Xin Đừng Ốm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
háu không thích ốm! – Tôi run rẩy kêu lên. – Cháu thực sự muốn mình khoẻ hơn.
Bà ghé mặt lại cách mặt tôi chừng một gang tay, nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi cố không chớp mắt. Sau vài giây, bà nheo mắt lại hỏi:
— Cháu có chắc như vậy không?
Tôi gật lấy gật để.
Môi bà nhếch lên một nụ cười.
— Tốt.
Phù! Nhẹ người! Giờ chắc bà sẽ để mình yên.
Không may mắn như thế.
Bà chỉ tay về chiếc máy.
— Để xem cháu chứng minh điều đó thế nào. Hãy trèo lên rồi chạy đi.
Tôi không còn cách lựa chọn nào khác. Tôi chạy lại chiếc máy tập và leo lên. Bà buộc đai da quanh đầu và cổ tay tôi rồi khởi động máy. Thậm chí bà không để tôi khởi động từ từ. Bà quay lên số to nhất.
I… a! Chân tôi như rời ra. Tôi lồm cồm vố giữ thăng bằng, tay phải bám chặt vào tay vịn đường chạy.
Chân tôi ríu vào nhau. Không phải tôi chạy nữa mà là chúi về phía trước thì đúng hơn.
Bà đứng góc phòng, cười kỳ quái, mồm liên tục hô:
— Trái! Phải! Trái! Phải!
Tay chân tôi đau nhức từ nãy giờ, một cơn đau lại nhói lên ở sường phải. Tôi đã mệt lử người, chỉ còn biết ép chặt tay vào sườn:
— Ôi, không!
Khi tôi đã thực sự không thể bước thêm bước nào nữa, bà mới ra khỏi chỗ đứng và tắt máy.
— Trông cháu hơi lảo đảo đấy! – Bà nói, tay tháo dây đai khỏi người tôi.
Tôi khó thở quá không nói được câu nào. Tôi chỉ có thể gật đầu.
Tôi lết xuống khỏi chiếc máy rồi ngồi mớm lên thành giường, đầu óc quay cuồng. Mọi cơ bắp trên người tôi đều giật giật.
— Sao thế Corey! – Bà nhướn mày nhìn vào đôi tay run run của tôi. – Cháu đang run rẩy đấy. Bà nghĩ tốt hơn hết là cho cháu uống thuốc.
Uống thuốc! – Tôi nhảy dựng lên. Bà sẽ bắt mình uống thứ thuốc gì đây? – Không, xin bà, cháu không uống thuốc.
Nhưng bà chẳng them nghe. Bà đã vội vã ra khỏi phòng và quay lại với tuýp thuốc giống như tuýp kem đánh răng.
— Cái này sẽ làm nên điều kỳ diệu. – Bà đặt thuốc lên bàn rồi đi vào một đôi găng tay dày.
— S… sao bà phải đi găng tay? – Tôi lo sợ hỏi.
— Để đề phòng. – Bà đáp. Bà bật nắp tuýp thuốc. -Thuốc này rất mạnh.
— Mạnh tới mức bà phải đeo găng tay ạ? –Tôi thắc mắc. – Bà cho cháu xem nhãn thuốc nào.
— Nhãn à? – Bà quay đầu lại cười, trả lời vẻ không hài lòng. – Không có nhãn thuốc. Đây là loại thuốc đặc biệt. Bà đã tự chế theo công thức của bà.
Công thức của bà à? Ruột gan tôi lại nhói lên. Hẳn phải có cái gì đó rất kinh trong tuýp thuốc đó.
Tôi liếc về phía cửa ra vào. Lúc này chân tôi mà hết run tôi đã chạy một mạch xuống bếp. Khi đó tôi có thể lấy được số điện thoại khách sạn và gọi cho bố mẹ. Giá tôi có thể kể hết cho bố mẹ nghe.
Bà đang bóp một thứ sền sệt màu vàng xanh ra ngón tay đeo găng. Một mùi mốc tương tự pho mát thiu bốc lên khắp phòng.
— Chúng ta sẽ cùng bôi nó khắp người cháu.
— Ôi, bà đừng thế. Cháu không để bà bôi đâu. – Tôi phản kháng, quay lưng lại bà.
Bà kéo căng găng tay. Mình không thể để bà bôi thứ thuốc đó lên người. Mình phải trốn. Nhưng trốn đâu bây giờ?
Tôi nhìn đảo qua đảo lại. Cái tủ! Mình sẽ chui vào tủ rồi khóa lại.
— Thôi nào, Corey. Hãy chịu khó bôi thuốc như một người dũng cảm. – Bà cười gằn độc ác, tiến từng bước về phía tôi.
— Trong tủ có cái gì ạ? – Tôi hỏi, mắt ngoái nhìn cái tủ.
— Đó là một bí mật. – Bà thì thào.
— Nhưng điều bí mật đó để làm gì ạ? – Tôi luồn tay ra sau cố lần nắm đấm tủ.
— Rồi cháu sẽ thấy. – Bà lại thì thào.
Đấy lại chính là cái tôi sợ.
Tôi đã lùi gần cái tủ. Tôi đưa tay mò tìm nắm cửa.
Bà đã đến sát cạnh tôi.
— Không! – Tôi chộp nắm đấm mở tung cửa ra. Nhưng khi quay người lại, tôi mới thấy ngăn tủ đã lại chật cứng những cái chăn. Không có chỗ để trốn vào.
— Cháu nghĩa là mình sẽ đi đâu đây? – Bà cười vẻ tinh quái.
— Không đâu ạ. – Tôi chống chế. – Cháu chỉ định tìm cho mình một đôi găng tay.
— Cháu không cần đeo găng tay. – Bà ngắt lời tôi. – Nào, giờ bà muốn cháu tự xoa thuốc mỡ này lên khắp người.
Bà chùi đám chất nhờn sệt sệt ở lòng bàn tay mình vào tay tôi. Trông nó giống như chất nhầy của con ốc sên. Mùi pho mát thiu xực lên khiến tôi phải né đầu ra phía sau. Mắt mũi tôi giàn giụa.
— Thôi được, thôi được. Để cháu… cháu xoa. – Tôi cố để tay mình cách xa người. – Nhưng phải xoa chỗ nào trước ạ?
— Thôi đi! – Bà quát. – Đừng hỏi linh tinh, xoa đi.
Tôi cẩn thận quệt một ít chất nhờn lên cánh tay. Như có một dòng điện làm da tôi tê tê.
— Cháu mong bà cho cháu biết cái này có tác dụng gì. – Tôi đề nghị, tay vẫn tiếp tục xoa thuốc.
— Cứ xoa đi. – Bà kiên quyết. Nói rồi bà lại trét thêm một đám lớn lên tay tôi. – Nó sẽ phần nào giải cảm cho cháu.
Bà mới chính là người làm cháu cảm, tôi nghĩ bụng. Cháu mà thoát được bà cháu sẽ khỏi ngay.
Bà vẫn cứ bóp thêm thứ thuốc đáng sợ đó.
— Thứ này sẽ giúp cháu khỏe mạnh và ấm người trong những đêm đông lạnh giá.
Đêm đông à? Bà định giữ mình lại đây bao lâu?
— Đây, thêm chút thuốc nữa. – Bà nói, tay quệt một vệt thuốc xanh lá cây lên lưng tôi. Một luồng điện chạy nhanh qua sống lưng tôi. – Xoa hết vào đi cháu. Thế mới là cháu ngoan.
Cái mùi kinh khủng làm tôi buồn nôn. Kinh hơn cả mùi thuốc bổ chị Meg phải uống. Tôi bịt mũi, thở bằng miệng.
Còn tay kia tôi cố xoa nhanh thứ thuốc màu xanh lên người mình.
— Ặc, ặc, ặc. – Tôi phun phì phì khi bôi thứ thuốc xanh đó. – Cháu sắp nôn rồi.
Bà kiên nhẫn chờ cho tới khi tôi bôi hết thuốc lên người rồi dắt tôi ra giường.
— Bà muốn cháu ngủ đi một chút. – Bà yêu cầu, tay kéo đống chăn. – Điều quan trọng là cháu phải nghỉ ngơi đầy đủ.
Tôi trèo lên giường. Bà kéo chăn đắp lên tận cằm tôi, lùa bàn tay đi găng vào mái tóc cứng queo của tôi.
— Ngủ là thứ tốt nhất cháu lúc này. – Bà thủ thỉ. – Cháu đã vất vả suốt chiều nay rồi.
Vất vả suốt chiều nay ư? Tôi đã phải trải qua một buổi chiều kinh khủng nhất đời mình thì có.
Bà cười với tôi rồi nói:
— Bà sẽ tháo đôi găng này ra giặt. – Rồi bà đi bước ra phía cửa.
Tôi nằm ngay đơ trên giường nhìn bà đi ra. Cánh cửa đóng sập lại.
Hừm… Chỉ nghe thấy một tiếng sập.
Hình như bà không khóa cửa? Có phải thế không? Có thể bà quá bận tâm về thứ chất nhờn trên đôi găng tay mà quên khóa cửa?
Tôi tung đống chăn, nhón chân bước ra cửa.
— Cầu mong cửa không kháo, cầu mong cửa không khóa. – Tôi thầm cầu nguyện. Bất ngờ tấm ván dưới chân tôi kêu cót két. Tôi đứng sững lại. Bà có nghe thấy không đây?
Tôi đứng lại nghe ngóng. Nhưng bà không quay lại.
Tôi rón rén từng bước. Từ từ, thận trọng, tôi ra tới chỗ nắm đấm cửa. Tôi đã chạm vào nắm đấm lạnh toát.
Nhưng khi tôi định xoay nắm đấm, tôi cảm thấy có một cái gì đó. Trên cánh tay tôi.
Một cảm giác nhoi nhói. Nó bắt đầu ngứa ran lên rồi chạy lan ra đằng lưng.
— I… a… – Tôi bật người ra phía sau.
Cái cảm giác như kiến bò đáng sợ ấy lan xuống chân rồi khắp lưng tôi.
Tôi thấy tiếng ù ù ở khắp nơi. Nó giống như kim châm.
Rồi ngứa ngáy. Lại ngứa nữa. Ngứa khắp người. Còn ngứa hơn cả lúc tôi bị quấn khăn len vào người.
Tôi muốn gãi chân, gãi tay, gãi ngực. Tôi ngứa điên lên.
Cái gì diễn ra vậy nhỉ? Tôi cởi áo ra sợ hãi nhìn xuống người mình.
— Ôi không! – Tôi hét lên. – Điều gì đó kinh khủng đang xảy đến với mình!
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm