Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 9
ám cưới xong trong vòng một tháng tròn, Erin đã đi New York, Kentucky và trở lại Florida. Nàng đã quen thuộc với các cuộc đua ngựa, dù lớn dù nhỏ. Nàng đã quen thuộc với những người sinh sống ở đấy, nàng say mê họ, đó là những chàng chăm sóc ngựa với nhiều tham vọng, cho đến những tay cá ngựa già đời, đánh cá từ trận đua này đến trận đua khác.
Những sự tương phản cũng khiến nàng lấy làm lạ. Ngồi trong lô của mình, nàng thấy những chủ nhân khác cùng với gia đình và bạn bè họ. Những bộ áo quần bằng vải sọc và chiếc nón có in hình. Trong lúc đó thì đám đông đứng chen nhau dựa vào thành lan can, họ chờ xem vừa để giải trí, vừa để đánh bạc. Nàng hiểu ra rằng việc đánh cá đã hấp dẫn họ, thường là thất bại và luôn luôn làm cho họ toát mồ hôi. Cách xa dãy khán đài là ngựa, là cân, là yên cương và nài ngựa. Chỉ có một ít người mới thông cảm với nỗi lo âu của những người chủ ngựa.
Ở Lexington, nàng đến thăm nhiều trại ngựa với Burke, nàng thấy những chuồng ngựa lớn kinh khủng chưa bao giờ nàng nghĩ đến. Nàng xem những cuộc đua của ngựa nòi, và nàng tìm hiểu những người đã gắn chặt cuộc đời họ với chúng, nàng học hỏi được rất nhiều.
Trong các buổi tiệc rượu, các buổi dạ tiệc và trong các buổi chiêu đãi, nàng nghe người ta thảo luận về việc nuôi ngựa, về việc huấn luyện ngựa, về các chiến thuật. Nàng hiểu ra rằng, các chủ nhân thường nghĩ đến ngựa như là vật sở hữu của họ, trong lúc đó người huấn luyện ngựa lại không nghĩ đến ngựa như một vận động viên phải có kỷ luật, và phải được nuông chiều theo phương cách đặc biệt của nhà thể thao. Nhưng trên hết vẫn là ngựa, ngựa là tiêu điểm, ngựa làm cho người ta phải ganh ghét nhau và lấy làm tự hào.
Sau một thời gian, nàng cảm lấy can đảm để đi đến các bãi chăn thả ngựa, ở đây nàng thấy những con ngựa đã được lựa chọn, đã được đóng yên cương để chuẩn bị đua. Mặc dù mùi ngựa và tiếng hí ngựa vẫn làm cho nàng nôn nao cả người, nhưng nàng vẫn quyết định làm sao cho những nhà cộng tác với Burke không còn xì xào về việc vợ Burke sợ ngựa nữa.
Nàng còn quen thuộc với nhiều buổi tiệc tùng, những buổi tiệc xa hoa mà chỉ những giới giàu sang được ưu đãi lui tới mà thôi. Câu chuyện ở đây cũng bàn về ngựa và giới chủ ngựa. Không khác gì mấy ở Skibbereen. Nàng lại bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ cuộc đời nàng huy hoàng hơn lên, nhưng ở quê nhà câu chuyện thường giới hạn trong phạm vi hẹp.
Nàng nghiên cứu qua sách vở viết về giống ngựa nòi, về giống ngựa đua, và nghiên cứu lịch sử của cả hai giống ngựa này. Nàng nhận ra rằng, mỗi giống ngựa thuần chủng đều xuất phát từ ba trại ngựa giống ở Ẳ Rập và loại ngựa đắt nhất giá nhất thế giới là ở Ai Len do "Trại ngựa giống quốc gia Ai Len" cung cấp. Nàng cười sung sướng khi biết được điều đó, không chỉ tự hào về quê nhà mà thôi, mà hiện trong chuồng ngựa của Burke đã có hai con như thế.
Nàng đã học được cách đánh cá rất tài tình để thắng cược, chưa bao giờ thua, khiến cho chồng nàng rất vui thích. Anh đã đúng khi nói nàng làm cho anh vui. Việc này làm nàng sung sướng hơn là việc anh mua cho nàng nhiều đá quý, hay là sắm sửa cho nàng nhiều áo quần treo trong tủ. Trong vòng một tháng sau ngày cưới, nàng đã khám phá ra rất nhiều điều. Điều mà nàng tưởng là nàng mong muốn nhất, thì rốt cuộc lại chẳng quan trọng chút nào.
Và nàng đã có thai.
Biết mình có thai làm cho nàng vừa mừng vừa sợ. Nàng mang thai, có thai với Burke, có thai ngay đêm đầu tiên họ lấy nhau. Trong vòng một tháng mà họ đã có gia đình gồm vợ chồng con cái. Nàng không đợi nữa, nàng phải nói cho anh nghe. Nàng đâm ra sợ, sợ không biết anh sẽ nói gì đây.
Hai người chưa bao giờ bàn về vấn đề con cái. Thế nhưng, cũng có lúc họ đả động đến. Bây giờ thì nàng hiểu anh nhiều hơn là lúc hai người mới cưới nhau. Thật vậy, nàng vỡ lẽ ra là anh không giống như bao nhiêu người hợp tác với anh, anh không xem ngựa là tài sản của mình hay là vật quý nuôi trong nhà. Anh cũng không xem chúng là những lá bài cầu may. Mà chúng chỉ đem lại niềm tự hào cho anh và tình thương của anh, và Erin cũng thấy là anh mến mộ chúng và chúng đáng mến mộ. Không phải sự thắng cuộc mà chính là trái tim đã tạo nên được những con ngựa vô địch. Chính nhờ việc này và một ít chuyện khác mà nàng hiểu được anh. Anh không bao giờ nói đến mẹ anh hay nói đến gia đình anh. Mặc dầu nàng đã cố hỏi anh rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn tảng lờ. Không còn tránh né nữa, Erin nghĩ đến việc đó, mà vẫn giả vờ không biết.
Chẳng sao, nàng tự nhủ như thế khi nàng đi tìm anh. Nàng đã thấy anh chơi với con của Dee, anh dịu dàng, anh tốt, anh nâng niu chúng, chắc là anh cũng phải thế với con anh chứ. Nàng sẽ nói cho anh biết và anh sẽ xốc nàng lên rồi nói cho nàng biết là anh sung sướng biết dường nào. Hai người sẽ cùng nhau cười vang và nàng sẽ cho anh xem những tập tài liệu bác sĩ đã cho nàng để học cách nuôi con và học chế độ ăn uống. Rồi hai người sẽ vạch kế hoạch nuôi trẻ, tất cả đều rạng rỡ tươi sáng như ánh bình mình.
Nàng thấy anh ở trong thư viện và nàng phải khựng lại khi anh đang nói chuyện điện thoại:
- Tôi không muốn bán.
Anh làm dấu cho nàng bước vào, rồi anh nói tiếp:
- Không, không được với giá ấy đâu. Nếu anh muốn giao hoàn cho tôi trong vòng vài năm và bàn đến phí tổn về ngựa giống... Vâng, nhất thiết là không. Anh nói Durman biết là tôi không bán con nào trong số ngựa của tôi hết. Vâng, anh là người đầu tiên tôi cho biết thế.
Anh gác máy và vuốt lại mái tóc. Nàng hỏi:
- Có gì không anh?
Erin bước đến hôn lên má anh. Anh đáp:
- Không có gì hết. Charlie Durman muốn mua một con ngựa của anh. Hắn làm cho anh nghĩ chính hắn là người gây ra nhiều rắc rối đấy. Thế em mua gì đấy?
- Mua à?
- Thì em nói em đi mua sắm mà!
- Ồ, vâng. Em không mua gì hết.
Nàng dựa má lên tóc anh một chốc, rồi nàng nói:
- Burke, em có điều này muốn nói cho anh biết.
- Đợi anh một chút. Ngồi xuống đi, Erin.
Đúng là giọng nói đã làm cho nàng gượm lại. Anh cái giọng đều đều kỳ dị ấy khi nàng có điều gì làm phiền anh. Nàng hỏi:
- Có gì lạ không?
- Anh vừa nhận một bức thư của bố em.
- Của bố à?
Nàng vụt đứng dậy vừa khi mới ngồi xuống:
- Có gì lạ không? Có ai bệnh hoạn gì không?
- Không, không có gì lạ. Em ngồi xuống đi.
Anh xoay người trên ghế, và đây là lần đầu tiên trong suốt tháng nay nàng cảm thấy như là hai người trở lại giai đoạn bận bịu công việc. Anh nói:
- Ông viết để chào mừng anh là con rể trong nhà, và nhân danh là cha trong gia đình, ông khuyên anh chăm sóc em.
- Vô nghĩa! Ông cũng thừa biết là em đủ sức chăm sóc lấy em mà.
Nàng lại thấy thư thái trở lại, vô tình nàng đặt một ngón tay lên bụng dưới của mình, nàng nói:
- Chừng ấy thôi à?
- Ông còn cám ơn anh về món tiền mà em đã gởi về. Ông nói đấy là một sự giúp đỡ rất lớn.
Burke nghĩ một chốc, khi anh lục lạo mớ giấy tờ nằm trên bàn.
- Tại sao em không cho anh biết em đã gởi hơn nửa số tiền của em về Ai Len?
- Em không bao giờ lại nghĩ đến việc nói cho anh biết. - Nói xong, nàng im lặng một lúc rồi lại nói:
- Tại sao anh biết số tiền em gởi?
- Erin, em giữ gìn sổ sách rất tuyệt và rất rạch ròi.
Anh bước ra khỏi bàn và đi đến đứng bên cửa sổ. Nàng nói:
- Em không hiểu tại sao anh lại giận dữ. Tiền là của em cơ mà.
Anh lẩm bẩm:
- Tiền của em. Thì mặc tiền của em. Erin à, đã có cuốn chi phiếu trong văn phòng ấy mà. Nếu em cần gởi tiền về nhà, tại sao em không lấy trong số tiền em cần mà gởi về?
- Lấy trong đồng lương của em là đủ lắm rồi.
- Em đừng nói thế, em là vợ anh, em có quyền làm theo sở thích của mình mà. Em khỏi cần phải nói chuyện lương với bổng.
Nàng im lặng một chốc. Khi nàng nói lại, nàng rất thận trọng.
- Thế sao? Anh vẫn còn tin rằng em lấy anh vì anh giàu có hay sao?
Burke vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, anh không biết trả lời ra sao. Nàng hoàn hảo, nồng nhiệt, đáng yêu. Nhưng chừng nào nàng sống với anh, thì anh cũng chắc chắn là họ phải có thỏa hiệp với nhau. Không ai khỏi đưa ra điều kiện của mình. Không ai cho mà lại không mong nhận lại cái gì. Lát sau anh nói:
- Không hẳn thế, nhưng anh không tin là em sẽ lấy anh nếu anh không có gì. Anh đã nói với em rồi, là chuyện này không thành vấn đề. Chúng ta đã hợp nhau lắm mà!
- Thật chúng ta hợp nhau ư?
- Vấn đề là tiền sẵn đấy, em cứ dùng. Em không cần biết là bao lâu mới hết.
Anh châm điếu thuốc rồi mỉm cười:
- Tiền bạc là chiếc cầu, đã đến thì ta cứ qua cầu. Cứ vui thú với tiền bạc, cô em Ai Len ạ, mua bán thôi.
Nàng nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, nàng muốn khóc. Nhưng nàng đứng yên, hỏi anh:
- Có gì nữa không?
- Anh muốn em đi viết một chi phiếu gửi về đủ cho gia đình em cần phải chi tiêu cái gì cần tiêu.
- Được rồi. Cám ơn anh.
- Chúng ta sẽ đi Kentucky trong vòng ít hôm nữa. Dự các trận Bluegrass States và Derby.
Anh quay lại, tựa lưng vào ngưỡng cửa:
- Em phải xem trận đấu này cho vui. Tuyệt lắm!
Nàng thở ra một hơi thật dài rồi nhìn anh chăm chú:
- Em chắc là tuyệt lắm! Tội cho Dee còn lâu mới đi được, cho nên chị và Travis không đến xem được mấy trận này.
- Đó là cái giá ta phải trả khi có gia đình.
Anh nhún vai rồi bước đến bàn. Nàng có vẻ không vui, nàng nói bình thản:
- Đúng. Em để cho anh làm việc lại.
- Em không có gì muốn nói với anh nữa chứ?
- Không, không có gì hết.
Erin đóng cửa lại, nàng lấy hai bàn tay ôm lấy mặt. Mình đã nói mình yêu anh rồi cơ mà? Mình đã tỏ ra nhiều cách cho anh biết rồi kia mà? Bây giờ mình đã mang người cái kết quả của tình yêu đó, mà nào có gì làm cho anh ấy lưu tâm đâu.
Nàng phải tìm cho ra vấn đề. Erin so vai rồi bước ra khỏi cửa, nàng không biết rằng Burke đang đứng bên kia cánh cửa, tay đang đặt trên nắm cửa, anh ngần ngại.
Anh không tỏ ra đã giận dữ gì. Nàng có vẻ hạnh phúc. Khi nàng đến phòng làm việc của anh, nàng đã mỉm cười với anh như... như là nàng yêu anh. Tại sao anh không bước qua gian phòng để đón nàng? Vì anh không tin vào thứ tình yêu ấy, ngay cả khi anh thấy mình đang yêu.
Anh cứ tin mình sẽ sống với với anh, đầy đủ hạnh phúc, chừng nào anh còn cung cấp cho mình những nhu cầu mình cần. Khi gặp mình, chắc đã nhận ra mình thèm khát nhiều điều. Chắc là anh đã nhận ra mình cần xem những đồ vật mới mẻ, cần phải vượt qua nhiều gian khổ để đạt được nhiều thứ. Cũng may cho cả hai là anh đủ điều kiện để cho nàng thấy những thứ ấy, và cung cấp cho nàng những phương tiện để thương thức, để nghe, để nhìn những gì mà mình tưởng tượng ra.
Nàng có thể ưa thích những thứ đó, và chắc là anh đã hiểu nàng như thế.
Nhưng đàn ông chẳng lẽ họ không có điều gì? Chẳng lẽ họ không thu được gì trong canh bạc? Nàng sẽ cho anh những gì? Anh không chịu thua đâu, vì đàn ông thường cho tình yêu chỉ khi nó làm cho họ thanh thản, và anh ta sẽ thất vọng khi yêu vợ.
Erin không nắm chắc được việc này. Khi nàng đi vào trong nhà bếp, nàng nghĩ là Burke chỉ muốn nàng chừng nào nàng còn làm cho lối sống của anh được quân bình. Không chóng thì chầy, anh cũng sẽ nhận ra cả hai đều sẽ làm cho cuộc sống mất quân bình.
Rosa đang rửa ly trong bồn rửa, chị dừng lại khi Erin bước vào phòng. Chị hỏi:
- Bà cần gì, thưa bà?
- Tôi đi pha ấm trà.
- Để tôi đun nước cho bà.
- Tôi làm được rồi, chị.
Erin vừa nói vừa đặt mạnh cái ấm lên lò.
- Tùy bà vậy.
Erin áp hai lòng bàn tay vào lò. Nàng nói:
- Tôi xin lỗi, chị Rosa.
- Không sao đâu.
Khi Rosa trở lại công việc, Erin đi tìm tách và bình. Nàng thắc mắc: vợ gì mà lại không biết tủ nào đựng bát đĩa? Nàng vừa hạnh phúc lại vừa bất hạnh phải không?
- Chị Rosa, chị làm cho ông Logan bao lâu rồi?
- Lâu rồi, thưa bà.
- Làm trước khi anh ấy dọn đến ở trong nhà này à?
- Vâng, trước.
Nàng nghĩ: phải cạy răng bà ta mới được. Nàng hỏi:
- Thế trước đó chị làm ở đâu?
- Ở nhà khác.
Erin quay lại, nàng hỏi:
- Ở đâu, chị Rosa?
Nàng thấy chị quản gia mím chặt môi, rồi chị đáp:
- Ở Nevada. Ở miền Tây.
- Anh ấy làm gì ở đấy?
- Ông ấy làm nhiều việc. Bà nên hỏi ông Logan thì biết.
- Tôi muốn hỏi chị thôi. Chị Rosa này, chị không cho là tôi có quyền biết chồng tôi là ai à?
Nàng thấy chị Rosa ngần ngại trong một chốc rồi chị tiếp tục rửa ly. Chị đáp:
- Việc đó không phải của tôi, thưa bà.
- Tôi cần biết đôi điều.
Nàng giận dữ lấy tay tắt ngọn lửa, nàng nói:
- Tôi không biết anh ấy là ai, anh đã làm gì. Nếu anh ấy có làm gì sai trái thì cũng không thành vấn đề với tôi. Nếu tôi không hiểu anh ấy thì làm sao tôi sống với anh ấy được?
Rosa cẩn thận đặt cái ly đầu tiên xuống và lấy cái ly kế tiếp lên, chị đáp:
- Thưa bà, cho dù bà có biết đi nữa, chắc gì bà đã hiểu hết ông ấy.
- Chị kể đi, để xem tôi hiểu được không?
- Có điều không nên nhắc nhớ đến làm gì!
- Không được!
Nàng muốn ném cái gì, bất cứ cái gì, nhưng nàng cố bình tĩnh, nàng nói tiếp:
- Chị Rosa, chị nhìn vào mặt tôi đi. Tôi yêu anh ấy.
Khi chị quản gia quay lại, Erin nói:
- Tôi yêu anh ấy, tôi không thể đứng tách ra khỏi anh ấy. Tôi muốn làm cho anh ấy hạnh phúc.
Rosa đứng yên lặng trong một chốc. Mắt chị đen tuyền và rất sáng. Trong một thoáng, Erin thấy đau nhói trong người, vì nàng hiểu ra. Rồi cơn đau qua đi.
- Tôi tin bà, - chị ta nói.
- Chính Burke mới là người cần tin tưởng.
- Có người tin vào những chuyện ấy không phải dễ.
- Tại sao? Tại sao Burke lại không tin?
- Bà có biết tình trạng gọi là đói chưa? Đói thật ấy? Đói ăn, đói biết, đói tình thương?
- Không, tôi không biết.
- Ông ấy lớn lên không biết gì hết. Không có một chút gì hết. Khi có việc thì làm. Khi không việc thì ăn cắp - Chị vươn vai tới, nhặt lấy chiếc ly khác.
- Không ai khổ hơn thế. Ông ấy không hề biết cha mình. Mẹ ông ấy không kết hôn. Bà hiểu rồi chứ?
- Vâng, tôi hiểu.
Erin ngồi xuống, nàng để cho Rosa bước đến bên bếp để rót trà cho nàng. Chị nói tiếp:
- Mẹ ông ấy làm việc rất khổ, mặc dù sức khỏe của bà không được tốt. Vào hoàn cảnh như thế, ai mà khỏi phải nợ nần. Có giai đoạn ông ấy được đi học, nhưng thường thì phải làm việc ngoài đồng.
- Làm trong nông trại à?
Nàng hỏi, vì nàng nhớ lại cách mà Burke đã xem công việc nàng làm. Chị đáp:
- Vâng. Ông ấy ở một thời gian trong một nông trại để có tiền trang trải nợ nần cho mẹ.
- Tôi hiểu rồi.
Và nàng bắt đầu hiểu được vấn đề.
- Ông ấy ghét cuộc sống vì nó dơ bẩn thối tha.
- Rosa, tại sao chị biết rõ anh ấy khi anh còn bé?
Chị đặt trà trước mặt Erin, chị đáp:
- Chúng tôi có cùng cha.
Erin nhìn chị chằm chằm. Rồi khi Rosa định bước đi, nàng nắm cánh tay chị lại:
- Vậy chị là chị của Burke?
- Chị khác mẹ. Khi tôi lên sáu thì bố tôi dẫn tôi đến New Mexico. Ông gặp mẹ của Burke. Bà ấy đẹp, yếu đuối và rất thơ ngây. Sau khi Burke ra đời, ông ta bỏ tôi lại với mẹ con Burke, hứa khi kiếm ra việc làm sẽ mang tất cả chúng tôi đến. Ông không bao giờ thực hiện lời hứa.
- Có lẽ có gì xảy ra cho ông ấy. Ông ấy có lẽ... Nàng ngừng nói khi thấy ánh mắt của Rosa. Chị nói:
- Mẹ của Burke đã phát hiện ra ông ấy gặp một người đàn bà khác ở Utah. Ông ấy là thế. Cho nên bà phải làm việc: giặt giũ lau chùi cho người ta để kiếm sống, suốt hai mươi năm như thế. Rồi bà mất. Bà ấy đã lo lắng hết sức cho Burke, nhưng Burke vẫn luôn luôn lạnh lùng và bất ổn. Chôn cất mẹ xong, Burke bỏ đi. Năm năm sau tôi mới gặp lại cậu ấy.
- Anh ấy tìm chị à?
- Không, tôi tìm cậu ấy.
Rosa trở lại rửa ly. Chị vừa làm vừa nói:
- Burke là loại người không tin ai hết. Cậu ấy có phần hùn trong sòng bạc ở Reno. Vì tôi không muốn lấy tiền cậu ấy cho, cho nên tôi làm việc cho cậu ấy. Cậu ấy không an tâm, nhưng cậu ấy không bảo tôi đi.
- Anh ấy bảo chị đi sao được. Chị là chị anh ấy mà.
- Cậu ấy không nhận chị đâu. Vì đối với cậu ấy, cha chúng tôi không bao giờ có. Trong cuộc đời của Burke, không có gia đình, không có nguồn cội, không có tổ ấm.
- Rồi phải thay đổi hết.
- Chỉ có Burke mới thay đổi được.
- Đúng.
Nàng đứng dậy gật đầu chào chị:
- Cám ơn chị, chị Rosa.
o O o
Nàng vẫn không nói cho anh biết về hài nhi trong bụng nàng. Trong những ngày tiếp theo, nàng cứ nghĩ ngợi về chuyện bí mật này, nhưng nàng không nói ra. Anh bận chuẩn bị những cuộc đua. Những cuộc đua quan trọng. Bây giờ, khi nàng nhìn Burke giải quyết các công việc của anh, và nhìn anh chăm lo ngựa, nàng nhìn từ một khía cạnh khác.
Thời thơ ấu của anh đã ảnh hưởng đến anh như thế nào? Nàng nhận xét anh cư xử với người làm việc cho anh. Anh cương quyết, yêu cầu làm việc nghiêm túc, nhưng bao giờ cũng hợp lý. Chưa lần nào nàng nghe anh cất giọng la mắng người nào hết. Bởi vì anh biết thế nào là bị chủ mắng rồi? Nàng tự hỏi như thế. Bởi vì anh hiểu tâm trạng của kẻ sống lệ thuộc vào người khác rồi?
Anh yêu ngựa. Nàng không biết anh có rành ngựa không. Nhưng nàng thấy cách anh nhìn ngựa phi trên đường đua, và thấy cách anh giám sát công việc chăm sóc ngựa của anh, nàng cũng biết được khả năng của anh. Có lẽ sự thật là khi anh đánh ăn cái trang trại, thì đây chỉ là một canh bạc mà thôi, nhưng khi anh làm ăn bằng cái trang trại này, thì không biết anh có hiểu rõ việc này hay không. Việc này chỉ mới làm cho Erin hi vọng mà thôi.
Đã đến lúc hai người đi Kentucky. Erin định khi trở về sẽ nói cho anh biết về đứa con trong bụng.
Burke thấy có nhiều điều thật lạ nơi nàng, khi anh ngồi uống rượu trong phòng khách sạn họ ở. Anh không tài nào hiểu nổi. Thái độ của nàng như chiếc xe lửa cho trẻ con chơi, lên xuống, sang hai bên nhanh như chớp. Anh không thấy thái độ như thế hấp dẫn tí nào hết. Anh không phải là người thích ngồi trong phòng cho được yên ổn, và đóng vai một người như thế khi có bà vợ ba hồi thì giận dữ, ba hồi thì cười cợt dịu dàng. Trong những ngày gần đây, nàng thường có những hành động bất ngờ, đang ôm ấp anh đấy, rồi trở sang trầm mặc ưu tư, hay là chạy xuống chuồng ngựa để lôi anh đi dạo chơi dưới rặng liễu.
Ở chỗ đông người nàng cũng thế, đang đóng vai một mệnh phụ phu nhân đó, nàng xoay qua cợt nhã. Và nàng lại không chỉ cợt nhã với anh mà thôi. Anh không phủ nhận là anh đã phát ghen lên, nhưng rồi anh cũng biết được rằng đấy là do tâm lý của nàng.
Anh đang thấy nàng mơ mộng đấy, bỗng nàng chuyển sang bàn về việc tái trang hoàng nhà cửa. Nhiều lúc anh cứ lo nàng lại trở nên bất ổn, nhưng rồi đêm xuống nàng lại lăn qua anh, rồi hai người lại thỏa mãn nhau như trước.
Anh nhận thấy hình như nàng đã mất hết vị giác về rượu sâm banh, mặc dầu nàng vẫn theo anh đi dự tiệc mùa xuân đều đặn. Nàng chỉ uống nước trái cây và thảo luận về một số đường đua.
Thế rồi đến một hôm anh mua tặng nàng đôi hoa tai, những hạt Sophia rất hợp với vòng đeo cổ của nàng. Nàng mở chiếc hộp ra, nàng bật khóc và bỏ chạy, một giờ sau mới trở lại để ôm lấy anh mà cám ơn.
Nàng đã làm cho anh rối lên, rồi anh cũng lấy làm thích thú từng giây phút với nàng.
Khi đi về phòng ngủ, anh hỏi nàng:
- Em đã sẵn sàng chưa, hay là em lại muốn đợi đến lúc thuận tiện đã?
- Em đã sẵn sàng rồi. Vì ngày mai chúng ta sẽ thắng cuộc đua, em nghĩ là em phải ngó cho được mắt, để đêm nay họ chụp hình nữa chứ. Em không biết những kẻ yêu nhau chụp hình ở các buổi tiệc ra sao nữa.
- Em không phàn nàn vì có ảnh em trên báo mà.
Anh đứng dừng lại ngưỡng cửa. Nàng cười khi thấy anh làm thế, nàng từ từ quay lại một vòng.
Nàng đã chọn kỹ chiếc áo dài. Nàng đã biết trước mấy tuần là nàng sẽ trình diễn và nàng không muốn mặc áo quần lôi thôi. Cái màu xanh chụp lúc nửa đêm, sẽ hòa hợp với chỉ màu bạc, khiến cho nàng sẽ trông có vẻ mờ ảo ngay cả khi nàng đứng yên. Chiếc áo để lộ đôi vai trần, chảy dài theo cơ thể không có nếp phồng nếp gấp nào hết. Chiếc váy không có đường xẻ, nàng không biết nàng di chuyển có dễ dàng không.
- Nào, anh thích không? Bà Viceroy nói em phải có cái áo nào để phô chiếc vòng cổ ra chứ.
- Ai thèm chú ý vòng cổ?
Anh bước đến, - cái lối anh thường làm cho nàng đứng tim ấy, - anh nắm hai bàn tay nàng để hôn:
- Cô em Ai Len ơi, em lộng lẫy quá.
- Nếu em làm cho các phụ nữ khác ganh tị, là em có lỗi phải không?
- Có lẽ thế.
- Nhưng em cứ làm. Em muốn họ nhìn anh, và cho anh là người tuyệt nhất ở đây. Rồi em có anh.
Nàng cười rồi quay thêm một vòng nữa, lại nói:
- Rồi em nhìn họ, em cười, em thương hại.
- Em sẽ buồn lắm khi anh không được chú ý đến, bởi vì anh sẽ không rời mắt khỏi em mà.
Nàng quay lại, sờ má anh, nàng nói:
- Anh biết không, khi anh nói như thế, ruột gan em bấn cả lên. Burke..
Nàng muốn nói cho anh biết là nàng yêu anh, nhưng nàng biết anh lại chỉ muốn cười và hôn trán nàng mà thôi. Rồi tim nàng muốn vỡ ra, vì anh không đáp lại lời nàng. Nàng hỏi:
- Anh có nghĩ những buổi tiệc này đều nhỏ - rề rà không?
- Anh tưởng em thích mà.
- Đúng, em thích.
Nàng đứng sát vào anh, lấy tay nắm ve áo của anh:
- Nhưng thỉnh thoảng, thỉnh thoảng em thấy cần phải có cái gì khuấy động lên một chút.
Nàng nhìn lên anh cười rồi nói hết câu:
- Phải khuấy động cho thật nhiều lên. Anh đẹp trai quá!
- Cảm ơn em.
Khi nàng tháo cà vạt anh ra, anh nhướng mày hỏi:
- Em đang định làm gì đấy?
- Nếu em định thì sao?
Nàng trật áo vét của anh ra khỏi vai. Trong khi nàng cởi nút áo sơ mi của anh thì anh nói nho nhỏ:
- Anh hỏi cho biết thôi.
Vừa cười nàng vừa xoa ngực anh:
- Anh yêu em nhiều không?
Anh gật đầu...
Từ hôm nàng ngất đến bây giờ, Erin cứ nhất quyết theo Burke xuống chuồng ngựa. Nàng bảo anh, đấy là vấn đề tự hào. Đúng vậy. Tự hào của anh.
Nàng không thể tự mình vào bên trong, nhưng nàng thúc giục anh phải vào trong khi nàng đứng ngoài nắng, nhìn mọi người.
Nàng nghĩ: thật quá xa xôi với Skibbereen. Mùa xuân trời ấm áp, muôn hoa đua nở. Những người luyện ngựa và những chàng học việc nàng mới quen biết, đều gật đầu chào nàng, hay đưa nhẹ tay lên mũ khi họ đi qua trước mặt nàng, chào nàng: "Chào bà Logan".
Không khí trước buổi đua thật là nhộn nhịp, náo nức. Sắp đến là cuộc đua chính. Nhưng bây giờ mọi người đều chú ý đến trận đua trước mắt, rồi trận Bluegrass Stakes. Thắng trận này cộng thêm số kỷ lục của con Đại Bịp sẽ làm cho anh chắc chắn là kẻ chiến thắng sau cùng. Erin mỉm cười, vì nàng nghĩ rằng như thế sẽ hạ bớt số tỉ lệ chấp, nhưng số tỉ lệ chấp không thành vấn đề. Nàng muốn Burke thắng trận hôm nay và trận ở Churchill Downs. Nàng lấy làm hài lòng vì con Đại Bịp sẽ được phong là con ngựa hay trong năm. Nàng mong Burke thắng, nàng mong anh thực hiện được điều xuất sắc.
- Chúc cháu may mắn hôm nay, bà Logan.
- Chào bác Paddy.
Nàng thích thú được gặp bác, nàng ôm hôn bác:
- Ồ, hôm nay trời đẹp quá hả bác? Dee mạnh khỏe không bác?
- Khỏe mà gầy như con gấu ấy. Nó nhắn bác nói lại với cháu rằng nếu con Apollo của Travis mà không thắng nổi, thì con Đại Bịp của Burke sẽ thắng.
- Bác đánh cá ngựa của ai?
- Cháu nghĩ bác đánh ngựa của ai bây giờ? Bác đích thân luyện tập con Appollo. Nhưng nếu bác muốn ăn thua, bác sẽ đặt tiền cược vào con ngựa đực của trại Ba Con Át thôi.
- Người thông minh phải đặt tiền cược vào con Tự Hào Của Charlie.
Durman đến sau lưng họ, y vỗ vai Paddy. Bác Paddy nói:
- Ờ, con ngựa của ông khá đấy, ông Durman. Nhưng theo tôi thì tôi đánh cá con ngựa của mình mà thôi.
- Ông phải thế thôi. Chào bà Logan. Bà lúc nào cũng đẹp hết.
- Cám ơn ông. Chúc ông hôm nay may mắn.
- Bà không cần may mắn khi bà có con ngựa hay rồi.
Y kéo vành mũ rơm để chào rồi bỏ đi. Erin nín thở, nàng nói:
- Để xem rồi biết ngựa ai hay.
- Cháu lên ruột rồi hả?
Bác Paddy cười khúc khích, bác quàng tay ôm lấy vai nàng, bác nói tiếp:
- Trong trận này, người ta sẽ ganh đua kịch liệt. Không ai nhường ai khi mà cả tiền bạc, cả danh tiếng, đổi thay trong giây phút mà thôi.
- Khi bác có con ngựa chiến rồi, thì tại sao bác còn lo?
- Lo chứ, nào là vấn đề nuôi nấng, việc luyện tập, rồi vấn đề xử sự nữa. Lại còn cho ăn và săn sóc nữa. Lại nào là anh nài ngồi trên mình ngựa ân oán giang hồ. Nhưng cháu ạ, chuyện xảy ra chủ yếu là máu. Đổ máu hay không là không gì hết, nhiều người như thế đấy.
- Dạ đúng, vì máu thật!
Nàng nhìn về hướng các chuồng ngựa và nghĩ đến Burke:
- Vậy theo ý bác thì có người lại không chịu chăm sóc, cho ăn, huấn luyện mà vẫn thắng được à?
- Chúng ta đang nói đến ngựa hay người đây?
- Có nên phân biệt không?
- Không nên lắm.
Bác xiết chặt hai vai nàng:
- Vấn đề là máu và tấm lòng. Bác phải đến xem người của bác cái đã.
- Cháu sẽ đón mừng bác chiến thắng, bác Paddy Cunnane à.
Nàng gọi sau lưng bác. Burke bước lên bên nàng, anh lên tiếng:
- Em xem như chắc lắm thì phải.
- Em chắc cho anh.
Rồi hai người đi về phía khán đài, nàng thụt tay, nói:
- Anh khỏi cần đưa em lên. Theo em thì anh cần ở lại để xem chú nài cân đo và coi chừng đóng yên cương cho con Đại Bịp.
- Lần trước anh không đi với em, bọn nhà báo bao quanh riết lấy em.
- Bây giờ thì em biết cách xoay xở với họ rồi. Vả lại, em thích có ảnh trên báo mà.
- Em tự đắc rồi đấy nhé, cô em Ai Len!
- Chứ sao, sao lại không tự đắc đã chứ?
Nàng đưa một ngón tay cào chiếc sơ mi màu kem anh đang mặc và nàng thấy hài lòng vì anh không mặc đồ vải sọc như các cộng tác viên của anh:
- Hoặc là phải tự hào hay là tự phụ, em thấy thích thú vô cùng khi thấy ảnh mình đang trên trang thời sự. Thưa ông Logan, ông không biết ông là một người quan trọng ư?
- Thế à?
- Đúng thế, người ta thường nói cho em biết như thế. Thế rồi, theo luật, em phải là người quan trọng chứ.
- Hôm nay em có thể thành quan trọng đấy.
Anh nói xong, liếc nhìn bộ đồ màu xanh nhạt và chuỗi ngọc nàng mang trên người. Nàng đội thêm chiếc nón rơm rộng vành giản dị, nghiêng nghiêng trên đầu trong thật bay bướm.
- Theo em thì hôm nay là ngày trọng đại.
Nàng cười, đưa tay sờ cái bo mũ, nàng nói tiếp:
- Xem này, Burke, em xinh thật đấy chứ. Theo em thì anh cần ở gần con ngựa hơn.
- Anh nên ở gần em hơn. Có sao không?
- Không.
Nàng đưa tay vòng lấy tay anh rồi cười, nàng hỏi:
- Sao em lại không mua bia cho anh nhỉ?
Theo nàng thì hôm nay là ngày hoàn hảo. Ngày hoàn hảo nhất trong đời nàng. Bầu trời không một áng mây, màu xanh dịu dàng của mùa xuân khiến nàng phải mỉm cười khi nhìn đến nó. Nàng thấy người đàn bà hôm dự tiệc cưới nàng, khi nàng bước vào chỗ ngồi, nàng nhìn bà ấy nghiêng đầu, mỉm cười lạnh lùng chào nàng. Anh hỏi:
- Tại sao anh luôn thấy em châm chọc Dorothy Gainsfield thế?
- Vì em muốn thế, cưng à.
Nàng nhón người hôn anh:
- Em phải châm chọc nhiều và chua cay hơn nữa kia. Mới đây em mới biết cái cô nàng tóc vàng xương xẩu bám theo anh vào ngày lễ thánh Patrick, là cháu ruột của bà Gainsfield đấy.
Nàng lại cười, nàng hình dung ra một ngày nào đó gặp cảnh không may, nàng nói:
- Cuộc đời chắc sẽ ngọt ngào.
- Em phải cho anh hưởng với chứ.
- Có lẽ đến mười hay hai mươi năm nữa. Nhìn kìa, Burke, máy quay phim truyền hình. Anh có tưởng tượng ra không?
Nàng vui sướng với cảnh vật chung quanh, nàng ngồi vào chỗ. Thỉnh thoảng nàng nhận ra người quen, nàng vẫy tay chào, chào Loyd Pentel, chào Honoria Louis, chào bà cụ Bingham.
- Anh biết không, chỉ trong vòng một tháng thôi, mà em quen biết nhiều người như là cả suốt đời em vậy. Thật là một ý nghĩ kỳ cục và tuyệt diệu.
Nàng quay lại để xem anh có cười với nàng không:
- Tại sao anh lại nhìn em như thế?
- Nhìn em ở những chỗ như nơi này là một bài học cho anh, nó giúp anh rút kinh nghiệm. Anh phân vân không biết em sẽ ra sao khi chúng mình đi Paris hay là Rio.
- Có lẽ khi ấy em sẽ đứng ngơ ngác há miệng ra suốt buổi, để làm mất mặt anh mà thôi.
Anh chỉ cười khi nàng lấy khuỷu tay hích vào anh:
- Kìa kìa!
- Em cố mà đánh. Trễ giờ rồi đấy!
- Ôi, lạy Chúa, xin giúp chúng con, bắt đầu rồi, mà con không đánh cá.
- Để anh đánh cho em, em đi mua bia đi, và nhớ mua một bánh nhân thịt kẹp bơ mà ăn, hay mua hai cái xúc xích nóng kẹp bánh mì. Sống ở Mỹ em ăn ngon miệng lắm.
Nàng nghĩ: không phải việc việc tăng khẩu vị mà mình phân vân không biết khi nào thì mình nói được cho anh biết. Nàng nói:
- Chúng ta không ăn sáng được là không phải lỗi em.
Nàng nhắc nhở anh:
- Vé đặt cược của em đâu?
Vừa nhìn những con ngựa được dẫn ra cổng xuất phát, anh lục tay vào túi. Erin nắm cái gốc vé, định cất đi bỗng nàng nhìn thấy tổng số tiền đánh.
- Một ngàn đô la à?
Giọng nàng thét lên khiến một số người quay lại nhìn.
- Burke, em sẽ đào đâu ra một ngàn đô la để đánh cá một con ngựa?
- Em đừng có lố bịch như thế.
Anh không nhìn nàng. Người luyện ngựa cho anh đã phải chạy đến giữ lấy đầu con Đại Bịp khi nó đứng lên ở hai chân sau và đung đưa cả thân hình. Khi hai người chăm sóc ngựa bước đến tiếp xúc, anh lẩm bẩm:
- Thường ít khi thấy nó như thế này lắm!
- Burke này, đến một ngàn đô la lận mà!
- Em sợ thua hả?
- Không!
Nàng ngừng lại. Rồi nắm cái vé cược chặt trong tay, nàng nói nhanh như lời cầu nguyện:
- Không, dĩ nhiên là không sợ rồi!
Chuông reo. Cổng mở. Những con ngựa phóng ra.
Nàng nhận ra con ngựa đực non của Pentel dẫn đầu. Nàng nhớ nó là con ngựa dẫn đầu thật nhanh, nhưng nó không có sức chịu đựng. Vẫn còn nắm chặt cái vé trong tay, nàng đặt nắm tay lên ngực. Đoàn đua là cả một đám bụi mù, nhưng nàng vẫn thấy được bộ đồ lụa màu xanh lục trúng của chú nài của Burke. Hết vòng thứ nhất, nó đứng hàng thứ tư, con ngựa của Travis ở bên phía trái. Đám đông la hét dậy trời khiến nàng không nghe rõ tiếng của người xướng ngôn. Cũng không sao. Nàng đưa bàn tay còn lại nắm lấy tay áo sơ mi bằng vải lanh của Burke. Anh nói nho nhỏ:
- Nó tiến lên rồi đấy.
Nàng thấy con ngựa tiến vèo vèo khi chú nài cúi rạp người xuống. Đại Bịp tiến ra phía ngoài. Nó phi thật dài, thu ngắn khoảng cách. Nàng như thấy con ngựa lớn ra, lớp lông của nó lộng lẫy ra, bốn chân dài ra.
Nàng lại nghĩ bụng: bản chất của nó là vô địch rồi. Nàng chú tâm theo dõi con ngựa. Nàng thấy vấn đề vượt lên trên đua tranh, trên danh tiếng và trên cả tiền bạc nữa. Mà vấn đề là niềm tự hào của Burke. Nàng đã hiểu ra cái gì cũng phải đến từ từ, cái gì cũng phải có dịp may.
Con ngựa của Pentel thụt lùi dần. Cuối cùng chỉ còn lại ba con ganh đua nhau, chúng vượt lên xa cả đoàn ngựa đua. Dẫn đầu là con Tự Hào Của Charlie, rồi đến con của Travis và Đại Bịp tranh nhau hạng hai. Nàng thấy bụi bay đầy trời, và mồ hôi ướt đẫm. Quanh nàng người la hét inh ỏi.
- Nó đang vượt lên đấy!
Nàng không ngờ mình cũng la hét khi thấy con Đại Bịp đang theo kịp con Tự Hào Của Charlie. Hai con sát cánh nhau một đỗi thật lâu. Rồi nó vượt lên một cái đầu, lên cái cổ, rồi nửa thân, hơn một thân, và tốc độ cứ tăng mãi. Khi đến đích thì nó thắng hai thân.
- Ồ, Burke, nó thắng rồi. Anh thắng rồi!
Nàng không biết mình đã đứng dậy khi nào, nàng quay người lại ôm lấy anh:
- Thắng rồi, nó là con ngựa tuyệt nhất chưa từng có. Em tự hào về anh quá.
- Anh có đua đâu.
Nàng nhích lui vuốt má anh:
- Anh có đua đấy chứ.
- Có lẽ thế.
Anh nói nho nhỏ vừa hôn nhẹ lên mũi nàng. Anh tiếp tục nhìn chú nài ngựa của mình đang cho ngựa chạy quanh để chào khán giả. Anh hỏi nàng:
- Em có đến đứng với anh ở đài chiến thắng không?
- Đến chứ.
Mọi người chúc mừng họ, và mặc dù Erin đã quen biết họ, nàng vẫn nghĩ đến việc được đứng bên cạnh Burke khi anh nhận giải.
Nàng ôm anh khi người ta tuyên bố con ngựa nào chính thức thắng cuộc. Con Tự Hào Của Charlie thắng. Con Đại Bịp không đủ tư cách.
- Không đủ tư cách à? Họ nói gì lạ thế?
- Chúng ta đến xem sao.
Nắm tay nàng, Burke bước ra khỏi khán đài. Khắp nơi người ta xì xầm bàn tán.
- Burke, họ không thể tuyên bố nó thua được! Trời đất ơi, chính em thấy tận mắt mà. Nó dẫn đầu quá tuyệt. Không có sai phạm gì hết!
- Em đợi đấy.
Anh buông tay nàng ra, bước đến bãi quày ngựa. Con Đại Bịp đang được giữ ở đấy. Nàng thấy một người đang sói đầu mặc bộ com lê tiến đến gặp Burke, rồi hai người nữa nhập vào. Nàng nghĩ: vấn đề xem ra có vẻ quan trọng lắm. Ông sói lúc đầu bình tĩnh, chỉ vào con ngựa rồi chỉ vào một mảnh giấy. Khi ông ta nói, cả chú nài và ông huấn luyện tranh cãi dữ dội, nhưng Burke vẫn đứng yên, lắng nghe.
Nàng bắt đầu thấy nóng bức khi đứng ngoài trời, nàng bèn bước vào trong bóng im. Nàng tự nhủ: Chắc là họ lầm mà thôi, nàng lấy chiếc mũ quạt mặt cho mát. Không ai tước quyền chiến thắng của Burke được, không ai tước được quyền lợi của anh, tước những gì anh cần và những gì nàng cần cho anh.
Khi Burke trở lại, nàng hỏi:
- Cái gì thế?
- Thuốc kích thích. Có ai đã chích cho ngựa thuốc kích thích.
- Thuốc à? Thế thì quá lố bịch!
- Xem ra thì không lố bịch đâu.
Anh nheo mắt nhìn vào khu quầy ngựa:
- Có kẻ muốn nó thắng sai luật. Hoặc là thua.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen