Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 7
“M
ẹ ơi?” tôi gọi lớn khi mở cửa vào nhà. Không có tiếng trả lời, đây là chuyện thường tình, nhưng ngôi nhà lại bật đèn sáng trưng cả lên. “Sao trong nhà sáng thế nhỉ?” tôi lầm bầm. “Mẹ ơi?” Có tiếng bước chân nhanh và nặng nề từ phòng khách. “Con đi đâu thế?” Giọng nói đó.
Những tiếng đó. Chúng khiến tôi sững sờ. Đó chính là những từ mà em nói với tôi sáng hôm đó. Cái ngày Truman mất. Chỉ có điều em hét lên với tôi. Hét khản cổ. “Ô, con chào bố,” tôi nói. “Lâu lắm không gặp bố. Mấy cái D, N, A sao rồi ạ?” “Con đi đâu thế?” “Con tới một bữa tiệc.
Ở nhà Goode.” “Nhà Goode? Andi, đừng nói với bố là con đang hẹn hò với Nick Goode.” “Con không có.” “Ơn Chúa.” “Con hẹn hò với Rupert.” Mặt ông sầm xuống. “Con nói cho vui à? Vì nó chẳng vui chút nào. Sao lúc nào con cũng phải…” Khó chịu? Khủng khiếp? Kinh tởm? Bố cứ nói thế đi, để tôi có thể giả vờ chúng tôi đang đứng cách nhau hai mét không ôm hôn, không chào hỏi sau khi không gặp nhau đến bốn tháng trời vì tôi rất kinh tởm.
Không phải bởi vì chúng tôi ghét nhau. “… chua chát. Chuyện này không thể chấp nhận được. Hoàn toàn không chấp nhận được. Sao con không gọi cho bố? Sao con không gọi cho bố?” “Về bữa tiệc của Nick ạ?” tôi bối rối nói. “Về trường St. Anselm! Về điểm số của con. Các bức tranh.
Mẹ con. Vì thế quái nào mà con lại không kể cho bố nghe về tình trạng của mẹ?” Tôi hoảng loạn. “Có chuyện gì thế? Mẹ đâu? Mẹ có biết là bố về không?” Tôi sợ là ông sẽ làm bà buồn. Ông có cách làm chuyện đó. Tôi lao qua ông và chạy vào phòng khách. Tôi nhẹ cả người khi thấy bà đứng đó.
Vẽ. Chỉ vẽ mà thôi. “Con chào mẹ,” tôi nói. “Mẹ đói không? Muốn ăn chút ngũ cốc không?” Bà lắc đầu. “Bố thì sao? Ăn ngũ cốc không?” “Không, bố…” “Bánh mì nướng vậy?” “Thứ bố muốn là một lời giải thích!” ông hét lên, chỉ vào bức tường. “Chúng là tranh vẽ.
Mẹ là họa sĩ, bố nhớ không?” Ông quay một vòng chầm chậm. “Tất cả các bức tường đều treo tranh. Treo kín.” Chuyện này thì ông nói đúng. Mẹ bắt đầu treo chúng lên trần nhà. “Phải đến hai trăm bức,” ông nói. “Đều vẽ Truman. Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?” “Con không biết.
Vài tháng.” “Vài tháng?” “Bố nghe này, như thế này mẹ hạnh phúc hơn. Khi vẽ mẹ không khóc hay gào thét hay quăng quật các thứ, được chứ? Bố muốn gì? Sao bố lại về đây?” Ông thôi nhìn lên trần nhà mà trân trân nhìn tôi. “Bởi vì bố…,” ông cất tiếng. Nhưng những lời của ông tắt lịm.
Trông ông bối rối. Trông ông hoang mang và đầy ân hận. Như thể khi ta chạy tới chỗ một ai đó ta nghĩ là ta biết và cầm lấy tay cô ấy và cô ấy quay lại và ta biết là mình nhầm. “Bởi vì bố nhận được thư của trường St. Anselm,” cuối cùng ông nói. “Bố đã gọi cho con. Hai mươi lần.
Không ai trả lời. Bố để lại tin nhắn. Không ai gọi lại cả. Vì thế bố bay về đây. Cô Beezemeyer bảo con thi trượt tất cả các môn. Rằng con sẽ bị đuổi học. Chuyện quái gì đang diễn ra thế, Andi? Con vẫn đang uống thuốc đấy chứ?” “Có, con vẫn uống thuốc, mà xin nói cho rõ, con không trượt tất cả các môn.
âm nhạc con được điểm A. Cô Beezie có nhắc chuyện đó không?” Ông không nghe tôi nói. Hoặc giả vờ không nghe. “Hai năm trước con là học sinh chuyên đạt điểm A. Con nhận giải thưởng môn tiếng Pháp và Sinh học…” “Và âm nhạc.” “Bố không hiểu chuyện này. Bố không hiểu con.
Chuyện gì xảy ra với con thế?” Tôi kinh ngạc nhìn ông. “Bố nói nghiêm túc đấy chứ? Bố đang hỏi con chuyện đó? Một cách nghiêm túc. Bố bị Alzheimer hay gì đó à?” Ông im lặng một vài giây. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng cây cọ của mẹ trên vải canvas và tiếng đồng hồ tích tắc.
Rồi ông nói, “Mẹ kiếp, Andi, Truman chết rồi.” “Con ý thức được chuyện đó.” “Vì thế hãy quên em đi.” “Hệt như bố đã làm chứ gì? Một cuộc sống mới. Không đấu tranh.” “Truman chết. Truman. Không phải con,” ông nói. “Con biết. Thật bất hạnh, phải không? Đối với cả bốn chúng ta ấy.” Trông ông như thể vừa bị ai đó đẩy ngã.
Ông ngồi xuống ghế, tay ôm lấy mặt. “Lạy Chúa, bố phải làm gì đây?” Ông khẽ khàng nói. Đây rồi. Cái cảnh hòa giải đây rồi. Khi mà tôi chạy lại với ông, ông ôm tôi và chúng tôi òa khóc nức nở, rồi mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Tôi đợi âm nhạc nổi lên. Tôi đợi ai đó kéo violon.
Để thứ âm nhạc rẻ tiền của Hollywood bắt đầu khơi mào. Nhưng nó không diễn ra. Nó sẽ không diễn ra. Tôi biết điều đó. Tôi đã đợi hai năm rồi. “Kỳ nghỉ đông bắt đầu khi nào?” ông hỏi tôi, buông tay xuống. “Hôm nay.” “Khi nào con đi học lại?” “Mùng năm.” Ông lấy chiếc BlackBerry ra.
“Được rồi,” ông nói, sau một vài giây. “Thế được rồi. Thực ra thế là quá ổn. Con có thể đi với bố.” “Mình thử làm như thế một lần rồi, bố nhớ không? Không được đâu. Minna ghét con.” “Ý bố là đi Paris. Bố sẽ bay tới đó vào thứ Hai từ Boston. Để làm việc. Chừng nào mà công nhân hàng không không đình công thì kế hoạch là vậy.
Họ đã đe dọa đình công suốt cả tuần. Bố đang ở với bác G và cô Lili. Họ có chỗ mới. Nhiều phòng. Con sẽ đi với bố.” Tôi bật cười lớn. “Không con không đi.” “Không cãi, Andi. Con sẽ đi Paris và con sẽ mang laptop theo. Chúng ta sẽ ở đó ba tuần. Rất nhiều thời gian cho con viết đề cương luận văn.” “Bố quên chuyện gì à? Mẹ thì sao? Mình tính sao với mẹ? Cứ thế để mẹ một mình à?” “Bố sẽ cho mẹ con vào bệnh viện,” ông nói.
Tôi nhìn ông trân trối, choáng không nói nổi nên lời. “Bố đã gọi bác sĩ Becker. Ngay sau khi về đây. Ông ấy sẽ cho mẹ vào Archor-Rand. Nơi đó tốt. Họ có chương trình tốt. Con sắp xếp một ít quần áo cho mẹ được không? Bố sẽ đưa mẹ đi vào sáng sớm mai, và…” “Tại sao? Tại sao bố lại làm việc này?” tôi hét lên giận dữ.
“Bố đã không bao giờ có mặt ở đây khi lẽ ra phải vậy. Giờ lẽ ra bố không nên có mặt ở đây thì bố lại về. Không ai gọi bố về cả. Con và mẹ vẫn ổn khi không có bố. Hoàn toàn ổn. Cả nhà lúc nào cũng ổn mà không cần có bố.” “Ổn? Con gọi thế này là ổn ư?” ông hét lại.
“Cả căn nhà như một bãi rác. Mẹ con thì điên loạn. Con thì sắp sửa bị đuổi học. Không có gì ổn cả, Andi ạ. Không có gì.” “Con sẽ không đi. Con thề là con không đi.” Tôi cầm túi lên và đi về phía cửa. “Con đi đâu đấy? Andi? Andi, bố đang hỏi con…” Có tiếng ầm ở phòng khách.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly