Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cánh Cửa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 9: Tống Tiền
B
ạn gái tôi ở cùng phòng, ngày nào tan ca nàng cũng mua về nhà một con vật sống, như gà, vịt, ngan, cá, thỏ… Môt hôm, nàng lôi về một con cừu, mình nó trắng như bông, tiếng kêu thỏ thẻ chẳng khác chi một bé gái tiểu học trong trắng đáng yêu. Tất cả những con vật sống ấy đều được chính tay nàng hóa kiếp cho.
Một hôm, nàng ốm nên không đi làm. Lúc tôi sắp ra khỏi nhà, nàng dặn đi dặn lại sau khi tan làm tôi phải mua về cho nàng một con gà trống.
Thế mà tôi quên.
Giữa đêm hôm đó, tôi đột ngột tỉnh giấc, trông thấy nàng cầm một con dao sắc lẹm đứng trước mặt tôi tự bao giờ, miệng lầm rầm: “Giết…” Bạn gái tôi rùng mình một cái rồi từ từ ngã lăn xuống đất. Nàng đã tự giết chết chính mình.
Gã nhà văn tìm kẻ bán, Cố Phán Phán tìm người mua.
Giữa biển người mênh mang chốn đô thành, duyên kỳ ngộ như đưa đẩy cho hai người va phải nhau.
Gã nhà văn nhìn lại mẩu nói chuyện trên màn hình: “21 tuổi, người miền nam, 1,62 mét, 46 cân, ba vòng 86 – 60 – 86, sinh viên…”
Đó chắn chắn là Cố Phán Phán!
Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa hai người âm thầm xuất hiện những đổi thay nhỏ.
Gã với cô xưa kia là tình nhân, chàng là nhà văn diễn thuyết thanh tao nho nhã, nàng là nữ sinh đại học trong sáng tinh khôi. Ngay khi cuộc gọi mua bán được nối máy, hai người như thế bị sét đánh cùng một hồi. Hình tượng hoàn mỹ của cả hai bỗng chốc bị vây đen, méo mó, thô lậu đi muôn phần.
Gã nhà văn không còn liên lạc với cô nữa. Những ngày ấy, mỗi khi đi thu hình trông gã đều thoáng vẻ tiu nghỉu, bơ phờ.
Mười hôm sau, Cố Phán Phán gửi tới một tin nhắn dò hỏi: “Chào anh”.
Không rõ là do hổ thẹn vì bản thân hay thấy sỉ nhục thay cho đối phương mà gã nhà văn chẳng hề hồi đáp.
Một tuần nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp một tin nhắn: “Anh làm sao vậy?”
Gã vẫn lặng thinh.
Thêm bốn ngày nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp dòng tin: “1 tìm 0, em muốn gặp anh. Giảo”.
Tin nhắn đã pha thêm mùi đe dọa. Gã trả lời: “Anh ở văn phòng, em đến đi.”
Hơn mười phút sau, Cố Phán Phán đã tới nơi. Hôm ấy là ngày mùng bảy tháng ba.
Tiết trời chưa chuyển nóng mà Cố Phán Phán chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu cà phê. Cặp kính mắt mèo đen gọng trắng to bản phong cách Audrey Hebbum gần như choán hết phân nửa khuôn mặt. Nơi làm việc của gã nhà văn nằm trên tầng ba công ty điện ảnh. Gã khóa cửa lại ngay sau khi Cố Phán Phán bước vào trong căn phòng. Cố Phán Phán vẫn dịu dàng như thế, cô nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc kính đen đặt lên bàn trà, thả mình xuống ghế sô pha rồi khe khẽ cất tiếng:
– Anh, dạo này anh khỏe chứ?
Gã nhà văn lúng túng cười đáp:
– Vẫn thế.
Cố Phán Phán mỉm cười, chăm chú quan sát khuôn mặt gã rồi xót xa thốt lên:
– Anh gầy đi kìa.
Gã nhà văn châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi và làm bộ thản nhiên:
– Còn em mập lên kìa, hì hì.
Yên lặng trong giây lát, gã hỏi:
– Em uống nước chứ?
– Em không uống. Em đi ngay bây giờ. – Cố Phán Phán đáp.
– Em có việc bận à? – Gã nhà văn thoảng nghĩ rồi hỏi.
– Có chút việc… – Cố Phán Phán cười gượng.
– Nói ra xem nào. – Gã nhà văn gật gật đầu.
– Nói thật, em ngại kể ra lắm… – Cố Phán Phán nói
– Không hề gì, đằng nào cũng đến đây rồi. – Gã đáp.
– Em có cậu em trai đã thôi học từ cấp hai tên là Du Huy, bây giờ nó vô công rồi nghề, suốt ngày lang bạt sinh sự thị phi, người nhà ai cũng lo đến nát ruột gan. Mấy hôm trước, nó vừa đi đánh nhau và sơ sảy đâm chết người ta…
Nói đến đây, Cố Phán Phán khóc nức lên, những giọt nước mắt lăn tròn trên bờ má trắng ngần và nhỏ xuống bắp đùi đầy đặn.
Một hồi sau, cô lại kể tiếp:
– Người kia nói gia đình em phải đưa tiền thì họ mới cho qua chuyện. Anh biết đấy, cha mẹ em đều là nông dân, làm gì có tiền…
Gã nhà văn làm bộ bối rối:
– Ôi trời, đúng là rầy rà thật.
Cố Phán Phán đi thẳng vào vấn đề:
– Anh… có thể cho em vay tiền không?
Gã nhà văn liền cụp mắt xuống, liếc nhìn vào cặp lánh đen trên bàn trà:
– Cần bao nhiêu?
Cố Phán Phán cố đuổi theo ánh mắt gã bằng được:
– Chín mươi chín vạn.
Chín mươi chín vạn! Hẳn là con số này đã được tính toán sẵn, giống như khi chào bán quần áo, người ta sẽ nói chín mươi chín đồng chứ không nói là một trăm lẻ một đồng vậy. Về tâm lý, cái giá ấy dường như dễ khiến khách hàng chấp nhận hơn. Tương tự như vậy, chín mươi chín vạn không phải số chẵn, chỉ thiếu có một vạn, thế có khác gì trường hợp nói trên.
Vẻ mặt gã nhà văn càng lúc càng khó coi lạ, gã nói:
– Em biết đấy, anh chỉ là một thằng nhà văn nghèo, lấy đâu ra tiền!
– Anh à, em chẳng quen biết ai cả, chỉ đành nhờ cậy anh mà thôi. Hay anh nghĩ cách gì giúp em đi, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Còn lại em sẽ làm trâu làm ngựa đi làm thêm xoay sở…
– Em cũng biết đấy, anh vừa li hôn, bao nhiêu của cải đều chuyển cho vợ cũ hết. Bây giờ anh đã trắng tay. Việc này nói thật là anh không giúp được gì.
Cố Phán Phán im bặt, cô lặng lẽ nhìn vào đôi mắt gã nhà văn, đó chính là ánh mắt khi cô thả con cá sống vào trong chảo dầu… Cô chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một tấm giấy, đặt ngay ngắn lên bàn trà và nói:
– Anh cứ suy nghĩ đi. Em phải đi rồi, dưới kia còn hai người khác đang đợi em.
Nói rồi cô đứng dậy đi mất.
Gã nhà văn bàng hoàng vài giây rồi tức tốc chạy đến bên cửa sổ. Dưới tòa nhà đúng là có hai gã đàn ông còn trẻ đang đi lại loanh quanh.
Đó là lần đầu gã được chứng kiến sự cứng rắn của một cô gái mềm mại, trong veo tựa giọt nước.
Tấm giấy đó chính là số tài khoản ngân hàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cánh Cửa
Chu Đức Đông
Cánh Cửa - Chu Đức Đông
https://isach.info/story.php?story=canh_cua__chu_duc_dong