Trái Tim Con Gái epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
oàng Dung ngồi dậy, đầu óc choáng váng đau râm ràn. Cô lơ mơ nhớ lại ngày hôm qua. Có tiếng Ngọc Nga gọi:
- Hoàng Dung ăn chút cháo đi!
Cô ngỡ ngàng:
- Ta bị bệnh à?
- Bệnh... bệnh điên ấy.
- Cái gì?
Hoàng Dung nhảy nhổm lảm cho Ngọc Nga cười vang:
- Đến bệnh của mình mà không biết thì điên chứ gì nữa.
- Con quỷ, đừng có nhát ta tội nghiệp Ngọc Nga xỉ vào trán bạn:
- Cái gì tội nghiệp, mi là thử vô số tội lỗi đáng bị trừng trì đó.
- Tội gì?
- Tội mi làm xôi hỏng bỏng không còn hỏi!
Hoàng Dung vẫn không biết gì, cô thắc mắc.Nếu hôm qua mi không đi chơi với Nhật Khương thì sự việc mi rất đơn giản.
Hoàng Dung trố mắt nhìn Ngọc Nga:
- Mi nói gì ta không hiểu.
- Ta còn không hiểu nổi, huống hồ gì say khướt như mi.
Hoàng Dung vỗ vào trán:
- À, ta nhớ...từ từ rồi. Nhưng ai đưa ta về?
- Chiều hôm qua Sĩ Khôi đến tìm mi. Ta đi tìm Ý Quyên về gặp anh ta nơi này.
Hoàng Dung ngây ra nhìn cô bạn:
- Chi vậy?
Ngọc Nga xỉ vào trán bạn bảo:
- Ở đó mà trố mắt nhìn ta. Vì mi đó.
Nhưng ta đâu có biểu mi làm vậy. Đúng là thứ vô ơn mà. Sĩ Khôi thất vọng về mi kinh khủng. Anh ấy mang cái xác say mèm của mi ném vào nhà rồi bỏ về không thêm nói một câu.
Hoàng Dung đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Ta vẵn chưa hiểu. Sĩ Khôi đi với ai vào quán bar làm gì mà gặp ta nhỉ?
- Ta không biết. Mì tìm anh ấy mà hỏi.
Bởi vậy ta mới nói chính mi chuốc lấy tai họa. Lần này thì đừng hòng nối lại sợi tơ sắp đứt ấy nữa.
- Vì sao?
- Vì xem ra anh ấy giận mi lắm. Sĩ Khôi ra về như thế, ta không dám hỏi gì cả.
Hoàng Dung thở dài ngao ngán. Hình như mọi sự việc diễn ra như một giấc mơ. Làm sao cô biết trước được mà lường. Cô mỏi mòn trong chờ đợi, chỉ mong anh ấy đến tìm cô, tất cả sẽ trôi qua như đám lục bình trôi trên sông trả lại không gian im ắng ngày thường. Nhưng giờ dây sóng cồn nổi dậy, cô khó mà gặp lại anh ấy, âu cũng là chuyện buồn. Còn Nhật Khương đi với mình sao anh ấy không đưa mình về nhỉ?
- Mi có thấy Nhật Khương về cũng Sĩ Khôi không?
- Không có. Trông Sĩ Khôi có vẻ giận dữ lắm mặt mày hầm hầm như ông tướng, rất đáng sợ.
- Vậy là họ cãi nhau rồi.
Ngọc Nga nhìn bạn lấy làm lạ:
Tự nhiên mi lại ''pát- xế' qua ông Nhật Khương cho rắc rối. Ta không hiểu nổi mi nữa.
- Ai làm gì với Nhật Khương. Anh ấy thấy mình buồn cứ theo an ủi, biết nói sao bây giờ.
Ngọc Nga nổi sùng:
Bởi cái tính mềm yếu, xốc nổi của mi, ta chán muốn chết:
Mi dẹp cái tính trẻ con ấy qua giùm ta đi.
- Ai trẻ con?
- Mi dễ dãi, chỉ cần nói ngọt đã lọt tới xương rồi. Chán hết sức, người gì dễ tin người khác quá.
- Ta có tin ai bao giờ!
Tin Nhật Khương. Ta đoán là có chuyện giữa Nhật Khương và Sĩ Khôi không tin mi cứ hỏi hắn xem.
- Cùng là bạn bè sao mi có ấn tượng xấu về Nhật Khương vậy?
Ngọc Nga bĩu môi:
- Ta thấy anh ta không thật lòng.
- Tại sao mi nghĩ như vậy?
Để khỏi trả lời rắc rối, Ngọc Nga đáp bừa:
- Vì ta nghĩ vậy. Và ta nghĩ đâu sẽ đúng phóc đó nhớ đấy.
- Ừ, bao lần Ngọc Nga đoán đều đúng cả.
Cô nàng là thầy bói mà. Không làm thầy bói, cô cũng nghĩ và có linh cảm như thế. Hoàng Dung sẽ tìm Sĩ Khôi hỏi cho ra lẽ, cô sẽ xin lỗi anh nếu cô sai.
Ngọc Nga mỉm cười:
- Như vậy là tốt biết lỗi xin lỗi nhưng phải sửa lỗi đấy bạn. Đó mới là bạn tốt.
Mình sẽ nghe Ngọc Nga.
- Cô đón tô cháo nóng hổi từ tay Ngọc Nga.
- Cô ấy mắc nợ mình chăng? Kể ra cũng tội nghiệp, lúc nào Ngọc Nga cũng chăm sóc cô chu đáo như đứa em gái. Vậy mà cô làm cho Ngọc Nga gặp rắc rối vô cùng. Hoàng Dung cảm thấy xấu hổ riêng mình.
Hôm sau Hoàng Dung chưa tìm đến Nhật Khương đã thấy anh đến với vẻ không vui chút nào. Hoàng Dung ngạc nhiên trách:
- Sao buồn vậy Nhật Khương?
- Anh im lặng lắc đầu. Hoàng Dung rót ly nước mát mời:
- Anh bị say nắng à?
- Không.
- Hay bị cảm gió.
- Cũng không.
- Đừng đùa nữa mà. Cái mặt anh trông giống cái bánh bao ế của bà Bảy đầu hẻm quá.
Thấy Hoàng Dung có vẻ vui tươi, Nhật Khương lấy làm lạ:
- Gặp lại người yêu cũ hết giận rồi sao yêu đời vậy?
- Ai nói với anh là em gặp lại Sĩ Khôi?
- Anh ấy đưa em về em đâu có biết. Nhưng sao anh lại đem con bỏ chợ vậy "anh Haí'?
Hoàng Dung đùa. Cô không biết đang giận cô nên Nhật Khương không thích đùa chút nào. Anh bảo:
Suýt chút nữa anh bị Sĩ Khôi đánh vì anh đưa em về đó.
- Tại sao kỳ vậy hả?
- Có gì mà kỳ. Anh ta ghen bậy bạ mà.
- Ghen? Bộ không biết anh là bạn bè với em sao?
- Không, anh ta đâu cần nói lý lẽ đã nhảy vào động tay động chân, xem ra giống người thất học quá.
Hoàng Dung nhìn Nhật Khương:
- Anh ấy có làm gì anh không?
- Không.
Nhật Khương nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dung:
Như vậy em vẫn còn coi anh là người quan trọng với em là được rồi. Dù bị đánh anh cũng vui lòng.
Hoàng Dung thở dài:
- Ai em cũng quý cả. Có điều hai người đừng nên cãi nhau vì em, người ta chê cười chúng ta mất.
- Đừng nói vậy Hoàng Dung. Em nghĩ sai rồi không phải vậy đâu. Em đừng lãng mạn quá khi yêu nhau người ta phái biết săn sóc, hi sinh cho người yêu.
Vậy mà anh ta có lo gì cho em chỉ xem em như món hàng giành giật cho vui vậy?
- Cái gì mà giành giật? Sĩ Khôi có còn yêu em đâu mà anh bảo thế.
Giọng Nhật Khương bất bình:
- Anh thấy hắn cứ kè kè với Ý Quyên nên giận quá nói thắng với Sĩ Khôi rằng anh ta quá tham lam bắt cá hai tay. Anh ta đã làm em đau khổ.
Hoàng Dung lắc dầu buồn bã:
- Em không muốn cho anh ta thấy em buồn khổ vì anh ấy. Hãy để cho em yên đi một lúc tự nhiên lòng mình sẽ thanh thản trở lại anh à?
Nhật Khương bất bình:
- Anh không hiểu em yêu hắn cỡ nào mà lúc nào cũng bệnh vực hắn nhận phần khổ về mình.
Hoàng Dung cố nén buồn:
- Em đang cố quên anh ấy đây. Anh giúp em chứ?
Nhật Khương mừng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm vui rất lạ. Nhưng biết Hoàng Dung rất nhạy cảm, anh chỉ dùng lời ngọt ngào khuyên cô:
Chửa vết thương lòng cần có thời gian em ạ. Anh rất hiểu nỗi đau của em.
Anh rất sẵn lòng.
Nghe Nhật Khương nói chí tình, Hoàng Dung rất thích lời ngọt ngào của anh. Cô xiêu lòng:
- Anh bao giờ cũng tốt với em cả. Phải chi Sĩ Khôi được một chút xíu lịch sự như anh, tinh tế như anh thì em đâu có khổ.
- Sỉ Khôi chỉ là kẻ vong ân bội bạc, anh ta không đáng để em lưu lại trong tim mình chút nào?
Hoàng Dung có vẻ không hiểu lòng khi Nhật Khương nói xấu Sĩ Khôi. Cô có vẻ tự ái.
Dù sao anh ấy cũng từng yêu em anh đừng nên xúc phạm anh ấy.
- Được, anh sẽ không làm em buồn. Anh sẽ đưa em đi đến quán bar, em thích chứ? Hoàng Dung muốn giải sầu nên tìm cách hủy bỏ lớp vỏ yếu đuối của mình bằng lớp vỏ cứng cỏi quên đời:
- Thích.
- Hình như em giỏi uống rượu?
- Uống rượu không có giỏi dở, nhưng có người uống mà không tỉnh táo, có người càng uống càng tỉnh không quên điều gì cả.
Nhật Khương bật cười:
- Em nói có vẻ lý thuyết sách vở quá.
Uống rượu càng uống càng say quên hết đất trời tình đời và cả bản thân mình.
Hoàng Dung liếc mắt thật sắc:
- Thật thế hở anh?
- Ai gạt em làm gì? Anh rất quý em nên anh không bao giờ làm em buồn cả.
- Cảm ơn anh.
Nhật Khương lắc đầu:
- Không có gì. Làm sao anh và em vẫn giữ được tình cảm như xưa là anh vui lắm rồi.
- Vậy anh có thể là tri kỹ, tri âm của em chứ!
- Rất sẵn sàng.
Hai người cùng đùa vừa cười vui rộn rã ra ngoài đến tai Ngọc Nga làm cô khó. chịu lẩm bẩm:
- Hừ, mới đây đã đổi thay người yêu như người ta thay áo, con nhỏ này ngày càng tệ quá. Cô đâu có biết Hoàng Dung dang cố ý rủ rê Nhật Khương nhằm trêu, thử ý của Sĩ Khôi.
Nếu còn yêu cô, Sĩ Khôi sẽ không để cho Nhật Khương cướp cô trên tay anh.
Nhật Khương nhìn Hoàng Dung thật tình tứ, cái nhìn đầm ấm đến nỗi cô phải ngạc nhiên:
- Làm gì anh nhìn em ghê vậy. Lạ lắm hả?
Nhật Khương chớp mắt không giấu được tình cảm của mình:
- Càng ngày anh càng thấy em đẹp ra, ăn nói chững chạc hơn Dung à?
Hoàng Dung được anh khen liền tươi cười bảo:
- Anh khen em chín chắn, còn Sĩ Khôi luôn mắng em xốc nổi, khờ khạo như con nít.
- Anh thấy thế nào?
- Anh chỉ thấy em đẹp mọi thứ. Còn ai chê mặc họ.
- Em biết anh khéo nói nịnh làm gì em được như lời anh vừa nói. Em thấy mình tệ lắm. Có người yêu, người ta còn quên mình đây.
Nhật Khương mỉm cười:
Người ta quên em vì người ta mê mải một hình ảnh khác chứ đâu phải em xấu.
Hoàng Dung nhíu mày:
Nghĩa là tình yêu của em chưa đủ chín muồi để giữ chân anh ấy bên cạnh em.
- Em muốn giử anh ta bên cạnh em mãi sao? Anh nghĩ suốt đời em sẽ khổ vì hắn có trong tim một hình bóng khác.
Hoàng Dung cắn môi suy nghĩ. Đôi mắt cô đượm buồn như có ngấn lệ trong veo sắp vỡ ra:
- Có phải sự thật như vậy không anh?
- Anh nghĩ như vậy. Có thể là anh không đúng, em đừng buồn.
Cô chớp nhanh mắt khi Nhật Khương an ủi cô:
- Em biết mình phải làm gì đây hở anh?
- Nhất là lúc nàỵ.... - Đừng sống trong bể tình đắm đuối nữa, em hãy bước la khỏi chỗ ấy em sẽ thây cuộc đời vui hơn.
Hoàng Dung gật đầu, cô mỉm cười nụ cười héo hắt:
- Hãy để em tự quên tất cả. Em tin em sẽ làm được.
Nhật Khương đưa chiếc khăn giấy cho cô:
- Anh rất mừng là em quyết tâm quên Sĩ Khôi. Em nên nghĩ trên đời này còn biết bao chàng trai yêu em bị em từ chối:
Đừng để cơ hội bị trôi vào quá khứ. Vì biết đâu có người khác lại rất yêu em, sẵn sàng thông cảm đùm bọc cho em hơn cả Sĩ Khôi kìa.
Hoàng Dung hờ hửng:
- Sĩ Khôi rất tốt với em, có ai hơn anh ấy cho nên khi bị bỏ rơi em hụt hẫng thật sự.
Liệu trên đời này có mấy ai hiểu, thương em như anh ấy.
Nhật Khương tỉnh bơ:
- Có chứ, xung quanh em... tại em không chịu quan sát đó thôi. Em cứ mãi đuổi theo cái bóng tình yêu nên quên hắn phía sau mình...có người cũng đuổi theo em... vì chậm chân đành ở lại bên đường nhìn người ta hạnh phúc. Rất tiếc em cũng chẳng hạnh phúc nên anh không thể để em khổ nữa.
- Anh Nhật Khương...anh định nói gì?
- Anh ngó cô chỉ cười mà không nói. Nụ cười ấy dưưofng như nói nhiều điều. Rất tiếc là Hoàng Dung không hiểu. Cô lắc đầu:
- Anh đừng làm em rối trí nữa. Nếu tội cho em, anh đừng nói gì cho em khổ thêm.
- Em chẳng muốn nghe đâu.
Nhật Khương cúi đầu tỏ vẻ nhún nhường:
- Ừ, tội cho em quá. Cho anh xin lỗi.
- Anh sẽ giúp em một cách vô tư, ai biểu anh là anh nuôi của em làm gì đúng không?
Hoàng Dung mỉm cười:
- Nói vậy đúng là Nhật Khương của em rồi. Bây giờ anh đưa em đi chơi nha Nhật Khương?
Tuân lệnh em gái... nhưng...Cô liếc xéo Nhật Khương vẻ giận dỗi:
- Đàn ông các anh chỉ một thứ thôi mới hứa đã thay đổi rồi. Đáng ghét.
Nhật Khương đưa cho cô cái khăn giấy thứ hai rồi cười:
- Anh đâu có giống thứ ấy nhưng ở đây là vì sợ đưa em đi chơi anh sẽ bị ăn đòn quá.
- Ai đánh anh?
- Sĩ Khôi.
- Anh ta không có quyền. Anh ta sẽ tức lên vì em đi anh điều đó là điều em mong muốn đấy. Anh đừng lo.
Nhật Khương thích thú:
- Em nói thế, anh sẵn sàng. Bây giờ đi à?
- Ngay bây giờ..... - Có gấp không Hoàng Dung?
- Cái gì gấp?
- Em định trả thù Sĩ Khôi đúng không?
Hoàng Dung cúi đầu hơi suy nghĩ. Cô chợt ngẩng lên nói:
- Có thể... anh ấy biết thế nào là đau khổ khi người yêu mình đi với người khác.
Nhưng Nhật Khương từ chối:
- Anh không thích em dùng anh làm tấm bia cho em trả thù đâu.
Hoàng Dung tủm tỉm cười:
- Anh hứa giúp em cơ mà. Người gì không quân tử.
Nhật Khương đành gật đầu:
- Thôi được, anh sẽ gì em nhưng nhớ trả công anh nghe chưa?
- Anh đòi gì em cũng bằng lòng.
- Thật không?
- Thật.
- Em nhớ là vừa hứa với anh nha. Nhớ lời ''quân tử nhất ngôn''.
Hoàng Dung gật đầu. Cô đi vào trong thay đồ thật đẹp. Cô muốn cho Sĩ Khôi tức tối vì anh dám trêu cô. Anh dám đem tình yêu ra đùa giỡn thật đáng buồn.
Cô muốn dùng Nhật Khương để trêu tức anh. Khi thấy Sĩ Khôi và Ý Quyên lúc nào cũng tâm đầu ý hợp, Hoàng Dung tìm cách thân mật với Nhật Khương hơn.
Nhật Khương lại lóe lên niềm hi vọng hão huyền. Anh mơ ước có được Hoàng Dung dù cho tình yêu có đến muộn màng một chút anh cũng chấp nhận.
Nhật Khương và Hoàng Dung lại đi chơi thật vui vẻ, Ngọc Nga ngồi bên cạnh phòng bên, cô nhìn ra thấy hai người họ đi bên nhau rất vui vẻ, thân mật.
Điều này làm cô khó hiểu vừa thấp thỏm trong lòng, vừa lo cho bạn. Hoàng Dung ơi là Hoàng Dung, mi định gây ra họa gì đây? Ngọc Nga chỉ biết nhìn theo. Cô thở dài...
Trái Tim Con Gái Trái Tim Con Gái - Hoàng Thu Dung Trái Tim Con Gái