Trên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
[7]
ười ngày tiếp theo đó, nói như W. C. Fields thì, “đầy hiểm họa khôn lường” - và điên loạn. Tôi dọn đến ở với Roland Major tại một căn hộ thực sự hoành tráng của bà con của Tim Gray. Mỗi thằng một phòng riêng, có chung một bếp nấu với một cái tủ lạnh đầy thức ăn và một phòng khách đồ sộ, ở đấy Major mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, đang mải mê hoàn thành truyện ngắn mới nhất theo phong cách Hemingway, một gã cáu bẳn, mặt đỏ bự, căm thù cả hành tinh, nhưng lại có thể nở ra được nụ cười ấm áp và quyến rũ nhất trần gian khi bắt gặp cuộc đời thực trong đêm. Hắn thoải mái như đang làm việc ở bàn nhà mình, tôi cứ quẩn quanh đấy, trên một tấm thảm vừa dày vừa mềm, mặc độc một cái quần vải chino. Hắn vừa viết xong câu chuyện về một gã lần đầu tiên đến Denver, tên là Phil. Bạn đường của gã là một kẻ bí ẩn và ít nói tên là Sam. Phil thăm thú Denver và giao du với bọn ra vẻ nghệ sĩ. Quay về khách sạn, hắn thảm thiết nói, “Sam, ở đây cũng có bọn này.” Và Sam chỉ buồn bã nhìn qua cửa sổ. “Ừ,” Sam nói, “tao biết rồi.” Vấn đề là Sam không cần đi đâu hết cũng biết thừa điều đó. Bọn nghệ sĩ nửa mùa đang tràn ngập nước Mỹ và hút máu đất nước này. Major và tôi là cạ cứng, hắn nghĩ tôi không có gì chung với bọn nghệ sĩ nửa mùa đó cả. Major thích rượu vang ngon, hệt như Hemingway. Hắn hồi tưởng lại chuyện hắn đi Pháp mới đây. “À, Sal này, nếu ông được cùng ngồi với tôi ở giữa xứ Basque, trước một chai rượu ngon ướp lạnh, loại Poignon Mười chín, chừng đó ông sẽ hiểu ra rằng trên đời này còn có nhiều thứ hơn những toa xe chở hàng.”
“Tôi biết chứ. Nhưng tôi vẫn yêu mấy toa tàu hàng ấy, yêu cả những cái tên viết trên thành toa, thí dụ Missouri Pacific, Great Northern, Rock Island Line. Lạy Chúa, Major ạ, giá tôi có thể kể cho ông nghe tất cả những gì đã xảy ra trên đường tôi đến đây.”
Nhà Rawlins ở cách đây khoảng vài khu nhà. Đó là một gia đình thú vị - một bà mẹ còn khá trẻ, đồng chủ nhân một khách sạn tồi tàn, với năm con trai và hai con gái. Ray Rawlins, một gã trời đánh không chết, là bạn nối khố từ nhỏ của Tim Gray. Ray phóng xe đến tìm tôi và lập tức chúng tôi thân nhau ngay, rủ nhau đi uống ở bar Colfax. Một trong hai em gái của Ray là một em tóc vàng xinh đẹp tên Babe, con búp bê miền Tây biết chơi quần vợt và lướt sóng. Con bé là bồ của Tim Gray. Và Major tuy mới đến Denver, ở chưa nóng chỗ, nhưng đang hẹn hò với Betty, em gái Tim Gray, cứ trông hắn làm dáng ngay ở trong nhà thì biết. Tôi là kẻ duy nhất không có em nào. Tôi hỏi từng người, “Dean ở đâu?” Họ chỉ mỉm cười lắc đầu.
Rồi cuối cùng chuyện phải xảy ra đã xảy ra. Có chuông điện thoại và đó là Carlo Marx. Hắn cho tôi địa chỉ nhà hắn. Tôi nói, “Ông làm cái trò gì ở Denver thế? Tôi hỏi thật, là trò gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cứ đợi đấy, tôi sẽ kể sau.”
Tôi lao đi gặp hắn. Buổi tối hắn làm việc ở một cửa hàng bách hóa, thằng khốn Ray Rawlins đã phôn từ một quán rượu đến cửa hàng đó và hối thúc bọn quản lý phải tìm bằng được Carlo với lý do có ai đó vừa chết. Carlo bèn ngay, có thể chính tôi là kẻ vừa chết đó. Rawlins đã nói vào điện thoại, “Sal đang ở Denver” và nói ra địa chỉ cùng số phôn của tôi.
“Thế Dean đâu?”
“Dean đang ở Denver. Để tôi kể ông nghe.” Và hắn kể Dean đang bận làm tình với hai cô gái cùng một lúc. Một là Marylou, cô vợ đầu, đang đợi Dean trong một phòng ở khách sạn, và hai là Camille, bồ nhí mới, cũng đợi Dean ở một phòng khách sạn. “Giữa hai chặng ma ra tông ấy, hắn tranh thủ gặp tôi để bàn chuyện còn dở.”
“Chuyện gì vậy?”
“Dean và tôi, hai thằng đang bắt tay vào một phi vụ lớn. Phải ngay lập tức thông báo cho nhau hay, một cách thành thực và rõ ràng nhất, mọi ý nghĩ trong đầu. Hai thằng phải nhờ đến cả benzedrine. Họ cứ ngồi trên giường, chân xếp bằng, nhìn thẳng vào mặt nhau. Cuối cùng thì tôi cũng dạy cho Dean biết rằng hắn có thể làm được mọi điều hắn muốn, có thể trở thành thị trưởng Denver, có thể cưới một ả triệu phú về làm vợ, hoặc có thể trở thành nhà thơ lớn nhất kể từ Rimbaud. Nhưng hắn chỉ cắm đầu lao đi xem đua xe kiểu midget*. Tôi đi theo hắn. Hắn nhảy lên và la thét, phấn khích. Ông biết đấy, Sal, Dean nghiện ba cái chuyện kiểu đó.” Marx ậm ừ một chút và nghĩ về điều này.
“Thời gian biểu thế nào?” tôi hỏi. Bao giờ cũng có một thời gian biểu trong cuộc đời Dean.
“Thời gian biểu à? Thế này nhé: Tôi xong việc ở cửa hàng và về nhà mất nửa tiếng. Trong thời gian đó Dean phang Marylou ở khách sạn và cho tôi đủ thời gian thay đồ. Đúng một giờ sáng hắn chuồn khỏi phòng Marylou để đến với Camille - tất nhiên cả hai đều không biết chuyện gì xảy ra - tiếp tục với nàng, đủ thời gian cho tôi lại gặp hắn vào lúc một giờ rưỡi. Rồi hắn cùng đi với tôi, tất nhiên hắn phải năn nỉ Camille - nàng cũng đã bắt đầu ghét tôi - rồi hai đứa lại về đây để cùng tranh cãi với nhau cho đến sáu giờ sáng. Thường thì có thể kéo dài hơn nhưng chuyện này ngày càng rắc rối thêm còn hắn thì cứ cuống đít lên. Đến sáu giờ hắn phải quay về với Marylou - rồi cả ngày hôm sau hắn tha hồ nhảy múa quanh phòng chuẩn bị giấy tờ ly hôn. Marylou hoàn toàn đồng ý ly dị, nàng chỉ tranh thủ trong lúc chờ đợi. Nàng nói vẫn yêu hắn, và Camille cũng nói y như vậy.”
Rồi hắn kể tôi nghe Dean đã làm quen với Camille ra sao. Roy Johnson, một tay anh chị ở các quán bi-a, lôi được nàng từ một quán rượu ra và đưa về khách sạn; rồi hứng chí thế nào lại mời cả băng lên xem mặt nàng. Mọi người ngồi xuống chuyện trò với Camille. Riêng Dean chẳng nói năng gì, chỉ nhìn ra cửa sổ. Rồi đến lúc mọi người rút đi, Dean mới nhìn xéo Camille một cái, chỉ vào cái đồng hồ đeo tay của mình, lấy ngón tay làm hiệu “bốn” (có nghĩa là hắn sẽ quay lại vào lúc bốn giờ) rồi biến luôn. Đến ba giờ, cửa vẫn khóa chặt không cho Roy Johnson vào. Đến bốn giờ thì cửa mở rộng đón Dean. Tôi muốn ra ngoài gặp hắn ngay bây giờ, thằng quỷ. Hắn cũng hứa sẽ kiếm cho tôi một món, hắn quen khắp lượt gái ở Denver.
Carlo và tôi cùng lê gót trong các phố phường tăm tối ở Denver. Không khí dịu êm, những ngôi sao mới đẹp làm sao, những ngõ nhỏ rải đá đầy hứa hẹn, khiến tôi tưởng đâu mình đang mơ. Chúng tôi đến tổ ấm của Dean và Camille. Đó là một căn phòng thuê trong một ngôi nhà cũ xây bằng gạch đỏ, bao quanh là những gara bằng gỗ và những hàng cây cổ thụ sừng sững sau hàng rào. Chúng tôi bước lên cầu thang phủ thảm. Carlo gõ cửa rồi lủi vội ra phía sau để trốn, hắn không muốn bị Camille nhìn thấy. Tôi đứng yên trước cửa. Dean mở cửa ra, trần như nhộng. Tôi nhìn thấy một ả tóc nâu trên giường, cặp đùi mượt như nhung chỉ có một dải đăng ten đen vắt ngang, ả ngẩng đầu lên vẻ ngỡ ngàng rất đáng yêu.
“Thế nào, Sa-a-al đấy à!” Dean nói “À, à, tốt tốt, tất nhiên rồi, ông đã đến, khốn thật, chó chết, Sal yêu quý, thế là ông đã đến rồi, chúng ta phải, ngay lập tức, phải... nghe này, Camille, em phải...” Và hắn cứ quay như chong chóng quanh Camille. “Sal đã về đây, nó là chiến hữu cũ của anh từ New York, đây là đêm đầu tiên nó đến Denver và nhất thiết anh phải đi với nó để kiếm cho nó một con bồ.”
“Chừng nào anh mới quay về?”
“Bây giờ là (nhìn đồng hồ) một giờ mười bốn phút đúng. Anh sẽ trở về chính xác vào lúc ba giờ mười bốn phút, để kịp giờ mơ mộng của đôi ta, cuộc mộng mơ hoàn toàn riêng tư, ngọt ngào, và rồi, như em đã biết, em yêu, anh phải đi gặp lão luật sư thọt - ngay giữa nửa đêm, xem ra có vẻ kỳ quái - nhưng mà cần thiết để giải quyết chuyện giấy tờ ly hôn.” (Đó là cái mẹo hắn dùng để chuồn đi hẹn với Carlo, kẻ vẫn nấp kín trong góc.) “Vậy nên ngay bây giờ, chính phút này, anh phải mặc đồ vào, trở lại với cuộc đời, nghĩa là cuộc đời ở ngoài kia, ở nơi phường phố, có trời mà biết được, như chúng ta đã thỏa thuận cùng nhau. Giờ là một giờ mười lăm và thời gian đang trôi cứ trôi cứ trôi...”
“Thôi được rồi, Dean, nhưng xin anh nhớ cho là về lúc ba giờ.”
“Sẽ chính xác như anh đã nói, em yêu, và em nên nhớ không phải ba giờ mà là ba giờ mười bốn phút. Chẳng phải là chúng ta đã thành thật với nhau đến tận nơi sâu thẳm tuyệt vời nhất của tâm hồn mình sao em?” Hắn đến bên và ôm hôn nàng nhiều lần. Trên tường, treo một bức ký họa vẽ Dean ở truồng, đầy đủ mọi bộ phận, kể cả cái thứ khổng lồ lủng lẳng phía trước - tác phẩm nghệ thuật của Camille. Tôi kinh ngạc. Mọi chuyện thật điên rồ.
Chúng tôi lao vào màn đêm, đến một con phố nhỏ, Carlo đuổi kịp chúng tôi. Cứ đi mãi vào con phố nhỏ, hẹp nhất, kỳ quái nhất và ngoằn ngoèo nhất, một con phố tôi chưa từng gặp, sâu tận trung tâm khu người Mexico của Denver. Chúng tôi nói chuyện oang oang trong sự tĩnh lặng khi mọi người còn say ngủ. “Sal này,” Dean nói, “vừa hay tôi có một em đang đợi ông ngay bây giờ... nếu em ấy đã hết giờ phục vụ” (xem đồng hồ). “Một tiếp viên, Rita Bettencourt, rất ngon, chỉ hơi lôi thôi một chút về vấn đề tình dục, tôi đang uốn nắn lại, mà chắc chắn ông có thể xử lý ngon thôi, ông vốn chiến lắm mà. Ta đến ngay chỗ đó thôi, sẽ mang bia đến, mà thôi không cần, ở đấy cũng có bia rồi!” hắn nói, đấm vào lòng bàn tay mình. “Tối nay tôi vừa chơi Mary, em gái nàng.”
“Cái gì?” Carlo nói. “Tôi tưởng chúng ta đi bàn công chuyện.”
“Có chứ, sau đó sẽ bàn.”
“Hỡi ôi, những kẻ tuyệt vọng ở Denver!” Carlo kêu trời.
“Đó chẳng phải là thằng bạn đáng yêu nhất, ngon lành nhất trên đời này sao?” Dean nói, huých vào mạng sườn tôi. “Nhìn nó xem. Nhìn nó kìa!” Và Carlo bắt đầu nhảy điệu con khỉ của hắn ngay giữa phố, như tôi đã nhìn thấy hắn nhảy như thế nhiều lần hồi ở New York.
Tôi chẳng biết nói gì ngoài câu, “Vậy, chúng ta sẽ làm trò quái gì ở Denver?”
“Ngày mai, Sal, tôi biết nơi có thể cho ông một việc làm,” Dean nói, trở lại giọng nghiêm chỉnh. “Tôi sẽ gọi ông, chừng nào thoát được khỏi Marylou chừng một tiếng đồng hồ, tôi sẽ tìm đến chỗ ông, chào Major và tóm cổ ông ra tàu điện (cứt thật, tôi lại đếch có ô tô), đến chợ Camargo, ông có thể bắt tay vào làm việc ngay lập tức và lĩnh tiền công vào thứ Sáu tới. Quả là hồi này tôi với ông đều rách cả. Cả mấy tuần nay tôi không có thì giờ đi làm. Tối thứ Sáu này, nhất định như thế rồi, ba thằng, cái bộ ba cũ kỹ Carlo, Dean và Sal, tụi mình phải đi xem đua xe midget mới được, chuyện này OK, tôi có thể mượn tạm xe một thằng người quen ở khu trung tâm đưa các ông đi...” Và cứ thế bọn tôi lao vào đêm.
Chúng tôi đến nhà hai chị em tiếp viên. Bồ của tôi vẫn chua hết giờ phục vụ, cô nàng mà Dean thích ngồi đó. Bọn tôi ngồi xuống đi văng. Vào giờ phút này, theo kế hoạch tôi phải phôn cho Ray Rawlins. Thế là tôi phôn. Hắn mò đến liền. Vừa bước vào nhà, hắn đã cởi phăng sơ mi, cởi luôn cả áo may ô ra và ôm ghì lấy cô gái lạ hoắc, Mary Bettencourt. Chai rượu ngổn ngang trên sàn. Chả mấy lúc đã ba giờ sáng. Dean vội vàng đời rút để kịp giờ vui vẻ với Camille. Hắn về đúng giờ. Cô chị gái lúc này mới về. Giờ thì cần có ngay một cái ô tô. Ray Rawlins bèn phôn cho một gã có xe. Gã này đến. Cả bọn lèn chặt cái ô tô; ở hàng ghế sau, Carlo đang ra sức nói chuyện như đã lên lịch với Dean, nhưng trên xe ồn ào quá. “Tất cả đến nhà tôi!” tôi hét lên. Xe chạy về phía đó, khi xe đậu ở trước cửa, tôi nhảy vội ra ngoài, đầu đâm xuống bãi cỏ. Chùm chìa khóa bay đi đâu mất, không tài nào tìm thấy. Bọn tôi la hét và chạy vào nhà. Roland Major đứng chặn ngang lối đi, vẫn mặc cái áo ngủ bằng lụa.
“Tôi không tha thứ cho kẻ nào muốn biến căn hộ của Tim Gray thành một cái nhà thổ.”
“Cái gì?”
Bọn tôi gào lên. Tình thế có vẻ bất ổn. Rawlins nằm lăn ra cỏ, quấn lấy một trong hai cô tiếp viên. Major cấm chúng tôi vào nhà. Bọn tôi dọa sẽ phôn cho Tim Gray để xin phép hắn và mời hắn tham gia cuộc vui luôn. Nhưng chẳng hiểu sao một lúc sau đã chuồn sạch chẳng còn thằng nào, chúng đã rút sạch đến mấy địa điểm quen thuộc ở khu trung tâm. Tôi chợt thấy chỉ còn nhõn mình ở ngoài phố, không một xu dính túi. Đồng đô la cuối cùng cũng đã bốc hơi.
Tôi cuốc bộ năm dặm để quay về Colfax. Giường đệm thật êm. Major buộc phải mở cửa cho tôi. Tôi tự hỏi không biết Dean và Carlo có đang tâm sự như đã lên lịch không. Nhưng tôi sẽ tìm hiểu điều đó sau. Đêm ở Denver mát lịm và tôi ngủ say như chết.
Trên Đường Trên Đường - Jack Kerouac Trên Đường