm, em là bóng trăng ngời sáng giữa hồn anh.
Bình chỉ nói được bấy nhiêu thôi. Anh im lặng, thái dương anh lấm tấm mồ hôi. Bình đang cảm xúc như em.
Trời về trưa, mặt trời khuất sau cụm mây trắng đục, cảnh vật trở nên âm u, có lẽ sắp chuyển mưa.
Em giục Bình:
- Thôi đi về anh.
- Cầm về gấp rứa?
- Em sợ ở nhà đợi cơm.
- Nguyệt Cầm.
Hơi thở Bình thoảng nhẹ bên má, em hỏi:
- Anh nói chi Cầm?
Bình ngập ngừng một lát rồi đứng dậy:
- Thôi mình đi về đi, kẻo trời mưa.
Ra xe, Bình nói với em:
- Từ nay trở đi Cầm phải cho anh gặp mỗi ngày một lần đó.
Em trố mắt:
- Trời ơi, gặp nhiều rứa, làm răng Cầm chiều anh được. Cầm lại bận học nữa.
- Rứa một tuần ba lần vậy.
- Không được mô.
- Cầm khó ghê, thôi một tuần một lần nghe.
Em thấy tội nghiệp Bình quá, không phải em làm khó với Bình nhưng sao... gặp Bình hoài em lo quá đi, em ngại chúng bạn cười, em sợ viễn vông... đúng như lời Bình nói em là cô gái nhút nhát hết chỗ chê.
- Cầm trả lời đi, O.K.
Em gật đầu:
- Rứa cũng được.
- Anh lại nhà Cầm nghe.
- Chết, không được.
Bình nhăn mày:
- Chi cũng không được hết, Cầm chướng ghê. Hay thôi anh đón Cầm ở trường vào mỗi chiều thứ năm nghe, chiều đó Cầm nghỉ hai giờ sau phải không?
Em chưa kịp nói, Bình đã gạt:
- Cầm không được từ chối, Cầm ác với anh lắm đó.
Em bật cười. Bình lắc đầu nhìn em. Ngồi trên xe em lại phập phồng, em không dám nhìn thẳng hai bên đường, em im lặng cho tới khi về nhà. Chị Thảo và chị Minh nhìn em khúc khích cười với nhau.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Bâng Khuâng
Thuỳ An
Hoa Bâng Khuâng - Thuỳ An
https://isach.info/story.php?story=hoa_bang_khuang__thuy_an