Chương VIII
iáng sinh đầu tiên sau khi cô Sullivan tới Tuscumbia là một sự kiện lớn. Mọi người trong nhà chuẩn bị cho tôi những sự ngạc nhiên, nhưng điều làm tôi hài lòng nhất là cô Sullivan và tôi cũng chuẩn bị cho mọi người khác những sự ngạc nhiên. Bí mật vây quanh những món quà là niềm vui sướng và thích thú nhất của tôi. Các bạn của tôi làm tất cả những gì có thể để kích thích óc tò mò của tôi với những gợi ý và những câu chỉ viết nửa phần mà họ vờ như chỉ tiết lộ vào đúng lúc. Cô Sullivan và tôi tiếp tục trò chơi suy đoán và trò này dạy cho tôi cách sử dụng ngôn ngữ còn nhiều hơn bất kỳ bài học nào trước đó. Mỗi tối, ngồi quanh một đống lửa bập bùng, chúng tôi chơi trò suy đoán, vốn ngày càng phấn khích hơn khi Giáng sinh sắp tới gần.
Đêm Noel, học sinh ở Tuscumbia chuẩn bị một cây thông và mời tôi tới dự. Ở giữa lớp học là một cây thông đẹp đẽ chói sáng và lung linh dưới ánh sáng dịu, những cành thông treo đầy các thứ quả lạ lùng, tuyệt diệu. Đó là một khoảnh khắc hạnh phúc cực kỳ. Tôi khiêu vũ và nhảy lò cò quanh cây thông trong trạng thái xuất thần. Khi biết rằng mỗi đứa trẻ sẽ nhận một món quà, tôi rất vui sướng, và những người tốt bụng đã chuẩn bị cây thông cho phép tôi trao quà cho lũ trẻ. Trong niềm vui khi thực hiện việc này, tôi không dừng lại để nhìn vào những món quà của chính mình; nhưng khi tôi đã sẵn sàng cho chúng, sự nôn nóng của tôi đối với lễ Giáng sinh thật sự bắt đầu hầu như vượt khỏi vòng kiểm soát. Tôi biết những món quà mà tôi đã có không phải là những món mà bạn bè đã đưa ra những lời gợi ý rất trêu ngươi, và cô giáo tôi bảo rằng những món quà tôi sắp có thậm chí còn đẹp hơn những món này. Tuy nhiên, cô thuyết phục tôi tự hài lòng với những món quà lấy từ cây thông và chừa lại số quà kia cho tới sáng.
Đêm đó, sau khi treo đôi vớ, tôi nằm thao thức hồi lâu, giả vờ đã ngủ và luôn cảnh giác để xem Santa Claus sẽ làm gì khi ông tới. Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi với một con búp bê mới và một con gấu bông trắng trong vòng tay. Sáng hôm sau, tôi là người đánh thức cả nhà với lời chúc “Giáng sinh vui vẻ!” đầu tiên. Tôi tìm thấy những sự ngạc nhiên, không chỉ trong đôi vớ, mà cả trên bàn, trên tất cả những cái ghế, ở chỗ cánh cửa, trên bệ cửa sổ; thật sự, tôi hầu như không thể bước đi mà không trượt chân trên một món quà Giáng sinh gói bằng giấy lụa. Nhưng khi cô giáo tặng tôi một con chim hoàng yến, chiếc cốc hạnh phúc của tôi quả thật đã chảy tràn trề.
Tim bé nhỏ thuần tính đến độ nó thường nhảy nhót trên ngón tay tôi và ăn những qảu anh đào tẩm mật từ bàn tay tôi. Cô Sullivan dạy tôi cách chăm sóc con vật cưng mới. Mỗi sáng, sau giờ điểm tâm, tôi chuẩn bị cho nó tắm, dọn dẹp sửa sang cái lồng, đổ đầy các cốc đựng ngủ cốc và nước ngọt lấy từ ngôi nhà che giếng, và treo một nhánh kê thảo lên cái cầu đu của nó.
Một sớm nọ, tôi để cái lồng trên bệ cửa sổ trong lúc đi lấy nước cho nó tắm. Khi quay lại, tôi cảm thấy một con mèo chạy vụt qua tôi khi tôi mở cửa. Thoạt tiên tôi không nhận ra chuyện gì đã xảy ra; nhưng khi tôi đưa tay vào lồng và đôi cánh xinh đẹp của Tim không chạm vào tay tôi và những cái vuốt nhỏ của nó không bám lấy ngón tay tôi, tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy chàng ca sĩ tí hon xinh xắn của mình nữa.
Câu Chuyện Đời Tôi Câu Chuyện Đời Tôi - Hellen Keller Câu Chuyện Đời Tôi