Chút Tình Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
hương Mai cựa mình mở mắt. Vĩnh Nghi thức tự bao giờ, anh đang một mình với điếu thuốc và ngắm cô trong giấc ngủ, anh mỉm cười với cô:
- Em ngủ ngon ghê.
- Sao không kêu em, xấu!
Vĩnh Nghi ném điếu thuốc, anh lăn lại gần Phương Mai và giữ tay cô lại, khi Phương Mai định tròng chiếc áo ngủ vào người, anh thì thầm:
- Đừng em.
Phương Mai phụng phịu:
- Anh kỳ ghê.
- Anh muốn được bên em hoài.
- Sáng rồi anh.
Lập tức bên ngoài, tiếng Vĩnh Xuân vang lên to lanh lảnh:
- Giờ này mấy giờ rồi mà mày chưa chịu dậy Na? Đồ hư thúi, chờ tao la um sùm chắc?
Vĩnh Xuân đập ầm ầm rồi tiếng bà Vĩnh quát:
- Mày làm gì vậy Vĩnh Xuân? Mới sáng sớm đã ồn ào.
- Giờ này con Na chưa chịu dậy, nó muốn làm bà chắc?
- Mới có sáu giờ.
Bà Vĩnh cằn nhằn, Phương Mai xô nhẹ Vĩnh Nghi:
- Sáng rồi, em ra ngoài xem có phải làm gì không?
Vĩnh Nghi ôm Phương Mai lại, mắt anh khép hờ:
- Đã có người làm, em không phải làm...
- Không được đâu Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi xụ mặt, Phương Mai hôn nhẹ lên môi chồng rồi chỗi dậy. Vĩnh Nghi giận em gái ghê gớm, mọi hôm gần bảy giờ nó mới dậy, từ hôm qua đến nay nó giở chứng gì không biết, cái miệng ong óng thương không vô. Vĩnh Nghi lặng lẽ nhìn theo Phương Mai, cô ý tứ lui vào phòng tắm, chứ không thay quần áo trước mặt anh. Vĩnh Nghi cười một mình, anh nhớ lại đêm tân hôn tuyệt diệu của mình và thân thể Phương Mai, cô đã bắt đầu quen thuộc với anh.
Vĩnh Xuân im bặt khi thấy Phương Mai, cô lườm lườm nhìn Phương Mai từ đầu đến chân làm Phương Mai ngượng chín cả người. Ông Vĩnh đi vào phòng ăn, y phục chỉnh tề.
- Mẹ con bà làm gì mới sáng sớm đã ồn ào?
- Con Vĩnh Xuân này nè, cái miệng nó ong óng, thằng nào cưới nó cũng mệt.
Vĩnh Xuân phụng phịu, ông Vĩnh nhìn cô con gái:
- Con gái lớn rồi phải đằm thắm một chút con ạ.
Thấy Phương Mai còn đứng xớ rớ khép nép, ông hỏi:
- Vĩnh Nghi đâu?
- Dạ con dậy nè ba!
Vĩnh Nghi ra tới, anh lè phè trong bộ quần áo pyjama mặc ngủ, kéo ghế cho Phương Mai ngồi cạnh mình và ông Vĩnh:
- Em ngồi đây đi, để con Na với Vĩnh Xuân dọn điểm tâm.
Phương Mai nhỏ nhẹ:
- Để em giúp một tay.
Vĩnh Xuân lạnh nhạt:
- Chị ngồi đó đi, biết gì mà làm.
Ông Vĩnh can thiệp:
- Thì chị hai con mới về nó không biết con chỉ cho chị hai con làm.
Bà Vĩnh liếc chồng:
- Thì ông cứ ăn đi, hơi sức đâu ông phải chú ý. Chuyện vặt vãnh của đàn bà.
Ông Vĩnh làm thinh kéo ly cà phê sữa về phía mình, lấy muỗng quấy cho tan sữa:
- Ông không ăn sáng sao mà uống cà phê?
- Tôi đến công ty sớm, hôm nay có buổi họp quan trọng.
Phương Mai đi xuống bếp, cô phụ Na bưng liễn súp và bánh mì, rồi hỏi Vĩnh Xuân:
- Có cần làm gì nữa không Xuân?
- Khỏi, đợi chị hỏi tôi đã làm từ lâu.
Vĩnh Xuân đi lên, con Na bụm miệng cười nói nhỏ vào tai Phương Mai:
- Trời sập à, hôm nay nhờ có mợ, nên cô Xuân mới chịu mò xuống bếp.
Phương Mai cắn môi, cô hiểu đó không phải là điều mới lạ. Vĩnh Xuân xuống bếp để có cơ hội xéo xắt mình. Ngày đầu tiên về làm vợ Vĩnh Nghi, cô đã thấy rõ được tính đố kỵ của Vĩnh Xuân.
Phương Mai thở dài, không biết Vĩnh Nghi có giúp cô vượt qua được bao khó khăn khi Vĩnh Xuân hoàn toàn đối nghịch. Nhưng dù sao, cô cũng không hối hận trong việc ưng Vĩnh Nghi và làm vợ anh, cô đã có một tình yêu như lòng mình mong muốn
- Còn làm gì nữa, sao không lên ăn sáng em?
Vĩnh Nghi bước xuống bếp, anh nhìn cô lo lắng, Phương Mai mỉm cười đi theo chồng. Anh siết nhẹ tay cô như muốn an ủi. Hãy cố lên em ạ! Phương Mai nhìn chồng âu yếm. Hạnh phúc của mình là ở đây, Vĩnh Xuân sẽ chán thôi, rồi cô ta sẽ đi lấy chồng, cũng bỡ ngỡ trong ngày đầu tiên về nhà chồng.
Đôi vợ chồng trẻ được một tuần trăng mật trên đất Vũng Tàu. Vào mùa hè, họ chọn vùng biển ghi kỷ niệm tình yêu. Ăn uống và thuê phòng xong, họ ngủ một giấc cho đến ba giờ chiều.
Khung cảnh yên tịnh, không có ai ngoài họ. Phương Mai nằm gối đầu lên vùng ngực rộng của Vĩnh Nghi, nhìn anh trong giấc ngủ, cô khẽ rướn mình hôn khẽ lên chóp mũi anh. Cô thấy mình yêu chồng vô cùng, anh đáng yêu và đáng cho cô gởi cả cuộc đời.
- Sao không ngủ cưng?
Bắt gặp nụ hôn lén của vợ. Vĩnh Nghi ôm cứng lấy cô âu yếm, Phương Mai nũng nịu:
- Em vừa thức.
- Em cứ ăn và ngủ, sau một tuần lễ em sẽ phì và đẹp hơn nữa.
- Tuần sau em đi dạy rồi Vĩnh Nghi.
- Anh biết, thật lòng anh không muốn chút nào, anh muốn em ở nha và mãi bên anh.
- Xấu, định nhốt em hả?
Vĩnh Nghi ấp đầu cô vào ngực anh, anh dịu dàng hôn cô thật lâu:
- Nói yêu anh đi Phương Mai.
- Vĩnh Nghi, em yêu anh nhất.
Vĩnh Nghi đam mê tìm môi cô, họ quấn quýt lấy nhau mê mải không rời. Đêm trở thành ngày và ngày trở thành đêm, thế giới chỉ có họ.
- Tắm biển đi Vĩnh Nghi.
- Em thay quần áo đi.
- Dạ.
Phương Mai chỗi dậy, Vĩnh Nghi đã nhanh tay hơn, anh mở bung valy lấy ra cho Phương Mai bộ áo tắm, mắt anh thật đa tình.
- Anh thay cho em.
- Thôi, kỳ lắm.
Phương Mai mắc cỡ đẩy tay Vĩnh Nghi, anh kéo cô lại, mắt nhắm lại:
- Anh không nhìn đâu.
- Vậy mà đòi thay áo cho người ta.
Phương Mai lấy áo tắm trên tay Vĩnh Nghi, anh cười khanh khách giật lại và kéo cô ngồi lên đùi mình, kéo dây áo ngủ của cô, tiếng anh thì thầm trên ngực cô:
- Không bao giờ anh hết yêu em.
Phương Mai mặt đỏ như gấc khi Vĩnh Nghi thay áo tắm cho mình, anh hôn lên môi cô:
- Em là một phần thân thể của anh biết hông cưng, đừng mắc cỡ.
Họ chạy bay ra biển, tan vào sóng nước mênh mông, sáng tràn bờ đưa họ dập dềnh. Họ đuổi bắt nô đùa trên biển như hai đứa trẻ.
Từ biển họ trở về phòng, tắm chung với nhau trong phòng tắm với một vòi sen. Phương Mai hiểu thế nào là tình yêu, là những nụ hôn say đắm. Họ uống chung một ly nước, ăn cùng một trái táo, đêm về nằm cuộn vào nhau. Và kể lại cho nhau nghe chuyện của mình. Bảy ngày trăng mật tuyệt diệu, họ trở về nhà để lăn vào cuộc sống. Vĩnh Nghi đến cơ quan, Phương Mai đến nhiệm sở mới.
Vĩnh Xuân vẫn ban cho Phương Mai cái nhìn không mấy thiện cảm và chưa biết ngày nào bùng nổ.
Vĩnh Nghi từ nhà máy cơ khí về, người anh mệt nhoài, mồ hôi ướt cả lưng áo, anh cởi mũ bảo hộ máng lên vách, đi vào phòng ăn. Mọi người trong gia đình đều ngồi vào bàn ăn, ngoại trừ Phương Mai là không thấy đâu.
Bà Vĩnh lên tiếng giục:
- Con thay quần áo rồi ăn cơm luôn thể Vĩnh Nghi.
- Phương Mai đi dạy về chưa hả mẹ?
Vĩnh Xuân rước lời:
- Về rồi, từ lâu. Chị ấy chê nhà mình ăn cơm với mắm nên đi ngủ rồi.
Vĩnh Nghi mỉm cười:
- Phương Mai không biết ăn mắm.
Vĩnh Xuân bĩu môi:
- Xí, nghèo mà còn làm điệu, về đây làm vợ anh mới bày đặt chê khen.
Vĩnh Nghi cau mày:
- Không phải đâu, Phương Mai không ăn được mắm. Một lát anh sẽ ăn cơm với Phương Mai sau.
Bà Vĩnh cằn nhằn:
- Cơm còn nóng không chịu ăn bây giờ, con Na nó không dọn hai ba lần đâu.
- Phương Mai sẽ dọn cho con ăn, mẹ và ba ăn trước.
Vĩnh Nghi đi về phòng, anh xô nhẹ cánh cửa bước vào. Phương Mai nằm quay mặt vào vách. Vĩnh Nghi ngồi xuống bên cạnh, anh ôm chầm lấy cô, hôn tới tấp lên mặt.
- Nhớ em quá!
Anh chợt sửng sốt khi thấy mắt cô đỏ hoe:
- Em sao vậy?
- Em không sao, chỉ nhức đầu thôi.
- Sao em không ăn cơm?
- Em chờ anh về.
Vĩnh Nghi xúc động:
- Ra ăn cơm với anh, anh đang đói cồn cào.
- Người anh đầy mồ hôi đây nè, mệt lắm hả anh?
Phương Mai ngồi dậy, Cô tìm khăn lau mồ hôi cho Vĩnh Nghi, anh ngồi im cho Phương Mai săn sóc cho mình.
- Tại ăn cơm với mắm, em ăn không được, phải không nè?
- Sao anh biết?
- Sao không biết, anh là chồng em mà.
Nghi hôn lên chóp mũi vợ, Phương Mai rụt rè:
- Em muốn vợ chồng mình ở riêng Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi nhăn mặt:
- Trước đây anh có nói với em rồi kia mà. Vĩnh Xuân làm em buồn phải không?
Phương Mai ứa nước mắt,Vĩnh Nghi xót xa:
- Anh hiểu nó hỗn láo đố kỵ em vì nó thật vọng Hoàng Dũng, thông cảm và nhịn nó đi em. Sao, ở nhà Vĩnh Xuân đã nói cái gì hay làm gì em?
Phương Mai lảng ra, cô nắm tay Vĩnh Nghi đặt lên bụng mình, mặt thoáng đỏ:
- Anh biết gì không?
Vĩnh Nghi ngơ ngác:
- Biết cái gì hả em?
Phương Mai kề miệng vào tai Vĩnh Nghi thì thầm, mắt Vĩnh Nghi mở to, rồi mừng rỡ anh ôm chầm lấy cô siết mạnh trong vòng tay mình cuồng nhiệt:
- Ôi anh hạnh phúc quá, chúng mình sắp có con.
Vĩnh Nghi hôn túi bụi lên mặt cô, Phương Mai mềm người với từng nụ hôn của Vĩnh Nghi, cô quên ngay những lời xéo xắt của Vĩnh Xuân, nét khó đăm đăm của bà Vĩnh, chìm đắm vào hạnh phúc và tình yêu của Vĩnh Nghi.
Buổi sáng vừa thức dậy, còn nằm trên giường Vĩnh Nghi đã căn dặn:
- Không được làm việc gì quá sức nghen em, nếu anh đến muộn không đưa rước được em, em nên đón xích lô mà về.
- Hay cho em đi xe Chaly, bụng em còn nhỏ mà.
Lập tức Vĩnh Nghi xua tay:
- Không được, đừng cãi anh cưng ạ!
- Em muốn chiều nay về thăm mẹ, có hai tháng rồi em không về, có lẽ mẹ đang trông em.
Vĩnh Nghi vui vẻ:
- OK. Chiều này anh tranh thủ về sớm chở em về thăm mẹ.
Phương Mai kéo Vĩnh Nghi còn nằm lười biếng trên giường:
- Dậy đi anh, kẻo trễ giờ dạy của em.
Vĩnh Nghi vươn vai ngồi dậy, anh nheo mắt chọc vợ:
- Vợ anh siêng đáo để, sáng nào cũng dựng chồng dậy sớm, trong lúc anh thì lại thích nằm hưởng cái thú ôm vợ trong vòng tay mình.
- Ôi, hôm nay sao mà ông chồng của em nói nhiều quá không biết.
- Em biết tại sao không?
- Không.
- Vì em cho anh diễm phúc làm cha đó.
Vĩnh Nghi hôn lên má vợ:
- Bây giờ tuân lệnh bà xã đây, nhưng hôm nay anh cho em đi muộn một hôm, có chết ai đâu, em thấy Vĩnh Xuân đó, nó là chúa bà rùa.
- Em được phận công dạy lớp học sinh giỏi nên phải cực một chút anh ạ.
Vĩnh Xuân đứng lù lù trước cửa phòng môi cô bĩu ra giọng đốp chát:
- Tôi biết rồi, tôi làm sao mà bì được với chị.
Vĩnh Nghi cau mày nhìn em gái:
- Có việc gì không Vĩnh Xuân?
Vĩnh Xuân cộc lốc:
- Ba mẹ đi Long An ăn cưới, anh có ăn cơm nhà không, không thì bảo con Na khỏi phải nấu.
Vĩnh Nghi kêu lên:
- A, con nhỏ này kỳ cục, anh không ăn cơm nhà thì ăn ở đâu?
Vĩnh Xuân khó chịu:
- Con Na phải phục vụ cho anh đã đành chẳng lẽ nó phải phục vụ cho vợ anh nữa sao? Trưa nay em không ăn cơm nhà, Hồng Yến mời em ăn cơm gia đình.
Phương Mai mềm mỏng:
- Hay trưa nay mình về nhà mẹ ăn cơm luôn đi anh, anh ghé cho mẹ hay, chúng mình về đó.
Vĩnh Nghi tán thành:
- Ừ phải đó!
Vĩnh Xuân trề môi nhìn Phương Mai, cô quay đi. Cô ghét cay ghét đắng cái gương mặt vui tươi đầy hạnh phúc kia...
Vậy mà Hoàng Dũng cứ mãi đau khổ, hôm qua anh lại về Sài Gòn với cái vẻ chán đời bất cần, bất cần sự có mặt của cô. Cô không còn thấy lòng mình xúc động trước Hoàng Dũng nữa, tình yêu không được đáp lại, đã thành một trái đắng, đắng nghét. Trong đầu Vĩnh Xuân chợt lóe lên một ý nghĩ cay độc, cô nôn nã đi vào phòng ăn.
Vĩnh Nghi đang ngồi một mình, anh đang tính toán cái gì đó, ly cà phê sữa trước mặt cạn veo, Vĩnh Xuân liếc chừng ra cửa, lại gần anh trai:
- Có chuyện gì đó Vĩnh Xuân?
- Em nói cái này anh nghe, tin hay không là quyền của anh, anh không được làm ồn là không bắt gặp quả tang được đâu.
Vĩnh Nghi cau mày:
- Em muốn nói gì vậy?
Vĩnh Xuân kề vào tai anh nói thật nhỏ. Vĩnh Nghi nghi hoặc:
- Em nói thật?
- Không tin trưa anh cứ về muộn, hoặc nói Phương Mai cứ đi xích lô về trước.
Ngực Vĩnh Nghi như có ai chẹn lại muốn tắt thở. Niềm vui sắp có con trong anh bay biến, cơn ghen tuông dâng lên tận cổ, như con quỷ bùng lên dữ dội. Vĩnh Nghi sầm mặt hầm hầm đứng lên.
Vĩnh Xuân nhếch mép cười, mũi tên cô bắn ra nó phải trúng đích.
Phương Mai vẫn vô tư, cô cùng Vĩnh Nghi rời nhà. Vòng tay cô lại thân mật choàng qua bụng anh, Vĩnh Nghi đưa vợ đi, bụng anh sôi sục, anh lầm lì bảo:
- Trưa nay có chút việc về muộn, em đón xích lô về trước đi.
Phương Mai tưởng chồng có việc lo nghĩ, cô vui vẻ.
- Em về xích lô được mà.
Hình như Phương Mai đang vui vẻ. Hừ, sáng nay còn bày trò về thăm mẹ, ăn cơm ở nhà mẹ. Vĩnh Nghi hậm hực phóng xe đi.
- Anh Hoàng Dũng.
Họ gặp nhau tại phòng giáo dục, Vĩnh Xuân xáp lại gần Hoàng Dũng ân cần:
- Anh chưa về lại Trảng Bàng à?
- Anh còn một số công việc phải làm, có lẽ đến chiều mới về.
- Phương Mai gởi lời thăm anh đấy, nói anh Tuấn nhắn anh lại nhà chơi.
- Vậy hả, để trưa nay anh ghé qua một chút.
Hoàng Dũng cố giữ vẻ tự nhiên trước Vĩnh Xuân, nhưng lòng anh thì cứ chua xót. Người ấy đã có chồng và họ đang hạnh phúc.
- Hôm nay Vĩnh Xuân không đi dạy sao?
- Em dạy lớp buổi chiều, biết anh thế nào cũng đến phòng giáo dục sáng nay nên em đến đây gặp anh, anh không nhắn gì Phương Mai sao?
Hoàng Dũng nhăn mặt:
- Sao em lại hỏi anh như vậy Vĩnh Xuân? Phương Mai đã có chồng và là chị dâu của em.
- Phương Mai nhắc anh hoài với em.
Hoàng Dũng gượng cười:
- Nhắc thì cũng với tình bạn thôi, mỗi người đã có một cuộc đời riêng.
- Vậy sao anh vẫn chưa chịu quên?
- Sao Vĩnh Xuân biết anh chưa quên?
- Nhìn anh ai không biết, lè phè ngang như cua, giống như một ông già.
Hoàng Dũng thở dài:
- Không đâu, anh tập cho mình như thế cho thích nghi với cuộc sống của một ông giáo tỉnh lẻ.
- Em muốn nghỉ dạy, ngày xưa em chọn nghề này vì anh, anh thừa biết điều này mà.
Hoàng Dũng lảng ra:
- Anh mơ ước một cuộc sống bình dị với đám học trò trẻ của mình, anh yêu nghề của mình và không hề muốn xa nó, anh và em không bao giờ hợp đâu Vĩnh Xuân ạ!
Vĩnh Xuân cay đắng mai mỉa:
- Em cũng đã quên anh rồi anh Dũng, chỉ có Phương Mai là còn nhớ anh, và anh cố gắng chờ đợi cái ngày ấy.
- Vĩnh Xuân...
Vĩnh Xuân nện mạnh gót giày bỏ đi, cô đã dẫn dắt cho Hoàng Dũng đi và cái màn cuối họ sẽ gặp nhau tại nhà thôi. Rồi mày sẽ thấy giông tố nổi lên đó Phương Mai, cả Hoàng Dũng nữa.
Trái tim nhỏ bé của Vĩnh Xuân chứa đầy nọc rắn, khi cô đang căm ghét hận thù thì không ai được quyền có hạnh phúc.
Hoàng Dũng đứng lặng ra. Ít nhiều những lời thêu dệt của Vĩnh Xuân cũng khơi động ở anh một tình yêu cố dìm vào quên lãng, nhưng hình như nó cứ bộc phát ra mạnh mẽ, mỗi khi anh về lại Sài Gòn.
Những kỷ niệm ngọt ngào cứ sống mãi không tan loãng và nó dày vò cho anh bèo nhèo đau khổ. Thượng đế đã ban cho anh một tính tình ủy mị yếu đuối và anh cứ sống mãi trong cái vỏ của mình, với một tình yêu đầu đời mãi không phai.
Sau đêm say mèm và sống trụy lạc với một cô gái làm tiền. Hoàng Dũng đã tự nguyền rủa mình, anh hối hả về lại Trảng Bàng, mong tẩy gội cái nhớp nhúa sa đọa và anh triền miên đau khổ mãi không thôi.
Vĩnh Xuân ngồi trong một quán café xéo cửa nhà Phương Mai, cô căng mắt ra chờ đợi:
- Vĩnh Xuân chắc chứ, coi chừng hắn không tới.
Vĩnh Xuân nghiến răng:
- Bảo đảm Hoàng Dũng sẽ tới, Vĩnh Xuân hiểu Hoàng Dũng.
Hồng Yến châm chọc:
- Vậy mà hắn không chịu yêu Vĩnh Xuân, hắn khờ thật.
Mỗi một lời châm chọc của Hồng Yến, lại gợi thêm nỗi đau trong lòng Vĩnh Xuân, nó như cây kim trong bọc chích vào tay kẻ cựa quậy trong bọc đến đau buốt. Lòng tự ái của một cô gái quen sống trong nuông chìu nhung lụa cứ làm cô sôi sục lên. Một chiếc taxi đỗ lại, Vĩnh Xuân bậm môi hất hàm:
- Hoàng Dũng đã đến.
Hai cô gái nhìn nhau hả hê. Vĩnh Xuân rít lên:
- Mười phút nữa thôi Phương Mai sẽ về đến
Và quả thật cái điều họ mong muốn lại diễn ra đúng y, Phương Mai đến nhà mẹ sau giờ dạy học. Hồng Yến hối:
- Họ đi vào hẻm rồi đấy, mau đi gọi điện thoại cho Vĩnh Nghi.
Hai cô gái hấp tấp rời quán, Vĩnh Xuân nhấc điện thoại quầy sách công cộng:
- Alô, cho tôi gặp Vĩnh Nghi.
- Anh... Vĩnh Nghi đây, Vĩnh Xuân hả?
- Anh về nhà mẹ vợ anh ngay đi để kiểm tra lời em nói ban sáng.
Không một lời nói, Vĩnh Xuân nghe tiếng máy điện thoại dằn mạnh trên giá, cô mỉm cười hả hê nhìn Hồng Yến. Hồng Yến búng tay:
- Thưởng Vĩnh Xuân một chầu phở Hồ Xuân Hương.
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu