Chương 9
hạy đi nhanh lên!
- Nam Giao khoát tay ra lệnh cho chiếc xe tải nhỏ chuyên dụng vào việc dọn nhà. Trên xe nào là tủ lạnh, tivi, xa lông, những tiện nghi trong nhà, Nam Giao cho chở đi hết đến nhà San San.
Bà Quỳnh ngở ngàng:
- Như thế này là sao Nam Giao?
- Con sẽ sống với San San. Con đang gom cho đủ số tiến Trác yêu cầu đưa cho anh ta và sau đó San San được tự do. Con sẽ lo cho San San, mẹ không phải sợ gì cả.
Bà Quỳnh cảm động:
- Cảm ơn con đã yêu San San thật lòng. Để mẹ phụ mang đồ vào!
- Đừng mang!
San San xuất hiện ở ngưỡng cửa:
- Anh Giao! Anh không thấy anh cư xử với Hương Thủy như vậy là quá đáng sao?
Nam Giao mỉm cười:
- Anh có thể làm tất cả mọi việc vì em.
San San gay gắt:
- Ngay cả việc anh lập nhóm lập bè, nuôi tay em để chúng đí quậy phá Trác, rồi hai bên đánh nhau đổ máu, tại sao lại vì em?
San San nghẹn ngào:
- Em đáng cho anh hy sinh tất cả sao?
- Ngày nào em còn trong tay Trác, ngày đó anh thấy mình không yên ổn.
Anh yêu em và muốn có em.
- Em đáng cho anh yêu như vậy sao?
- Đáng! Không có gì làm anh thay đổi.
San San lắc đầu nhìn vàon mắt Nam Giao:
- Em nghĩ có lẽ anh hận anh Trác nhiều hơn là anh yêu em. Anh là con người chưa bao giờ bị ai khuất phục. Nhưng anh hãy nhớ, thời vàng son của ba anh đã chấm dứt. Hãy mang những thứ này đi, em không nhận đâu.
Bà Quỳnh xen vào:
- NamGiao đã chở đến đây, tại sao không nhận? Chẳng lẽ con muốn để cho thằng Trác lợi dụng hoài sao?
Quay lại đám người dọn nhà, bà Quỳnh ra lệnh:
- Khuân hết vào nhà đi!
San San lắc đầu bất lực. Mẹ cô là như vậy. Đến chết, bà vẫn như thế, cái tính tham lam không đổi, vì tham lam mà bà đẩy cuộc đời cô vào ngõ hẹp.
Cô sẽ gặp Hương Thủy, nói lời xin lỗi. Nam Giao ôm qua vai San San âu yếm:
- Anh sẽ bảo bọc em, đừng lo gì cả. Hương Thủy cũng không thật sự yêu anh, cô ta thay lòng rồi. Anh không hề băn khoăn nếu rời bỏ cô ta.
San San nhìn Nam Giao. Anh đã thật sự thay đổi. Con đường anh đi đầy bóng tối và không hề muốn quay đầu lại. Cả cô và anh đều đang đi vào con đường đầy bóng tối ấy. Dù sao khát khao được thoát khỏi bàn tay Trác vẫn cháy bỏng trong cô từng ngày, từng giờ...
Hương Thủy ngơ ngác trước căn phòng khách khi cô mở cửa bước vào, trống không giống như là nhà hoang vậy. Tại sao lại như thế này? Những đồ đạc của cô ai đã mang đi hết?
- Cô Hai ơi!
Chị giúp việc mếu máo:
- Cậu Nam Giao đã chở đi hết. Cậu nói trong nay mai cậu Sầm Giang sẽ chiếm đoạt hết nên cần chở đi. Sao vậy hả cô, ông là người ơn của cậu Giang mà?
Hương Thủy gieo người xuống ghế. Nam Giao thật quá đáng. Đây là nhà của cô và anh. Ít ra, anh cũng phải bàn với cô một tiếng, sao có thể tự ý mang hết đồ đi. Những cú sốc cứ đến liên tục làm cho cô thấy mệt mỏi vô cùng. Lúc này hơn bao giờ hết cô cần có một vòng tay cho cô nương tựa, nhưng sao Nam Giao xa lạ quá. Hương Thủy khép mắt lại trong một nỗi buồn rất thật.
Nam Giao! Nam Giao! Anh đang ở đâu? Sao mỗi ngày trong mắt em, anh dần trở thành con người tệ bạc, xấu xa. Mỗi ngày anh đã giảm bớt tình cảm trong em. Em không muốn nuối tiếc vì đã yêu anh và chọn anh, nhưng anh đang làm cho em bắt đầu nuối tiếc, em không muốn nghĩ mình đã yêu lầm.
Hương Thủy ngủ thiếp đi trong đau buồn và cô đơn. Cô chỉ giật mình thức giấc khi cảm nhận có ai đó đang ngồi trước mặt cô.
Hương Thủy mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên của cô là gương mặt Sầm Giang.
Hương Thủy bật ngồi ngay dậy:
- Anh đến đây từ khi nào?
- Có hơn nữa giờ.
- Sao anh không gọi em? Có chuyện gì không?
- Anh mang cho em thức ăn vì anh biết giờ này Nam Giao không có ở nhà.
- Cám ơn.
Hương Thủy làm vẻ lạnh nhạt:
- Đã có chị người làm nấu cho em ăn, anh không cần phải vất vả.
- Nam Giao đã mang hết đồ đạc đi, em nên về ở bên nhà của ba cho ấm. Anh không định ở đó đâu, nhưng cũng không thể bỏ nhà không, trông hoang lạnh quá và ba nữa, ông sẽ buồn biết bao khi ông không còn sống, căn nhà cũng không có ai ở.
- Em về đó ở rồi anh ở đâu?
- Về nhà ngoại...Anh quen ở nhà nhỏ rồi, bà ngoại cũng không thích ở nhà lớn.
- Nhưng đó mới là nhà của anh, anh mới là máu thịt của ba. Còn em... chỉ là đứa con nuôi.
Giọng Hương Thủy nghẹn lại, bản chất ngỗ ngáo ngày nào không còn nữa, mà là một cô gái đau buồn và mau nước mắt.
Sầm Giang dịu dàng:
- Chúng ta là anh em. Ba nuôi dưỡng em từ lúc nhỏ, có bao giờ ba phân biệt em là đứa con nuôi đâu. Chỉ vì ba không tin tưởng Nam Giao mới cư xử như thế. Nào bây giờ đi rửa mặt rồi anh em mình cùng ăn. Anh cũng đang đói vì chờ em ngủ dậy đấy.
Nam Giao thân mật kéo Hương Thủy đúng lên đưa cô đến trước phòng vệ sinh:
- Nhanh lên nghen, kẻo thức ăn nguội ăn không ngon.
Đẩy cô vào bên trong, Sầm Giang kéo cánh cửa lại bên ngoài và đi lên phòng khách.
Căn phòng không còn gì hết, cả đến một cái ghế. Nam Giao quá tệ bạc dù không còn cái tình, cũng còn cái nghĩa, có đâụ. Hương Thủy trở ra. Cả hai cùng ngồi dưới nền gạch. Sầm Giang đưa cho cô hộp thức ăn:
- Ăn đi em! Lúc này em cần ăn cho nhiều vào cho đứa bé trong bụng em nữa đấy.
Hương Thủy cầm lấy hộp thức ăn. Cô nghẹn ngào:
- Anh không ghét em?
- Chúng mình là anh em mà.
Sầm Giang lấy muỗng thức ăn đưa vào miệng Hương Thủy, anh cười:
- Ùm! Không chịu ăn, anh sẽ đút em ăn à.
- Em ăn đây mà.
Hương Thủy ăn mà nước mắt trào ra trên má. Lúc nào cô cũng vì Nam Giao và Sầm Giang thì vì cô.
- Nín đi đừng khóc Hương Thủy! Ai lại vừa ăn vừa khóc! Ba nhìn anh em mình kìa, ba nói anh ăn hiếp em.
Không chịu được, Hương Thủy ôm lấy cánh tay Sầm Giang nửc nở. Anh ngập ngừng đưa bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô:
- Em không cô đơn đâu, hãy xem anh như anh trai của em, em sẽ thấy ấm lòng.
Nam Giao xô mạnh cánh cửa bước vào nhà. Đang ngồi xem tivi, Hương Thủy giật mình nhìn lên, đôi mắt cô ánh lên vẻ giận dữ:
- Anh còn đám đến đây gặp em sao?
- Tại sao không, em là vợ anh và đang mang thai đứa con của anh.
- Nếu nghĩ em là vợ anh, đang mang thai đau ốm, anh không nỡ mang hết đồ đạc trong nhà đi, cả đến sổ hồng nhà anh cũng đi cầm thế, em phải về nhà này ở.
Nam Giao! Tại sao anh lại như vậy, anh cẩn tiền nhiều như vậy làm gì?
Thái độ Nam Giao không hùng hổ như lúc mới vào nhà, mà anh chợt quỳ xuống chân Hương Thủy:
- Hương Thủy! Em hãy cứu anh đi, anh đang nợ nhiều lắm. Hãy cứu anh, nếu không, tụi nó chém anh chết. Anh vay tiền tụi nó.
Hương Thủy cau mày:
- Anh Nam Giao...
- Đúng là anh đã sai khi muốn trả thù thằng Trác.
Nam Giao ôm chân Hương Thủy, nước mắt trào ra trên gương mặt mệt mỏi, rầu ria tùm lum, áo quần cũng không thẳng thớm như ngày nào:
- Anh muốn trả thù thằng Trác, nhưng ba em đã phá hỏng kế hoạch của anh.
Hương Thủy lặng người, trong lúc Nam Giao vẫn miên man nói:
- Anh cần nhiều tiền ở công ty, quyền hành nằm hết trong tay Sầm Giang, anh còn biết kiếm tiền ở đâu nữa. Anh mang tiền bán đồ đạc và thế chấp nhà đánh bài, anh càng cố gỡ càng thua...
Hương Thủy đứng bật dậy. Cô không thể tưởng tượng được Nam Giao là một con người như thế, một lần nữa anh lại khiến cho cô quá thất vọng. Cô giận dữ:
- Chuyện tồi tệ như vậy mà anh dám nói với em? Anh trả thù anh Trác vì cái gì?
- Anh ta hạ nhục anh, cưỡng bức San San trước mặt anh. Muốn trả thù Trác, anh cần có nhiều tiền và nhiều thế lực thì mới sai khiến bọn đàn em được chứ.
Hương Thủy cố ghìm cơn giận xuống:
- Anh đã trả thù được như thế nào rồi?
- Anh lôi kéo tay em của nó về trướng của anh, đón đường bọn tay em trung thành với nó đánh cho một trận tơi bời. Sắp tới, anh sẽ tung tiền ra chiêu đãi cho tụi nó tiếp cận Trác, chính anh sẽ đập cho nó một trận tơi bời.
- Anh kết bè kết phái như vậy sao?
Nam Giao không chối mà còn gật đầu:
- Phải! Đêm nào bọn anh cũng đi quậy. Hương Thủy, em hãy giúp anh đi.
Hương Thủy lạnh lùng:
- Em có thể giúp anh mọi chuyện, nhưng chuyện này thì không.
Nam Giao khó chịu:
- Tại sao vậy? Xưa nay mỗi khi anh muốn, có khi nào em từ chối anh đâu.
Hương Thủy nghe lòng mình đau nhói.
- Cô đã yêu Nam Giao như thế, nhưng anh luôn làm tổn thương trái tim cô.
Nam Giao đứng lên theo, ôm vai Hương Thủy:
- Anh,biết em có tiền, cho anh mượn hai chục triệu đi.
- Anh có biết ba để di chúc lại cho em bao nhiêu không?
- Năm chục.
Nam Giao hằn học:
- Anh không dám nghĩ ba quên tình bạn cổ tri với ba anh, không để lại cái gì cho anh.
Nam Giao cười lạt:
- Nhưng thôi, em mà còn bị đá hất thì anh nhằm gì. Lấy tiền cho anh mượn đi!
- Em không có để tiền ở nhà.
- Em viết chi phiếu đi, sáng anh đi lãnh tiền. Hay là đưa thẻ ATM của em cho anh.
- Thôi đi! Anh Nam Giao! Từ lúc gặp em, anh đã hỏi thăm em có khỏe không chưa, cái thai đã hành em như thế nào chưa.
- Thì bây giờ anh hỏi nè, em có khỏe không?
Nam Giao hôn vào má Hương Thủy, song cô né người và phủi tay anh ra:
- Anh đi đi, em không có gì để đưa cho anh cả! Nam Giao! Mỗi ngày anh khiến cho em thất vọng về anh nhiều thêm lên. Tại sao phải nuôi mối thù và trả thù, sinh ra những chuyện đánh nhau, anh có biết như vậy là phạm pháp không?
San San đã là vợ anh Trác, anh mong mỏi cái gì nữa.
- Nhưng hắn đã biến San San thành cô gái làm tiền, đánh đập San San.
Hương Thủy đưa tiền cho anh đi, mau đi em!
- Em đã nói là không có.
Hương Thủy la lên. Mặt Nam Giao sầm xuống cộc cằn:
- Anh báo em đưa tiền cho anh, anh đang rất cần tiền.
- Anh cần tiền là việc của anh, không liên quan đến em. Tại sao em có nghĩa vụ đưa tiền cho anh?
- Vì em là vợ của anh. Có phải bây giờ em muốn phản anh, để trở về với thằng Sầm Giang? Tính sổ với thằng Trác xong, anh sẽ tính chuyện luôn với Sầm Giang. Được! Em không đưa tiền cho anh thì tự anh đi lấy vậy.
Nam Giao xộc vào phòng, lại bàn trang điểm của Hương Thủy mở toan cửa tủ ra. Anh luôn biết Hương Thủy cất hộp nữ trang cưới chỗ nào. Bàn tay Nam Giao, xộc đúng ngay vào chiếc hộp nữ trang cầm lên:
- Em cho anh mượn tạm. Anh mang ra hiệu cầm đồ cầm thôi. Em ra ngân hàng rút tiền và đi chuộc lại nhé.
Nam Giao đứng lên đi ra cửa. Hương Thủy chận lại, giọng cô chua xót:
- Bây giờ anh ra đến nông nỗi này sao anh Giao?
- Nếu như em đưa cho anh tiền đủ hai chục triệu, anh sẽ trả cái này lại cho em.
- Anh là đồ đốn mạt, tôi đã yêu lầm anh!
Hương Thủy dang tay tát mạnh vào mặt Nam Giao, anh lách người qua tránh lạnh lùng:
- Vậy thì trở lại với Sầm Giang đi. Hai người anh anh em em, nó không ở nhà này, nhưng mỗi ngày đều đến lo cho cô. Tôi đang tự hỏi không biết đứa con trong bụng cô là của tôi hay của thằng khốn kiếp đó.
Hương Thủy sững sờ. Cơn giận của cô bùng lên, cô lao vào Nam Giao đánh anh:
- Anh là đồ khốn kiếp!
- Thôi nghen! Cô từ chối đưa tiền cho tôi là tôi biết cô đã ăn ở hai lòng. Xem như từ nay giữa chúng tạ....đoạn tuyệt.
Nam Giao phóng ra đường, Hương Thủy tức giận đuổi theo:
- Nam Giao trả lại cho tôi! Những món đồ trong đó là của ba cho tôi, anh chẳng có quyền gì cả... á... á...
Hương Thủy phóng xuống bậc tam cấp để đuổi theo Nam Giao, chân cô trượt dài và ngã lăn kềnh cả người xuống đất. Đau quá, Hương Thủy cố ngồi dậy. Chợt... cô kinh hoàng vì một dòng máu đỏ dưới chân mình.
Hoảng sợ, cô hét lên:
- Chị Hai ơi!
Cơn đau khủng khiếp, Hương Thủy gục xuống ngất đi...
Hương Thủy cựa mình mỡ mắt, cô nghe tiếng kêu khẽ bên tai và rồi gương mặt thật gần cô:
- Hương Thủy! Em tỉnh rồi hả?
Gương mặt của Sầm Giang, anh đang cúi gần sát mặt cô lo lắng:
- Hương Thủy! Em nghe trong người sao rồi?
- Đây là đâu vậy?
Đôi mặt lạc thần ngơ ngác của Hương Thủy nhìn quanh, một cảm giác đau và mệt như cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Sầm Giang nắm lấy bàn tay Hương Thủy:
- Đây là bệnh viện. Em bị ngất khá lâu.
- Bệnh viện? Đôi mày Hương Thủy cau lại, cô nhớ...
- Nam Giao! - Hương Thủy kêu lên, định chống tay ngồi dậy, nhưng không nổi Nam Giao! Anh ấy...
- Em không nên ngồi dậy! Em nằm xuống đi, đừng quá xúc động.
Hương Thủy nhìn xuống chân. Cô lại nhớ máu... máu nhiều quá, cô hoảng sợ đến ngất đi và... bàn tay Hương Thủy sờ lên bụng, cô hoảng sợ hơn nữa.
- Con... con em.. - Em hãy bình tĩnh!
Sầm Giang giữ lấy hai tay Hương Thủy dịu dàng. Nhưng Hương Thủy thì không thể bình tĩnh nhận lấy sự dịu dàng yêu thương và che chở, cô gào lên:
- Có phải con của em...
Đứa bé không còn nữa. Sau này em có cơ hội làm mẹ nữa mà, Hương Thủy...
Đứa bé trong bụng cô chưa được năm tháng tuổi không còn nữa. Đất trời như quay cuồng. Hương Thủy lặng người đi trong đau đớn rồi khóc òa lên:
- Em đã hại chết con mình rồi cô đúng không anh?
- Em bình tĩnh, Hương Thủy.
Hương Thủy không gào lên nữa, mà thinh lặng. Sầm Giang ôm lấy cô vỗ về.
- Em không sao là may rồi. Nam Giao muốn làm gì, em cứ mặc kệ anh ta đi.
- Nhưng đó là kỷ niệm ba đã cho em.
- Anh sẽ hỏi xem anh ấy bán ở đâu và đi chuộc lại cho em. Em nằm xuống và đừng quá xúc động không tốt.
Hương Thủy khép mắt lại, dông lệ đau thương lặng lẽ trào ra khóe mắt.
Vâng, như thế cũng tốt, chính Nam Giao đã đẩy hình ảnh anh rời khỏi trái tim cô, từ bây giờ và mãi mãi.
- Em uống một chút sữa Thủy nhé!
Sầm Giang pha ly sữa. Anh thận trọng kê chiếc gối dưới đầu Hương Thủy cho cao lên, bón cho cô từng muỗng sữa.
- Hãy xem sửc khỏe của em là trọng. Nam Giao làm gì mặc anh ta. Con người Nam Giao sẽ không chịu được cực khổ đâu.
- Em sẽ quên cơn người tàn nhẫn ấy. Nếu như yêu em, anh ta không bao giờ như thế.
Nước mắt Hương Thủy tràn ra lẫn trong giọt sữa, cô uống sữa và uống cả nước mắt mình.
Cô Dâu Chạy Trốn Cô Dâu Chạy Trốn - Thảo Nhi Cô Dâu Chạy Trốn