Chương 9 -
ối thứ bảy, Hoàng Thúy ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tám giờ rưỡi rồi mà Quốc Uy vẫn chưa tới. Trong phòng chỉ có mình cộ Hương Chi đã đi chơi với anh Hoài từ chiều. Khoảng thời gian chờ đợi càng lúc càng trở nên quá sức chịu đựng. Dù là năm phút đi qua cũng là đã thấy nặng nề.
Nghĩ đến Hương Chi, cô thấy tình cảm của mình chán không thể tưởng. Hai người yêu nhau đã hai năm, thế mà ngày nào cũng phải gặp cho được nhau. Còn cô với Quốc Uy thì sao? Một tuần anh đến chỉ vài lần. Chiều thứ bảy còn phải chờ đến thật tối. Khi người ta đi chơi thì phải ngồi một mình để chờ đợi. Tình yêu là gì mà nhạt nhẽo quá, chán vô cùng!
Hoàng Thúy liếc nhìn đồng hồ. Gần chín giờ. Giờ này anh ta có đến thì còn đi đâu được nữa. Cô mím môi, giận trào nước mắt. Cô định đứng dậy thay đồ ra thì Quốc Uy tới. Anh mỉm cười vô tư:
- Làm gì buồi hiu vậy, em cãi nhau với Hương Chi hả?
Hoàng Thúy nhìn thẳng về phiá trước, im lìm. Cử chỉ của cô càng làm Quốc Uy nghĩ mình đã nói đúng. Anh cúi xuống gần cô hơn:
- Chuyện gì vậy, kể với anh đi.
Giá anh biết cô nghĩ gì để giải thích và xin lỗi, thì mọi chuyện còn đỡ tệ hại. Đằng này lại không biết gì cả. Chọc cho người ta giận một cách vô tư như thế. Hoàng Thúy tức phát hoa? lên. Cô mím môi, lạnh lùng:
- Anh về đi, nếu thấy không cần thiết thì đừng bao giờ đến đây nữa. Tôi thấy phiền lắm.
Quốc Uy nhíu mày:
- Chuyện gì vậy Thúy. Nói cụ thể hơn đi, anh không hiểu.
Hoàng Thúy hất tay anh ra:
- Không hiểu thì tự mà tìm hiểu, bây giờ anh về đi.
Quốc Uy ngẩng lên, mắt vẩn nhìn cô chăm chú:
- Em giận anh?
- Tôi không hơi đâu mà giận người lạ.
Cô đứng dậy định bỏ đi. Nhưng Quốc Uy lập tức giữ lại:
- Em giận anh chuyện gì?
- Anh tự biết lấy.
- Anh không biết gì cả. Làm sao anh đoán trước được em giận cái gì để tránh, em giải thích đi.
- Không, làm ơn về giùm tôi đi.
Quốc Uy cau mặt:
- Đừng khó khăn như vậy Thúy, giận gì thì phải nói chứ.
- Không cần nói gì cả. Anh về đi.
Nói rồi cô đẩy anh ra, đùng đùng bỏ vào nhà. Quốc Uy mím môi nhìn theo, rồi quay ngoắt người bỏ về.
Nghe tiếng xe rồ máy, Hoàng Thúy tức điếng người. Cô không ngờ anh dám bỏ về. Đã tức càng thêm tức. Hai chuyện cộng lại để cơn giận càng nhân đôi. Cô cắn răng với một quyết tâm không gì lay chuyển, là goodbye anh ta.
Và một lát sau Hoàng Thúy nghe tiếng gõ cửa. Cô bước ra mở. Quốc Uy lách vào đứng trước mặt chặn lại cô, như sợ cô lại bỏ đi:
- Anh không về nếu không biết rõ lý do em giận.
- Đã về sao không về luôn, trở lại làm gì.
- Nãy giờ anh suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được anh đã làm gì. Lần trước gặp nhau em rất vui vẻ, tại sao bây giờ lại...
- Phải rồi, tính tôi khó chịu vậy đó, không hợp thì cứ chia tay đi.
Quốc Uy có vẻ hơi giận. Nhưng vẫn xuống nước:
- Được rồi, bây giờ ra ngoài quán nói chuyện đi.
Hoàng Thúy mím môi suy nghĩ. Chuyện anh trở lại làm cô bớt giận chút ít. Nhưng vẫn chưa phải đã hết. Đồng ý thì có vẻ dễ dàng quá. Còn khư khư không đi thì làm sao để nói. Cô đang cần nói mà.
Đợi Quốc Uy thuyết phục thêm hai, ba câu, cô mới chịu đi với anh. Nhưng nhất định không chịu ngồi chiếc ghế bên cạnh anh. Quốc Uy giận lắm. Nhưng vẫn cố nén:
- Em giận anh chuyện gì, nói đi.
Thấy cô cứ ngồi im, anh nói tiếp:
- Lần trước đi chơi, em rất vui vẻ với anh, anh cứ nghĩ khi anh đến, em sẽ có thái độ khác, không ngờ em dùng cách như vậy để tiếp anh.
- À, như vậy làm anh bực mình lắm chứ gì, vậy anh hãy hỏi lại mình xem, anh có làm gì để người ta bực không?
- Anh không hiểu, nhưng sẵn sàng nghe.
- Anh mà cũng cần nghe nữa sao, và cần gì biết người khác khổ sở thế nào. Nếu biết anh như vậy, lúc trước tôi đã không dám quen biết đâu, sợ lắm rồi.
Khuôn mặt Quốc Uy hơi tối đi:
- Anh tệ đến vậy sao?
- Tự anh biết lấy, cứ nhìn cách anh Hoài đối với nhỏ Chi, tôi lại thấy không muốn quen với anh nữa, chán lắm rồi, anh thử nhìn lại đi, có khi nào anh dám dành cho tôi thời giờ như vậy không?
- Em cũng biết là anh không thể bỏ đi khi còn người bệnh.
- Có nghĩa là anh quan trọng phòng mạch của anh hơn tôi chứ gì?
- Anh quan trọng em hơn, nhưng anh cần làm việc, anh nghĩ em hiểu điều đó mà.
Hoàng Thúy nói ngang:
- Tôi không hiểu gì cả. Tôi ngu lắm.
- Thúy.
Giọng nói nghiêm khắc của anh làm cô hơi chùng lại. Biết mìn nói thế là khó ưa. Nhưng cô đang giận mà, đã giận rồi thì làm sao im cho được. Cô tiếp tục trút cơn giận:
- Anh có hiểu cảm giác chờ đợi nó khổ sở thế nào không. Ngồi chờ anh suốt từ bảy giờ, chờ mà không biết chừng nào anh sẽ tới, trong khi bạn bè ai cũng đi chơi vui vẻ. Có người yêu như thế thì có làm gì, nghỉ chơi luôn đi, tôi chán lắm rồi.
Quốc Uy lầm lì:
- Ngoài cái đó ra, còn chuyện gì nữa không?
- Thế anh còn muốn chuyện gì nữa, bộ bao nhiêu đó chưa đủ chết sao?
Quốc Uy nói thản nhiên:
- Được rồi, vậy thì chiều thứ bảy anh sẽ đóng cửa phòng mạch, và có thể đưa em đi chơi tùy thích.
Hoàng Thúy mím môi, nổi giận:
- Anh đừng có dằn mặt kiểu đó, tôi chịu hết nổi mấy người rồi. Nếu biết nói ra để nghe như vậy, không bao giờ tôi thèm nói đâu.
Quốc Uy quát nhỏ:
- Đủ rồi, em khó chịu vừa vừa thôi.
- Anh la ai thế? Nãy giờ anh bảo tôi khó chịu đến bao lần, thế sao lúc trước anh nói chuyện ngọt ngào quá vậy. Bây giờ được rồi thì không cần lịch sự chứ gì. Vậy thì chia tay đi, rất may là chưa phải là gì của nhau, còn có thể bỏ nhau được đấy.
- Em im đi, đừng làm thần kinh tôi căng thẳng nữa.
Hoàng Thúy đẩy ly nước ra:
- Đi về.
Cô dợm đứng lên. Nhưng Quốc Uy đã chồm qua bàn giữ tay cô lại:
- Khoan về.
Anh ngồi trở lại ghế, cố nuốt giận:
- Cho là anh nóng quá nên nói hơi nặng, anh xin lỗi.
- Không thèm.
- Em bình tĩnh lại đi. Và nhìn lại xem, em có vô lý với anh không. Anh biết em giận vì để em chờ. Và em sẽ tiếp tục giận nếu tình trạng này kéo dài. Vậy thì cách hay nhất là anh nghỉ chiều thứ bảy. Sắp xếp như vậy vẫn không làm em hài lòng, anh phải làm thế nào em mới chịu đây.
- Anh sắp xếp hay là mỉa mai?
- Hoàn toàn không mỉa mai gì cả, em không tin được sao?
- Không ai bỏ công chuyện một cách vô lý như vậy cả, anh muốn dằn mặt tôi thì có.
- Thôi được rồi, không cãi với em nữa. Anh sẽ chứng minh bằng việc làm, nói vậy em chịu chưa?
Hoàng Thúy hoang mang ngồi im. Thật ra cô đâu có muốn anh bỏ công việc vì cộ Cô đâu có khe khắt đến vậy. Lúc nãy chờ lâu nên tức chút xíu. Định nói một chút rồi thôi, không ngờ Quốc Uy giải quyết dứt khoát như vậy.
Cô hoài nghi nhìn anh. Và mặt Quốc Uy rất nghiêm, như còn đang giận. Hoàng Thúy không thích nét mặt như vậy. Nhưng không biết nói thế nào. Cô dấm thẳng:
- Em cảm thấy quen với em, anh nặng nề quá, thế thì thôi đi, tìm một người thích hợp với anh mà yêu đi. Nhìn quanh bạn bè, em thấy tủi thân thêm, người ta vắng nhau lâu là chịu không nổi. Còn anh thì sao, vui thì tới, buồn thì thôi. Em đâu phải là bức tranh, thích thì anh đến ngắm, không thích thì quăng một xó, em tự ái lắm, chia tay đi.
Chịu không nổi, Quốc Uy quát lên nho nhỏ:
- Đừng nói nữa, im đi.
Anh thở hắt một hơi, dằn chiếc ly xuống bàn. Nhưng thấy nước mắt bắt đầu lăn xuống mặt cộ Anh chùng lại, khổ sở:
- Đừng khóc Thúy, anh xin em mà, anh sợ em khóc lắm.
Hoàng Thúy thút thít:
- Tôi làm gì kệ tôi, việc gì đến anh. Ý là mới quen nhau đấy, mới là người yêu mà còn quát tháo. Sau này anh có đối xử ra sao nữa.
Quốc Uy nhỏ giọng:
- Anh xin lỗi. Lúc nãy anh hơi nóng, em đừng khóc như vậy, người ta nhìn mình kìa.
- Ai nhìn kệ họ.
- Anh không muốn họ nghĩ anh không biết chìu người yêu.
- Trên thực tế anh có chìu chuộng đâu, còn sợ gì nữa.
- Anh không sợ họ đánh giá, chỉ sợ em buồn, em nín giùm anh, và muốn gì anh cũng chịu cả.
Hoàng Thúy bắt đầu thấy mềm lòng. Cô sụt sịt vài tiếng, rồi nín khóc. Và quẹt nước mắt:
- Thật ra em đâu có muốn giận anh, mai mốt anh đừng có nghỉ, thứ bảy không đến thì để chú nhật cũng được. Chừng nào rảnh thì đến, em không chờ đâu.
Quốc Uy im lặng nhìn cộ Vẻ mặt chân thật chứng tỏ cô không nói lẫy. Nhưng cô làm sao vậy. Bỗng nhiên thay đổi hẳn, dễ chịu hẳn. Thật không sao hiểu được. Anh hỏi thận trọng:
- Em nói thật đó chứ?
- Thật. Em dối anh làm gì.
- Sao em chợt thay đổi vậy?
- Em có thay đổi gì đâu, chỉ nói ý nghĩ của em thôi.
Thấy cái nhìn chăm chú của anh, cô giơ tay quẹt mắt, rồi mỉm cười:
- Anh nhìn gì vậy, lúc khóc em xấu lắm hả?
Quốc Uy vẫn nhìn cô không chớp, anh không tin cô có thể cười sau khi vừa khóc thê thiết như vậy. Khóc rất nhanh và cười cũng rất nhanh. Có thể nào tính khí cô thay đổi chóng vánh như vậy sao?
Anh hơi ngửa người, tựa ra thành ghế, vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô:
- Vậy ra lúc nãy em giận anh vì đợi anh lâu quá?
- Lúc nãy giận, nhưng bây giờ hết rồi, em đâu có cố chấp đến vậy.
- Chỉ giận có chuyện đó thôi à, ngoài ra, còn gì nữa không?
Hoàng Thúy lắc đầu:
- Đâu có chuyện gì, em đã nói là em hết giận rồi. Anh nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả.
Quốc Uy im lặng nhìn ra đường, có vẻ trầm ngâm. Cử chỉ của anh làm Hoàng Thúy nhăn mặt:
- Anh nghĩ gì vậy?
Cô kéo tay áo anh:
- Anh giận em hả? Em không chịu đâu.
Quốc Uy quay lại, hơi cười:
- Anh không giận, chỉ thấy hơi lạ.
- Lạ gì?
Anh khoát tay, lắc mạnh đầu:
- Mà thôi, không nói chuyện này nữa. Nhắc lại hai đứa đều không vui.
Anh xoay xoay chiếc ly trên tay, ánh mắt nhìn cô có vẻ âu yếm hơn:
- Lúc nãy chờ anh lâu không?
- Một tiếng.
- Anh xin lỗi. Chiều nay bệnh nhân đông quá, anh cứ tưởng em biết nên không chờ, mấy lần trước em đâu có như vậy.
Hoàng Thúy nói như thú nhận:
- Tại em nhớ anh quá, còn anh thì bắt chờ lâu nên em giận. Em nghĩ anh không yêu em.
Quốc Uy cười cảm động:
- Anh cũng nhớ vậy, hơn cả em nữa. Phải tập trung lắm anh mới khám bệnh được, chỉ cần buông ra một chút là lại nhớ em.
Hoàng Thúy sung sướng nhìn anh. Bây giờ qua phút gay cấn, cô thấy vui vẻ hẳn lên. Và không nhớ nổi lúc nãy tại sao mình giận thế. Cảm giác đó biến mất không để lại dấu vết. Đến nỗi cô ngạc nhiên là mình đã khóc một cách tức tưởi.
Khi Quốc Uy đưa cô về thì đã khuya. Con hẻm vắng tênh, tối đen. Đứng trước cổng nhà, cô bạo dạn nhón chân, hôn lên mặt Quốc Uy:
- Em rất thích hôn anh, thật đấy. Những lúc thế này anh dễ thương quá chừng, mà em cũng thích được anh hôn nữa.
Quốc Uy mỉm cười nhìn vào nhà:
- Đây là ngoài đường, đừng có liều vậy.
Nói thế nhưng anh cũng không cưỡng nổi mình, và kéo cô lại. Cả hai không nhớ gì hơn ngoài bóng tối yên ổn.
Cuối cùng Hoàng Thúy đẩy anh ra:
- Anh về đi, khuya rồi.
Quốc Uy vẫn không buông cô:
- Mai đi chơi nguyên ngày, em chịu không?
Hoàng Thúy lắc đầu:
- Buổi sáng anh không làm sao? Thôi đi, tối đến cũng được, đến trễ em cũng không giận đâu.
Như chưa yên tâm, cô dặn thêm:
- Và thứ bảy cũng đừng nghỉ nhé, anh mà làm vậy em ngại lắm. Em vô nha, chúc ngủ ngon.
Cô bước đến, luồn tay mở cổng. Quốc Uy đứng nhìn cho đến lúc cô vào nhà. Cử chỉ dễ thương của cô làm anh nhớ lại vẻ mặt lầm lì khi cô đón anh lúc nãy. Lần đầu tiên anh khám phá tính cách mới của cộ Và vẫn còn thấy lạ lùng. Anh cảm thấy cô không đơn giản chút nào. Và rồi đây anh sẽ đối diện với cơn buồn vui bất chợt của cộ Sẽ không yên ổn như đã từng có với những mối quan hệ trước đó.
Hoàng Thúy làm anh như bị thức tỉnh. Anh hiểu rằng nếu không biết nắm giữ, anh sẽ bị mất cô dễ dàng. Bởi vì cô không đơn giản như anh nghĩ. Trước đó đã có nhiều chuyện, nhưng anh không để ý. Thái độ của cô lúc nãy làm anh ngạc nhiên không ít. Và nhận ra rằng anh đã hiểu về cô quá ít.
Hôm sau Quốc Uy đến Hoàng Thúy khá sớm. Nhưng cô đi còn sớm hơn. Hương Chi bảo cô đến nhà văn hóa. Nhưng anh đi loanh quanh tìm vẫn không thấy cộ Anh trở ra lấy xe thì gặp Hoàng Uyên. Cô đang đi vào, tay dắt một đứa bé rất xinh xắn. Cả anh và cô đều khựng lại khi thấy nhau. Rồi cả hai cùng mỉm cười chào nhau. Quốc Uy nhìn cô bé nhỏ xíu. Rồi quay lại cô:
- Con gái em đây hả?
- Vâng.
Quốc Uy cúi xuống, xoa nhẹ đầu cô bé, giọng anh âu yếm:
- Con tên gì?
Con bé nói rành rọt:
- Dạ, con tên Lan.
- Vậy à, con ngoan quá.
Anh ngẩng lên nhìn Hoàng Uyên:
- Nó giống em lắm, hứa hẹn lớn lên sẽ như mẹ.
- Hy vọng là như vậy.
Im lặng một lát, cô lại lên tiếng:
- Lúc này anh có gì thay đổi không?
- Không, vẫn bình thường.
Cả hai lại im lặng. Gặp nhau bất ngờ thế này, cả anh và cô đều không biết nói gì. Nhưng chào nhau như người quen bình thường thì cũng không thể. Ai cũng cảm thấy cần phải nói một cái gì đó. Hoàng Uyên mân mê tóc con bé. Cặp mắt sáng long lanh chớp nhẹ nhẹ. Cuối cùng, cô ngẩng lên:
- Anh rảnh không, vào một quán nào đó được không?
Quốc Uy gật đầu:
- Sáng nay anh cũng không có nơi để đi.
Hoàng Uy im lặng. Hình như câu nói của anh làm cô suy nghĩ. Đến tận lúc ngồi trong quán cô cũng có vẻ trầm ngâm. Quốc Uy nhìn cô bé nhỏ xíu. Rồi lại nhìn cô:
- Ba nó đâu, sao mẹ con đi chơi một mình vậy?
Hoàng Uyên cười gượng:
- Mấy tháng nay ảnh ở bên Nhật.
Cô lập tức hỏi lảng đi:
- Lúc này anh có gì thay đổi không?
Quốc Uy mỉm cười:
- Anh trả lời rồi, vẫn bình thường.
- Có lần em thấy anh chở một cô, lúc đó anh không thấy em.
- Vậy hả?
- Cô ấy đẹp lắm, hình như anh thích sưu tầm người đẹp.
Quốc Uy chỉ cười, như không có ý kiến. Hoàng Uyên lại hỏi tới:
- Anh không định giới thiệu về bạn mới với em sao?
Quốc Uy nói giản dị:
- Anh quen với cổ hơn nửa năm, rất nghiêm chỉnh.
- Anh yêu cô ấy phải không?
- Phải, anh có yêu, và anh nghĩ sẽ không bao giờ thay đổi.
Khuôn mặt Hoàng Uyên thoáng tối đi. Nhưng cô lập tức cười vô tư:
- Chúc mừng anh.
- Cám ơn em.
- Có cần phải khách sáo vậy không, anh thay đổi từ lúc nào vậy?
Quốc Uy vừa khuấy ly nước, vừa nhìn cô khá lâu:
- Có thể anh thay đổi thật. Vì dù sao bây giờ em cũng không còn là Hoàng Uyên ngày trước. Em đã thành một phụ nữ thành đạt rồi, nếu không muốn nói là một mệnh phụ.
- Nhưng suy nghĩ và tình cảm thì vẫn vậy.
Quốc Uy nheo mắt:
- Ý em muốn nói là tâm hồn vẫn trẻ trung chứ gì. Anh đâu có phủ nhận điều đó.
- Anh cố tình không hiểu phải không. Thôi, em không nói nữa đâu.
Cô im lặng, rồi nhắc lại một lần nữa:
- Cô ấy đẹp lắm, rất đẹp, làm gì vậy?
- Họa sĩ.
- Nữ họa sĩ à? Lãng mạn đấy, thế cổ tên gì?
- Hoàng Thúy.
- Tên nghe quen quen, hình như em có đọc một bài báo viết về cổ, anh có người yêu đặc biệt lắm. Còn tính tình thì sao?
- Hình như khá đặc biệt, anh thấy vậy.
- Nghe cách anh nói, em nghĩ là anh yêu ghê gớm.
Quốc Uy mỉm cười, nụ cười như xác nhận. Nhưng không muốn nói ra. Hoàng Uyên buột miệng:
- Có nhiều hơn với em ngày xưa không?
Hỏi xong cô hơi ngượng. Nhưng vẫn không thể nén lại. Và cô nhìn anh chăm chăm. Quốc Uy lại cười:
- Anh không thể nói được, mỗi người đều có vẻ riêng của mình.
Hoàng Uyên lắc đầu, như tự chế giễu mình:
- Em khùng quá, hỏi vậy mà cũng hỏi được.
Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu duyên dáng:
- Nhưng dù sao em cũng chúc hai người hạnh phúc, em nói thật đấy.
Quốc Uy lại gật đầu:
- Cám ơn em.
Hoàng Uyên chợt nhớ ra, cô nhìn đồng hồ, rồi cười như tiếc rẻ:
- Đến giờ nó vào học rồi, em đi nghe.
Quốc Uy hất đầu:
- Em cứ đi đi, lát nữa anh về sau.
Hoàng Uyên dắt tay con bé băng quay đường. Quốc Uy nhìn theo dáng cộ Có vẻ phụ nữ rất nhiều. Năm năm dù sao vẫn có tác dụng của nó. Chưa thể gọi là quên. Nhưng cũng không làm cho đau khổ. Bây giờ anh đã có Hoàng Thúy. Dù cho có xảy ra chuyện gì, anh cũng không vì tự ái mà buông rơi cộ Hoàng Uyên đã khơi cho anh ý nghĩ đó.
Buổi chiều Quốc Uy đến nhà Hoàng Thúy. Thấy anh, cô có vẻ ngạc nhiên:
- Chiều nay anh không làm việc sao?
Anh nhìn cô, mắt nhướng lên:
- Hôm qua anh đã nói thế nào, em không nhớ sao?
- Và em cũng đã nói với anh rồi, anh đừng có nghỉ mà. Công việc phải quan trọng hơn chứ, em không thích anh như vậy đâu.
Quốc Uy im lặng nhìn cô, thật sự không hiểu nổi. Nhưng anh vẫn thản nhiên:
- Thay đồ đi chứ, anh chờ.
Hoàng Thúy vào nhà một lát thì Hương Chi về đến. Lúc này anh ít gặp Hương Chi, vì cô đi suốt ngày. Thấy anh, cô sà xuống ngồi đối diện:
- Lâu quá không gặp anh, thấy anh hơi lạ.
- Lạ thế nào?
- Có vẻ hiền hơn lúc mới gặp, nghe nói anh với nhỏ Thúy hay cãi nhau lắm phải không?
- Không phải hai người, chỉ có một thôi.
Hương Chi giả vớ không hiểu:
- Chỉ có một à. Vậy là anh gây với nó, sao anh kỳ cục quá vậy?
Quốc Uy đùa theo:
- Tại hứng.
Hương Chi phì cười, rồi nói nghiêm chỉnh:
- Thế có giống em không, một tuần gây nhau mấy lần?
- Giống em ở chỗ một tuần cãi cọ bảy lần, và khác là anh không tham gia cuộc chiến, chỉ có mình Hoàng Thúy tấn công thôi.
- Nhỏ này kỳ cục thật, mỗi cái mỗi giận. Nghe nó kể nhiều chuyện em thấy vô lý dễ sợ, anh đừng chìu nó nữa.
Quốc Uy mỉm cười:
- Nhưng anh không làm được, đành chịu thôi.
- Chà, si tình dữ.
Cô liếc vào nhà, rồi cúi xuống nói nhỏ:
- Anh đừng có chìu nó quá như vậy. Có phải vì anh sợ mất nó không, đừng lo, nhỏ này mà yêu ai rồi thì yêu tới bến, nó không bỏ anh nổi đâu.
- Anh không nghĩ vậy, chỉ đơn giản là muốn làm cổ vui thôi.
- Nhưng cũng vừa vừa thôi chứ, nhỏ này giận nhiều cái quá đáng lắm. Chuyện có chút xíu cũng làm ầm ĩ lên, em biết tính nó quá mà.
Ngay lúc đó Hoàng Thúy đi ra:
- Tính tao thế nào, hai người nói xấu gì tôi đấy.
Hương Chi nhún vai:
- Em chả dám.
Quốc Uy đứng dậy:
- Anh về nghe Chi.
- Chúc đi chơi không có cãi cọ.
Quốc Uy nhìn Hương Chi một cái như đe dọa. Nhưng Hoàng Thúy chỉ cười. Nụ cười là lạ không hứa hẹn một chút cởi mở. Nhưng cả Quốc Uy và Hương Chi đều không để ý.
Ngồi bên nhau trong quán, Quốc Uy bắt đầu lên tiếng:
- Sáng nay em đi đâu vậy, anh đến tìm không có em, suốt buổi sáng anh không biết làm gì cả.
- Phải không? - Cô hỏi với một nụ cười lơ lửng.
Quốc Uy không để ý, anh hỏi một cách quan tâm:
- Em đi đâu vậy?
- Em đến nhà văn hóa, có chút công chuyện. Thế không gặp em thì anh làm gì?
- Chẳng làm gì cả, về nhà nghe nhạc.
Hoàng Thúy hỏi như vô tư:
- Lúc sáng em thấy anh ngồi trong quán với chị nào đó, em nghĩ là bạn anh nên không gọi anh.
- Tại sao em không gọi?
- Sợ bất lịch sự.
Cô hỏi với vẻ rất thản nhiên:
- Chị đó là ai vậy anh?
- Một người bạn.
- Tên gì thế, em thấy chị ấy quen quen.
Quốc Uy mỉm cười:
- Cổ tên giống giống em đấy, Hoàng Uyên, nhưng em làm sao mà quen với cổ được, hai người cách nhau đến mấy năm, không phải bạn bè em đâu.
Hoàng Thúy cười tỉnh bơ:
- Em có cảm giác hai người không phài là bạn thường.
- Tại sao em nghĩ vậy?
- Cách hai người nhìn nhau và cử chỉ của hai người rất lạ, bạn thường không như vậy, em đoán có đúng không?
- Chà, tâm lý quá.
- Nhưng em đoán có đúng không?
Quốc Uy ngồi im như suy nghĩ, cuối cùng anh gật đầu:
- Trước kia tụi anh quen nhau, em có khó chịu về điều đó không?
Khuông mặt Hoàng Thúy rất bình lặng, thậm chí khẽ cười:
- Sao em lại khó chịu? Đó là chuyện trước đây của anh, em đâu thể từ chối quá khứ của anh được.
Cô nghiêng nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn xuống ly nước:
- Sao anh không kể về chị Uyên với em, em thích nghe lắm. Anh quen với chị ấy lâu không? Lúc nào?
- Lúc đó anh và cổ còn là sinh viên, lâu rồi.
- Vậy sao hai người không cưới nhau? Không hợp nhau hả?
- Không phải không hợp, mà vì cổ phải có chồng.
- Vậy hả? Rồi sao nữa.
Quốc Uy nhíu mày như nhắc lại một chuyện không vui:
- Lúc đó tụi anh yêu nhau lắm. Nhưng anh lại coi trọng danh dự của mình hơn. Gia đình cổ vỡ nợ nên muốn gả cổ cho một thương gia người Nhật. Ban đầu cổ không chịu. Nhưng gia đình bắt buộc quá, mà anh thì nhất định không năn nỉ. Cuối cùng tụi anh chia tay.
- Chắc lúc đó anh đau khổ lắm? Sao anh không tìm cách giữ chị ấy?
- Lúc đó anh chán đời quá, và lại tự ái, ba cổ đến nói nặng nhẹ anh đủ thứ. Thế là anh cương quyết chia taỵ Không đầy một tháng sau cổ lên xe hoa. Anh cũng có đến dự.
Hoàng Thúy mở lớn mắt:
- Anh không buồn à. Anh muốn chứng tỏ cái gì thế?
Quốc Uy khẽ nhún vai:
- Muốn để gia đình cổ thấy anh coi chuyện đó rất bình thường, muốn cho ông ta thấy không có con gái ông ta, anh vẫn sống được. Sau này anh công nhận là anh hơi ngông.
- Thế sau đó anh có buồn không?
- Anh đâu phải là thánh, thời gian đó anh muốn điên lên, tối ngày cứ say sưa bỏ học, đến nửa năm sau anh mới gượng lại.
Hoàng Thúy ngậm ống hút trong miệng. Thong thả hút cho hết ly chanh. Cử chỉ của cô rất thản nhiên. Quốc Uy rút một điếu thuốc, bình thản nhìn làn khói lơ lửng:
- Bây giờ nhớ lại, anh thấy như một sự chiêm bao, thậm chí còn ngạc nhiên vì mình đã cư xử như vậy.
Cô nhìn anh, nháy mắt:
- Cư xử thế nào, cao ngạo quá hả, anh hối hận là tại sao lúc đó không tìm cách giữ lại phải không?
- Không, anh không hối hận. Nhưng dù sao đó cũng là bài học, trong tình yêu không nên tự ái như vậy. Tội nghiệp cổ và tội nghiệp cả anh. Chưa đấu tranh thì làm sao biết có thành công hay không.
- Bây giờ anh còn tiếc không?
- Không hề, anh quên chuyện đó rồi.
Hoàng Thúy không nói gì. Quốc Uy cũng im lặng hút thuốc. Một lát sau cô chợt quay lại anh, mỉm cười rất ngọt:
- Mình chia tay nha, mong là từ đây về sau sẽ không bao giờ còn gặp anh.
Nói xong cô đứng dậy, lách người ra khỏi bàn. Quốc Uy kêu lên sững sờ:
- Thúy.
Anh giữ tay cô lại:
- Em vừa nói gì vậy?
Hoàng Thúy gỡ tay anh ra, đĩnh đạc:
- Em không thích làm người thế thân, mình chia tay đi.
Và cô cương quyết gạt anh qua, đi một mạch ra cửa. Cử chỉ đột ngột của cô làm Quốc Uy kinh ngạc tột độ. Anh hấp tấp dằn tiền lên bàn. Rồi đuổi theo cô:
- Đứng lại, Thúy.
Nhưng cô vẫn tiếp tục đi. Quốc Uy đuổi kịp theo cô ở ngoài đường. Anh đứng chắn trước mặt cô:
- Em làm gì vậy, như vậy là sao?
Hoàng Thúy nhìn thẳng vào mặt anh, nói điềm tĩnh và rành rọt:
- Em đã nói rồi, em không thích làm chiếc bóng của người khác, đừng bao giờ tìm em nữa.
Quốc Uy chặn lại:
- Thế nào là chiếc bóng? Em giải thích rõ đi.
- Hãy nhìn lại tất cả những gì mình đã làm, lúc ấy tự nhiên anh sẽ có kết luận. Buông em ra đi.
- Khoan, em không được đi, không được cư xử với anh như vậy.
Hoàng Thúy cười rất tỉnh:
- Xin lỗi nhé, nhưng em không thừa nhận quyền lực của anh. Goodbye.
Cô lách qua anh, bỏ đi băng băng. Quốc Uy đứng giữa đường nhìn theo. Muốn điên lên vì tức và bất lực. Rồi anh lững thững trở lại quán. Ngồi vào chỗ cũ suy nghĩ. Càng nghĩ anh càng không thể tin cô đã làm như vậy, đã có thái độ như vậy.
Giá mà trước đó cô khóc lóc giận dữ, có lẽ anh còn hiểu được sai lầm của mình. Đằng này cô bình thản cười nói như không có gì, không mảy may bị cú xốc hay tự ái. Cô cứ hỏi như nghe chuyện một người lạ. Đúng là Hoàng Thúy rất biết cách lên dây thần kinh người khác.
Con gái có những người có những phản ứng khó hiểu vậy sao?
Điệu Buồn Tình Yêu Điệu Buồn Tình Yêu - Hoàng Thu Dung Điệu Buồn Tình Yêu