Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Báo Cáo Chính Phủ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 9
V
ì cái mối quan hệ hát hò kia, Cường đại ca khá coi trọng tôi, có lúc thưởng tôi hẳn điếu thuốc hay một mẩu thuốc chưa cháy hết để tôi đỡ thèm. Gã cũng thường cười với tôi. Trông tôi râu dài, gã cảm thấy mất vệ sinh lại rất không có nghệ thuật bèn lấy vỏ kem đánh răng định nhổ râu cho tôi. Không hiểu sao gã lại thích chuyện nhổ râu đến thế, từng giở trò đó trên mặt bao nhiêu người để hưởng thụ sự khoái trá tột cùng, vì thế gã quyết không bỏ qua cho tôi. Nhưng đó đâu phải là nhổ, rõ ràng là rứt, là giật, thật dã man, đến mức hai bên mang của tôi đau rát, khổ sở vô cùng. Nhưng có đau nữa thì cũng là sự quan tâm của lãnh đạo, đau nữa thì cũng còn hơn bị đánh, tôi đành nhẫn nhịn, nói gã nhổ giỏi lắm.
Có lúc gã cũng muốn tôi nhổ râu cho gã, chỉ bảo tôi kỹ thuật thao tác với vỏ kem đánh răng.
Buổi tối quá dài, phòng giam cũng có lúc tổ chức liên hoan. Những lúc ấy gã thường gọi tôi đến ngồi cạnh làm cố vấn nghệ thuật, có quyền bình xét các tiết mục. Thực ra, các tiết mục kia đều chẳng đáng coi là gì, ngoài hát hò và kể chuyện cười, còn lại toàn các trò đùa cợt lung tung. Một tên biệt danh là “Mụ mèo” bước vài bước của loài mèo; một kẻ gọi là “Đường vịt” thì kêu như vịt; lại có kẻ biệt hiệu “Chuột cống” thì vừa luồn lách len lỏi qua háng người xem vừa kêu “đào đường hầm”; một gã gọi là “Cá đực” không biết biểu diễn gì bèn lộn nhào trên mặt đất, miệng kêu ông ổng, trông chẳng giống cá đực mà lại giống con gấu chó trong rừng... Những tên gọi loài vật đó đều do Cường đại ca đặt cho. Gã cảm thấy mấy cái tên Trương A, Hồ B hay Thịnh C gì đó phức tạp quá, gọi lên cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đồng loạt đơn giản thành các loài động vật, hoặc đơn giản thành tên gọi các đồ vật như “đài phát thanh”, “quạt điện”, “thang máy”, thế giới sẽ đơn giản hơn nhiều. Gã cảm thấy thế giới có tên của động vật và tên của đồ vật là đủ lắm rồi.
Nếu hết các tiết mục mà thời gian vẫn sớm, hắn liền bảo mọi người đánh nhau.
Rèn luyện thân thể, bảo vệ Tổ quốc!
Rèn luyện thân thể, xây dựng đất nước!
Đám động vật và đồ vật gào to khẩu hiệu, người nào người nấy khoa tay khoa chân, vừa hô vừa xông vào đấm nhau, đây chính là sàn đấu của những người bạn võ. Cường đại ca cao hứng, bảo tôi làm ban giám khảo, xét ra giải nhất, giải nhì, giải ba rồi tương ứng thưởng bánh hoặc thuốc lá. Nói thực, có vật chất khích lệ, ai mà không bừng bừng khí thế tấn công.
Một hôm chúng tôi vui quá, chỉ chăm chăm vỗ tay đập chân, không chú ý đến cửa phòng giam đã mở ra từ bao giờ, càng không chú ý đến một bóng quỷ vừa lẩn vào thôn. Đương khi chúng tôi mải chế giễu tên Mặt rỗ vừa bị loại khỏi võ đài, đang gào to một bài vè chửi Mặt rỗ: Cái sàng, biển bảng, gió đậy nắp làn, mưa rơi bãi cát, con sâu ăn rau cải, vỏ lựu lộn lại, bùn ngập đường dài, giày đinh lỗ chỗ, sao giăng đầy trời, không mây che phủ... Đột nhiên tôi nhìn thấy mấy người ngồi đối diện há hốc mồm, mặt đờ ra, chắc sau lưng tôi đang có chuyện gì.
Quay đầu lại nhìn, là khuôn mặt nặng nề của quản giáo Xa, trên mặt có hai ba nốt rỗ lớn.
Muốn chết ư, hôm nay là thích hợp nhất!
“Đọc nữa đi, sao không đọc nữa?” Ông ta cười hỏi mọi người.
Chúng tôi không ai dám lên tiếng.
“Tiếng phổ thông còn phát âm chuẩn hơn cả ta mà! Đồng thanh đọc rất đều mà!”
Có người vội vã dâng lên hai quả táo, muốn lấy lòng để ông ta châm chước cho.
“Báo cáo chính phủ, là chúng em đang cười thằng Khâu mặt rỗ, chỉ là cười một mình hắn thôi. Chúng em vô cùng tôn kính và vô cùng kính yêu bác, có ăn gan hùm cũng không dám chống đối lại chính phủ đâu ạ. Chúng em cảm thấy hôm nay chính phủ rất phong độ, rất rực sáng...”
Đúng là càng tả càng đen, đem muối xát vào vết thương, khiến quản giáo Xa tức quá mặt nóng lên, vứt bốp quả táo đi.
“Huyên náo tập thể, vi phạm nội quy trại giam. Nói xem, ai cầm đầu?”
Ông ta săm soi từng gương mặt chúng tôi, tay cầm roi điện chỉ chỉ.
“Được rồi, chúng mày không nói, chúng mày giỏi lắm, cố tình chơi khăm ông mày. Chúng mày coi đây là bãi rác thải hay nhà khách miễn phí? Định quyết một phen sống mái hả? Muốn phất cờ hồng khởi nghĩa? Hừ, giỏi lắm. Chỉ có điều chúng mày còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Ông ta có cái đầu bé tẹo, hai tai vểnh ra, trông rõ là người mưu mẹo. Những người tù cũ đều nói, các cách trừng phạt tù nhân của ông ta đa dạng vô cùng, như một con muỗi chuyên đốt cái thân thể thịt ít xương nhiều của bạn. Lần đó, ông ta không phạt chúng tôi ra phơi nắng ở bãi bùn trong sân trại, không bắt chúng tôi quỳ, chỉ dùng roi điện bắt chúng tôi chơi tiếp. Cách chơi đương nhiên phải thay đổi: ngồi quây thành một vòng, lần lượt theo thứ tự bạt tai nhau, coi như là đánh cho tỉnh ngộ, tập thể tự dạy bảo nhau, không cần ông ta phải đích thân ra tay.
“Không đánh không thành người.” Ông ta nói nhấn nhá từng chữ.
Mọi người có vẻ không thích ứng lắm với cách chơi mới này. Vừa bạt tai kẻ tiếp theo, kẻ ấy theo bản năng nhảy dựng lên phản công, thế là không sao đánh theo vòng tròn được, thành ra lộn xộn nhốn nháo. Qua sự huấn luyện của quản giáo Xa, mọi người dần dần mới khắc phục bản năng, chớp mắt nghĩ ngợi, nhìn rõ hướng ra tay của mình. Cứ như vậy, một trận đôm đốp nổ ra, cuối cùng chúng tôi cũng bạt tai khá thuận lợi, nhưng lại chỉ bị ù mỗi một bên tai. Sau khi ông ta hô dừng, tôi dường như không nghe rõ gì, chỉ thấy mỗi một câu đáng sợ nhất: chơi tiếp!
Lại luân phiên mấy vòng nữa, mọi người tai ù mắt hoa, dần dần không còn nhìn rõ ai với ai nữa. Trong lúc trời đất đang quay cuồng, tôi cảm thấy người bên cạnh đã ngồi sai vị trí, mặt một người khác đã biến thành mỏng như sợi chỉ, Cường đại ca đang nhìn tôi cười, bóng hình phất phơ trước mặt như một tờ giấy. Rõ ràng tôi điên mất rồi, đại họa dường như vào đúng giờ phút này sinh ra.
Không rõ từ lúc nào, tiếng khóa cửa rõ mồn một vọng đến, đồng nghĩa với việc quản giáo Xa đã đi. Tôi còn chưa kịp vui mừng thì bỗng một tiếng quát vang vọng bên tai.
“Thằng thối tha này không còn biết vương pháp gì nữa!” Tôi nghe thấy Cường đại ca đang gào lớn.
Về sau mới biết gã ta mắng tôi. Về sau tôi mới biết sự việc là thế này: Ban nãy tôi ngồi trước gã, đều là tôi bạt tai gã, gã sớm đã bực mình lắm rồi. Tôi không để ý, tát rất mạnh tay, càng khiến gã tức tối. Nhưng còn cách nào đây? Tôi cũng là người bị hại mà, tôi còn bị kẻ ngồi trước tôi đánh đau hơn, má bên trái cũng đã thành cái bánh mì nóng đỏ. Phút ấy tôi chỉ nghĩ đến cái roi điện ở ngay đằng sau, làm sao mà để tâm mình ra tay nặng nhẹ gì nữa.
Gã xoa xoa hàm, quyết cho tôi một trận. Đám động vật và đồ vật lập tức tuân lệnh xông tới, một tấm chăn chiên chụp lên đầu tôi, rồi bọn họ đấm đá túi bụi. Cái lũ côn đồ này, oan không tìm đầu nợ không tìm chủ, hôm nay cứ nhè tôi mà trút giận.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Báo Cáo Chính Phủ
Hàn Thiếu Công
Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công
https://isach.info/story.php?story=bao_cao_chinh_phu__han_thieu_cong