Trắng Xoá epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 7
rong khi đợi món thịt hầm được làm nóng lên trong lò vi sóng, Hope lấy pin ra khỏi đài phát thanh và dấu chúng đi. Cô kiểm tra điện thoại, và cũng không ngạc nhiên khi cô không nhận được bất kỳ tính hiệu nào. Gió đã ngưng từ vài giờ trước, vì vậy các đội tìm kiếm sẽ không có cơ hội nào để bắt đầu trong khu vực của cô, Họ sẽ phải làm việc cho xong với các đoạn đường. Xác xe buýt, cô nghĩ, phải xảy ra trước khi thời tiết xấu hơn, nếu chưa ai biết về nó. Các nhà chức trách đã có thời gian tiếp cận với hiện trường và xác định được 2 cảnh sát đã chết, cũng như bắt lại được 2 trong số tù nhân bỏ trốn. Price có thể không trốn họ nếu như cơn bảo tuyết không kéo đến. Báo cáo của đài phát thanh cho biết chiếc xe buýt đang chạy trên đường trong cơn bão,nhưng những gì được báo cáo trên đó chưa chắc gì đã chính xác, thời gian xảy ra các vụ việc không thực sự quan trọng.
Lò vi sóng kêu ping một cái, Hope kiểm tra nồi hầm, sau đó chỉnh thêm 2 phút nữa. Cô có thể nghe được tiếng động của cái xẻng đập trên hiên nhà gỗ, nhưng Price đã làm việc được một lúc và không hề thấy anh xuất hiện gần cửa sổ.
Nếu như cô nghe được tiếng xẻng, thì anh có thể đã nghe được thông tin trên đài phát thanh trước đó?
Mồ hôi trên trán cô túa ra, và cô yếu ớt ngồi vào một cái ghế gần đó. Anh đã diễn rất tốt?
Điều này làm cô điên rồ. Cách duy nhất là cô có thể làm là cho nó chạy xuyên qua bản thân mình. Nó không quan trọng cho dù Price có là một kẻ giết người hay tội phạm thông thường đi chăn nửa, cô phải mang anh trở lại. Cô không thể hành hạ bản thân mình và tự hỏi những gì anh biết hoặc đoán ra, cô phải thực hiện một cách tốt nhất có thể.
Cô nghĩ đến khẩu súng trường và vội vã rời ghế để vào phòng ngủ của cha cô, tìm kiếm kỹ hơn những viên đạn. Cô không thể lãng phí thêm nhưng phút giây quý báu khi còn sự riêng tư này.
Hộp đạn không nằm trong ngăn kéo. Hope nhìn xung quanh phòng, hy vọng bản năng sẽ mách bảo cho cô tìm được nơi cất giấu nó. Nhưng đây chỉ là một căn phòng bình thường, không có một vách ngăn bí mật nào hay bất kỳ điều gì tương tự. Cô đi đến giường, đưa bàn tay mò mẫm dưới gối và nệm, nhưng không có gì hết.
Cô không thể đẩy may mắn còn lại của mình đi được nữa, vì vậy cô vội vã chạy vào bếp và bắt đầu làm việc. Cô vừa hoàn thành xong thì nghe tiếng Price đi tới, và cánh cửa mở ra.
"Chết tiệt, lạnh quá!" anh nói, run lên khi anh cởi áo của mình ra và ngồi xuống xuống trong một cử động nặng nề. Khuôn mặt anh do tiếp xúc nhiều với cái lạnh nên đỏ ửng. Mặc dù trời lạnh như anh đã làm việc đến đổ mồ hôi, một ít tuyết phủ trên trán. Nó lập tức tan ra trong sự ấm áp của ngôi nhà và chảy xuống thái dương anh.
Anh lau nó đi bằng tay áo, sau đó anh ngồi trước ngọn lửa và hơ tay, cọ xát chúng với nhau thật nhanh để lưu thông máu.
"Em sẽ pha coffee, nếu anh muốn" Hope nói và đặt một bát lớn thịt hầm lên bàn. " Nếu không anh có thể lựa chọn sữa hoặc nước."
"Nước sẽ tốt hơn." Anh ngồi lại chiếc ghế mà anh đã ngồi lúc nãy. Tink, kẻ đã không được phép ra ngoài với Price lần thứ 2, tìm được chỗ của mình bên ngọn lửa và đến đứng bên cạnh ghế của Price. Với một cái nhìn đầy hy vọng trong mắt nó, nó ngã mõm của mình nghỉ ngọi trên đùi Price.
Price gần như đóng băng khi nhìn thấy một lượng thịt hầm lớn trong bát của mình. Anh nhìn xuống đôi mắt nâu đang nhìn anh, và đưa một cái nhìn nhanh về phía Hope. " Anh ăn trên cái bát của nó sao?"
" Không, nó chỉ đem lại cho anh một cảm giác áy náy tội lỗi thôi."
" Đó là công việc."
" Nó đã có rất nhiều bài thực hành. Tink, đến đây nào." Cô vỗ nhẹ lên đùi mình nhưng nó phớt lờ cô, rõ ràng kết luận rằng Price sẽ dể lung lay hơn.
"Price bỏ thịt hầm vào miệng, nhưng anh không cắn. Anh nhìn xuống Tink. Tink nhìn lại anh. Price để cái thìa vào lại bát của mình. " Vì Chúa, em làm gì đi" anh lẩm bẩm với Hope.
"Tink, đến đây." cô lặp lại, với tay ra chổ chú chó bướng bỉnh.
Đột ngột Tink tránh xa chổ Price, tai nó vểnh lên khi nó đối mặt với cánh cửa bếp. Nó không sủa, nhưng mỗi phần cơ thể của nó run lên với sự tập trung cao độ.
Price ra khỏi ghế của mình do đó Hope không có thời gian để nhấp nháy mắt. Với bàn tay trái của mình, anh kéo cô ra khỏi ghế và xoay cô về phía sau anh, đồng thời anh đặt tay sau lưng, rút ra khẩu súng lục để chổ thắt lưng của mình.
Cô đứng te liệt trong một giây, một giây, trong đó Price dường như lắng nghe cũng chăm chú như Tink. Sau đó, anh đặt một tay lên vai cô và buộc cô ngồi xuống sàn nhà kế chiếc tủ Trung Quốc, với một chuyển động của tay nói với cô rằng cô hảy ở lại đó. Không gây một tiếng ồn trong bước chân của mình, anh chuyển sang cửa sổ gần bàn ăn, áp lưng vào tường khi anh đi tới đó. Cô nhìn anh kê đầu gần cửa sổ, di chuyển vừa đủ để anh có thể nhìn ra ngoài với một con mắt. Anh ngay lập tức quay đầu trở lại và sau một lúc anh lại ghé đầu ra ngoài cho một cái nhìn khác.
Một tiếng gầm gừ nho nhỏ bắt đầu vang lên từ cổ họng của Tink. Price chuyển động bàn tay của mình, và không suy nghĩ gì, Hope đưa tay ra kéo con vật cưng của cô lại gần mình hơn, vòng tay quanh nó, mặc dù cô biết cô không thể làm gì để giữ nó khỏi sủa. Giữ mõm của nó, có lẽ vậy, nhưng nó đủ mạnh để có thể biến nổ lực của cô thành công cốc.
Cô phải làm gì đây? cô tự hỏi. Nếu đó là người của cảnh sát thì sao? Họ không thể theo dõi Price trong trận bão tuyết, nhưng họ có thể tìm bất kỳ nơi nào mà anh tìm để trú ẩn.
Nhưng họ sẽ đi bộ, hay sử dụng xe trượt tuyết? Cô đã không nghe bất cứ tiếng động nào của máy móc, và chắc chắn là trời lạnh sẽ nguy hiểm cho bất kỳ ai trong thời gian này.
Ngoài ra còn có hai tù nhân trốn thoát khác mất tích. Price sẽ như thế nào nếu cả hai trong số chúng đi vào đâu? Đã nhìn thấy bất cứ điều gì từ anh? Có thể không phải bất kỳ điều gì ngoài đó, nhưng cũng có thể là một quả thông rơi xuống hay một con sóc mạo hiểm nhảy nhót và làm rớt một ít tuyết trên cành cây.
"Anh đã không kiểm tra cabin" Price lầm bầm gần như với chính mình. " Chết tiệt, anh đã không kiểm tra cabin!"
"Em đa khóa vào ngày hôm qua" Hope cho biết và giữ thấp giọng.
"Khóa không có nghĩa là bất cứ điều gì. " Anh nghiên đầu, lắng nghe, sau đó di chuyển cho cô yên lặng.
Tink run lên dưới bàn tay cô. Hope cũng run theo, và suy nghĩ. Nếu có ai đó ở lại đêm qua trong cabin, anh không phải là một phó cảnh sát, bởi vì một phó cảnh sát khác đã đến nhà cô. Lời cầu nguyện cả cô đã đúng, cô kẹp chặt tay mình xung quanh mõm của Tink và ôm nó gần vào cô hơn, thì thầm một lời xin lỗi với nó.
Tink bắt đầu dãy ra ngay lập tức,loay hoay để thoát khỏi bàn tay cô. " Giữ nó." Price mấp máy môi, lui về phía cửa bếp.
Từ nơi cô ngồi cạnh cái tủ Trung Quốc, Hope không thể nhìn thấy gì ngoài cửa, và cô đã vòng hai bàn tay lấy Tink. Cánh cửa bật vào trong, đâm sầm vào tường. Cô hét lên và nhảy ra, và tuột tay khỏi Tink. Nó thoát khỏi cô, bàn chân nó trượt trên sàn gỗ và tiến về phía kẻ đột nhập vô hình.
Các cú sút quá chói tai. Theo bản năng cô ngồi thụp xuống sàn nhà, vẫn không thể nhìn thấy điều gì đang xảy ra, tai cô ù đi, mùi hăng hăng của chất nổ không khói làm đau nhói lỗ mũi.Một tiếng động inh tai vang lên trong bếp và theo sau đó là những mảnh vụn thủy tinh từ cánh cửa sổ bay tứ tung. Tai cô nghe thấy được những âm thanh kinh hãi và man rợ giữa hai người đàn ông trong một trận chiến. Tiếng gầm gừ, nguyền rủ và tiếng những nắm đấm va vào bắp thịt. Tiếng gầm gừ của Tink cũng thêm vào đó, và cô cố bắt lấy nó trước khi nó lao vào trận chiến.
Cô bò dậy và chạy về chỗ cô đặt khẩu súng trường. Price biết chỗ của nó, nhưng người kia thì không.
Với vũ khí trong tay, cô chạy lại phía nhà bếp. Khi cô vừa đến thì một cơ thể nặng nề va sầm vào cô, làm cô té xuống. Các cạnh sắt của chiếc tủ sau lưng cứa vào vai cô, làm tay cô tê cứng, khẩu súng trường tụt khỏi tay cô và hạ cánh sau lưng cô. Cô kêu lên đau đớn và tức giận, cô cố với cho bằng được khẩu súng và đấu tranh hết sức cho đầu gối mình hoạt động nhanh.
Cả Price và người lạ mặt kia đều đang căng thẳng trong trận đấu. Mỗi người 1 khẩu súng lục trên tay, và mỗi người đều đang dùng tay của mình khóa xung quanh cổ tay của đối phương trong trận chiến dành kiểm soát. Họ va vào cái hộp bột nhỏ nằm trên sàn, và một đám mây bột bay đầy căn phòng, rồi rải rác rên khắp sàn nhà. Chân Price trượt trên lớp bột, và anh bị mất thăng bằng và lùi sang một bên. Người lạ mặt tận dụng lợi thế đó để dằn tay cầm súng ra khỏi bàn tay Price.
Hope cảm thấy mình phải di chuyển, để chộp lấy bàn tay của hắn, nhưng cô thấy mọi thần kinh trong mình đều bị tê liệt, tất cả mọi thứ như di chuyển chậm lại và cô biết cô sẽ không hành động được điều đó trước khi người đàn ông có thể lấy lại khẩu súng và bóp cò.
Tink bắn mình về phía trước, sát trên mặt đất và cắn phập hàm răng của mình vào chân của người lạ.
Hắn ta hét lên đau đớn, với chân còn lại hắn đá vào đầu Tink, Con chó bị hất ra và trượt trên sàn nhà.
Price lao hết mình vào hắn, tác động của cú lao khá mạnh làm cả hai té xuống sàn. Chiếc bàn ăn bị lật ngược lên, ghế thì gãy nát, bát thịt hầm và khoa tây, cà rốt bị hất tung vươn vãi trên sàn nhà. Hai người đàn ông nằm trên sàn, Price dành được thế thượng phong. Đầu của kẻ lạ mặt bị đập khá mạnh vào sàn nhà, khiến hắn bị choáng trong giây lát. Price tận dụng cơ hội đó, dùng khuỷu tay của mình nện một phát vào mặt hắn, và kẻ lạ bắt đầu co giật và thở hổn hển, cú đấm dã man vào cằn khiến cho răng hắn ta va vào với nhau. Trước khi hắn có thể bình tỉnh lại thì Price đã ấn khẩu súng lục vào ngay dưới tai hắn.
Người đàn ông bị đóng băng.
"Bỏ súng xuống, Clinton" Price nói bằng một chất giọng khàn khàn trong không khí. " Ngay lập tức, hoặc là tao sẽ bóp cò."
Clinton bỏ súng ra. Price nhanh chóng với bàn tay trái của anh cầm lấy khẩu súng về phía anh, ghim nó dưới chân trái của mình. Anh nhét khẩu súng lục của mình vào lại thắt lưng, nắm lấy Clinton bằng hai tay, và nhấc hắn lên khỏi sàn nhà theo đúng nghĩa đen, hắn ta nằm trên bụng. Hope nhìn thấy hắn co tay lại để chuẩn bị cho một cú đấm, và cô bước về phía trước, dí khẩu súng trường vào mặt hắn. " Đừng" cô nói.
Nắm tay của Clinton từ từ nới lỏng ra.
Price đưa một cái nhìn vào khẩu súng trên tay cô, nhưng anh không nói gì. Anh biết nó chưa được nạp đạn, Hope nhận ra, nhưng cô quyết định rằng mình cứ để anh nghĩ là cô không biết trong súng không có đạn.
Price khóa cánh tay của Clinton sau lưng hắn và giữ bằng một tay, sau đó anh lấy khẩu súng trong thắt lưng ra, kề vào hộp sọ của Clinton. " Di chuyển một inch". Anh nói giọng thấp. " Và tao sẽ thổi bay cái đầu chết tiệt của mày nếu mày không nghe. Hope". Anh nhìn qua phía cô. " Em có sợi dây nào không? Một cái khăn cũng được, nếu không có dây."
" Em có vài cái khăn quàng cổ."
" Lấy chúng đi."
Cô chạy lên lên lầu và tìm kiếm trong tủ quần áo của cô và tìm thấy 3 chiếc khăn quàng. Đầu gối cô run lên, tim thì đập điên cuồng trong lồng ngực như thể nó sẽ văng ra khỏi xương sườn của cô. Cô cảm thấy yếu ớt và buồn nôn.
Cô đi dọc hành lang và mỗi bước chân cô run bần bật khi xuống cầu thang. Hai người đàn ông không có vẻ gì là di chuyển, Clinton nằm sấp trên bụng, Price giữ chắt hắn ta. Trận chiến vừa rồi làm đồ nội thất trong bếp và thực phẩm nằm lăn lốc xung quanh. Tink đang đứng ngay trên đầu Clinton, mõm của nó rất gần với mặt người đàn ông và nó khẽ gầm gừ.
Price lấy một trong những chiếc khăn quàng cổ, cột quanh cổ tay của Clinton. Anh thắt một nút buộc chặc chẽ. Sau đó, anh lấy súng của mình ra khỏi thắt lưng và súng của Clinton dưới đầu gối, rồi anh đứng lên. Cuối xuống, anh nắm lấy cổ áo của Clinton và lôi hắn dậy, đầy hắn ngồi vào chiếc ghế duy nhất còn lằn lặn. Anh ngồi xuống, kéo mỗi chân Clinton vào chân ghế và lấy thêm 2 cái khăng quàng cột đều hai bên mỗi mắt cá chân.
Đầu Clinton ngẩng lên. Hắn thở khó khăn, một mắt thì sưng vù, máu rỉ ra từ khóe miệng. Hắn nhìn Hope. vẫn đứng đó, nhợt nhạt, tay cô vẫn giữ khẩu súng và như quên sự hiện diện của nó.
" Bắn hắn đi." Hắn ta cất giọng khàn khàn. " Vì Chúa...bắn hắn. Hắn là một kẻ giết người vừa trốn thoát. Tôi mới là phó cảnh sát trưởng...Hắn đã lấy đồng phụ của tôi...Chết tiệt, bắn tên khốn ấy đi!"
"Khá lắm, Clinton" Price nói.
"Thưa bà, tôi đang nói sự thật. " Clinton nói " Hãy nghe tôi, xin bà"
Với một chuyển động nhẹ nhàng, Price đưa tay và lấy lại khẩu súng từ tay Hope. Cô nhìn nó được mang đi mà không có biểu hiện gì, bởi vì bây giờ Clinton đã bị cột chặc, không còn ai có thể bị cô đe dạo bằng một khẩu súng rổng.
"Chết tiệt!". Clinton nói, đôi mắt tối lại trong tuyệt vọng. Hắn co người trên ghế, vẩn còn thở khó khăn.
Hope nhìn chăm chăm vào hắn ta, chiến đấu lại cơn chóng mặt đang tấn công cô. Hắn ta cao gần bằng Price, nhưng không có cơ bắp. Nếu cô không quen nhìn kích cỡ của quần áo đàn ông, và tất cả những bộ quần áo mà cô đã mua cho Dylan và cha cô, cô có khá nhiều kinh nghiệm - Clinton sẽ mặt một chiếc áo cỡ 15 rưỡi.
Price không phải là không bị thương. Một vết bầm hình thành bên gò má phải của anh, lông mày anh bết lại vì máu, đôi môi anh bị dập ở 3 vị trí. Anh lau máu gần mắt và nhìn Hope. " Em không bị gì chứ?"
"Vâng." cô nói, mặc dù vai cô đau điến lên vì va mạnh vào cạnh tủ, và cô đang cố gằng hết sức để không ngất xỉu.
"Em không nhìn thấy nó. Ngồi xuống nào." Anh nhìn xung quanh, phát hiện ra một chiếc ghế khác còn nguyên, và dựng nó dậy. Anh đặt tay lên vai Hope, ấn cô ngồi xuống ghế. " Adrenaline" anh nói ngắn gọn. " Em luôn cảm thấy mệt mỏi như địa ngục khi hoảng sợ."
" Mày đã đột nhập vào một trong những cabin phải không?" Price nói với Clinton. " Với ngọn lửa từ trong lò sưởi, ở lại đấy và vô cùng ấm áp. Với trận bảo tuyết đang đổ ập đến, bọn tao sẽ không thể nào nhìn thấy khói bốc ra. Khi thời tiết tốt hơn, mày buột phải dập lửa. Mày đã lạnh phải không? Nhưng mày không thể đi vào trong núi nếu như không có quần áo ấm và thức ăn, vì vậy mày phải đột nhập vào nhà."
"Kịch bản khá đấy Tanner" Clinton nói " Có phải đó là những gì mày làm nếu như mày không ăn cắp đồng phục của tao?" Hắn mở mắt và hất đầu xung quanh. " Còn trường hợp của ông già? Mày có giết ông ta không?"
Hope cảm thấy Price đang nhìn mình, đánh giá phản ứng của ô khi nghe những lời nói của Clinton, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào hắn mà không hề có biểu hiện gì. Duy trì sự bình tỉnh không có gì khó, cô cảm thấy tê liệt, nước như rút hết ra khỏi người cô. Làm thế nào mà Clinton biết về cha cô? Hắn ta ở trong khu vựa này?
"Này" Price quì trước mặt cô, chạm vào một bên má cô, đan bàn tay cô trong tay anh. Cô chớp mắt, tập trung cái nhìn của cô về phía anh. Lông mày co lại với một nét cau nhẹ, đôi mắt xanh của anh kiểm tra cô. " Đừng để hắn ta chơi trò tâm lý với em, em yêu. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần thư giản và tin tường anh."
"Đừng nghe lời hắn, thưa bà" Clinton nói.
"Em trông khá run đấy". Price nói với cô không thèm quan tấm đến Clinton. " Có lẽ em nên nằm nghỉ một phút. Nào, để anh giúp em." Anh đỡ cô đứng dậy, tay nắm lấy khuỷu tay cô. Khi cô quay lại phía anh, anh liền thốt lên một câu nguyền rủa tục tỉu và dừng cô lại.
" Sao vậy?" Cô nói, run sợ vì sự thay đổi đột ngột từ anh.
"Em nói rằng em không bị thương."
"Em không."
"Ngược lại em bị chảy máu đây này." Khuôn mặt của anh ảm đạm, anh kéo cô vào phòng ngủ của cha cô. Dừng lại để đặt khẩu súng vào cái giá của nó, sau đó anh lại lôi cô vào phòng tắm. Giật mở chiếc rèm phòng tắm ra cho anh có đủ ánh sáng, rồi anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi của cô.
" Ối! Em bị va trúng cạnh tù khi em vấp ngã." Cô cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng anh gạt tay cô ra một bên để anh tiếp tục làm nhiệm vụ với cái áo của cô, anh kiểm tra xung quanh cô xem còn vết thương nào nửa không. Cô rùng mình, núm vú cô co lại khi bầu không khí lạnh quét qua bộ ngực trần của mình.
Anh làm ướt một chiếc khăn và nhẹ nhàng đặt nó trên lưng cô, ngay dưới xương bả vai. Hope nhăn nhó vì sự đau đớn.
"Em có một vết khá ra trò ở đây, một vết bầm hình con quái vật đang thành hình." Một cách nhẹ nhàng, anh tiếp tục rửa vết thương cho cô." Em cần một túi nước đá, nhưng trước tiên anh sẽ khử trùng vết thương hở và đặt một miếng gạc lên đó. Em để chúng ở đâu?"
" Bên hông tủ lạnh"
" Nằm xuống giường. Anh sẽ quay lại ngay."
Anh dẫn cô vào giường, và Hope nằm ụp xuống ngay lập tức. Cô lạnh vì không có chiếc áo sơ mi của mình, mặc dù cô đã kéo tấm ga trải giường xung quanh.
Price trở lại chỉ trong vài giây cùng hộp sơ cứu trên tay. Máu nhỏ giọt trên lông mày của anh, anh dừng lại để lau vết máu đi. Vết thương lại rỉ máu xuống, và với một câu nguyền rủa thiếu kiên nhẫn, anh xé một miếng băng cá nhân và dán nó lên vết thương gần lông mày.
Sau đó giữ chiếc hộp trong tay, anh ngồi xuống cạnh Hope và nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ kháng sinh lên vết thương của cô. Anh hết sức nhẹ nhàng mặc dù nó vẫn khiến cho cô đau đớn. Cô cắn răng, quyết không nao núng. Khi đã xong anh đặt một miếng gạc lên đó, rồi phủ lên mình cô một trong những chiếc áo thun của cha cô.
" Chỉ cần nằm yên". anh ra lệnh. " Anh sẽ lấy túi nước đá."
Anh để chiếc túi nước đá vào trong một túi nhựa khác, nhẹ đặt lên lưng cô. Hope thở ra khi túi đá được đặt ở trên lưng. " Nó lạnh quá!"
" Được rồi, có lẽ cái áo T- shirt này quá mỏng. Để anh lấy thêm khăn".
Anh lấy một chiếc khăn từ phòng tắm, trải nó ngay trên chiếc áo T- shirt. Túi nước đá lại được đặt trên đó, hầu như không có gì thay đổi.
Anh kéo chăn lên đắp cho cô, bởi vì căn phòng quá lạnh. " Em có lạnh lắm không?" Anh hỏi, vuốt ve mái tóc của cô. " Em có muốn anh mang em lên lầu không?"
" Không, em ổn, với mấy thứ này" Cô thì thầm " Em buồn ngủ."
" Ừm." Anh nói, dựa vào gần và hôn lên thái dương của cô. " Hãy ngủ một giấc đi, rồi em sẽ thấy khá hơn khi tỉnh dậy."
" Em cảm thấy giống như...wuss" Cô thừa nhận.
" Em chưa bao giờ thực sự trong một cuộc chiến? "
" Không, đó là một trong những cái đầu tiên của em. Em không thích nó. Em đã hành động như một bé gái, phải không?"
Anh cười cười, những ngón tay anh nhẹ nhàng trên mái tóc của cô. " Vậy làm thế nào để một bé gái hành động?"
" Anh biết đấy, theo cái cách mà họ luôn làm trong phim, trong đó có la hét."
"Em đã hét ư?"
"Có. Khi anh đá vào cánh cửa. Nó làm em giật mình."
" Tuyệt đó....?"
" Em đã không cố gắng lắm."
"Em không, bé yêu à," Anh nói trấn an. " Em giữ được đầu của mình, có một khẩu súng trường và giữ nó trên người." Anh hôn cô một lần nữa, đôi môi ấm áp của anh lướt trên làn da mát mẻ của cô. " Anh sẽ chọn em khi anh đang ở trong một trận chiến bất kỳ. Bây giờ đi ngủ đi, và đừng lo lắng gì về đống lộn xộn trong bếp. Tink và anh sẽ dọn dẹp chúng. Cậu chàng của chúng ta đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình với món thịt hầm."
Cô mỉm cười, làm như điều anh muốn, và anh chống người lên đi ra khỏi giường. Cô nhắm mắt lại, trong một vài giây, cô nghe thấy tiếng đóng cửa và sự yên tĩnh.
Hope mở mắt ra.
Cô nằm lặng lẽ, vì túi nước đá đã làm giảm bớt sự đau đớn trên vai cô. Mười lăm phút sau, chính xác mười lăm phút sau cho việc điều trị vết thương. Cô cần tất cả sự linh hoạt trên vai mình, cô ước tính là Price sẽ không lên đây và kiểm tra ít nhất là một giờ. Cô có chút ít thời gian để chăm sóc bản thân mình.
Cô nghe thấy tiếng anh di chuyển xung quanh căn bếp. Kính vỡ kêu leng keng khi bị quét đi, và cô nghe thấy tiếng răn rắc của ghổ, một trong những phần còn lại của chiếc ghế của cô. Cô chỉ không nghe thấy tiếng của Clinton.
Bột đã làm mọi thứ lộn xộn hơn. Để làm sạch nó sẽ phải cần một cái hút bụi và cây lau nhà, chỉ lau rửa sàn nhà thôi sẽ mất thời gian cho những thứ khác.
Hope ném chăn ra và trường khỏi giường. Một cách lặng lẽ cô mở tủ quần áo ra và lấy xuống một trong những cái áo nỉ của cha cô, nó làm cô nhăn mặt vì đau đớn khi cô vươn tay.
Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm những viên đạn.
Nửa giờ sau, cô tìm ra hộp đạn, nó được cất trong túi áo khoác của cha cô.
Trắng Xoá Trắng Xoá - Linda Howard Trắng Xoá