Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bến Hẹn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8
S
áng hôm sau, Cody chỉ nói với cô chừng 5 tiếng. Khi anh nhìn cô, mà cũng hiếm lắm, mắt anh lạnh nhạt. Ánh mắt không có nhiệt tình, không vui vẻ, không đắm đuối để làm cho cô say mê. Shannon chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế. Nhưng cô phải giữ hình ảnh Rick trong đầu, và nếu chuyện này có làm cho tình bạn của cô và Cody mất đi, cô cũng đành. Để cho một người đàn ông cáu kỉnh, ích kỷ, với đầu óc phiến diện làm cho mình sai kế hoạch, là không đúng với nhiệm vụ. Thôi được, mặc cho anh ấy cáu kỉnh, miễn ảnh giúp cô là được, nhưng nếu anh ấy không chịu. Dù sao cũng không có chuyện ấy đâu, chính cô cũng quá khắt khe với mình, cô thấy đầu óc cô cũng chật hẹp, hoài nghi.
Không làm sao che giấu được sự căng thẳng giữa hai người. Noah nhận thấy không khí ấy ngay lập tức. Trong suốt buổi ăn sáng và trong khi chuyển đồ đạc lên máy bay để ra đi, ông hết nhìn người này lại nhìn sang người khác, cố nghe họ nói với nhau tiếng nào để chứng tỏ giữa hai người đã có xích mích
Vì tâm bất định, lại mất ngủ nên Shannon chọn ngồi ở phía sau máy bay, để ông Noah ngồi ở ghế phụ lái gần bên Cody. Khi anh cho máy bay chạy trên mặt hồ để cất cánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng mắt không để ý cảnh đẹp bên ngoài.
Khi máy bay đã lên không trung, cô tựa đầu ra lưng ghế, nhắm mắt lại lấy hai tay che mắt. Tiếng máy nổ đều đều đập vào hai tai cô. Cô lờ mờ nghe Cody liên lạc với ai đó qua máy truyền tin.
Bỗng Noah reo lên sung sướng khiến cho cô giật mình. Cô hạ tay xuống và mở mắt ra. Cô nhìn ông già. Ông quay lui nhìn cô với nụ cười trên môi:
- Shannon, cô có nghe gì không? - ông hỏi vẻ mặt rất phấn chấn - Quá tuyệt. Thật chúng ta đã không uổng công.
- Nghe cái gì? - Cô chồm người tới trước, trán cau lại, cô suy nghĩ điều ông ta đang nói.
- Họ thành công rồi! - ông đáp.
Ngay khi ấy, Cody cho máy bay nghiêng lại để vòng quanh bay theo hướng khác, tạo thành với hướng đang bay một góc 45 độ. Ruột gan Shannon cồn cào thắt lại vì áp lực, cho đến khi máy bay trở lại bình thường.
- Ai thành công? Ông nói chuyện gì thế? - Cuối cùng cô hỏi lại Noah.
Chính Cody trả lời câu hỏi đó của cô, đầu hơi quay lui nhưng không nhìn vào mắt cô:
- Họ còn sống - anh trả lời với giọng nghe thản nhiên - Rick còn sống. Họ đã đi ra khỏi núi. Chúng tôi vừa nhận được tin cho biết sáng nay họ đến được trại câu cá.
Phải mất tròn một giây cô mới tin lời anh nói. Tin này hình như khó có thể tin được, mặc dù cô luôn tin chắc Rick còn sống. Cô bàng hoàng khó tin, là vì cô nghe người khác nói, chứ không phải chính cô nói.
Tin này làm cho cô nhẹ nhõm cả người, đến nỗi cô bỗng thấy yếu sức.
- Anh ấy còn sống, - cô lặp lại nhưng rất nhỏ khiến cho hai bố con ngồi trước không nghe được. Cô đợi cho nguồn vui dâng trào, nhưng nó không đến. Chỉ có sự trống rỗng trong lòng: mục đích đã hết. Cô khỏi phải tìm Rick nữa. Anh đã được người ta tìm ra.
- Bây giờ chúng ta bay đến trại câu cá, - Cody nói, anh nói to cho cô nghe, vì tiếng máy nổ ầm ầm.
- Họ có... anh ấy khoẻ mạnh chứ? - Cô cố tìm cách để hỏi cho có chuyện.
- Máy bay truyền tin nghe không rõ, - anh đáp - Nhưng nếu họ đi bộ được ra khỏi núi, thì chắc họ không bị thương tích gì trầm trọng.
Thế là đủ rồi, Shannon nghĩ, cô ngồi dựa người ra ghế. Cô xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cô làm cho nó lỏng ra, như thế nó đã trở nên quá chật, và nhìn xuống bàn tay.
- Tin quá vui, phải không? - Giọng của Noah khiến cho cô nhìn lên - Cô nói mãi là anh ấy còn sống.
- Phải, - Cô cố cười, rồi bỗng nhiên cô nghĩ rằng hoàn cảnh của cô đáng phải vui, rất vui - Tin thật tuyệt vời!
Shannon nhẹ nhõm người, vì cô đang hạnh phúc. Cô quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng hân hoan chứ không như hồi nãy. Rick đang đợi cô ở nơi nào đấy phía trước.
Khi cô gặp lại anh, mọi việc sẽ đâu vào đấy. Cứ tiếp tục suy nghĩ như thế, cô tự nhủ.
Nếu ánh mắt của Shannon cứ nhìn sang người đàn ông tóc đen tuyền đang lái máy bay - nếu tim cô đau đớn vì thương thầm nhớ trộm - thì cô có thể tảng lờ không để ý đến. Hồi nãy cô tức giận vì thái độ của anh, nay sự tức giận ấy đã biến mất. Bây giờ cô chỉ còn nghĩ đến anh như là người có vẻ ngoài hấp dẫn, là người đã giúp đỡ cô, và là người bạn thôi. Chính Rick mới là người cô yêu. Chính Rick là người cô sắp cưới. Cô đã nói nhiều lần rồi.
Hai giờ sau, máy bay bắt đầu lao xuống, nhắm chiếc hồ lấp lánh dưới ánh sáng mai. Shannon cảm thấy lòng nôn nao hồi hộp. Cô lo buộc giây thắt lưng trước khi cần phải buộc. Khi chiếc thuỷ phi cơ rơi mạnh xuống mặt hồ, cô tự động chống hai tay lên thành ghế.
Cô nhìn thấy những ngôi nhà làm bằng cây sơn màu nằm lộn xộn trên bờ hồ. Nhiều chiếc thuỷ phi cơ khác đậu gần trại, lại còn có nhiều thuyền đánh cá nữa. Cô nhìn người trên bờ, nhưng không thấy có bóng cao lêu đêu của Rick đâu hết trong số người đang đi gần khu có nhà ở.
Cody cho máy bay chạy vào bờ. Ngay trước khi cầu phao bằng sắt chạm lên đáy hồ đầy sạn, thì anh tắt máy. Khi ấy máy bay đã chạy với tốc độ chậm chạp. Chỉ mấy phút sau, Cody đưa tay để giúp cô bước ra khỏi máy bay.
Sự đụng chạm giữa hai người tự nhiên thôi, nhưng cô cảm thấy hồi hộp trong lòng. Cô nhìn vào mắt anh một thoáng rồi quay mắt đi chỗ khác. Trông anh rất hấp dẫn, cô khó mà không hồi hộp. Sức thu hút của anh không làm cho cô xiêu lòng, nhưng vẫn còn đủ sức tác động đến cô.
Khi đã đứng vững trên mặt đất, Shannon ráng đợi Cody và bố anh để cùng đi đến phía các ngôi nhà. Noah nán lại phía sau, loay hoay buộc máy bay vào cọc. Shannon thấy Cody có vẻ nôn nóng.
- Thôi được rồi bố, - cuối cùng anh nói.
Khi Noah đi đến, Cody quay lui. Anh nhìn Shannon. Môi anh nở nụ cười thích thú với vẻ hài hước.
- Cô lo sợ cái gì đấy? - Anh dịu dàng nói - Họ bình an rồi. Và họ cũng sẽ về đúng lúc. Mùa đông đến sớm ở đây.
- Tôi đã nghĩ đến điều ấy.
- Đây là giây phút trọng đại, Texas. Cô nên hăng hái và tươi lên chứ!
Cô hếch cằm lên một chút, và đáp:
- Khi gặp Rick, tôi sẽ như thế.
- Vậy thì ta đi - anh nói và ra dấu cho cô đi trước - có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy ở trong văn phòng. Hình như đấy là trung tâm sinh hoạt ở đây.
Cô nhìn ngôi nhà có tấm bảng treo ở ngoài, trên bảng có viết chữ "Văn phòng". Cô đi vội đến ngôi nhà, nghĩ rằng cô đi đến đây do sự thúc giục của Cody hơn là do chính cô.
Khi cô mở cửa, trong phòng ồn ào vì tiếng người nói chuyện. Căn phòng nhỏ có nhiều người, hầu hết đều đứng nói chuyện với nhau. Vài người dạt sang một bên để tránh đường cho cô vào.
Shannon không biết cô đã thấy anh trước hay anh thấy cô trước. Cô chỉ biết đùng một cái anh đứng trước mặt cô - cao lêu đêu, mái tóc màu hung đỏ nhớp nhúa và rối bù. Đấy là hình ảnh đã đập vào mắt cô.
- Shannon! - Anh kêu lên, vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Ôi, Rick, - Cô thở hổn hển gọi tên anh.
Anh đưa tay để ôm lấy cô. Không có sức mạnh nào ngăn cản được họ ôm chầm lấy nhau. Ngay khi cô cảm thấy vòng tay quen thuộc êm ái của anh ôm lấy cô, cô liền thấy thư giãn, khoan khoái. Rick bình an vô sự. Bỗng cô bật khóc.
Hẳn là anh cảm thấy má cô ướt áp vào da anh, và anh đưa tay nâng cằm cô lên:
- Sao thế này? - Rick trách, rồi lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, - Em khóc à?
- Phải, - Cô xác nhận, cười với anh.
Bây giờ cô mới thấy những vết rách và bầm tím ở một bên mặt anh, thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt đỏ hoe quanh khoé. Hình như anh đã mất sự say sưa của người ở vùng hoang dã và thiếu tinh thần ham thích phiêu lưu mạo hiểm, những thứ mà cô nhớ rất rõ anh say mê. Rick đã trải qua cơn thử thách, và sự thử thách đã ghi dấu lên người anh, Shannon nghĩ thế. Cô không ngờ anh đã thay đổi quá nhiều, anh rất khác với anh trước đây.
- Chắc em đã trải qua những giây phút kinh hoàng, - anh nói với giọng thương cảm - Anh cứ nghĩ đến chuyện em sẽ bay đến đây. Anh không biết em có đến không. Không biết có phải em đã dùng cái vé anh gởi cho em không?
- Đúng thế. Em đã cố báo cho anh biết khi nào em đến, nhưng chúng ta không liên lạc được với nhau. Không ai biết anh ở đâu hay anh đang làm việc gì. - Chuyện hình như xảy ra đã lâu rồi.... cho người nào đấy.
- Anh nghĩ chắc em lo sợ đến điên cả đầu, - Rick vừa nói vừa nhăn mặt.
- Nhưng anh như thế nào? - Shannon đứng lui lại để nhìn anh - Anh khoẻ chứ? Anh có đau không?
- Anh khoẻ, - Rick đáp - Chỉ bị vài vết rách và bầm tím vài nơi, vài bắp thịt bị dập, nhưng anh khoẻ. - Hình như anh không muốn nói đến chuyện rớt máy bay và hậu quả sau đó - làm sao em đến đây được?
- Cody chở em đến. - Cô không thể nhìn được ánh mắt Rick.
Shannon quay lui nửa người để tìm Cody. Anh và Noah đang đứng cách cô chừng vài feet. Cặp mắt xanh nhạt của anh nhìn cô như dao cắt, rồi mới lướt ánh mắt qua cô, nhìn vào Rick.
- Cody Steele! - Rick thốt lên. Anh nhớ và có vẻ hơi bối rối. Cody nghe tiếng Rick, anh bước tới. Rick kéo Shannon đứng sang một bên rồi đưa tay bắt tay Cody - Xin cảm ơn đã đưa cô ấy đến đây.
- Vợ chưa cưới của anh là người có tài thuyết phục - Cody nói - cô ấy đã nói cho anh biết cô yêu cầu tôi chở cô đi tìm anh... hay tìm xác máy bay của anh không?
- Không, cô ấy không nói - Rick nhìn cô, vẻ ngạc nhiên - Anh có viết thư cho em nói về anh ấy cho em biết phải không?
- Có - cô gật đầu.
- Anh ấy là người phi công vùng hoang dã giỏi nhất ở đây - Rick nói, không rụt rè khi nói lên lòng kính trọng của mình.
- Thật đúng như thế - Noah vội lên tiếng đồng ý với sự đánh giá của Rick.
Mặt Rick lộ vẻ thành thật:
- Tôi ước chi có anh cùng đi.... nhưng tôi không biết tình thế có thay đổi được gì không?
- Anh thế là may mắn đấy, - Cody nói.
- Đúng, - Rick gật đầu vẻ mệt mỏi, rồi cố nói khôi hài cho vui. - Đúng như tục ngữ đã nói: Tránh voi không hổ mặt nào. - Anh nhún vai, cố bày tỏ kinh nghiệm thô thiển của mình - Trong trường hợp này, chúng tôi cứ xông tới, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã đáp xuống an toàn.
- Chuyện xảy ra như thế nào? - Cody hỏi.
- Chúng tôi gặp bão - Rick lắc đầu như thể anh không nhớ rõ các biến cố xảy ra - Trước khi chúng tôi biết có bão, thì chúng tôi đã bị lạc. Rồi máy hỏng. Sau đó chúng tôi mới nhận ra ống dẫn dầu bị nứt rạn một đường. Tôi không biết làm sao mà Henderson giữ được máy bay ở trên không lâu như thế.
- Anh ấy là phi công giỏi - Noah đáp.
- Shannon, chúng ta đến đây, anh sẽ giới thiệu em với ông ấy, - Rick đề nghị, dẫn cô đi đến chỗ đám người khác đang nói chuyện với nhau - Anh cũng muốn em gặp Hale... Và con gái của ổng... - anh nói thêm, giọng hơi ngập ngừng.
Người phi công có vóc dáng lực lưỡng, tóc bạch kim. Rick giới thiệu cô với ông ta, nhưng cô không có cơ hội để nói chuyện nhiều, vì khi ấy ông ta đang được bác sĩ khám nghiệm. Người ta đã chở ông bác sĩ đến để khám cho những người bị rớt máy bay và cung cấp thuốc men họ cần. Người phi công bị trật khớp xương vai và có nhiều vết trầm trọng ở trán cần khâu lại.
Rồi Rick dẫn cô đến giới thiệu với hai bố con ông Hale, Shannon thấy Jackson Hale không có vẻ gì là nhà lãnh đạo công ty dầu hỏa hết. Trông ông có vẻ như người sống ngoài trời, râu ria xồm xoàm đầy má, và hai hàm.
Thấy Shannon để ý, ông đưa tay sờ bộ râu lốm đốm bạc dưới cằm, rồi giải thích:
- Râu mới mọc. Cần phải cắt tỉa bớt, phải không? Tôi không muốn quên chuyện thập tử nhất sinh vừa rồi, nên định không cạo râu - Rồi ông nhìn Rick - Có phải đây là người vợ chưa cưới của anh mà anh thường nói đến không?
- Phải, Rick đáp, và Shannon nhận ra anh chỉ giới thiệu tên cô mà không giải thích mối liên hệ giữa cô với anh.
- Anh ấy rất cừ, - Jackson Hale nói với cô - Tôi hy vọng cô biết thế.
- Tôi biết. - cô cười và tình cờ nhìn lên... gặp ánh mắt của Cody. Màu xanh trong mắt anh trong veo, và ánh mắt lạnh như băng.
Jackson Hale lại nói tiếp:
- Rick giúp tôi đi tiếp khi tôi muốn bỏ cuộc. Anh ấy quả quyết chúng tôi sẽ ra khỏi núi. Nhìn cô là tôi biết lý do anh ấy muốn ra khỏi núi, - ông cười.
- Cám ơn ông, - cô đáp lại lời khen của ông ta. Ông Noah thêm mắm thêm muối như mọi khi:
- Tôi nghĩ hai người rất giống nhau. Shannon cứ nhất quyết là chồng chưa cưới của cô ấy còn sống, mặc dù mọi người tin là tất cả đã chết. Cô ấy cứ năn nỉ Cody giúp đi tìm anh ấy cho bằng được.
- Tôi sẽ rất buồn nếu anh không mời tôi đi dự đám cưới - Jackson Hale dặn Rick - Cô ấy bay đến đây để thành hôn với anh phải không?
- Phải, - Rick gật đầu với vẻ lúng túng, nụ cười trên môi không được tự nhiên - Nhưng chắc phải hoãn một thời gian.
- Và tôi tin sẽ có vài chuyện rắc rối nữa xảy đến, Shannon nói. Rõ ràng sau chuyện Rick vừa trải qua, họ sẽ không vội vàng làm đám cưới ngay.
- Bây giờ cô ở đâu? - ông Chủ tịch công ty dầu hoả hỏi - Tôi muốn nói ở đâu tại Anchorage?
- Ở tại khách sạn Westward, - cô đáp.
Rick cau mày:
- Sao em không ở tại nhà anh?
- Em rất buồn báo cho anh biết, căn hộ của anh đã có người khác thuê rồi, - cô vừa cười vừa báo cho anh biết - Tiền thuê nhà của anh đã hết hạn, và khi ông quản lý không thấy anh về, họ dọn dẹp đồ đạc của anh cho rộng phòng để cho người khác thuê.
- Ông ta làm gì? - Bỗng Rick thở dài - Anh đoán ông ta không biết.
- Phải. Em cất đồ đạc của anh tại khách sạn nơi em ở. - Shannon nói thêm.
- Rick, anh có giới thiệu vợ chưa cưới của anh với con gái tôi không? - Jackson Hale hỏi, như thể ông vừa nhận ra rằng người thiếu nữ ngồi lặng lẽ bên cạnh ông không tham gia câu chuyện với mọi người.
- Tôi không biết có nên làm thế không - Rick đáp với vẻ phân vân.
Con gái ông rất khiêm tốn, đến nỗi Shannon không để ý đến cô ta. Bây giờ cô nhìn thấy cô gái, thấy cái áo đắt tiền bị rách một lỗ hình tam giác và trên mặt có nhiều vết xước. Mặt cô ta có nước da trông cũng mịn màng. Mái tóc vàng rối bù, một ngọn lá mâm sôi còn dính trên một cuộn tóc. Rõ ràng trông cô ta rất mệt mỏi, người phờ phạc.
- Belinda, bố muốn con làm quen với vợ chưa cưới của Rick, cô Shannon Hayes, - bố cô giới thiệu hai người, phá tan bầu không khí ngột ngạt giữa họ.
- Cô khoẻ chứ? - Cô gái tóc vàng lên tiếng, giọng uể oải. Vừa đưa tay, bàn tay bị nứt nẻ, sần sùi.
- Rất hân hạnh được biết cô. - Shannon đáp lời và cúi người xuống bắt tay Belinda để cô khỏi đứng lên.
- Để tôi đi kiếm cái ghế cho cô, Belinda,- Rick nói, rồi dợm bước đi tìm ghế.
- Đừng bận tâm, Rick - cô ta gọi anh lại, cười gượng gạo. - Tôi quen ngồi trên các vật cứng rồi... trên mặt đất hay trên nền nhà.
- Phải - Bố cô cười. - Đây là nàng công chúa muốn sống kham khổ.
Bên ngoài bỗng có tiếng máy bay trực thăng nổ ầm ầm. Tiếng ồn làm cho mọi người trong phòng ngừng nói chuyện. Khi chiếc trực thăng hạ xuống ngoài sân trại, các cánh quạt máy bay thổi tung bụi đất bay mù mịt ngoài cửa sổ. Khi tiếng ồn chấm dứt, các cánh quạt kêu phạch phạch chậm rãi dừng lại, Jackson Hale cười:
- Công ty báo cho biết họ gởi đến một chiếc trực thăng phản lực để đón chúng tôi, - ông ta nói - Chắc là chiếc vừa hạ ngoài sân - ông âu yếm để tay lên vai con gái mình - Chúng ta sẽ rời khỏi đây để về Anchorage trong vòng 20 phút nữa. Con thấy thế nào?
- Tuyệt! - Giọng cô gái có vẻ hờ hững nhưng Shannon nghĩ chắc Belinda quá mệt nên không hăng hái mấy.
- Cô muốn bay về với chúng tôi không, Shannon?
- Tôi không biết. - cô nhìn Cody, ánh mắt hoang mang.
Anh nhếch mép cười, nụ cười xã giao.
- Chắc cô không muốn rời Rick chứ? Phải không?
Câu hỏi chua chát của anh làm cho cô bực mình. Shannon quay qua nói với Jackson Hale:
- Nếu ông còn rộng chỗ.
- Dĩ nhiên là còn - ông ta ngắt lời cô. - Nếu không còn chỗ, tôi sẽ để người nào đấy ở lại về sau.
Cody liền bước tới, chậm rãi đi qua khoảng cách ngắn ngủi của họ. Nhưng khi anh dừng lại bên cô, anh có vẻ căng thẳng vì dục tình bừng lên hừng hực. Shannon nín thở, cảm thấy lửa tình đang cháy rực trong anh.
- Vì cô đi về với họ, nên bố tôi và tôi sẽ về trước - anh nói, mắt đăm đăm nhìn cô không nhấp nháy.
- Phải - Noah lên tiếng. - Để tôi chất hành lý của cô lên trực thăng cho.
- Cám ơn quý vị đã giúp đỡ tận tình. Nhất là giúp Shannon. - Rick nói, anh đứng bên cạnh cô, nhưng không chạm vào cô hay quàng tay lên vai cô để tỏ ý mình là người chồng sắp cưới.
- Đừng bận tâm, Rick. - Cody tự động cười với anh. - Không cần phải cảm ơn. Vì hoá ra công việc tôi làm chẳng được cái gì. - Shannon không có cơ hội để tránh ra hay chống đối, khi Cody đưa hai tay nắm hai cánh tay trên của cô, giữ cho cô đứng yên. - Tạm biệt, Texas.
Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong khi cô cố đoán ý định của anh. Thật khó tin, hình như anh định hôn cô - ngay trước mặt Rick và mọi người. Cô bèn co người lại. Nhanh như chớp, anh nắm cánh tay cô giữ lại. Rồi anh kéo cô đến gần, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:
- Shannon, cứ kết hôn với anh ấy - anh nói khàn khàn. - và quên tôi đi... nếu cô quên được.
Shannon nhìn anh đăm đăm, mắt cay xè vì sắp khóc, rồi cô vùng khỏi tay anh đang nắm nhẹ tay cô. Cody nhìn xéo Rick, ánh mắt thách thức, rồi bỏ đi.
Noah khuyên Rick:
- Anh phải chăm sóc cô ấy cho cẩn thận. - nói xong, ông vội vã đi theo con trai.
Rick nhìn cô, cau mày không hiểu. Anh hỏi cô:
- Chuyện quái gì thế này?
Shannon không muốn trả lời.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bến Hẹn
Janet Dailey
Bến Hẹn - Janet Dailey
https://isach.info/story.php?story=ben_hen__janet_dailey