Chương 8
ó là ngày chủ nhật. Ngài hầu tước đã nhận lời mời từ ngài Đại sứ tới dự một buổi lễ, công nương Kirati vì thế đã ngỏ lời xin phép trước về việc muốn cùng tôi đi chơi ở núi Mitake. Nàng hẹn tôi tới nhà đón từ lúc mờ sáng, khi ấy ngài hầu tước vẫn chưa thức giấc. Chúng tôi cùng nhau sắp xếp đồ ăn nhẹ vào hộp và những vật dụng khác cần thiết cho chuyến đi lần này. Ngay từ khâu chuẩn bị, công nương Kirati đã tỏ ra vô cùng hào hứng. Chúng tôi rời khỏi nhà từ hai rưỡi sáng. Công nương Kirati ra sau bởi nàng muốn vào phòng ngủ chào tạm biệt ngài hầu tước thêm một lần nữa. Khi ra ngoài, nàng cười tươi rói: “Ngài vừa mới dậy”. Nàng nói thêm: “Ngài nói định giúp chúng ta chuẩn bị đồ đạc, không nghĩ rằng chúng ta sẽ trốn đi từ lúc trời còn tối thế này. Ta trả lời ngài rằng: Đâu có, đã hai giờ sáng rồi. Nhưng chúng ta đâu có chủ định trốn đi chơi, đúng không Nopporn?”. Nàng cười lớn.
Khi chúng tôi tới sân ga Shinjuku mới thấy hành khách đã chờ ở đây đông nghịt, cả trai, gái và những đứa trẻ nhỏ đang đợi xe lửa. Công nương Kirati chưa từng đi xe lửa xa như vậy, lại là vào sáng chủ nhật. Khi thấy rất đông người đi tham dự mùa lễ hội, nàng có chút ngạc nhiên. Tôi liền giải thích cho nàng hiểu, vào những dịp như vậy, đặc biệt là chủ nhật, ở những sân ga lớn chuyện này là rất bình thường. Sở dĩ như vậy bởi người Nhật Bản rất thích đi du lịch ngắm cảnh thiên nhiên. Những nơi có phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp và được chính phủ trùng tu, chăm sóc kỹ lưỡng lên tới con số hàng chục, có cả những nơi phải đi xa và những nơi ở gần. Vì thế, người dân có thể dễ dàng chọn lựa địa điểm du lịch cho thuận tiện và phù hợp. Khi tới ngày cuối tuần hoặc ngày nghỉ, nhiều đôi vợ chồng, nam thanh nữ tú hay những ông bố bà mẹ đều đưa con cái họ đi chơi xa ở nhiều địa điểm khác nhau.
“Tôi nghĩ rằng, việc tìm nơi cho người dân tiêu khiển thời gian rỗi của mình một cách có ích như vậy là yếu tố quan trọng khiến Nhật Bản trở thành một cường quốc hùng mạnh”. Cuối cùng tôi nói lên suy nghĩ của mình: “Chính phủ Nhật Bản sắp xếp cho người dân có thể mua được sự nghỉ ngơi vô cùng có giá trị như vậy với cái giá quá rẻ và rất thuận tiện. Những người có thu nhập thấp cũng có cơ hội tìm kiếm được sự thư giãn theo cách này. Thời gian đầu mới tới Nhật Bản, tôi vẫn chưa nhìn ra vấn đề gì, nhưng sau khi ở đây nhiều năm, khi có được cái nhìn thấu đáo, tôi cũng thấy được lợi ích lớn lao đó. Người dân Nhật Bản hiểu rõ về đất nước của họ. Người Nhật rất chăm chỉ, trẻ nhỏ thường không lười biếng, chán nản cũng bởi được lớn lên trong môi trường văn minh như vậy”.
Khi tàu lửa đến sân ga, đám đông đang đợi chen chúc nhau lên tàu. Chỉ trong phút chốc, chỗ ngồi đã chật kín. Tôi không có ý định để công nương Kirati phải tranh giành chỗ ngồi với đám người đó.
“Chúng ta đợi chuyến tiếp theo thì hơn”. Tôi bảo nàng: “Chắc sẽ không tới mức tranh giành nhau như vậy đâu”.
“Chán quá, chúng ta sẽ phải đợi thêm mấy tiếng nữa”.
“Ở Nhật, chúng ta không cần đợi tàu đến hàng tiếng đồng hồ, cứ khoảng năm phút lại có một chuyến”.
Công nương Kirati chỉnh áo quần và trang điểm lại xong xuôi, một đoàn tàu nữa cũng vừa lúc tới nơi. Lần này chúng tôi có chỗ ngồi, nhưng cũng không được thoải mái lắm, vẫn còn có những người phải đợi chuyến tàu tiếp theo. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dành cho hai người. Những người Nhật đi cùng trên chuyến tàu tò mò nhìn hai chúng tôi. Một phần do chúng tôi đều là người nước ngoài và chắc chắn phần còn lại đến từ vẻ duyên dáng, xinh đẹp rực rỡ của công nương Kirati. Có rất nhiều trẻ nhỏ chạy đùa nghịch ngợm và trò chuyện nhí nhố với cha mẹ chúng trên chuyến tàu ấy.
“Ta mệt, nhưng vui”. Nàng nói sau khi tàu lăn bánh ít phút. “Ta yêu thích người Nhật Bản bởi họ biết cách thư giãn có hiệu quả như cậu đã nói. Ta hy vọng khi cậu trở về Thái Lan, cậu sẽ giúp người dân ta biết cách dùng thời gian rỗi của mình một cách có ích mà vẫn vui vẻ như vậy. Ta tin rằng cậu sẽ làm tốt bởi cậu là du học sinh, dân ta thường tin tưởng vào những ai từng đi du học ở nước ngoài”.
“Tôi cũng từng nghe nói như vậy và cũng cảm thấy như thế khi còn ở Thái Lan. Nhưng khi tôi trở thành một du học sinh thực thụ và tận mắt nhìn thấy hiện trạng của đám bạn học ở đây, tôi cảm thấy rằng, mọi người đã khen ngợi thái quá. Khi có cơ hội học tập tốt hơn một chút so với những người bạn ở trong nước, chúng tôi được chứng kiến sự phát triển vượt bậc của một số thứ mà đất nước ta không có được. Nhưng nếu không tìm tòi học hỏi từ cơ hội tốt đẹp ấy, chúng tôi cũng không có gì đặc biệt để được coi là giỏi hơn những người khác. Ngoài ra, chúng tôi có thể trở nên nhầm đường lạc lối dễ hơn những sinh viên trong nước. Đất nước càng lớn mạnh thì càng có nhiều cám dỗ lôi kéo. Và công nương cũng thấy rồi đấy, chúng tôi ở đây mà không bị sự kiểm soát hay khống chế nào cả, chúng tôi phải tự mình đối chọi lại với muôn vàn điều cám dỗ. Công nương chắc nhận ra rằng, con người có thể dễ dàng bị khuất phục, không phải ai cũng có thể thoát khỏi những cạm bẫy đó, có những người chiến thắng, nhưng cũng không ít người sa lầy. Và nếu thua, người ta sẽ có được vũ khí gì đặc biệt? Chúng tôi có quyền hạn gì đặc biệt để ngẩng cao đầu hơn những người khác trong xã hội Thái Lan hiện nay?”.
“Cậu nói nghiêm túc quá, Nopporn. Bản thân ta cũng không rõ về cuộc sống của những du học sinh ở nước ngoài. Ta nói theo những gì ta từng được nghe, nhưng khi gặp cậu, hiểu rõ cậu hơn, tự đáy lòng ta cũng trở nên tin tưởng những du học sinh. Bởi ta đánh giá những du học sinh đó từ chính bản thân cậu”.
“Công nương khen ngợi tôi quá rồi. Nói thật, tôi không muốn mọi người quá tốt với du học sinh chúng tôi, kỳ vọng quá nhiều ở chúng tôi, bởi nếu thất vọng, chúng tôi có thể biến thành những kẻ tội đồ khi mà thực tế, công nương cũng thấy, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ lừa dối công nương”.
Công nương Kirati bật cười lớn với sự hài lòng và vui vẻ. Chúng tôi tiếp tục nói tới vấn đề này một lúc lâu, rồi miên man tới những câu chuyện vụn vặt khác, và ngắm cảnh đẹp thiên nhiên hai bên đường đi. Hành trình của chúng tôi mất khoảng một tiếng rưỡi, theo như lời công nương Kirati thì đó là cuộc du ngoạn vô cùng thú vị.
Hơn nửa số người trên chuyến tàu hôm đó xuống ở ga Mitake cùng chúng tôi. Ra khỏi sân ga tới đường lớn, chúng tôi có thể thấy được vẻ đẹp của thiên nhiên nơi đây với những dòng suối lớn chảy êm đềm, bao quanh là màu xanh của núi rừng bát ngát, tất thảy nằm trong tầm mắt của chúng tôi. Công nương Kirati tỏ ra vô cùng hào hứng.
Chúng tôi thăm thú cảnh đẹp thiên nhiên và quán xá ở đó một lúc lâu rồi tìm chỗ nghỉ, dừng lại ăn uống ở một nhà hàng. Tôi nói với công nương Kirati rằng, nơi đây dân cư khá đông đúc. Tôi còn đưa nàng đi chơi bằng xe bus, chạy dọc dòng suối kế tiếp tới tận chân núi Mitake. Nơi ấy, chúng tôi có thể hưởng thụ không gian yên bình cùng vẻ đẹp của thiên nhiên, cũng là điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi thư giãn vào ngày hôm đó của chúng tôi.
Sau khi đã nghỉ ngơi thăm thú quanh khu vực đông dân một hồi, chúng tôi lên ô tô đi thêm khoảng bốn mươi phút. Xe chạy dọc theo dòng suối trong vắt, có thể thấp thoáng thấy những viên đá chen chúc nhau dưới mặt nước. Phía bên kia đường là đồi núi xanh bát ngát đan xen nhiều loại cây lớn nhỏ. Trên đường xe chạy, có thể bắt gặp những nhóm người tình nguyện đi bộ suốt dọc đường, gồm cả người già, nam thanh nữ tú và trẻ nhỏ, trông ai cũng có vẻ rất hào hứng với cuộc hành trình.
Chúng tôi tới điểm dừng chân cuối cùng vào khoảng quá trưa. Rất ít người trụ lại được tới tận điểm cuối bởi trên suốt đoạn đường đi, du khách có thể tham quan các cảnh đẹp ở các trạm dừng khác nhau. Đối với những người không đăng ký tới các điểm xa cũng có thể lựa chọn ghé thăm một địa điểm nào đó. Vì vậy, khi chúng tôi xuống xe và đi men theo con đường nhỏ xuống thấp dần, chỉ còn lại hai người bạn đồng hành, đó là một người đàn ông trung niên cùng đứa con tầm mười hai tuổi.
Con đường mà chúng tôi đang đi xuống thấp dần, cuối cùng nó dẫn tới bờ suối. Chúng tôi đi đến thác nước vốn là cội nguồn của dòng suối rộng lớn lúc trước đó. Nước chảy xiết trên các mỏm đá, đan xen những khúc chảy mạnh là những đoạn chảy róc rách hướng về phía hạ lưu. Trên đường chúng tôi đi, có rất nhiều đồi núi trùng điệp, phủ một màu xanh thẫm của muôn loài cây. Có lúc, chúng tôi xuống đứng trên những mỏm đá, cảm nhận làn nước suối mát trong đang chảy qua đôi giày của mình. Cả công nương Kirati và tôi đều biến thành hai đứa trẻ nhỏ tinh nghịch nhảy nhót vui đùa trên những mỏm đá ấy. Hai chúng tôi có lẽ đã tự do chơi đùa hết mình trong khoảnh khắc đó bởi gần như có thể nói rằng, chúng tôi đã hòa mình vào một thế giới hoàn toàn khác với người bạn đồng hành như dòng nước, mỏm đá và những bụi cây. Ánh nắng dịu nhẹ giúp chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Người đàn ông trung niên cùng đứa con nhỏ đã rẽ theo một hướng khác với chúng tôi. Sau một lúc lâu, có đôi vợ chồng ghé thăm thế giới của chúng tôi, nhưng họ cũng nhanh chóng rời đi. Thế nên, hai chúng tôi giống như Adam và Eva trong một thế giới nhỏ vậy. Tôi hái bông hoa rừng màu tím, cài nhẹ lên vành tai công nương Kirati. Rồi nàng cũng hái bông hoa màu đỏ cài lên khuy áo tôi. Công nương Kirati thổ lộ với tôi rằng, nàng rất hạnh phúc khi tôi đưa nàng tới một nơi đầy quyến rũ được bao quanh bởi sự yên bình và vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên. Tôi cũng trả lời nàng rằng mình vô cùng vui sướng vì đã góp phần mang đến hạnh phúc cho nàng, hay nói cách khác là dẫn lối cho nàng tới thế giới của những niềm vui.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác của ngày hôm đó. Tôi không thể phủ nhận mình đã cảm thấy hạnh phúc và vui sướng tới nhường nào. Nhưng đôi lúc, một vài cảm giác khác đã tới làm phiền niềm hạnh phúc của tôi. Nó khiến cho trái tim tôi đập liên hồi với hoài nghi về một điều gì đó sẽ xảy ra trong vài giờ đồng hồ tới. Nó nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực tôi. Tôi như thể cố gắng kìm hãm không cho nó bật ra bên ngoài nhưng gần như không thể. Tôi chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ đợi thời gian trôi qua. Tôi mỏi mệt, mềm yếu nhưng tràn ngập hạnh phúc.
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh