Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tôi Là Số Bốn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
T
ÔI BƯỚC VÀO NHÀ, VỀ PHÒNG RIÊNG CỦA MÌNH, NẰM ƯỜN RA TRÊN TẤM NỆM CHƯA TRẢI GA. Buổi sáng đã bòn rút hết sức lực còn sót lại trong tôi, và tôi cứ mặc nhiên để mắt nhắm nghiền. Đến khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lên đến quá ngọn cây. Tôi ra khỏi phòng. Bác Henri đang ngồi trên bàn ăn, laptop mở trước mặt, tôi nhận ra ngay là bác đang tìm hiểu tin tức - công việc bác vẫn luôn thực hiện - theo dõi các thông tin hay sự kiện có thể mách cho chúng tôi biết những người còn lại đang ở đâu.
- Bác có chợp mắt được chút nào không? - Tôi cất tiếng hỏi.
- Không nhiều. Giờ thì ta đã có internet rồi, từ lúc ở Florida dọn đến đây, bác chưa kiểm tra tin tức gì hết. Trong người khó chịu lắm.
- Có gì mới không bác? - Tôi tỏ ra quan tâm
Người Giám Hộ của tôi nhún vai.
- Ở châu Phi, một thiếu niên mười-bốn-tuổi rơi từ cửa sổ tầng thứ tư xuống đất mà vẫn đi lại được bình thường, chẳng hề hấn gì. Ở Bangladesh thì có một thiếu niên mười-lăm-tuổi khẳng định rằng mình là Đấng Cứu Thế.
Tôi cười.
- Cháu dám chắc thiếu niên mười-lăm-tuổi kia không phải là người đằng mình. Còn người kia, liệu có khả năng không bác?
- Khôngggg. Rơi từ tầng thứ tư xuống đất mà vẫn sống chẳng phải kì tích gì, với lại, nếu là người bên ta thì họ chẳng bất cẩn đến thế đâu - Nói xong, bác Henri nháy mắt.
Mỉm cười, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Bác Henri đóng máy lại, đặt cả hai tay lên bàn. Chiếc đồng hồ trên tay bác hiển thị con số 11:36. Vậy là chúng tôi đã ở trong bang Ohio này được hơn nửa ngày, và đã xảy ra bao nhiêu là chuyện. Tôi ngửa lòng bàn tay lên. Chúng đã dịu sáng đi rất nhiều.
- Cháu đã biết được mình sở hữu gì chưa? - Bác Henri hỏi tôi.
- Dạ, trong lòng bàn tay có ánh sáng.
- Cái đó gọi là Lumen. Rồi cháu sẽ biết được cách kiểm soát ánh sáng.
- Cháu cũng mong là như vậy, chứ nếu nó không tắt sớm thì lớp vỏ bọc của bác cháu ta sẽ bị thổi bay đi mất. Tuy nhiên, cho tới giờ, cháu vẫn chưa hiểu rõ về nó.
- Lumen mạnh hơn ánh sáng đơn thuần. Cháu có thể tin điều đó.
- Thế thì sao ạ?
Người Giám Hộ bỏ vào phòng ngủ, sau đó trở ra với một chiếc bật lửa trong tay.
- Cháu còn nhớ về ông bà của cháu không? - Bác Henri hỏi tôi.
Ông bà là người nuôi dưỡng chúng tôi. Còn cha mẹ thì chúng tôi ít gặp cho đến năm hai mươi lăm tuổi, thời điểm chúng tôi có con. Cuộc sống của người Lorien kéo dài khoảng hai trăm năm, hơn hẳn đời sống của con người ở Địa Cầu; và khi trẻ em được sinh ra, độ tuổi của bố mẹ vào khoảng hai-mươi-lăm đến ba-mươi-lăm tuổi, thế hệ lớn hơn sẽ đảm trách chuyện nuôi dưỡng trẻ em, để bố mẹ chúng tiếp tục hoàn thiện các Biệt năng của mình.
- Dạ, chỉ nhớ chút chút thôi. Sao ạ?
- Bởi vì ông cháu cũng có khả năng tương tự.
- Cháu không nhớ là tay ông cũng phát sáng - Tôi nghĩ ngợi.
Bác Henri nhún vai.
- Có lẽ ông không có lí do để dùng.
- Hay thật - Tôi nói - Nghe như là một khả năng tuyệt vời, vậy mà có khi cháu lại chẳng dùng tới.
Người Giám Hộ của tôi lắc đầu.
- Đưa tay ra đây.
Tôi đưa tay phải ra. Bác Henri bật lửa, đoạn đưa ngọn lửa liếm vào mấy đầu ngón tay của tôi. Tôi rụt tay lại ngay tức thì.
- Tin bác đi - Bác Henri đáp gọn.
Tôi lại đưa tay cho bác. Người Giám Hộ của tôi lại giữ lấy và bật lửa lên, trong lúc ánh mắt thì nhìn xoáy vào mắt tôi, rồi mỉm cười. Tôi nhìn xuống, nhận ra bác Henri đang châm lửa vào ngón tay giữa của mình. Nhưng tôi không hề có một cảm giác nào cả. Dù sao, bản năng cũng khiến tôi rụt tay lại. Tôi xoa ngón tay của mình, cũng chẳng cảm thấy điều gì đặt biệt.
- Cháu có cảm giác à? - Bác hỏi.
- Không ạ.
- Đưa tay lại đây - Bác Henri lại bảo - Rồi cho bác biết ngay khi cảm thấy gì nhé.
Bác lại bật lửa lên, đốt ngón tay của tôi, rồi một cách chậm rãi, bác Henri rê ngọn lửa lướt lên mu bàn tay tôi. Chỉ là một thoáng ran rát khi lửa liếm lên da thịt, ngoài ra, tôi chẳng hề hấn gì. Thế nhưng khi ngọn lửa lan đến cổ tay, tôi bắt đầu thấy nóng. Ngay lập tức, tôi rụt tay về.
- Úi cha.
- Lumen - Người Giám Hộ giải thích cho tôi nghe - Cháu sẽ kháng được lửa và nhiệt. Đôi bàn tay cháu thì đã quen rồi, nhưng chúng ta sẽ phải luyện cho cả cơ thể của cháu nữa.
Nụ cười mở rộng trên môi tôi.
- Kháng được lửa và nhiệt cơ à? - Tôi hít hà - Vậy là cháu sẽ không bao giờ thấy nóng nữa?
- Câu trả lời là: Đúng như vậy.
- Lạ quá!
- Rốt cuộc thì không phải là một Biệt năng hạng xoàng, đúng chứ?
- Không xoàng chút nào - Tôi tán thành - Thế những ánh sáng này thì thế nào ạ? Liệu chúng có chịu tắt đi không?
- Có chứ. Có lẽ là sau một giấc ngủ ngon, khi tâm trí cháu quên mất rằng ánh sáng đang hiện diện - Bác Henri trả lời - Nhưng trong một thời gian dài, cháu phải cẩn thận không để chúng kích hoạt. Mất cân bằng cảm xúc sẽ làm cho ánh sáng xuất hiện, một khi cháu quá lo lắng, giận dữ, hay phiền muộn.
- Trong bao lâu ạ?
- Cho đến khi nào cháu kiểm soát được chúng - Bác Henri khẽ khép mắt lại, xoa mặt bằng cả hai bàn tay - Thôi, bác phải đi ngủ đây. Vài giờ nữa bác cháu mình lại nói đến chuyện luyện tập nhé.
Sau khi bác Henri đi khỏi, tôi ngồi lại ở bàn ăn, hết mở ra lại nắm vào hai bàn tay, hít vào thật sâu và cố gắng làm dịu toàn thân, hòng làm cho ánh sáng tắt đi. Và lẽ tất nhiên điều đó là không thể được.
Trong nhà, bên cạnh các đồ đạc mà bác Henri đã dọn dẹp lúc tôi ở trường, mọi thứ vẫn còn bề bộn lắm. Rõ ràng bác đang ngả về hướng dọn nhà đi nơi khác, nhưng cũng không có nghĩa là không có khả năng ở lại. Có lẽ khi tỉnh dậy, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, bác sẽ có định hướng đúng đắn hơn.
Tôi bắt tay vào dọn dẹp căn phòng của mình trước tiên - quét bụi, lau cửa sổ, quét sàn. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi thảy các tấm ga trải giường, gối, mền lên giường, đoạn treo và gấp quần áo. Chiếc tủ cũ kĩ, ọp ẹp, nhưng tôi cũng xếp đặt vừa quần áo, rồi để thêm mấy quyển sách lên trên nóc. Và không khác nào một căn phòng vô trùng để làm thí nghiệm, vật dụng của tôi được sắp xếp ngăn nắp, thứ nào ra thứ nấy.
Xong xuôi, tôi vào gian bếp, dọn dẹp chén đĩa, lau sạch các kệ. Công việc khiến tôi không còn dành tâm trí cho đôi tay, dù rằng trong lúc chùi rửa, tôi có nghĩ đến Mark James. Lần đầu tiên trong đời, đã có một kẻ cho tôi đối đầu. Trước đây, chưa bao giờ tôi làm như thế, dù nhiều khi trong thâm tâm rất muốn thực hiện; tất cả là vì lời khuyên của bác Henri, rằng đừng để ai chú ý đến nhân thân của mình. Lúc nào tôi cũng cố trì níu các cuộc di chuyển. Nhưng hôm nay lại khác. Khi một kẻ xô ta, và ta xô lại, cảm giác ấy mới dễ chịu làm sao. Và rồi dính phải một sự cố đáng tiếc, chiếc điện thoại di động của tôi bị lấy cắp. Được thôi, chúng tôi có thể mua một chiếc mới, chẳng khó khăn gì, nhưng mà lẽ công bằng nằm ở đâu?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tôi Là Số Bốn
Pittacus Lore
Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore
https://isach.info/story.php?story=toi_la_so_bon__pittacus_lore