Chương 9
ngày sau Chủ đề: Những câu hỏi còn lại
Chào Leo, anh đã không chủ động viết thư nữa rồi. Nhưng anh còn trả lời tôi chứ? Bao lâu nữa? Bao giờ anh bay đến Boston? Thân mến, Emmi. 9 tiếng sau
Trả lời: Chào Emmi, chỗ tôi lộn xộn không tả được. Tôi đang chuẩn bị cho vụ chuyển nhà sang Mỹ. Tôi bay ngày 16/7, nghĩa là ngày mai sau hai tuần. Tôi nhắc lại lần nữa: nếu chúng ta gặp nhau được trước đó thì hay. Nếu chị không chắc chắn là chị muốn, thì chị hãy làm việc đó vì tôi. Tôi rất ước ao! Nếu chị đồng ý thì chị sẽ tặng tôi một niềm vui khôn tả. Tôi biết là sau đó tôi sẽ thanh thản hơn. Và tôi tin chắc rằng chị sẽ thanh thản hơn sau cuộc gặp này.
12 phút sau Trả lời:
Leo, anh không hiểu sao? Sau cuộc gặp và khi biết đây là “cuộc gặp để chia tay”, tôi chỉ có thể thanh thản hơn khi nhận ra rằng anh khác với hình ảnh anh được tạo ra bằng con chữ từ một năm nay (không kể đến mấy e-mail khô khan tàn bạo gần đây nhất của anh). Vậy nếu anh “khác” thì cuộc gặp sẽ là một thất vọng lớn, và tôi sau đó sẽ thanh thản hơn, chỉ vì đằng nào cũng là gặp lần cuối. Vậy nếu anh tin chắc là sau cuộc gặp tôi sẽ thấy thanh thản hơn, thì anh đã gián tiếp cho tôi biết rằng: bản thân cuộc gặp sẽ làm tôi thất vọng. Do đó tôi hỏi anh lần thứ hai: cớ gì mà tôi lại phải đến một cuộc gặp gây thất vọng? 8 phút sau
Trả lời: Tôi tin là cuộc gặp không nhất thiết phải gây thất vọng để sau đó chị thấy thanh thản hơn – hơn hôm nay chẳng hạn.
1 phút sau Trả lời:
Hôm nay? Làm sao anh biết hôm nay tôi cảm thấy gì? 50 giây sau
Trả lời: Hôm nay chị không thanh thản, Emmi.
30 giây sau Trả lời:
Còn anh? 35 giây sau
Trả lời: Cũng không.
25 giây sau Trả lời:
Tại sao vậy? 45 giây sau
Trả lời: Lý do giống của chị.
50 giây sau Trả lời:
Nhưng đó là do lỗi anh, Leo. Không ai bắt anh phải biến khỏi đời tôi. 40 giây sau
Trả lời: Có đấy!
40 giây sau Trả lời:
Ai? 8 phút sau
Trả lời: Ai?
Sáng sớm hôm sau Chủ đề: Tôi
Tôi! Tôi bắt buộc tôi. Tôi và lý tính.
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Và ai muốn gặp tôi trước đó một lần nữa? Cũng là anh và lý tính chăng? Hay anh và phi lý tính? Hay (phương án tệ nhất) lý tính thuần túy? 20 phút sau
Trả lời: Tôi, lý tính, cảm xúc, tay, chân, mắt, mũi, tai, miệng, tất cả. Tất cả trong tôi muốn gặp chị, Emmi.
3 phút sau Trả lời:
Miệng? 15 phút sau
Trả lời: Thì tất nhiên, để nói.
50 giây sau Trả lời:
Ra thế. 2 ngày sau
Chủ đề: Được Chào Leo, tùy anh, ta liều một phen, gặp nhau vậy, cũng chẳng quan trọng gì nữa. Bao giờ anh rảnh trong tuần này?
1 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Tôi thu xếp hoàn toàn theo chị. Thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu? 1 phút sau
Trả lời: Mai.
3 phút sau Trả lời:
Mai? Được, mai. Sáng, trưa, chiều, tối? 1 phút sau
Trả lời: Tối. Ở đâu?
10 phút sau Trả lời:
Ở một tiệm cà phê do chị chọn. Ở một nhà hàng do chị chọn. Ở một bảo tàng do chị chọn. Đi dạo ở nơi chị chọn. Trên ghế băng công viên do chị chọn. Trên một hàng rào do chị chọn. Nói chung, ở bất cứ địa điểm nào trên thế giới do chị chọn. 50 giây sau
Trả lời: Ở nhà anh.
8 phút sau Trả lời:
Vì sao? 40 giây sau
Trả lời: Vì sao không?
1 phút sau Trả lời:
Chị dự định gì? 55 giây sau
Trả lời: Còn ANH dự định gì, Leo? Cho phép tôi được nhắc anh nhớ là ANH muốn gặp tôi trước khi chia tay.
35 phút sau Trả lời:
Tôi không có dự định gì cả. Tôi chỉ muốn thấy người phụ nữ đã song hành với tôi nhiều tháng liền và tạo một dấu ấn cho đời tôi. Tôi muốn nghe nhiều hơn nữa chất giọng dễ chịu của cô ấy, nhiều hơn là chỉ “whiskey” và “tai”. Tôi muốn nhìn lên môi cô ấy khi cô ấy nói: “ANH dự định gì, Leo? Cho phép tôi được nhắc anh nhớ là ANH muốn gặp tôi trước khi chia tay”. Khóe miệng cô ấy sẽ chuyển động ra sao, mắt sáng rực lên ra sao, cung mày nhướng lên ra sao khi nói những câu tương tự. Nét mặt nào đi kèm một câu mỉa mai? Những cơn gió bấc buổi đêm sau nhiều năm đã để lại trên má cô ấy dấu vết gì? Hàng trăm chi tiết tương tự của Emmi khiến tôi quan tâm. 5 phút sau
Trả lời: Anh quan tâm khá muộn đấy, Leo. Để nghiên cứu các vẻ mặt thì thời gian trong buổi tối hôm ấy sẽ quá eo hẹp đấy. Anh dự kiến mấy tiếng? Tôi cần ở lại bao lâu?
3 phút sau Trả lời:
Chừng nào hai người còn muốn ở lại. 1 phút sau
Trả lời: Và nếu hai người không muốn ở lại lâu như nhau?
4 phút sau Trả lời:
Thì người muốn ở lại ngắn hơn sẽ quyết định. 50 giây sau
Trả lời: Ý anh là, ANH sẽ quyết định.
40 giây sau Trả lời:
Có ai nói thế đâu. 20 phút sau
Trả lời: Ngạc nhiên thay, khi bao nhiêu chuyện không được nói ra, mặc dù chúng ta nói cả ngày. Ví dụ: chúng ta chào nhau ra sao? Bắt tay nhau à? Vỗ vai nhau à? Tôi có nên chìa tay với những ngón tay ép sát vào nhau để anh hôn tay không? Tôi có nên chìa gò má bị gió bấc tấn công về phía anh không? Anh sẽ đưa chúm môi về phía tôi? Hay chúng ta cứ thế chằm chằm nhìn nhau một hồi như hai người ngoài hành tinh?
3 phút sau Trả lời:
Tôi đề nghị, tôi sẽ ấn vào tay chị một ly vang, và chúng ta cụng ly. Chúc nhau sức khỏe. 2 phút sau
Trả lời: Anh có cả whiskey chứ? Nhưng không phải một chai cũ mèm đọng rêu ở đáy còn lấp xấp ba mi-li-mét chất lỏng nâu nâu đâu nhé. Nếu thế thì tôi sẽ giành quyền quyết định, và cuộc gặp sẽ ngắn thôi.
1 phút sau Trả lời:
Sẽ không vì whiskey mà cuộc gặp mặt của chúng ta có vấn đề. 45 giây sau
Trả lời: Vậy thì vì sao?
2 phút sau Trả lời:
Chẳng vì sao cả, Emmi, sẽ là một cuộc gặp đẹp, dễ chịu, lành mạnh, sống động, rồi chị sẽ thấy. 3 tiếng sau
Trả lời: Anh còn vài phút không, Leo? Tôi biết là rất khuya rồi, nhưng anh hãy đi lấy một ly vang đỏ, tốt cho anh lắm. Vì tôi còn vài câu hỏi, trong đầu còn vài thứ nhộn nhạo. Ví dụ như về đề tài đặc chủng của tôi: 1) anh có nghĩ là anh sẽ muốn làm tình với tôi trong “buổi tối từ biệt” của chúng ta? 2) anh có nghĩ là tôi sẽ muốn làm tình với anh? 3) nếu hai điều trên đúng (và nếu chúng ta thực hiện): anh có thật tin rằng sau đó chúng ta sẽ thanh thản hơn? Ý tôi là, giống anh đã có lần nói như hứa với tôi: “Và tôi tin chắc rằng chị sẽ thanh thản hơn sau cuộc gặp này”. 4) nó hợp sao được với dự đoán của anh là sau đó tôi không muốn gặp anh một lần thứ hai nữa?
10 phút sau Trả lời:
1) chuyện tôi có thể muốn làm tình, tôi cho là có thể xảy ra, nhưng tôi không nhất thiết phải thể hiện cho chị biết. 2) chuyện chị có thể muốn làm tình, tôi cho là có thể xảy ra, nhưng không chắc chắn lắm.
3) sau đó chúng ta sẽ thanh thản hơn? Vâng, có chứ, tôi tin là thế. 4) chị sẽ không muốn gặp tôi nữa, vì chị có gia đình và sau khi gặp nhau chị sẽ biết chắc vị trí mình ở đâu.
7 phút sau Trả lời:
1) anh tin là tôi không nhận ra, nếu anh muốn làm tình? 2) liệu tôi có thể muốn không: nhận định “không chắc chắn lắm” của anh không xa sự thật mấy. (Nói để anh chớ hy vọng hão).
3) sau đó chúng ta sẽ thanh thản hơn: rất hay, khi một lần được nghe anh nói như một người đàn ông đặc trưng, nó biến anh thành người Trái đất. 4) tôi sẽ biết vị trí của mình: anh có thật tin rằng anh có thể tiên đoán chuyện này đúng hơn chính tôi?
Và câu hỏi cuối cùng trước khi đi ngủ, Leo: anh còn say mê tôi chút xíu nào nữa không? 1 phút sau
Trả lời: Chút xíu?
2 phút sau Trả lời:
Chúc ngủ ngon. Tôi rất mê anh. Tôi sợ cuộc gặp mặt của chúng ta. Tôi không thể và không muốn sau đó sẽ mất anh. Yêu anh. Emmi. 3 phút sau
Trả lời: Không bao giờ nên nghĩ đến “mất”, vì chỉ nghĩ đến là đã mất rồi. Chúc ngủ ngon, tình yêu của tôi.
Sáng sớm hôm sau Chủ đề:
Chào Leo, tôi không ngủ. Tôi có nên đến chỗ anh tối nay không? 5 phút sau
Trả lời: Chào Emmi. Thật thú vị khi chúng ta chia sẻ một đêm mất ngủ. Vâng, chị tới tôi đi. 19 giờ có tiện cho chị không? Ta có thể ngồi lâu lâu ngoài sân thượng.
2 tiếng sau Trả lời:
Leo, Leo, Leo, giả sử, buổi tối đẹp hơn anh mong đợi. Giả sử, anh say mê cô gái anh gặp, say mê nét mặt đi kèm những câu mỉa mai, say mê giọng nói, say mê cách đưa tay, ánh mắt, làn tóc (tôi bỏ không nói đến ngực), tai phải, chân trái, gì cũng được. Giả sử, anh cảm thấy có nhiều thứ ràng buộc hai chúng ta hơn là cái máy chủ internet, cảm thấy không thể ngẫu nhiên mà chúng cắt đường nhau. Leo, chẳng lẽ không thể xảy ra khả năng anh muốn viết thư tiếp cho tôi, từ Boston? Chẳng lẽ không xảy ra khả năng anh muốn đi với tôi? Chẳng lẽ không xảy ra khả năng anh muốn ở cạnh tôi? Chẳng lẽ không xảy ra khả năng anh muốn chung sống với tôi? 10 phút sau
Trả lời: EMMI, CHỊ KHÔNG TỰ DO ĐỂ CHUNG SỐNG VỚI TÔI.
35 phút sau Trả lời:
Giả sử, tôi tự do để chung sống với anh. 45 phút sau
Trả lời: Leeeeeo, anh không nghĩ ra câu trả lời à?
3 phút sau Trả lời:
Emmi thân, mỗi giả sử, đối với tôi, là một giả sử quá nhiều. Tôi không thể cứ thế giả định là chị tự do, vì lý do đơn giản là chị đang và sẽ không tự do. Khi chị “nghỉ tự do” đi khỏi gia đình tối nay, tự do cho tôi, thì điều đó tốt và hay cho tôi (và hy vọng cả cho chị). Nhưng không hề có nghĩa là chị được tự do cho tôi. Bình thường thì tôi cũng không dốt lắm khi giả định các giả sử. Nhưng giả sử này, cho dù nghe rất tuyệt diệu, tôi có muốn cũng không thể giả định được. Nhân đề tài này, cho phép tôi cũng được đặt cho chị một câu hỏi nhé? Tôi biết là chị không ưa bị hỏi kiểu này. Nhưng riêng câu này tôi nghĩ là tương đối hợp cảnh. Vậy xin hỏi: chị nói với chồng chị là tối nay đi đâu?
9 phút sau Trả lời:
Leo, anh không thể nhịn được à!!! Tôi sẽ nói với anh ấy: tôi đi gặp một người bạn. Anh ấy sẽ hỏi: anh có biết người ấy không? Tôi sẽ đáp: em nghĩ là không, em hầu như ít đả động đến người bạn này. Rồi tôi sẽ nói thêm: bọn em nhiều chuyện để nói, có lẽ em sẽ về muộn! Và anh ấy sẽ nói: chúc em vui vẻ nhé. 20 phút sau
Trả lời: Và nếu sáng sớm chị mới về thì anh ấy nói gì?
3 phút sau Trả lời:
Anh tin vào khả năng là có thể sáng sớm tôi mới về nhà? Tôi thấy điểm này quá mới ở anh! 8 phút sau
Trả lời: Emmi Rothner đã nói gì nhỉ? “Về sau người ta hay thấy những điều có thể mà ngay từ đầu được coi là không thể”. Nói ngắn gọn là: chuyện gì cũng có thể. Dần dần tôi cũng tin là thế.
4 phút sau Trả lời:
Wow, bắt đầu hồi hộp đây. Tôi thích anh nói kiểu này. (Có thể vì anh trích lời tôi). À: còn bốn tiếng nữa thôi. Tôi có nên tiết lộ cho anh biết là anh sẽ mở cửa đón Emmi nào trong số ba cô Emmi ở tiệm cà phê? 3 phút sau
Trả lời: Emmi, không, không lộ bí mật! Ngược lại. Tôi có một đề nghị cho chị. Chị đừng cười tôi, tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi sẽ để cửa khép hờ. Chị vào nhà. Từ hành lang, chị đi vào phòng đầu tiên bên trái. Phòng không bật đèn. Tôi ôm chị nhưng không nhìn thấy chị. Tôi hôn chị nhưng không biết mặt chị. Hôn một lần. Một nụ hôn duy nhất!!
50 giây sau Trả lời:
Rồi tôi đi ra khỏi nhà? 3 phút sau
Trả lời: Sao lại thế! Một lần hôn – sai đó ta kéo rèm lên, và nhìn thấy, mình vừa hôn ai. Sau đó tôi ấn vào tay chị một ly vang, và chúng ta cụng ly chúc nhau sức khỏe. Rồi xem có gì sẽ xảy ra.
1 phút sau Trả lời:
Cho tôi xin một cốc whiskey! Còn thì tôi đồng ý với nghi lễ đón tiếp của anh. Nói cho cùng cũng không khác vở bịt mắt, duy chỉ không có băng bịt mắt, nghĩa là, lãng mạn hơn một chút. Rõ rồi, ta sẽ làm như thế. Này, ta làm thế thật chứ? Điên rồ quá, phải không? 40 giây sau
Trả lời: Dĩ nhiên, ta sẽ làm như thế thật!
4 phút sau Trả lời:
Nhưng, Leo, vẫn rủi ro. Tôi không thể biết là có thích kiểu anh hôn không. Anh hôn thế nào? Mạnh mẽ hay dịu dàng, khô hay ướt? Chạm răng hay không? Lưỡi anh có mãnh liệt và linh hoạt không? Nó giống nhựa cứng hay bọt bể mềm? Anh nhắm hay mở mắt khi hôn? (À quên, trời tối thì đằng nào cũng không quan trọng). Tay anh sẽ làm gì? Chạm vào tôi? Chỗ nào? Mạnh đến mức nào? Anh im thin thít hay thở mạnh hay gây tiếng động ở miệng? Leo, anh nói đi: anh hôn thế nào? 3 phút sau
Trả lời: Tôi hôn cũng giống tôi viết.
50 giây sau Trả lời:
Kiêu ngạo quá đấy, nhưng nghe rất sướng tai, Leo. Nhưng cũng phải nói là anh viết rất khác nhau, lúc thế nọ lúc thế kia! 45 giây sau
Trả lời: Tôi hôn lúc nọ lúc kia rất khác nhau.
4 phút sau Trả lời:
Nếu anh hứa với tôi là sẽ hôn như anh viết hôm qua và hôm nay thì tôi sẽ liều! 35 giây sau
Trả lời: Thì chị cứ liều đi!
12 phút sau Trả lời:
Và nếu hôn xong ta còn muốn nhiều hơn? 40 giây sau
Trả lời: Thì ta cứ muốn nhiều hơn.
50 giây sau Trả lời:
Ta cũng sẽ làm nhiều hơn? 35 giây sau
Trả lời: Tôi tin là trong hoàn cảnh đó ta sẽ biết rất rõ.
2 phút sau Trả lời:
Hy vọng là không chỉ có một người trong chúng ta biết. 4 phút sau
Trả lời: Nếu một người biết thì người kia cũng biết. À, Emmi, còn hai tiếng nữa thôi đấy. Ta nên từ từ chấm dứt viết thư và chuẩn bị tiến đến cao trào mới. Tôi thú thực là đang hồi hộp đến đứng tim.
8 phút sau Trả lời:
Tôi nên mặc gì đây? 1 phút sau
Trả lời: Tôi để thị hiếu của chị quyết định, Emmi.
55 giây sau Trả lời:
Tôi thì muốn để trí tưởng tượng của anh quyết định, Leo. 2 phút sau
Trả lời: Trong khoảnh khắc này chị đừng để trí tưởng tượng của tôi quyết định điều gì, nó đang lồng lên với tôi như con ngựa bất kham. Và cố nhiên là chị nên mặc gì đó, tôi nghĩ thế.
3 phút rưỡi sau Trả lời:
Tôi có nên mặc đồ gì đó khả dĩ tăng cường khả năng chúng ta sau khi hôn sẽ không kéo rèm lên ngay, vì không ai trong chúng ta có tay nào rảnh cả? 40 giây sau
Trả lời: Nếu chị thấy câu trả lời không cộc lốc quá đáng: NÊN!
90 giây sau Trả lời:
Trả lời “NÊN!” cho một câu hỏi mong đợi chữ “NÊN!” thì không bao giờ tôi thấy quá cộc lốc cả. Vậy thì đã đến lúc tôi đi “tô điểm” – như người ta vẫn hay nói. Trong trường hợp tim tôi không nổ tan lồng ngực thì một tiếng rưỡi nữa tôi có mặt ở chỗ anh, Leo. 3 phút rưỡi sau
Trả lời: Chị nhấn nút “15” ở bảng đàm thoại dưới cửa. Trong thang máy chị nhấn nút “142”, sau đó đi lên tầng thượng. Trên đó đằng nào cũng chỉ có một cửa duy nhất. Qua cửa khép hờ, vào phòng bên trái, cứ đi theo tiếng nhạc. Tôi mừng đến nghẹt thở khi chờ đón chị!
50 giây sau Trả lời:
Tôi cũng vậy, Leo. Em cũng vậy đối với ANH, Leo. Em, Emmi đây. Và em không khi nào hôn người lạ trong bóng tối, nếu không được xưng anh em với người đó. Anh cũng được gọi em là EM, Leo. À, em 34 tuổi, kém anh hai tuổi, nếu anh chấp nhận. 2 phút sau
Trả lời: Emmi, anh nghĩ là phải nói chuyện tường tận với em về “Boston”. Em có một hình ảnh hoàn toàn sai về Boston. Chuyện Boston khác hẳn với hình dung của em. Anh phải giải thích cho em rõ. Có nhiều điều phải giải thích lắm! Có nhiều điều phải thấu hiểu lắm! Em hiểu không?
90 giây sau Trả lời:
Từ từ, từ từ đã nào, Leo. Từng bước một. Boston còn đợi được. Giải thích còn đợi được. Hiểu còn đợi được. Bây giờ chúng ta hãy hôn nhau đã. Sắp gặp nhau rồi, anh yêu! 45 giây sau
Trả lời: Sắp rồi, em yêu!
Cưỡng Cơn Gió Bấc Cưỡng Cơn Gió Bấc - Daniel Glattauer Cưỡng Cơn Gió Bấc