Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trầm Hương Uyển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
Đ
ường Hội bị đình chỉ hoạt động một tháng, làm lỡ mất dịp Tết - cơ hội kiếm tiền dễ nhất trong năm. Phương Tồn Chính đang ở “văn phòng”, anh ta đeo găng tay đấm bốc, đấm mạnh vào trán Điên Tam mà vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Điên Tam và mấy tên nữa bị giam giữ qua dịp Tết, Phương Tồn Chính đều đem tiền trợ cấp đến gia đình mấy người đó, những tên đáng đánh cũng đánh rồi, Điên Tam ở trong trại giam cũng chẳng có gì cực khổ. Đều là những anh em kiếm ăn nhờ mũi dao mũi kiếm, muốn để họ cảm thấy rằng đi theo đại ca chẳng phí công, nên Phương Tồn Chính đối đãi rất hậu hĩnh, điểm này rất giống với anh trai anh ta. Nhưng Điên Tam ra khỏi trại giam liền bị lĩnh một trận ra trò là điều không thể tránh.
Găng tay mềm mà dày, đánh trên đầu không đau, chỉ là mấy tên Hầu Tử và Lục Chỉ ngồi trên sofa bên cạnh nhìn và cười trên nỗi đau của người khác nên Điên Tam thấy hơi mất mặt, miệng lẩm bẩm: “Trong ba người thì có hai người nói giọng Bắc Kinh, cứ tưởng chúng là ‘cừu’ qua đường, ai ngờ lại gặp…”
Phương Tồn Chính ném đôi găng tay nhắm thẳng vào Điên Tam, “Sao, chú mày có sĩ diện không? Hằng tháng anh đây chia cho chú mày ít tiền quá phải không? Vẫn không đủ để chú mày xài hả? Trước Tết đã dặn dò mọi người rồi, sau này đừng có làm chuyện ‘thịt cừu’ ấy nữa, đến khi công xưởng Thành Quan đi vào hoạt động tốt thì còn kẻ nào mạnh hơn ta nữa. Tiên sư mày…”.
Ngày Hai mươi bảy tháng Chạp đó khó khăn lắm mới được Trần Uyển đồng ý làm bữa ăn đêm cho, vậy mà bị Điên Tam phá hỏng cả, anh ta nhớ hôm đó trước mặt ba thằng nhãi kia phải giả bộ đáng thương mà thấy bực, hơn nữa còn bị Trần Uyển đứng ngay bên chứng kiến mọi chuyện. Nửa tháng nay, đi ngang qua nhà họ Trần anh ta đều cúi đầu mà bước, Trần Uyển vốn luôn cảm thấy anh ta là kẻ chẳng ra gì, lần này coi như xong luôn rồi, hoàn toàn mất mặt.
Phương Tồn Chính duỗi chân đá mạnh, Điên Tam đau đớn tê dại mặt mày. Lục Chỉ và Hầu Tử lúc đầu cứ tưởng được xem hài kịch vui vẻ, không ngờ đại ca ra đòn thật, thấy tình thế bất thường liền đứng cả dậy, một người ôm ngang bụng Phương Tồn Chính, một người đứng chặn trước mặt Điên Tam.
“Anh Chính, đừng nóng giận nữa, hôm đó cũng là lỗi của em. Nếu em không dẫn Tiểu Lệ đi dạo phố thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đó”, Hầu Tử khuyên.
“Đường Hội bị đóng cửa một tháng, quầy rượu thật đều bị đập vỡ, toàn bộ tổn thất là do mày gây ra”, Phương Tồn Chính đánh không tới người, liền giơ tay đấm vào bao cát bên cạnh, đó chính là túi cát chuyên dụng của anh ta, bên trong không phải đựng bông hay vải cũ như thông thường, mà là sắt vụn và mùn cưa. Vì không đeo găng tay nên khi đấm vào các đốt ngón tay đều đau tới mức anh ta có cảm giác giống như hơi lạnh quất thẳng vào người.
“Hả?” Điên Tam vừa nghe mình phải bồi thường toàn bộ thì mặt mày trở nên xanh lét.
“Khấu trừ nửa năm tiền lương của mày là còn ít đấy. Nửa năm này mày không được đi đâu, phải chăm chỉ ở Thành Quan trông nom công xưởng.”
May mà chỉ khấu trừ nửa năm, Điên Tam hồi phục thần sắc. “Anh Chính, anh cứ sai bảo, em đi đâu cũng được”, Điên Tam quên cả đau, lại hỏi: “Người họ Giang đó, chúng ta có cần tìm hắn về không?”.
“Thằng khốn!” Phương Tồn Chính vùng khỏi Hầu Tử, xông đến vung mạnh nắm đấm. Điên Tam mở miệng xin tha, lấy tay ôm đầu rồi núp vào góc tường. Hầu Tử và Lục Chỉ lao tới kéo Phương Tồn Chính, Phương Tồn Chính mới tha. “Trước Tết ngày nào cũng bị mắng, bị ăn đòn, bây giờ mày vừa ra tù xong lại còn muốn đào huyệt chôn mình nữa hay sao? Hôm đó tên họ Giang bỏ qua trước, nếu không thế thì lần này chúng ta chịu thiệt chắc rồi. Đường Hội đi vào hoạt động lại, mọi người không được đi theo con đường ‘thịt cừu’ như trước nữa, phải tuyển nhiều các em trẻ đẹp vào để lôi kéo khách, đồng tiền được kiếm bằng con đường ngay thẳng cũng đủ để cho anh em sống mà, từ nay về sau hãy để tâm suy nghĩ về công việc sản xuất ở Thành Quan đi.”
Những điều trong lòng Trần Uyển không phức tạp như Phương Tồn Chính nghĩ, suy cho cùng thì cô cũng chỉ nói đi nói lại nhiều lần với anh ta là cẩn thận không sẽ có ngày gặp phiền phức lớn mà thôi. Cô chỉ không ngờ hôm đó vừa nói xong là lập tức ứng nghiệm, bất giác thầm nguyền rủa cái miệng xui xẻo của mình, vì ngày Tết mà bản thân không nói những lời may mắn nên cô thấy hối hận suốt mấy ngày. May mà sự việc đã êm đềm trôi qua, Đường Hội bị tạm ngừng hoạt động một tháng bây giờ đã khai trương trở lại. Việc tổn thất kinh doanh và phí lễ lạc quà cáp để thu xếp mọi chuyện mà Phương Tồn Chính phải chịu tốn hết bao nhiêu tiền thì cô không quan tâm, chỉ cần anh ta không có chuyện gì là tốt rồi, nếu hai anh em nhà họ Phương đều vào tù thì e rằng thím Phương sẽ khóc đến mù hai mắt mất.
Sau này nghe Hầu Tử nói lại, hôm mở lại quán, Phương Tồn Chính thực hiện lời hứa mời rượu chuộc lỗi, đã uống đến nỗi về đến nhà là nôn mửa. Trần Uyển sững người, nhớ đến hàm răng trắng trong đêm tối và hai tia mắt bức bách trong cái đêm hôm ấy, cánh tay cô bỗng nổi da gà, không dám nghĩ tiếp nữa.
Những điều cô thực sự lo lắng chính là bản thân mình.
Sau khi cha mất, khoản tiền tiết kiệm của gia đình cô bất luận là có hợp pháp hay không dường như đều không lấy lại được, hai năm nay thực hiện cải cách giáo dục nên mức học phí đại học tăng lên rất nhiều. Thứ cô đang phải đối diện chính là thời kỳ cuộc sống mờ mịt lần thứ hai, lần trước khi gia đình tan tác không biết đi đâu thì cậu đã cho cô một gia đình mới, bởi vậy cô không muốn lại một lần nữa đặt áp lực lên cậu.
Kết quả thi lần này của cô trượt dốc một cách thảm hại, nhưng sự thực cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ. Ngôi trường mà người ta mong được bước chân vào dường như bây giờ đã trở thành một giấc mơ không thể thực hiện, tương lai của cô cũng chẳng có hi vọng nữa.
Sau khi kết thúc buổi tự học buổi tối, cô và Tiểu Vũ cùng đi về, đã bước vào tháng Năm, chính là tháng thời tiết đẹp nhất trong năm ở Tế Thành. Không biết hoa huệ trong sân nhà ai hương bay ngào ngạt, hương thơm như lưỡng lự bay trong những làn gió nhẹ cuối xuân. Ánh đèn trong hẻm Chu Tước rất mờ nhạt, hắt bóng hai người một cao một thấp lên nền đá cẩm thạch.
“Chị, đã nghĩ sẽ ghi danh vào trường nào chưa?”
Tiểu Vũ vẫn như đứa trẻ, chẳng chuyện gì có thể giấu giếm trong lòng. Thật kỳ lạ là con trai đều vậy, không biết đến chừng tuổi nào mới thực sự trưởng thành. Trần Uyển vốn đã không để ý, cũng không trả lời lại.
“Em nghĩ với thành tích học tập của chị, chị có thể dễ dàng vào được mấy trường đại học có tiếng. Nhưng anh Chính thì thảm hại rồi, phải đợi chị thi đậu đại học trong tâm trạng không thoải mái, sau đó chị lại đi học ở tỉnh khác, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm đây.”
Cô cười cười, “Có thể chị sẽ không học ở tỉnh khác”. Khi còn sống, cha luôn động viên cô cố gắng học tập để sau này đến Bắc Kinh học, nhưng hoàn cảnh hiện tại… Trên thực tế, cô đang suy nghĩ xem có cần thiết phải học đại học không, bởi vì qua hè Tiểu Vũ cũng bước sang năm cuối cấp ba, nếu như điều kiện kinh tế chỉ cho phép một người tiếp tục học thì cô nhất định sẽ để cơ hội đó cho Tiểu Vũ.
“Còn em? Đã có dự đinh gì cho năm sau chưa?”
“Em?”, Tiểu Vũ gãi đầu. “Đại học Đông Bắc là được rồi.”
“Còn một năm nữa, cố gắng học cho tốt vào.”
“Còn một năm nữa cơ mà, không phải gấp quá.”
Tiểu Vũ tính lười biếng, trời có sập xuống thì nó vẫn có thể đắp chăn ngủ ngon lành được, nó là đứa ưa đòn, đôi khi cậu đánh nó một trận đòn cũng là điều cần thiết. “Một năm qua đi rất nhanh, em vẫn tưởng mình nhỏ tuổi lắm sao? Cậu mợ đều hi vọng sau này em tìm được công việc tốt để có thể phụng dưỡng họ khi về già”, cô vung tay đánh vào gáy nó, “Em đến khi nào mới hiểu chuyện đây?”.
Tiểu Vũ không kịp đề phòng, ôm lấy đầu, “Có gì từ từ nói không được sao? Lại đánh!”, nói xong còn càu nhàu, “Chỉ có gã Phương Tồn Chính điên khùng mới chịu nổi chị, nếu là em thì em đã đá chị xuống dòng Thanh Thủy từ lâu rồi”.
“Lại nói năng bậy bạ! Ngứa thịt rồi hả?” Trần Uyển đuổi đánh, nó cười khanh khách chạy về phía trước.
Tiệm đã đóng cửa, bước vào gian chính, cậu và mợ đang ngồi trên bộ sofa cũ kĩ, hiếm có hôm nào không mở ti vi như hôm nay. Tiểu Vũ nhìn thấy nét mặt cha nặng nề, lòng bất an suy nghĩ xem hôm nay mình có làm gì sai trái ở trường không, nhưng không thấy mình đã làm gì sai mà khiến cha mặt nặng mày nhẹ như thế.
Suốt buổi tối, Củng Tự Cường tâm trạng không thoải mái vì nhớ tới chị gái. Chị gái ông từ nhỏ sức khỏe không tốt, năm đó chưa học xong cấp ba đã về quê tham gia vào đội sản xuất nông thôn, rồi gặp gỡ người thanh niên trí thức Trần Hải Hành - cha của Trần Uyển. Sau đó hai người trở lại thành phố kết hôn. Chị ông làm việc ở một công xưởng nhỏ, mỗi tháng được mười mấy đồng, để lo tiền cho ông học phổ thông và tiền cho chồng học đại học tại chức, chị phải làm thêm ban đêm để kiếm thêm ít đồng, sức khoẻ theo đó mà giảm sút. Sau này Trần Hải Hành dựa vào ngòi bút và được thăng tiến trên quan trường mà chị ông mới được hưởng hạnh phúc mấy năm nhưng lại qua đời sớm. Buổi tối, Củng Tự Cường có nghe giáo viên chủ nhiệm của Trần Uyển báo là Tiểu Uyển định không tiếp tục học nữa, thì những việc xưa kia cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí, cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu.
“Tiểu Uyển.” Củng Tự Cường quát Trần Uyển ngồi xuống, “Tối nay cậu gặp cô giáo Chu chủ nhiệm lớp con, cô ấy nói thành tích thi lần này của con không tốt”.
Tiểu Vũ trộm nhìn chị một cái, Trần Uyển vẫn cúi xuống dán mắt vào bàn chân, không nói.
“Cô Chu dạy ở Nhất trung mười mấy năm rồi, cô ấy nói con là một trong số ít học sinh mà cô ấy rất kỳ vọng. Con…”
“Cậu, con không muốn học đại học. Con muốn học nghề hoặc đi làm luôn khi tốt nghiệp”, Trần Uyển ngẩng đầu lên nói.
Dù đã đoán được như thế nhưng Củng Tự Cường khi nghe chính miệng cô nói thì vẫn không thể tin được.
“Rốt cuộc là con đang nghĩ gì vậy? Con cũng như con cậu, cậu đã nói với con rồi mà, vô duyên vô cớ sao tại sao hai tháng gần đây đột nhiên lại có suy nghĩ ấy?”
“Con suy nghĩ kĩ rồi”, Trần Uyển dừng lại một chút, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mấy ngày nay một lượt, “Học đại học rồi khi ra trường thì như thế nào? Cũng phải tìm việc. Cậu mợ biết là con yêu thích công việc bếp núc, cậu cũng nói con làm đồ ăn rất ngon mà, con quyết định tương lai sẽ đi theo con đường ấy. Nếu như đã như vậy, bắt đầu sớm một chút sẽ tốt hơn là kéo dài sau mấy năm. Ngoài ra, cũng còn có thể phụ giúp thêm cho gia đình”.
Câu cuối cùng cô cố ý nói thật nhỏ, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy.
“Chị”, Tiểu Vũ lờ mờ hiểu chuyện, ngập ngừng gọi.
“Vớ vẩn, con đã lớn lắm hay sao? Bây giờ mà quyết định con đường phát triển cho tương lai là quá sớm, nhất định phải học đại học, nếu không sau này con hối hận cũng không kịp đâu.”, Củng Tự Cường trầm giọng nói. Nếu với thành tích học tập như thế mà Tiểu Uyển không học đại học thì ông làm sao có thể đối mặt với chị gái chứ? Củng Tự Cường ông dù có phải sống thắt lưng buộc bụng thì cũng phải để cho hai đứa nhỏ học hành thành người. “Kinh tế gia đình không khiến con lo, Tiểu Uyển, trước đây chính nhờ một phần tiền lương của mẹ con khi bà còn làm việc trong công xưởng thì cậu mới học được hết cấp ba, cậu không thể lại để con nai lưng làm việc vì gia đình ta khi tuổi đời còn quá trẻ. Con không phải lo về khoản học phí, cậu mợ mấy năm nay có tiết kiệm được một chút, nếu không đủ thì đi mượn người ta hoặc là đến đơn vị của cha con. Học phí của Tiểu Vũ năm tới cậu mợ sẽ nghĩ cách khác, bên đường phía tây đã bắt đầu di dời rồi, theo tính toán thì năm tới đầu bên này cũng sẽ di dời, nhưng nếu thực tế không như thế thì năm tới mình sẽ bán căn nhà này đi.”
“Cậu!”
“Chuyện thôi học con không được nghĩ tới nữa, cậu không có khả năng mang lại cuộc sống giàu sang cho con cái, nhưng… cậu không thể để mấy đứa không được học hành đến nơi đến chốn.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trầm Hương Uyển
Bộ Vi Lan
Trầm Hương Uyển - Bộ Vi Lan
https://isach.info/story.php?story=tram_huong_uyen__bo_vi_lan