Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trọn Đời Trọn Kiếp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7: Vụ Làm Ăn Hấp Dẫn (1)
“T
hật sự?” Cô vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Thật sự.” Trình Mục Dương cười như một vật nuôi vô hại.
Nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, mặc dù có cái gì đó không đúng, cũng không hỏi ra nguyên nhân. Nam Bắc chỉ biết cho qua, tiếp tục chơi đùa với con mèo. Trên ngón giữa và ngón áp út của cô có hình xăm đặc biệt, con mèo không biết đó là cái gì chỉ tò mò nhìn chăm chú vào đó một lúc lâu rồi mới vươn đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm vài cái.
Cô thấy ngứa liền rút tay về, nhịn cười không được.
Cả buổi chiều hai người không có việc gì làm, ngồi nói chuyện với nhau. Nếu không phải trên người cô vẫn còn vết thương bởi súng đạn năm đó, cô thật nghi ngờ mình có thật sự quen biết người đàn ông này không. Khi nói chuyện, người đàn ông lai này có thói quen dựa vào lưng ghế, con ngươi khi thì mát lạnh khi thì sâu xa.
Người Nam gia, nói sống lâu cũng không lâu lắm.
Trong ấn tượng của cô, khuôn mặt của cha mẹ đều mơ hồ, cho nên khi Trình Mục Dương nói đến chuyện trước kia cùng ở chung với ông ngoại, cô vô cùng chăm chú lắng nghe.
“Đại khái là khi tôi từ Bỉ trở về, ông ngoại vẫn chưa mất nhưng đã chín mươi bốn tuổi,” hắn cười một cái, chính mình cũng thấy thú vị, “Vậy mà vào một buổi tối đã vụng trộm kéo tay tôi, muốn tôi đi chọn quà tặng cho bạn gái nhỏ của ông.”
Nam Bắc nở nụ cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tôi đặc biệt đến nhà thăm hỏi, đem quà tặng cho ‘bạn gái nhỏ’ mà ông nói, thế nhưng cô gái đó chỉ mới mười bảy tuổi.”
“Mười bảy tuổi?” Cô nghĩ, “Đối với ông ngoại anh mà nói thì rất nhỏ. Nhưng đã già như vậy còn muốn quen bạn gái, bọn họ có thể làm cái gì?”
Trình Mục Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, muốn cười nhưng không cười mà chỉ liếc cô một cái: “Hẳn là cái gì cũng không thể làm, có lẽ là muốn tìm một người rảnh rỗi đến nói chuyện, cùng nghe nhạc, tán gẫu chuyện xưa khi ở Thượng Hải.”
Cô lên tiếng đáp lại, tỏ vẻ đồng ý: “Nếu ông ngoại anh còn sống thì tốt rồi, tôi có thể có cơ hội trông thấy bến Thượng Hải mà người ta vẫn hay nhắc đến.” Hai ngày này, hai bà lão nói không ít về ông ngoại của Trình Mục Dương cho cô nghe, ngày xưa là ông chủ ngân hàng tại Thượng Hải, bởi vì hứng thú mà mở một nhà hàng cơm Tây thượng đẳng. Sau đó thì sao? Già như vậy nhưng vẫn nhớ tặng quà cho cô bạn gái nhỏ để lại một sự lãng mạn bất ngờ.
Thật sự rất thú vị.
“Còn có người thú vị hơn ở Cáp Nhĩ Tân.” Trình Mục Dương dường như cố ý gợi lên hứng thú của cô, “Năm Quang Tự, một người Nga trong nước đã xây dựng một nhà ga, rồi sau đó mới được gọi là Cáp Nhĩ Tân. Cho nên nơi đó cùng Thượng Hải giống nhau, có một nhóm người Nga tại Trung Quốc.”
Nam Bắc sống ở biên giới phía Nam, đối với trời đông tuyết phủ tại miền Bắc, từ trước đến nay không có khái niệm gì.
Nhưng nghe Trình Mục Dương nói vậy, cô lại liên tưởng đến sự bắt đầu của gia tộc hắn, nhiều thế kỷ trước đây Trình gia đã tồn tại: “Vì vậy, có phải từ lúc đó, khi Nga còn gọi là Liên Xô, gia tộc anh đã tồn tại?”
“Là gia tộc của cha tôi.” Hắn sửa lời cô.
“Đáng tiếc, tôi không chịu được sự lạnh lẽo của nơi đó, nếu không nhất định tôi sẽ gặp mặt những người mà anh vừa nói đến.”
Cô ngồi chồm hổm nên chân đã mỏi nhừ, đứng dậy duỗi thân thể, nhìn màn mưa phía trước nhà.
Sau đó chợt nghe thanh âm của Trình Mục Dương: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày em đến đó.”
Thật sự là…
Cô vẫn tiếp tục nhìn mưa từ mái hiên cũ xưa rơi xuống đất, lười nhác đáp lại lời hắn.
Mưa rơi mãi không ngừng cho đến gần tối, ao trước nhà đã chứa đầy nước.
Bữa cơm chiều, hai người ở trong sân ăn một ít đồ ăn. Trình Mục Dương muốn cô nếm thử rượu lâu năm ở đây. Ban đầu cô còn từ chối, nhưng sau khi nếm qua hương vị liền vui vẻ uống một ly đầy. Quả nhiên chất lượng nước khác biệt, thực sự xứng đáng để xem xét cẩn thận.
Đợi đến khi buông đũa, Trình Mục Dương bỗng nhiên nói tối nay sẽ lên thuyền.
Theo sự sắp xếp của hắn, chỉ cho cô nửa giờ để thu dọn mọi thứ. Nam Bắc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy chiếc hộp màu ngà đặt trên giường.
Bên trong cái hộp, một tấm thiệp mời im lặng nằm đó.
Cô cầm lên mới phát hiện thiệp mời này rất đặc biệt.
Xem chữ viết cùng hoa văn, hẳn là con dấu được khắc gỗ màu. Thật là có tâm tư, đặc biệt lấy bản khắc gỗ làm thiệp mời.
Cô mơ hồ có dự cảm, anh trai nói việc này cùng với “hành trình của Thẩm gia” có liên quan.
Mở ra xem, bên trong thiệp đều là các dòng họ.
Đọc thẳng một hàng, một số dòng họ quen thuộc, có một số chưa bao giờ nghe qua. Nhưng hiển nhiên, tầm mắt nhìn đến bốn dòng họ lớn nhất trong thiệp mời này lại là cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới Trung Quốc lâu dài đều nằm trong danh sách, có lẽ những cái tên chưa nghe qua là những gia tộc mới nổi lên.
Chu, Thẩm, Trình, Nam.
Quan trọng nhất là họ Nam ở cuối cùng này.
Nghe ngữ khí của anh trai, anh ấy cũng không có dự định tham gia việc lần này, nhưng sao lại có thiệp mời cho Nam gia? Cô cầm tấm thiệp nhẹ nhàng quạt gió trong tay, không đoán ra chuyện lần này sẽ đi đến đâu. Nhưng nếu ông Thẩm đã tự mình cho cô đi theo Trình Mục Dương lên thuyền chắc là không có gì bất trắc.
Khi rời hồ Vạn Đảo đã là hoàng hôn, những con sóng vài trăm dặm nổi lênh đênh trên mặt nước tạo thành màn sương mù dày đặc.
Trình Mục Dương thấy cô lưu luyến phong cảnh ở đây không muốn rời, nhấn mở cửa xe: “Lần này đến quá vội, lần sau sẽ nói bà dẫn em đi dạo, nơi này có rất nhiều cổ mộ thời Xuân Thu và tàn tích của thời nhà Tấn.”
Nam Bắc thản nhiên ừ một tiếng: “Thiệp mời kia, có phải anh đã sớm thay tôi chuẩn bị?”
“Là đưa tới sáng hôm nay,” hắn nói nhẹ, “Không chừng là ông Thẩm ở đó truyền ra tin tức nên mấy ngày nay có người làm lại danh sách khách mời cố ý thêm Nam gia vào.”
“Rốt cuộc là vụ làm ăn hấp dẫn thế nào lại khiến người ta xem trọng như vậy?”
“Vì tiền mà chết, điểu vi thực vong*,” hắn cố ý trì hoãn, “Quả thật rất hấp dẫn.”
(*) Chim chết vì ăn
Cô nghe hắn nói xong càng thấy tò mò hơn, dùng chân mang giày cao gót nhẹ nhàng gõ lên chân hắn: “Tôi cảnh cáo anh, không được liên lụy tới tôi. Trước kia không biết anh là ai nên không thấy kỳ lạ, bây giờ nhớ lại trận bắn nhau ở Bỉ, có lẽ chính là bị anh liên lụy.”
Trình Mục Dương cười một cái, cô trộm nhìn hắn, nụ cười vẫn bắt mắt như vậy.
Tiến vào phạm vi bến tàu tư nhân, Trình Mục Dương rốt cục nói cho cô biết, lúc này đang ở biên giới Chiết Giang. Bọn họ sẽ từ bến tàu lên du thuyền, sau đó ngồi thuyền ra biển.
Cô nghĩ đến Trình Mục Dương sẽ ở lối vào mà xuống xe, lại không ngờ rằng 40 chiếc Mercedes S600 liền đi thẳng một mạch, theo bờ nước sông chạy vào con đê dài. Cô nhìn xuyên qua cửa kính xe, xa xa có thể nhìn thấy hơn bốn mươi mấy bến đỗ đều có du thuyền.
Xe từ từ dừng lại, có người mở cửa cho Trình Mục Dương.
Mà Trình Mục Dương sau khi xuống xe lại cố ý đi đến cửa bên cô, giúp cô mở cửa. Cô từ trong xe ngẩng đầu nhìn thấy trong đôi mắt hắn đang cười, bỗng nhiên cảm thấy như đang trở về năm tháng xanh tươi tại Bỉ, mỗi lần ngồi taxi, hắn luôn có thói quen tốt mở cửa xe cho các cô gái.
Khi cô cầm tay hắn, cố ý nắm thật chặt, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Tấm ván gỗ lót di động trên bến tàu, thật không thích hợp cho việc đi giày cao gót, cho nên động tác của Trình Mục Dương đối với cô mà nói là sự giúp đỡ không nhỏ. Cô bình tĩnh đứng phía sau, tầm nhìn trong nháy mắt trở nên rộng rãi hơn, nhưng cũng đồng thời khiến cô chú ý đến một hình ảnh kỳ lạ.
Cuối con đường chính có hai mươi mấy người bị bịt mắt, quỳ gối hai bên đường, tất cả đều đối diện với mặt biển. Mà bên cạnh mỗi người đều có một người đang đứng cầm súng. Không phải cô chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, chẳng qua không biết ai có thể làm như vậy, vì cái gì và tại sao lại là ngày hôm nay?
Đèn đuốc trong bóng đêm làm cho những chiếc du thuyền đang lẳng lặng bỏ neo bịt kín một tầng sáng di động.
Cũng làm cho hai mươi mấy người quỳ dưới đất trở nên mờ ảo.
Mà trên những chiếc du thuyền hoặc hai bên đường, đều có không ít người đang nhìn. Dường như tất cả đều có vẻ mặt thờ ơ, cô để ý phía bên phải của chiếc thuyền có một người trung niên mặc áo khoác kiểu cũ hứng thú nhìn nơi này. Người trung niên kia hai bên tóc mai đã bạc trắng, phần còn lại vẫn đen không có tạp chất, đặc biệt làm người khác chú ý.
Đi theo sau người trung niên là phụ nữ.
Có hai ba người đẹp hết thời, cũng có cô gái với đôi mắt hiền lành, còn có hai đứa bé.
Nam Bắc nhếch môi, từ ánh sáng hai bên nhìn đến chỗ xa nhất của chiếc thuyền, rõ ràng là Thẩm Gia Minh, hình như đang tươi cười vẫy tay với cô. Cô chưa kịp phản ứng thì có tiếng vang ra hiệu thuyền khởi động, Thẩm Gia Minh trên chiếc thuyền kia dĩ nhiên cũng bắt đầu rời bờ.
“Em cùng Tiểu Phong đến du thuyền của tôi trước.” Trình Mục Dương cúi đầu nói bên tai cô, hơi thở ấm áp, thì thầm lướt qua: “Tôi sẽ theo sau.” Không biết vì sao, hắn dường như cố ý kề sát cô với vẻ hết sức thân mật.
Cô chau mày, không nói chuyện.
Ngay lúc cô theo Tiểu Phong rời đi thì người trung niên đã quay sang nói chuyện với những người phụ nữ phía sau. Rất nhanh, có hai cô gái ôm lấy hai đứa bé cùng quay trở vào khoang thuyền.
Con đường chính trôi nổi như vậy, Nam Bắc khó có thể đi nhanh. Tiểu Phong đầu tiên đi nhanh vài chục bước, rồi dừng lại đợi cô, lặp lại hai lần như thế liền bất đắc dĩ xoay người đưa tay cho cô.
Ý tứ thực rõ ràng, vị đại tiểu thư này, cô thật sự quá chậm.
Bỗng nhiên, có âm thanh gì rơi xuống nước. Sau đó, liên tục có tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Nam Bắc vừa mới lên du thuyền, chưa kịp đi vào cabin, vẫn nhịn không được mà quay đầu lại.
Hai hàng người quỳ gối bên cạnh đường chính, chỉ còn lại ba bốn người, những người kia hẳn là đều bị quăng thẳng xuống sông.
Đèn hai bên đường, ánh sáng óng ánh như sao.
Không lưu tình chút nào chiếu lên những người còn sót lại, làm cho cô nghĩ tới một từ: Ngày phán quyết.
Không chỉ mình cô nhìn, khách quý trên thuyền từ bốn phía hình như cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng như vậy, có người nhẹ giọng nói chuyện, có người thậm chí đang cười. Mà Trình Mục Dương vẫn đứng bên cạnh xe như cũ, ánh đèn sáng trong đêm càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Hắn dường như cảm giác được Nam Bắc dừng chân, hướng nơi này nhìn qua, sau đó dùng tay ra hiệu với cô đi vào trong.
Đến bây giờ cô mới hiểu, sự kiện trên bến tàu này là do Trình Mục Dương sắp xếp.
Hắn đem ánh mắt đặt trên người Nam Bắc dời đi, rốt cục rời khỏi chiếc xe, đến sau lưng người quỳ gần hắn nhất, thân mình hơi ngồi xổm xuống: “Trình Mục Vân ở nơi nào? Hả?” Người nọ vẫn trầm mặc như cũ, im lặng bất động.
Trình Mục Dương cười cười, tay đè lên vai người kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trọn Đời Trọn Kiếp
Mặc Bảo Phi Bảo
Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
https://isach.info/story.php?story=tron_doi_tron_kiep__mac_bao_phi_bao