Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
B
elle không nhớ chút nào về cuộc cưỡi ngựa phi nước đại của cô. Cô lao đi mà không quan tâm chút nào đến sự an toàn của bản thân; trở về Westonbirt là tất cả vấn đề và tạo khoảng cách giữa cô và John Blackwood càng xa càng tốt. Nhưng một khi đã về đến nhà và chạy lên cầu thang, cô nhận ra rằng Westonbirt không đủ xa.
Làm cách nào cô có thể chịu đựng được việc ở lại cùng những người họ hàng của mình khi biết người đàn ông đã làm tan vỡ trái tim cô chỉ cách một cuộc cưỡi ngựa ngắn? Cô xộc vào phòng, giật chiếc áo choàng ra khỏi người một cách nóng nảy, và bắt đầu kéo chiếc vali từ phòng thay đồ.
Giận dữ, cô bắt đầu tống hết đám váy vóc vào trong. "Tiểu thư, tiểu thư, cô đang làm gì vậy?" Belle nhìn lên. Người hầu của cô đang đứng nơi ngưỡng cửa, vẻ mặt bà toát lên sự kinh hãi. "Tôi đóng gói đồ đạc," cô nói nhanh. "Trông như tôi đang làm gì chứ?" Mary xông vào phòng cố gắng giật cái vali ra.
"Nhưng tiểu thư, cô không biết đóng đồ như thế nào mà." Belle cảm thấy nước mắt đang châm chích nóng nảy trong mắt cô. "Nó có thể khó đến đâu được chứ?" cô bật ra. "Cô cần gấp gọn lại những chiếc váy, tiểu thư, nếu không cô sẽ nghiền nát chúng." Belle thả rơi túi đồ, đột nhiên cảm thấy như quả bóng xì hơi.
"Tốt. Được thôi. Dĩ nhiên rồi. Bà nói đúng." "Thưa tiểu thư?" Belle nuốt xuống, cố gắng để giữ lại mọi cảm xúc, nếu như chỉ cần cho đến lúc cô sang được một căn phòng khác. "Chỉ cần đóng gói tất cả mọi thứ bà thấy phù hợp. Tôi sẽ đi ngay khi công tước và nữ công tước trở lại." Cùng với đó, cô vội vã rời khỏi phòng, chạy dọc hành lang cho đến khi tới được phòng làm việc của Emma, nơi mà cô được ở một mình, thổn thức giận dữ cho phần còn lại của ngày.
Emma và Alex sẽ không trở lại trong tuần. Belle không biết cô đã làm gì trong thời gian đó để giữ mình bận rộn. Chủ yếu là cô chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Khi Emma trở về, cô cực kỳ bối rối khi trông thấy túi xách của Belle, đã được đóng gói và sắp xếp chồng lên nhau trong phòng để đồ nhỏ ngoài hành lang chính.
Cô ngay lập tức đi tìm cô em họ của mình. "Belle, tất cả chuyện này là sao? Và tại sao em lại đang mặc váy của chị?" Belle nhìn xuống chiếc váy màu tím cô đang mặc. "Em đóng gói đồ đạc." "Chính xác. Tại sao?" "Em không thể ở lại đây." "Belle, chị không hiểu nổi em đang nói về chuyện gì nữa." "Em sẽ tới London.
Ngày mai." "Gì? London? Chuyện này là vì ngài Blackwood sao?" Việc Belle xoay đầu lo lắng ngay lập tức là tất cả những gì Emma cần để biết rằng cô nói đúng. "Chuyện gì đã xảy ra?" Belle nuốt xuống lo lắng. "Anh ấy nhục mạ em." "Ôi Chúa ơi, Belle. Anh ta không..." "Không, nhưng em ước là có.
Vậy thì anh ấy sẽ phải kết hôn với em, và em - " cô nghẹn lại với một tiếng nấc. "Belle, em không biết mình đang nói gì đâu." "Em biết chính xác mình đang nói gì! Tại sao không một ai có thể ghi nhận việc em có khả năng biết chính xác mình đang nghĩ gì chứ?" Mắt Emma mở lớn khi em họ cô đang mất dần kiểm soát.
"Có lẽ em nên nói với chị chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian chị vắng mặt." Bằng một giọng run rẩy Belle thuật lại câu chuyện của cô. Khi nó kết thúc, giọng cô đau đớn vì xúc đụng và cô phải ngồi xuống. Emma ngồi ở ghế cuối bàn cạnh ghế của Belle và đặt tay cô nhẹ nhàng lên cánh tay cô.
"Chúng ta sẽ đi London ngay lập tức," cô lặng lẽ nói. Lần đầu tiên trong tuần Belle lại cảm thấy chút hy vọng trong cuộc đời cô. Bằng cách nào đó cô cảm thấy rằng cô có thể chữa lành cho bản thân nếu cô chỉ cần thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này. Cô nhìn về phía Emma. "Alex sẽ không thích chị đi đâu." "Không, anh ấy không thích, nhưng giờ em không cho chị nhiều lựa chọn, phải không?" "Anh ấy có thể đi cùng chúng ta.
Em không phiền đâu." Emma thở dài. "Chị nghĩ là anh ấy có vài việc kinh doanh bất động sản quan trọng anh ấy đang thực hiện ở đây." Belle biết chị họ cô ghét phải rời xa chồng chị ấy như thế nào, nhưng giờ, cô đang tuyệt vọng muốn rời khỏi đây. "Em xin lỗi," cô nói yếu ớt.
"Ổn cả mà." Emma đứng thẳng vai. "Chúng ta sẽ lên kế hoạch rời đi trong ngày mai." Belle cảm thấy những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt cô. "Cảm ơn chị." Belle đã đúng về một điều: Alex không thích người vợ đang mang thai của anh tới London một chút nào. Belle không biết chuyện gì đã diễn ra trong phòng riêng của họ, nhưng khi hai người phụ nữ bước xuống cầu thang trong buổi sớm ngày hôm sau để rời đi, tâm trạng Alex không tốt một chút nào.
"Một tuần," anh cảnh cáo. "Một tuần, và anh sẽ đến với em." Emma đặt tay cô lên cánh tay anh để giữ anh im lặng. "Anh yêu, anh biết là cô và chú em sẽ không trở về trong một hai tuần nữa mà. Em không thể về nhà cho đến lúc đó." "Một tuần." "Anh có thể tới với em mà." "Một tuần," và rồi anh hôn cô với sự đam mê khiến Belle phải đỏ mặt.
Rất sớm sau đó hai người phụ nữ đã được thoải mái trong ngôi nhà của gia đình Blydon tại quảng trường Grosvenor. Giờ đây khi cô đã tránh xa John, Belle cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng cô không thể thoát khỏi sự sầu muộn đang ngập tràn tâm hồn cô. Emma cố hết sức để trở nên vui vẻ, nhưng cô rõ ràng là nhớ Alex.
Anh chẳng giúp được gì cả, gửi tin nhắn hai lần một ngày để nói với cô rằng anh nhớ cô và cô làm ơn trở về nhà, nơi cô thuộc về. Belle cố gắng để không một ai biết cô đã quay lại thành phố, nhưng vào ngày thứ ba cô trở lại, quản gia thông báo rằng cô có người tới thăm.
"Thật sao?" cô hỏi không mấy quan tâm. "Ai vậy?" "Ngài ấy nói muốn dành cho cô một sự bất ngờ, thưa tiểu thư." Tim cô nảy lên tận họng. "Anh ấy có mái tóc nâu và đôi mắt nâu?" Cô điên cuồng hỏi. "Ngài ấy muốn đó là một bất ngờ." Belle lo lắng thật sự nắm chặt tay người quản gia.
"Phải không? Xin ông đấy, ông phải nói với tôi." "Phải, thưa tiểu thư." Cô thả tay và rơi người xuống một chiếc ghế gần đó. "Nói với anh ấy là tôi không muốn gặp." "Nhưng tôi nghĩ ngài Dunford đã luôn là một người bạn đặc biệt của gia đình, thưa tiểu thư. Tôi không nên khước từ ngài ấy." "Ồ, là Dunford." Belle thở dài, vừa nhẹ nhõm, vừa thất vọng chảy dọc cơ thể cô.
"Nói với anh ấy là tôi sẽ xuống ngay." Sau một lúc hoặc hơn, cô đứng lên và bước đến cạnh gương để kiểm tra lại vẻ bề ngoài của mình nhanh chóng. William Dunford đã luôn là bạn thân của cô trong nhiều năm. Họ đã từng tán tỉnh nhau trong một thời gian ngắn nhưng nhanh chóng nhận ra họ không hợp và quyết định không muốn hủy hoại tình bạn này bằng cách theo đuổi một tình yêu lãng mạn hơn thế.
Anh cũng là người bạn tốt nhất của Alex và đã đóng một vai trò đáng kể không mấy dễ dàng để giúp Alex và Emma đến trước bàn thờ Chúa. "Ồ, Dunford, thật tuyệt khi gặp anh!" Belle reo lên khi cô bước vào phòng khách nơi anh đang đợi. Cô bước ngang qua căn phòng và tặng anh một cái ôm ngắn.
"Cũng thật tuyệt khi gặp lại em, Belle. Em có vui vẻ ở nông thôn với cặp đôi mới cưới không?" "Westonbirt rất đáng yêu," Belle trả lời máy móc, ngồi xuống ghế sofa. "Mặc dù nó hay có những cơn mưa thất thường." Dunford uể oải ngồi phịch xuống một chiếc ghế thoải mái. "Ờ, dù sao thì đây là nước Anh mà." "Phải," Belle trả lời, nhưng tâm trí cô đang cách xa cả dặm.
Sau vài phút kiên nhẫn chờ đợi, Dunford cuối cùng lên tiếng. "Xin chào? Belle? Yoo-hoo." Belle giật mình trở lại thực tại. "Gì ạ? À, em xin lỗi, Dunford. Em chỉ đang suy nghĩ thôi." "Và rõ ràng không phải về anh." Cô mỉm cười ngượng ngùng. "Em xin lỗi." "Belle, có chuyện gì vậy?" "Mọi thứ đều ổn mà." "Mọi thứ không ổn, điều đó quá rõ ràng." Anh dừng lại và mỉm cười.
"Là một người đàn ông, phải không?" "Gì cơ?" "A ha! Anh có thể thấy là mình đúng rồi." Belle biết cô không thể lừa được anh, nhưng dù sao cô cũng không muốn mình trở nên yếu thế. "Có thể." "Hô!" Dunford cười khúc khích. "Đáng giá thật. Sau nhiều năm đàn ông phủ phục dưới chân em thề nguyện tình yêu và sự tận tâm, Arabella bé nhỏ cuối cùng cũng bị tóm." "Không vui đâu nhé, Dunford." "Ngược lại, nó là chuyện vui nhất đấy." "Anh nói như thể em là thứ nhẫn tâm và kiểu như công chúa băng giá ấy." "Không, tất nhiên là không, Belle," anh nói, ngay lập tức hối hận.
"Anh phải thừa nhận em luôn đẹp một cách khác thường khiến mấy cậu bé non nớt luôn mời em nhảy." "Cảm ơn anh. Em nghĩ thế." "Đó có thể là lý do tại sao rất nhiều cậu bé non nớt ẻo lả luôn mời em nhảy." "Dunford," Belle cảnh cáo. "Có Chúa mới biết có bao nhiêu lời mời, không cái nào em cho thấy tí chút chấp thuận, thật thú vị biết bao khi quan sát em cũng trở nên ngây ngốc như thế." Sau lời giải thích dài dòng Dunford ngồi trở lại.
Khi Belle không đưa ra lời bình luận nào, anh nói thêm. "Là một người đàn ông, phải không?" "Cái gì - ngược lại với một người phụ nữ?" Belle nói nhanh. "Tất nhiên là một người đàn ông rồi." "Phải, anh có thể đang nói lan man. Kẻ nịnh hót yêu thích của em có thể đã chết." "Em không có ai nịnh hót hết." Belle nói cáu kỉnh.
"Đó là một người đàn ông." "Anh ta không đáp lại tình cảm của em sao?" "Không." Giọng cô là tiếng nói của trái tim tan vỡ. "Em có chắc không?" "Em có lý do để tin là anh ấy -" Belle lựa chọn từ ngữ cẩn thận. "- quan tâm đến em, nhưng anh ấy thể hiện rằng anh ấy không có tình cảm." "Nghe như kẻ có chút quá kiêu hãnh đối với những gì tốt cho anh ta." "Kiểu như vậy." "Tò mò quá, Belle, chỉ là điều gì ở anh chàng này khiến em quá say mê anh ta như vậy?" Khuôn mặt cô lập tức dịu lại.
"Em không biết, Dunford. Em thật sự không biết. Anh ấy cho thấy là một người cực kỳ trọng danh dự. Và cũng hài hước nữa. Anh ấy trêu chọc em, không phải theo cách độc ác, tất nhiên, và để em trêu chọc lại anh ấy. Và có thứ gì đó thật tốt đẹp trong anh ấy. Anh ấy không thể trông thấy nó, nhưng em thấy.
Ôi, Dunford. Anh ấy cần em." Dunford im lặng trong một lúc. "Anh chắc chắn là chưa thua đâu. Chúng ta có thể mang anh ta trở lại." "Chúng ta?" Anh bắn cho cô một ánh mắt xảo quyệt. "Chuyện này nghe như điều thú vị nhất anh từng có trong năm." "Em không chắc có đáng để nỗ lực hay không?" "Dĩ nhiên là đáng." "Em không chắc là muốn anh ấy trở lại." "Dĩ nhiên là em muốn.
Em đã nghe thử những gì em vừa nói trong ba mươi giây trước chưa?" "Em ước là em có thể tự tin được như anh." "Xem này, Belle, em đã luôn nói với anh trong vòng hai năm qua là em muốn có một tình yêu thật sự. Em có thật sự muốn ném đi tất cả chỉ bởi chút tự tôn không?" "Em đã chưa từng tìm thấy ai phù hợp để kết hôn," Belle nói, không mấy thuyết phục.
"Em chắc là em có thể. Nhiều người đã cầu hôn em. Em không thể không hạnh phúc được." "Có thể không. Nhưng em cũng đang không hạnh phúc." Belle ủ ê. "Em biết." "Chúng ta sẽ lên kế hoạch hành động trong tối nay." "Chính xác thì kế hoạch này đòi hỏi điều gì?" "Theo như anh thấy, nếu người đàn ông này - chỉ là tên anh ta là gì vậy?" "John." Dunford mỉm cười.
"Thật hả, Belle, em có thể làm tốt hơn thế mà." "Không, thật đấy." Belle phản đối. "Tên anh ấy thật sự là John. Anh có thể hỏi Emma." "Được rồi, vậy thì nếu anh chàng John này thật sự quan tâm đến em, anh ta sẽ lên cơn ghen tuông mù quáng khi nghe tin em đang chuẩn bị kết hôn, ngay cả nếu như anh ta đang cố gắng để trở nên cao quý khi từ bỏ em." "Một kế hoạch thú vị, nhưng em sẽ kết hôn với ai đây?" "Anh." Belle bắn cho anh một cái nhìn hoàn toàn không tin.
"Ôi làm ơn đi." "Anh không định kết hôn thật sự với em," Dunford vặn lại. Và rồi anh thêm vào một cách phòng thủ. "Và em không cần phải phẫn nộ đến vậy với ý tưởng này. Anh thích nghi với chuyện này khá tốt, em biết đấy. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu một tin đồn rằng chúng ta đang lên kế hoạch kết hôn.
Nếu John thật sự muốn em, kế hoạch này sẽ thành công." "Em không biết nữa." Belle rào đón. "Chuyện gì xảy ra nếu anh ấy không thật sự muốn em? Sau đó thì sao?" "Sao nào, em sẽ phụ tình anh, dĩ nhiên." "Anh sẽ không phiền chứ?" "Tất nhiên là không. Nó sẽ làm nên điều kỳ diệu cho cuộc sống xã hội của anh, thật đấy.
Anh sẽ ghi thêm ít điểm từ những chuyện vụn vặt để khuyến khích bản thân." "Em nghĩ là em sẽ giải thoát anh khỏi chuyện này. Có lẽ chúng ta chỉ cần bắt đầu một tin đồn rằng em đang lập kế hoạch kết hôn nhưng không cần đề cập đến bất cứ ai cả." "Và làm thế nào em có thể đẩy chuyện này đi xa được?" Dunford phản đối.
"Mọi người ở London đều đang lên kế hoạch kết hôn. Cả xã hội sẽ không thể đồn thổi về chuyện này, chắc chắn không nếu như anh ta bị 'chôn sống' ở nông thôn." "Không, nhưng mà, anh ấy có thể sẽ không nghe được bất kỳ tin đồn nào dù nó lan nhanh đến đâu. Anh ấy không tham gia vòng quay của xã hội.
Cách duy nhất anh ấy biết được kế hoạch kết hôn của chúng ta là nếu như chúng ta đăng tin trên tờ Times." Dunford tái mặt trước ý nghĩ đó. "Vậy nên," Belle trả lời, "Cách duy nhất để tin đồn đến được với anh ấy là nếu như nó không thật sự là một tin đồn mà là một thông báo được gửi đến đúng anh ấy." Cô nuốt xuống lo lắng, gần như không thể tin được bản thân đang lên một kế hoạch như vậy.
"Có lẽ chúng ta có thể lôi Emma vào kế hoạch này. Chị ấy tình cờ có thể đề cập với John việc em đã lên kế hoạch kế hôn. Em sẽ không để chị ấy nói ra tên anh. Em sẽ không để chị ấy đề cập đến bất kì cái tên nào cả - chỉ cần nói với anh ấy em đã thông báo đính hôn." "Nó sẽ không kỳ quoặc khi mà cô ấy chỉ mỗi thông báo thế thôi sao?" "Họ là hàng xóm mà.
Không có gì phải nghi ngờ gì nếu như chị ấy dừng lại để chào hỏi." Dunford ngả người ra sau và mỉm cười sung sướng, khoe ra hàm răng trắng lấp lánh của mình. "Chiến lược tuyệt vời, Arabella. Và nó cũng giúp anh không cần phải giả vờ đang yêu em." Cô lắc đầu. "Anh không làm được đâu." "Nếu anh chàng của em không xuất hiện một cách long lanh trên một con ngựa trắng cùng áo giáo sáng bóng và mang em đi trong ánh hoàng hôn thì, ờ, anh có thể nói anh ta rõ ràng là vô giá trị ngay từ ban đầu." Belle không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng dù sao thì cô vẫn gật đầu.
"Trong khi chờ đợi, chúng ta phải mang em ra khỏi tình cảnh này. Anh chàng John này - em nói tên họ của anh ta là gì ấy nhỉ?" "Em chưa nói." Dunford nhướn mày nhưng cũng không hỏi chi tiết. "Điều anh đang muốn nói là lời nói dối nhỏ bé của em sẽ không đủ thuyết phục nếu như anh ta phát hiện ra em đang giam mình trong cái lăng mộ này kể từ khi trở lại đây." "Không, em cho là không, nhưng gần như không có ai ở thành phố lúc này.
Không có gì để phải ra ngoài hay đại loại thế." "Về chuyện này, anh được mời tham gia hình như là một buổi hòa nhạc buổi tối cực kỳ đáng sự, và vì chủ nhà có họ hàng xa nên anh không có cách nào để từ chối được." Belle nheo mắt. "Không phải một trong những anh chị em họ Smythe-Smith của anh, đúng không?" "Anh e là vậy." "Em nghĩ là em đã nói với anh rằng em sẽ không bao giờ tham dự thêm bất kỳ buổi hòa nhạc nào của họ nữa đâu.
Sau lần trước, em tin là em biết chính xác nhạc Mozart sẽ thành ra thế nào nếu được chơi bởi một bầy cừu." "Em mong đợi gì khi mà em được sinh ra với lời nguyền gắn với cái tên Smythe-Smith chứ? Ở mức độ nào đó, em không có sự lựa chọn đâu. Chúng ta đã quyết định là em nên ra ngoài, và anh không thấy bất kỳ lời mời nào theo sau em lúc này." "Anh thật tử tế khi chỉ ra điều đó." "Anh sẽ coi như đó là lời đồng ý và sẽ đến hộ tống em tối nay.
Và đừng có trông ủ rũ thế. Anh nghi ngờ anh chàng của em sẽ khởi hành vào thành phố bất kỳ lúc nào, vậy nên em sẽ được cứu khỏi buổi hiến tế âm nhạc trong tương lai." "Anh ấy sẽ không xuất hiện trong ít nhất là hai tuần nữa, thật đấy, bởi vì Emma đang đóng vai người đi kèm của em cho đến khi cha mẹ em quay về từ Ý.
Chị ấy không thể cùng lúc ở hai nơi được, và dù sao thì, em nghi ngờ anh ấy sẽ tin em rơi vào tình yêu với một người khác nhanh đến thế. Em e rằng anh sẽ mắc kẹt trong sự bầu bạn của em hai tuần tới. Miễn là, tất nhiên, em không phải tham dự thêm một buổi hòa nhạc nào nữa." "Anh không độc ác đến thế đâu.
Cho đến tối nay, vậy nhé, Belle." Cùng với nụ cười ngang tàng, Dunford đứng lên, cúi đầu lịch sự và rời khỏi phòng. Belle ngồi lại trên ghế sofa trong vài phút sau khi anh rời đi, tự hỏi tại sao cô không thể yêu anh thay vì John. Điều đó sẽ khiến vấn đề đơn giản hơn nhiều. À thì, có thể đơn giản nhưng không nhiều, Dunford cũng không có chút tình cảm nào với cô, ít nhất tình cảm cũng không hơn một người bạn.
Belle đứng dậy và bước lên cầu thang, tự hỏi liệu cô có đang hành động đúng hướng không. Nếu không nó sẽ đau đớn cùng cực, nhưng cô biết cô sẽ không thể sống tiếp với chính mình nếu cô không ít nhất là cố gắng níu kéo một cuộc sống bên John. Cô chỉ cần chờ thêm vài tuần nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn