Chương 7
ain biết ngôi nhà này. Nó thuộc quyền sở hữu của cố Hầu tước xứ Avory, và là nơi diễn ra không ít hơn một cuộc làm tình tập thể bét nhè. Nó đang rất có triển vọng trở thành một trong những nơi ngụ cư nổi tiếng nhất thành Paris thì vị Hầu tước đột ngột qua đời. Chuyện xảy ra cũng đã hai năm trước rồi, và bàn ghế trong nhà này khác xưa khá nhiều. Khi đứng nhìn lại, Dain không khó khăn gì để nhận ra căn phòng kính sưởi nắng dưới tầng trệt với những cánh cửa kiểu Pháp mở ra vườn.
Đấy là nơi chàng dẫn Jessica đến.
Để thương lượng.
Bởi vì - như đáng lẽ ra chàng phải dự liệu và chuẩn bị tinh thần trước - mọi chuyện không diễn ra như chàng đã dự tính.
Chàng đã lên kế hoạch tàn phá và gây náo loạn để trút giận. Năm phút sau khi đặt chân đến buổi dạ vũ, chàng nhận ra lòng kiêu hãnh kết hợp từ hai dòng họ Ballister và Usignolo đã không cho phép chàng làm như thế.
Không cần biết người ta đã đả kích chàng như thế nào, chàng không thể hạ thấp bản thân để cư xử như thú vật được.
Không thể làm thế được trước mặt nàng, bằng mọi giá.
Chàng nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của nàng dành cho thằng em hai tuần trước, và cả cái nhìn miệt thị buồn cười nàng dành cho chàng, và cái nhìn ấy đã khiến chàng cư xử như một thằng ngốc.
Chàng đã cố quên nó đi, nhưng từng khoảnh khắc và cảm nhận của khúc phim ấy đã in dấu trong tâm khảm chàng: sự nhục nhã, cơn thịnh nộ, nỗi thất vọng, niềm đam mê... và một khoảnh khắc hạnh phúc kỳ diệu.
Chàng đã trải qua nhiều cung bậc tình cảm xung khắc tối hôm nay... và đã quên tất cả khi khiêu vũ cùng nàng.
Nàng thật mảnh mai, uyển chuyển và thanh thoát trong vòng tay của chàng. Dễ dàng ôm giữ. Váy nàng vướng vào chân chàng, và chàng đã mường tượng ra đôi chân nhỏ nhắn nuột nà quấn lấy chân mình trong tiếng sột soạt giữa những tấm khăn trải giường. Mùi hương của nàng, một sự hòa quyện trinh nguyên khêu gợi giữa mùi xà phòng hoa cúc và hương vị đàn bà, quay cuồng trong đầu chàng, và chàng đã nghĩ đến làn da trắng ngọc ngà lấp lánh dưới ánh nến và suối tóc đen dài bồng bềnh trên gối... và chàng cuộn mình trong vòng tay đàn bà ngọt ngào trinh khiết của nàng, vuốt ve nàng, nhấm nháp nàng, uống cạn nàng.
Chàng tự bảo mình đấy là những hoang tưởng lố bịch, rằng một người đàn bà ngọt ngào trinh khiết không bao giờ, và sẽ không bao giờ tự nguyện nằm trên giường của chàng.
Nhưng nàng có vẻ rất sẵn lòng khiêu vũ với chàng. Mặc dù nàng không thể thấy thích, và hẳn có một động cơ phụ nữ bí mật đặc trưng nào đó để tỏ vẻ như thế, nhưng nàng đã khiến chàng tin rằng nàng thích và rằng nàng đã rất vui. Rồi khi chàng nhìn xuống vẻ mặt đang ngước nhìn mình ấy, trong phút chốc, chàng đã tin rằng đôi mắt xám bạc của nàng ngời lên phấn khích, chứ không phải oán giận, và nàng đã để chàng kéo vào sát mình hơn vì đó là nơi nàng muốn đến.
Tất cả là dối trá, tất nhiên, nhưng luôn có những phương cách biến một vài loại dối trá thành một nửa sự thật. Dain biết những phương cách đấy. Nàng, cũng như bất cứ con người nào khác kể từ khi khai thiên lập địa, luôn có một cái giá. Vì thế, tất cả những gì chàng phải làm là tìm ra cái giá của nàng và quyết định xem mình có sẵn lòng để trả cái giá đó hay không. Chàng dẫn nàng đến góc vườn xa nhất, khuất khỏi ánh đèn chói lóa của căn nhà. Phần lớn bộ sưu tập của Hầu tước Avory quá cố là những cổ vật thời kỳ La Mã, vẫn được trang hoàng rải rác khắp các lùm cây, chắc chắn là vì chi phí di dời những cổ vật to tướng thế này rất đắt đỏ.
Dain nâng tiểu thư Trent ngồi lên một phiến quan tài bằng đá. Chàng đứng trên bệ chạm trổ, chừng đấy cũng gần đủ cao để họ mắt kề mắt.
“Nếu tôi không trở lại ngay,” nàng nói qua kẽ răng, “thì tên tuổi của tôi sẽ bị hủy hoại. Dĩ nhiên, chuyện không đáng cho ngài quan tâm. Nhưng tôi cảnh cáo ngài đấy, Dain, tôi không phải người dễ bảo và ngài…”
“Danh tiếng của tôi đã bị hủy hoại rồi,” chàng nói. “Và cô đâu thèm quan tâm.”
“Điều ấy hoàn toàn sai!” nàng la lên. “Trước đây tôi đã cố nói cho ngài biết: tôi biết thông cảm, và tôi có thể giúp sửa đổi tình hình. Miễn là hợp tình hợp lý. Nhưng ngài từ chối lắng nghe. Bởi vì, như mọi tên đàn ông khác, ngài chỉ có thể giữ một ý kiến trong một lúc - thường là ý kiến sai lầm.”
“Còn phụ nữ thì có thể giữ hai mươi bảy ý kiến trái ngược nhau cùng một lúc,” chàng trả miếng. “Đấy là lý do vì sao bọn họ không thể chấp hành theo bất cứ thứ gì đại loại như là nguyên tắc.”
Chàng cầm lấy tay nàng và bắt đầu cởi găng tay nàng ra.
“Ngài nên dừng tay lại,” nàng nói. “Ngài chỉ làm cho mọi chuyện thêm tồi tệ mà thôi.”
Chàng tuột chiếc găng ra, và chỉ mới nhác thấy bàn tay mỏng manh trong trắng của nàng, mọi ý nghĩ về chuyện thương thuyết bay biến đi mất. “Tôi không thấy làm sao mà mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ hơn được,” chàng lẩm bẩm. “Tôi đã bị một con đười ươi chúa cái miệng lưỡi sắc nhọn, kiêu căng khiêu khích làm cho mê muội mất rồi.”
Đầu nàng ngẩng phắt lên, đôi mắt xám của nàng mở lớn. “Mê muội? Ngài chẳng giống thế một chút nào. Giống căm thù thì đúng hơn. Hằn học.”
Chàng nhanh tay lột phăng chiếc găng tay còn lại. “Chắc chắn tôi đã bị mê muội,” giọng chàng đều đều. “Tôi có một ý nghĩ ngớ ngẩn rằng cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Ngoại trừ cái kiểu tóc của cô,” chàng thêm vào, kinh tởm liếc nhìn đám lọn tóc, ngọc trai và lông vũ. “Trông phát gớm.”
Nàng quắc mắt. “Cảm hứng lãng mạn dạt dào của ngài làm ta nghẹt thở.”
Chàng nâng tay nàng lên và đặt môi mình lên cổ tay nàng.
“Sono il tuo schiavo,” chàng thì thầm.
Chàng có thể cảm nhận được nhịp đập của nàng trên môi mình. “Nó có nghĩa là, ‘tôi là nô lệ của em” chàng dịch lại, nàng rụt tay ra. “Carissima. Em yêu dấu.”
Nàng nuốt nước bọt. “Tôi nghĩ ngài nên cứ sử dụng tiếng Anh thì hơn.”
“Nhưng tiếng Ý rất cảm động,” chàng nói. “Ti ho voluta dal primo tempo che ti ho visto.”
Tôi đã muốn có em từ giây phút đầu tiên tôi gặp em.
“Mi tormenti ancora.”
Kể từ đấy em đã giày vò tôi.
Chàng tiếp tục nói với nàng tất cả những gì chàng đã nghĩ và cảm nhận bằng ngôn ngữ nàng không thể hiểu. Và trong khi đang nói, chàng nhìn thấy mắt nàng dịu lại và hơi thở gấp gáp hơn, chàng nhanh chóng tháo đôi găng tay của mình.
“Ôi đừng,” nàng hổn hển.
Chàng tựa người sát hơn, miệng vẫn nói bằng thứ ngôn ngữ dường như đang mê hoặc nàng.
“Ngài đừng nên dùng những ngón dụ dỗ của đàn ông,” nàng nói với giọng nghèn nghẹn. Nàng sờ vào ống tay áo của chàng. “Tôi đã làm gì đến nỗi không thể được tha thứ?”
Em làm tôi ham muốn em, chàng nói với nàng bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Em làm tôi cô đơn, đau đớn vì tình. Em làm tôi khao khát những thứ mà tôi đã từng thề là sẽ không bao giờ cần đến, không bao giờ kiếm tìm.
Nàng ắt hẳn đã nghe thấy được sự phẫn nộ và giận dữ bập bùng sau những câu chữ luyến ái kia, nhưng nàng không hoảng sợ hay cố gắng tháo chạy. Và khi chàng choàng tay quanh người nàng, nàng chỉ nín thở, và hắt ra một tiếng thở dài, và chàng đã đón lấy hơi thở dài ấy khi môi chàng khóa kín môi nàng.
Jessica đã nghe thấy sự xáo động trong giọng nói của chàng, và nàng chẳng cần phải có quyền năng tiên đoán mới hiểu được sự xáo động ấy báo trước điều chẳng lành. Hàng trăm lần nàng tự bảo mình hãy chạy đi. Dain sẽ để cho nàng đi. Chàng kiêu hãnh lắm, nên sẽ không ép nàng vào vòng tay chàng, hay đuổi theo nàng khi nàng bỏ chạy.
Đơn giản là nàng không thể làm được.
Nàng không biết chàng cần gì, ngay cả nếu nàng có biết đi chăng nữa, nàng không nghĩ rằng mình có thể đáp ứng được. Thế mà nàng lại cảm thấy - và cảm giác ấy rõ mười mươi như nhận thức về thảm họa sắp xảy ra với mình - rằng chàng cần thứ ấy ghê gớm lắm, và nàng không thể bỏ rơi chàng, bất kể lý do hay lẽ thường tình cũng mặc.
Thay vào đó, nàng bỏ mặc bản thân mình, như nàng đã suýt nữa thì làm như thế lần đầu tiên gặp chàng, và như nàng đã đau đớn ao ước nhiều hơn nữa được làm thế khi chàng lần cởi những hột nút trên đôi găng tay của nàng, và như khi nàng hơn cả khát khao được làm như thế khi chàng hôn nàng giữa cơn giông.
Chàng to lớn và rám đen và đẹp đẽ và thơm mùi khói thuốc, mùi rượi vang, mùi nước hoa và mùi đàn ông. Giờ đây nàng phát hiện ra cả đời mình chưa bao giờ mong muốn một thứ gì tuyệt vọng như là mong muốn giọng nói trầm ấm của chàng dợn lên những luồng rúng động ngược xuôi lưng nàng, và vòng tay chàng quấn chặt lấy thân thể nàng, và bờ môi cứng cáp nhục tình của chàng nghiền nát môi nàng.
Nàng không thể nào không đáp lại sự dịu dàng mãnh liệt từ nụ hôn của chàng, cũng không thể ngừng mơn man tay mình giữa những len và dạ, được giữ ấm bằng hơi ấm từ cơ thể chàng, cho đến khi nàng tìm đến nơi nhịp đập trái tim chàng, nhịp đập nhanh và mạnh, như nhịp đập của chính nàng.
Chàng rùng mình khi được nàng chạm đến, và len vào giữa hai chân nàng, kéo nàng vào sát hơn trong khi chàng rê những nụ hôn bỏng cháy của mình từ môi nàng, và xuống cổ. Nàng nhận thức được cái vật thể đàn ông nóng hổi đang giật mạnh trên bụng mình và sự cọ xát ấy tạo nên luồng hơi nóng rần rật tại nơi sâu kín giữa hai chân nàng. Nàng nghe được tiếng kêu của lý trí trong đầu mách bảo nàng rằng những vấn đề rắc rối của nàng đang leo thang quá nhanh, và nó thúc giục nàng hãy rút lui, rút lui khi còn có thể, nhưng nàng thực sự không thể.
Nàng là viên sáp trong tay chàng, tan chảy ra dưới những nụ hôn đang âm ỉ trên bầu ngực của nàng.
Nàng từng nghĩ nàng biết đam mê là gì: sự hấp dẫn, một dòng điện từ với lực hút lớn giữa hai người nam và nữ, kéo họ vào gần nhau. Nàng từng nghĩ nàng biết thèm khát là gì: một sự khát khao, một cơn thèm thuồng. Nàng đã rạo rực từng đêm, mơ về chàng, đã bồn chồn bứt rứt từng ngày, nghĩ về chàng. Nàng gọi đấy là sự cuốn hút phần con, nguyên sơ, điên dại.
Nàng nhận ra nàng chẳng biết gì cả.
Đam mê là xoáy nước tối đen nóng hổi, giằng xé nàng mọi phương, và trong suốt quá trình ấy, nó đã lôi nàng xuống, không cách gì trốn khỏi, thật nhanh chóng đầy nguy hiểm, xuống dưới cả trí khôn, dưới cả ý chí và nỗi hổ thẹn.
Nàng cảm nhận những chiếc nơ nơi áo choàng của mình đang được tháo ra hối hả, cảm nhận được những khóa kéo đang được mở ra, điều ấy chỉ làm nàng lại thêm nôn nóng, để mang lại, để đem đến cho chàng bất cứ điều gì chàng cần. Nàng cảm thấy những ngón tay chàng run rẩy trượt vào vùng da thịt chàng vừa mới phơi bày, nàng cũng run rẩy, nhức nhối theo lần đụng chạm nhẹ nhàng choáng váng của chàng.
“Baciami.” Giọng chàng khàn đặc, cái vuốt ve của chàng mượt mà như lụa. “Hãy hôn tôi đi, Jess. Hôn nữa đi. Hôn như em muốn thế.”
Nàng nâng tay lên và trượt những ngón tay của mình vào mớ tóc xoăn xoăn đen dày của chàng, níu môi chàng xuống môi nàng. Nàng hôn chàng với tất cả những nỗi niềm vô sỉ mà nàng có. Nàng hăm hở hưởng ứng khi lưỡi chàng mạnh bạo xâm chiếm nàng, cơ thể nàng cũng nhiệt tình đáp lại sự vuốt ve nhẹ nhàng say đắm của chàng, nàng rướn cong người lên để ấn sát bầu ngực đang đau nhức của mình vào bàn tay chàng, to lớn và nóng ấm.
Đây là những gì nàng cần, là những gì nàng khao khát, kể từ khi nàng gặp chàng. Chàng là một con quái vật, nhưng cũng vì thế mà nàng nhớ chàng. Nàng nhớ tất cả những điều kinh khiếp về chàng... và cả những điều thú vị: thân hình cuồn cuộn cường tráng ấm áp, sức mạnh rung động, thói láo xược, vẻ uyển chuyển của một con thú... đôi mắt đen ngạo nghễ, thoắt lạnh lẽo thoắt hừng hực... giọng nói trầm đục của chàng, mỉa mai, cười nhạo, khi lạnh lùng khinh khi, lúc rộn ràng khao khát.
Nàng đã muốn có chàng ngay phút đầu tiên, ngay cả khi nàng chưa biết đam mê là gì. Giờ đây chàng đã dạy cho nàng biết đam mê là gì và càng làm nàng khao khát hơn.
Nàng dứt người ra, kéo đầu chàng xuống, hôn lên chiếc mũi cao ngạo xinh đẹp của chàng, lên đôi lông mày kiêu căng, và lướt môi mình xuống theo khuôn hàm cương nghị của chàng.
“Ôi Jess.” Giọng chàng rên rỉ. “Sì. Ancora. Baciami. Abbracciami(36).”
Nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài âm thanh tha thiết từ giọng nói của chàng. Nàng chẳng còn cảm thấy gì nữa, ngoài niềm đam mê hừng hực đang thiêu đốt lòng nàng. Nàng chỉ còn biết thân người chàng đang căng cứng, và đôi bàn tay ấm áp của chàng di chuyển dọc thân nàng khi môi chàng lại riết lấy môi nàng, và chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của lụa là khi chàng kéo váy nàng lên, luồn tay vào giữa đầu gối nàng, và hơi ấm từ bàn tay đó sượt qua làn da bên trên phần tất của nàng.
Bỗng tay chàng siết lại và ngừng bặt và cơ thể nóng ấm của chàng bỗng hóa đá.
Chàng giật nảy mình, vội rời môi nàng, Jessica mở mắt ra... vừa kịp lúc để thấy ngọn lửa tình tắt ngấm trong mắt chàng, còn trơ lại ánh mắt lạnh lẽo như viên đá mã não trên chiếc ghim cà vạt của chàng.
Rồi nàng cũng nghe thấy, dù đã quá trễ: tiếng sột soạt của tà áo choàng lướt qua bụi cây... cùng những tiếng thì thào bị bóp nghẹn.
“Có vẻ như chúng ta có khán giả theo cùng, thưa tiểu thư Trent,” Dain nói. Giọng chàng gợn lên niềm khinh miệt. Chàng bình thản dựng nàng thẳng dậy, giật váy nàng phủ xuống. Cử chỉ đấy chẳng có vẻ gì nhằm che chở hay tỏ vẻ hào hoa cả. Chàng làm nàng cảm thấy như thể, sau khi nhìn ngắm vào mẫu hàng mà nàng có thể cung ứng, chàng quyết định nó không đáng để mua. Hẳn nàng chỉ như một món đồ chơi nhảm nhí rẻ tiền nằm trên quầy hàng của lão Champtois, không đáng để nhìn thêm lần nữa.
Và khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của chàng, Jessica hiểu ra đó là những gì mà chàng muốn bọn người đang rình mò kia nghĩ đến. Chàng sẽ ném nàng vào lũ sói. Đấy là trò báo thù của chàng.
“Ngài biết cả hai chúng ta đều đáng bị trừng phạt như nhau,” nàng nói, cố giữ cho giọng mình thật thấp để bọn người đang rình kia không thể nghe thấy được. “Ngài đã đẩy tôi vào trò này, Dain. Chắc chắn ngài có thể đưa tôi ra khỏi đấy.”
“À, vâng,” chàng nói giọng trả treo. “Thế tôi phải tuyên bố đính hôn à, phải thế không nhỉ? Mà tại sao chứ, thưa tiểu thư Trent, tôi có nên trả tiền mua nhẫn cưới để lấy được cái thứ mà tôi đã có thể được cho không cơ chứ?”
Nàng nghe thấy tiếng người há hốc đằng sau chàng, và một tiếng khúc khích. “Tôi sẽ bị hủy hoại,” nàng nói qua kẽ răng. “Ngài thật đê tiện… và không thể tha thứ được.”
Chàng cười sảng khoái. “Vậy thì bắn chết ta đi.” Và chàng bước đi, khinh bỉ liếc xéo vào những bóng người đứng trong bóng tối.
Đầu óc đảo điên vì ê chề và phẫn nộ, Dain mù quáng bước xuyên qua khu vườn, giật mạnh cánh cổng đang khóa khỏi móc, băng băng qua con hẻm nhỏ về phía đường cái và đi qua một con đường, rồi một con đường tiếp nữa.
Chỉ tới khi đến gần Cung điện Hoàng gia thì hơi thở của chàng mới bắt đầu trở lại bình thường và cơn phẫn nộ đen tối mới nhường chỗ cho những suy tư dữ dội.
Nàng cũng giống như bao cô gái khác - như Susannah, nhưng còn tệ hơn, nàng là một diễn viên tài năng hơn, và ranh ma hơn trong việc tự sắp đặt một cái bẫy tương tự. Và chàng, bỏ qua bao nhiêu năm kinh nghiệm sau lưng, để bước ngay vào cái bẫy ấy. Thêm một lần nữa. Để mắc vào những tình huống còn tồi tệ hơn.
Với Susannah, chàng chỉ khẽ hôn vào má cô ta trước sự chứng kiến của cả lũ gia đình tham lam nhà cô ta. Lần này, rất nhiều nhân vật cự phách thành Paris đã trông thấy chàng tự làm trò hề, đã nghe thấy chàng nỉ non hổn hển lắp bắp nào là đam mê nào là dâng hiến như một thằng học trò phát sốt vì tình.
Ngay cả khi còn là một thằng học trò, năm mười ba tuổi, chàng cũng không cư xử như con chó con bị thôi miên như vậy. Ngay cả khi ấy, chàng cũng không suýt bật khóc vì thèm muốn như vậy.
Ôi, Jess.
Cổ họng chàng thắt lại. Chàng dừng chân và liên tục nuốt trôi cơn đau tấy, tự trấn tĩnh, và bước tiếp.
Tại Cung điện Hoàng gia, chàng tụ tập ba cô gái điếm nở nang và một vài chiến hữu lại, rồi ngụp lặn trong cơn thác loạn. Đĩ điếm, bài bạc và sâm panh: đó là thế giới của mình. Là nơi mình thuộc về, chàng tự nhủ. Là nơi mình thấy vui, chàng tự trấn an.
Và thế là chàng đánh bạc và uống rượu và nói cười tục tĩu và, nuốt vội nỗi khiếp sợ khi thấy một mùi hương, mùi phấn son quen thuộc, bằng gái điếm ngồi đầy lòng, và chôn vùi trái tim đau khổ của mình đằng sau những tiếng cười, như trước giờ vẫn thế.
Ngay cả khi tiếng cười của Dain chưa khuất hẳn và chàng biến mất vào bóng tối của khu vườn, Jessica đã lết mình khỏi hố đen của nỗi thất vọng ê chề mà Dain đã ném nàng vào. Không có lựa chọn nào khác ngoài cách phải ngẩng mặt lên đối diện với khoảnh khắc tiếp theo và mọi khoảnh khắc sau này sẽ đến. Nàng đối mặt với đám người rình trộm, làm bọn chúng chẳng dám thốt lên một lời lăng mạ nào. Lần lượt từng tên, bọn chúng quay lưng và im lặng rút lui.
Chỉ có một người bước tới. Vawtry rũ bỏ áo khoác của mình khi Jessica choàng tay che đậy thân mình và nhảy xuống khỏi nắp quan tài bằng đá. Hắn vội tiến đến nàng với chiếc áo choàng trong tay.
“Tôi đã cố,” hắn buồn bã nói, lịch sự đưa mắt nhìn sang nơi khác khi nàng choàng chiếc áo của hắn vào người. “Tôi đã bảo với mọi người là Dain đi về một mình còn cô đi tìm bà của cô, nhưng một trong số những người hầu đã nhìn thấy cô đi vào phòng sưởi nắng...” Hắn ngừng bặt. “Tôi xin lỗi.”
“Tôi nên bí mật đi ra,” nàng nói, giữ giọng vô cảm. “Xin ngài vui lòng đi tìm phu nhân Pembury giùm?”
“Tôi không muốn để cô lại đây một mình,” hắn nói.
“Tôi không ngất xỉu đâu,” nàng bảo. “Tôi không mất trí. Tôi sẽ ổn cả thôi.”
Hắn liếc nhìn nàng lo lắng, rồi vội vã bỏ đi.
Khi hắn vừa đi, Jessica thả áo choàng của hắn ra và chỉnh đốn lại váy áo của mình đến mức đàng hoàng nhất mà nàng có thể xoay xở khi không có cô hầu gái giúp đỡ. Nàng không thể với tay đến tất cả các nơ buộc, phần lớn chúng nằm ở phía lưng nàng, nhưng nàng cũng cột lại một số nơ cho chiếc váy thẳng thớm, để nàng khỏi phải dùng tay giữ lấy áo. Khi tay đang loay hoay buộc lại nơ và móc, nàng xem lại tình trạng của mình một cách thật khách quan, tàn nhẫn.
Nàng biết việc Dain có cưỡng hiếp nàng hay chưa không phải là vấn đề. Vấn đề là ở chỗ người ta bắt gặp nàng với Dain. Nội chuyện đó thôi cũng đủ biến nàng thành món hàng sứt sẹo trong mắt mọi người rồi.
Trong vòng chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chuyện này sẽ luồn khắp các hang cùng ngõ hẻm của Paris. Trong vòng một tuần lễ, chuyện sẽ bay đến thành Luân Đôn. Nàng có thể thấy rõ mồn một tương lai nào đang đón chờ nàng.
Không một người đàn ông tự trọng nào muốn làm vấy bẩn tên tuổi gia đình mình bằng việc cưới hỏi đồ thừa của Dain. Sau việc này, nàng chẳng thể cầu mong gì chuyện sẽ lôi kéo được những khách hàng danh giá giàu có đến cửa hàng mình - mà nàng biết sự thành công, và cả lòng tự trọng của mình nữa, đều phụ thuộc vào đấy. Các quý bà quý cô sẽ giữ cho váy của họ không chạm vào nàng khi họ đi ngang qua, hoặc họ sẽ băng qua phía bên kia đường để tránh bị ô uế. Các quý ông sẽ thôi không cư xử như quý ông nữa và sẽ nhục mạ nàng như nhục mạ những cô gái đứng đường hạng bét.
Nói ngắn gọn, Dain đã hủy hoại cuộc đời nàng. Một cách cố ý.
Tất cả những gì chàng cần làm khi nãy chỉ là quét một tia nhìn chết người lên bọn chúng và bảo với chúng rằng chúng chẳng thấy gì cả, và thế là bọn chúng sẽ phải chọn quyết định an toàn nhất là đồng ý với chàng. Cả thế giới này đều sợ chàng, ngay cả những tên được gọi là bạn của chàng cũng thế. Chàng có thể sai khiến bọn chúng hành động và nói năng và tin tưởng vào những gì chàng muốn.
Nhưng tất cả những gì chàng muốn khi nãy là trả thù - trả thù cho bất cứ thứ gì mà đầu óc biến thái của chàng nghĩ là do Jessica gây ra. Chàng đã đem nàng đến khu vườn này một cách có chủ đích. Nàng cũng không loại trừ khả năng chàng đã gợi ý trước cho ai đó, để đảm bảo rằng người ta phát hiện ra nàng vào giây phút nhục nhã nhất: váy áo nàng mở toang và xộc xệch đến tận eo, lưỡi chàng rê xuống cổ nàng… bàn tay nhơ bẩn của chàng luồn vào trong váy nàng.
Dù mặt nàng nóng bừng khi nghĩ về chuyện này, nàng cũng không muốn cảm thấy xấu hổ về những việc mình đã làm. Hành vi của nàng có thể là lăng loàn theo những quy tắc của xã hội thượng lưu, và có thể là dại dột theo quy tắc của riêng nàng, nhưng hành vi ấy không xấu xa. Nàng là một cô gái trẻ trung khỏe mạnh đã hành động theo cảm xúc mà vô số phụ nữ khác cũng làm - hoặc sẽ làm mà không bị trừng phạt nếu họ đã có chồng hoặc chồng đã chết, và họ làm trong bí mật.
Mặc dù nàng chưa kết hôn cũng chẳng góa bụa, và theo những quy tắc thông thường thì việc chàng làm ắt phải bị coi là vượt quá giới hạn, nhưng công bằng mà nói, nàng không thể trách chàng đã lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt những thứ đã được hết mực tự nguyện dâng hiến lên chàng.
Nhưng nàng có thể trách chàng vì đã từ chối che chở cho nàng. Chàng không có gì để mất, và chàng biết rất rõ là nàng sẽ mất tất cả. Chàng đã có thể giúp nàng. Việc ấy chẳng làm chàng mất gì, ngay cả chút công sức cũng không. Thế mà thay vì giúp đỡ, chàng lại lăng mạ và bỏ rơi nàng.
Điều đó thật xấu xa. Là hành động đê tiện bỉ ổi không thể tha thứ được.
Và nàng quyết định rằng chàng sẽ phải trả giá vì điều đó.
Bốn giờ rưỡi sáng, Dain đang tổ chức cuộc ăn chơi trác táng tại quán Antoine, một nhà hàng trong Cung điện Hoàng gia. Đồng bọn của chàng giờ đã đông hơn với vài vị khách của phu nhân Wallington: Sellowby, Goodridge, Vawtry và Esmond. Tất cả đều tuyệt đối tránh chủ đề về Jessica Trent. Thay vào đó, cuộc ẩu đả trong phòng bạc mà Dain đã bỏ lỡ - cuộc ẩu đả giữa một viên cảnh sát say xỉn người Phổ và một người Pháp theo đảng Cộng hòa - và những vụ lộn xộn xảy ra sau đó được bàn cãi chi tiết và tranh cãi kịch liệt.
Ngay cả những ả điếm cũng cảm thấy phải bày tỏ ý kiến, ả ngồi bên đầu gối phải của Dain về phe người theo đảng Cộng hòa, trong khi ả ngồi bên đầu gối trái hùa với tên người Phổ. Cả hai tranh cãi với tầm nhận thức kém cỏi, cả về chính trị lẫn ngôn từ, ở cái tầm mà Bertie Trent có vẻ như là một người thông thái phi phàm.
Dain ước gì mình đừng nghĩ về Trent. Ngay lúc hình ảnh của thằng em nhá lên trong óc Dain thì hình ảnh cô chị trỗi dậy: Jessica ngước nhìn lên chàng dưới chiếc mũ rộng vành diêm dúa... quan sát mặt chàng khi chàng lần cởi những hạt nút trên găng tay của nàng... đập vào chàng bằng chiếc mũ rộng vành và đôi tay đeo găng nhỏ nhắn... hôn chàng khi sét chớp sấm giật... xoay vòng trên sàn nhảy với chàng, tà váy nàng sột soạt giữa hai chân chàng, khuôn mặt nàng ngời lên rạng rỡ. Và sau đó, trong vòng tay chàng... những hình ảnh và cảm xúc rực lên thành bão lửa, và một khoảnh khắc ngọt ngào thống thiết... khi nàng hôn lên cái mũi to tướng xấu xí của chàng... cắt nát tim chàng thành từng mảnh rồi lại ghép chúng lại với nhau, và làm cho chàng tin rằng với nàng, mình không phải là quái vật. Nàng làm cho chàng tin mình là một gã điển trai.
Dối trá, chàng tự nhủ.
Tất cả chỉ là lọc lừa và dối trá, dùng để bẫy chàng. Chàng đã hủy hoại thằng em của nàng. Nàng chẳng còn lại gì cả. Vì thế, cũng như Susannah có người anh trai nướng hết của nả gia đình vào chiếu bạc, Jessica Trent đã tuyệt vọng đến nỗi phải dựng lên một cái bẫy xưa như trái đất để kiếm cho mình một đức ông chồng danh giá lắm tiền.
Nhưng lúc này Dain nhận thấy mình đang nhìn quanh các đấng nam nhi quanh mình. Tất cả bọn họ đều đẹp hơn chàng, cư xử tử tế hơn chàng, nhiều triển vọng hơn chàng.
Ánh mắt chàng dừng lại nơi Esmond, người đang ngồi bên cạnh chàng, và là người đẹp trai nhất cả ba lục địa, và thậm chí cũng có thể là người - dù không ai biết chắc - giàu có hơn Hầu tước xứ Dain.
Tại sao không phải là Esmond? Dain tự hỏi. Nếu cần một anh chồng giàu có thì tại sao một cô ả ranh ma như Jessica Trent lại chọn Beelzebub thay cho thiên thần Gabriel, lại chọn địa ngục thay cho thiên đàng?
Ánh mắt xanh thẳm của Esmond bắt gặp mắt chàng. “Amore è cieco”, hắn thì thầm bằng âm giọng vùng Florence chuẩn. Tình yêu là mù quáng.
Dain nhớ vài tuần trước đây, Esmond là người bảo chàng về “cảm giác bất an” liên quan đến tiệm Vingt-Huit, và chàng nghĩ đến những sự kiện xảy ra gần như ngay sau đấy. Nhìn hắn lúc này, Dain tự thấy chột dạ: tay bá tước thiên thần này đang đọc thấu những suy nghĩ của chàng, dễ như hắn từng đọc được những manh mối tội lỗi của người quá cố mà người khác không bao giờ nhìn thấy được.
Dain vừa định mở miệng phản bác thì Esmond bỗng đanh cứng người, khẽ quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào hướng khác và nụ cười biến mất.
Dain cũng quay nhìn về hướng ấy - về phía cửa - nhưng thoạt tiên chàng chẳng nhìn thấy gì cả, vì Sellowby đang rướn người qua rót rượu cho chàng.
Rồi Sellowby ngồi xuống ghế của hắn.
Lúc ấy, Dain nhìn thấy nàng.
Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, cài nút kín đến tận cổ, và một chiếc khăn choàng ren đen trùm kín cả đầu và vai. Mặt nàng rắn đanh và trắng bệch. Nàng bước từng bước dài đến phía bàn lớn, cằm nghểnh cao, mắt lóe sáng, và dừng lại cách chàng vài thước.
Trái tim chàng tan nát và cuống quýt đập thình thịch khiến chàng chẳng thể nào thở được, nói gì đến chuyện mở miệng thốt nên lời.
Ánh mắt nàng tóe lửa nhìn lên những cô ả đang ngồi bên chàng.
“Cút đi,” nàng thấp giọng đe dọa.
Mấy ả điếm tót khỏi lòng chàng, làm bể vài ly rượu trong lúc cuống cuồng tháo thân. Đám bạn hữu của chàng cũng bật khỏi chỗ ngồi và né ra xa. Một chiếc ghế bị bỏ mặc chao đảo và đổ ầm xuống sàn.
Chỉ có Esmond là bình tĩnh. “Tiểu thư,” hắn lên tiếng với giọng dịu dàng thuyết phục.
Nàng hất chiếc khăn quấn đầu ra sau và nhấc tay phải lên. Trong tay nàng là một khẩu súng lục, nòng súng chĩa thẳng vào tim Dain. “Cút đi,” nàng bảo Esmond.
Dain nghe thấy một tiếng “cách” khi nàng lên đạn và tiếng Esmond xô ghế đứng dậy. “Tiểu thư,” hắn cố thuyết phục thêm lần nữa.
“Hãy cầu nguyện đi Dain,” nàng nói.
Mắt chàng rời khỏi khẩu súng để nhìn vào đôi mắt phừng phừng giận dữ của nàng. “Jess,” chàng thì thầm.
Nàng siết cò.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ