Chương 8
ông đoạn cuối cùng của khâu chế biến vừa xong, Gia Phong vừa dừng tay đã nghe giọng nói lanh lảnh phía sau:
- Nghỉ đi chứ anh Phong, về còn sửa soạn nữa.
Không quay lại, Gia Phong đáp:
- Lo các cô kìa. Chớ cánh đàn ông của chúng tôi lẹ lắm, chỉ một loáng là xong ngay.
Cô gái dẩu môi:
- Xì! Làm như con gái lề mề dữ lắm vậy. Nói cho biết nhé, đi ăn nhà hàng phải tươm tất một chút đó.
- Biết rồi, chị kế toán ạ.
Gia Phong cười rồi phủi tay tiếp:
- Thú thật, tôi chẳng thích đi tí nào cả, nhưng chỉ sợ chị Loan giận. Thực tình, tôi không muốn tới mấy chỗ khiêu vũ, nhảy nhót đó đâu.
- Người ta mời đi ăn sinh nhật, chứ ai rủ anh đi khiêu vũ bao giờ đâu.
- Thì tiệc sinh nhật nào mà chẳng có khiêu vũ.
- Gia Phong! Anh đúng là ông cụ non. "Giọt nước mắt giữa hai thế kỷ" qua rồi ông anh ạ.
Gia Phong không giận, anh chỉ cười nhìn cô gái:
- Thôi, tôi về để Hồng Hạnh còn phải chuẩn bị, để không kịp thời gian.
Hồng Hạnh quay đi mà tiếng cằn nhằn vẫn còn gởi lại:
- Anh chàng đại quê.
- Nào! Nhân vật chính chuẩn bị tới đâu rồi?
Gia Phong vui vẻ nói với chị Loan - một người bạn cùng làm chung công ty với anh. Chị Loan cười vui vẻ:
- Không. Ai nói với các bạn mình là nhân vật chính hả?
Hồng Hạnh ngạc nhiên:
- Thì thiệp mời sinh nhật chị mà.
Loan lại cười:
- Sinh nhật chị, nhưng đâu nhất thiết chị phải là nhân vật chính, hả nhỏ?
- Chị thật khó hiểu. - Hồng Hạnh càu nhàu.
- Nhưng một chút em sẽ hiểu ngay, em gái ạ. Hôm nay, chị muốn mượn buổi sinh nhật này để giới thiệu em cho cậu em trai của chị đó.
Hồng Hạnh giật nảy người lên:
- Trời ơi! Chị nói chơi kiểu gì ậy, chị Loan? Em không giỡn nghe.
- Thiệt chứ giỡn gì. Gần ba mươi tuổi rồi mà nó chưa dám tán tỉnh một cô nào cả, thử hỏi làm sao có người yêu được chứ. Chỉ còn cách chị phải kiếm cho nó thôi.
- Rủi anh chàng không chịu nổi em rồi sao?
- Yên trí đi! Cô xinh nhất công ty mình mà Hạnh.
- Xí! Gia Phong! Anh đừng có nói mỉa.
- Tôi nói thật mà.
- Thôi, hai đứa đừng cãi nữa. Chị bảo đảm em trai chị sẽ vui và bất ngờ vì niềm vui mà chị dành cho nó.
Có lẽ sự thành thật của chị Loan đã làm Hồng Hạnh bớt khó chịu, dù so cô cũng thử chơi trò mạo hiểm này xem coi. Biết đâu anh ta chẳng hơn hẳn Phước Hải? Mà sao mình lại nghĩ đến hắn ta vào lúc này nhỉ? Mình còn luyến tiếc ư? Không. Loại người háo sắc thay tình như thay áo đó, Hồng Hạnh cần gì phải tiếc chứ. Cô chỉ tiếc là mình không vạch hết được những việc làm bỉ ổi của hắn mà thôi.
Những ngọn nến đã thổi tắt, lời tuyên bố cũng đã qua và chiếc bánh ba tầng cũng đã được cắt, vậy mà Ý Kỳ vẫn ngồi ngẩn ngơ. Cô không biết tâm trạng mình bây giờ ra sao, vui hay buồn? Tại sao cô lại gặp Gia Phong trong hoàn cảnh bất ngờ này chứ? Ý Kỳ len lén quan sát anh. Gia Phong ngồi đó, vẫn ánh mắt buồn nghiêm nghị, đôi mắt như tha thiết và nồng ấm trao về cô. Ý Kỳ bối rối đến vụng về. Cô biết Gia Phong cũng rất ngỡ ngàng khi Châu là em chị Loan, và anh ta đã dẫn Ý Kỳ đến như một sự giới thiệu với người chị của mình. Chị Loan thì hớn hở, vui ra mặt bởi vì đó là điều chị luôn ao ước và ấp ủ cho đứa em trai của mình. Chị đưa mắt nhìn Hồng Hạnh, rồi nói nhỏ:
- Bà mai bị tổ trác rồi. Để chị giới thiệu Gia Phong cho em vậy.
Ý Kỳ tuy không nghe rõ những lời đó, nhưng cô thoáng thấy gương mặt Hồng Hạnh đỏ hồng e thẹn khi chị Loan nhắc đến hai tiếng "Gia Phong". Ý Kỳ cảm thấy rưng buồn. Thì ra anh ta đã thực sự quên nàng, vậy mà nàng thì lại không yêu ai được cả. Thế mới thấy người ta nói rất đúng: Mối tình đầu không dễ quên.
Bên tai nàng, chị Loan thân mật hỏi cậu em trai:
- Châu à! Em thật là xấu, có bạn gái rồi mà giấu chị.
Châu cười chống chế:
- Em muốn dành cho chị sự bất ngờ.
- Đúng là bất ngờ thật. Bởi vì một người yếu bóng vía như em mà lại có cô bạn gái tuyệt vời thế này, thì cũng đáng ngạc nhiên lắm.
Ý Kỳ lặng thinh. Cô chẳng còn hứng thú với vai trò này chút nào cả. Và cô thì mong sao cuộc vui chóng kết thúc, chẳng biết Châu có hiểu nổi tâm trạng của cô không? Ý Kỳ cảm thấy anh ta hôm nay có vẻ lạ lẫm hơn thường ngày. Thái độ anh dành cho cô rất ân cần, chăm chút, khiến Gia Phong lặng nhìn và giấu đi tiếng thở dài.
Hạnh thúc vào tay Gia Phong:
- Anh Châu có cô bạn gái xinh hết ý, anh Phong nhỉ? Thật là xứng đôi. Cùng là bác sĩ, chắc họ hợp nhau lắm.
- Nhiều chuyện!
- Ơ... Ơ... cái anh này.
Từ lúc ngồi vào bàn, Gia Phong như hóa đá. Thái độ dửng dưng đến lạnh lùng của Ý Kỳ chứng tỏ cô ấy vẫn còn hận, còn ghét anh. Anh phải làm sao để chứng minh sự thành thật, chứng minh tình yêu của mình?
- Gia Phong! Nói gì đi chứ? - Chị Loan huých vào tay Phong nói nhỏ.
Anh ậm ừ:
- Nói gì?
- Trời đất! Cậu em ơi! Thường ngày ăn nói lưu loát lắm kia mà. Hôm nay, một lời chúc sinh nhật vui vẻ cho bà chị này cũng không nói được sao?
- Tôi nghĩ hôm nay sẽ không có câu nào ý nghĩ và quan trọng hơn với chị, bởi vì chị đã có một niềm vui to tát, đúng không?
Ký nhẹ lên bả vai Gia Phong, chị cười:
- Thằng quỷ này!
Ý Kỳ khẽ chau mày khi nghe câu nói đầy ẩn ý của Gia Phong. Ngỡ rằng Gia Phong trách mình và cô bỗng nổi giận vô cớ. Sự giận hờn bỗng từ đâu ùa về lấn át lý trí, lấn át mọi thứ tình cảm yêu thương mà bao năm dài cô vẫn ấp yêu. Ý Kỳ đột ngột lên tiếng:
- Gặp anh Phong hôm nay, quả thật hơi bất ngờ. Nhưng sẵn dịp, tôi cũng giới thiệu... "đức lang quân" cho anh Phong biết. Chúng tôi sắp kết hôn.
- Kết hôn ư? - Giọng Gia Phong đến thẫn thờ.
- Phải. Điều đó có gì đáng ngạc nhiên đâu. Chúng tôi quen, hiểu nhau, tìm đến hôn nhân là một việc rất bình thường. Vả lại, anh Châu và tôi cùng hành nghề nên cũng dễ hợp ý nhau. Nhất định ngày vui của tôi, anh phải có mặt đó. Còn bây giờ, chúng tôi có một cuộc họp đột xuất ở bệnh viện, không thể chung vui đến tàn tiệc được. - Quay sang chị Loan, Ý Kỳ cười tươi tỉnh - Chị thông cảm cho tụi em nhé.
Một thoáng sững sờ trong ánh mắt, Gia Phong chợt tỉnh. Anh như sợ cô bỏ đi mất, anh hốt hoảng chồm sang giữ chặt tay cô:
- Không... Ý Kỳ! Xin hãy nghe anh nói.
Cánh môi hồng như khẽ run run, Ý Kỳ cười nhạt rồi rụt tay lại:
- Ơ kìa! Anh đừng làm chồng sắp cưới của tôi khó chịu, mà không chừng cô bạn gái của anh cũng không hài lòng đấy.
- Anh van em! Hãy cho anh một cơ hội đi Kỳ. Em đã trừng phạt anh ngần ấy năm trời rồi.
- Xin lỗi nhé anh Phong. Anh nhầm rồi. Tôi và anh chẳng liên quan gì để anh khốn khổ hạ mình như vậy. Anh làm mọi người trong bàn hiểu lầm bây giờ, mà tôi thì chẳng thích điều đó chút nào đâu. Thôi, chào anh nhé.
Thái độ Ý Kỳ thật tàn nhẫn, và cô như cố tạo cho mình một vẻ dửng dưng lạnh lùng và bình thản. Song, chỉ có cô mới biết lòng mình tan nát ra từng mảnh vụn. Ông trời lại xui chi sự gặp gỡ này nữa. Cô chưa tha thứ, nghĩa là cô vẫn còn oán giận, vẫn còn yêu. Bằng chứng là đã bảy năm dài nơi đất khách mà cô chẳng thể yêu một người nào khác. Thậm chí là Vũ Bằng, một người đã từng tha thiết yêu cô, cô vẫn không màng. Nhưng có lẽ tự ái chưa cho cô đến với Gia Phong.
Mắt Châu như tối sẫm lại, anh lúng túng khi Ý Kỳ thân thiện sửa lại chiếc cà vạt cho anh, ngọt ngào nói:
- Mình đi chứ anh.
- Ơ... Ý Kỳ! Nhưng mà...
- Coi kìa. Sắp đến giờ rồi đó. Không khéo bị trễ, ông viện trưởng lại quở trách.
Châu nhìn chị Loan rồi lại nhìn Gia Phong, một linh tính nhắc anh đến thái đội không bình thường của Ý Kỳ. Lúc chiều, khi anh nhờ cô ta đóng vai cô người yêu, Ý Kỳ chẳng mấy sốt sắng và đúng ra là chẳng vui lòng chút nào cả. Nhưng có lẽ vì sự cảm thông, cảm động tình cảm mà chị Loan yêu thương lo lắng cho em trai, nên cô buộc phải nhận lời. Thế mà bây giờ, cô lại công khai công bố mối quan hệ. Chứng tỏ giữa Ý Kỳ và người đàn ông này có một cái gì đó. Họ từng là bạn? Từng là người yêu? Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi, Châu bỗng nghe tim trĩu nặng, bởi vì anh mới vừa nuôi ảo vọng, mới vừa mơ mộng và vẽ vời cho mình một chân trời tươi đẹp.
- Ý Kỳ! Chúc mừng em. - Gia Phong đột ngột lên tiếng.
- Cảm ơn. Nhưng đến ngày hôn lẽ đã, giờ hơi sớm đấy.
Ý Kỳ khoác tay Châu thân mật. Cô vừa dợm đứng lên, mắt cô bỗng cụp xuống khi trông thấy đôi tình nhân đi vào đến cửa. Hồng Hạnh đang chăm chú diễn biến xảy ra bàn tiệc nãy giờ cũng phải lia tia mắt về hướng đó, và cô cũng sững sờ khi nhận ra họ.
Ngang qua bàn họ, người đàn ông kịp bắt tay Gia Phong:
- Ô! Cậu cũng ở đây à? Về Sài Gòn bao giờ thế? Vết thương đã hết hẳn chưa?
- Không sao. Tao chẳng chết nổi đâu. Còn về bao giờ à? Điều đó chẳng cần thiết và chẳng hề quan trọng.
- Ủa! Có cả Ý Kỳ nữa. Anh bận phải đi dụ tiệc chiêu đãi của người bạn ở tầng trên. Ý Kỳ! Hôm khác anh sẽ gặp em. Cho anh cơ hội gặp nhé, sao em cố tình lánh mặt anh hoài vậy Kỳ?
Hồng Hạnh nghe thật rõ những lời nói này và cô càng khó hiểu về sự quen biết đó. Chợt cô gái đi cùng anh chàng đã bước đến (có lẽ vì thấy anh chàng bước đến bàn này hơi lâu). Hồng Hạnh bất giác mỉm cười khi Kiều Diễm đang bước đến và trố mắt ngạc nhiên, nhưng con nhỏ đã kiêu hãnh mà phớt lờ không thèm nhìn Hồng Hạnh. Cô nũng nịu cặp tay người yêu:
- Vũ Bằng! Đi chứ anh.
Thì ra là Vũ Bằng. Người mà Kiều Diễm đang mê mẩn đến nỗi cô ta muốn dâng cả sự nghiệp của cậu mình vào tay người yêu đây. Không, Hồng Hạnh sẽ phá đám. Nhất là bây giờ, cô đang thấy lờ mờ một mối quan hệ của họ.
- Anh Châu! Hãy cho tôi xuống đây, và anh có thể về hoặc quay lại chỗ chị Loan.
Ra khỏi nhà hàng một đoạn, Ý Kỳ đập nhẹ vai Châu nói. Anh chàng ngạc nhiên:
- Sao lại xuống đây? Nếu Ý Kỳ không muốn ở đó thì tôi sẽ đưa Kỳ về tận nhà. Dù sao Ý Kỳ cũng vì tôi mà đi đến đây.
- Thú thật bây giờ, tôi chẳng muốn về nhà tí nào cả.
- Sao thế Kỳ? Cô có chuyện gì vậy? - Châu lo lắng.
- Không, không có gì đâu.
- Ý Kỳ không thể coi tôi là bạn được sao? Nhìn vào mắt Kỳ, tôi biết cô đang nói dối, hay đúng hơn là cô tự dối lòng mình.
- Tôi không có. - Ý Kỳ nói chống chế.
- Nếu giờ này Ý Kỳ không muốn về nhà, chúng ta có thể tìm đến một quán giải khát vậy. Dù sao khi nãy Kỳ cũng đã nói với chị Loan rằng, chúng ta bận họp thì tôi trở lại đó làm gì nữa. Ý Kỳ! Cô có thể tâm sự với tôi không? Tôi không muốn tò mò, nhưng ít ra cũng muốn giúp Kỳ giải tỏa được một phần nào tâm trạng vương mang.
Ý Kỳ lặng thinh như một sự đồng ý. Châu cho xe về hướng ngoại ô. Anh nghĩ có lẽ không khí nơi này sẽ thích hợp với Kỳ lúc này chăng? Dù sao những quán giải khát thiên nhiên này, biết đâu sẽ giúp cô thư giãn. Những chiếc quán thật xinh và giản dị cất theo kiểu nhà rông của các dân tộc Tây Nguyên, xung quanh có trồng nhiều hoa kiểng, những giò lan rừng treo lủng lẳng khoe những bộ cánh sặc sỡ... Ôi! Dễ chịu, dễ chịu thật.
- Cô có thích nơi này không, Ý Kỳ?
- Thích! Cũng khá thơ mộng và lý tưởng anh Châu nhỉ? Sao anh tìm được những chiếc quán này hay vậy? Thế mà nói chẳng có bạn gái, thật là khó tin quá.
Châu cười tủm tỉm:
- Vậy mà đây là lần đầu tiên tôi đến đó.
- Thật ư?
- Vâng. Tất cả chỉ vì Ý Kỳ. Tôi đã nhận ra sự khác lạ lẫn bất thường của Ý Kỳ khi cô và anh ấy bắt tay nhau ở bàn. Rồi lời giới thiệu bất ngờ của cô với anh ấy. Tôi hiểu ra cô đang mượn tôi để đóng trò, nhưng tôi không trách cô đâu. Vì chính cô cũng đã giúp tôi đóng trò hôm nay đó thôi.
Ý Kỳ lí nhí:
- Anh Châu... Tôi xin lỗi...
- Kỳ không cần phải làm thế. Chính tôi đã buộc Kỳ làm một chuyện bất đắc dĩ đó trước kia mà. Bây giờ, Ý Kỳ đã thấy dễ chịu chưa?
Ánh mắt Ý Kỳ đượm buồn và trở nên xa xăm. Những lời nói của Vũ Bằng với Phong sao có cái gì đó lập lờ? Gia Phong đã bị tai nạn như thế nào? Bác sĩ Quốc Hùng đã từng cho cô biết về tình trạng bệnh án của Gia Phong trước khi chuyển sang dưỡng đường là: Gia Phong bị tai nạn khi xe đổ dốc đèo B'lao. Lúc vào bệnh viện cấp cứu đã hoàn toàn mê man. Nhưng may mắn là chỉ bị gãy xương vai, phải phẫu thuật sắp xương... Những điều đó quả thật ít ỏi, không đủ để Ý Kỳ nhận định hay kết luận được gì. Kể cả những chi tiết về một người bạn nào đó lui tới lo tiền bạc thuốc men trong một thời gian đầu, để rồi sau đó sự thăm viếng thưa dần, cuối cùng phải chuyển sang Đưỡng Đường Quốc Hùng.
Đúng là những điều rất mơ hồ. Nhưng khi đó, Ý Kỳ cũng chẳng muốn bận tâm. Cô chỉ biết làm hết trách nhiệm của một lương y. Bây giờ đây, nghe những lời úp mở của Vũ Bằng, cô thấy lo lo. Con người Vũ Bằng thật quá nham hiểm. Dù bảy năm rồi, cô vẫn không thể quên và không thể tha thứ cho anh ta, tuy rằng cô suýt bị anh ta chiếm đoạt.
Kỳ nhớ rất rõ. Hôm ấy, sau khi chuẩn bị hành lý cho chuyện đi du học, Ý Kỳ lại ra nghĩa trang viếng mộ Tâm Kỳ. Phải nói từ sau cái chết bi thương của Tâm Kỳ, Ý Kỳ càng ray rứt hơn. Nỗi hối hận cứ sâu xé tâm can nàng. Ý Kỳ cảm thấy mình có lỗi và mình ích kỷ lẫn tàn nhẫn đối với Tâm Kỳ. Lẽ ra nàng phải nhận biết sớm hơn tình yêu đơn phương sâu lắng của Tâm Kỳ dể tạo cơ hội và giúp cho chị ấy tròn nguyện ước. Bởi vì đời chị đã bất hạnh không may rồi. Vậy mà Ý Kỳ lại không hiểu, mà còn không tiếc lời mắng nhiếc chị giành giựt tình yêu của mình. Thật ra, Tâm Kỳ có bao giờ tranh đoạt gì với nàng đâu chứ. Nhưng tiếc thay, mọi lời giải thích mà một khi con người đang nóng giận thì chẳng có ý thức gì cả. Để rồi sau đó, những trang nhật ký nhòe lệ của Tâm Kỳ đã giúp cô hiểu ra nỗi lòng đau khổ của người chị song sinh sớm phải vương mang bất hạnh. Tình yêu của chị đơn phương thật là tội nghiệp. Còn Ý Kỳ, một người may mắn nhất và có thể nói toàn mỹ nhất, bởi vì cô đang hội đủ những điều kiện tài sắc. Vậy mà cô không biết cảm thông, biết xẻ chia với chị mình.
Ý Kỳ ngồi như thế không biết bao lâu, thảm hoa mười giờ dưới chân nàng cũng đã xếp lá ngủ yên, vạn vật như đang phủ một màu u tối... vậy mà Kỳ vẫn chưa muốn về. Bỗng một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng, giọng Vũ Bằng vang lên lo lắng:
- Về thôi em. Ngồi mãi ngoài trời thế này, không tốt đâu.
- Mặc em.
- Ý Kỳ! Anh lo cho em mà. Em có biết anh đã chạy tìm ra suốt cả buổi chiều này không? Không ngờ em lại ra đây ngồi.
Bàn tay Ý Kỳ vẫn vuốt ve vành bia mộ:
- Dù sao thì em cũng sắp đi xa, em muốn ngồi với Tâm Kỳ lâu một chút. Em có lỗi với Tâm Kỳ.
Bóp nhẹ bàn tay Ý Kỳ, Bằng nói:
- Sao em lại tự hành hạ mình mãi thế? Dù gì chuyện xảy ra, chính Tâm Kỳ cũng một phần có lỗi. Màt hôi, người đã chết, chúng ta cũng không nên nhắc mãi làm gì. Nỗi đau, nỗi buồn nào rồi cũng nguôi ngoai thôi Kỳ ạ. Nhưng nói thật, Tâm Kỳ chết là sự giải thoát cho cô ấy. Bởi vì với chứng bệnh tim bẩm sinh và ngày càng nặng với những con ngất, choáng như vậy, liệu cô ấy sẽ sống được bao lâu? Em đừng tự dằn vặt mình nữa, rồi chúng ta sẽ sống những ngày tới vui vẻ hơn.
- Vũ Bằng! Hôm nay anh nói gì lạ thế?
- Ý Kỳ à! Chẳng lẽ em lại không hiểu lòng anh sao? Anh thật sự yêu Ý Kỳ, yêu hơn cả Gia Phong. Hay em vẫn còn nghĩ đến nó? một thằng bạn nguyề rủa! Anh không ngờ nó vừa nói yêu em mà lầisuong sã và tỏ tình với Tâm Kỳ như thế kia nữa.
- Anh không cho rằng Gia Phong vì say ư?
- Giả vờ say thì có. Khi người ta có hành động tồi tệ, thì hay lợi dụng cơn say để dựa dẫm. Nhưng thôi, anh cũng không muốn nói xấu thằng bạn của mình. Dù sao thì những chuyện đó đã phơi bày ra trước mắt và em cũng đã chứng kiến.
- Vũ Bằng! Đừng nói nữa, hãy để em yên. Anh cứ về trước đi, em sẽ về sau.
- Em vẫn còn yêu nó à?
- Nhìn vào mắt em, anh thấy một sự yêu đương cháy bỏng bên cạnh nỗi oán hận mù mờ. Tại sao nó đã làm tim em nát tan thế kia mà em vẫn còn say tình nó, hả Kỳ? Còn anh? Anh chỉ là một cái bóng mãi thôi sao?
Ý Kỳ hơi rùng mình khi nghe những lời rít lên của Vũ Bằng, cùng ánh mắt đó ngầu của hắn. Ý Kỳ nói nhỏ:
- Quả tình đối với anh, em chưa hề có một chút tình yêu, Bằng ạ. Còn Gia Phong, đúng là em không biết mình có oán giận trách anh ấy nổi không khi trái tim yêu còn nồng nàn quá?
Vũ Bằng bỗng sôi gan, anh chụp đôi vai cô lắc mạnh, rồi nhìn chòng chọc vào Ý Kỳ:
- Không yêu thì hôm nay anh sẽ dạy cho em yêu. Anh không chịu nổi khi để em ngã vào vòng tay của Gia Phong lâu nay. Ý Kỳ à! Nếu không có sự xuất hiện của nó, biết đâu em đã yêu anh rồi cũng nên. Anh đã vô tình khi dẫn nó vào cuộc.
Ý Kỳ thẳng thắn:
- Tình yêu khó nói lắm, Vũ Bằng à. Nếu không Gia Phong thì có htể cũng là người khác. Quả thật với anh, Ý Kỳ chẳng hề có tình cảm luyến ái, dù giữa hai chúng mình quen biết khá lâu.
Những lời thố lộ của Ý Kỳ làm Vũ Bằng tự ái. Anh cảm thấy tức giận, anh chưa bao giờ khuất phục trước một cô gái nào cả. Thậm chí các cô xếp hàng chờ anh ban bố tình cảm nữa kìa. Vậy mà với Ý Kỳ, anh lại không chinh phục được sao? Chinh phục không được thì mình sẽ chiếm đoạt, xem cô ấy còn kênh kiệu đến cỡ nào?
Dục vọng trổi lên cùng tính tự ái của thằng đàn ông, Vũ Bằng không còn tự chủ. Anh sấn tới ôm choàng lấy Ý Kỳ với những lời thô thiển:
- Vậy thì bây giờ anh sẽ dạy cho em biết luyến ái, biết rằng anh hơn hẳn Gia Phong. Anh sẽe đưa em và biển ái tình để hiểu thế nào là lạc thú yêu đương. Để rồi em sẽ không rứt ra khỏi anh được, để mà mơ về thằng ngố...
Ý Kỳ hốt hoảng trước hành động suồng sã của Vũ Bằng. Cô càng hoang mang và lo sợ hơn khi ở nơi nghĩa trang vắng vẻ này. Cô lùi lại trước anh mắt thao láo của Vũ Bằng, miệng mấp máy. Cô chống chế:
- Đừng Vũ Bằng! Anh đừng làm thế.
- Y Kỳ! Đừng sợ, anh yêu em mà.
Bản năng tự vệ bỗng đâu nổi lên, Ý Kỳ cảm thấy vững vàng. Cô thẳng tay tát thẳng vào mặt Vũ Bằng thật mạnh và cũng thật bất ngờ khi hắn đang chực bổ nhào về cô. Rồi Ý Kỳ nhanh chân phóng chạy thật nhanh. Cũng may Vũ Bằng đã loạng choạng và chựng lại ngay khi ấy. May hơn nữa là anh chẳng đuổi theo cô, để cho cô trở về với một nỗi bấn loạn lo sợ.
Mãi đến hôm nay gặp lại Vũ Bằng dù là sự vô tình, Ý Kỳ muốn tránh cũng không được. Phải chi cô cứ ở Đà Lạt, đừng về thành phố này có phải hơn không? Nhưng quả đất vốn tròn mà, liệu cô tránh né hoài được không? Thôi thì cứ để mọi chuyện đến như dòng đời trôi chảy vậy.
- Tỉnh hồn lại chưa cô Kỳ?
- Ơ...Tôi...
- Đừng giấu nữa. Tôi biết cô vừa trải qua một sự chấn động, nhất là khi gặp gỡ người ấy.
- Không phải vậy đâu. Anh Châu không nghe chị Loan giới thiệu họ khi nãy à?
- Tôi nghĩ họ cũng như chúng ta, đóng kịch đó thôi. Hay nói đúng hơn, tôi và cô gái kia đều là những bức bình phong.
- Anh biết gì về cô gái đó?
- Không. Bạn bè của chị Loan, tôi cũng chẳng để ý. Vì rằng chị đã lớn tuổi, nên tính tình khó lắm, và chị rất ít bạn bè. Có lẽ hai người này phải thân và đặc biệt lắm, chị ấy mới đối xử theo tính cách gia đình thế kia.
Ý Kỳ lại trầm ngâm. Có lẽ Châu nói đúng. Cô gái kia và Gia Phong chẳng có là gì cả, cũng như nàng và Châu thế thôi. Nhưng sao nàng vẫn thấy tê tái khi nghĩ họ yêu nhau? Bảy năm trời không thư từ liên lạc, bảy năm trong một sự Oán trách nghi nan thì liệu Gia Phong có còn bền bỉ, có còn chung tình với một tình yêu đã vụt khỏi tầm tay không? Họ yêu nhau, họ đến với nhau cũng đúng thôi, cớ gì cô phải buồn phải đâu khổ chứ?
Ý Kỳ không sao rứt mình ra khỏi sự suy nghĩ kể từ khi chạm mặt Gia Phong. Cô cũng không nghĩ sao lúc đó, mình lại thản nhiên làm như thế. Gia Phong có tin thật rằng nàng và Châu kết hôn không?
Nhìn vẻ khổ sở của cô bạn đồng nghiệp, Châu ái ngại:
- Để tôi hỏi chị Loan, việc đó sẽ ra lẽ thôi.
- Đừng anh Châu. Chuyện tình cảm của người khác, can thiệp vào làm gì?
- Nhưng tôi vẫn tin chắc rằng giữa họ không có gì, cũng như tôi và cô vậy thôi. Lúc nãy, cô cũng chẳng đã mượn đò sang sông rồi còn gì?
Châu vờ tỉnh bơ và vui vẻ với câu pha trò đó. Thế nhưng bầu không khí chẳng thoải mái hơn chút nào.
Ý Kỳ vẫn ngồi yên lặng bên ly cam vắt, đôi mắt như dán chặt ngoài khung trời xa xăm nào đó. Châu nén tiếng thở dài qua màn khói thuốc. Bở vì anh biết, khung trời đó không có bóng anh. Cũng như cái lâu đài mà anh vừa mơ ước, vừa định đắp xây đã sụp đổ mất rồi. một chút buồn thoáng qua.
Phải chăng anh đã để ý đến cô ấy rồi?
Tình Yêu Màu Hồng Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi Tình Yêu Màu Hồng