Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giữ Trọn Lời Thề
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
H
ọ đang đi phải không?” “Tôi thấy vậy.”
Grainna mỉm cười hiểm ác. “Họ nhắm hướng nào?” “Hướng tây.”
Những câu trả lời thật rõ ràng, đơn giản. Giá như tất cả những tay sai của mụ đều giống như Tatiana. Hầu như tên nào cũng lắp ba lắp bắp và nói dông dài vì sợ sệt. Họ không hề biết cái chết đến gần mình như thế nào khi mà một câu hỏi đơn giản cũng không trả lời nổi.
“Ai canh giữ pháo đài?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ nhìn thấy được những người trong gia đình họ thôi.”
Grainna xâm nhập vào tâm trí Tatiana để xem thử cô có nói dối mụ không. Dù cô không có lý do gì để làm vậy thì mụ vẫn muốn biết chắc. Thật khá khen cho cô gái, cô không mảy may nao núng trước sự đau đớn khi Grainna xâm nhập vào đầu mình.
Hai vai Tatiana rũ xuống, cô thở ra nhẹ nhõm khi Grainna chấm dứt việc kiểm tra.
Vẻ ngoài của cô gái được cải thiện thấy rõ chỉ trong một thời gian ngắn về dưới trướng Grainna. Chỉ cần tắm rửa và mặc quần áo sạch thôi đã làm nên điều kỳ diệu như thế rồi. Cô gái đã phải cố hết sức để giấu đi vẻ đẹp của mình khi ông chú còn sống. Giờ đây, không còn mối đe dọa bị cưỡng bức và lạm dụng, cô chăm chút bản thân mình hơn.
Grainna phẩy tay cho phép cô lui. Tatiana chần chừ.
“Chuyện gì?”
“Tôi… tôi có một nguyện vọng.”
“Vậy à?” Chưa từng có một ai đề đạt nguyện vọng gì với mụ. Họ không dám.
“Aye.” “Nhanh lên.”
“Người kỵ sĩ, người bà gọi là Sampson ấy.” “Hắn thế nào?”
“Anh ta, anh ta theo dõi tôi.”
Grainna nghếch cằm. “Ý ngươi là hắn thèm khát ngươi?”
Tatiana nuốt khan và ép hai tay sát dọc theo thân người.
“Tại sao ta phải quan tâm chuyện đó nhỉ?” Nỗi hoang mang và sợ hãi chiếm lấy Tatiana.
“Làm ơn. Tôi xin bà đừng để anh ta đụng vào người tôi. Tôi không muốn người đàn ông nào chạm vào người mình cả.”
“Vậy thì ngăn hắn lại.”
“Làm thế nào được ạ? Anh ta to xác hơn, mạnh hơn. Làm sao tôi ngăn anh ta lại được?”
Grainna đứng lên và đưa một tay ra. Một chiếc dao găm phóng tới từ phía bên kia căn phòng và rơi gọn vào lòng bàn tay đang mở ra của mụ.
“Nếu hắn có ý đồ gì với ngươi, cứ chờ cho hắn tới gần, rồi dùng cái này để phòng thân.”
“Nhỡ đâu tôi giết hắn chết thì sao? Nhỡ đâu hắn dùng con dao giết tôi thì sao?” Mặt cô tái đi.
“Ta cần tất cả đám lính của mình. Giết hắn và ta sẽ giết ngươi! Chỉ chém hắn thôi, chém chảy máu thôi.” Grainna khom người rỉ vào tai Tatiana. “Cắt lìa của quý của hắn đi nếu bắt buộc phải làm thế. Rồi hắn sẽ không ve vãn ngươi nữa.”
Nỗi sợ của Tatiana thấm đẫm mọi giác quan của Grainna. Người mụ nóng rần lên.
* * *
Sau một ngày dài đi ngựa, Fin đưa mắt nhìn bao quát đám cận vệ và một vài người hầu họ mang theo để phục vụ. Đã quen với những chuyến đi dài, những hiệp sĩ nhóm lửa và ngồi tập trung lại với nhau trong khi đợi bữa tối.
Anh đưa mắt nhìn về phía Todd và Duncan đang dựng lều cho cánh phụ nữ. Cánh đàn ông sẽ ngủ ngoài trời. Ơn Chúa, thời tiết ủng hộ họ. Nói vậy thôi chứ có lẽ cha họ cũng có chút “dính líu” vào vụ này nên trời mới tạnh ráo như thế. Fin tự hỏi liệu có kỵ sĩ nào để ý đến việc ông trời tạo điều kiện thuận lợi cho chuyến đi của gia đình lần này không. Nếu có thì cũng chẳng ai nói lời nào.
Myra bật cười khanh khách vì Todd nói gì đấy. Nụ cười của cô em gái khiến lòng anh ấm áp. Cô thấy anh trai đang nhìn mình thì vội đi về phía anh.
“Anh tủm tỉm cười gì đấy?”, cô hỏi. “Có gì đâu.”
Cô đảo mắt, một cử chỉ chắc hẳn là “học” từ Liz hoặc Tara. “Fin à, em dám chắc một điều là em hiểu rõ về anh hơn là anh hiểu chính mình đấy. Anh cười có lý do.”
“Anh vui vì em hạnh phúc.” Anh hất đầu về phía em rể. “Hai người tìm đến được với nhau thật là tốt.”
“Vậy là anh ủng hộ?”
Fin nheo nheo mắt. “Đương nhiên rồi. Anh quý Todd.”
“Nhớ lại lúc anh ‘ra mắt’ anh ấy bằng một cú đấm, em đã tự hỏi liệu anh có ủng hộ đám cưới của bọn em không.”
“Ồ, Todd đáng phải nhận cú đấm đó.” Cậu ta cũng gặp may vì chỉ bị Fin làm cho bầm một con mắt. Cậu ta đã dám biến Myra thành đàn bà. Nên anh phải làm gì đó để đặt cậu ta về đúng chỗ của mình. Chẳng cần bàn đến thực tế rằng Myra yêu Todd và hoàn toàn tự nguyện lên giường với cậu ta. Không người đàn ông nào được lợi dụng em gái anh.
Myra vội lên tiếng. “Giờ mọi chuyện êm xuôi rồi. Ưm, gần như vậy.” Cô đưa mắt về phía Liz và Simon. Hai mẹ con ngồi bên đống lửa và có vẻ mệt sau chuyến đi dài.
“Sao em nói vậy?”
“Nếu đã hạ được Grainna rồi thì tốt quá. Có lẽ rồi ai nấy cũng sẽ được sống yên ổn.”
Fin cố dứt ánh mắt ra khỏi Liz và nhìn em gái. “Xét tình hình thực tế, anh tin mọi người đều yên ổn.”
“Anh nghĩ vậy sao? Em biết Simon thấy thoải mái khi sống ở đây, trong gia đình chúng ta và ở thời đại này. Nhưng Liz thì liên tục nói về việc cuộc sống của chị ấy sẽ như thế nào khi chị ấy trở về thế kỷ XXI.”
“Liz không thể về nếu không tìm lại được những hòn đá.” Thực ra thì anh chẳng cần phải nhắc đến sự thật hiển nhiên ấy, nhưng nói to nó lên như vậy sẽ khiến anh thấy dễ chịu. Nếu bị hỏi, anh sẽ phủ nhận lý do, nhưng Myra không tra gặn thêm.
“Ta sẽ tìm ra chúng. Và khi tìm ra rồi, em nghĩ chị ấy sẽ đi khỏi nơi này, đương nhiên trừ phi là chị ấy có lý do gì đó để ở lại.”
“Gia đình cô ấy ở đây. Chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ?” “Có lẽ.”
Sâu trong lòng anh, một cơn đau trống rỗng bắt đầu cuộn lên. Anh cố nhấn chìm cảm xúc không mong muốn đó xuống và rời khỏi chỗ em gái để đến phụ đám anh em dựng lều.
* * *
Lều đã được dựng xong. Đống lửa đang cháy hừng hực. Mùi thức ăn thơm phức quyện trong không khí.
“Trời ơi, tôi đói meo rồi.” Liz lên tiếng trong khi xoa xoa hai lòng bàn tay lên mông. “Ê hết cả mông nữa. Chị nghĩ ngày mai mình đi bộ thôi.”
Tara đang cho con bú bèn ngước nhìn lên. “Thử tha theo cục nợ này xem.”
Họ kéo theo một chiếc xe thùng nhỏ, và mọi người sẽ thay phiên nhau đi xe này. Một chiếc giường nhỏ được đặt bên trong thùng xe để thỉnh thoảng cho Briac nằm, nó sẽ giúp Tara đỡ mỏi tay. Và khi cưỡi ngựa thì cô dùng một cái địu để con trai lúc nào cũng ở bên mình.
“Chị rất vui khi ngày mai được địu nó”, Liz đề nghị.
“Em không khách sáo đâu.”
Liz đi tới đi lui quanh căn lều. Bên ngoài mọi người trò chuyện rì rầm, chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Rồi có tiếng sáo cất lên réo rắt.
“Ai thổi sáo đấy?”, Tara hỏi trong khi quấn Briac trong một chiếc mền và đặt nó vào giường.
Liz ghé mắt nhìn ra bên ngoài. Đống lửa chiếu sáng những khuôn mặt xoay về phía cô, nhưng người chơi thì ngồi xoay lưng lại. “Chị không rõ.”
Những nốt nhạc nhảy múa trong đầu Liz, khiến tinh thần cô phấn chấn và cô nở một nụ cười. “Làm thế nào mà một giai điệu đơn giản như vậy lại sống động đến thế?”
Tara đến bên cạnh Liz. “Từ khi đến đây em không ngớt tự hỏi mình như thế. Nói chung cuộc sống ở đây rất giản dị. Tồn tại, gia đình, và tình yêu. Không một ai lo lắng về tầng ozon hay vật giá tăng lên bao nhiêu. Họ chẳng cần quan tâm liệu Trung Quốc có ồ ạt đưa những sản phẩm nhựa vào các cửa hàng để bán phá giá.” Tara thở ra, tựa đầu vào vai Liz. Cử chỉ gần gũi ấy khiến cô thấy ấm lòng. “Mỗi ngày trôi qua trong đời họ là một món quà. Họ không cần một ban nhạc rock gào rú làm nhấn chìm những tiếng nói bên trong họ.”
Khi “nhạc công” ngừng chơi, “khán giả” vỗ tay hoan hô ầm ĩ.
Duncan quay lại, tay cầm cây sáo, nhìn vợ mỉm cười.
“Duncan?”, Tara và Liz cùng kêu lên.
“Chị không biết người thổi sáo là Duncan.”
“Em cũng không biết”, Tara nói vọng ra rồi bước tới bên chồng.
Liz vẫn đứng đó vòng tay ôm lấy hai cánh tay đột nhiên trở nên lạnh toát. “Em thật may mắn, em gái.”
Một vài cụm mây rời rạc trôi ngang qua mảnh trăng lưỡi liềm trên bầu trời chi chít sao. Liz không nhớ nổi đã trông thấy bao nhiêu đốm sáng. Ngay cả khi còn ở pháo đài, do ánh sáng của những ngọn đuốc bao quanh nên không thể thấy được ánh sáng của những ngôi sao xa nhất.
Luồng khí mạnh thốc tới sau gáy Liz, cắt đứt những ý nghĩ mông lung của cô về những ngôi sao, ánh trăng, và tiếng nhạc bình dị. Cô chậm rãi đi vào trong lều.
Con trai của Tara cựa quậy trong giấc ngủ, đôi má phúng phính nhấp nhô như thể đang nhóp nhép vú mẹ. Đằng sau thằng bé, lởn vởn trong góc là hình ảnh ma quái nhiều màu sắc của Grainna.
“Không!”, Liz gào lên. Cùng lúc cô phóng về phía Briac. Chân cô nhấc bổng lên khỏi mặt đất khi cô bay ngang qua phòng để giữ cháu trai tránh khỏi nguy hiểm.
Liz sà xuống lấy thân người che cho Briac trong khi gió thổi các đồ vật bay tứ tung trong lều. Ôm chặt lấy cậu bé, cô nhắm nghiền mắt và cúi đầu để tránh một chiếc cốc bay.
Trong tích tắc, căn lều tràn ngập những giọng nói lo lắng, trong đó có giọng của Tara. “Briac.” Thằng bé lúc này mới ọ ẹ khóc.
Gió ngừng thổi.
Liz mở mắt. Thấy bất ngờ khi biết mình đã nhắm mắt từ lúc nãy tới giờ. Làm thế có phải là trốn được kẻ thù đâu chứ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Tara hỏi, đón lấy con trai. Duncan đứng bên cạnh Tara. Ian và Lora ở cửa lều. Fin cố len qua họ để chui vào lều cùng với Simon. Đồ đạc trong lều mới đâu ra đó giờ thành một đống hỗn độn. Liz bắt đầu run lên. “Mụ ta đã ở đây.”
Duncan rút kiếm. “Ở đâu?”, anh gầm lên. Liz đưa mắt về phía sau căn lều.
Duncan chạy sượt qua cha mẹ đi tìm kẻ thù.
Ian quay sang đám binh lính đang tụ tập xung quanh. “Lục soát chỗ này mau”, ông ra lệnh. “Thấy điều gì thì báo ngay cho ta.”
Fin nhìn Liz chằm chằm rồi quay người rời khỏi lều. “Đợi đã.” Liz gọi.
“Chuyện gì?’
Cô lảo đảo bước về phía anh đủ gần để nói khẽ, tránh không để người khác nghe thấy. “Mụ có hình dáng giống ma, Fin.”
Anh nheo mắt rồi gật đầu và rời đi. “Cian, ở lại đây với các chị và Simon nhé.” “Aye.”
Amber đang khe khẽ ru Briac đang nhặng xị lên vì giấc ngủ bị quấy quả.
“Ta cần làm một vòng tròn bảo vệ, như cái ta làm ở pháo đài ấy.”
“Cái có thể di chuyển cùng ta ấy”, Amber thêm vào. Myra chạy vào lều, thở hổn hển, một cọng cỏ vương lên mái tóc rối bù. “Em bỏ lỡ mất chuyện gì thế?”
“Chị đi đâu vậy?”
“À.” Myra đưa mắt về phía em trai và Simon rồi lắc đầu. “Chuyện đó không quan trọng. Fin bảo anh Todd đi cùng với anh ấy. Ai nấy đều sẵn sàng hành động.”
Cian đứng trước cửa lều và buông tấm mành xuống. “Grainna đã ở đây.”
“Có nghĩa là chúng ta cần cẩn thận hơn.” Liz lấy lại bình tĩnh và bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn do Grainna gây nên.
“Mụ ta có nói gì không?”, Tara hỏi. Liz lắc đầu. “Không.”
“Thế mụ ta làm gì?”
Liz nuốt khan cố không muốn khiến em gái lo lắng. “Mụ… mụ ngắm Braic ngủ.”
Mắt Tara ậng nước. Liz biết điều cô tiết lộ vừa rồi sẽ khiến Tara mất ngủ nhiều đêm. Nhưng làm mẹ, em gái cô cần phải biết con mình liệu có gặp nguy hiểm gì không. “Không sao đâu, Tara. Chị đã không để mụ đến gần thằng bé.”
Tara cắn môi.
“Cian, nhìn ra ngoài xem có ai đến gần không. Nhanh đi.” Myra vung tay. Những ngọn nến bị Grainna thổi tắt giờ được châm lại. Myra dùng tâm trí nhấc những cây nến lên và sắp thành một vòng tròn quanh họ.
Cian thò đầu vào. “Không có ai hết. Mấy chị hầu gái đang ngồi bên đống lửa lo chuẩn bị thức ăn.”
“Mau lên.” Myra ra hiệu cho đám chị em vào bên trong vòng tròn. “Để Briac chính giữa đi.”
“Em chắc không?” “Ta phải thử.”
Mọi người ngồi xuống. Tara âu yếm đặt con trai xuống rồi nắm lấy tay Liz và Amber.
Myra hắng giọng. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh. Giữ cho đứa bé này an toàn, cả đêm lẫn ngày. Hãy xua đi bất kỳ đồ vật hay bất kỳ bùa chú nào, hãy giúp nó tránh khỏi những hiểm nguy.”
“Có ai đó đang đến”, Simon thì thào.
“Nếu tổ tiên chứng giám, thì hãy cho chúng con dấu hiệu nhận biết.”
Đám chị em lặp lại những lời đó và mở mắt ra. Như những lần trước, họ bay lơ lửng bên trên mặt đất. Briac huơ huơ hai bàn tay nhỏ xíu và cười nắc nẻ. Nó lơ lửng cách cái mền lót chừng hơn nửa mét.
“Nhanh lên”, Cian thì thào hối thúc. “Sẵn sàng chưa?”, Liz hỏi.
Tara chìa hai bàn tay vẫn nắm chặt với Liz và Amber về phía con trai.
“Nào.”
Đám chị em rơi trở lại xuống đất. Tara không kịp bắt lấy con trai. Nhưng thay vì rơi xuống, Briac trôi bồng bềnh rồi nhẹ nhàng đáp xuống tấm mền an toàn.
“Thành công rồi đó”, Liz thở phào. “Tạ ơn Chúa.”
Fin đưa bàn tay to lớn vén tấm mành lên. Anh đưa mắt nhìn vào bên trong, bắt gặp ánh mắt Liz rồi quay người đi ra. “Họ ổn, Logan. Mình đi tìm Duncan đi.”
Tấm mành được thả xuống trở lại trước khi Logan kịp chứng kiến những khuôn mặt lo lắng của mấy chị em.
Không bao lâu sau, đám lính quay lại và báo không tìm thấy điều gì khả nghi.
“Không ai được đi đâu một mình”, Ian nhắc nhở khi khu cắm trại dần yên ắng trong đêm và cả nhà có thể quây quần trong lều để nói chuyện riêng.
“Ai cũng đi thành đôi rồi còn gì.”
“Đâu phải lúc nào cũng thế. Gần đây nguyên tắc này có hơi lỏng lẻo, nhất là khi đi vệ sinh.”
Liz hẳn đã bật cười nếu tình hình không quá gay go. Đàn ông thế kỷ XXI luôn càu nhàu việc phụ nữ hay rủ nhau đi nhà vệ sinh thành từng đôi. Cô không phải là người cả thẹn nhưng ít nhất trong thế kỷ của mình các nhà vệ sinh công cộng có vách ngăn các phòng lại với nhau. Chúa ơi, sao mà cô nhớ nhà vệ sinh đến thế.
Khỉ thật, cô nhất định sẽ làm một cái nhà xí lộ thiên. “Chúng ta phải thay phiên nhau canh gác.” Ian tiếp tục đưa ra những mệnh lệnh mà không ai phản đối. “Đám lính sẽ canh khu trại, nhưng ở đây, các chị em gái cần trông chừng xem Grainna có trở lại hay không.”
“Con nghĩ một trong chúng ta nên túc trực suốt thời gian ở đây.” Duncan nói trước khi đưa mắt nhìn xuống đứa con trai đang yên giấc.
“Chuyện đó có thể gây thắc mắc.”
“Mặc kệ thắc mắc. Con nghĩ Duncan nói đúng.” Fin khoanh hai tay ngang ngực, mắt vẩn vơ nhìn quanh lều. “Grainna có thể quay lại vào bất kỳ lúc nào. Các chị em cần ngủ.”
Liz bắt gặp ánh mắt Fin. Nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy anh đợi cô phản kháng, lên tiếng đại loại như “chúng tôi có thể tỉnh giấc dễ dàng bằng anh đấy”. Khi cô không nói gì, anh nheo nheo mắt và một bên mày hơi nhướng lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bọn con được rèn luyện để canh phòng. Các chị em không được thế”, Fin nói. “Con canh trước.”
“Rồi đến lượt con.” Todd quay sang Myra, trao cho vợ một nụ hôn vội rồi rời khỏi lều.
Bữa ăn tối diễn ra trong im lặng và chóng vánh. Mặc dù mới đây, trước khi Grainna xuất hiện chớp nhoáng, Liz than đói bụng nhưng cô không thể ăn được mấy. Ruột cô cứ quặn lên vì lo lắng mụ phù thủy xấu xa kia có thể quay lại bất kỳ lúc nào.
Liz quan sát những chị em đang chui vào mền. Fin ngồi bên cạnh một gốc cây và gác kiếm ngang ổ bụng.
Myra dập tắt những ngọn nến cuối cùng và xung quanh trở nên tối đen. Chẳng mấy chốc ai nấy thở đều trong giấc ngủ say. Một đống lửa vẫn còn lách tách cháy bên ngoài căn lều nơi những kỵ sĩ đang thức canh có thể giữ được người ấm và tỉnh táo.
Liz buộc mình nhắm mắt và cố ngủ. Chỉ chờ có thế hình ảnh Grainna chờn vờn bên trên cháu trai lại xuất hiện. Cô trở mình, cố đếm trong đầu. Khi nhẩm đến sáu mươi tâm trí cô lại vơ vẩn đến những hình ảnh của những năm sáu mươi, những chiếc váy được nhuộm màu họa tiết, và đại nhạc hội nhạc rock Woodstock. Không phải là cô sống trong thời gian đó, nhưng với những tài liệu lịch sử đầy đủ giúp người ta dễ dàng hình dung đến cuộc sống vào thời gian đó. Có khi Grainna đã từng sống vào những năm sáu mươi cũng nên. Theo tổ tiên và huyền thoại, Grainna đã sống trong thời hiện đại gần bảy mươi năm. Mụ phù thủy đó có thể ưa thích cuộc chiến tranh và những cảnh hỗn loạn mà mụ đã chứng kiến trong quãng thời gian đó.
Fin xoay người, anh thấy Liz. “Không ngủ được sao?”, anh hỏi nhỏ trong bóng tối.
“Không.” Cố mãi mà không ngủ được, Liz đành bỏ cuộc và kéo một tấm chăn ra chỗ Fin ngồi.
“Cố ngủ đi.”
“Cố suốt… bao nhiêu nhỉ… một giờ đồng hồ rồi đó, phải không nhỉ? Vẫn không ngủ được. Có khi tôi ra đây ngồi để giúp anh tỉnh táo hơn đấy.” Cô ngồi xuống bên anh, tựa lưng vào khúc cây nhưng cố để không chạm vào anh.
“Tôi không ngủ quên đâu.”
“Tôi tin chắc là anh không hề có ý định ngủ quên.” Bên cô, người anh căng lên. Ngay cả khi không thể nhìn thấy rõ mặt anh thì cô vẫn biết là mình vừa khiến anh cảm thấy tự ái. “Tôi nói sai rồi nhỉ.”
“Những gì cô nói có mấy khi đúng đâu.”
Liz phì cười. Hẳn cô đã thấy bị xúc phạm rồi nếu như những điều anh nói không đúng sự thật. “Có thể tôi phải bắt anh phải trả giá cho lời bình luận đó”, cô vớt vát.
“Tôi tin vào điều đó.”
Được đấy, ít ra anh ta cũng biết mình đang đứng chỗ nào.
“Tại sao cô không phản đối khi Duncan đề nghị được canh gác ở đây?”, anh hỏi.
“Tôi cứng đầu, chứ không ngu ngốc.” Liz ngước nhìn anh trong bóng tối. Anh hơi nghiêng mặt về phía cô.
“Có ai bảo cô ngốc đâu.”
Ấy gần như là một lời khen hiếm hoi. Người cô bắt đầu nóng ran lên như thể anh vừa khen ngợi cô. Có lẽ nói chuyện với anh trong đêm tối thế này không phải là quyết định khôn ngoan. Ai nấy trong lều đều đã ngủ cả và hai người họ ngồi thì thà thì thụt bên nhau, hệt như hai người tình đang nằm chung một chiếc gối và nói chuyện với nhau để chờ giấc ngủ đến. Chẳng phải là cô có nhiều kinh nghiệm với việc trò chuyện trước khi ngủ. Những người tình cô từng có suốt những năm qua chưa khi nào có dịp làm chuyện này cùng cô, là một bà mẹ đơn thân nuôi con thì cô không có thời gian để cùng họ tận hưởng trọn những đêm dài và những buổi sáng thảnh thơi.
“Điều gì khiến cô lo nghĩ vậy?”, Fin cất lên giọng nói dịu dàng như thể anh thực sự muốn biết vậy.
Liz không hề có ý định cho anh biết mình đang nghĩ gì. Gần đây cô hay tưởng tượng đến việc lên giường cùng anh. Để Fin phát hiện ra điều đó chẳng khác nào khiến anh càng tự mãn thêm hoặc cô càng quyết tâm giữ khoảng cách đối với anh.
Liz không trả lời câu hỏi của anh, mà lái sang chuyện khác. “Anh có nghĩ Grainna sẽ quay lại không?”
Trong một lúc, Liz nghĩ cô thấy Fin mỉm cười trong bóng tối trước khi quay đầu về phía chiếc giường nhỏ của Briac. “Mụ ta chưa lấy được cái mình muốn nên nhất định sẽ quay lại.”
“Tôi cũng nghĩ anh sẽ nói vậy.”
“Chúng ta cần chuẩn bị để đối phó với mụ.” “Chuẩn bị thế nào?” “Thì lâu nay chúng ta vẫn luyện tập các kỹ năng đó thôi.” Liz hất đầu về phía con trai mình. “Và khám phá thêm những quyền năng mới.”
“Và chúng ta cũng biết được những chiến thuật của mụ hay ít ra cũng được một vài chiêu thức của mụ.”
“Chiêu thức nào?” Cô đã không nghĩ là họ biết nhiều về những âm mưu của Grainna.
“Mụ dùng thành viên yếu nhất để lôi kéo chúng ta vào cuộc. Mụ đã từng bắt cóc Simon và cố làm gì đó với Briac tối nay.”
“Thế có nghĩa là mụ cũng có thể làm gì đó với Amber hay Cian.” Cô đã không hề tính đến chuyện đó.
“Hay là bất kỳ ai trong đám chị em. Đừng quên là Tara đã từng bị mụ bắt giữ.”
“Anh nói đúng.” Liz muốn phản đối anh, nhưng không thể. Cô nhận thấy vai mình đang tựa vào vai anh trong suốt cuộc nói chuyện giữa hai người. Cố ngồi dịch ra chỉ tổ biến mình thành người ngớ ngẩn. Và quả thực là, cô không muốn dịch ra. Dù sao cũng không muốn.
“Nói vậy không thấy tự ái gì à?” “Nói gì?”
“Rằng tôi đúng ấy?”, anh phì cười.
Cô bật cười, cố kìm lại khiến thân người rung lên và mối lo về Grainna đè nặng tâm can cô từ đầu hôm đến giờ bắt đầu nhạt dần. “Tự ái ghê gớm ấy chứ. Nếu mà anh đi rêu rao cho mọi người biết là tôi nói thế ấy à, thì có chết tôi cũng sẽ chối bay hết”, cô pha trò.
“Tôi tin vào điều đó.”
Tiếng cười hai người nhỏ dần rồi kế tiếp là sự yên lặng, không phải là yên lặng ngột ngạt mà là yên bình.
Fin đưa tay kéo đầu cô ngả lên vai mình. Mắt Liz bắt đầu ríu lại. Cô muốn quay vào chỗ ngủ nhưng không đi nổi.
Liz cảm thấy ngón tay cái của anh cọ cọ lên má mình. “Ngủ đi”, anh thì thào. “Anh sẽ canh chừng cho em ngủ.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giữ Trọn Lời Thề
Catherine Bybee
Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee
https://isach.info/story.php?story=giu_tron_loi_the__catherine_bybee