Tình Xưa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 8
uyền Thi ngồi tựa má bên khung cửa sổ lơ đãng nhìn ra khoảng trời xanh thẳm trước mặt. Bầu trời bao la mênh mông như nhắc nhở cô hãy quên đi những nỗi buồn của mình. Tất cả vẫn trong sáng, tươi đẹp ở phía trước. Tương lai vẫn đang chờ cô nếu cô tự thoát ra khỏi vòng u ám, mạnh dạn bước đi trên con đường đầy gai góc. Vùng trời hạnh phúc đang bừng sáng vẫy gọi.
Huyền Thi cúi xuống nhìn chú gấu bông đang ôm trong tay. Cô hôn nhẹ lên đầu nó. Con gấu bông to bằng người cô mà Tấn Hưng đã tặng cô khi cả hai đến bãi biển Vũng Tàu tuần trước. Những ngày hè trôi qua thật nhanh. Cô và Tấn Hưng đều tốt nghiệp loại ưu. Huyền Thi được Tấn Hưng đưa vào làm chung ở công ty vận tải tàu biển của anh rể mình ngay sau đó.
Huyền Thi rất cảm ơn Tấn Hưng, anh đã ngỏ lời với cô vì trong trái tim anh, hình ảnh Huyền Thi luôn tồn tại ở đó dù cách xa nhau. Cô đã trở về thành phố lo cho mẹ Bà Huyền Thanh lại đổ bệnh nặng sau khi nghe tin Lâm Hoàng cưới Mộng Hà.
Lâm Hoàng đã đối mặt với sự thật anh đến xin bà Huyền Thanh tha lỗi cho anh nếu không anh sẽ sống triền miên trong đau khổ không yên. Anh không dám mơ Huyền Thi bỏ qua chỉ ao ước được cô xem như bạn, đừng nhìn anh như kẻ thù, Lâm Hoàng khổ tâm lắm. Còn Mộng Hà đã mang thai với anh. Tất cả đã an bài.
Bà Huyền Thanh bị cũ sốc này suýt không chịu nổi. Cô giận Lâm Hoàng hơn. Hãy để mình cô đau khổ sao anh nỡ gieo mầm đớn đau trong lòng mẹ tôi, một người có bệnh tim chứ.
Rất may Tấn Hưng đã thay thế Lâm Hoàng ngay tức khắc trong lòng bà Huyền Thanh, Bà cảm ơn trời phật đã mang đến cho gia đình một chàng trai tốt.
Tấn Hưng vừa đẹp trai vừa tốt gấp mấy lần Lâm Hoàng.
Sự ra đi của Lâm Hoàng chỉ khiến bà đau lòng chứ không hụt hẫng, bà chỉ buồn chứ không tiếc. Ai lại tiếc khi con người ấy đã lộ rõ bản chất. Nếu không, sau này Lâm Hoàng sẽ làm cho cuộc đời của Huyền Thi khổ gấp nhiều lần. Đôi khi tai họa lại hóa ra hay. Bà Huyền Thanh được cậu rể quí khác, chàng trai bà có cảm tình ngay từ phút đầu gặp gỡ nhưng vì đã hứa với Lâm Hoàng bà không dám nói ra ý định của mình.
- Sao con buồn vậy Huyền Thi?
Cô quay lại nhìn mẹ:
- Đâu có. Con đang ngắm cảnh mà.
Bà Huyền Thanh vuốt tóc con:
- Đừng giấu mẹ. Nhìn vào mắt con mẹ biết.
- Mẹ à, đừng nhắc chuyện đã qua.
Bà Huyền Thanh nhìn con gấu bông trên tay cô rồi cố cười:
- Chắc là con đang nhớ Tấn Hưng phải không?
Huyền Thi cũng cố làm như vui vẻ lắm:
- Mẹ! Mẹ thấy Tấn Hưng thế nào? Con nhận lời cầu hôn của anh ấy có vội vàng lắm không mẹ.
- Không con ạ, hãy chấp nhận ngay đi con. Mẹ đã cảnh giác con nhiều lần rồi. Việc con mất Lâm Hoàng cũng do con một phần đó.
Cô nũng nịu.
- Tại sao mẹ lại cho là con có lỗi.
- Nếu con bằng lòng cho Lâm Hoàng cưới thì bây giờ con có một gia đình hạnh phúc như người ta rồi.
Huyền Thi cười thật tươi:
- Mẹ nghĩ thật đơn giản. Con lại nghĩ khác. Lâm Hoàng đã có cái tính trăng hoa thì dù con là vợ anh ta, chắc gì anh ta không dan díu với người khác hả mẹ?
Bà Huyền Thanh gật gù:
- Ừ, con nói cũng phải lúc đó con sẽ khổ đau hơn bây giờ nhiều.
- Thôi đừng nhắc anh ta nữa mẹ ạ.
- Con hận nó lắm hả?
Huyền Thi lắc đầu, mắt lại mơ màng về phía chân trời xa:
- Không đâu mẹ ạ. Con không hiểu mình sống thế nào cho đúng. Số phận con hình như không suôn sẻ cho lắm. Con sợ với Tấn Hưng không có kết quả tốt đẹp.
Bà Huyền Thanh lo lắng nhìn cô:
- Con nói điều gì mẹ không hiểu. Tại sao con lại nghĩ về Tấn Hưng như vậy?
Tấn Hưng là bạn học của con bao năm trời ở trường đại học. Mẹ nghe Tấn Hưng kể nó yêu con từ lúc mới vào trường. Phút đầu gặp con nó đã muốn theo con về nhà xin với mẹ, thổ lộ tình cảm với con. Nhưng có một điều nó không thể làm, cho đến bây giờ nó mới được quyền nói với con điều thầm kín nhất.
- Anh ấy kể cho mẹ nghe hả?
- Ừ, Tấn Hưng rất thành thật và rất dễ thương. Lâm Hoàng nuôi mẹ mấy tháng trời không hết bệnh. Tấn Hưng nó làm mẹ vui vẻ bây giờ thì về nhà mình được rồi. Mẹ nghĩ trên đời này không còn ai tốt hơn.
Huyền Thi phụng phịu:
- Lúc trước mẹ cũng từng bảo với con lá Lâm Hoàng tốt lắm nó tốt nhất trên đời.
Bà Huyền Thanh thở dài:
- Đúng là mẹ cung có những sai lầm, mẹ biết con không yêu Lâm Hoàng mà vẫn cố ép. Vì mẹ giận Viễn Đăng, mẹ không hiểu cậu ta có ma lực gì mà làm cho con khô đau mãi.
Nhắc đến Viễn Đăng lòng cô như thắt lại. Hình như hình ảnh anh không bao giờ tan biết trong trái tim của cô, Huyền Thi lại nhìn ra chân trời xa, cô không hiểu mình muốn gì nữa. Nhưng cứ mỗi lần nhớ anh cô lại nhớ đến biển. Chính biển đã đưa cô đến với anh và mãi mãi cô muốn là của anh, của riêng anh mà thôi.
Viễn Đăng ơi, sao bao năm trời xa cách chẳng một bức thư, một dòng địa chỉ. Anh quên cả rồi ư? Tình yêu huyền diệu nhưng cũng đầy những sóng gió bão bùng. Chỉ có anh mới đủ sức làm cô đau khổ và chỉ có anh làm cô tràn trề hy vọng muốn sống muốn chờ đợi anh dù đến bao giờ.
- Viễn Đăng hơn gì Tấn Hưng hả con? Tấn Hưng nói vì Viễn Đăng mà cậu ấy chịu thua cuộc.
Huyền Thi đành nói thật cho mẹ nghe:
- Viễn Đăng là ân nhân của con đó mẹ ạ.
Bà Huyền Thanh vô cùng kinh ngạc:
- Con nói gì mẹ không hiểu. Thế nào là ân nhân hả?
Huyền Thi càng u buồn hơn hết. Cô cất giọng đều đều:
- Lần ấy con và đám bạn của mình đi Vũng Tàu chơi, mẹ nhớ không?
Bà Huyền Thanh gật đầu:
- Nhóm Ngũ long công chúa của con chứ gì?
Cô kể tiếp:
- Con nhớ lại lần ấy cũng chính Mộng Hà hại con suýt chết đuối ở biển.
- Sao hả? Việc này mẹ không nghe ai nhắc cả.
- Vì lúc đó con chỉ cho là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Bà Huyền Thanh nôn nóng:
- Thế nào? Nó hại con ra sao?
- Đang tắm, Mộng Hà bảo con lên bờ mướn thêm phao. Thế là con nghe lời lúc trở xuống bọn chúng bị trôi ra biển con cố lội ra với chúng nó, hụt chân con bị sóng nhấn chìm mất. Và Viễn Đăng xuất hiện đúng lúc. Anh ấy đã lao ra cứu con, cứu các bạn ấy.
- Trời ơi! Vậy mà con giữ im lặng đến bây giờ.
Bà Huyền Thanh tái mặt kêu lên:
- Suýt chút nữa mẹ con ta không còn gặp nhau.
Bà lo sợ. Hình như cảnh sóng gió nhấn chìm Huyền Thi đang hiển hiện trước mắt bà vậy. Thấy mẹ lo Huyền Thi vỗ vào tay mẹ trấn tĩnh bà:
- Nè, mẹ có muốn nghe tiếp không hay lại mệt vì chuyện đã qua rất lâu rồi.
Mẹ cô cười, đưa tay vuốt ngực:
- Con làm mẹ lo sợ vô cùng. Có phải vì vậy mà con yêu Viễn Đăng không?
- Dạ.
- Cậu ấy cứu con rồi nói yêu con vội vàng vậy à?
- Không, chúng con chưa hề quen biết con ngất xỉu. Khi tỉnh lại có anh ấy bên cạnh. Chúng con trở về thành phố, con chia tay anh ấy khi hồn phách, còn lơ mơ.
- Hèn gì về nhà con cứ như kẻ mất hồn.
Cô cười:
- Lúc đó con sợ đó mẹ không phải yêu anh ấy đâu. Nhưng con lại nhớ anh ta da diết con nguyện sẽ trả ân cho người ấy.
- Con làm đúng đạo lý, thủy chung là cần có. Nhưng cũng đừng vì nó mà làm chuyện viễn vông.
- Đúng, con đã cố quên một bóng hình xa lạ, nhưng không tài nào làm được.
Anh ấy không hẹn hò, không địa chỉ mẹ thấy con có khổ không?
- Mẹ hiểu con ạ.
- Thế Là ngày nhập học không ngờ người con đang cố tìm lại ngồi cạnh bên con. Anh ấy học chung với con ngồi cạnh con còn có Tấn Hưng, anh ấy thích con nhưng con rất ghét.
- Ôi! Mẹ biết cả rồi.
Bà Huyền Thanh kêu Lên vui vẻ.
- Con đã xử sự rất đúng con ạ. Mẹ không trách con đâu, nhưng sao Viễn Đăng Lại... nó không để ý đến con phải không?
- Con cũng nghĩ như mẹ, nhưng chuyện đó là của anh còn riêng con con yêu thầm anh ấy một cách sâu sắc.
- Thật tội nghiệp cho con gái tôi, Viên Đăng vô tâm qưá Cô lại lắc đầu:
- Không đâu, anh ấy cũng yêu thầm con tự bao giờ. Và mấy tháng sau anh ấy nói lời từ biệt con trong buổi chiều mưa mẹ cho Lâm Hoàng đi tìm con đó. Anh ấy ra đi có ý gởi gắm con cho người bạn thân của mình. Có lẽ anh ấy biết mình không trở về nên có ý này hay nhường tình yêu cho người bạn thân của mình.
Từ hôm ấy con đau khổ tột cùng. Con sống như đã chết. Tình yêu của con anh ấy mang theo mất rồi, trái tim con anh ấy cất giữ rồi làm sao con có thể sống như bình thường hả mẹ?
Bà Huyền Thanh ngẫm nghĩ rồi thắc mắc:
- Con gái người bạn nào mà Viễn Đăng gởi gắm hả? Có phải...
- Trời ơi! Mẹ thấy tội Tấn Hưng quá. Có thể Viễn Đăng rất cao thượng, cậu ấy muốn Tấn Hưng và con nên duyên. Và đay cũng là ý trời. Con đừng buồn nữa Huyền Thi - Dạ.
- Hôm nay Tấn Hưng có về không con?
Huyền Thi lặng lẽ hơn:
- Mấy hôm trước con không tra lời dứt khoát có lẽ anh ấy giận con rồi mẹ ạ.
- Sao lại thế? Con mau gọi nó về đi. Mẹ sẽ trực tiếp nói chuyện với Tấn Hưng. Mẹ muốn thấy hai đứa vui vẻ bên nhau, mẹ rất tin Tấn Hưng, rồi đây Tấn Hưng sẽ yêu thương con và con có một mái ấm hạnh phúc như bao người.
- Con cảm ơm mẹ. Nhưng.
Bà Huyền Thanh dịu dàng nhìn con bà nhẹ nhàng lấy chiếc đtện thoại trong tay cô bấm số. Vừa lúc đó cổng có tiếng chuông reo vang:
- Có khách, con ra xem ai vậy Huyền Thi.
- Dạ.
Huyền Thi đi ra, lát sau trở vào cùng với đoá hoa hồng thắm trên tay cùng một phong bì. Vừa đi cô vừa mở ra xem:
- Tặng em và mẹ chúc hai người thật vui.
Không có chữ ký tên, nhìn nét chữ quen quen cô đã nhận ra Tấn Hưng. Anh bày đặt tặng hoa trong ngày 8.3 mà không đến. Có lẽ anh giận cô chăng. Ai lại không giận khi Huyền Thi cứ từ chối tình yêu của anh. Cô bảo lòng cô đã nguội lạnh, với những tình cảm yêu thương đã làm cô tan nát cõi lòng, giờ phải chớ thời gian lành hẳn. Tất nhiên là Tấn Hưng biết cô giả vờ như thế để từ chối anh.
Anh cứ yêu cô tha thiết hơn. Anh hiểu trái tim mình đang yêu cô gái ấy hơn, những gì mà cô hằng tưởng. Có điều chàng chưa thể nói cho cô nghe.
Tấn Hưng không thích lụy vì yêu. Huyền Thi cắm hai bó hoa vào bình đặt hai nơi rồi ngắm. Bà Huyền Thanh xuống lầu hỏi:
- Ai vậy hả Huyền Thi?
- Dạ không có ai cả mẹ ạ.
- Mẹ nghe bấm chuông rõ ràng mà.
- À, có người đưa hoa đến tặng mẹ kìa.
- Chà già cả rồi mà còn có người tặng hoa, qui hoá thật. Ai rảnh vậy con?
Huyền Thi bật cười:
- Chàng rể tương lai của mẹ chứ ai mà rảnh để mắt đến con hổng hiểu nữa.
- Con vừa nói là...Tấn Hưng vừa nói chuyện với mẹ nó buồn con đó. Mau gọi cho nó đi con.
Lần này thì Huyền Thi vui vẻ hơn. Cô phải thay đổi cách suy nghĩ, cách sống vì mẹ, vì Tấn Hưng. Cô quyết định lần nữa xem Viễn Đăng là kỉ niệm trong đời. Cô cầm điện thoại mẹ trao rồi bấm tin nhắn. Những dòng chữ đầy yêu thương âu yếm lại chạy qua máy lướt qua mặt cô Huyền Thi chợt nghĩ có phải cô đang chuẩn bị lao vào một trò chơi mới. Trò chơi lớn của cuộc đới. Mỗi lần thay đổi người yêu là một lần cô lao vào trò chơi của số phận. Mong sao lần này số phận sẽ dừng lại đừng trêu đùa cô mãi.
Cô gọi điện thoại để xin lỗi anh nhưng cô không gọi mà nhắn tin nhau, không hiểu giờ này Tấn Hưng đang ở đâu?
Anh dạo trên bờ biển đầy sóng gió một mình hay vui thú cùng bạn bè nhỉ?
Chưa bao giờ cô quan tâm điều gì liên quan đến Tấn Hưng, vậy mà hôm nay tự nhiên cô lại nghĩ đến anh hơi nhiều đấy. Lẽ nào cô lại yêu anh chăng? Trái tim cô đã thuộc về Viễn Đăng mất rồi Huyền Thi không thể nào giải thích nổi cái tình cảm đày phong ba của mình.
Viễn Đăng ngồi nhìn mặt biển xanh biên biếc, một màu xanh đến ngộp cả người. Mặt biển nhấp nhô, đại đương xanh như chưa bao giờ được xanh như thế. Trên bờ biển biết bao cô gái xinh đẹp đang nô đùa trên sóng. Một cô bé lộn nhào chìm trong nước. Một phản xạ tự nhiên anh giật mình nhỏm dậy. Nhưng cô bé đã trồi lên đuổi theo bạn bè.
Mới đây mà đã ba năm anh đi xa quê hương, xa cái bờ biển quen thuộc có dấu chân anh mỗi ngày. Bà cô ruột anh đã không cho anh một cơ hội nào đi chơi. Bà bảo con trai, đàn ông phải xem cơ nghiệp là hàng đầu. Ba năm miệt mài học tập, nghiên cứu về hàng hải. Những chuyến hàng đi xa lênh đênh trên biển khiến anh không còn thời gian để nhớ.
Không! Có nhớ chứ. Anh nhớ cô bạn ngồi cạnh anh có hai bím tóc thon thả trước ngực. Cô có đôi môi hình trái tim khi mím lại thật dễ thương. Đôi môi ấy, anh đã hôn khi cô ngất trên bờ biển. À, không phải hơn mà hô hấp nhân tạo.
Anh nhớ khuôn mặt buồn buồn của cô mỗi khi nhìn anh, cô muốn nói nhiều nhưng rồi im lặng không muốn nói. Sao anh nhớ cô quá. Nhớ da diết cháy lòng cháy dạ. Anh đã chôn chặt cái tình yêu bé nhỏ của Huyền Thi vào tận đáy lòng.
Ở chân trời xa anh luôn mong cô hạnh phúc.
Không hiểu bây giờ Huyền Thi ra sao rồi nhỉ? Chắc họ có một mái ấm gia đình rồi. Xem ra Lâm Hoàng ngày ấy rất yêu cô. Rồi mẹ cô ấy nữa. Sao bà lại ghét anh nhỉ? Ngày ấy anh ra đi trong một tâm trạng buồn vô hạn.
Viễn Đăng không hiểu sao đến giờ này anh vẫn không có thêm một mảnh tình nào vắt vai cả. Nhỏ Trâm Anh hay đùa anh như vậy. Nó định làm mai cho anh một cô gái xinh đẹp. Nghe qua Viễn Đăng chỉ cười. Nhưng mỗi lần anh cười thì Trâm Anh phát bực. Vì anh cười tức là anh xem Trâm Anh là con nít, trẻ con biết gì? Nó giận anh lắm, chẳng biết làm gì hơn. Anh không bằng lòng anh lại vù ra biển. Có lần đi cả tháng mới về.
- Anh đang tìm ai trên biển vậy Viên Đăng?
Viễn Đăng cười nhìn ra biển bảo:
- Anh ngắm biển chứ tìm ai?
- Trời ơi! Một kỹ sư hàng hải mà nói thích ngắm biển, hơi bị lạ đó. Ngày nào anh chả đi trên biển, gặp mãi không chán sao?
Trâm Anh nằm gác chéo đôi chân trắng nõn lên lúc lắc rất tinh nghịch, Viễn Đăng liếc sang.
- Này, con gái ăn mặc hớ hênh. Em đang hoàng chút xem. Đừng ngỗ ngáo nữa.
Cô bật dậy nhìn ông anh cười khúc khích:
- Đi với anh chán quá ông cụ non ạ. Ba mẹ ở nhà chưa khó với em bằng anh.
Hèn gì, không có cô nào dám yêu cụ non cả.
- Nè, nói xấu anh hả? Hông có được đâu.
- Ai thèm nói xấu anh. Khi không lại ra đây thật sớm bắt nằm đây ngắm biển lạ ghê!
Viễn Đăng lù mắt nhìn Trâm Anh:
- Em không thấy biển buổi sáng đẹp thế nào ư? Lúc mặt trời lên thật tuyệt vời, lúc hoàng hôn cũng rực rỡ biển đẹp kỳ lạ, mỗi ngày mỗi cảnh không bao giờ anh chán. Vì biển luôn tạo cho anh cái nhìn mới mẻ và nhất là ở biển anh có một kỷ niệm.
Trâm Anh liếc anh một cái dài cả cây số:
- Lại nhắc kỷ niệm ở biển. Ba năm về trước chứ gì, anh đã gặp một cô gái rất xinh đẹp. Anh làm người cá cứu mỹ nhân.
- Rồi sao nữa?
- Anh yêu cô ấy. Anh tại là bạn học ngồi chung bàn, chung lớp lãng mạn dễ sợ. Anh nhớ dai hơn đỉa nữa.
- Em dám nói anh thế sao?
- Chưa hết đâu. Đây là cuộc tình của Viễn Đăng dài gần mười tập. Chiếu cả ngày chưa hết.
- Con nhỏ này thích trêu anh. Anh không đùa nổi đâu.
Trâm Anh huyết sáo dài bài Love Story rồi bật cười thích thú:
- Anh có muốn nghe em kể tập 4 không?
Nhếch nhẹ môi anh khích cô:
- Tiếp xem!
- Đây là tập "đôi ngã chia ly" không hẹn ngày tái ngộ, cả một bầu trời đầy mưa và buổi chiều đầy nước mắt ước cả áo xống, mặt mũi anh.
- Em tưởng tượng vừa vừa thôi.
Trâm Anh thấy Viễn Đăng nằm dài trên ghế bố mắt vẫn đảo ra bờ biển tìm kiếm điều gì đó. Buồn buồn. Cô không muốn anh buồn:
- Này còn nghe em kể chứ?
- Còn, tiếp đi. Anh muốn nghe đoạn cuối.
- Ủa, chưa tới tập 6,7 mà đòi tập cuối à?
- Tập này anh biết rồi.
- Không được, kể phải có đầu có đuôi, em tóm lược nhé!
- Ừ, em nhiều chuyện quá!
Nằm dài đây nghe tiếng quê hương vọng về, nằm đây nghe sóng gió hát ca, Viễn Đăng muốn tìm lại cảm giác quen thuộc ngày ấy. Nó chưa xa hẳn đang rất gần anh. Viễn Đăng nghe thấy được nhịp thở đều đặn của biển hoặc khi trái gió trở trời, biển lồng lên như một con thú điên, anh có thế đếm được bao nhiêu con sóng đổ về.
- Mặt trời nhô lên cao rồi, chúng ta về kẻo cha mẹ chờ anh Hai.
Viễn Đăng lim dim mắt:
- Anh muốn biết đoạn kết.
Trâm Anh cười to, cô che miệng lại:
- Ôi! Anh khôn thật. Có phải anh đang đi tìm đoạn kết của một cuộc tình không? Em chưa đọc vì anh chưa viết xong.
Cả hai anh em cười vui vẻ. Trâm Anh thật hồn nhiên vô tư. Hai anh em đã sang bên Úc ở nhà người cô. Trâm Anh nhớ nhà chạy về trước. Mặc dù cô anh lo cho hai anh em rất chu đáo.
Lần này về nước Trâm Anh được Viễn Đăng rủ ra biển sáng sớm để anh ngắm biển.
Trâm Anh rất chìu anh Hai của mình vì cô luôn được anh cưng nhất.
- Anh Hai có mua quà cho em không? Đêm qua có nhiều người em không tiện hỏi.
Viễn Đăng nheo nheo mắt:
- Em thích gì anh đâu có biết?
- Vậy là không có gì hết. Chán anh muốn chết luôn. Người ta ngóng anh về như hạn hán chờ mưa. Vậy mà nói một câu mất hết lửa.
- Lửa gì?
- Lửa niềm tin, anh chẳng chịu khó suy nghĩ gì cả. Thôi em hiểu rồi em kể cho anh nghe đoạn kết LoveStory luôn cho rồi.
Biết cô trả thù anh, Viễn Đăng ngốc đầu dậy, sửa lại đôi giày cười:
- Anh muốn nghe em kể hết đoạn cuối của câu chuyện. Nếu hay anh thưởng, dở anh phạt đấy.
Viễn Đăng dứ dứ ngón tay trước mặt Trâm Anh. Cô thích chí lim dim mắt thả hồn vào sự tưởng tượng:
- Đây là tập chia tay vĩnh viễn.
- Ơ! Sao kì vậy nhỏ?
- Em không biết? Chàng trai đi không lời hẹn ước, chờ mãi trong tuyệt vọng, nàng có người yêu khác rất đẹp trai, đẹp hơn ông anh của em nhiều họ cưới nhau. Thế là đường đời không bao giờ còn gặp nhau nữa, vì nàng đã có chồng hạnh phúc bên đàn con rất xinh.
Viễn Đăng không nói gì. Anh bật đứng lên đi nhanh ra biển. Trâm Anh hoảng hất gọi to:
- Anh Viễn Đăng đi đâu vậy chờ em với.
Anh hơi dừng lại bực bội:
- Anh đi tắm em theo làm gì, anh lên ngay.
- Ơ, cái anh này khi không lại cộc cằn với người ta. Nghe mất người yêu cái mặt bí xị đáng nghét, cô giận dỗi bước dài theo bãi cát. Anh nắng vàng soi bước chân cô. Từng dấu chân in sâu vào cát. Sóng biển ùa vào lấp sạch. Kỷ niệm giống như những vết chân, sóng gió và thời gian sẽ cuốn trôi không còn dấu vết, vậy mà trong Viễn Đăng còn mãi những kỉ niệm anh cất giữ như báu vật. Trâm Anh không thể nào hiểu hết những việc trong cuộc sống. Cô thấy Viễn Đăng thật khó hiểu vô cùng.
Buổi tối ngồi quây quần bên mâm thức ăn thịnh soạn. Trâm Anh lén nhìn Viễn Đăng:
- Không hiểu cả ngày nay anh ấy đi đâu nhỉ?
Cô thấy Viễn Đăng luôn cau đôi mày. Ba anh cười to gắp thức ăn cho anh:
- Cô ba con co nói chừng nào trở về đây lập công ty.
Viễn Đăng đặt con Tôm nướng vĩ lên chén Trâm Anh:
- Cuối tháng cô về, hiện nay công ty cổ phần vận tải tàu biển đang cần người quản lí ba ạ!
- Con có nghe nói ai làm giám đốc thay cho cô con.
- Cô ấy đề cứ ai con không để ý!
- Sao vậy hả? Con phải để ý tới công ty chứ. Việc này con phải đề đạt giúp cô con đó. Bà ấy chỉ có một đứa con. Nó không được bình thường như người ta nên bà muốn trao dần số tài sản của mình cho con quản lý. Phải ráng lên bảo vệ quyền lợi của cả gia đình, dòng họ nha con. Đừng có phụ lòng cô con bao năm nay chỉ trông đợi vào một mình con.
Trâm Anh ngúng nguẩy:
- Còn con sao hả ba?
- Con à? Con là con gái "nữ sanh ngoại tộc".
- Ơ! Vậy cô Ba con cùng lo cho dòng họ ta đó. Có ''nữ sanh ngoại tộc'' đâu.
Ba đừng có xem thường phụ nữ nhá!
Bà Thanh Viễn nay giờ ngồi yên nghe cha con họ nói chuyện, bà rất vui, nhưng vốn ít nói bà chẳng có ý kiến gì. Chỉ nhìn cảnh đoàn tụ, con cái giỏi giang bà mãn nguyện lắm rồi. Ông Viễn hỏi bà:
- Bà không nói gì cả vậy?
- Ông và các con nói tôi nghe được rồi, bao giờ tôi chẳng phục tùng ông và các con.
Ông Viễn cười ha hả:
- Đó các con xem mẹ con đấy, một mẫu người phụ nữ phục vụ chồng con.
Con học tập mẹ đi Trâm Anh.
Không hiểu sao cô bé nhăn mặt như chuột kẹt làm Viễn Đăng nhếch môi cười:
Thời đại ngày nay ba bắt con gai ba phải phải cam chịu ôm lấy cái bếp và chồng con phục vụ họ. Ôi chết còn sướng hơn. Con sẽ là bà chủ, là giám đốc của một công ty.
Thấy Trâm Anh nói mạnh như thế ai cũng bật cười:
- Công ty gì vậy con gái?
- Dạ....để con nghĩ ra xem.
Nhìn đôi mắt to tròn thông minh của Trâm Anh đang mơ màng, Viễn Đăng đùa:
- Công ty phát hành sách khoa học viễn tưởng ba ạ.
- Ý cái này được à nha. Em sẽ là nhà tiểu thuyết gia sẽ lượm lặt hết các chuyện tình của anh trên biển đóng thành cuốn sách nổi tiếng giống như những cuộc phiêu lưu của chàng Sinbat trên biển vậy.
- Hứ, em có tài như thế anh bái phục.
- Ba mẹ à, cưới vợ cho anh Hai đi. Con muốn có chị dâu để đùa vui thoải mái.
- Trời đất! Anh cưới vợ cho em đùa. Chuyện này hơi bị lạ đó.
- Con nhỏ thích đùa quá. Nhưng có lẽ Trâm Anh đề nghị đúng đó. Con lo tìm người đi hay là để cho cha mẹ tìm một cô gái.
Trâm Anh nhanh miệng - Con tìm cho, người đó phải hợp với con con mới thích.
Đến lượt Viễn Đăng nhăn mặt:
- Ôi! Anh sợ em thật đó Trâm Anh. Ngày mai ra bưu điện nhận quà cô bé.
Mắt Trâm Anh sáng rỡ lên:
- Em biết mà, anh hai lúc nào cũng thật dễ thương. Tối nay em sẽ kể cho anh nghe kết thúc của Love story nghe.
Viễn Đăng bật cười to con bé khéo nịnh anh quá:
- Anh đa nghe em kể hôm qua rồi mà. Dở quá không thích.
Cô bé cười thật tươi gắp cho anh con tôm hấp bia tươi nhất:
- Hay lắm! Em vừa chợp nghĩ ra lần này em không để anh thất vọng đâu.
Bà Thanh Viên không hiểu hai anh em Viễn Đăng nói gì nhưng bà thấy trong mắt anh ánh lên một niềm vui lạ, Viễn Đăng rất giống bà ít nói, hay làm. Bà rất vui và luôn tự hào về cậu con trai xuất sắc này.
Tấn Hưng ngồi xuống chiếc ghế trong phòng làm việc của mình Huyền Thi là thư ký của công ty ở cạnh anh. Dù hai người đã đính hôn nhưng Huyền Thi vẫn thấy có gì đó gượng gạo dù Tấn Hưng luôn khỏa lấp nó đi.
Hôm nay nhìn Huyền Thi thật lạ. Cô trở lại công ty làm việc và Tấn Hưng biết bà Huyền Thanh đã khỏe hẳn rồi. Tuy nhiên trong đôi mắt cô có một điều gì đó thật trống vắng:
- Có chuyện gì không em?
Huyền Thi ngập ngừng:
- Có.
Cô ngước mắt nhìn anh rồi chờ đợi:
- Mẹ nhắn anh về gấp chiều nay.
Tấn Hưng gấp tập hồ sơ lại bước ngồi đối diện với cô, giọng anh ngọt ngào:
- Chiều nay anh đưa em đi xem áo cưới nha.
- Chúng ta phải về thành phố anh à?
- Ngày mai anh phải đi công tác xa.
- Mẹ muốn bàn việc gì gấp anh không thể không nghe.
- Được rồi chiều nay anh xin nghỉ chúng ta sẽ thử áo chọn áo sau đó trở về thành phố.
Huyền Thi nói nhỏ:
- Không hiểu mẹ em muốn gì nữa. Anh thông cảm cho mẹ nha.
Tấn Hưng cười to:
- Anh hiểu tấm lòng của người mẹ lắm. Mẹ sợ em lại bị người ta gạt nữa thì khổ nên giục anh cưới em chứ gì. Thật ra ý mẹ cũng giống ý anh lắm. Anh muốn cưới em lâu rồi.
- Anh nghi ngờ em sao?
Huyền Thi mím chặt đôi môi hồng. Cô thở dài lo lắng. Cô chưa muốn đám cưới vội. Biết đâu Viễn Đăng sẽ trở về. Sự mong mỏi dài dằng vặc làm cô tuyệt vọng rồi lại tin tưởng mong manh như làn sương mùa hạ, như làn khói mùa thu, lãng đãng không rõ nét.
Huyền Thi không thấy hạnh phúc ở trước mặt, cô muốn tự do thêm một thời gian nữa. Cô nghĩ rằng sau đám cưới không phải là khúc nhạc màu xanh mà có thế là chuỗi ngày đau khổ khác mà mẹ cô ép cô một cách nhẹ nhàng.
Bây giờ mẹ cô muốn đám cưới thật gấp. Dường như mẹ cô đang lo lắng điều gì sắp xảy ra ư? Phải có một lý do nào đó khiến bà Huyền Thanh bồn chồn như vậy.
Tấn Hưng ật cười, giọng cười giòn giã vô tư:
- Không! Anh có nghi ngờ gì em. Anh yêu em lắm và anh biết rằng em rất xứng đáng với tình yêu của em. Cái lý do chính là mẹ em thay đổi ngày cưới là do ở bà có nhạy cảm gì đó. Sau ngày cưới anh sẽ hiểu thôi. Bây giờ anh sẽ làm theo em vì anh yêu em lắm em biết không?
Huyền Thi thở dài:
- Anh và mẹ em tính toán thế nào cũng được.
- Cám ơn em.
- Không có gì đâu.
Tấn Hưng còn đứng tần ngần ở cạnh cô. Huyền Thi nhắc:
- Thôi về chỗ làm đi anh.
Tấn Hưng gật đầu:
- Công ty vận tải tàu biển sắp đổi giám đốc em nghe chưa?
- Chưa. Nhưng việc ấy đâu có quan hệ với chúng ta.
- Anh nghĩ là có đấy. Không hiểu giám đốc mới có thích những cô thư ký xinh đẹp không. Nếu có anh lo đúng, không?
Huyền Thi biết anh đang chọc mình, cô cười:
- Anh thích nịnh, đáng ghét.
Lần này thì Tấn Hưng lắc đầu:
- Anh không nịnh em. Vì em là thư ký mà giám đốc trẻ nào chẳng muốn cô thư ký trẻ đẹp bên mình.
- Vậy thì em nghỉ ở nhà lo cho mẹ, cho anh.
Tấn Hưng lại cười, khuôn mặt đẹp trai dáng người to lớn vạm vạm vỡ, nét đẹp phong trần làm nhiều cô gái mê say anh ngay cả Huyền Thi có lúc cô cũng xao lòng vì anh trong phút đầu gặp gỡ.
Mọi người chưa đến làm việc ư? Sao yên ắng thế. Cả hai tor về vị trí của mình miệt mài làm việc cho xong nốt một ngày.
Buổi chiều gió biển lồng lộng bốn bề Tấn Hưng chở Huyền Thi trên chiếc môtô hôm nào Thạch Thảo gọi anh là Gao đen xe lao vút trên con đường đầy những hàng dương xanh rì dọc bãi biển.
- Em thích biển chứ?
- Thích.
Cô nói trong tiếng gió ào qua mang tai. Bỗng Tấn Hưng dừng xe lại trên xa lộ. Bên dưới là đồi đương xanh rì vun vút đưa lên nền trời thật khỏa khoắn. Gởi xe Tấn Hưng kéo tay Huyền Thy chạy dài trên bãi cát. Tiếng cô cười trong veo trong nắng lanh lảnh. Mái tóc thả dài trong gió làm bối rối lòng anh. Huyền Thi dừng lại nơi triền đồi đối diện với biển xanh trong bao la khôn cùng. Cảm giác của cô xôn xao lạ lùng.
- Em đang suy nghĩ gì đó?
Huyền Thi giật mình quay lại. Tấn Hưng đứng cạnh cô rất gần, đôi mắt anh nhìn cô thật lạ vừa âu yếm, vừa thăm thẳm như biển ngoài kia, cô không biết cái nào sâu hơn. Cô hơi bối rối:
- Em đang ngắm biển.
- Vậy hả? Có hình bóng của anh chàng nào không?
Huyền Thi quay lại nắm nhẹ bàn tay ấm áo của anh rồi hỏi:
- Theo anh, em đang tìm bóng dáng ai?
- Làm sao anh biết được.
- Em chỉ có Viễn Đăng một kỷ niệm mờ xa, một quá khứ phủ phàng có Lâm Hoàng, một kẻ phản bội, em căm giận anh ta làm gì nghỉ đến họ. Em đang nghĩ đến anh, đến bản thân em, có nhiều chuyện xảy ra đối với em làm em phải đắn đo.
Tấn Hưng nghe ấm cả lòng. Anh bước đến sau lưng cô choàng tay ôm quanh người Huyền Thi. Cô thật bé nhỏ trong vòng tay anh. Giây phút đợi chờ bây giờ mới thỏa ước nguyện. Trái tim anh nhảy nhót đập liên hồi.
Huyền Thi đứng yên cho anh hôn lên mái tóc thơm nồng hương con gái phả bay trong gió. Mùi hương này anh từng xao lòng khi ngồi cạnh cô rất quen thuộc, bây giờ rất gần anh. Hôn thật lâu anh lại tựa cằm lên vai cô. Lần đầu tiên Tấn Hưng và cô ngắm những con sóng đổ điều đặn trong đêm bạc đầu trắng xóa. Lần ấy gần bên nhau ma lại xa cách nghìn trùng.
Bây giờ hình như anh đã nhốt được trái tim cô. Cả hai cùng ngắm những con sóng nho lăn tăn đang vươn mình trườn lên bãi cát mịn màng. Huyền Thi thấy thật yên bình, hạnh phúc nhỏ len đến gần cô hơn. Huyền Thi bỗng tự nhủ với lòng. Hạnh phúc không ở đâu xa, nó đang ở cạnh mình biết giữ lấy và nâng niu nó, tất nhiên nó sẽ đến với mình. Cái chân lý sẽ ra giản dị bình thường ấy mà bấy lâu nay cô mới tìm ra.
Cô tự nhủ hãy quên đi tất cả xem như nó chưa đến, chưa hề đến và hãy bằng lòng với hiện tại mình đang có. Tuần sau cô phải bước lên xe hoa thật thanh thản, hãy quên Viễn Đăng đi, quên Lâm Hoàng đi. Cô ngước mắt lên nhìn Tấn Hưng mỉm cười. Cái nụ cười trao thật nhẹ nhàng, dịu dàng làm sao.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa