Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưới Ngàn Thông
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 9 (chương Kết) -
H
ạnh Lâm sốt ruột nhìn về cuối đường. Nãy giờ, cô đợi hơn mười lăm phút rồi mà Hoàng Điệp vẫn chưa đến. Hay là con bé quên khuấy cô rồi?
Kéo cánh cửa đã khép hờ lại, Lâm trở vào quay gọi số điện nhà Phú. Không ai nhấc máy, bỗng dưng cô sốt ruột lạ lùng. Chả hiểu chuyện gì xảy ra nữa đây.
Kiên nhẫn, Lâm lại gọi lần nữa, vẩn không ai nhắc máy. Hạnh Lâm vội đóng cửa shop và buớc sát đường chờ xích lô.
Trên đường phố, tất cả những tiệm buôn bán đã đóng cửa, nên con đường trở nên tối và vắng. Thường ngày shop Song Hạnh đóng cửa sớm hơn, nên hầu như chưa bao giờ cô phải... bơ vơ giữa phố khuya vắng ngắt như thế này.
Đang vừa lo vừa sợ, Lâm nghe tiếng xe thắng rít lại sau lưng. Tưởng là Hoàng Điệp, cô mừng rỡ quay lại, ai ngờ đó là hai gã thanh niên lạ hoắc.
Gã ngồi phía sau nhìn cô nham nhở:
− Đi... nha!
Lùi ra sau, giữ chặt cái túi xách, Lâm ấp úng:
− Đi đâu?
Gã bật cười:
− Bộ nai tơ hả? Sao hỏi bọn anh?
Hạnh Lâm chợt hiểu ra, cô hét:
− Cút ngay đi. Tôi la làng bây giờ.
Gã vứt điếu thuốc, bước xuống xe, tới trước mặt cô. Tay quơ ra chợp ngay ngực Lâm, hắn cười đểu giả:
− Để xem... cô nào.
Hạnh Lâm vừa la lên đã bị tát mạnh vào mặt. Cô xiểng niểng té vào tường. Lâm còn kinh hoảng đến mức đứng không vững trên đôi chân thì nghe giọng đàn ông quen thuộc:
− Khốn kiếp! Muốn chết hả?
Ngước lên, qua làn tóc rối, Hạnh Lâm thấy Phú. Đúng là Phú rồi. Anh đang mím môi, banh cằm, giáng cho gã khốn nạn ấy mấy tát tai liên tiếp.
Nhìn vẻ mặt đằng đằng của Phú, Lâm vừa sợ vừa mừng, vừa tủi.
Gắng gượng đứng dậy, Lâm lắp bắp nói:
− Đừng đánh nữa.
Phú đẩy mạnh gã thanh niên ra, hắn vội nhảy lên xe phóng mất dạng. Phú bước đến bên Lâm và giữ chặt hai vai cô. Ánh mắt lạnh lẽo của anh sáng ngời một niềm vui. Anh nhìn cô thật sâu, ngòai đôi mắt của Phú, Lâm không thể nhận ra đường nét mờ ảo của khuôn mặt anh. Lâm nấc lên rồi gục đầu vào vai anh, nức nở.
Cô cảm thấy cằm anh đặt lên trán mình, tay anh bối rối vuốt ve mái tóc đen mềm mại của mình:
− Đừng khóc. Đã có tôi kế bên mà. Không ai dám ăn hiếp em đâu. Hừ! Cái bọn khốn kiếp ấy...
Hạnh Lâm ngẩng đầu, chân hơi nhón để được nhìn thẳng vào mặt anh. Cô hé môi muốn nói điều gì đó, nhưng không diễn được thành lời. Tay Phú thôi không vuốt mái tóc Lâm nữa. Rất từ từ, anh cúi xuống sát gần mặt cô cho tới khi hơi thở nóng bỏng của anh phà lên gò má cô rồi mơn trớn đôi môi cô.
Tim Hạnh Lâm đập rộn ràng trong cảm giác mơ mộng, nhưng bỗng nhiên Phú nhích ra, giọng tỉnh táo:
− Hoàng Điệp không được khoẻ, nên tôi đến đưa Lâm về. Xin lỗi đã tới trễ để em phải trải qua việc chẳng hay ho gì vừa rồi.
Hạnh Lâm hơi khựng lại, cô xấu hổ vì đã để tình cảm chế ngự lý trí, xấu hổ vì đã bộc lộ hết những dấu kín lâu nay ra với Phú, và tệ hơn hết là anh không đón nhận như cô vẫn tưởng.
Cô gượng gạo hỏi:
− Anh không sao chứ?
Mắt Phú nheo hẳn lại:
− Chỉ là sự nhầm lẫn tai hại.
Lâm cố giữ cho giọng bình thường:
− Vậy thì tốt rồi. Nhưng sao lại nhầm ngay anh nhỉ?
Phú hỏi:
− Em muốn biết thật sao?
Tánh bứơng trong Lâm bỗng trổi dậy, cô gật đầu:
− Tôi vốn tò mò kia mà.
Mở cửa xe cho Lâm vào ngồi sau vô lăng, Phú nói:
− Tiếc rằng tôi cũng chẳng biết gì nhiều hơn điều vừa kể với em.
Hạnh Lâm ấm ức:
− Còn Lan Anh, Hương Thảo thì sao? Họ cũng bị nhầm lẫn tai hại à?
Phu hờ hững:
− Tôi không quan tâm tới họ.
Hạnh Lâm cắn môi làm thinh. Giữa hai ngừơi như có một bức vách vô hình mà bên muốn phá thì phá không nổi, trong lúc phía bên kia cứ cố gắng xây cho bức vách ngày một kiên cố hơn.
Giọng Phú vừa khách sáo, vừa xa lạ:
− Cảm ơn Lâm.
Cô chua chát:
− Về chuyện gì thế?
− Về tất cả. Hạnh phúc, niềm hoan lạc, nỗi khổ đau từ em, tôi đều nhận đủ. Tôi sẽ đem theo khi rời thành phố này.
Hạnh Lâm thảng thốt:
− Anh đi đâu?
Vừa chăm chú lái xe, Phú vừa nói:
− Vũng Tàu hay xa hơn nữa cũng được. Tôi muốn có nhà hàng Sao Đêm ở những nơi khác. Di chuyển nhiều sẽ rất bận rộn, nhưng chắc chắn sẽ vui hơn ở một chổ và ôm nỗi buồn không ai sang sẻ.
Lâm cảm thấy đau nhói. Cô cố thản nhiên:
− Bao giờ anh đi?
Phú hạ giọng:
− Nếu không xảy ra chuyện, tôi đã đi rồi.
Hạnh Lâm cười đau đớn:
− Đi và không từ giã à?
− Điều đó có cần thiết không?
Lâm nhếch môi:
− Câu hỏi cũng là câu trả lời rồi còn gì.
Phú bỗng ngập ngừng:
− Em đi uống cà phê với tôi nhé?
Lâm im lặng một hồi rồi gặt đầu. Phú cho xe tấp vào một quán cà phê khá sang. Anh đẩy cửa kính cho cô vào. Hai người ngồi đối diện nhau trứơc một chiếc bàn men đá đến vuông vức.
Phú nhìn Lâm thật lâu. Cái nhìn như muốn hỏi điều gì của anh khiến cô xốn xang. Anh trầm giọng:
− Tự nhiên phải bước vào vòng lao lý trong khi chả phạm tội gì, đối với một người quả là kinh khủng. Khi được tuyên bố không liên can tới vụ án, tâm trạng tôi thật khó tả. Lúc đó tôi nghĩ gì, em biết không?
Hạnh Lâm nhè nhẹ lắc đầu. Phú nói tiếp:
− Tôi nghĩ tới em và thấy em thật xa vời. Dầu gì mai tôi cũng đi rồi, em đừng giận, nếu phải nghe những lời chân thật dễ ghét này.
Lam nghẹn ngào:
− Anh nhất định phải đi sao?
Phú cười buồn:
− Thành phố này là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi đã một thời phá phách ở đây, rồi yêu một người ở đây, giờ phải rời xa nó, nghĩ thôi cũng đã buồn đã nhớ. Nhưng tôi không thể ở lại.
Lâm thắt thỏm:
− Tại sao?
Phú lắc đầu không trả lời. Hai người lại im lặng với nỗi niềm riêng. Hạnh Lâm muốn bảo anh hãy ở lại, nhưng cô không cách nào mở miệng, trong khi Phú chờ mãi một câu năn nỉ, van xin mà Lâm không chịu nói.
Giọng người ca sĩ hát bài "Biển nhớ" nghe xót xa, não lòng. Cuối cùng, Phú bảo.
− Tôi đưa em về. Khuya lắm rồi.
Hạnh Lâm rưng rưng gật đầu. Cô thổn thức khi nghe lời hát nức nở xa đưa:
"Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng. Hồn lẽ nghiêng vai gợi buồn nghe ngoài biển động buồn hơn".
Về đến nhà, Phú mới ngập ngừng:
− Nhớ tối đừng về quá khuya, nếu như chưa tìm được một người để chở che, chăm sóc. Ngày mai tôi sẽ đi sớm, Lâm gởi lời chào San và Lập dùm.
Hạnh Lâm chưa kịp phản ứng, anh đã phóng xa mất hút. Cô thẩn thờ bước vào cầu thang và đụng ngay Lập đang ngồi hút thuốc.
Thay vì la lối, cằn nhằn như thường ngày, tối nay Lâm không có ý kiến gì cả. Kéo cái ghế nhỏ ra, cô ngồi xuống kế bên Lập.
Anh chàng phì phà khói:
− Ông bà vui vẻ cả rồi phải không?
Hạnh Lâm ỉu xìu:
− Có gì để vui cơ chứ. Ngay cả lý do sao ổng bị bắt, chị còn không biết nữa kìa.
Lập ngạc nhiên:
− Ủa! Ảnh không nói à?
− Không. Phú chỉ bảo là mai sẽ đi Vũng Tàu và ở luôn ngoài đó.
Lập chép miệng:
− Chà! Căng dữ. Sao chị không giữ Phú lại?
Hạnh Lâm cười nhạt:
− Chỉ có quyền đó sao? Với chị, Phú đối xử như với một người xa lạ.
Lập ậm ừ:
− Tất cả cũng tại chị. Gã đàn ông nào lại không tự ái.
Hạnh Lâm kêu lên:
− Đã yêu rồi thì tự ái đâu có nghĩa lý gì.
− Vậy sao chị không dẹp tự ái của mình, năn nỉ Phú ở lại?
Lâm ứ nghẹn, cô lảng đi:
− Tại sao anh ấy bị bắt rồi được thả ra vậy?
Lập kể:
− Bà Lan Anh bày đặt buôn hàng trắng. Bà ấy kéo cả Hương Thảo vào cuộc. Hai người làm ăn chắc khấm khá lắm, nhưng rồi cũng bị bắt. Mới đầu Thảo khai ông Phú cũng dự phần, cảnh sát khám nhà hàng thấy trong kho có heroin, thế là ảnh bị bắt. Sau đó không biết phải vì ân hận không, cô nàng đã khai lại.
Rít một hơi thuốc, Lập kể tiếp:
− Thì ra lợi dụng sự dễ dãi của tay quản lý nhà hàng, Hương Thảo đã xin để nhờ bia trong kho. Trong những thùng bia tiếp thị ấy, Thảo liều lĩnh dấu heroin vào, rồi từ từ bán cho nhiều mối khác. Ông Phú và tay quản lý tên Nhật thì phải, đâu hề biết đang chứa thần chết trong kho.
Hạnh Lâm thở ra nhẹ nhõm:
− Dầu sao Hương Thảo cũng còn chút lương tâm, nếu không anh Phú dễ gì tai qua nạn khỏi.
Lập cười nhạt:
− Lương tâm gì hạng buôn bán thần chết ấy, chẳng qua cô nàng không chạy tội được thôi. Ông Phú cũng kịp rút ra một bài học nhớ đời.
Hạnh Lâm nhíu mày:
− Em muốn nói bài học về vấn đề gì?
Lập thong thả nói tiếp:
− Lúc nãy em có gặp anh Long ngoài bãi gởi xe. Ảnh cho rằng trước đây Hương Thảo và Lan Anh chẳng ưa gì nhau, thậm chí còn ghét nhau là khác. Nhưng cùng một hôm, ông Phú lớn tiếng xua đuổi cả hai người, thế là từ tình địch hai bà hoá thành bạn bè. Chính Lan Anh bày vẽ cho Hương Thảo buôn bán ấy chứ.
Hạnh Lâm phẩn uất kêu lên:
− Thì ra Long biết chuyện này.
Lập búng đầu điếu thuốc ra xa.
− Anh bảo lúc đó thấy Hương Thảo thường đến nhà bàn chuyện với Lan Anh, nhưng không bao giờ ngờ hai người lại làm ăn phi pháp. Đến lúc đổ bể ra, Long mới tự mình suy đoán và thấy sợ mẫu phụ nữ như bà chị mình quá.
Im lặng một chút, Lâm lại hỏi:
− Long còn nói gì nữa không?
− Dĩ nhiên là còn. Long muốn biết chị như thế nào khi Phú bị bắt, để an ủi, động viên vì anh tin Phú vô tội.
Hạnh Lâm chép miệng:
− Thế còn Long? Ai sẽ an ủi ảnh đây?
Lập ngập ngừng:
− Em thấy Long cũng bình thản. Anh ấy có vẻ cam chịu trước những chuyện xảy ra cho gia đình mình. Lúc đang rối rắm mà vẫn nghĩ tới chị, sợ chị lo lắng cho Phú, si tình như Long quả là hiếm thấy.Chị nên tới thăm ảnh vì hai người từng là bạn tốt của nhau mà.
Hạnh Lâm gật đầu:
− Nhất định chị sẽ tới thăm Long, vì lúc nào chị cũng xem ảnh là bạn tốt.
Lập hóm hỉnh:
− Thế chị xác định người yêu tốt của mình chưa?
Hạnh Lâm không trả lời mà lảng sang chuyện khác.
− Chị tính như vậy, nhưng chưa biết ý em và chị San như thế nào?
− Thì chị cứ nói xem.
Lam nhìn Lập:
− Mình đem vàng trả lại cho ổng.
− Nhưng đó là vàng ổng ăn cắp của mẹ mà.
− Đúng là vậy, nhưng số vàng đó ổng tiêu sạch ba bốn đời rồi. Giữ số vàng đây, em sẽ khó xử khi sau này tiến tới với Hoàng Điệp. Chúng ta sẽ xây mộ cho mẹ và mua nhà bằng tiền của mình dành dụm.
Lập thở dài:
− Trả thì trả. Em chả hăm hở gì. Nhưng dầu thế nào chăng nữa, ổng cũng là ba mình. Chị có thể bỏ, nếu ổng bị chuyện gì đó sao?
Hạnh Lâm cộc lốc:
− Chị không biết.
Lập lại nói:
− Hoàng Điệp vừa cho em hay chiều nay ổng đã trở về. Ổng quỳ dưới chân bác Hà để xin tha lỗi vì đã nói dối bao nhiêu năm nay.
Lập cười khẩy và nói tiếp:
− Qùy dưới chân đàn bà, đúng là hành động dũng cảm chỉ người như ổng mới làm được.
Rồi Lập lại chua chát:
− Nhưng khổ sao, ông lại là cha mình, và khổ sao mình không thể dứt bỏ ổng.
Lâm nhếch môi:
− Thì đúng là như vậy. Chúng ta không thể dứt bỏ ông ấy như ông ấy từng dứt bỏ chúng ta. Cuộc đời trước mặt còn rất dài, ai rồi cũng sẽ ít nhiều thay đổi. Cầu mong sau này ba sẽ tốt hơn bây giờ.
Hai chị em chợt rơi vào im lặng. Hạnh Lâm chợt hỏi:
− Em và Điệp thế nào rồi?
Lập cười tươi:
− Vẫn gắn bó như ngày nào. Tụi em sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để được có nhau. Nghe thật lãng mạn phải không? Nhưng tình yêu sống được nhờ chút lãng mạn đó đấy. Vậy còn chị? Sao cứ làm khổ mình và người khác bởi những tự ái hết sức xuẩn ngốc thế? Xin lỗi. Em đã hơi hỗn, nhưng em không tìm được lời nào khác cái từ xuẩn ngốc ấy. Ngày mai Phú đi rồi, nhà hàng Sao Đêm sẽ có giám đốc thế chỗ anh. Nếu để Phú đi, chị sẽ ân hận suốt đời.
Hạnh Lâm úp mặt vào tay. Cô không muôn nghe Lập nhắc tới nỗi bức xúc cô đang đeo nặng trước ngực.
Ngày mai Phú sẽ đi. Ngày mai sẽ không còn Phú trong thành phố này. Anh bỏ đi như vậy mà được sao?
Càng nghĩ, Hạnh Lâm càng bối rối. Cô thấy đau khổ vô cùng. Một nỗi đau không tên tuổi phập phồng theo nhịp thở của cô. Đến lúc này, Lâm đã nhận ra cô sẽ khốn đốn thế nào nếu mãi mãi không có Phú.
Bước lên giường, với tất cả cố gắng, Lâm ráng vô giấc ngủ, nhưng không được. Trong tim cô và trong đầu cô chỉ còn tồn tại một ý nghĩ, làm sao để Phú ở lại.
Hạnh Lâm nhắm nghiền mắt và tự hỏi: Mình có nên tới năn nỉ ảnh đừng đi không? Nếu cô đã hạ mình đến, nhưng anh vẫn cương quyết với ý định đó? Cô sẽ làm sao? Khóc lóc, van xin hay hậm hực bỏ về?
Nghĩ cho cùng, cách nào cũng dở. Hạnh Lâm cố nuốt tiếng nức nở vào trong. Cô âm thầm khóc về sự xuẩn ngốc của mình như Lập đã nói.
Thế đấy. Phú chưa rời xa thành phố cô đã ân hận. Sáng ra, anh đi mất rồi, cô sẽ sống ra sao đây?
Đồng hồ nhà ai gõ bốn tiếng. Đêm dài như vô tận rồi cũng qua, nhưng trời vẫn còn tối. Hạnh Lâm bỗng choàng dậy, cô rón rén bước xuống giường, rón rén làm vệ sinh cá nhân, rón rén thay quần áo rồi dắt chiếc xe đạp ra.
Kéo cao cổ cái áo gió, Lâm xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, rồi đạp xe đi. Sương mù mờ mịt con phố, Lâm băng mình trong sương, nhưng lòng nóng như lửa đốt. Cô chỉ sợ Phú đã dậy và đi sớm hơn cả cô.
Tới nhà anh, Hạnh Lâm buông xe, tựa vào cổng thở dốc. Từ phòng khách, ánh đèn điện hắt ra, chửng tỏ anh đã thức.
Tay cô run run, Lâm bấm nhẹ chuông và giật mình vì tiếng reo của nó quá lớn. Tim phập phồng, lòng thấp thỏm, và nghe từng bước chân quen của Phú rồi tiếng mở khóa lách cách.
Tất cả lại chìm vào im lặng. Hạnh Lâm ngước lên và thấy Phú đã đứng sát mình. Trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh tanh của anh, cô không những nhận thấy lấp lánh nỗi đau đớn mà cô còn cảm nhận được ngọn lữa hừng hực của khao khát được yêu thương, được ôm ấp.
Nhìn bàn tay gân guốc của Phú bấu chặt vào cánh cửa, Lâm chợt thấy nghẹn ngào, cô ấp úng:
− Anh... anh vẫn chưa đi hả?
Giọng Phú vừa mỉa mai, vừa trêu chọc:
− Em định đến tiễn anh à? Dường như còn quá sớm.
Cô muốn khóc vì lời nói lạnh tanh này. Nhưng cô cố kềm lại và máy móc nhắc lại:
− Vâng. Đúng là quá sớm.
Phú cười:
− Em làm tôi cảm động đấy. Nhưng giá em đừng đến thì hay hơn.
Hạnh Lâm chớp mắt, giọng khẩn khoản:
− Anh Phú! Em không thể thiếu anh. Xin anh đừng đi.
Hơi khựng lại, rồi Phú dang tay ra ôm chặt lấy cô trong chớp mắt. Giọng anh hối hả:
− Có thật em không thể thiếu anh không?
Lâm gật dạ và buông thả mình cho tất cả tình cảm bị dồn nén lâu nay trôi nổi, xô dồn về trong niềm hạnh phúc vừa vỡ oà ra. Phú siết cô thật mạnh:
− Sao tới bây giờ em mới chịu nói như thế hả cô bé bướng bỉnh? Em làm anh khổ sở biết bao, đau đớn biết bao. Nhưng tất cả nỗi thống khổ ấy không làm anh quên được em. Thậm chí anh còn tìm mọi cách để căm ghét em.
Hạnh Lâm nép sát vào người Phú:
− Và anh đã ghét em phải không?
Phú vừa nồng nàn, vừa quả quyết:
− Anh yêu em.
Im lặng như tờ trong chốc lát, anh khẽ hỏi:
− Vậy em có yêu anh không?
Hạnh Lâm dịu dàng nhưng thật nghiêm nghị:
− Có. Em yêu anh.
Phú dìu cô vào nhà và nâng gương mặt cô lên. Úp mặt vào ngực Phú Hạnh Lâm phụng phịu:
− Anh còn giữ ý định ra đi nữa không?
Vuốt tóc cô, Phú nói:
− Có chứ. Nhưng với điều kiện phải có em đi cùng.
Hạnh Lâm đan những ngón tay mình vào tay anh. Trong bóng tối âm ẩm của màu thiếc lúc trời chưa sáng, gương mặt Phú như một pho tượng, nhưng đôi mắt anh sáng ngời hạnh phúc.
Hạnh Lâm thì thầm:
− Em sẽ đi cùng anh cho đến hết đường đời.
− Ôi! Thật chứ Hạnh Lâm? Chúng mình sẽ làm đám cưới trước cả Thái và chị Hạnh San. Cưới xong, em muốn đi nghỉ mát ở đâu? Phú vẫn ôm vai Hạnh Lâm – Anh có cậu bạn cũng có nhà hàng ở Đà Lạt, chúng mình sẽ về Đà Lạt nghĩ nhé. Ở đó có đồi thông và suối Cẩm Ly tuyệt đẹp.
− Em đã nói rồi. Anh đi đâu em cũng theo mà – Hạnh Lâm vẫn nép vào vai Phú.
Chương trước
Mục lục
Dưới Ngàn Thông
Trần Thị Bảo Châu
Dưới Ngàn Thông - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=duoi_ngan_thong__tran_thi_bao_chau