Điệu Ru Mùa Hạ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9 -
ĩnh Tuyên đứng yên, thoáng bối rối, ông ta chưa biết xử trí với người phụ nữ tâm thần này thế nào thì chị đã lên tiếng:
- Tôi xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay sáng mai. Xin ông cứ yên tâm.
Vĩnh Tuyên nhìn chị chăm chú. Trong ánh mắt đó, lóe lên một sự kinh ngạc tột cùng. Kinh ngạc vì sự phản ứng dịu dàng đúng mực của một người tâm thần. Ông vẫn quen nghĩ chị không hề có ý thức.
Lần đầu tiên ông thấy bối rối trước một người phụ nữ. Bối rối vì không biết cư xử sao cho thích hợp. Ông buông một tiếng lúng túng:
- Tôi xin lỗi.
Ngay lúc đó, Hương Phi đi nhanh đến, ôm lấy Vân Trinh như che chở:
- Ông muốn mắng nhiếc gì tôi cũng được, nhưng xin đừng đụng đến chị tôi. Ngày mai tôi sẽ đưa chị ấy rời khỏi đây.
Vân Trinh gỡ tay Hương Phi xuống. Cử chỉ chị thật đĩnh đạc:
- Dù sao tôi cũng xin lỗi, những ngày ở đây tôi đã làm phiền ông nhiều quá. Tôi không biết nói sao để cám ơn ông. Nhưng tôi không khi nào quên lòng tốt của ông.
Chị nhẹ nhàng chào Vĩnh Tuyên rồi đi về phòng mình. Hương Phi vội đi theo, tay cô choàng ngang người chị. Nhìn hai chị em có một cái gì đó như nương tựa vào nhau, với một vẻ yếu đuối.
Cả hai đã đi về cuối hành lang, và biến mất sau cánh cửa phòng. Nhưng Vĩnh Tuyên vẫn còn đứng yên. Sự xuất hiện bất ngờ, và phản ứng yếu đuối của Vân Trinh làm ông bị chấn động. Một cảm giác nao nao khó tả làm ông không thể giận dữ hay thẳng thừng với chị. Thậm chí tiếc là mình đã nói những câu nặng nề đó.
Nếu cư xử thẳng thay với một phụ nữ như vậy, thì có cái gì đó hèn hèn, không phải là một người đàn ông.
Sáng hôm sau, Vĩnh Tuyên đi xuống phòng con gái. Ba người đã thức và đang dọn giường. Thấy ông, Vân Trinh ngồi thẳng lên, như chờ một cuộc nói chuyện nặng nề. Vẻ đề phòng đó cũng tương tự trên nét mặt của Hương Phi. Chỉ có bé Lam là vô tư đu lấy cổ ông mà nhõng nhẽo.
Nhìn cảnh xúm xít thân mật giữa ba người, Vĩnh Tuyên càng thấy mình vô lý, nếu phá nát tổ ấm nhỏ bé này. Ông nhẹ nhàng ra lệnh cho Hương Phi:
- Cô đưa nó xuống dưới đi, tôi muốn nói chuyện với chị cô.
Thấy vẻ phản đối loé lên trong mắt cô, ông khoát tay:
- Đừng lo, tôi không nói gì quá đáng đâu, cô ở đây chúng tôi khó nói chuyện lắm.
Hương Phi miễn cưỡng đi ra. Nhưng vẫn phảng phất vẻ lo ngại.
Khi cả hai ra ngoài rồi, Vĩnh Tuyên đến ngồi xuống giường bé Lam, đối diện với Vân Trinh:
- Tối qua tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cô. Thật ra tôi không cố ý xúc phạm, cô có thể quên những gì đã nghe không?
Vân Trinh ngước lên, lắc đầu:
- Tôi không nghĩ gì về ông cả, chỉ lấy làm tiếc.
- Cô tiếc cái gì?
- Tính tôi rất sợ làm phiền người khác. Tôi không muốn mình là gánh nặng của ai. Thế mà lại làm người khác khó chịu. Tôi …
Vĩnh Tuyên chặn lại:
- Cô lầm rồi, những ngày qua, tôi không hề có cảm giác đó với cô.
Vân Trinh cười nhẹ. Khi cười như vậy, khuôn mặt chị thật dịu hiền, trong sáng. Chị ngước lên nhìn Vĩnh Tuyên, rồi lại cuối xuống với một vẻ ẩn nhẫn:
- Khi tôi bắt đầu nhận thức được xung quanh, tôi vẫn luôn tự hỏi mình làm vậy là đúng hay sai.
- Đúng sai cái gì?
- Về chuyện tôi đã về đây. Vào nhà một người lạ và trở thành áp lực của em tôi, làm gánh nặng cho ông. Tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc thay đổi. Nhưng ý nghĩ đó chưa định hình cụ thể, thì xảy ra chuyện hôm qua.
- Đó chỉ là một phút nóng giận, coi như tôi đã hiểu sai, tôi thật tình xin lỗi.
Vân Trinh lắc nhanh đầu như ái ngại:
- Ông đừng nói thế, tôi chỉ ngại thêm. Ông có biết không, trưa hôm qua khi về đến nhà, ông hoảng hốt khi thấy bé Lam ngồi với tôi, lúc đó tôi mới nhận rõ hết sai lầm của mình.
Vĩnh Tuyên nhìn chị chăm chú:
- Cô tỉnh táo lúc nào vậy Vân Trinh? Ý tôi muốn nói là cô đã bình thường từ lúc nào?
- Hình như là lâu rồi. Nhưng lúc còn trong bệnh viện, tôi bị nỗi buồn đeo đẳng mãi, và không muốn tiếp xúc với thế giới xung quanh. Lúc đó tôi rơi vào trạng thái hư hư thực thực, không biết mình là người như thế nào. Đó là lý do tại sao tôi hay im lặng.
- Có nghĩa là, nhà tôi là nơi cần thiết cho cô, vì ở đây cô mới thoải mái, mới nhận ra cô bình thường như bao người khác.
Vân Trinh nói nhỏ:
- Tôi rất thương bé Lam. Khi con tôi chết, nó cũng trạc tuổi con ông. Tôi khao khát ở gần nó lắm, thật ra tôi không làm hại con bé đâu.
- Tôi biết điều đó. Nếu hôm qua tôi làm cô buồn, thì đừng giận tôi, Vân Trinh ạ. Coi như mọi việc đều bình thường, đừng đi đâu nữa nhé.
Vân Trinh lắc đầu:
- Tôi nói vậy là để ông đừng trách Hương Phi, chứ không phải thanh minh cho tôi. Dù sao thì tôi cũng không có lý do gì ở lại. Đã chuẩn bị xong rồi.
Vĩnh Tuyên chợt đưa mắt nhìn quanh. Bây giờ ông mới thấy chiếc vali gọn gàng đặt ở góc phòng. Ông lắc đầu dứt khoát:
- Cô sẽ không đi đâu cả, đừng phá vỡ thế giới yên ổn. Tôi không muốn có sự mất mát nào trong nhà này Vân Trinh ạ.
Thấy chị định lắc đầu, ông nói tiếp:
- Mọi người đã quen với sự có mặt của cô, con gái tôi cũng bắt đầu thấy cô là cần thiết. Nếu cô và Hương Phi bỏ đi, ngôi nhà này sẽ lạnh lẽo như trước kia. Chị em cô đã cho nó sinh khí thì đừng lấy mất nó.
Vân Trinh lắc đầu:
- Ông đừng phóng đại như thế. Thật ra, tôi muốn rời khỏi đây để tìm lại chính mình. Ở đây tôi thấy ngột ngạt quá.
Vĩnh Tuyên nhíu mày:
- Tại sao cô có cảm giác đó, trong khi tôi muốn chị em cô phải hoàn toàn sung sướng.
Vân Trinh cười tư lự:
- Người ta chỉ hoàn toàn sung sướng khi là người tự do, được ở một nơi là của mình. Tôi cảm thấy tù túng và luôn có tâm trạng hờ tạm.
Vĩnh Tuyên bắt đầu hiểu lý do của chị. Nhưng càng hiểu thì ông càng thấy bất lực. Thật ra thì ông cần chị em Hương Phi hơn là họ cần gia đình này. Vân Trinh không hiểu rằng sự có mặt của chị em cô đã mang lại cho ngôi nhà vốn lặng ngắt này một ngọn lửa đầm ấm. Mà khi đi xa về, ông thấy hạnh phúc vì không khí gia đình.
Trước đây, ngay cả sự im lặng của Vân Trinh cũng tạo cho ông cảm giác êm đềm. Một sự bình yên dễ chịu mà từ lúc mẹ bé Lam mất, ông luôn đi tìm ở ngoài.
Vĩnh Tuyên nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt. Trông cô ta đằm thắm duyên dáng. Giờ đây cô ta hiện ra trước mắt ông với một con người khác. Có nhân cách riêng chứ không còn là một bệnh nhân mờ nhạt.
Bất giác, Vĩnh Tuyên thở dài:
- Nếu tôi nói là tôi rất cần chị em cô, cô sẽ nghĩ sao?
- Tôi cám ơn nhiều lắm, nhưng xin đừng làm tôi khó xử.
- Không ngờ chỉ một phút nóng giận, tôi đã phá tan sự đầm ấm quanh tôi, đừng để tôi phải hối hận, Vân Trinh.
- Không phải tôi rời khỏi đây vì giận, ông hiểu sai rồi. Đêm qua tôi và Hương Phi nói chuyện với nhau, chính nó cũng có cảm giác bất ổn như tôi.
Vĩnh Tuyên nín lặng một lát. Khá lâu ông ngước lên, khuôn mặt trầm ngâm:
- Thật ra khi ở đây, cô không phải sống dựa vào tôi, mà là gia đình tôi phải trả nợ cô. Bây giờ cô tỉnh táo rồi, tôi muốn nói để cô hiểu. Chuyện xảy ra tai nạn lúc đó …
Vừa nghe nói đến đó, vẻ mặt Vân Trinh thoắt thay đổi hẳn. Có một vẻ gì đó như đau đớn. Sự đau khổ vì bị khơi gợi. Chị nói nhanh:
- Tôi đã biết rồi. Khi gặp lại Vĩnh Tường là tôi nhớ tới hình ảnh đó. Tôi không kết án cậu ấy, nhưng cũng không muốn nhớ, xin ông đừng nhắc lại nữa, đừng bao giờ nhắc.
Đến lượt Vĩnh Tuyên ngạc nhiên:
- Cô đã biết chuyện đó à?
- Lần đầu khi cậu ta vào bệnh viện, tôi nhận ra cậu ta ngay. Ông đừng nghĩ một người tâm thần là quên hết quá khứ. Tôi không quên gì đâu, có điều không muốn nhắc lại. Tôi không muốn Hương Phi nó buồn.
Vĩnh Tuyên ngẩn người nhìn Vân Trinh. Cô nghĩ gì khi gặp lại người có liên quan đến tai họa của mình. Ông muốn hỏi, nhưng sợ chị xúc động, nên lại lặng thinh.
Nhưng chính Vân Trinh nói một cách thành thật:
- Lúc đó tôi không làm chủ được mình, chỉ hoàn toàn dựa vào Hương Phi. Dần dần tôi cảm thấy muốn rời khỏi đây…
- Cô ghét chúng tôi?
- Không, tôi không vô lý thế đâu. Ngược lại, tôi thấy gia đình ông cư xử rất quân tử. Và tôi không muốn vì trả nợ mà ông phải cưu mang. Chẳng lẽ ông trả nợ chị em tôi suốt đời, trong khi ông thì nợ nần gì đâu.
“Cô ta suy nghĩ giống hệt Hương Phi. Cả hai chị em đều tự trọng như nhau”. Vĩnh Tuyên nghĩ trong đầu, ông đăm đăm nhìn Vân Trinh. Vừa cảm phục, vừa không hài lòng. Ông thích chị em họ hoàn toàn dựa vào ông hơn.
Vân Trinh có vẻ bối rối khi thấy cái nhìn đó. Nhưng không giống như Hương Phi, thường quay mặt chỗ khác, hoặc thẳng thắng nhìn trả lại, chị chớp mắt nhìn xuống. Không phải e thẹn rụt rè, mà là chấp nhận để người khác quan sát mình.
Hai người lặng thinh khá lâu, cuối cùng Vĩnh Tuyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Tôi hiểu tâm lý nặng nề của cô, cô có thể ra đi lúc nào cô muốn. Nhưng thời gian này xin đừng làm gì cả. Vài ngày nữa tôi đi nước ngoài, có lẽ công việc bắt phải ở lại khá lâu, bao giờ tôi về hãy quyết định.
- Vâng, tôi sẽ chờ ông.
Vĩnh Tuyên suy nghĩ một lát, rồi nói thêm:
- Nếu cô thương được con gái tôi, thì tôi rất biết ơn cô. Vì vậy khi muốn sống thanh thản cho cô, cô hãy nghĩ đến một đứa bé mà mình đã lỡ làm cho nó quyến luyến. Lúc đó tự cô hãy chọn lựa.
Ông đứng dậy đi ra khỏi phòng. Và ra ban công nhìn xuống sân tìm bé Lam. Đập vào mắt ông là cảnh quấn quít giữa ba người. Bé Lam ngồi sát bên Hương Phi. Vĩnh Tường ngồi đối diện phía bên chậu kiểng. Cả hai đang chăm chú nghe con bé nói gì đó, hoàn toàn không để ý xung quanh.
Tự nhiên Vĩnh Tuyên thở dài, rồi quay vào. Ông nhận ra giữa mình với Hương Phi có một sự chênh lệch quá xa về tuổi tác. Dù có nghĩ đến chuyện nghiêm chỉnh, cũng khó mà hòa hợp nhau được. Vĩnh Tường hãy còn trẻ trung, đầy sức sống, sẽ dễ thông cảm nhau hơn.
Vĩnh Tuyên lẳng lặng đi vào phòng mình. Lần đầu tiên ông thấy buồn về Hương Phi. Ông lặng lẽ nhớ lại buổi tối trên sân thượng. Rồi tự trách mình nông nổi. Đã có lúc ông nghĩ sẽ yêu cô, chọn cô thay vị trí của Diễm Huyền. Nhưng phản ứng của cô làm ông chùng lại. Và bây giờ thì thất vọng hoàn toàn. Đó không phải là sự đau đớn của tình cảm, mà là lý trí không cho phép ông tiếp tục phiêu lưu.
Trước khi đi một ngày, Vĩnh Tuyên quyết định sẽ nói chuyện với Hương Phi. Chiều nay ông đi một mình đến trường cô dạy để đón cô. Thoạt thấy ông, Hương Phi lúng túng đến đỏ mặt. Cô vừa thích, vừa sợ sự gần gũi riêng tư này. Cô ngập ngừng đi về phía xe:
- Ông chủ đi một mình đấy à? Bé Lam đâu?
- Có người đón nó rồi, cô lên xe đi.
- Vâng.
Thấy Hương Phi định ngồi ở băng sau, Vĩnh Tuyên nói như ra lệnh:
- Cô ngồi phía trước cho dễ nói chuyện.
Vừa nói ông vừa quan sát cử chỉ ngượng ngập của cô. Theo ông thì đó là thái độ miễn cưỡng. Và ông quyết định khôi phục lại quan hệ xa cách giữa ông chủ và cô gia sư như trước đây. Giọng ông mềm mỏng nhưng xa vời:
- Mình đi một vòng nhé, tôi cần nói chuyện với cô.
- Vâng.
Vĩnh Tuyên liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, trước khi bật công tắc xe, rồi ông giữ một vẻ nghiêm nghị lạnh lùng:
- Cô có cảm thấy đi thế này là khó chịu không?
- Dạ… sao cũng được.
- Vậy thì nói về chuyện gần đây giữa tôi và cô. Cô còn nhớ buổi tối trên sân thượng chứ?
Dĩ nhiên Hương Phi không quên nổi. Lâu nay cô nhớ lại với cảm giác vừa thơ mộng vừa khó chịu. Cô không lý giải nổi. Bây giờ thì cảm giác thứ hai nổi dậy nhiều hơn. Và cô nói như lảng tránh:
- Xin ông đừng nhắc lại nữa.
- Ngược lại, đó là một ký ức không thoải mái, thà cứ nói ra rồi xóa bỏ, còn hơn để trong lòng rồi thấy nặng nề.
- Tôi biết lúc đó ông có tâm lý không bình thường.
- Cứ cho là như vậy. Và điều đó đã xóa đi sự tôn trọng của cô đối với tôi, phải không?
Hương Phi lưỡng lự một lát, rồi nói nhỏ:
- Bao giờ ông cũng là ông chủ trong mắt tôi.
- Nếu cô đã nghĩ vậy, thì hãy nói chuyện thẳng thắng với nhau nhé Hương Phi.
Hương Phi hơi tò mò quay lại nhìn ông:
- Vâng.
- Tôi muốn lý giải về hành động của tôi đêm đó.
- Vâng.
- Vậy thì cô nói thật ý nghĩ của cô đi, cô đã nghĩ gì?
Hương Phi nói thành thật:
- Tôi nghĩ lúc đó ông không bình thường. Có thể ông nhớ lại vợ ông, hay chị Huyền. Và ông muốn tìm hình ảnh họ qua tôi.
- Tại sao cô nghĩ vậy?
- Vì ông đã muốn tôi ăn mặc sang trọng, có vẻ một phụ nữ quí phái, điều đó hoàn toàn không giống tôi ngày thường.
- Cô không bị xúc phạm chứ?
Hương Phi nói nghiêm trang:
- Tôi thông cảm với cái buồn của ông, nên không nghĩ về tôi.
- Vậy tại sao lúc đó cô có vẻ sợ?
Hương Phi làm thinh. Rồi nhớ tới cái hôn của ông ta, cô lại đỏ mặt. Giọng cô hấp tấp:
- Tôi không quen như vậy, từ đó giờ tôi chưa làm vậy bao giờ.
Sự thú nhận thơ ngây của cô khiến Vĩnh Tuyên thấy mình đểu và lố bịch đến mức khó chấp nhận. Ông thoáng cau mặt, một cử chỉ tự không bằng lòng mình:
- Tôi ngàn lần xin lỗi cô, Hương Phi ạ.
- Dạ… không sao. Tôi cũng không phong kiến lắm đâu.
- Đó là hành động đáng trách duy nhất của tôi, tôi thề như vậy.
- Dạ, tôi không chấp nhất đâu ạ.
Hương Phi thấy mình nói chuyện có vẻ khuôn sáo quá. Nhưng cô muốn nói cho qua chuyện hơn là phanh phui nó. Vì nhớ lại cô thấy xấu hổ chứ chẳng lãng mạn gì.
Vĩnh Tuyên không nghĩ như cô, ông muốn phân tích đến ngọn nguồn hơn:
- Thật ra đã có lúc tôi nghĩ đến cô. Tôi nhìn những gì cô làm cho gia đình tôi, và tôi muốn chọn cô cho con gái tôi. Tất nhiên không chỉ đơn thuần như vậy, còn có cảm xúc của tôi đối với cô nữa.
Hương Phi không chú ý đến câu nói sau cùng đó. Cô đang nhớ lại những gì Diễm Huyền nói với cô: “Anh ta chỉ tìm một người để nuôi con anh ta thôi”. Nhưng cô nghĩ để mà nghĩ, chứ hoàn toàn không thấy giận.
Vĩnh Tuyên không hiểu tâm trạng của Hương Phi, ông ta tiếp tục sự thú nhận:
- Nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Chúng ta còn một khoảng cách khó vượt qua được, đó là tuổi tác và tính cách.
Hương Phi nói nhỏ:
- Ông nghĩ chi xa thế?
- Ở tuổi tôi, bắt buộc phải nhìn đến tất cả mọi khía cạnh. Hai lần đổ vỡ đã làm cho tôi nghiêng về lý trí hơn. Cô còn trẻ lắm, sau này ở vào tuổi tôi, cô sẽ hiểu.
Đầu óc Hương Phi trở nên mù mờ trước những lập luận quá lý trí của ông. Cô chỉ biết vâng hoặc gật đầu, để chứng tỏ mình đang nghe.
Vĩnh Tuyên không biết Hương Phi không cảm nhận hết được những điều ông nói. Thấy cô chăm chú nghe, ông yên tâm và muốn giải bày cho hết:
- Rất may là tôi đã biết dừng lại, nếu không, sự kéo dài sẽ gây thêm bi kịch khác, sẽ đau khổ cho cả hai.
Hương Phi mở to mắt, nhìn ông chăm chú:
- Tại sao quen với tôi sẽ đau khổ cho cả hai? Tại sao lại là bi kịch?
- Vì chúng ta cách nhau xa quá. Tôi lớn tuổi rồi, không thể có sự nồng nhiệt của tuổi trẻ. Còn cô thì còn sôi nổi lắm. Sống với tôi, cô không chịu nổi đâu. Chỉ toàn là bổn phận.
“Có lẽ chị Huyền đã thấy trước điều đó, nên đã dứt khoát chia tay. Những người lớn tuổi luôn tính toán lý trí”. Hương Phi nghĩ lẩn thẩn một mình. Cô thấy chán quá, và buồn vô cùng. Nói chuyện với Vĩnh Tuyên không có gì vui như Vĩnh Tường. Dù hay đốp chát với anh ta, nhưng lại vui hơn là phân tích lý lẽ như những cụ già.
Như đọc được ý nghĩ của cô, Vĩnh Tuyên nói tiếp:
- Khi cô tiếp xúc với Vĩnh Tường, cô thấy vui vẻ hơn phải không. Có thể cười đùa cãi cọ. Những cái đó chỉ có tuổi trẻ mới có. Còn những người lớn như tôi thì chỉ toàn trách nhiệm.
Hương Phi phản đối:
- Ông đừng nghĩ người trẻ là không nghĩ đến trách nhiệm, không phải đâu.
- Cũng như cô, luôn sống vì trách nhiệm phải không? Trước đây cô như héo hắt đi vì gánh nặng. Ở nhà thì là bé Lam, còn trong bệnh viện thì là chị cô.
- Sao ông biết?
- Không nói ra không có nghĩa là vô tâm, tôi đã thấy sự thay đổi rất rõ ở cô.
Hương Phi quay hẳn người lại, ngạc nhiên:
- Tôi thay đổi à? Không bao giờ, tôi vẫn làm công việc như cũ, chỉ khác là bây giờ có thêm chị Trinh lo thôi.
Vĩnh Tuyên chợt mỉm cười:
- Khi có Vân Trinh và Vĩnh Tường, tôi mới thấy cô chỉ là đứa trẻ. Một đứa trẻ thích được vui đùa, cần sự che chở của người lớn. Trước đây cô bị bổn phận làm cho mòn mỏi đi. Cô làm tôi tội nghiệp, cô bé ạ.
Hương Phi ngơ ngẩn nhìn Vĩnh Tuyên:
- Không ngờ ông quan tâm đến tôi nhiều như vậy.
Cô muốn nói cô đã rất đau khổ vì sự cư xử lạnh lùng trước đây. Nhưng không sao nói được. Vĩnh Tuyên vừa bảo là cô và ông ta không hợp nhau, thì nói làm gì.
Vĩnh Tuyên nói như kết thúc câu chuyện:
- Hôm nay nói ra rồi, tôi thấy rất thanh thản. Tôi muốn cô cũng vậy. Hãy quên chuyện trước đây đi. Coi như nó không hề xảy ra, được không Hương Phi?
Làm sao mà quên được. Bây giờ biết ông ta chỉ coi mình như đứa con nít, và hoàn toàn không có tình cảm gì với mình, cô đâm ra hụt hẫng, thất vọng. Thà ảo tưởng mà lại hay hơn.
Hương Phi không khóc được, nhưng lại thấy buồn thấm thía. Mối tình thầm kín lãng mạn mà cô tưởng tượng trước đây, bây giờ bị phủ nhận thẳng thắn. Không còn gì để mà mơ mộng nữa.
Hương Phi lặng thinh suy nghĩ mông lung. Và Vĩnh Tuyên, những gì cần nói đã nói hết, nên cũng im lặng. Ông vốn cũng không thích nói chuyện phiếm như Vĩnh Tường, nên ở bên cạnh ông thường là không khí nhẹ nhàng trầm trầm. Đó là điều dễ làm cho tâm hồn mơ mộng của Hương Phi mặc sức tưởng tượng.
Khi về nhà, Hương Phi gặp Vĩnh Tường trên hành lang. Cô gượng cười với anh ta một cái, rồi đi tránh qua một bên. Anh ta bèn chận cô lại:
- Sao buồn vậy, Hương Phi?
- Không có gì cả.
- Không có gì sao lại buồn, có gì thì nói với tôi đi.
Hương Phi chợt đứng lại, dấm đẳng:
- Bộ có chuyện gì mới buồn được sao? Tại tôi không thích vui nữa nên buồn đấy, được không?
Vĩnh Tường nhướng mắt, nhún vai một cái:
- Nói vậy thì không có gì để hỏi được nữa. Thôi vậy, chúc cô mau hết buồn.
Hương Phi đi về phòng thay đồ rồi rút lên sân thượng ngồi một mình. Cô nhìn đăm đăm về phía bộ bàn ghế và miên man nhớ lại buổi tối hôm đó. Bây giờ không là cảm giác buồn quay quắt, sao vẫn làm cô thấy long đong.
Hôm sau Vĩnh Tuyên đi. Khi cô ở trong trường về thì không thấy ông. Cảm giác trống rỗng lại xâm chiếm lấy cô. Vì biết từ nay mình chẳng còn gì để mong chờ nữa.
Buổi tối Vân Trinh đọc truyện cho bé Lam nghe. Còn Hương Phi thì ngồi bó gối trên giường, ủ rũ một mình.
Cho bé Lam ngủ xong, Vân Trinh bước qua ngồi cạnh Hương Phi:
- Em làm sao vậy?
Hương Phi ngồi yên phân vân. Cô không nghĩ mình sẽ nói ra điều này với ai, nhất là với cô chị vừa mới hết bệnh này. Và cô nói lãng đi:
- Hôm nay ở trường nhiều chuyện bực quá, em thấy khó chịu.
- Nói với chị được không?
- Cũng chẳng có gì đâu chị.
Nói xong câu đó, cô đột ngột cảm thấy một sự bực bội không sao chịu nổi. Và cô nói ngay ý nghĩ chợt đến:
- Em nghĩ mình đừng ở đây nữa, được không chị, hai chị em tìm chỗ khác, như mình đã tính hôm trước, em đã đổi ý rồi.
Vân Trinh có vẻ bị bất ngờ:
- Nhưng sau đó mình đã thỏa thuận không đi, sao tự nhiên em muốn bỏ?
- Em có cảm giác nếu ở lại, em sẽ chết ngộp mất.
- Vì sợ ông ấy làm chị buồn à? Không có đâu!
Hương Phi thấy khựng lại ngay. Cô biết mình không đủ can đảm nói với Vân Trinh sự thật. Sự buồn khổ của cô chắc chắn sẽ làm Vân Trinh khổ tâm. Cô không thể ích kỷ, nhưng mà…
Tự nhiên cô thở dài:
- Có thể ông ta sẽ không dám nói nặng chị. Nhưng cảm giác ở nhờ khiến em khó chịu.
Vân Trinh mỉm cười:
- Em bất thường quá, mới đây em còn nói với chị em không muốn xa bé Lam. Em là người quyến luyến căn nhà này hơn cả chủ nó. Không thể trong vài ngày đã đổi ý, nếu không có chuyện gì ghê gớm, em nói thật đi.
Hương Phi cúi đầu ủ rũ:
- Em chỉ thấy chán, rủi mai mốt có chuyện gì, họ lại coi mình là gánh nặng.
Vân Trinh dịu dàng:
- Chị nhớ Vĩnh Tuyên có nói một câu, chính câu đó làm chị thấy quý ông ta. Ông ta bảo chị em mình làm cho căn nhà này đầm ấm, có sinh khí. Và ông ta cần mình. Điều đó thì chị rất tin.
Hương Phi kêu lên:
- Nếu có điều đó, thì chẳng qua ông ta muốn có người giữ con. Hoặc vì muốn trả nợ cho mình.
- Giữ con cho ông ta thì đã sao hả em. Chị không quan tâm tới thân phận trong nhà này. Chị thích làm vú nuôi của bé Lam, bao giờ ông ta có vợ, mình sẽ rời khỏi đây.
Vân Trinh quay qua nhìn bé Lam, cặp mắt trở nên long lanh hiền dịu. Đó là cái nhìn rất đặc trưng của chị khi hướng về con bé:
- Chị thèm có đứa con nít để thương nó, săn sóc nó, coi như nó thế cho bé Hạnh của chị.
Tự nhiên Hương Phi chùng xuống. Nếu vì cảm xúc của mình mà tước mất niềm vui của Vân Trinh, thì quá là ích kỷ.
Trước đây cô cũng từng không nỡ bỏ đi, vì tội nghiệp bé Lam. Bây giờ đến lượt chị Trinh. Mà cô hiểu, đối với một người mẹ mất con, thì sự mất mát đó sẽ là không nhỏ. Và không có lý do gì để cô buộc chị ra khỏi nhà này, trừ phi tự chị muốn, hoặc Vĩnh Tuyên đuổi. Thật ra bé Lam mất mẹ nhưng không đến nỗi bất hạnh.
Ý nghĩ đó làm cho tâm trí Hương Phi quân bình lại. Cảm giác bức xúc qua đi. Cô chưa biết làm gì để trốn chạy nỗi buồn của mình. Nhưng cứ tạm thời thỏa hiệp với hoàn cảnh.
Vân Trinh chợt lên tiếng, kéo Hương Phi trở lại thực tế:
- Vĩnh Tường nói với chị là cậu ta chọn em. Một người như vậy chị không mong muốn gì hơn. Đó là một trong những lý do làm chị không muốn em đi.
Hương Phi lắc đầu lập tức:
- Nếu phải thương một người, thì người đầu tiên em loại trừ là anh ta.
- Sao vậy?
- Đó là người gây cho em ấn tượng kinh khủng nhất, chị không hiểu đâu.
Vân Trinh cười, hoàn toàn không tin:
- Một người cư xử có tình như thế, mà là sự kinh khủng cho người khác thì khó tin thật.
- Chị chỉ thấy những ưu điểm trước mắt của anh ta. Còn những gì tồi tệ thì chị không cách nào thấy được đâu.
Vân Trinh mỉm cười:
- Thế em thì thấy à, thấy bằng cách nào vậy?
Hương Phi biết mình bị chọc, nhưng không cười nổi. Làm sao cô dám nói với chị mình, rằng có lúc anh ta muốn cưỡng bức cô, dí cô vào đường cùng. Dù bây giờ chơi thân với anh ta, nhưng cô không bao giờ xóa được ấn tượng đó.
Thấy Hương Phi không nói gì, Vân Trinh nói như nhận xét:
- Chị thấy em với anh ta rất giống nhau. Thích đấu trí, châm chọc người khác. Thích nói đùa. Và nhất là cùng hoạt động nghệ thuật. Mỗi lần nghe hai người nói chuyện với nhau, chị càng nhận ra hai người rất hợp.
- Đốp chát nhau tới bến mà là hợp à? Em và anh ta mà sống với nhau, chắc nhà cửa bay mất.
- Không đến nỗi đâu, hai người hợp nhau sống chung sẽ hạnh phúc, còn tính cách khác nhau sẽ không có sự hòa hợp được đâu, sống như thế vô vị lắm.
Sao chị Trinh nói giống Vĩnh Tuyên thế. Ông ta cũng đã bảo cô như vậy. Và đó là lý do khiến ông không thích được cô.
Vân Trinh không để ý nét mặt buồn bã của Hương Phi, chị chỉ mãi nghĩ tới Vĩnh Tường:
- Chị nhớ lúc cậu ta bồng bé Hạnh vào bệnh viện, cậu ta có vẻ đau đớn như nó là con mình. Đó là một người nhạy cảm, chứ không phải vì trách nhiệm suông. Có lẽ em với cậu ta có duyên với nhau, nên mới xui khiến gặp nhau như vậy.
Hương Phi khẽ nhăn mặt:
- Chị là người lớn nên nhìn anh ta theo góc độ khác. Còn em thì khác, có dí súng vào đầu, em cũng chịu chết chứ không phải chọn anh ta.
- Đừng khích động quá em, lỡ sau này đổi ý thì sao?
- Thì em sẽ không nói. Nhưng nếu nói chuyện với anh ta, chị đừng nhắc tới em nữa nhé.
- Trong chuyện này, em có vẻ trẻ con quá.
Hương Phi không trả lời. Nếu mà chị Trinh biết được là cô đang thất tình, thì chắc sẽ bỏ ý định gán ghép cô cho con người hai mặt đó. Cô đang buồn quá nên không cảm nổi ưu điểm của anh ta.
Hương Phi ngồi trên phiến đá, đăm đăm nhìn dòng nước chảy dưới chân. Cô nhớ lúc đi học, cô đã đi với bạn bè đến đây. Lúc đó còn vô tư nhào xuống suối tắm. Bây giờ đi với cả nhà, thật ra có thể tắm thoải mái nếu muốn. Nhưng cô đang chán đời, và cuộc đi chơi này hoàn toàn hết sức miễn cưỡng.
Tiếng cười của bé Lam vẳng đến, làm Hương Phi quay qua nhìn. Ở đằng kia, con bé đang ngồi ngâm mình dưới nước. Chị Vân Trinh đứng giữ nó, và Vĩnh Tuyên ngồi phía trên. Ông ta cầm giày cho chị Trinh và con bé. Trông họ như một gia đình hạnh phúc.
Hương Phi nhìn Vĩnh Tuyên hơi lâu. Cái nhìn của ông hướng về chị Trinh sao mà… làm cô nhớ hình ảnh trước kia. Cô đã bắt gặp ông nhìn Diễm Huyền giống như thế. Có cái gì đó âu yếm, hạnh phúc. Hình như ông ta chỉ mơ ước những người phụ nữ từng trải, chứ không phải những cô gái trẻ tuổi. Cô biết ông cần mẫu người có thể hy sinh và chịu đựng.
Cô không biết mình có chịu đựng giỏi hay không, nhưng có lúc cô thích là người lớn tuổi, già dặn trong cuộc sống để Vĩnh Tuyên cũng nhìn cô như thế.
Chợt một chai nước suối rơi lơ lửng trước mặt Hương Phi. Cô giật mình ngước lên, rồi quay ra phía sau. Vĩnh Tường đứng sau lưng cô từ lúc nào không biết. Anh ta nhảy xuống phiến đá gần đó, ngồi song song với Hương Phi, ấn chai nước vào tay cô:
- Từ sáng giờ cô lặng lẽ như nữ tu, buồn chuyện gì?
Hương Phi mở nắp chai, uống một ngụm. Động tác của cô có vẻ lãng tránh, nhưng Vĩnh Tường không phải là khờ khạo, anh ta vẫn ngó cô riết róng:
- Buồn gì thì nói đi, để trong lòng khổ lắm.
- Sao anh biết tôi buồn?
- Cô có nét mặt dễ đọc quá, làm sao qua mắt được tôi. Gần đây mặt mày lúc nào cũng rầu rĩ như thất tình. Tôi có ý đưa chị em cô đi chơi, nhưng hình như không khí này cũng không tác động được đến cô. Có chuyện gì nói đi.
Hương Phi quay mặt chỗ khác:
- Nếu tôi có buồn thì người để nói chắc chắn không phải là anh rồi.
- Ngược lại, người mà cô có thể trút và được chia xẻ tận tình nhất chỉ có thể là tôi. Cô không nhận ra đó thôi.
Bất giác Hương Phi bĩu môi:
- Với anh, chỉ có thể đốp chát nhau thôi, khi nào tôi cần luyện cho miệng lưỡi độc địa, tôi sẽ tìm đến anh.
Vĩnh Tường cười lớn:
- Đó cũng là một hình thức cô cần tôi rồi, đâu phải với ai người ta cũng có thể chanh chua. Lúc cô gai góc là lúc cô sống thật với mình nhất. Rất hân hạnh nếu cô thích gây gổ với tôi.
“Mình nói cái gì anh ta cũng nói theo được” Hương Phi nghĩ thầm, cô buông thõng:
- Nhưng giờ tôi không có nhu cầu gây gổ.
- Tốt, vậy thì nói chuyện dịu dàng với nhau, cô có chuyện gì buồn, nói đi.
Hương Phi nhăn mặt:
- Anh vô duyên thật đó, tự nhiên bám theo hỏi người ta có chuyện gì buồn. Nếu có thì mắc mớ gì đến anh chứ.
Vĩnh Tường tỉnh bơ:
- Không phải ai cũng được diễm phúc đó đâu. Có một người quan tâm mình, thật lòng chia sẻ với mình, cái đó hạnh phúc lắm, đừng coi thường.
- Nhưng mà tôi không có buồn.
- Lời nói dối vụng về.
Hương Phi thở dài. Thật không làm sao thoát được sự đeo đẳng chăm bẩm của anh ta, trong khi cô thì chỉ thích ngồi một mình. Cô bèn đứng dậy:
- Tôi ra xe ngủ một chút đây.
- Tại sao phải ngủ lúc này, đêm qua cô thức làm gì?
- Đọc sách.
- Nếu mệt thì sao lúc sáng không nói, để ra đây rồi ủ rủ như con mèo, cô làm tôi mất hứng.
- Thế thì tôi xin lỗi.
Hương Phi định đi lên, nhưng Vĩnh Tường đã ngang nhiên giữ tay cô lại:
- Tôi biết ý nghĩ của cô đấy, cô có thể giấu chị cô, nhưng không giấu được tôi đâu.
Điệu Ru Mùa Hạ Điệu Ru Mùa Hạ - Hoàng Thu Dung Điệu Ru Mùa Hạ