Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chim Phụng Thái Lan
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9: Cuộc Đi Chơi Với Ông Đạt
Ông Đạt đến xưởng trước giờ làm việc. Thấy bốn đứa trẻ: Y-Shroc, Dũng, Luân và một đứa con gái lạ mặt nữa, ông tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Các cháu đến xưởng sớm thế? Sao không báo trước tôi biết, tôi lấy xe hơi ghé qua nhà chở các cháu đi luôn.
- Cám ơn ông Phó giám đốc. Chúng cháu không dám làm phiền ông nhiều quá.
Ông Đạt ân cần:
- Các cháu đứng đợi tôi chút xíu. Tôi vào văn phòng xem qua công việc.
- Xin ông cứ tự nhiên.
Dũng chờ đợi ông Đạt … bước vào trong garage nhưng không toại ý. Vì ông lại mở cửa văn phòng nghe điện thoại, lần này mắt ông nhìn đăm đăm ra cửa khiến Xạo không thể nào tiến tới gần mà nghe trộm được.
Một người đàn ông trạc ngũ tuần, mặc áo vest, cravate xám mở cửa xe hơi bước xuống. Ông ta có dáng người dong dỏng cao, bộ điệu từ tốn, dịu dàng dễ gây cảm tình hơn ông Đạt. Mắt ông luôn luôn nhìn thẳng, hướng lên tỏ rõ sự tự tin và lịch thiệp của mình.
Ông Đạt trở ra, giới thiệu:
- Thưa ông giám đốc, đây là bốn em nhỏ rất dễ thương: Y-Shroc, Dũng, Luân và …
Ông không biết, hay cố ý không biết, tên Tiểu Phụng. Con bé cúi đầu chào ông giám đốc:
- Thưa ông cháu là Tiểu Phụng.
Ông Giám đốc lơ là, đưa tay bắt từng đứa một. Y-Shroc nhận ra rằng tay ông run run. Tại sao thế? Câu hỏi ám ảnh hoài trong đầu óc thằng nhỏ.
Y-Shroc không có thói quen giữ kín một việc bí mật trong lòng lâu. Nó bảo ngay với Phụng một giọng trầm:
- Phụng này, tại sao tay ông giám đốc lại run?
- Tại Y-Shroc bắt mạnh quá chứ gì?
- Không phải. Đầu tiên ông ta bắt rất mạnh mẽ. Chợt ông ta nhìn qua Tiểu Phụng rồi tự nhiên run tay.
- Các cháu ở chơi vui nhé. Tôi phải vào làm việc ngay. Chào anh Đạt.
- Kính chào ông Giám đốc.
Ông ta bỏ đi không bắt tay Tiểu Phụng. Ông Đạt ra dáng mời tất cả lên xe hơi.
- Hôm nay tôi chở các cháu dạo mát buổi sáng một vòng. Nào, ta khởi hành.
Thằng Xạo đi đi lại lại ra vẻ khó nghĩ. Nó đi ra đến đường, bỗng gật đầu quay lại, hớn hở nói với ông Đạt:
- Cháu lúc đầu sợ đi xa không xin phép trước ba má khi về sẽ bị mắng. Nhưng bây giờ cháu đã nghĩ ra: ông Phó giám đốc sẽ xin dùm cháu nhé.
- Rất vui lòng.
Tiểu Phụng từ xa tiến lại nhập bọn. Nó có vẻ khó nghĩ. Dũng, Y-Shroc cũng chẳng hỏi han vì trong xe chật hẹp. Lúc ra đường vắng xuống dưới đèo dốc, ông Đạt luôn nhìn vào kính chiếu hậu.
- Tụi cháu được đi chơi đâu hả ông Phó giám đốc.
- Đi rất xa cho một bữa thỏa thích cho các cháu vui … Tôi … rất yêu trẻ.
Nhớ đến những con cá độc hại trong dòng suối đêm qua, Tiểu Phụng rùng mình. Ông ta yêu trẻ … bằng cách muốn cho chúng bay về Thiên Đàng. Chẳng ai ham. Chẳng hiểu tại sao thằng Xạo lại nhận lời đi chơi xe hơi với ông Đạt. Lỡ ông giở trò gì ở quãng đường vắng thì sao? Nó có điên không?
Dẫu sao. Tiểu Phụng biết chắc ông Đạt không phải là một trong hai tên đã liên lạc thường xuyên với nó trước kia. Nhưng ông Vương Giám đốc xưởng ráp xe thì chính là … kẻ đã bị mất một mảnh áo tétoron trong phòng khách nhà giáo sư Vũ Anh. Tiểu Phụng đi xa chỗ các bạn và ông Đạt nói chuyện lúc còn trong sân hãng, tiến đến gần ông Vương như vô tình và kín đáo đưa hộp rệp lên quan sát. Con rệp lồng lên, hai râu dựng đứng. Nó có vẻ cáu kỉnh. Bằng cớ quá hiển nhiên, con rệp bực mình vì gặp người “quen” có mùi hôi trong mảnh vải áo hành hạ nó trong hộp nhốt kín hàng bao nhiêu ngày trước đây.
Ông Đạt lái xe cực nhanh. Đường núi mà kim tốc độ lên 90 rồi 100 Km/giờ. Tiểu Phụng la lên:
- Ông Phó giám đốc cho xe chậm lại đi. Cháu sợ quá.
Ông nhấc bàn chân khỏi ga, xe chậm lại. Ông xin lỗi:
- Tôi mãi suy nghĩ không để ý đến tốc độ. Các cháu đừng sợ tôi lái xe bảo đảm mà.
Càng lúc xe càng xa thành phố. Một hai chiếc xe đò thưa thớt ngược chiều. Ông gợi chuyện:
- Tiểu Phụng, cháu … Tôi hơi tò mò quá, cháu người lai phải không?
- Thưa ông vâng. Ba cháu là người Việt, má cháu là người Thái.
Ông thốt một tràng thổ ngữ. Chỉ có Y-Shroc hiểu nhưng nó vờ không biết. Quen với sự hiểm nguy trong rừng từ lúc nhỏ Y-Shroc có thể kém mồm miệng nhưng có thừa lòng can đảm. Nó thản nhiên như không. Lần ông Đạt đe dọa trong gian phòng khách: “Thằng mọi con! Tao biết mày là ai rồi. Tao bóp mũi mày như nghóe” và lần này “Mấy đứa nhãi ghê thiệt! Dám xưng danh họ đương đầu với ta. Thái hay Việt gì chúng mày cũng sẽ chết”.
Điếc không sợ sấm. Không hiểu nên không sợ. May cho cả bọn thằng Xạo không biết thổ ngữ nên nó ngồi yên được, nếu nó hiểu thì cả lũ đã lòi đuôi. Ông Đạt tiếp tục câu chuyện, giọng đều đều buồn tẻ:
- Tôi thích nuôi súc vật làm cảnh lắm, nhất là cá kiểng. Các cháu có để ý bồn kính cá bướm nhà tôi không?
Á, ông ướm dò đây mà, Xạo nhanh miệng:
- Nghe ông nhắc cháu mới nhớ: những con cá ấy đẹp lắm. Nuôi có tốn kém lắm không ông?
Ông chưa kịp trả lời thì Tiểu Phụng nhặt từ dưới sàn xe một vật vàng ánh đưa trả ông:
- Thưa, của ông Phó giám đốc làm rớt?
Đó là một con bướm, không phải, một con cá bướm chạm trổ tinh vi bằng vàng tây đắt tiền. Loại cá của ông Đạt nuôi trong bồn kính. Ông nhìn qua, gượng cười:
- Của tôi đấy.
Tiểu Phụng săm soi, thích thú như đứa trẻ chơi với con búp bê. Một hàng chữ Thái Lan li ti bên góc đuôi cá. Ông Đạt nhìn con bé với cặp mắt nghi ngờ. Nó nhanh trí khôn trao trả con cá vàng cho ông:
- Thưa ông có những dấu gì nhỏ quá cháu không nhìn rõ.
- Cháu có biết chữ Thái Lan không?
- Thưa không. Cháu được má cháu cho đi học hồi ở bên ấy nhưng lười quá, trốn học hoài nên bây giờ “năm nay quên hết nên chưa biết gì”.
Mấy đứa trẻ phá lên cười nhạo Tiểu Phụng:
- Ông Đạt không biết, Phụng lớn thế mà học lớp ba đấy. Phụng … học dốt không tả được.
Y-Shroc thêm:
- Ngay Y-Shroc học còn giỏi hơn.
Ông Đạt thương hại:
- Con gái đâu cần học giỏi, phải không cháu Phụng.
Mấy lần ông định làm điều chi rồi lại ngừng. Luân nhìn đồng hồ tay thấy 11 giờ rồi nên bảo ông:
- Chúng cháu muốn về, ông Phó giám đốc.
Ông Đạt như sực tỉnh, gật đầu dễ dãi:
- Ờ thì về.
Lần thứ ba, ông nói thổ ngữ. Y-Shroc nghe được nhiều tiếng … chửi thề bực dọc, rủa ông Vương bắt ông phải làm điều nguy hiểm. Y-Shroc hoang mang: Điều nguy hiểm ấy là gì? Hay ông Đạt được lệnh giết cả bốn đứa trẻ sau khi ám hại bằng cá độc không thành.
Bỗng ông Đạt cương quyết móc trong túi áo một hộp thuốc viên màu hồng, lấy một viên bỏ miệng. Ông vừa giải thích vừa đưa tay bấm vào một nút nhỏ trong xe hơi:
- Tôi bị bệnh suyễn và mỗi khi đi xa phải uống thuốc chặn trước thì lái xe mới …
Y-Shroc, Tiểu Phụng và Dũng, Luân không còn nghe rõ những lời sau nữa. Tự nhiên chúng nó buồn ngủ một cách lạ lùng. Bốn đứa trẻ gục xuống ghế ngồi, ông Đạt mỉm cười vừa chua chát vừa hài lòng:
- Con người như ta phải khó khăn vất vả mới hạ được tụi nhỏ? Mà tại sao ta cứ được lệnh phải chính tay giết tụi nó? Thằng Vương giỏi thì sao nó không làm?
Ông quẹo vào một con đường nhỏ dẫn đến một thác nước khá cao gần biên giới. Từ đây, ông chỉ việc bồng từng đứa nhỏ thảy xuống thác là xong. Chiếc Toyota chạy chậm dần rồi dừng lại. Thác nước sừng sững trước mặt.
Tiếng còi hụ vang lên rất gấp đàng sau. Một xe jeep của cảnh sát công lộ xịch đến, hai nhân viên đeo súng tiến lại gần:
- Xin ông cho biết lý do tại sao dừng xe tại vùng cấm? Ông không biết là nơi đây cấm du khách vì đá trơn nguy hiểm lắm sao?
Ông Đạt bình tĩnh:
- Tôi xin chịu phạt vì … không biết luật lệ cấm ở đây. Tôi và các cháu nhỏ định picnic một buổi ai ngờ các cháu bị đau … tôi tính về thì xe hư …
- Con của ông?
- Không, con một người bạn hàng xóm nhưng tôi thương các cháu như con ruột.
Viên chỉ huy xe jeep sốt sắng:
- Chúng tôi thông cảm, không phạt ông đâu. Để … chúng tôi đưa giúp các cháu về nhà? Số mấy? Đường gì? À … được rồi còn ông có cần chúng tôi sửa giúp xe hơi không?
Ông Đạt vội đáp:
- Cám ơn các ông, tôi có thể tự sửa lấy được.
Khi chiếc xe jeep chở Dũng, Tiểu Phụng, Y-Shroc, và Luân vừa đi khuất là xe Toyota của ông Đạt cũng trở về xưởng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chim Phụng Thái Lan
Xuân Quang
Chim Phụng Thái Lan - Xuân Quang
https://isach.info/story.php?story=chim_phung_thai_lan__xuan_quang