Chương 8 - Vụ Giết Người
ạ sĩ Green ngáp vặt trong phiên trực đêm ở Đồn Cảnh sát Hurst St Cyprian. Điện thoại đổ chuông, anh nhấc máy lên. Một lát sau, thái độ của anh hoàn toàn thay đổi. Anh bắt đầu viết vội trên giấy.
“Vâng? Meadowbank à? Vâng - còn tên? Xin vui lòng đọc từng chữ. S-P-R-I-N-G-E-R. Springer. Vâng. Vâng, xin đừng làm gì xáo trộn. Sẽ có người đến ngay.” Nhanh chóng và đúng phương pháp. Anh làm đúng các quy trình thủ tục đặt ra.
“Meadowbank ư?” Thanh tra Thám tử Kelsey nói khi đến lượt mình biết tin. “Có phải trường nữ sinh không? Ai đấy, ai bị giết thế?”
“Cái chết của một cô giáo dạy thể dục,” Kelsey nói, trầm ngâm. “Nghe như tên cuốn sách kinh dị trong quầy sách nhà ga.”
“Ai có thể giết cô ta được nhỉ, anh nghĩ thế nào?” viên Hạ sĩ nói. “Có vẻ bất thường.”
“Cô giáo thể dục cũng có đời sống tình cảm chứ, ” Thanh tra Thám tử Kelsey nói. “Người ta bảo tìm thấy xác ở đâu?”
“Trong Cung thể thao. Cái tên cầu kỳ để gọi phòng tập thể dục.”
“Có lẽ vậy,” Kelsey nói. “Cái chết của cô giáo thể dục trong phòng tập. Tội ác nghe đầy tính thể thao nhỉ? Anh bảo cô ta bị bắn à?”
“Vâng.”
“Họ tìm thấy súng không?”
“Không.”
“Thú vị đấy,” Thanh tra thám tử Kelsey nói anh gọi đội của mình rồi bắt tay vào việc.
Cảnh cổng trước của Meadowbank để mở, có đèn chiếu sáng, và ở đây Thanh tra Kelsey được đích thân bà Bulstrode tiếp đón. Nhìn bà là anh nhận ra, như mọi người trong khu này đều vậy. Dù trong thời khắc bối rối và bất trắc này, bà Bulstrode vẫn hoàn toàn giữ được tự chủ, kiểm soát tình hình và kiểm soát được những người dưới quyền mình.
“Thanh tra thám tử Kelsey, thưa bà,” viên thanh tra nói.
“Anh muốn làm gì trước, Thanh tra Kelsey? Anh muốn đến Cung Thể thao hay muốn nghe đầy đủ chi tiết?”
“Bác sĩ đây đi cùng tôi,” Kelsey nói. “Trong lúc bà chỉ cho anh ta và hai nhân viên của tôi chỗ cái xác, tôi muốn nói mấy lời với bà.”
“Dĩ nhiên rồi. Mời vào phòng tôi. Cô Rowan, cô chỉ đường cho bác sĩ và mấy người này nhé?” Bà nói thêm, “Một nhân viên của tôi đang ở ngoài đó canh chừng để không có gì bị xáo trộn.”
“Cảm ơn bà.”
Kelsey đi theo bà Bulstrode vào phòng khách của bà. “Ai phát hiện cái xác?”
“Y tá trường, cô Johnson. Một học sinh bị đau tai, và cô Johnson dậy để kiểm tra cho cô bé. Khi khám cho cô bé, cô ấy thấy rèm không kéo xuống nên lại kéo rèm, rồi cô nhận thấy có ánh đèn trong Cung Thể thao, mà đáng lẽ ra lúc một giờ sáng thì chỗ ấy không nên sáng đèn,” bà Bulstrode kết thúc lạnh lùng.
“Hẳn rồi,” Kelsey nói. “Giờ cô Johnson ở đâu?”
“Cô ấy ở đây, anh muốn gặp không?”
“Để lát nữa. Bà kể tiếp đi, thưa bà.”
“Cô Johnson đi đánh thức một giáo viên khác, là bà Chadwick. Họ quyết định ra ngoài kiểm tra. Khi đi ra ở cửa bên hông, họ nghe tiếng súng nổ, lúc ấy họ chạy vội đến Cung Thể thao. Đến nơi thì…”
Viên thanh tra cắt lời. “Cảm ơn bà Bulstrode. Nếu, như bà nói, cô Johnson sẵn sàng, tôi sẽ nghe phần tiếp theo từ cô ấy. Nhưng trước hết, có lẽ, bà sẽ kể cho tôi đôi điều về người đã chết.”
“Tên cô ấy là Grace Springer.”
“Cô ấy làm ở đây lâu chưa?”
“Chưa. Cô ấy đến dạy kì này. Cô giáo thể dục cũ nghỉ việc, chuyển đến làm ở úc.”
“Và bà biết gì về cô Springer?”
“Những lời nhận xét về cô ấy thì rất tốt,” bà Bulstrode nói.
“Cá nhân bà không quen biết cô ấy từ trước sao?”
“Không.”
“Bà có lý giải nào không, thậm chí là mơ hồ nhất, về nguyên nhân dẫn đến thảm kịch này? Cô ấy có chuyện gì buồn không? Có chuyện vướng bận không may nào chăng?”
Bà Bulstrode lắc đầu. “Tôi chẳng biết gì. Có thể nói,” bà tiếp tục, “tôi thấy ít khả năng lắm. Cô ấy không thuộc dạng phụ nữ đó.”
“Bà sẽ ngạc nhiên đấy,” thanh tra Kelsey lấp lửng.
“Anh có muốn tôi dẫn cô Johnson đến không?”
“Phiền bà. Khi tôi nghe xong lời khai của cô ấy, tôi sẽ đến chỗ nhà tập - bà gọi nó là gì nhỉ - Cung Thể thao?”
“Trường mới xây thêm năm nay,” bà Bulstrode nói. “Nó được xây cạnh bể bơi, gồm một sân bóng squash và các môn khác. Vợt tennis, vợt bóng, và gậy chơi hockey đều để ở đó, và có một phòng phơi đồ bơi.”
“Có lý do nào giải thích việc cô Springer lại ở Cung Thể thao vào ban đêm không?”
“Không có lý do nào cả,” bà Bulstrode nói dứt khoát.
“Tốt lắm, bà Bulstrode. Giờ tôi sẽ nói chuyện với cô Johnson.”
Bà Bulstrode rời phòng, rồi quay lại cùng cô y tá. Sau khi phát hiện ra cái xác, cô Johnson được chuốc kha khá rượu mạnh để trấn tĩnh lại. Kết quả là bây giờ cô hơi lắm lời.
“Đây là Thanh tra Thám tử Kelsey,” bà Bulstrode nói.
“Cô bình tĩnh nhé, Elspeth, và kể cho anh ấy chính xác chuyện xảy ra.”
“Thật khủng khiếp,” cô Johnson nói, “thực sự khủng khiếp. Trong suốt đời mình, tôi chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy từ trước tới nay. Chưa bao giờ! Tôi không thể nào tin nổi, thực sự không thể nào tin nổi. Càng không tin là cô Spinger!”
Thanh tra Kelsey là người mẫn cảm. Anh luôn sẵn sàng đi chệch khỏi mạch hỏi cung bình thường nếu nhận thấy có dấu hiệu bất thường hoặc đáng hỏi sâu thêm.
“Dường như là,” anh nói, “cô thấy rất lạ rằng cô Springer lại bị giết?”
“Vâng, đúng vậy, thưa anh Thanh tra. Cô ấy rất - vâng, rất lực lưỡng, anh biết đấy. Rất khỏe. Là tuýp phụ nữ có thể dùng một tay xử lý một tên trộm, hoặc hai tên.”
“Trộm ư? Hừm,” Thanh tra Kelsey nói. “Trong Cung Thể thao có gì để trộm không?”
“Ô không, thực sự tôi không thấy có gì trong đó mà trộm. Dĩ nhiên có đồ bơi, dụng cụ thể thao.”
“Quả là bọn trộm có thể tiện tay khuân đi những món ấy,” Kelsey nói xuôi theo. “Nhưng tôi trộm nghĩ, thế không đáng bõ công đột nhập. Mà cửa có bị phá không?”
“Ô, thực ra, tôi chưa kịp nghĩ phải kiểm tra,” cô Johnson nói. “Ý tôi là, cửa mở khi chúng tôi ở đó và…”
“Không phải bị đột nhập,” bà Bulstrode nói.
“Tôi hiểu,” Kelsey nói. “Vậy là có dùng đến chìa khóa.” Anh nhìn cô Johnson. “Cô Springer có được quý mến không?” anh hỏi.
“Ô, thực ra, khó mà nói lắm. Ý tôi là, dù gì, cô ấy đã chết rồi.”
“Vậy, cô không thích cô ấy,” Kelsey nói theo trực cảm, lờ đi cảm giác tế nhị của cô Johnson.
“Tôi không nghĩ lại có ai quý mến cô ấy nhiều,” cô Johnson nói. “Cô ấy có thái độ rất bộc trực, anh biết đấy. Không bao giờ ngại tranh cãi thẳng thừng với người khác. Cô ấy rất hiệu quả và nghiêm túc trong công việc, bà có đồng ý không bà Bulstrode?”
“Chắc chắn rồi,” bà Bulstrode nói.
Kelsey dừng theo đuổi hướng thông tin này. “Bây giờ, cô Johnson, cô hãy kể chuyện đã xảy ra.”
“Jane, một học sinh, bị đau tai. Cô bé thức dậy do bị một con đau nặng, và đến chỗ tôi. Tôi đã cho thuốc, và khi tôi đưa cô bé về giường, tôi thấy rèm cửa sổ đung đưa, và tôi nghĩ có lẽ cửa sổ không mở vào ban đêm thì tốt hơn, vì gió thổi theo hướng đó cơ mà. Dĩ nhiên các học sinh để cửa sổ mở trong khi ngủ. Đôi khi các học sinh nước ngoài không nghe lời, nhưng tôi luôn muốn…”
“Chuyện đó lúc này thực sự không quan trọng,” bà Bulstrode nói. “Thanh tra Kelse không quan tâm đến quy định chung về vệ sinh ở đây đâu.”
“Vâng, dĩ nhiên là không rồi,” cô Johnson nói. “Như tôi nói đấy, tôi đến đóng cửa sổ và ngạc nhiên khi thấy ánh đèn ở Cung Thể thao. Đèn khá rõ, tôi không thể nhầm được. Dường như là ánh đèn lay động.”
“Ý cô là không phải ánh điện mà ánh đèn pin ư?”
“Đúng vậy, chắc hẳn là như vậy. Tôi nghĩ ngay: ‘Ôi trời ơi, ai lại làm chuyện gì ngoài kia lúc này?’ Dĩ nhiên, tôi không nghĩ là có trộm. Đó quả là ý nghĩ hoang đường, như anh vừa nói đấy.”
“Thế thì cô nghĩ tại sao?” Kelsey hỏi.
Cô Johnson liếc nhìn bà Bulstrode và quay lại.
“Vầng, thực ra, tôi không biết là mình có ý kiến gì cụ thể không. Ý tôi à, vâng - vâng, thực ra, ý tôi là tôi không thể nghĩ ra…”
Bà Bulstrode xen vào. “Tôi cho là cô Johnson nghĩ một học sinh ra ngoài đấy hẹn hò với ai đó,” bà nói. “Phải vậy không, Elspeth?”
Cô Johnson thở gấp. “Vâng, đúng. Có lẽ là một em người Ý. Các em nước ngoài phát triển sớm hơn nhiều so với các cô bé người Anh.”
“Đừng có thiển cận thế,” bà Bulstrode nói. “Chúng ta có nhiều học sinh Anh đang toan tính những cuộc hẹn hò không thích hợp đấy. Nhưng cô nghĩ đến điều đó thì cũng rất hiển nhiên thôi, có lẽ cả tôi cũng nghĩ thế.”
“Tiếp đi,” Thanh tra Kelsey nói.
“Nên tôi nghĩ điều tốt nhất,” cô Johnson nói tiếp, “là tìm bà Chadwick và bảo bà cùng tôi đi xem chuyện gì xảy ra.”
“Tại sao lại là bà Chadwick?” Kelsey hỏi. “Có lí do đặc biệt nào chọn cô giáo cụ thể như vậy không?”
“Ồ, tôi không muốn quấy rầy bà Bulstrode,” cô Johnson nói, “và tôi e rằng, đấy là thói quen của chúng tôi, luôn tìm đến bà Chadwick nếu chúng tôi không muốn làm phiền bà Bulstrode. Anh thấy đấy, bà Chadwick ở đây đã rất lâu, và có nhiều kinh nghiệm.”
“Dù sao,” Kelsey nói, “cô đã đánh thức bà Chadwick. Phải vậy không?”
“Vâng. Bà ấy đồng ý với tôi rằng chúng tôi phải ra ngay ngoài đó. Chúng tôi không kịp thay đồ tử tế, chỉ mặc mỗi áo ngủ và quàng thêm áo khoác, rồi theo cửa hông đi ra. Và lúc ấy, ngay khi còn đứng giữa đường, chúng tôi nghe tiếng súng nổ từ phía Cung Thể thao. Nên chúng tôi chạy vội đến. Chúng tôi thật dại dột vì không cầm theo đèn pin, nên rất khó nhìn thấy đường. Chúng tôi vấp ngã một đôi lần, nhưng cũng đến nơi khá nhanh chóng. Cửa mở. Chúng tôi bật công tắc đèn và…”
Kelsey xen vào. “Vậy lúc cô đến đó thì không có đèn. Không có ánh đèn pin hay ánh sáng gì khác sao?”
“Không. Ở đấy tối om. Chúng tôi bật điện lên và cô ấy ở đó. Cô ấy…”
“Được rồi,” Thanh tra Kelsey ân cần nói, “cô không cần mô tả gì nữa. Tôi sẽ ra đó ngay và trực tiếp xem xét. Trên đường ra đó cô không gặp ai chứ?”
“Không.”
“Hay nghe tiếng có ai đang chạy?”
“Không. Chúng tôi không nghe thấy gì cả.”
“Từ khu học xá có ai nghe được tiếng súng không?” Kelsey hỏi, nhìn về bà Bulstrode.
Bà lắc đầu. “Không. Theo tôi biết thì không. Không thấy ai bảo là họ nghe tiếng súng. Cung Thể thao nằm ở rất xa, và tôi không tin là có thể nghe được tiếng súng.”
“Có lẽ các phòng ở phía Cung Thể thao thì nghe được chăng?”
“Khó lắm, tôi nghĩ vậy, trừ phi người ta tập trung chờ nghe âm thanh như vậy. Tôi dám chắc nó không lớn đến nỗi đánh thức được ai đó.”
“Vâng, cảm ơn bà,” Thanh tra Kelsey nói. “Giờ tôi sẽ đến Cung Thể thao.”
“Tôi sẽ đi cùng anh,” Bà Bulstrode nói.
“Anh có muốn tôi đi cùng không?” cô Johnson hỏi. “Tôi sẽ đi cùng nếu anh muốn. Ý tôi là chẳng hay ho gì khi lẩn tránh mọi chuyện, phải không? Tôi luôn cảm thấy rằng người ta phải đối mặt bất cứ chuyện gì xảy đến và…”
“Cảm ơn cô,” Thanh tra Kelsey nói, “không cần đâu, cô Johnson. Tôi không muốn gây căng thẳng thêm cho cô nữa.”
“Thật khủng khiếp,” cô Johnson nói, “Cứ nhớ lại ngày thường không quý mến cô ấy lắm lại càng áy náy. Thực tế, chúng tôi vừa có chuyện bất đồng mới tối qua thôi, tại phòng sinh hoạt chung của giáo viên. Tôi một mực cho rằng rèn luyện thể chất quá nhiều lại không tốt với một số học sinh - ý là những em mong manh thanh lịch. Cô Springer bảo là vớ vẩn, rằng chính các em ấy mới cần đến giáo dục thể chất. Làm cho cơ thể rắn chắc lên, và giúp các em trở thành những con người mới, cô ấy bảo. Tôi bảo cô ấy rằng thật ra cô chẳng biết gì cả mà cứ nghĩ là mình biết. Dù gì tôi cũng được đào tạo chuyên nghiệp, và tôi biết thế nào là duyên dáng nhẹ nhàng hơn cô Springer chứ, dù tôi tin cô Springer rành mọi thứ về xà kép và nhảy ngựa gỗ và dạy tennis. Nhưng, ôi trời ơi, giờ nghĩ chuyện xảy ra, tôi ước mình đừng nói như vậy. Tôi cho là ai cũng có cảm giác như vậy sau khi chuyện kinh khủng xảy ra. Tôi thực sự thấy bản thân có lỗi.”
“Thôi cô ngồi xuống đi,” bà Bulstrode nói, dìu cô xuống ghế xô pha. “Cô cứ ngồi nghỉ và đừng bận tâm đến mấy chuyện tranh cãi vụn vặt đã có. Cuộc đời sẽ rất tẻ nhạt nếu chúng ta đồng ý với nhau về mọi chủ đề.”
Cô Johnson lắc đầu ngồi xuống, rồi ngáp. Bà Bulstrode theo Kelsey ra hành lang.
“Tôi cho cô ấy uống khá nhiều rượu mạnh,” bà biện minh. “Nó khiến cô ấy hơi lắm lời. Nhưng không bị rối, anh nghĩ vậy không?”
“Vâng,” Kelsey nói. “Cô ấy kể khá mạch lạc chuyện xảy ra.”
Bà Bulstrode dẫn đường đến cửa hông.
“Đây là lối cô Johnson và bà Chadwick đi ra phải không?”
“Đúng. Anh thấy nó dẫn thẳng đến con đường qua khóm đỗ quyên, từ đó đi tới Cung Thể thao.”
Viên Thanh tra có chiếc đèn pin rất sáng, anh cùng bà Bulstrode nhanh chóng đến tòa nhà lúc này đèn đuốc chói lòa.
“Công trình rất đẹp,” Kelsey nói khi ngắm nhìn.
“Chúng tôi đã tiêu tốn nhiều tiền vào đó,” bà Bulstrode nói, “nhưng chúng tôi đủ khả năng chi,” bà bình thản nói thêm.
Cửa mở dẫn vào một căn phòng khá rộng. Trong đó có tủ đựng đồ, trên tủ có nhãn tên các học sinh. Cuối phòng, có một giá để để vợt tennis và một giá để gậy bóng vợt. Cánh cửa bên hông dẫn vào phòng tắm và khoang thay đồ. Kelsey ngập ngừng trước khi bước vào. Hai nhân viên của anh đang mải việc. Một thợ chụp ảnh vừa hoàn thành công việc của mình, còn người kia đang bận tìm dấu vân tay, anh này ngước lên nói.
“Sếp cứ đi trên sàn. Không sao đâu. Còn mé bên này là chúng tôi chưa xong thôi.”
Kelsey bước đến nơi bác sĩ pháp y đang quỳ bên cái xác. Bác sĩ ngước lên khi Kelsey tiến đến.
“Cô ta bị bắn từ khoảng cách bốn bước chân,” anh ta nói. “Đạn cắm vào tim. Gần như chết tức thì.”
“Ừ. Cách bao lâu rồi?”
“Chừng một tiếng.”
Kelsey gật đầu. Anh dạo quanh, và chợt nhìn thấy hình dáng cao lớn của bà Chadwick, bà đứng đó, dựa vào tường, vẻ khắc nghiệt, như một người lính canh. Chừng năm lăm tuổi, anh nhận định, trán rộng, khuôn miệng bướng bỉnh, tóc hoa râm rối bù, không dấu hiệu hoảng loạn. Kiểu phụ nữ, anh nghĩ, mà người ta có thể nương tựa vào trong con khủng hoảng, dù thường ngày người ta có thể xem nhẹ bà.
“Bà Chadwick phải không?” anh nói.
“Vâng.”
“Bà đi cùng cô Johnson và phát hiện cái xác?”
“Đúng. Cô ấy vẫn nằm nguyên như lúc này. Cô ấy đã chết.”
“Và thời gian?”
“Tôi nhìn đồng hồ khi bị cô Johnson đánh thức. Lúc ấy là một giờ kém mười.”
Kelsey gật đầu. Phù hợp với thời gian cô Johnson đã khai. Anh lặng yên nhìn xuống người đã chết. Mái tóc đỏ cắt ngắn. Cô có khuôn mặt tàn hương, cái cằm chìa hẳn ra, và thân hình gầy, khỏe mạnh. Cô mặc chiếc váy vải tuýt, áo len nặng, sẫm màu. Cô mang giày da, không đi tất.”
“Có tìm thấy vũ khí không?” Kelsey hỏi.
Một nhân viên của anh lắc đầu. “Không dấu hiệu gì cả, thưa sếp.”
“Còn đèn pin?”
“Có một cái đèn ở góc đằng kia.”
“Có vân tay gì không?”
“Có. Của người đã chết.”
“Vậy cô ta là người cầm đèn,” Kelsey trầm ngâm nói. “Cô ta cầm đèn đi ra đây - tại sao?” Anh hỏi, một phần là tự vấn, phần khác là hỏi nhân viên của mình, phần nữa là hỏi bà Bulstrode và bà Chadwick. Cuối cùng anh tập trung vào hai bà giáo. “Có ý kiến gì không?”
Bà Chadwick lắc đầu. “Không có ý kiến gì cả. Tôi cho rằng hẳn là cô ấy để quên gì ở đây - vào lúc chiều hoặc tối - và ra đây lấy. Nhưng ngay giữa đêm thì khó mà tin nổi.”
“Nếu mà quên thì hẳn phải là thứ gì đó rất quan trọng,” Kelsey nói.
Anh nhìn quanh. Không gì xáo trộn cả, ngoại trừ giá để vợt ở cuối phòng. Có vẻ bị kéo mạnh ra phía trước. Vài chiếc vợt nằm trên sàn.
“Dĩ nhiên,” bà Chadwick nói, “có thể là cô ấy thấy ánh đèn ở đày, như cô Johnson sau đó, và ra kiểm tra xem. Tôi thấy lí giải đó khả dĩ nhất.”
“Tôi nghĩ bà nói đúng,” Kelsey nói. “Còn một vấn đề nhỏ nữa. Liệu cô ấy có ra đây một mình không?”
“Có.” Bà Chadwick trả lời không dè dặt.
“Cô lohnson,” Kelsey nhắc bà nhớ, “đã đánh thức bà dậy.”
“Tôi biết,” bà Chadwick nói, “và đấy là điều tôi nên làm nếu tôi thấy ánh đèn. Tôi sẽ đánh thức bà Bulstrode hoặc cô Vansittart hay ai đó. Nhưng cô Springer thì không. Cô ấy hẳn khá tự tin - thực ra là muốn tự mình xử lý kẻ xâm nhập. ”
“Một điểm nữa,” viên Thanh tra nói. “Bà cùng cô Johnson đi ra theo cửa hồng. Cửa lúc đấy có mở khóa không?”
“Cửa có mở.”
“Có thể cho là cô Springer mở không?”
“Đấy dường như là kết luận hiển nhiên,” bà Chadwick nói.
“Vậy chúng ta giả định,” Kelsey nói, “rằng cô Springer thấy ánh đèn ở ngoài nhà tập - Cung Thể thao - hay gọi là gì cũng được - và cô ấy đi ra xem xét và ai đó đã bắn cô ấy.” Anh quay sang bà Bulstrode vì bà đứng bất động nơi ngưỡng cửa. “Bà thấy thế có hợp lý không?” anh hỏi.
“Tôi thấy không ổn gì hết,” bà Bulstrode nói. “Tôi đồng ý với anh ở đoạn đầu. Chúng ta sẽ nói cô Springer thấy ánh đèn ngoài này và cô ấy muốn một mình đi ra điều tra. Điều đó hoàn toàn có khả năng. Nhưng người mà cô ấy làm phiền ở đây đã bắn cô ấy - tôi thấy điều đó hoàn toàn không ổn. Nếu có ai ở đây, mà người đó lại không có phận sự tại chỗ này, nhiều khả năng họ sẽ chạy trốn, hay cố chạy trốn. Tại sao ai đó vào chỗ này lúc nửa đêm, lại mang theo cả súng? Thật ngớ ngẩn, thế đấy. Ngớ ngẩn! Trong này chẳng có gì đáng trộm cả, chắc chắn chẳng có gì đáng phải giết người.”
“Bà nghĩ nhiều khả năng cô Springer đã phá rối một cuộc hẹn hò nào đó?”
“Đó là lời giải thích tự nhiên và khả dĩ nhất,” bà Bulstrode nói. “Nhưng nó không giải thích được chuyện giết người, phải không? Các học sinh của tôi không mang súng theo người, và bất cứ anh chàng nào chúng hẹn gặp cũng ít có khả năng mang theo súng.”
Kelsey đồng ý. “Cùng lắm là mang dao nhíp,” anh nói. “Còn một giả thiết nữa,” anh nói tiếp. “Giả sử cô Springer đến đây gặp một người đàn ông…”
Bà Chadwick đột nhiên cười khểnh. “Ồ không,” bà nói, “Cô Springer thì không đâu.”
“Ý tôi không nhất thiết phải là hẹn hò yêu đương,” viên Thanh tra nói lạnh lùng. “Tôi đang giả định rằng vụ giết người có chủ ý, rằng ai đó định giết cô Springer, rằng họ thu xếp gặp cô ấy ở đây và bắn cô ấy.”
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu