Chương 9
ùng một tháng Mười một... Chúc mừng sinh nhật Marilyn!!!
Bà mẹ bước ra từ bếp và mang trên cái mâm kim loại một cái bánh sinh nhật hình quan tài. Ông bố đứng trước chiếc bàn tròn trong phòng ăn mở chai sâm-panh và vừa nói với con gái vừa rót rượu:
- Con hãy tự nói rằng vậy là mất đi một năm để sống!...
Bọt sâm-panh dâng lên trong cốc. Marilyn Tuvache đặt một ngón tay lên thành cốc và bọt xẹp xuống. Chiếc bánh ngọt buồn bã nằm chễm chệ giữa chiếc bàn, xung quanh là những gì còn lại của bữa ăn tối gia đình và trước cái đĩa trống, chưa hề đụng đến, của Vincent. Mishima cũng muốn mời rượu nó.
- Cám ơn bố, con không khát.
Ông bố rót vài giọt vào ly Alan.
- Nè uống đi, một đứa có tâm hồn luôn vui vẻ... để chúc mừng chị con đến tuổi trưởng thành, kết thúc thời kì niên thiếu. Ít ra cũng phải thế.
Mặt trước thẳng đứng bằng sô-cô-la của chiếc bánh bắt chước màu gỗ dương sơn vẹc-ni để hỏa táng. Cái nắp bằng cacao đen được trang trí bằng những đường chỉ chạy dọc giống loại gỗ gụ. Ở hai phần ba chiều dài chiếc bánh, cái nắp mở ra phía trên một cái gối bằng kem sữa, và một cái đầu bằng bột hạnh nhân hồng đặt trên đó, vài vỏ chanh tô điểm mái tóc vàng óng ánh.
- Ồ, nhưng đó chính là con! - Marilyn thốt lên và giơ tay bịt miệng. - Mẹ ơi, đẹp làm sao!
- Không phải mẹ nghĩ ra đâu, - bà mẹ khiêm tốn thú thật. - Đó là ý tưởng của Vincent và đã vẽ nó cho mẹ. Anh con không thể làm chiếc bánh này vì nó ghét mùi thức ăn, nhưng anh con cũng phụ trách phần nến.
Những chiếc nến màu vàng sữa hình xoắn như những sợi dây thừng đã bắt đầu chảy và cong lại thành hai số dựng đứng và cháy cạnh nhau: 1 và 8, mười tám. Marilyn rút số một và đặt đằng sau số tám: “Con thích được tám mươi mốt tuổi hơn...” và nó thổi nến như ai đó loại bỏ cuộc sống. Mishima vỗ tay:
- Và bây giờ đến phần tặng quà!
Bà mẹ sau khi đóng cửa tủ lạnh trong nhà bếp quay trở lại với một ống giấy giống như một thanh kẹo mạch nha được gói lại:
- Marilyn, con bỏ qua cái giấy gói nhé. Bố mẹ đã nhờ Alan đi mua giấy gói màu trắng viền đen giống như thư báo tử, nhưng nó lại mua về giấy màu hình chú hề đang cười. Con cũng không lạ gì thằng Alan. Này con cầm lấy, con gái lớn của mẹ. Đây là quà của bố mẹ.
Marilyn cảm động khi thấy được chúc mừng như vậy, mở các nếp gấp ở hai bên gói quà và mở ra:
- Một ống tiêm? Nhưng bên trong là gì mà giống nước thế?
- Một loại độc cực mạnh.
- Ồ bố mẹ của con, cuối cùng bố mẹ cũng tặng con cái chết. Có đúng là con có thể tự hủy diệt chính mình?
- Ồ không, không phải cho con! - Bà Lucrèce thốt lên, đầu ngửa lên trời. - Nhưng dành cho những ai sẽ hôn con.
- Có nghĩa là?
- Ở chỗ nhà cung cấp Tôi không sợ chết, họ đã gợi ý cho bố mẹ loại thuốc độc họ vừa phát minh. Con tiêm nó dưới da, nhưng con sẽ không bị nhiễm độc, sẽ không bị gì hết. Và trong nước miếng sẽ hình thành một loại độc sẽ giết chết những ai hôn con. Những nụ hôn của con sẽ là những nụ hôn chết người.
-... Và con sẽ tìm được vị trí của mình trong cửa hàng, - Mishima tiếp lời, - bố mẹ đã quyết định giao cho con quầy hàng tươi. Con sẽ đứng đó và hôn những ai muốn mua một cái chết tự nguyện như vậy: nụ hôn thần chết, the Death Kiss!...
Marilyn đang nằm dài bỗng ngồi thẳng dậy, run lên vì xúc động. Ông bố nói rõ: “Chỉ cần con không được hôn những người trong nhà chúng ta.”
- Nhưng mẹ ơi, làm sao có thể không bị nhiễm độc khi chính mình có độc?...
- Thế mấy con vật thì như thế nào? - Lucrèce đáp lại như chuyên gia. - Rắn, nhện, v.v... đều sống khỏe mạnh với độc tố trong miệng đó. Và con cũng sẽ giống như thế.
Ông bố thắt chặt garô ở phía trên cùi chỏ của con gái. Cô gái búng vào thành ống tiêm, cho một giọt bắn ra từ kim chích và tự tiêm vào mạch của mình trước mặt Alan đang nhìn chị nó. Cô chảy nước mắt.
- Do rượu sâm-panh đó! - Cô tìm cách giải thích.
- Thế còn mấy đứa con trai, - Mishima hỏi, - tụi con tặng gì cho Marilyn?
Vincent, èo uột với cái đầu băng bó, rút từ dưới bàn một món quà to đùng. Marilyn xé lớp giấy gói hình thằng hề. Thằng anh trai giải thích công dụng của món quà kỳ cục.
- Đây là một chiếc mũ bảo hộ che toàn bộ đầu bằng cacbon không thể phá hủy và anh đã bọc phần tầm che của mũ. Ở bên trong anh để hai thanh thuốc nổ nối với hai sợi dây... Như vậy, khi bố mẹ cho phép chúng ta tự hủy diệt, em đội cái mũ vào, cột dây quai bên dưới và giật hai sợi dây đó. Cái đầu của em sẽ nổ tung bên trong và không làm bẩn tường.
- Thật tinh tế khi nghĩ đến từng chi hết như thế, - Lucrèce vỗ tay và Mishima cũng ngưỡng mộ đứa con trai của mình, - ông nội cũng giống như vậy: đầy sáng tạo. Thế còn con Alan, con tặng gì cho chị?
Đứa bé mười một tuổi mở một miếng vải hình vuông bằng lụa trắng. Marilyn cầm lấy ngay, xoắn lại và cột xung quanh cổ:
- Ồ, một sợi dây để mình treo cổ!
- Không phải thế... - Alan mỉm cười và chỉ cho chị nó xem. - Đừng buộc nó chặt quá, phải để nó thanh thoáng như vậy. Như một dải mây mềm mại vuốt ve cổ, vai và ngực của chị.
- Con đã mua nó như thế nào? - Bà mẹ lo lắng hỏi và cắt một miếng bánh hình quan tài đưa cho Vincent.
- Cám ơn mẹ, con không ăn.
- Ton mua bằng xiền túi của con, - Alan trả lời.
- Tiền dành dụm cả năm à?
- Dạ đúng.
Lucrèce ngừng cắt, trong tay cái dao phết phía trên cái bánh ngọt.
- Mẹ chẳng thấy ích lợi gì, - bà tiếp tục nói và cắt một miếng bánh khác.
- Đúng là tiêu tiền cho chuyện vô bổ, - ông bố khẳng định.
Marilyn ngắm nhìn mọi người trong gia đình, chiếc khăn choàng quấn nhè nhẹ xung quanh cổ:
- Dĩ nhiên con không thể ôm hôn mọi người, dù trong lòng con rất muốn.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát