Tình Thư Thứ
ãy cố yêu người mà sống
Lâu rồi đời mình cũng qua…
Em yêu dấu,
Lần đầu tiên gặp Em, anh mừng lắm vì Em khác hẳn những người bạn
gái trước kia của anh. Em có hoàn cảnh riêng, bố Em bị bệnh còn mẹ thì đã
già không làm việc được nữa. Do vậy, tuy đang học trung học nhưng Em đã
quyết định đi làm để mong giúp đỡ gia đình. Anh rất trân trọng điều này.
Đa số cuộc tình đã gãy đổ phần nào có yếu tố… môn đăng hộ đối, một
trong những cản trở rất quan trọng vào thời điểm chúng mình sống. Có thể
nó quan trọng và hằn sâu đến nỗi chính ý thức về nó đã mấy lần tự cản trở
bước chân anh trên đường đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Chính anh đôi
lần đã phải tự kiềm chế, kể cả tự chạy trốn, ngay khi chưa hề gặp một tình
thế ngăn trở xuất hiện. Tự ti nhiều, nên anh đã rất nhạy cảm về chuyện
này, và tự nhận thấy chắc là mình khó lòng tìm được hạnh phúc.
Những khi có Em bên cạnh, anh cảm thấy thật bình yên. Anh đã quá
mệt mỏi với những cuộc tình đã qua cho nên muốn đến với Em và cùng
Em xây dựng gia đình.
Em có nhiều nét đặc biệt lắm. Giọng nói Em thật êm đềm, nhỏ nhẹ. Khi cười Em chỉ chúm chím môi chứ không cười hẳn. Nhưng đối với anh, nét cười đó thật duyên dáng, quyến rũ. Hình ảnh Em ra khỏi lớp học ban đêm trong chiếc áo dài ngày đó, bây giờ anh vẫn còn nhớ như in. Anh hiểu vì sao anh đã si mê Em. Chúng ta quen nhau và rồi Em đã đồng ý về với anh để cùng chia nhau nghèo khó, quên lo tương lai mịt mờ.
Quấn quýt vân vê tà áo
Run run đôi môi mở chào
Tiếng nói thơ dại ngày đó
Bây giờ mộng đời bay cao.
Góp hết tương lai vào tiếng
Yêu thương trao em một đời
Hãy sắt se đợi ngày tới
Mai rồi ngọt bùi sẻ chia.
Mai rồi ngọt bùi sẻ chia
Nâng niu cô đơn từng ngày
Xoa tay khi em vào đời
Mà đời còn nhiều đắng cay.
Hãy đến chia nhau nghèo khó
Quên lo tương lai mịt mờ
Hãy cố yêu người mà sống
Lâu rồi đời mình cũng qua.
Lâu rồi đời mình cũng qua
Xin em đôi tay nuột nà
Xin em đôi môi thật thà.
Thật thà chịu nhiều xót xa.
Hãy cố vươn vai mà đứng
Tô son lên môi lạnh lùng
Hãy cố yêu người mà sống
Lâu rồi đời mình cũng qua…
Bài không tên số 5 anh viết dành tặng Em. Bài hát này đã được anh Jo
Marcel trả bản quyền cho anh với giá 10 ngàn đồng. Số tiền này khi ấy (năm 1969) khá lớn nhưng anh đã quyết định dành hết để may áo cưới cho
Em.
Mọi sự đã đến với chúng ta rất đẹp, rất thơ mộng.
Những ông thầy xem tử vi hồi đó nói Em có số Vượng Phu Ích Tử. Mà
chắc đúng vậy thật. Ngày đưa con mình từ Nhà bảo sanh Hùng Vương về
nhà vào tháng 5 năm 1973 cũng là ngày anh đi nhận chức Trưởng Ty Thông tin Gia Định, bắt đầu có chút công danh với đời. Đường công danh của anh tuy ngắn ngủi nhưng cũng nhiều sóng gió.
Sau đó khoảng 6 tháng, vào đầu năm 1974, anh được cử đi Hòa Lan tu nghiệp ngành phát thanh. Đáng lẽ ngay sau đó anh được điều sang Paris
làm việc như anh đã báo với Em, nhưng cuối cùng được cử làm Vụ trưởng
Vụ Văn hóa cuối năm 1974. Đang chuẩn bị bàn giao Giám đốc Báo chí thì
chuyển sang Đài phát thanh Saigon làm Chánh Sở Chương trình kiêm
Chánh Sở Kế hoạch. Anh mới 31 tuổi đã được giao nhiệm vụ quá quan
trọng! Có phải chăng đó là nhờ vào việc Em đã sanh cho anh đứa con trai
như người ta nói?
Tháng 11 năm 1975, đang ở miền Bắc xa nhà, cảm thương Em trong
cảnh đơn chiếc, anh đã viết:
Nắng hanh vàng se se cơn gió lạnh
Ngồi ở đây ôn lại chuyện ngày xưa
Một niềm thương em lòng anh khắc sâu
Nắng mưa Saigon dãi dầu chờ đợi nhau…
Năm 1984, ở trại Nam Hà, anh đã ký giấy ly hôn để Em làm thủ tục
cùng con mình đi Hoa Kỳ định cư. Anh cảm phục Em mấy mươi năm qua
đã một mình nuôi dạy con trai chúng ta khôn lớn và nên người.
Xin cho Em cuối đời được bình yên.
Chuyện Tình Không Tên Chuyện Tình Không Tên - Vũ Thành An Chuyện Tình Không Tên