Chương 9: Ra Biển Một Lần Nữa
ến cảng dưới ánh nắng chói chang giữa mùa hè.
Nhiều tàu thuyền đã cập bến, nhộn nhịp trước giờ xuất phát. Đập vào mắt tôi là cậu thanh niên trẻ với làn da rám nắng. Eo cậu chuyển động nhịp nhàng khi bê vác hành lý.
Biển lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Và màu xanh trải khắp nơi nơi. Khi tôi đang thẫn thờ đứng ở điểm hẹn, thì Harumura Shiduko đến đón.
“Thời tiết ủng hộ chúng ta quá nhỉ,” cô cười tủm tỉm như mọi khi. Hôm nay cô mặc áo ba lỗ với quần soóc ngắn, khiến tôi quên hẳn ấn tượng về cô từ những lần trước.
“Mọi người đã tập trung đông đủ rồi à?” tôi hỏi. “Vâng, hai cô tới cuối cùng.”
Theo sau cô, tôi nhìn thấy Yamamori Takuya đang đứng trên boong con tàu màu trắng. Nhìn thấy chúng tôi, anh ta giơ cánh tay to mập lộ ra dưới tay áo phông.
“Cảm ơn cô chuyện hôm trước.”
Khi chúng tôi tới gần thuyền, anh ta nói.
“Cảm ơn anh,” tôi vừa dứt lời, Yamamori Takuya liền tháo cặp kính râm đậm màu, ngước lên nhìn trời, rồi nói, “Thời tiết quá đẹp cho một chuyến đi biển.”
Một lát sau, Kanei Saburo lặng lẽ lại gần tôi, giúp tôi chuyển hành lý lên tàu. Theo sau anh ta đi lên boong, tôi thấy một chiếc giường nhỏ đặt ở đó, cô thư ký Murayama Noriko và phu nhân Yamamori đang ở đây. Nhìn thấy tôi, Murayama Noriko khẽ cúi đầu chào, còn phu nhân Yamamori thì không buồn nhìn về phía tôi. Chắc chị ta vẫn bực vì lần trước tôi đã dẫn Yumi đi. Còn Yumi thì đã vào trong cabin, hình như không nhận ra chúng tôi.
“Cabin nằm ở đuôi tàu,” nói đoạn Kanei Saburo băng qua lối đi hẹp, chúng tôi đi theo sau. Trên lối đi có cả nhà vệ sinh, và phòng tắm, tôi hơi ngạc nhiên.
Một vị khách nam trẻ đã ngồi sẵn trong cabin phía đuôi tàu. Chỉ trong thoáng chốc tôi nhận ra người ấy là ai.
“Anh Takemoto cũng đi cùng sao?” tôi hỏi. Takemoto Masahiko ngẩng mặt lên khỏi tờ tạp chí đang đọc.
“Vâng.”
Gương mặt anh ta như đang tiếc nuối điều gì đó. “Cảm ơn anh chuyện lần trước nhé.”
Đợi sau khi Kanei Saburo đi rồi, tôi mới giới thiệu anh với Fuyuko.
“Thực ra ngài giám đốc Yamamori đã mời tôi tham gia. Đến khi ấy tôi mới nhớ ra là mình chưa từng nhìn thấy nơi anh mình chết, nên cũng muốn nhập hội với họ.”
“Vậy à?”
Phức tạp quá. Có lẽ Takemoto Masahiko chỉ đơn giản nghĩ Yamamori
Takuya là một người thân thiện. Có nằm mơ chắc hẳn anh ta cũng không hình dung được Yamamori Takuya lại là một trong số những người đã bỏ mặc anh mình chết.
“Thế sau lần đó có ai đến điều tra anh nữa không?”
“Không, gần đây thì không. Từ sau khi gặp cô là những kẻ đó lặn mất tăm rồi.”
“Vậy ư?”
Tôi gật đầu.
Mười phút sau, con tàu xuất phát. Đương nhiên khi đó tôi hoàn toàn không biết điều gì đang chờ đợi mình ở chuyến ra khơi này.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Con tàu chậm rãi tiến về phía Nam. Tôi không biết tốc độ bình thường của tàu như thế nào, nên không đánh giá được là tàu đang đi nhanh hay chậm. Nhưng giám đốc Yamamori điều khiển tàu nói rằng “Chúng ta cứ thong thả mà đi thôi,” nên chắc là tàu đang đi chậm.
Tôi cùng Fuyuko ngồi ở boong tàu phía sau, ngắm nhìn Honshu đang xa dần. Nhìn từ biển bao la, Honshu chỉ hiện lên như một vết bẩn trong khoảng trống giữa trời và biển.
“Lần đầu tiên đến Yamamori Sport Plaza, chúng ta đã bơi trước khi gặp Yamamori Takuya nhỉ,” tôi nói đủ để cho một mình Fuyuko nghe thấy.
“Ừm.”
“Khi đó chúng ta đã gửi đồ đạc ở quầy lễ tân.”
“Ừ.”
“Chắc chắn chúng ta chỉ bơi trong chưa đầy một giờ.” “Ừ, khoảng đó thôi.”
Hẳn là Fuyuko không hiểu tại sao tôi lại nhắc lại chuyện này.
“Trong một giờ, chắc họ có thể lấy chìa khóa nhà tớ từ trong túi xách ra, mang đến tiệm khóa gần đó để đánh thêm chiếc mới ấy nhỉ? Hoặc giả như không làm được thế, thì họ cũng dễ dàng lấy được mẫu khóa.”
“… Ừ, đúng thật nhỉ?”
“Đúng vậy đấy,” tôi mỉm cười. “Họ kiếm cớ mời chúng ta đi bơi là để lấy được chìa khóa và làm một cái sơ cua. Đêm qua tớ đã nghĩ về việc đó suốt. Nhưng giờ mới nhận ra.”
Quả là đến giờ tôi mới biết. Vì họ không cần cái chìa khóa đó nữa nên mới trả lại cho tôi.
“Tức là từ lúc chúng ta định gặp Yamamori Takuya, họ đã nắm được kế hoạch của chúng ta,” Fuyuko nói.
“Nói một cách chính xác thì họ biết về kế hoạch của chúng ta còn nhiều hơn chúng ta. Như việc chúng ta không biết trong thùng các-tông có gì, nhưng họ lại biết.”
“Tại sao họ biết nhỉ?”
“Tất nhiên họ phải biết chứ,” tôi thản nhiên nói. “Niizato Miyuki báo cho họ. Cô ta phụ trách lấy chỗ tài liệu liên quan đến vụ tai nạn ở phòng anh Kawadu, nhưng không hoàn thành nên đã lập tức báo cho Yamamori Takuya. Đáng lẽ hôm sau cô ta cũng có thể lấy được chỗ tài liệu ấy, nhưng tại chúng ta đến chỗ Yamamori Takuya, nên họ mới gấp rút sao chìa khóa, lên kế hoạch đột nhập vào nhà tớ. Tớ đoán Sakagami Yutaka đảm nhiệm vụ
này. Anh ta đã hóa trang thành ông già, đến thám thính tình hình.” “Họ có vẻ quyết tâm ghê nhỉ?”
“Có vẻ thế.”
Quyết tâm thì quyết tâm, nhưng tùy tiện vào nhà người khác khi không được phép như vậy đâu có được. Lại còn đi cả giày vào nữa. Có biết tôi đã khổ sở thế nào để xóa được dấu giày của Yamamori Takuya không?
“Dẫu vậy,” Fuyuko trầm ngâm nói. “Mục đích của họ trong chuyến đi biển này là gì nhỉ? Lại còn tập hợp toàn những người trong nhóm, tớ không nghĩ là để giải quyết vụ án.”
“Đúng là rất kỳ lạ,” tôi nhìn về phía buồng điều khiển. Ở bên cạnh Yamamori Takuya, phu nhân Yamamori và Yumi đang nói chuyện gì đó với nhau. Yumi không thể nhìn thấy màu sắc của nước biển, nhưng hình như đang dùng cơ thể cảm nhận một thứ gì đó lớn lao hơn.
Tự dưng tôi thấy lạnh toát người.
Vài giờ đồng hồ sau khi khởi hành, con tàu đã đến gần hiện trường vụ tai nạn năm ngoái. Sau khi Yamamori Takuya thông báo, tất cả mọi người đều tập hợp lại.
“Đó là hòn đảo chúng tôi từng đến,” tôi nhìn về hướng anh ta chỉ tay, hòn đảo tĩnh mịch hệt như dáng một người đang cuộn tròn mình lại. Nhìn từ đây, tôi không thấy hòn đảo nào khác. Trên biển không có một thứ gì khác ngoài hòn đảo nhấp nhô đó, đúng là một phong cảnh lạ lùng. Như thể hòn đảo này từ đâu đến, chỉ tạm nghỉ chân ở đây thôi vậy.
Chẳng ai nói tiếng nào, chỉ chăm chú nhìn hòn đảo không người. Không riêng gì những người một năm trước vì đến được hòn đảo này mà được cứu mạng, em trai của Takemoto Yukihiro - người đã bỏ mạng trước khi
lên đảo - ắt hẳn cũng đang dâng trào cảm xúc.
“Anh tôi,” người cất giọng đầu tiên là Takemoto Masahiko. Không biết từ lúc nào anh ta đã ôm bó hoa nhỏ đứng sau lưng tôi. “Anh tôi bơi giỏi lắm,” anh ta nói khẽ đủ để cho mọi người nghe thấy. “Đến cả trong mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra anh mình lại gặp nạn trên biển.”
Anh ta bước đến bên cạnh tôi, ném bó hoa xuống mặt biển từng nhấn chìm anh mình. Bó hoa trôi lơ lửng trong mắt chúng tôi một lúc lâu, rồi từ từ bị làn nước biển cuốn đi.
Anh chắp hai tay hướng về phía biển. Chúng tôi cũng làm theo. Nếu có con tàu khác chạy qua, họ sẽ nghĩ gì về tàu chúng tôi nhỉ?
Đúng như dự định, chúng tôi tới đảo Y vào buổi chiều hôm đó. Cũng may xe đưa đón của nhà nghỉ đã đến, chứ không chắc chúng tôi sẽ bị lạc trên hòn đảo trống trải này mất.
Chiếc xe buýt mini chở chúng tôi tới nhà nghỉ. Đó là một tòa nhà hai tầng, còn khá mới. Đúng kiểu nhà nghỉ quốc dân chất lượng tốt được xây bằng bê tông cốt thép. Đằng trước nhà nghỉ có bãi đỗ xe với khu rừng bao quanh.
Vào đến nhà nghỉ, trước tiên chúng tôi ai về phòng người nấy. Phòng của tôi và Fuyuko ở phía đầu tầng hai, dưới cửa sổ phía Nam là bãi đỗ xe, và trước đó thì là biển. Trong phòng có hai cái giường, một bàn làm việc nhỏ, ngoài ra còn có bàn, ghế mây. Dưới đèn ngủ cạnh gối đặt một chiếc đồng hồ báo thức.
Chỗ này cũng không tồi.
Bữa tối bắt đầu từ sáu giờ. Một bữa tiệc tối tẻ nhạt, nhưng mọi người
đều không biết về nhau mấy nên cũng đành vậy thôi.
Yamamori Takuya nói chuyện câu cá và đi biển với vợ và con gái mình, thư ký Murayama Noriko thì im lặng lắng nghe. Kanei Saburo và Harumura Shiduko thì đi lại nhỏ nhẹ như nhân viên của khách sạn. Tôi nhớ lại chuyện hai người đó là người yêu.
Đương nhiên, Takemoto Masahiko khá kiệm lời. Chưa đến mức khó gần, nhưng dường như anh không muốn nói chuyện với bất cứ ai, chỉ với tay lấy cá sống được xếp đầy ụ trên bàn. Thi thoảng Yamamori Takuya có bắt chuyện, nhưng hình như anh ta không muốn đáp lời.
Ă n tối xong, mọi người di chuyển đến phòng lớn bên cạnh. Trong phòng có máy chơi game, bàn bi-a.
Người bước đến bàn bi-a trước nhất là Takemoto Masahiko. Bằng động tác quen thuộc, anh phết phấn lên đầu gậy, thụt đi thụt lại cái gậy như thăm dò, sau đó mới chọc mạnh vào quả bóng trắng. Quả bóng trắng va vào ba miếng đệm, đập trúng quả bóng đỏ ở trước mặt. Ô i giỏi quá, ai đó nói.
“Anh dạy tôi với được không?” Murayama Noriko đến gần hỏi. “Tôi rất hân hạnh,” anh ta đáp, rồi đưa cô một cây gậy chọc bi-a.
Anh ta bắt đầu giảng về quy tắc bốn trái bóng, không lâu sau Yamamori Takuya cùng một người đàn ông nhỏ thó, da đen đi ra từ nhà ăn. Người này chắc hẳn là chủ nhà nghỉ.
“Yusuke,” Yamamori Takuya gọi lớn. Yusuke là tên của I shikura. Anh ta cùng Kanei Saburo và Shiduko chuẩn bị ném phi tiêu, trên tay phải còn đang cầm sẵn phi tiêu màu vàng.
“Cậu ra đằng này với tôi một chút,” Yamamori Takuya làm điệu bộ như đang xếp quân mạt chược. Ngay tức thì mặt Yusuke biến sắc.
“Có đủ người chơi không?” anh ta hào hứng hỏi.
“Thêm cậu vào nữa là vừa đủ,” Yamamori Takuya đáp. “Ô ng chủ và bếp trưởng của nhà nghỉ đồng ý chơi rồi.”
“Vậy chơi một chút nhỉ,” nói rồi I shikura cùng Yamamori Takuya bước xuống cầu thang. Tôi đã xem sơ đồ nên cũng biết phòng mạt chược nằm ở dưới tầng hầm.
Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, tôi nhìn quanh thì thấy phu nhân Yamamori đang rời khỏi chiếc máy hát. Chị ta đi lại chỗ ghế xô-pha, nơi Yumi đang ngồi đợi, và nói gì đó.
Yumi đang lần ngón tay trên quyển sách. Chắc là sách chữ nổi.
Chúng tôi chơi pinball kiểu cũ bên cạnh chỗ Kanei Saburo và Harumura Shiduko ném phi tiêu. Tay gạt của máy chuyển động kém, nên thật khó để đạt điểm cao. Dẫu vậy Fuyuko cũng chỉ thiếu chút nữa là đủ điểm để chơi lại.
Cô ấy cừ thật.
Đoán chừng có chơi bao lâu, chắc Fuyuko cũng đều thắng nên tôi đành bỏ cuộc, quay lại phòng mình. Fuyuko thì vẫn ấn tay gạt nhiệt tình, cố giành điểm cao.
Tôi đang leo lên cầu thang thì dừng lại, nhìn xuống dưới.
Người thì chơi bi-a, người chơi phi tiêu, người vây quanh bàn mạt chược, người lại say sưa chơi pinball, người nghe nhạc, người đọc sách chữ nổi.
Họ là những vị khách trọ của buổi tối nay.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Lúc tôi quay lại phòng, chiếc đồng hồ ở gần gối chỉ đúng tám giờ. Tôi đi tắm trước.
Vào phòng tắm, tôi đậy nắp lỗ thoát nước ở bồn, vặn nước nóng. Tôi có tật dù là bồn tắm kiểu Tây thì cũng phải thong thả ngâm mình trong đó mới thấy thoải mái. Nước nóng ào ào chảy ra từ vòi, âm thanh chẳng khác nào thác Niagara.
Trong lúc nước chảy, tôi đánh răng, rửa mặt. Chiếc khăn tắm tôi đang quàng khá mềm mại, đúng là hàng xịn có khác.
Rửa mặt xong thì nước nóng cũng đầy bồn, tôi ngâm người trong bồn, nước dâng đến tận vai. Khi khóa nước lại, tiếng nước chảy ào ào biến mất.
Tôi duỗi người trong làn nước ấm, ngẫm nghĩ về chuyến đi lần này.
Thực chất mục đích của chuyến đi này là gì? Dù họ nói là chuyến đi nhân ngày giỗ một năm của người đã khuất, nhưng tôi không nghĩ đó là thật lòng. Nếu vậy có lý do gì khiến tất cả bọn họ phải tập hợp lại như này?
Ngoài ra tôi cũng thắc mắc một điểm nữa. Đó là tại sao Yamamori Takuya lại mời chúng tôi tham gia? Nếu anh ta đang suy tính điều gì, thì sự có mặt của chúng tôi chẳng phải chỉ ngáng đường thôi sao?
Có nghĩ thế nào cũng không thể đưa ra kết luận, tôi bèn giật cái nắp bịt lỗ thoát nước và đứng dậy. Rồi tôi đi đến chỗ vòi hoa sen, gội đầu trước. Trong nhà tắm giờ chỉ toàn tiếng nước chảy xuống lỗ thoát nước trên bồn tắm và tiếng nước ở vòi sen.
Lúc tôi bước ra khỏi nhà tắm, Fuyuko đã quay lại, đang cuộn tròn trên giường và đọc báo.
“Cậu chơi pinball xong rồi à?” tôi vừa lấy khăn lau tóc, vừa hỏi. “Ừ. Tớ hết sạch tiền lẻ rồi.”
Vậy là nếu còn tiền thì cô vẫn chơi tiếp ư? Tôi có cảm giác mình vừa được chứng kiến một gương mặt hoàn toàn khác của cô.
“Những người khác thì sao?’
“Phu nhân Yamamori và Yumi vẫn ở sảnh. Takemoto và Murayama Noriko thì đang sôi máu hơn thua. Hai người đó có vẻ rất hợp nhau.”
“Còn cặp Shiduko thì sao?”
“Thấy họ bảo là sẽ đi dạo, nhưng mà tớ cũng chẳng biết nữa,” giọng Fuyuko nghe chẳng có vẻ gì là hứng thú.
Lau khô tóc xong, tôi đến ngồi ở bàn làm việc, bắt đầu tổng hợp lại diễn biến vào quyển sổ to. Mọi hành động của chúng tôi lần này sẽ đều là tư liệu để tôi viết cuốn tiểu thuyết hư cấu. Nên ít nhiều tôi cũng phải để tâm cả vào việc này nữa.
Vô tình tôi nhìn chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường, kim đồng hồ chỉ tám giờ bốn mươi lăm phút.
Lúc tôi làm việc, Fuyuko đi tắm. Cuốn sổ của tôi giờ chằng chịt những câu hỏi. Đang chán nản thì cô bước ra từ phòng tắm.
“Việc điều tra của chúng ta có vẻ không chuyển biến gì nhỉ,” cô nói như nhìn thấu mọi việc.
“Có điểm này tớ thấy thắc mắc,” tôi nói. “Sau nhiều việc, chúng ta đã đoán có lẽ hung thủ chính là người yêu của Takemoto Yukihiro, cô Furukiwa Yasuko. Và chắc chắn nhóm của Yamamori Takuya cũng biết việc này. Nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy họ đang tìm kiếm Furukiwa Yasuko cả. Thay vào đó, họ lại nghi ngờ Takemoto Masahiko, và
điều tra về tung tích của anh ta. Cứ như thể họ không nghĩ Furukiwa Yasuko là hung thủ vậy.”
“Cũng không thể khẳng định là họ không tìm Furukiwa Yasuko,” Fuyuko vừa lấy hai chai nước hoa quả trong tủ lạnh ra, rót vào hai cái cốc vừa nói. “Có thể họ đang hành động, chỉ là chúng ta không biết thôi. Vốn dĩ việc họ điều tra Masahiko chúng ta cũng không biết mà.”
“Cũng phải. Tớ xin, cảm ơn cậu.” Fuyuko đặt cốc nước cam lên bàn cho tôi.
“Tóm lại chúng ta chỉ còn cách quan sát mọi động tĩnh thôi. Ngay cả chuyến du lịch này, chúng ta cũng đâu biết mục đích của Yamamori Takuya là gì.”
Tôi gật gù. Có lẽ Fuyuko cũng thắc mắc cùng một việc như tôi. Một lát sau, tôi cũng đi lại chỗ chiếc bàn.
Bỗng Fuyuko nhìn ra bên ngoài cửa sổ, và nói “ơ?” “Gì vậy?”
“À, không có gì… Hình như có ai vừa đi ra ngoài từ hành lang. Shiduko thì phải.”
“Shiduko ư?”
Tôi nhoài người nhìn ra cửa sổ. Nhưng không có đèn điện, cây lại cao um tùm, nên tôi không nhìn thấy gì cả.
“Cô ta làm gì vào giờ này nhỉ? Chín giờ bốn mươi phút rồi.” Nghe Fuyuko nói, tôi nhìn sang đồng hồ, quả đúng như vậy. “Hay cô ấy đi dạo? Kanei cũng đi cùng đúng không?”
“Không, hình như cô ấy đi một mình thôi,” Fuyuko nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu.
Không lâu sau, tôi lên giường. Sáng nay phải đi sớm, cộng thêm mệt mỏi cả ngày, Fuyuko cũng bắt đầu ngáp theo tôi.
“Thấy bảo bữa sáng bắt đầu từ tám giờ. Cậu đặt báo thức lúc bảy giờ giúp tớ nhé!” Fuyuko nhờ, tôi chỉnh cái kim nhỏ của đồng hồ về số bảy.
Khi đó vừa đúng mười giờ.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ