Mơ Về Những Ngày Xanh
có một người đàn bà điên ở trạm dừng phía nam nhà ga dongdaemun.
đó là những tháng ngày đầu tiên của thời kì giải phóng, không lâu sau khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc. bầu trời vẫn ảm đạm xám tro, nhuốm bụi lửa hoang tàn bốc lên từ những tàn tích đổ nát trong thành phố. dòng người hối hả qua lại trên sân ga như thoi đưa, cũng là biết bao biểu cảm muôn hình vạn trạng. dậy lòng trắc ẩn thì lặng lẽ thở dài tiếc nuối, khó chịu ghét bỏ lại cười gằn những tiếng tàn độc. suy cho cùng, mỗi người đều đang gánh trên vai nỗi đau của riêng mình, liệu mấy ai còn có thể xót thương cho mất mát của kẻ khác?
người đàn bà điên đó rất đẹp. là một vẻ đẹp mị hoặc gần như không thuộc về thế giới này, đến nỗi tất cả khi đi qua đều không nhịn được mà ngoái lại nhìn. trong tay cô ôm một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã lót, dưới cái lạnh căm căm của trời đông lại ngoan ngoãn ngủ yên không khóc một tiếng nào. bất kể ngày đêm, người ta đều nhìn thấy họ lẳng lặng đứng đó như bóng ma, không cười, cũng không nói chuyện. đôi mắt trong vắt của người đàn bà điên chỉ chăm chú dõi theo từng hành khách rời bến trên chuyến tàu theo hướng mặt trận trở về. nhưng nửa năm qua đi, gió xuân thổi đến, người mà cô chờ đợi vẫn không xuất hiện.
dần dần, đám đông xung quanh mới nhận ra những điểm bất thường.
đứa trẻ đó không phải ngoan ngoãn ngủ yên, mà vốn dĩ nó đã chết. người đàn ông cũng không thể trở về, bởi vì anh ta đã bỏ mạng trên chiến trường từ lâu.
thiếu tá park jimin, hai mươi bảy tuổi, trong trận tập kích cuối cùng đã lấy chính mình ra làm mồi nhử để giúp đồng đội chạy thoát, bị quân địch treo xác lên cây cọc gỗ giữa cánh đồng hoang, trở thành bữa tiệc linh đình cho đàn chim rỉa thịt. lời hứa về vòng ôm ngày gặp lại mãi mãi không thể thực hiện được nữa, trên đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông trẻ chợt rơi xuống một giọt nước, rồi biến mất giữa đám cỏ dại đã úa tàn.
seulgi, đợi anh...
nhưng sao em đợi lâu như vậy, anh vẫn không về?
kang seulgi chậm chạp giơ tay chạm vào làn da lạnh ngắt của đứa bé, đáy lòng đã hoàn toàn chết lặng. ngày cô nằm trên bàn mổ, giãy giụa giữa những cơn đau chỉ để nắm lấy một tia hi vọng rằng con sẽ được cứu, cũng chính là ngày jimin bị vây trong trập trùng họng súng quân địch. để rồi khi cô không nghe thấy tiếng khóc của con, khi cô nhận được lần lượt từng cái lắc đầu từ bác sĩ, seulgi mới nhận ra, cuộc đời cô thực ra đã chấm dứt ngay từ giây phút ấy rồi.
cô còn tiếp tục cố chấp vì điều gì nữa đây?
seulgi, đợi anh...
một đêm mùa xuân không có gió thổi, người ta sững sờ khi chứng kiến người đàn bà điên kia ôm theo đứa trẻ đột ngột nhảy xuống đường ray. một tiếng vang rất chát chúa, máu đỏ bắn lên tường đá. nụ cười trên môi người đàn bà nở rộ như hoa nắng, không còn giày vò, cũng không còn đớn đau.
jimin, em và con đi tìm anh.
rất lâu rất lâu về sau, nhà ga phía nam dongdaemun vẫn còn rất nhiều hành khách rỉ tai nhau, kể về câu chuyện một người đàn bà điên để tang chồng.
tên cô, là kang seulgi.
Vùng Sao Khuya Rơi Sáng Vùng Sao Khuya Rơi Sáng - Xiaofengg Vùng Sao Khuya Rơi Sáng