Chương 7
au ba giờ tìm kiếm, chẳng có gì tiến triển hơn để tìm ra đáp án khi họ đã triệu hồi sự trợ giúp của các đấng Tổ tiên.
Simon đã giải thích về di sản thừa kế của mình, điều mà anh tin Helen và bà Dawson cũng có, mặc dù anh biết Helen luôn nghi ngờ lời anh. Kì thực, khi ngày càng gần tàn, cô càng có thái độ lạnh nhạt.
Bà Dawson nghỉ ngơi cả buổi chiều tối, đề nghị họ cứ ở lại bao lâu họ muốn. Bà thậm chí còn yêu cầu người giúp việc chuẩn bị phòng cho họ dùng nếu cần ở qua đêm.
Theo gợi ý của Helen, họ phân loại sách thành từng chồng. Chỉ có những thể loại mơ hồ tương tự nhau. Đó là sách thần thoại, dân gian và ma thuật. Nhiều quyển trực tiếp viết về các truyền thuyết Celtic còn những quyển khác nhắc đến phù thủy cổ xưa.
Các vị Tổ tiên có lẽ đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm của họ, nhưng đầu mối chung vẫn lảng tránh họ.
“Thế này vô ích.” Helen thất vọng đóng quyển sách trên tay.
“Đáp án đang ở đây.”
“Chỉ vì một loạt sách bay khỏi kệ, không có nghĩa là chúng có câu trả lời.”
Simon ngồi thẳng, quan sát vẻ tức tối của Helen. “Cô từng thấy sách bay khỏi kệ trước đây chưa?”
“Đừng có tinh tướng.”
“Đáp án ngay đây, tình yêu à, hãy tin tôi.”
Helen bật khỏi ghế. “Tin anh? Tôi chưa từng quen biết anh. Và tại sao anh cứ gọi tôi là tình yêu hay quý cô vậy? Tôi không phải.”
Cơn giận bùng nổ này đến từ đâu?
“Tôi không có ác ý khi dùng những từ âu yếm. Chúng chỉ nhằm xoa dịu tâm trạng của cô thôi.”
“Vậy, ừ, chúng không hiệu quả. Bên cạnh đó, tôi nghĩ anh thực sự cần biết rõ ai đó trước khi xưng hô thân mật. Nó hệt như một gã ngồi trong chiếc xe van đen đỗ ngoài trường tiểu học và gọi, ‘Đến đây, cô bé con, nựng nịu cún cưng của ta nào’.”
Cô vừa nói vừa rảo bước trong phòng.
Lời cô xuyên thủng tâm trí và siết lấy hàm anh. “Tôi đâu phải gã yêu râu xanh nấp sau lốt động vật nhỏ.”
“Tôi chẳng biết anh là loại người gì. Chắc chắn, chúng ta ngồi trên cùng một chuyến tàu lượn siêu tốc vũ trụ, nhưng tôi không biết anh từ thời Adam”, giọng cô lên cao, bước chân trở nên cuống quýt. Cô nhắc anh nhớ đến một con thú bị cầm tù cần tháo chạy.
“Chuyện gì làm cô bực bội…”, Simon dừng lời vì không muốn thúc ép cô thêm nữa.
“Anh biết không, khi anh búng lửa trên đầu ngón tay, lần sau anh phải cho chút cảnh báo. Nó sẽ khiến người khác sửng sốt. Bà Dawson không còn trẻ trung gì. Khả năng bà sẽ lên cơn đau tim lúc thấy sách bay vòng vòng.”
À, thì ra đó là vấn đề. Cô gái này lo lắng cho bạn của mình. Simon đứng dậy, bước tới cạnh cô. “Bà Dawson là một phụ nữ mạnh mẽ.”
Thay vì quay lưng ngoảnh mặt, cô chống nạnh và trừng mắt với anh. “Anh quá tự phụ. Anh biết gì về cuộc sống của tôi chứ? Mười phút? Bà Dawson nằm trong bệnh viện vì cơn đau thắt ngực vào mùa thu năm ngoái. Tim bà không chịu được sự căng thẳng. Màn biểu diễn cỏn con hôm nay của anh có thể đã lấy mạng bà.”
Một cảm giác tội lỗi nhỏ nhoi len lỏi. Bà Dawson có thể mạnh mẽ hơn Helen tưởng, nhưng bà đã già, anh nên nhớ điều đó.
“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm cô lo lắng, thưa cô.”
Cằm cô hếch lên, ánh mắt ngạc nhiên. “Tốt. Anh nên biết lỗi.”
Simon bước lại gần hơn, cảm thấy hơi nóng từ làn da cô cũng như mùi dầu gội hương dâu toát ra từ cô. Bàn tay chống nạnh của Helen buông thõng.
“Lần này chúng ta sẽ làm sáng tỏ vài điều về tôi mà cô đang áp đặt trong cái đầu đáng yêu của mình.”
Anh bước lại gần, và Helen, cô gái khôn ngoan, lùi bước cho đến khi vấp phải mép bàn. Cô chống tay ra sau giữ mình khỏi ngã.
Giống hệt mèo đang rình rập con mồi của nó, Simon chồm người qua Helen, quan sát toàn thân Helen run lên cùng đôi mắt cô đang quét qua người anh.
“Thật sao?”, giọng cô dao động. Sau khi hắng giọng, cô hỏi, “Như thế nào?”.
Simon liếm môi, liếc cô. “Tôi không phải người xấu.” “Uhm…” Hai mắt cô không rời khỏi khuôn miệng anh khi anh đang nói.
“Và tôi sẽ không bao giờ dụ dỗ một đứa trẻ.”
Simon nghiêng người tựa vào cô, hai đùi chạm nhau và hơi thở của Helen trở nên gấp gáp. Anh đặt một tay lên bàn, chỉ chừa lại một khoảng rất nhỏ nếu cô muốn bỏ chạy.
Từ ánh mắt khao khát và sức nóng cơ thể cô, anh không tin cô muốn chạy.
“Tuy nhiên, một phụ nữ có khả năng cám dỗ tôi hoàn toàn.”
“Tôi… tôi không có ý bảo anh là tên biến thái nào đó.” “Nhưng lời lẽ của cô ám chỉ chính xác. Có lẽ tôi nên thể hiện cho cô thấy ham muốn của tôi đối với phụ nữ chứ không phải con gái.”
Helen mở miệng định đáp lại, rồi nín bặt, sững người. Simon chú ý vào chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi hồng mềm mại của cô. Bộ ngực đầy đặn chạm vào ngực anh qua từng nhịp thở vội vàng. Anh không biết ai thở nhanh hơn, anh hay cô.
Miệng cô hé ra lần nữa, Simon cử động nhằm khẳng định tuyên bố của mình.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, chân cô quấn lấy anh và một bàn tay cứng rắn tống thẳng vào xương ức của anh.
Anh ngã huỵch xuống sàn, ôm lấy đầu, chân chổng vó. “Anh đang làm cái quái quỷ gì vậy hả?”
“Đó là hôn, tình yêu à, hay tới giờ chưa có ai làm thế với cô?” Gom góp hết tất cả phẩm giá sau cú ngã dập sàn, Simon hếch cằm về phía cô.
“Tôi biết cái gì gọi là hôn. Đừng vớ vẩn.” Cô gân cổ lên ra vẻ vô tội. Một sự ngây thơ mà Simon không nghĩ Helen có thể hiểu. Vậy là một lần nữa, có lẽ anh đã nghĩ sai về cô.
Có thể một hành động thô lỗ chỉ là một… C.Ử. C.H.Ỉ. Simon lắc đầu. Ý định H.Ô.N cô khiến anh phát Đ.I.Ê.N. Anh ngẩn người. Tại sao anh đang tự đánh vần trong đầu? Anh chưa bao giờ bận tâm đến những bài tập chính tả khi còn học ở trường, anh chắc chắn không phải đang nghĩ cách đánh vần những từ đó vào lúc này.
Helen hẳn đã làm rối bời niềm tự hào của anh. H.E.L.E.N.
Không cần kiểu cách, Simon nhổm dậy khỏi sàn. “Chuyện gì vậy?”, cô hỏi, quay đi như một đứa bé đang sợ hãi.
Ngây thơ. Ngôn ngữ cơ thể cô thét lên điều đó. Và anh gần như phá hỏng niềm tin mà họ đang xây dựng chỉ với một cử chỉ quyến rũ đơn giản. Anh muốn chạm vào cô lúc này và xoa dịu, nhưng anh không nghĩ cô chào đón sự động chạm.
“Những cuốn sách”, anh thốt lên và lùi lại. Tốt nhất anh nên giữ khoảng cách với cô.
Sự bối rối lướt qua hàng chân mày cô.
Anh bò ra chiếc bàn trước mặt và gom những cuốn sách mà họ đã kiểm tra lại. Anh đặt chúng cạnh nhau.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đáp án ngay đây.”
Giờ cô đã đứng sau lưng anh, xa cách hơn bình thường. Nhìn qua vai anh, cô hỏi, “Ở đâu?”.
Tập trung, Simon. “Mỗi cuốn sách có tiêu đề khác nhau. Mỗi tiêu đề bắt đầu với một kí tự.” Anh tìm quyển sách mà anh đã bỏ qua vài lần không liếc mắt đọc. Hence Forth. “Cuốn này bắt đầu bằng chữ H.” Simon đặt nó phía trên bên trái bàn và gạt những quyển khác tạo chỗ trống. Anh chuyển sang nhiều quyển nữa trước khi tìm thấy một quyển mình cần. Enlightening.
“E.”
Cả hai đôi bàn tay họ cùng chạm vào quyển sách tiếp theo, Living.
Helen rút tay lại.
“Mỗi tựa sách là một từ viết tắt sao?”
“Phải. Chúng ta phí tất cả thời gian để tìm kiếm bên trong, nhưng những gì thấy bên ngoài mới là điều ta muốn.”
Họ đánh vần tên Helen rồi dừng lại. Số sách khác được xếp chồng lên nhau ngay trên bàn. Họ ngồi xuống và nghiên cứu những cuốn sách đã ghép thành tên cô.
“Tôi tưởng anh phát hiện ra bằng chứng gì đó”, cô nói với anh.
Họ cố thử tên Helen nhưng rồi dao động. Có hàng đống sách còn lại với nhiều kết quả khác nhau bằng cách ghép từ viết tắt.
“Hãy viết ra từ đầu tiên của mỗi cuốn sách và tôi sẽ tìm một chương trình tính toán có thể kết hợp chúng lại.” Helen nguệch ngoạc tên mỗi quyển sách vào một mảnh giấy.
“Ý cô là dùng chương trình máy tính hả?”, đã rất nhiều năm trôi qua kể thì khi anh nhớ về một cái máy tính.
“Ừ.”
“Tôi đã quên mất nó hữu ích thế nào.” Họ đã dễ chấp nhận cuộc sống không máy tính, Scotland thế kỷ XVI.
“Anh thực đã sống trong thời kì đen tối, nhỉ?”
Simon lắc đầu. “Thực ra, thời kì đen tối của Scotland đã xảy ra trước đó nhiều thế kỷ, khoảng thế kỷ X, hoặc lâu hơn. Tôi tin rằng thời điểm tôi đang sống ở Scotland là thời kì Phục hưng.”
“Từ Phục hưng nghe lãng mạn thật. Những gã cố giết tôi bằng gươm đã phá hủy tưởng tượng tuyệt vời trong đầu tôi.”
“Kẻ mạnh sống sót. Nếu không mạnh, họ phải đủ khôn ngoan để tránh các cuộc xung đột và giữ yên lặng để tránh bị phát hiện.” Simon trở lại chiếc ghế dài. Khi họ cùng di chuyển, anh cố hết sức tạo khoảng cách cần thiết.
Helen đã viết tên những cuốn sách ra giấy và đẩy chúng sang một bên. “Phụ nữ làm thế nào để tự bảo vệ mình?” “Người đàn ông của họ sẽ bảo vệ họ.”
“Nếu họ chẳng có gã đàn ông nào?”
“Ngay cả những quả phụ cũng được sự bảo hộ của Lãnh chúa Ian. Không ai bị bỏ rơi khi cần đến sự hỗ trợ của chúng tôi.”
“Có phải đó là lí do anh giúp tôi? Bởi vì anh sẽ giúp bất cứ ai trên vùng đất của ông nội mình?”
“Tôi muốn nghĩ mình là một người đàn ông có danh dự hơn. Bỏ rơi cô gái đồng trinh một mình trong nỗi sợ hãi để chạy trốn thì đáng bị nguyền rủa ngàn năm dưới địa ngục. Tôi sẽ không thể sống và đối diện với chính mình nếu tôi quay lưng bỏ mặc cô.”
Liệu cô có thực sự tin là anh sẽ bỏ cô một mình nếu anh được lựa chọn? Simon không thể không tự hỏi tại sao cô lại đánh giá thấp giá trị của mình như vậy. Hoặc có thể cô ấy luôn đánh giá thấp người khác.
“Trinh nữ?”
“Cái đó không quan trọng”, anh ngắt lời cô. “Những gã đàn ông xâm phạm lãnh thổ của chúng tôi sẽ không được bảo vệ.”
“Họ trông như muốn giết tôi.”
“Giết cô là còn biết thương xót.”
Cô rùng mình. “Một cách nghĩ thật dễ chịu.”
“Hãy xem đấy là một cảnh báo. Nếu cô thử du hành về thời đại đó mà không có tôi, cô phải lẩn trốn cho đến khi có thể đưa tin đến gia đình tôi. Họ sẽ bảo vệ cô.”
Tay Helen cào cào lên đùi. Thảo luận có thể gây khó chịu, nhưng nó có thể cứu mạng cô. “Tôi phải tin ai đó khi gửi tin nhắn đến gia đình anh.”
“Người khôn ngoan biết lắng nghe và nghiên cứu bất cứ ai mà họ tiếp cận trước khi nhờ vả.”
“Giống như anh làm với tôi hả?”
“Cô không cho tôi bất cứ lựa chọn nào. Nhưng nếu không tình cờ vấp phải cô, tôi sẽ theo dõi cô lâu hơn trước khi giới thiệu bản thân mình.”
Helen che miệng ngáp dài. “Tôi không có ý định trở về thế kỷ XVI, do đó cảnh báo của anh thực sự không cần thiết.”
“Lần trước cô có chọn du hành tới đó không?” “Ừ, không.”
“Vậy thì hãy để ý lời tôi, Helen. Tôi không thể ở bên cạnh cô từng phút trong ngày. Trừ khi cô muốn tôi theo cô cả ngày lẫn đêm.”
Helen dựng người, mắt mở lớn. “À.”
“Bình tĩnh đi, tiểu thư. Tôi chỉ đùa thôi.”
Cô phe phẩy ngón tay về phía anh. “Đàn ông.”
Simon cười lớn, biết rằng anh đã cho cô cơ hội để lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
“Tôi đi ngủ đây”, cô thông báo. “Một mình.” “Ngủ ngon.”
Simon dõi theo cô cho đến khi rời khỏi phòng. Khi cô tới gần cửa, anh gọi. “Helen?”
“Vâng?”
“Sẽ là khôn ngoan nếu để cửa mở vào ban đêm. Phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.”
Gật đầu một cái, Helen quay đi.
Simon chờ cho đến khi nghe tiếng bước chân của cô lên cầu thang và bước vào căn phòng mà bà Dawson đã cho sắp xếp sẵn. Anh cũng có một phòng, cách sảnh không xa, nhưng anh không có ý định sử dụng.
Anh liếc nhìn những cuốn sách lần cuối trước khi tắt đèn. Vào thời điểm đi ngang phòng Helen, anh thấy đèn đã tắt nhưng cửa hé mở vài phân.
Sau khi kéo ngay ngắn tấm trải giường, Simon bước vào phòng tắm liền kề phòng khách và trút bỏ quần áo.
Helen chắc hẳn không muốn Simon McAllister trèo lên giường của mình, nhưng anh không thể để cô ấy ở một mình. Họ đã không gần gũi hơn khi tìm hiểu làm thế nào cô du hành xuyên thời gian được, cũng không lấy gì bảo đảm chuyện như vậy không tái diễn.
Không, Simon, bằng cách này hay cách khác, sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô.
Đứng trước gương, Simon nhắm mắt và thay đổi hình dạng. Anh thấy bản thân co rút lại, lông mọc trên lưng. Mọi bộ phận cơ thể đều trở nên mềm dẻo, có những phần nở rộng và những phần co lại. Anh duỗi người trên sàn nhà và kìm nén một tiếng thét ám ảnh bởi nỗi đau.
***
Helen nắm tay vỗ vỗ cái gối để tìm một tư thế thoải mái. Sau một ngày dài, cô khó lòng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì một đêm khó hiểu.
Bởi vì một người đàn ông khó hiểu.
Simon McAllister hay MacCoinnich, tùy cái họ nào mà anh ta muốn sử dụng, xuyên thủng tâm trí cô bởi những câu hỏi và nỗi bực bội. Cứ mỗi tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta dường như đưa đến một câu hỏi hấp dẫn hơn đòi hỏi bộ não cô giải mã.
Đầu tiên là một thực tế không thể phủ nhận rằng anh ta đã đi xuyên thời gian. Thực tế còn là chuyên gia trong môn thể thao này. Đầu tiên anh ta xé toạc không thời gian và du lịch về Scotland thế kỷ XVI là vì mẹ anh ta muốn biết người dì được sống khỏe mạnh, hạnh phúc khi cưới một chiến binh Cao nguyên hay không. Lần thứ hai là để về nhà hoàn thành năm trung học đầu tiên.
Những chuyện mơ hồ. Simon bảo với Helen rằng anh và mẹ bị buộc phải trở lại thế kỷ XVI vì một người phụ nữ hung ác đe dọa tất cả người dân Scotland. Anh không giải thích thêm về nguyên nhân hay cách thức. Anh chỉ đơn giản cho biết phải mất một thời gian cùng với gia đình để tìm cách tiêu diệt bà ta.
Tiêu diệt là từ anh dùng. Vì vậy, Simon đã bị giết, hoặc ít nhất bên kia đã có người chết. Vậy nên, một lần nữa, làm thế nào cô có thể nghĩ anh là loại người gì ngoài một tên sát nhân thời Trung Cổ chứ? Cách mà anh ta truy đuổi lũ đàn ông trong rừng với đề nghị giết chóc cũng không có gì lạ.
Bây giờ, khi xem xét lại các sự kiện mình đã chứng kiến, làm thế nào Simon thoát được lũ đàn ông trong rừng? Chúng có sáu tên. Chỉ có hai tên đuổi theo cô.
Druid là gì? Một người đàn ông đúng nghĩa bật lửa bằng đầu ngón tay. Phần nào đó trong cô, phần thuộc về thời niên thiếu, đã ngạc nhiên với khả năng ấy. Anh ta đã đưa ra một bình luận khiếm nhã về cách các Druid có khả năng thực hiện phép thuật, bằng sự tập luyện.
Ừ, phải!
Cô đã trải qua khoảng thời gian khó khăn mới nắm được kĩ thuật búng tay. Nhưng ném lửa trong phòng không nằm trong danh sách tài năng của cô.
Nghĩ đến lửa làm hai má cô nóng ran khi nhớ đến nụ hôn suýt thành của mình. Đôi môi đầy đặn kề sát môi cô.
Bị giật bởi luồng điện vô số vôn cũng không thể so sánh được. Cô đã không thực sự dự định làm thế. Không thực lòng muốn đạp vào mông anh. Đó gọi là phản xạ, thậm chí là bản năng. Cô đã luyện tập rất tốt việc đẩy đàn ông ra xa. Nhờ các nhà nuôi dưỡng và những người cha tương lai mà Helen không tin tưởng đàn ông một cách nhanh chóng. Cô học được rằng gã đàn ông nào thường háo hức tạo chú ý nơi cô càng dễ làm cô thất vọng. Có rất ít người cô muốn gần gũi.
Simon vô cùng cám dỗ.
Helen muốn tin anh là người danh giá. Nhưng anh vẫn là đàn ông. Một sự nam tính, quyến rũ mà khó người đàn ông nào cô hân hạnh quen biết có thể so sánh được.
Mình chẳng thể nào ngủ được với tất cả suy nghĩ này trong đầu!
Helen đập gối lần nữa, cố gắng quét sạch những suy nghĩ về Simon.
Cô vừa nhắm mắt lại thì tiếng “meo” khẽ khàng làm cô mở mắt. Bộ vuốt nhỏ xíu cào chân giường và đôi mắt trong veo nhìn cô đầy thận trọng.
“Tao không biết bà Dawson có nuôi mèo”, Helen nói với con mèo. Con mèo đen lớn nghiêng đầu sang bên, bước từng bước thận trọng như thể đang chờ một lời mời để vồ lấy.
“Mày là ai?”, Helen vừa hỏi vừa vươn tay vuốt bộ lông đẹp của nó.
Con mèo cọ cái mặt nó vào lòng bàn tay cô. “Mày thật thân thiện.”
Helen gãi sau tai mèo. “Mày là Tom hay Tammy phải không?” Cô nhìn nó mỉm cười. “Chào, Tom. Tao chắc đó không phải tên mày, nhưng nó sẽ thành tên mày. Tao thường không ngủ với người lạ…” Lời của cô còn trôi dạt thì con mèo đã nhảy lên ngay bên cạnh. Nó rảo một vòng trước khi nằm thoải mái.
“Ồ, không sao rồi.”
Con mèo liếm vuốt và ngả đầu lên eo cô. Nó nhìn cô chăm chú, nhìn chằm chằm thực sự.
Ít nhất con mèo đã làm Helen nghĩ đến một điều gì khác so với việc cứ nghĩ về người đàn ông đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh. Helen vuốt ve lưng mèo đến khi nó rên hừ hừ và mắt lim dim.
Không rõ là đúng hay không, con mèo đã đem đến sự thoải mái chỉ trong vài phút, Helen chìm vào thế giới mộng mơ. Những giấc mơ về đàn ông mặc váy Cao nguyên quyến rũ phụ nữ giống như việc họ đến trường học nghệ thuật.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian