Chương 8
A CẶP MẮT ĐỔ DỒN VỀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG châu Á cao dỏng, lưng thẳng đơ đang hối hả băng qua đường, lọc cọc khua cây gậy đi bộ đầu nạm kim cương.
Alistair Oh, họ hàng Hàn Quốc của bọn nhỏ và cũng là một đối thủ khác trong cuộc tranh tài.
“Quá nhiều khó khăn với chúng ta khi làm một đội dẫn đầu.” Dan bình luận.
“Lão ở đây chắc đâu chỉ để hít thở không khí miền núi,” Nellie đồng tình.
Cả bọn nhìn Alistair băng nhanh qua đường và trèo lên một chiếc xe buýt đang đậu phía bên kia.
“Bám theo ngay,” Amy chợt có ý kiến. “Hãy xem cha này đang làm gì.”
Nellie làm một cú rẽ phải trái luật từ làn đường bên trái và lọt thỏm ngay giữa dòng xe ngay phía sau chiếc xe buýt. Cô nàng vẫy tay chào hồn nhiên với những gã tài xế Salzburg đang chửi um lên và bấm còi inh ỏi.
“Chị biết đó,” Dan trầm ngâm, “Nếu muốn tìm xem lão này đang đi đâu, tại sao chúng ta lại không hỏi trực tiếp? Ta vẫn có một liên minh với nhau hồi ở Paris kia m
“Em còn nhớ những gì ông McIntyre đã nói không?” Amy phản đối. “Đừng tin một ai.”
“Có lẽ vậy. Nhưng mà chính Alistair đã cứu chúng ta trong Hầm mộ.”
Amy vẫn không suy chuyển. “Chỉ vì ông ấy phải giúp ta chặn nhà Kabra lại mà thôi. Có một điều mà đến giờ chúng ta cần phải hiểu đó là nhà Cahill đã chiến đấu với nhau hàng nhiều thế kỷ qua. Ông ấy sẽ chẳng từ thứ gì nhằm ngăn không cho chúng ta đoạt được 39 manh mối đâu.”
Cả bọn đi theo chiếc xe buýt khi nó băng qua cầu Staatsbrucke - chiếc cầu nằm ngay trung tâm thị trấn. Có thêm khách lên xe, nhưng chẳng ai bước xuống. Các con đường đầy ắp xe hơi và taxi, lại còn vô số các đám đông khách ngoạn cảnh có mặt ở khắp nơi. Một nhóm học sinh trung học bước ra ngay trước đầu chiếc Fiat, chiếc xe buýt bo theo một khúc quanh và biến khỏi tầm mắt.
“Đừng để mất dấu họ,” Dan cuống cuồng hối thúc.
Cuối cùng con đường đã quang, và chiếc Fiat lắc lư chao đảo, khiến Nellie điều khiển hết sức khó khăn. Ba người xóc nảy lên khi xe đi vào mấy con phố hẹp và hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc xe buýt ở đâu cả.
Amy chỉ tay. “Ở đằng kia!”
Chiếc xe buýt đã thoát ra khỏi mạng lưới chằng chịt các con đường trung tâm và đang bon bon quanh một sườn đồi. Trong tiếng đinh tai của động cơ, cả bọn lại nhanh chóng đuổi theo, Nellie tăng tốc khi chiếc Fiat vừa quành qua một khúc cua. Cả bọn quá tập trung vào tốc độ đến nỗi chạy vượt qua luôn chiếc xe buýt trong lúc nó đang thả hành khách xuống một cánh cổng đá cổ xưa.
Amy quan sát thật kỹ một dãy căn nhà rất cổ phía trên có những tháp chuông và thánh giá. “Một nhà thờ ư?”
Vẻ khổ sở hiện rõ trên khuôn mặt Dan. “Bộ giống Mozart chưa đủ chán hay sao.”
“Nhà thờ gần đây nhất mà ta đã vào không chán em trai à,” Amy nhắc nó nhớ. “Suýt nữa là bị giết thôi.”
Nellie làm một cú quay đầu chữ U và tấp xe vào điểm cách chiếc buýt một khoảng an toàn. “Tổng viện Thánh Peter,” cô dịch lại khi liếc mắt nhìn vào một tấm biển bằng sắt uốn.
Cả bọn có thể thấy dáng người dong dỏng của Alistair hiện ra tại con đường dốc băng xuyên qua cánh cổng.
Nellie chau mày. “Hai đứa nghĩ đầu mối của tụi em có thể nằm ở đây sao?”
“Alistair cho là như vậy,” Amy quả quyết. “Tụi em không thể bỏ cuộc cho đến khi tìm ra một cách nào khác. Sao chị không thử tìm một khách sạn và cho con Saladin nghỉ ngơi một chút sau chuyến đi?”
Cô nàng au pair lưỡng lự. Dan lên tiếng. “Nơi này có đầy khách du lịch. Nguy hiểm chỗ nào chứ?”
“Được rồi,” Nellie quyết. “Một giờ nữa chị sẽ quay lại đây. Đừng có để mình bị giết đó.” Rồi cô lái xe đi.
Hai đứa đi qua cánh cổng, và Amy chọn một tài liệu mỏng bằng tiếng Anh trong kệ. “Woaa”, Nó mừng rỡ. “Nơi đây đã có lịch sử hơn 1.300 năm. Tu viện được thành lập vào năm 686, nhưng họ cho rằng người La Mã thậm chí còn có mặt ở đây trước cả lúc đó.”
“Người La Mã?” Dan cho thấy nó đang có chút hứng thú về đề tài. “Những đạo quân La Mã có vài kỹ năng đánh nhau rất bá cháy đó nha.”
“Đó là lý do vì sao em thấy các món vũ khí La Mã ở khắp châu Âu,” Amy lý giải. “Quân đội của họ mạnh đến nỗi họ đã chinh phục gần hết thế giới vào thời điểm đó.”
“Đúng là không sao ngăn lại được,” Dan đồng tình. Nó lại nhăn nhó. “Vậy cái nhà thờ này thì sao đây?”
“Nó được xây sau một chút, vào thế kỷ 12 - rất lâu sau khi người La Mã bỏ đi. Những ngôi mộ lâu đời nhất trong nghĩa trang có niên đại trong khoảng thời gian này.”
“Nghĩa trang sao?” Dan rạng rỡ hẳn lên. “Nơi này bắt đầu làm em thích rồi đây!”
Cả hai khom người xuống thấp cho đến khi nhóm du khách của Alistair tràn vào chánh điện, đoạn lần qua cánh cổng vòm dẫn ra nghĩa trang. Nơi đây không giống với bất kỳ nghĩa trang nào mà Dan từng được thấy - các bụi cỏ mọc um tùm, những cột mốc đánh dấu gần như bị che khuất bởi các vòm lá. Thay vì những bia mộ, những nấm đất chôn người chết được thể hiện bởi những biển tên bằng sắt uốn với những dòng chữ kiểu cổ thật bắt mắt.
“Chúng làm em nhớ đến bộ sưu tập muỗng của bà Beatrice,” Dan làu bàu với Amy.
Amy vẫn gí mũi vào cuốn tài liệu. Ngay lập tức, nó chộp lấy cổ tay em mình và ấn thật mạnh vào xương mác. “Dan ơi - trong đây ghi chỗ này chính là nơi an táng Nannerl Mozart!”
Cặp mắt Dan mở to kinh ngạc. “Chúng ta sẽ đào một cái xác lên hay sao? Tiệt zời!”
“Suỵt! Tất nhiên là không rồi!”
“Nhưng nếu như Mozart đã đặt một đầu mối vào xác bà chị mình thì sao?”
Amy lắc đầu. “Mozart qua đời trước Nannerl. Lúc này đây ta đang đi tìm một ngôi mộ tập thể. Quyển sách này nói đó là nơi bà được an táng.”
“Là gì?” Dan hỏi. “Giống như một nhà chung cư cho người chết hở?”
“Hãy tỏ ra tôn trọng một chút đi cưng. Một trong những người khác nằm trong nghĩa trang này chính là Michael Haydn, cũng là một nhà soạn nhạc lừng danh, là một trong những người nhiệt tình ủng hộ Mozart nhất.”
Dan vẫn chưa thể chịu ngừng lại. “Vậy giờ này ông ấy đang làm gì - tối tác
[1] Chơi chữ, compose là sáng tác nhưng decompose là phân hủy (của xác chết).
“Đừng có nói những điều kinh tởm như vậy chứ. Đi nào.”
Hai đứa mất một vài phút đi rảo quanh trước khi tìm ra ngôi mộ. So với những ngôi mộ được trang hoàng lộng lẫy và cầu kỳ ở nhà thờ thánh Peter, nó chỉ là một kiến trúc bằng đá giản đơn trên đó khắc tên người chết với vài dòng trích dẫn từ kinh thánh được khắc lên tường. Không có tí dấu hiệu nào của một đầu mối ở đây.
“Nannerl ạ, không ai quên bà đâu,” Amy khẽ nói, lòng buồn buồn. “Người ta đã bắt đầu xem bà là một thiên tài đích thực rồi.”
“Điều gì thật sự là thu hút ở bà Nannerl Mozart này chứ?” Dan hỏi. “Ừ thì bà ta cũng giỏi như em mình. Rồi sao nữa?”
“Bộ em không thấy như vậy quá bất công sao?” Amy vặn lại. “Bà ta không được người khác biết đến và tôn trọng chỉ vì bà là một thiếu nữ.”
“Em đồng ý,” Dan đáp. “Bà ta rất là bảnh đó chứ. Nhưng giờ thì bà ấy cũng đã ở trong nấm mồ này vài trăm năm rồi, tôn trọng gì đi nữa thì có làm được gì khác hơn đâu?”
“Khác với chị,” Amy cãi lại. “Nếu hai đứa mình là con cháu của Mozart thì sao? Em nghĩ sao nếu mình được xem là một thiên tài bẩm sinh còn chị không là ai cả trong khi thực tế hai đứa chúng ta tài giỏi ngang nhau?”
Dan vẫn khăng khăng. “Điều này không thể nào xảy ra với chúng ta được. Chúng ta có giỏi ở bất kỳ cái gì giống nhau đâu. Chị Amy, xem cái gì kia?”
Dan nhìn lom lom lối vào Hầm mộ vẻ tò mò. Tu viện tựa lưng vào một bề mặt đá phẳng. Nằm cách mặt đất chừng hai mươi mét, toàn bộ đường nét chính của tu viện như khắc vào trong ngọn núi. “Ai lại đặt một tòa nhà giữa lưng chừng vách núi như vậy chớ”
Khi quan sát kỹ hơn, hai đứa tìm thấy một cầu thang thô sơ đẽo thẳng vào đá, dẫn lên một cổng vào tựa như lối vào hang động.
Amy thử dò trên cuốn tài liệu. “Đây rồi. Đây là lối đi vào hầm mộ Salzburg.”
“Hầm mộ á?” Dan nhắc lại vẻ lo lắng. Hai đứa từng suýt chút nữa là lạc vĩnh viễn trong hầm mộ Paris. Nó không lấy gì ngạc nhiên nếu màn biểu diễn đó lại được tái hiện ở đây.
“Ừm, đây không phải là kiểu hầm mộ rải đầy xương người đâu,” Amy lý giải. “Nhưng trong đây ghi là có các đường hầm ở trong ngọn đồi. Nếu có đầu mối tại nhà thờ thánh Peter, chị cá là nó sẽ nằm đâu đó quanh đây.”
Một nhóm khách du lịch xuất hiện trước mắt chúng, đang tìm đường đi lên lối vào ở trên vách núi. Ngay giữa đoàn khách nổi bật lên cái dáng cao kều của Alistair Oh.
“Và đấu thủ lại vừa vượt lên trước chúng ta,” Dan bổ sung.
Ngay khi đoàn khách trong đó có Alistair biến mất đằng sau bề mặt đá, hai đứa trẻ nhà Cahill đi thật nhanh đến những bậc thang bằng đá gồ ghề lởm chởm. Amy cảm nhận được một sự bất an đang rình rập mỗi khi nó bước vào bên trong ngọn núi - như thể chúng đang bị một sinh vật nào đó vừa già cỗi như quả đất, lại bất di bất dịch, có kích thước khổng lồ và luôn im lìm nuốt chửng vào trong. Amy và Dan nhìn nhau trong sợ hãi. Hầm mộ Paris vốn đã chồng chất toàn xương là xương, những hộp sọ ghê rợn túa ra từ mọi hướng. Nơi đây có thể còn thấp hơn trong thang “sợ”. Song cảm giác xa rời những gì thân quen để đối mặt với những thứ rùng rợn và quái gở thậm chí còn lớn hơn khi có mặt ở đây.
Con đường hầm ẩm ướt cảm giác giống như một cái họng hút khí vào bên trong. Đây chắc chắn là nơi tệ hại nhất trên trái đất này để cho cơn suyễn của Dan bộc phát.
Bình tĩnh nào, nó tự nhủ với chính mình. Cơn suyễn chỉ xuất hiện khi có bụi bẩn và phấn hoa, không phải từ sự sợ hãi.
Về phía tay trái của chúng là một nhà nguyện rất nhỏ trong hang đá như trong bộ phim họat hình nhà Flintstone. Đoàn của Alistair đã có mặt tại đó khi hai đứa trẻ nhà Cahill đi ngang qua, thế là họ che khuất luôn mặt của cả hai.
Càng tiến sâu vào bên trong mọi thứ càng tối hơn. Lối đi chỉ được thắp sáng bằng một dãy vài ba bóng điện yếu ớt mắc xa nhau đến nỗi ngay khoảng cách giữa hai bóng, mọi thứ đã nhanh chóng nhòa vào bóng tối hoàn toàn.
Tiếp tục tiến lên phía trước, lại có một nhóm khách du lịch khác đang hướng về phía hai đứa trẻ. Những khuôn mặt nhợt nhạt, chỉ sáng được phía bên trên, biến mất vào bóng tối để rồi thình lình lại xuất hiện cách đó mươi thước. Cảm giác giống như đang ở một thế giới khác - như thể các quy luật của tự nhiên không còn áp dụng được cho cái chốn xa xăm này vậy.
“Mọi người hãy đi về phía bên phải,” hướng dẫn viên điều khiển đám đông du khách bước ngang qua hai đứa trẻ nhà Cahill đang ở gần đó.
Hai đứa bị thúc vào khuỷu tay và vào vai khi đám đông chen lấn đi ngang. Có ai đó đã giẫm vào móng chân của Amy, và nó thở thật mạnh - hay có thể hơi thở chính là phản ứng của nó trước một người nó vừa thấy trong ánh điện lờ mờ.
Gã này lớn tuổi, có lẽ còn lớn hơn Alistair, có thể đã gần bảy mươi, với làn da lỗ rỗ đầy dấu vết thời gian. Trang phục của gã hoàn toàn màu đen, nên đầu của gã nom như thể đang treo lửng lơ trên không.
Tim của Amy đập thình thịch đến nỗi nó sợ rằng biết đâu quả tim sẽ bật thẳng ra khỏi lồng ngực. Con bé nắm chặt tay em mình và bắt đầu dắt nó chạy dọc theo lối đi.
“Chậm lại đi nào!” Dan cằn nhằn.
Amy vẫn không dừng bước cho đến lúc nó cảm thấy tai mình không còn nghe được âm thanh của đám du khách nữa. “Dan này... ng... người đàn...” Thậm chí khi đã thì thầm được rồi, nó cũng không thể kiểm soát nổi cơn lắp bắp vì sợ hãi.
“ình tĩnh lại đi nào,” Dan trấn an.
“Người đàn ông áo đen đang có mặt tại đây!”
39 Manh Mối Phần 2 - Bí Mật Của Mozart 39 Manh Mối Phần 2 - Bí Mật Của Mozart - Gordon Korman 39 Manh Mối Phần 2 - Bí Mật Của Mozart