Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
iki đang nằm trong giường, bỗng ngồi dậy níu chặt tấm chăn quanh ngực và run sợ. Phải chăng nó vừa thấy một cơn ác mộng? Nó không nhớ đã thấy gì. Nhưng tại sao nó lại run? Trời đang nóng. Chắc là vì tiếng sấm. Đâu đó trong những hóc của đầu óc nó, nó vẫn còn nghe được dư âm của một tiếng nổ ầm tắt đi dần dần. Thế nhưng khi nó nhìn về phía cửa sổ đang mở, không thấy mưa rơi, cũng không nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Lúc đó nó nhớ rằng, đôi khi có sấm sét mà không có mưa.
Bây giờ nó ý thức đang có tiếng nhạc. Rất lớn, đó là những đĩa nhạc Jazz mà mẹ nó ưa chơi khi có cậu Babe ở nhà. Bùm, bùm, tiếng nhạc đêm nghe rõ ràng. Tuy Niki nghĩ rằng, không phải chỉ có tiếng trống, mà còn có cả tiếng chân của họ đang khiêu vũ.
Trước đó đã có lần mẹ nó và cậu Babe làm ồn ào, khiến nó thức giấc, nhưng nó đã không than phiền. Nó thích có cậu Babe trong nhà. Cậu ta vui lắm. Niki khoái ngồi trong xe hơi của cậu, nghe cậu và mẹ cười giỡn. Cậu ấy đã hứa sắp tới sẽ đem hai mẹ con đi chơi một chuyến trên chiếc tàu của cậu.
Niki nằm xuống và chui vào dưới chăn để bớt nghe tiếng nhạc. Không, nó không được than phiền. Nó không muốn làm điều gì để mẹ nó buồn rầu, hoặc khiến cho Babe bỏ đi và không trở lại như ông Hyland đã làm.
Nhưng tiếng nhạc như càng lớn hơn. Và tuy nó tự nhủ đó chỉ là một cuộc liên hoan… và vì một lý do nào không rõ, nó không thể ngăn chận được cảm giác sợ hãi… nó tưởng tượng rằng một con quái vật hung ác đã vào nhà qua cửa sổ mở trong khi nó ngủ.
Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn cho đến khi nó không thể chịu được nữa ở một mình trong phòng. Đồng thời nó biết là xấu, nếu làm phiền mẹ nó và cậu Babe. Nó đã được huấn luyện kỹ, vì đã nhiều năm bị ra lệnh phải đi ngủ sớm và được căn dặn phải ở trong phòng của nó mỗi khi ông Hyland đến thăm.
Niki tuột xuống giường thật nhẹ nhàng, rón rén đi chân đất băng qua phòng rồi bắt đầu xuống cầu thang. Nó không cần phải kêu mẹ nó, chỉ cần thấy mẹ nó có dưới đó và khiêu vũ với cậu Babe là đủ. Nó nghĩ bụng nếu nó nấp kỹ, họ sẽ không nổi giận với nó.
Trong khi nó đi xuống về phía ánh sáng mờ mờ lọt ra từ phòng khách, Niki nhận thức rằng nhạc vẫn còn vang to, nhưng tiếng thình thịch đã ngưng hẳn. Khi đến chân cầu thang, nó chậm rãi cúi xuống và chồm tới để nhìn vào trong phòng khách, trước hết các cửa sổ… rồi cái đi văng bên cạnh lò sưỡi. Và bây giờ nó thấy mẹ nó nhìn thẳng ra cửa, trong khi bà đang nằm trên đi văng.
Niki bắt đầu lùi lại vì e sợ, nhưng cùng lúc đó nó thấy nẹ nó ngủ, hai mắt nhắm lại. Lúc đó nó mới dám nhìn thêm xa hơn một chút và thấy trong bóng tối có một người đàn ông đang quỳ trên sàn nhà, che khuất gần hết thân mình của mẹ nó, chỉ trừ một cánh tay đang duỗi ra trên sàn, với tay áo bằng lụa màu hồng nhạt. Người đàn ông quay lưng ra cửa, nhưng Niki có thể biết qua cử động của ông ta, là ông đang làm gì với hai bàn tay.
Suýt nữa nó kêu lên khi nó nhận thức rằng người đó đang loay hoay làm gì đó ở cái áo dài lụa của mẹ nó. Cậu Babe đang cởi áo mẹ nó!
Nó không nhịn được nữa, Niki tự nhủ. Thế nhưng chân nó như bị đóng đinh tại chỗ, trong khi người đang quỳ đứng dậy. Niki thấy rằng người ấy không thể là cậu Babe, vì cậu ta cao hơn và to hơn nhiều. Một lần nữa, Niki cố giữ cho khỏi kêu lên thành tiếng và lần này bằng cách đưa bàn tay bịt miệng lại. Mặc dầu không thấy mặt người đàn ông, nó biết người ấy ắt hẳn là ông Hyland… và trong lòng nó một phần bị thúc đẩy chạy ra gặp ông, để ông khỏi bỏ đi nữa, vì lần trước ông bỏ đi, mẹ nó đã đau khổ rất lâu…
Nhưng người Niki thích lại là Babe. Tại sao cậu ấy lại không ở đây? Tại sao mẹ nó lại để ông Hyland trở lại và tại sao ông đang sờ mẹ nó trong khi vặn nhạc lớn như vậy, loại nhạc mà cậu Babe thích?
Hình như người ở cạnh đi văng bắt đầu cử động, như thể sắp quay lại. Niki thụt lùi tức thì và chạy trốn lên cầu thang. Dầu sao, nó cũng không thể coi được nữa, không thể chịu được những ý nghĩ về những chuyện vô lý.
Nó trèo lên giường và kéo chăn trùm kín đầu. Tiếng nhạc bỗng ngừng hẳn, cả nhà yên tĩnh quá chừng…
Hai mí mắt bắt đầu sụp xuống, Niki nghe có tiếng như tiếng nước đông lại thành cục nước đá nhỏ rơi từ mái nhà xuống nền đất cứng. Nhưng trước khi nó ngủ thiếp đi, nó nhớ lại rằng không phải là mùa đông.
Khi nó mở mắt ra thì trời đã sáng và nó không nhớ chắc chắn chuyện gì thật sự xảy ra, có phải nó đã thức dậy và đi xuống cầu thang lúc nửa đêm? Có phải ông Hyland đã thật sự có ở đây? Hay đó chỉ là một giấc mơ? Nó nhảy nhỏm lên và đi tìm mẹ. Giường trong phòng ngủ của mẹ nó đã làm lại, nên Niki chạy xuống nhà dưới vì biết mẹ nó ắt là ở trong bếp.
Nó vừa nhảy xuống bậc chót của cầu thang và liếc vào trong phòng khách thì bỗng dưng đứng sững như trời trồng.
- Má, má ơi! - Nó kêu to khi thấy Elle đang nằm ngủ, nhưng không còn ở trên đi văng.
Mẹ nó đang nằm cạnh một cửa sổ, vẫn mặc cái áo dài lụa màu hồng và chung quanh bà đầy những mảnh kính vụn lấp lánh. Niki chạy băng qua phòng để lay Elle. Một mảnh kính nhỏ chích vào bàn chân nó, nhưng nó gần như không để ý.
- Má ơi, thức dậy đi!
Niki bắt đầu lay mẹ nó mạnh hơn và kêu mỗi lúc một lớn hơn cho đến khi thét lên như một… người điên.
Bây giờ nó biết, đó không phải là một giấc mơ. Trong khi nó ngủ, một con quái vật đã vào nhà qua cửa sổ.
Người đàn ông đeo khẩu súng trong cái bao ở thắt lưng và một đồng hồ quả quýt ở đầu một sợi dây chuyền vàng thòng ngang bụng bự nói:
- Niki, cháu hãy nói với tôi. Tôi biết cháu rất khổ sở, nhưng chúng tôi chỉ muốn giúp cháu và tôi có thể giúp cháu được nhiều nhất, nếu cháu kể cho tôi nghe bất cứ điều gì cháu nhớ về đêm qua…
Niki không nói gì cả. Nó không muốn nói về chuyện đó. Nếu nó nói, thì chuyện đó sẽ trở thành có thật… nếu nó không nói thì có thể là không có. Dầu sao, những con quái vật không có thật. Mẹ nó đã nói với nó quá nhiều lần như vậy, mỗi khi nó thức dậy sau một cơn ác mộng. Nếu nó chịu khó chờ và không nói gì về chuyện đó, thì có lẽ nó sẽ thức dậy khỏi cơn ác mộng này. Còn bao lâu nữa cơn ác mộng này mới chấm dứt? Nó chạy từ trong nhà ra đường cái, hai bàn chân trần bị đá trên đường cào sướt và cắt đứt… Chiếc xe sữa chữa điện thoại chạy qua vội dừng lại… những người trên đó lắng nghe nó nghẹn ngào kể lại nó đã thấy… họ chở nó đến bót cảnh sát… và rồi nó chờ trong phòng này cho đến khi người đàn ông này và một vài người khác nữa đến… cơn các mộng đã kéo dài quá lâu. Không lẽ nó còn kéo dài thêm nữa.
Cửa phòng bỗng mở ra và một người đàn ông mặc quân phục bước vào. Ông ta mang theo một bình sữa tươi và một cái bánh ngọt. Ông ta mời Niki, nhưng nó ngậm thinh lắc đầu. Dạ dày nó đang thắt lại và cuống họng nó đang bị nghẹn, nó biết nếu ăn vào sẽ nôn mửa mà thôi. Người đeo đồng hồ quả quýt nói:
- Tất cả chúng tôi đều rất lấy làm tiếc về chuyện đã xảy ra cho mẹ cháu. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì làm được, để tóm cổ kẻ nào đã đột nhập vào nhà cháu… và đã làm mẹ cháu bị thương khủng khiếp như vậy.
Ruột gan của Niki quặn đau dữ dội, làm nó rên lên một tiếng. Nó khóc òa, không nén được. Thì ra là có thật, cơn ác mộng này sẽ không chấm dứt. Mẹ nó đã ra đi và không bao giờ còn trở lại.
Người cảnh sát lúng túng vỗ nhẹ lên đầu nó và nói những lời an ủi:
- Nín đi, nín đi Niki. Cháu hảy tỏ ra can đảm… vì mẹ cháu.
Nhưng nó vẫn nín thinh, nó vừa buồn vừa sợ, nên bị tê liệt. Người đeo đồng hồ quả quýt đằng hắng nói với giọng dịu dàng hơn:
- Cháu bé, tôi sẵn lòng chờ cho đến khi cháu khỏe hơn. Nhưng nếu cháu kể với tôi sớm, thì chúng ta có thể tìm được sớm hơn kẻ nào đã làm hành động xấu xa này để trừng trị nó. Cháu phải kể tôi nghe bất cứ điều gì cháu đã nghe hoặc thấy và nếu cháu có ý niệm về thời điểm việc đó có thể đã xảy ra…
Niki nhìn trừng trừng vào người đàn ông đeo đồng hồ quả quýt. Bây giờ nó nhận ra ông ta, lớp học của nó đã có một lần đến thăm bót cảnh sát, lúc đó ông ta mặc cảnh phục và cô June đã giới thiệu ông ta là Cảnh sát trưởng Haynef. Cô June đã nói và cười tươi với cả lớp đang đứng nghiêm: "Cảnh sát có mặt ở đây để gìn giữ luật pháp và bảo vệ chúng ta". Nhưng cảnh sát đã không bảo vệ được mẹ nó mà bây giờ nó đang bị họ giữ ở đây, tựa như nó là kẻ đã làm chuyện gì sai trái. Nó muốn về nhà và chạy ngay vào cửa để thấy mẹ nó đang chờ… nhưng họ không chịu cho nó ra về. Cảnh sát không chịu để cho cơn ác mộng chấm dứt.
Ông Cảnh sát trưởng lại kiên nhẫn nói:
- Niki, hình như một người đàn ông đã đột nhập vào nhà cháu và mẹ cháu đã bắt gặp. Cháu có nghe tiếng vật lộn nào, tiếng kính vỡ nào không?
Nó trả lời:
- Tiếng nhạc, cháu chỉ nghe có thế.
- Tiếng nhạc à? Cháu đã thức dậy vì…
Cửa lại mở ra, lần này cánh cửa đập mạnh vào khung và một người lạ bước vào. Ông ta rất cao, có tóc muối tiêu, râu cằm và ria mép đều bạc. Ông có vẻ rất tức giận và gắt lên với ông Cảnh sát trưởng.
- Bill, anh biết rõ không nên làm như vậy. Đáng lẽ anh phải chờ tôi đến mới được hỏi đứa bé này. Không phải là công việc của anh…
Ông Cảnh sát tưởng cãi lại:
- Đây là công việc của cảnh sát. Tôi chỉ làm nhiệm vụ của tôi…
Người đàn ông cao lớn ngắt lời:
- Anh dư biết nhiệm vụ của anh là tới đâu. Và nếu anh đã quên, tôi sẵn lòng nhắc cho anh nhớ trong kỳ bầu cửa tới. Bây giờ hãy để chúng tôi yên.
Ông Cảnh sát trưởng nán lại một chút rồi ra khỏi phòng.
Người đàn ông cao lớn đến gần Niki, cúi xuống ngay mặt nó và mỉm cười, dịu dàng nói:
- Tôi rất tiếc cháu bé ạ. Tôi đã cố gắng đến ngay để tránh cho cháu khỏi bị chuyện này. Tôi là bạn thân của mẹ cháu và bây giờ tôi đến đây để chăm sóc cháu… như mẹ cháu ắt cũng đã muốn thế.
Trông mặt Niki như hiện lên câu hỏi: nhưng tôi chưa hề thấy ông bao giờ.
Ông dịu dàng nói:
- Tôi tên là Sterling Weatherby. Tuy chúng ta chưa hề gặp nhau, nhưng tôi là người coi sóc công việc về pháp lý của mẹ cháu đã lâu. Và bây giờ tôi đến đây để coi sóc cháu. Nhưng tôi cần được cháu hợp tác, cháu hiểu không, Nicolette.
Niki có cảm tưởng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Ông này đã bào rằng ông là bạn của mẹ nó. Nó thì thầm hỏi:
- Ông có nghĩ rằng, người làm má cháu bị thương là ông Hyland không?
Người luật sư nín lặng, một lúc rồi nói:
- Tại sao tôi lại nghĩ vậy?
- Lúc đó ông ấy có ở đấy.
Sterling Weatherby lắc đầu, mỉm cười:
- Nhưng ông ấy không thể nào có ở đấy được, cháu bé ạ và chắc chắn ông ấy đã không đời bào làm hại mẹ cháu. Chính ông Hyland đã gọi điện thoại cho tôi và bảo tôi đến đây giúp cháu. Ông ấy đã gọi từ Washington, ông đang ở đấy từ ba ngày nay.
- Thiệt à?
- Niki, tôi mong rằng cháu sẽ không bao giờ nói với ai khác là cháu nghĩ rằng ông Hyland có ở đấy. Không thể có chuyện đó được và nói như vậy chỉ làm cho mọi người nghĩ lộn xộn. Chắc là cháu không muốn làm vậy. Cảnh sát biết nhiều rồi về chuyện gì đã xảy ra…
- Cháu đã nói với họ về tiếng nhạc.
Ông Weatherby ngập ngừng một lúc và liếc nhìn Niki, rồi lại mỉm cười thật tươi, nói tiếp:
- Họ biết có một kẻ đột nhập vào nhà, một tên ăn trộm muốn vào lấy cắp đồ vật và mẹ cháu đã cố ngăn chặn hắn và… tên trộm đã đánh lộn với mẹ cháu.
- Cháu không nghe thấy gì như thế cả.
- Cháu đã ngủ suốt lúc đó…?
Niki gật đầu.
- Và cháu đã nói với cảnh sát như vậy, phải không?
- Cháu chưa nói gì với họ hết, ngay cả chuyện về ông Hyland.
- Nhưng ông không có ở đấy, Niki. Việc đó có bằng chứng.
Nó đã nghĩ nó thấy ông ta, nhưng bây giờ nó cũng đâm ra bán tính bán nghi. Có lẽ phần nào đó nó đã chiêm bao và những việc đó có thật chỉ bắt đầu xảy ra lúc sáng nay.
Ông Weatherby bỗng hình như để ý thấy đứa bé chỉ mặc áo ngủ và khoác cái áo choàng. Ông ân cần hỏi:
- Cháu lạnh không? Cháu cần một tấm chăn không?
Niki lắc đầu. Người nó tê tái, không còn biết nóng hay lạnh nữa. Ông Weatherby kéo ghế ngồi đối diện với nó.
- Nicolette, tôi chắc cháu muốn sớm rời khỏi nơi đây. Cháu có thể ra về ngay sau khi khai thật với cảnh sát, giống như cháu vừa nói với tôi rằng cháu ngủ suốt thời gian đó. Nhưng nếu cháu không chắc chắn một phần trăm về chuyện gì mà cháu lại nói, thì là sai trái. Cháu hiểu chưa?
Niki không chắc đã hiểu, nhưng ông Weatherby nói nghe có lý và nó không muốn làm ông phật ý. Ông nói:
- Nếu cháu làm đúng như lời tôi dặn, cháu sẽ không phải lo bị cảnh sát quấy rầy nữa. Sau một thời gian, chuyện này sẽ qua và cháu sẽ được chăm sóc đầy đủ… Ông Hyland sẽ lo liệu hết. Cháu nên biết ơn, Nicolette ạ, vì ông Hyland quan tâm đến cháu nhiểu như vậy.
Bởi vì không còn gì khác để làm và chỗ nào khác để đi, Niki nghe lời ông và nói với cảnh sát đúng y như ông đã dặn. Khi ông bảo nó về ở nhà ông, nó đã đi theo ông. Ông nói: "cho đến khi câu chuyện khủng khiếp này được giải quyết xong."
Ông ở trong một ngôi nhà lớn màu trắng ngay gần trung tâm vùng Willow Cross. Hình như không có ai khác ở đó, ngoại trừ người quét dọn là một bà già da đen tên Martha. Bà ta nhìn Niki với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không nói gì cả khi ông Weatherby nói với bà rằng Niki sẽ ở đấymột thời gian. Ông bảo:
- Hãy tắm rửa cho đứa bé và cho nó đi ngủ, Martha. Tôi sẽ cho người qua lấy áo quần của nó về sau.
Bà Martha làm như đã được dặn. Niki tuy chưa nghĩ đến chuyện ngủ, nhưng được bà tắm cho bằng nước nóng, nó đâm ra buồn ngủ và mệt rã rời khi nó vào một phòng ngủ nhỏ dành cho khách, nằm lên giường, nó ngủ thiếp đi ngay.
o O o
Nó ngủ hai ngày liền sau đó ở nhà ông Weatherby, chỉ thức dậy để đi ăn và đến bót cảnh sát. Nó vừa sợ vừa cô đơn và chán nản. Nhiều lúc nó nhớ lại rằng nó sẽ không bao giờ thấy mẹ nó nữa, thì nó cảm thấy xót xa trong lòng không chịu nổi.
Gia đình Boynton đến thăm, nhưng nó thậm chí không muốn nói chuyện với Kate và lên phòng nó ngay. Khi họ ra về, Niki nghe tiếng ông Weatherby phân trần với ông bà Boynton ở dưới nhà, về nghĩa vụ của ông phải giữ nó.
Sáng ngày thứ ba, Martha thức Niki dậy, trao cho nó một cái áo dài đen và một cái áo choàng ngoài, nói là nó sắp đi dự đám tang mẹ nó.
Ngồi trong nhà thờ và nhìn sững vào cỗ quan tài màu trắng, đi ra nghĩa địa, cái hòm được đặt xuống hố sâu dưới mặt đất… Cơn ác mộng vẫn chưa hết. Nó biết rất ít những người có mặt chung quanh nó trong buổi lễ. Louise, vài người chủ tiệm xưa kia mẹ nó hay mua hàng, ông Weatherby và mấy người cảnh sát, chỉ có thế. Không có ông Hyland… ngay cả Babe cũng không.
Buổi tối sau đám tang, trong khi có tiếng cái radio lớn phát ra ở tầng dưới nhà ông Weatherby, thì nó nghe ở phòng kế bên, ông đang cãi với ai đó trên máy điện thoại.
- Tôi không cho phép chuyện đó… bởi vì nó không cần phải ra trước tòa, lý do là vậy và chuyện đó chỉ làm cho nó lo lắng. Các anh đã có đủ tất cả các bằng chứng cần có đề điều tra. Đứa trẻ đã trả lời đủ rồi.
Nhưng sáng hôm sau, sau khi Martha đã cho nó ăn một chén bột với mật ong, ông Weatherby ngồi lại bàn điềm tâm và bảo nó đi theo ông để gặp ông Dự thẩm muốn hỏi nó mấy câu. Niki nói:
- Nhưng cháu đã nghe ông nói là cháu đã trả lời đầy đủ rồi, tại sao còn phải đi gặp ông Dự thẩm nữa?
- Đó là quyết định về tương lai của cháu, Nicolette, về việc cháu phải ở đâu.
Lời giải thích nghe dễ sợ quá, cũng như việc phải gặp ông thẩm phán, Niki biết nó không thể ở mãi tại nhà ông Weatherby, nhưng nó biết đi đâu?
Như thể biết nó đang nghĩ gì, ông Weatherby nói:
- Cháu đừng sợ, Niki. Tôi đã hứa sẽ trông nom cháu và tôi sẽ làm vậy. Tôi sẽ tìm ra một chỗ tốt, ở đó cháu sẽ vui vẻ.
Không, Niki nghĩ thầm, chuyện đó không thể có. Nó sẽ không bao giờ vui vẻ được nữa.
Khi Niki vào trong phòng ở tòa án quận với ông Weatherby, nó thấy ông Hyland ngồi trên một hàng ghế ở cuối phòng. Nó tự hỏi, phải chăng ông đến để đem nó về với ông. Ông đã đổi ý rồi sao, không còn ghét nó nữa hay sao, sau chuyện khủng khiếp đã xảy ra cho mẹ nó? Nó định hỏi ông Weatherby, nhưng thấy vẻ mặt ông nghiêm trang nên không dám.
Khi ông thẩm phán bước ra ngồi vào ghế của mình, ông Weatherby đứng dậy, đến gần ông ta.
- Ông là ai? - Ông thẩm phán hỏi.
Ông Weatherby đặng hắng, rồi đáp:
- Thưa quan tòa, tôi là Sterling Weatherby. Tôi đại diện cho đứa bé.
Ông thẩm phán liếc về cuối phòng, nơi ông Hyland ngồi, rồi nói:
- Tốt lắm. Tôi sẽ công nhận ông và nghe ông nói.
Ông ta nói:
- Thưa quan tòa, về vấn đề của đứa bé vị thành niên tên là Nicolette Sandeman mới vừa bị mồ côi… chúng tôi hiểu rằng trong điều kiện bình thường, nó sẽ thuộc thẩm quyền của tòa án và được đặt dưới sự giám hộ của tòa. Tuy nhiên, vì người chết là cô Gabrielle Sandeman, nguyên là nhân viên của Công ty thuốc lá Hyland, chúng tôi đã chú ý đặc biệt đến sự lợi ích của đứa bé. Vì vậy, tôi xin tòa cử tôi làm giám hộ của đứa bé vị thành niên và quản trị viên tài sản của mẹ nó để lại.
- Có ai có mặt ở đây phản đối lời yêu cầu của ông Weatherby không? - Ông thẩm phán hỏi.
Không ai nói gì. Ông tòa tuyên bố:
- Tốt lắm. Tòa chấp thuận yêu cầu của ông và chỉ định ông làm giám hộ của đứa bé Nicolette Sandeman cho đến khi nó trưởng thành.
o O o
Mọi việc bây giờ xảy ra rất nhanh chóng. Không ai nói gì với Niki cả, nhưng bỗng nhiên đồ đạc áo quần của nó được xếp vào túi xách và nó được bảo phải sẵn sàng. - Nhưng cháu sắp đi đâu? - Nó hỏi ông Weatherby một cách lo sợ, trong khi ông đưa nó ra khỏi nhà và lên chiếc xe hơi đang chờ.
- Đến trường, Niki. Một trường học rất tốt với nhiều đứa con gái cùng tuổi cháu. Cháu sẽ thích nơi đó.
Niki lặng thinh. Nó thích hay không, có gì là quan trọng? Túi xách của nó đã xếp đầy đồ đạc rồi, nó phải đi, dầu nó có nói chăng nữa.
Nó lên xe với cảm tưởng giống như một người tù không cò hy vọng trốn thoát. Nó bỗng ngồi thẳng lên vì nhớ một điềiu gì đó, một điều quan trọng. nó nói;
- Cháu chưa thể đi được. Cháu phải trở lại. Cháu phải trở lại nhà, trở lại nhà của cháu, ông Weatherby ạ. Xin ông vui lòng.
- Cháu nói chuyện vô lý. Cháu không thể trở lại chỗ đó - ông đáp và lộ vẻ bực mình.
- Cháu phải trở lại, - nó kêu to lên và lay cánh cửa xe như định nhảy ra ngoài.
Nhưng cánh tay mạnh mẽ của ông Weatherby giữ nó lại. Ông hỏi:
- Cái gì vậy, cháu muốn làm cái gì vậy?
- Cháu phải lấy cái này… không có nó cháu chết mất. Cháu biết mà, cháu sẽ chết.
Ông Weatherby quan sát nó một lúc, rồi nhún vai nói:
- Cũng không xa đường đi bao nhiêui, có lẽ chúng ta có thể ghé lại. Nhưng với điều kiện phải hứa với tôi là sẽ không còn đòi thêm những vấn đề gì khác nữa.
- Cháu xin hứa.
- Tốt lắm, - ông Weatherby cho nổ máy - Đáng lẽ cháu phải biết ơn thay vì gây ra những vấn đề. Cháu có biết rằng cháu may mắn đến thế nào không, vì được gởi đến một trường học thay vì đến trại trẻ mồ côi của nhà nước. Cháu hãy nhớ điều đó, Niki. Cháu là một đứa con gái may mắn, có người vẫn đang còn muốn lo cho cháu…
Có người nào lo cho nó? Nó không cảm thấy như có ai lo cho nó, bây giờ cũng như chưa bao giờ hết. Chắc chắn nó không cảm thấy nó may mắn. Con người duy nhất đã từng thật sự yêu thương nó và đã muốn có nó, đã vĩnh viễn ra đi. Cửa trước ngôi nhà gỗ có một tấm giấy màu vàng cam dán ở đó viết mấy chữ lớn. Niki chỉ đọc tới chữ TRỌNG ÁN… viết ở hàng trên hết, trước khi xoay nắm cửa và thấy cửa không khóa. Nó chạy vào nhà và chạy thẳng lên cầu thang vào phòng ngủ của mẹ nó.
Nó chỉ dừng lại một giây để nhìn quanh, không có gì thay đổi. Đồng thời tất cả đã thay đổi. Nhìn vào cái phòng ngủ vắng tanh, tim nó như bị xé làm đôi.
Một tiếng còi xe vẳng lên qua cửa sổ.
Niki nắm lấy vật đề trên bàn trang điểm của mẹ nó mà nó đến đây để lấy, đó là bức ảnh có khung của bà ngoại nó, đang lơ lững trên không. Nó đã nhiều lần thấy mẹ nó cầm bức ảnh ấy và nói với bức ảnh như trong những chuyện thần tiên Niki đã đọc. Có những người nói với những cái vòng chai lọ có phù phép trong đó, hoặc chà tay vào những cây đèn thần kỳ, để những ước mơ của họ được thực hiện. Đã có những ước mơ nào của Elle đã thành hiện thực không? Niki nghĩ bụng… có một số và trong một ít lâu.
Niki nhìn bức ảnh trân trối. nó hiểu tại sao mẹ nó đã có niềm tin dẫu thế giới có xấu xa, trong đó ắt cũng phải có một sự thần kỳ ở đâu đó để một người bà có thể bay lơ lững trên không như vậy.
Tiếng còi xe hơi lại vang lên, lần này lâu hơn. Ôm bức ảnh vào ngực như để che chở cho mình chống lại cái ác, Niki chạy ra khỏi phòng, quyết tâm tìm cho được sự thần kỳ ấy.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh