Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
àn tiệc ba người ăn được dọn lên. Trên bàn chỉ là những món ăn mà hai người đàn ông họ Lâm trong nhà này thích. Hạ Du vỗ tay ra hiệu:
- Xong rồi.
Ông Nam kéo ghế ngồi, còn Phong Vũ thì xuýt xoa:
- Tuyệt thật! Còn ngon hơn một bàn ăn đặt ở nhà hàng nữa.
- Ông quá khen thôi.
Hạ Du lấy từ trong tủ lạnh ra một ổ bánh kem. Bên trên mặt có hàng chữ màu đỏ "Happy Birthday Phong Vũ".
Dùng quẹt đốt nến, khuôn mặt Hạ Du bừng sáng.
- Happy Birthday! (Chúc mừng sinh nhật)
Ông Nam vỗ tay:
- Cháu chu đáo quá, Hạ Du ạ.
Còn Phong Vũ, anh chẳng biết nói gì ngoài ánh mắt chứa chan tình cảm. Sau đó, anh bất ngờ bước tới hôn nhẹ lên má Hạ Du.
- Cám ơn cô bé, Hạ Du.
Nụ hôn bất ngờ ấy làm Hạ Du đứng chết trân. Cảm giác lạ lạ chạy khắp người.
Phản xạ tự nhiên, Hạ Du đưa tay rờ má:
- Vậy là sao?
Ông Nam cười khà khà:
- Tốt lắm!
Phong Vũ kéo ghế cho Hạ Du:
- Em ngồi đi.
Và anh đổi luôn cách xưng hô. Hạ Du ngồi xuống cái ghế Phong Vũ kéo ra, cô cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
Ông Nam phấn khởi rót bia vào ly:
- Nào! Chúng ta cùng cạn ly để chúc mừng sinh nhật Phong Vũ. Chú chúc cháu sinh nhật vui vẻ, mọi việc tốt đẹp và sớm tìm được một nửa của mình!
- Cám ơn chú.
Hai người đàn ông cạn ly vào nhau. Phong Vũ khều nhẹ Hạ Du:
- Em không cùng uống để chúc mừng tôi sao?
Hạ Du lúng túng bưng ly bia của mình lên:
- Chúc ông...
Ông Nam chen vào:
- Tại sao là ông chứ? Nếu cháu gọi ông thì ra Phong Vũ lớn hơn chú sao?
- Cháu...
Hạ Du mím nhẹ môi. Có gì đâu phải sợ và lúng túng chứ? Hãy lấy lại sự tự tin cho mình đi. Cô mạnh dạn giơ cao ly bia:
- Chúc anh vui khỏe, mọi điều như ý!
- Cám ơn em.
Phong Vũ nhìn cô bé bằng đôi mắt tình tứ:
- Cám ơn em về tất cả những gì em đã làm cho tôi.
Hạ Du quay nơi khác:
- Tôi có làm gì đâu. Bữa tiệc này, tôi cũng vì chú Nam mà thôi.
- Em vì ai cũng được. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi có một bữa tiệc sinh nhật hạnh phúc, vui vẻ và ấm cúng trong không khí gia đình. Vậy chúng ta hãy một lần nữa cạn ly vì niềm hạnh phúc ấy đi.
Ông Nam phụ họa:
- Ừ, cạn ly.
Nhìn thấy ông Nam rót bia liên tục vào ly mình, Hạ Du ngăn lại:
- Chú à! Sức khỏe của chú không được tốt lắm, đừng nên uống nhiều.
- Không sao đâu. Hôm nay là sinh nhật Phong Vũ mà. Nào! Uống đi.
Hạ Du nhìn Phong Vũ như cầu cứu. Anh gỡ lấy ly bia trên tay ông Nam:
- Vui như vậy cũng đủ rồi chú ạ, hôm khác mình còn nhiều dịp để uống mà. Còn lúc cháu của chú cưới vợ nữa chi.
- Ừ, phải đó.
Phong Vũ gắp thức ăn bỏ vào chén ông Nam:
- Hạ Du làm rất nhiều món ăn ngon, chúng ta không nên phụ lòng cô ấy.
Anh cũng gắp thức ăn bỏ vào chén Hạ Du:
- Em tự nhiên đi nhé.
- Cám ơn.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rất là vui vẻ. Lâu lâu lại vang lên tiếng cười sảng khoái của ông Nam, trong trẻo của Hạ Du và hạnh phúc của Phong Vũ. Bởi chính anh là người đang hạnh phúc nhất mà.
Ngắm Hạ Du, chợt nhiên Phong Vũ mơ ước. Ước gì anh có một người vợ như Hạ Du và những đứa con ngoan. Buổi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm gia đình ấy, còn những đòi hỏi gì hơn nữa.
Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước mà thôi, Hạ Du làm sao để ý đến một con người như anh chứ? Cô còn có những mơ ước và thiên đường riêng mà.
Thấy Phong Vũ ngừng đũa, Hạ Du hỏi ngay:
- Thức ăn không vừa miệng anh, phải không?
- Không... không phải.
- Thế sao anh không ăn tiếp đi? Hay là anh đang suy nghĩ gì?
Phong Vũ cảm thấy mình có lỗi. Bữa tiệc đang vui vẻ, tại sao anh làm cho mọi người lo lắng vì anh chứ?
Phong Vũ xởi lởi:
- Tôi đang nghiệm lại công trình nấu ăn của em đấy chứ? Để có những món ăn ngon như thế này, quả thật không đơn giản chút nào. Cũng như cuốn chả giò nè, nó đòi hỏi nhiều công đoạn.
Hạ Du cười hiền:
- Anh không định viết một bài báo về công trình nấu ăn của tôi đấy chứ?
- Nếu em cho phép.
Cô bé xua tay:
- Thôi, anh cho tôi xin đi. Tôi nghĩ anh nên dành thời gian rảnh rỗi của mình để học cách thế nào tự phục vụ khi có một mình.
- Thì ra em đang trêu tôi đấy à? Qúa đáng lắm.
Hạ Du che miệng phân bua với ông Nam:
- Chú xem, đòi phụ cháu mà lặt rau cũng không biết lặt, gọt dưa để cho đứt tay, phiền cháu thì đúng hơn.
- Phong Vũ tệ như thế sao?
Hạ Du cầm lấy bàn tay có ngón bị đứt của Phong Vũ giơ lên:
- Cháu nói đâu có ngoa. Chú xem, đây là di tích khi gọt dưa.
Ông Nam lắc đầu:
- Tiêu chú rồi Phong Vũ, như thế làm sao đeo đuổi người ta.
- Đeo đuổi con gái đâu cần phải biết nội trợ. Chính người phụ nữ sẽ làm những việc đó cho mình mà.
Hạ Du cãi:
- Anh nói vậy là sai rồi. Thời buổi nam nữ bình quyền, không phân biệt công việc làm, không cần biết phải nấu ăn nhưng lo cho mình được. Chẳng lẽ ngày đó vợ không nấu ăn được, anh ra ngoài ăn phở sao?
- Em...
- Lý luận của tôi nghe đúng quá chứ gì? Anh có muốn học hỏi không? Tôi sẵn sàng nhận anh làm đệ tử.
- Để cho em đì tôi xói trán à?
Phong Vũ lắc nhanh:
- Thôi, không cần đâu. Tôi nghĩ em nên theo tôi học cách kinh doanh để sau này phụ chồng mình thì hay hơn.
- Miễn bàn luôn. Tôi rất sợ là người theo bên anh lắm.
Phong Vũ nhướng mắt:
- Tại sao?
- Tôi thấy mình không có khả năng đó. Với lại, bên anh còn có rất nhiều cô gái đẹp, nếu họ hiểu lầm thì uổng đời tôi.
Phong Vũ phì cười:
- Em nói nghe sao thấy ghê quá. Em biết tôi cũng khá lâu rồi, phải không? Vậy, thấy có chuyện gì kinh động không?
- Chuyện đó thì chưa, nhưng không phải sẽ không xảy ra.
Ông Nam buông đũa:
- Hai đứa đang tranh luận vấn đề gì vậy? Theo chú thấy, hai đứa nên học hỏi lẫn nhau thì tốt hơn. Còn nữa, không nên ai cũng giành phần thắng về mình, như thế thì đổ vỡ hết.
Hạ Du mở to mắt:
- Chú...
Cô quay sang Phong Vũ:
- Anh hiểu gì không?
Phong Vũ tủm tỉm:
- Hiếu chứ, em có muốn...
Anh chưa dứt lời thì có tiếng chuông cổng. Hạ Du nhanh nhẹn đứng lên:
- Để tôi mở cho.
Phong Vũ với theo:
- Hôm nay, tôi không muốn tiếp ai cả.
Băng qua một khoảng sân, Hạ Du mới đến được cánh cổng sắt.
Khi cánh cổng được mở ra, trước mặt Hạ Du là một cô gái thật đẹp, ăn mặc đúng mốt, tóc thì nhuộm vàng trông lạ lạ sao ấy. Bên cạnh cô gái còn có chiếc va li to đùng. Hạ Du cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi, chị tìm ai?
Cô gái ngóng ngóng vào trong sân:
- Tôi muốn biết chủ nhân ngôi biệt thự này có phải là Lâm Phong Vũ không?
Hạ Du ngắm cô gái từ đầu đến chân. Lạ quá! Cô chưa gặp bao giờ. Nhưng.. hình như cô ta không phải là người của cái đất thành phố này.
Tìm thì tìm đúng địa chỉ rồi, tên thì cũng đúng tên rồi, nhưng sao...
Cô gái bỗng nạt:
- Ngắm đủ chưa vậy? Bộ từ nào tới giờ, chưa thấy một cô gái đẹp sao? "Hai lúa" vừa thôi.
Hạ Du trố mắt. Chúa ơi! một cô gái đẹp mà lời chẳng đẹp tí nào. Nếu quả đúng Phong Vũ có người bạn như cô ta thì ôi thôi, khỏi bàn luôn.
Cô gái cao giọng:
- Cuối cùng thì cô có biết Phong Vũ là ai không vậy?
Hạ Du khoanh tay:
- Biết. Anh ấy đang ở trong nhà.
Chỉ chờ câu nói ấy, cô gái đẹp lách người qua cổng đi thẳng vào trong sân. Vừa đi cô ta vừa nói:
- Mang va li vào nhà giùm tôi nhé.
- Cái gì?
Hạ Du giậm chân tức tối:
- Chị tưởng tôi là người ở chắc.
Cô bé hét lớn:
- Lâm Phong Vũ! Anh ra đây mà xem.
Kệ nệ với cái va li quá khổ, Hạ Du nhấc được vào bên trong cánh cổng rồi, cô ngồi thở dốc.
Phong Vũ hiện ra nơi bậc tam cấp vì tiếng hét lớn của Hạ Du. Khuôn mặt anh đầy lo lắng.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phong Vũ lao nhanh về phía chỗ Hạ Du đang ngồi, nhưng anh đã bị cô gái đẹp chặn lại.
- Phong Vũ! Đúng là anh rồi.
Cô ôm riết lấy anh:
- Em nhớ anh lắm, anh có biết không?
Phong Vũ ngỡ ngàng nhìn vào mặt cô gái:
- Uyển Hoa! Sao lại là em?
- Anh ngạc nhiên lắm phải không? Em muốn tại bất ngờ cho anh đó.
Phong Vũ xô nhẹ Uyển Hoa ra:
- Tại sao em lại sang đây?
- Người ta đã nói rồi, là do nhớ anh.
Uyển Hoa xoay người ngắm xung quanh:
- Em không ngờ anh cũng giàu có đến như vậy. Thế mà làm cho em lo lắng cuộc sống của anh khi trở về Việt Nam.
Cô liến thoắng:
- Phong Vũ à! Nhà anh rộng lớn như vậy. Anh không ích kỷ khi nhường cho em một phòng chứ?
- Anh...
- Ở Việt Nam, em không có người thân nào cả. Em chỉ quen biết một mình anh thôi, Phong Vũ...
- Thôi được rồi, chuyện đó tính sau đi. Bây giờ, em hãy trả lời câu hỏi của anh.
- OK. Nhưng trước hết, anh phải cho em vào nhà đã. Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, em mệt mỏi lắm rồi.
Ngần ngừ một chút, Phong Vũ gật đầu:
- Em vào đi, còn có chú của anh ở phòng khách nữa đấy.
Uyển Hoa tình tứ ôm cánh tay của Phong Vũ. hai người chưa lên đến bật tam cấp thì nghe tiếng thét lảnh lót:
- Lâm Phong Vũ! Anh đứng lại đó.
Uyển Hoa quay lại:
- Kẻ ăn người ở của anh ngang ngược lắm đó. Anh tìm ở đâu ra con nhỏ...
Hạ Du hầm hầm đến trước mặt Phong Vũ:
- Hôm nay tôi mới biết rõ con người thật của anh đấy. Hừ!
Cô bé bỏ đi vào trong, Phong Vũ với theo:
- Hạ Du... Hạ Du...
Uyển Hoa kéo tay Phong Vũ:
- Anh bảo con bé mang va li vào nhà cho em đi.
Phong Vũ cảm thấy bực bội, anh gỡ tay Uyển Hoa ra:
- Em đừng có gây thêm phiền phức nữa có được không?
- Phong Vũ... Phong Vũ...
Uyển Hoa xụ mặt nhìn theo Phong Vũ mà lòng đầy ấm ức. Hạ Du! Con bé đó là ai chứ? Tại sao khiến Phong Vũ lo lắng ra mặt thế?
Nhưng đừng có mơ, Phong Vũ chỉ là của Uyển Hoa này mà thôi.
Vừa đặt chân vào tới phòng khách, Uyển Hoa suýt chút nữa phải té nhào xuống nền gạch vì có một bóng người từ trong lao ra va chạm vào cô. Uyển Hoa í ới:
- Nè! Đi đứng cái kiểu gì kỳ vậy? Bộ không thấy tôi hay sao?
Phong Vũ thì lao theo cái bóng lúc nãy:
- Hạ Du! Em nghe tôi nói có được không? Hạ Du...
Bên trong có tiếng vọng ra:
- Phong Vũ! Cháu hãy để Hạ Du về đi.
- Nhưng...
- Bây giờ cháu có nói gì, con bé cũng không nghe đâu. Cháu cũng biết tính của Hạ Du mà, nóng tính nhưng không cố chấp đâu.
- Cháu...
- Hạ Du giận cháu, đó không phải là một điều tốt sao?
- Chú nói...
- Chứng tỏ con bé cũng có tình cảm với cháu.
Phong Vũ bất lực nghe tiếng xe của Hạ Du xa dần. Anh uể oải quay vào phòng khách, buông người xuống xa lông:
- Tưởng đâu đây là ngày hạnh phúc, nhưng không phải.
- Trách làm gì, nào ai có lỗi chi. À! Không phải cháu có bạn sao? Họ đâu rồi?
Uyển Hoa đủng đỉnh đi vào, cô tạo nụ cười ấn tượng:
- Chào chú.
Ông Nam giật mình nhìn cô gái trước mặt:
- Uyển Chi!
Phong Vũ đính chính:
- Tên cô ấy là Uyển Hoa, người bạn lúc cháu còn ở Anh Quốc.
Ông Nam lẩm nhẩm:
- Sao mà giống quá!
Uyển Hoa hỏi:
- Hình như chú thấy cháu giống một người nào, phải không?
- Phải, một người bạn của chú.
- Cô ấy tên Uyển Chi.
- Tại sao...
Uyển Hoa ngồi xuống đối diện với ông Nam:
- Mẹ của cháu từng kể cho cháu về chuyện tình của bà, nhưng cháu không ngờ người đàn ông trong câu chuyện ấy là chú. hai người yêu nhau, tại sao phải chia tay nhau?
Ông Nam xa xôi, ông như không muốn nhắc lại chuyện cũ:
- Chú và mẹ cháu có duyên nhưng không có nợ. Mẹ cháu khỏe chứ?
- Vâng. Mẹ cháu có cuộc sống êm đềm bên cha cháu, nhưng trái tim thì đã cho ai.
Uyển Hoa tò mò:
- Chú không có gia đình ư?
- Không.
- Chú không thể quên mẹ cháu ư?
- Cũng có thể nói như vậy. Uyển Chi hy sinh cho tôi quá nhiều, cuối cùng thi sao? Cô ấy phải cay đắng chia tay tình yêu mình, ôm mộng sang bến khác.
Uyển Hoa tâm sự:
- Bao nhiêu năm sống trên đất khách mẹ cháu cũng muốn quay về thăm quê hương lắm, nhưng chưa có dịp. Với lại trở về nơi này lại phải nhớ kỷ niệm xưa, đau lòng lắm.
Ông Nam thở nhẹ:
- Uyển Chi sống hạnh phúc là tôi mừng rồi. Cuộc đời của tôi như thế đã quá đủ.
Ông hỏi:
- Cháu về thăm quê hương hay có chuyện gì nữa không?
Uyển Hoa liếc Phong Vũ:
- Về thăm quê hương là một lẽ, mục đích của cháu là tìm Phong Vũ.
- Thằng cháu của chú thiếu nợ cháu à? Bao nhiêu vậy, sao để cho cháu phải cực thân?
Nãy giờ đứng bên lề câu chuyện của ông chú và Uyển Hoa, giờ nghe cô nói những lời không lọt lỗ tai, anh lên tiếng:
- Em ăn nói cho đàng hoàng lại nghe. Nên nhớ, em đang đứng trên đất Việt Nam chứ không phải Anh Quốc. Anh không muốn mọi người hiểu lầm.
Uyển Hoa tủm tỉm cười:
- Anh sao vậy? Em chỉ đùa một chút thôi mà. Hồi ở Anh Quốc, anh đâu dễ nóng tính. Sao hả? Sợ mọi người hiểu lầm hay Hạ Du hiểu lầm? Anh cũng biết chọn đấy chứ? Cô ta vừa trẻ lại vừa đẹp, xứng với anh hơn em.
- Uyển Hoa...
Cô quay sang ông Nam:
- Thưa chú, chú cho phép cháu trọ Ở đây trong thời gian cháu lưu lại Việt Nam chứ?
Ông Nam dễ dãi:
- Được thôi, nhà rộng có thêm một người thì càng vui chứ sao?
- Cám ơn chú.
- Nè! Chú nói trước, nhà không có người làm nên mọi việc đều tự mình.
- Vậy Hạ Du không phải...
- Con bé là em gái của bạn Phong Vũ, ngày nào cũng tranh thủ một ít thời gian đến đây giúp chú.
- Thì ra là thế! Cháu biết cháu phải làm gì rồi.
Uyển Hoa níu tay Phong Vũ:
- Giúp em thu dọn phòng nhé.
- Anh?
- Chứ ai. Chẳng lẽ em nhờ chú Nam?
Uyển Hoa đứng dậy:
- Đi anh, em muốn nghỉ một chút.
Phong Vũ đi mà lòng không được vui tí nào. Uyển Hoa ở chung nhà, anh sẽ không ít phiền phức đâu. Thật là...
Riêng ông Nam, từ khi Uyển Hoa xuất hiện là ông biết mọi chuyện bắt đầu rồi.
Nhìn theo bộ dạng nhún nhảy và mái tóc khác người của Uyển Hoa, ông lắc đầu ngao ngán:
- Tính tình con bé không giống Uyển Chi tí nào cả.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân