Chương 8
áng hôm sau Georgie bơi gần một giờ trong cái bể bơi hẻo lánh. Hôm qua cô đã để anh thấy anh đã làm tổn thương cô đến mức nào, và phô bày loại cảm xúc yếu đuối đó là một sự xa xỉ mà cô không thể lặp lại. Không một chút nào nữa.
Khi đang lên bờ, cô nghe một giọng nói đưa lại từ con đường chạy phía sau đám cây bụi. “Dịu xuống đi, Caitlin... Phải, tôi biết. Có chút niềm tin đi, cưng à...”
Bram đi tiếp trước khi Georgie kịp nghe thêm điều gì. Khi cô quấn mình lại trong khăn tắm, cô tự hỏi Caitlin là ai và bao lâu nữa thì Bram sẽ đi tìm một trong những cô nàng bí ẩn của anh để ngoại tình.
Cô lùa ngón tay chải mái tóc ướt đẫm, kẹp khăn tắm dưới cánh tay, và đi vào nhà để lục tủ lạnh. Khi cô lấy ra một hộp sữa chua việt quất, Chaz đi vào và thả một chồng thư xuống giữa phòng. “Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô tránh xa tủ lạnh ra. Mọi thứ đều được sắp đặt theo cách tôi thích.”
“Tôi sẽ không di chuyển thứ gì mà tôi không ăn.” Chaz đúng là kẻ khó chịu, nhưng Georgie vẫn thấy thương cô ta. Cô không thực lòng tin Chaz là người tình của Bram, nhưng cô tin Chaz yêu anh. Nhớ lại nỗi đau của căn bệnh đặc thù đó, cô chuyển sang một chính sách mới. “Kể cho tôi nghe về cô đi, Chaz. Cô sinh ra ở vùng này à?”
“Không.” Chaz kéo một cái bát đồ trộn ra khỏi tủ bát.
Cô thử lại. “Tôi không nấu được mấy món. Cô học nấu ăn bằng cách nào vậy?”
Chaz đóng sập cửa tủ bát lại. “Tôi không có thời gian để nói chuyện đâu. Tôi cần bắt đầu chuẩn bị bữa trưa của Bram.”
“Trong thực đơn có gì vậy?”
“Một món xa lát đặc biệt mà anh ấy thích.”
“Với tôi thế cũng ổn.”
Chaz nắm lấy khăn lau chén. “Tôi không thể nấu cho cả hai người. Tôi có quá nhiều việc để làm rồi. Nếu cô không muốn tôi bỏ việc, cô sẽ phải tự lo lấy thân.”
Georgie liếm mặt trong nắp hộp sữa chua. “Ai đã nói tôi không muốn cô bỏ việc vậy?”
Mặt Chaz đỏ bừng vì tức giận. Georgie hiểu được, nhưng sự thù địch của Chaz đang làm cho một tình thế vốn đã khủng khiếp càng thêm khó chịu. Cô rút một cái thìa ra khỏi ngăn kéo. “Làm bữa trưa cho hai người đi, Chaz.”
“Tôi nhận lệnh từ Bram. Anh ấy nói anh ấy sẽ không bao giờ can thiệp cách tôi làm việc của mình.”
“Khi nói thế anh ấy chưa kết hôn, nhưng giờ thì rồi đấy, và cách cư xử kiểu quỷ sa tăng của cô sẽ sớm trở nên nhàm chán thôi. Cô có hai lựa chọn. Cô có thể cư xử tử tế, nếu không tôi sẽ thuê nhân viên của riêng tôi, và cô sẽ phải chia sẻ bếp của mình. Không hiểu sao tôi không nghĩ cô thích điều đó.”
Cô cùng hũ sữa chua đi trở ra ngoài.
Khi tiếng bước chân Georgie xa dần, Chaz ép hai nắm tay vào bụng, cố kìm lại tất cả cảm giác căm ghét đang muốn trào ra ngoài. Georgie York có tất cả mọi thứ. Cô ta giàu có và nổi tiếng. Cô ta có những bộ quần áo tuyệt vời và một sự nghiệp lớn. Giờ cô ta có cả Bram, mà đáng ra chỉ một mình Chaz được chăm sóc cho anh.
Bên ngoài cửa sổ phòng bếp một chú chim ruồi bay lên hiên nhà. Chaz nắm lấy một cái khăn giấy và mở cửa tủ lạnh. Sữa không ở chỗ cô đặt và vài hộp sữa chua bị lật. Thậm chí cả mấy quả trứng cũng ở nhầm bên giá.
Cô xếp ngay ngắn tất cả mọi thứ và chùi một vết dơ khỏi cánh cửa. Cô không thể chịu nổi ý tưởng có một người khác ở trong bếp của cô. Trong nhà cô. Cô ném tờ giấy vào thùng rác. Georgie thậm chí còn chẳng xinh lắm, không như những phụ nữ Bram hay đi chơi cùng. Cô ta không xứng với anh. Cô ta không xứng với bất kỳ thứ gì cô ta có. Tất cả mọi người đều biết cô ta chỉ nổi tiếng vì bố cô ta đã biến cô ta thành một ngôi sao. Georgie đã lớn lên mà được tất cả mọi người nịnh hót và bảo cô ta rằng cô ta thật siêu phàm. Chẳng ai từng nịnh hót Chaz hết. Một lần cũng không.
Chaz nhìn quanh căn bếp của cô. Ánh nắng tràn vào qua sáu ô cửa sổ hẹp làm lấp lánh sắc xanh trên những viên gạch lát sàn. Đây là chốn ưa thích nhất của cô trên thế giới, thậm chí còn tuyệt hơn cả căn phòng của cô trên ga ra, thế mà Georgie lại muốn chen lối sống của cô ta vào.
Cô vẫn không thể tin rằng Bram đã không hề kể gì với cô chuyện anh sắp cưới. Đó là điều đau đớn nhất trong tất cả. Nhưng có thứ gì đó không đúng lắm. Anh không đối xử với Georgie theo cách Chaz hình dung anh sẽ đối xử với người phụ nữ mà anh yêu. Chaz quyết tâm phải tìm ra chính xác tại sao lại thế.
Không biết Georgie đi đâu khi Aaron giám sát những người vận chuyển dỡ đồ của cô. Tới chiều muộn, cậu đã lắp đặt xong văn phòng cho cô, và cô đã dỡ xong các thùng quần áo vốn choán hết cả phòng ngủ nhưng lại chỉ chứa vài bộ quần áo không nằm trong kho đồ. Đến lúc Aaron đi, cô như bị giam chặt giữa các bức tường. Dù chiếc Prius của cô nằm trên đường ngoài kia, cô không thể tự mình đi đâu hết, không phải vào ngày thứ tư của cuộc hôn nhân, khi mà tất cả đám thợ ảnh trong thành phố đang cắm lều ngoài nhà. Cô ngồi xuống cố đọc.
Hồi lâu sau Bram tìm thấy cô đang đứng cạnh cửa ban công phòng ngủ của cô, tự diễn thuyết một bài diễn văn cổ vũ tinh thần về những thứ như độc lập và tự chủ. “Lái xe tới bãi biển đi,” anh nói. “Tôi sắp điên lên rồi đây.”
“Trời sắp tối rồi.”
“Ai quan tâm chứ?” Anh xoa mu bàn tay trên hàm râu lởm chởm màu vàng. “Tôi đã hút hai gói thuốc lá rồi. Tôi cần ra ngoài.”
Cả cô cũng vậy, cho dù có phải đi với anh. “Anh đã uống rượu à?”
“Không, khỉ gió! Nhưng tôi sẽ uống nếu tiếp tục mắc kẹt trong này. Giờ thì cô muốn đi hay không nào?”
“Cho tôi hai mươi phút.”
Ngay khi anh rời đi, cô nghiên cứu mục “Siêu Giản Dị” trong tập hồ sơ mà Aaron luôn cập nhật kèm theo hình ảnh của tất cả các món đồ trong tủ quần áo của Georgie, đi kèm lời hướng dẫn của April về cách phối. Có lẽ một ngày nào đó Georgie sẽ có cái thú xa xỉ là được rời nhà mà không phải lo lắng xem cô trông thế nào, nhưng giờ thì cô không thể làm thế. Cô chọn quần jean hãng Rock&Republic, áo quây và áo khoác kimono Michael Kors mà April đã ghi chú là sẽ “tạo sự kết hợp ấn tượng”.
Georgie có khả năng tự phối đồ cho mình, nhưng April làm việc đó tốt hơn. Công chúng không hề biết rằng đa số biểu tượng thời trang nổi tiếng đều thiếu hiểu biết đến thế nào và họ phụ thuộc vào stylist của mình ra sao. Georgie mãi mãi biết ơn vì April vẫn tiếp tục giúp đỡ cô.
Các tay thợ săn ảnh chờ họ ở cuối đường lái xe như một bầy chó đói ăn. Khi Bram đi ra, họ phóng theo chiếc Audi của anh. Anh lách qua, nhưng nửa tá SUV đen nhanh chóng chạy thành hàng phía sau họ. “Tôi cảm giác như chúng ta đang dẫn một đoàn đưa tang,” cô nói. “Tôi chỉ muốn được một lần đi ra khỏi nhà với mái tóc rối bù, không trang điểm và được đến chỗ nào đó mà không bị chụp ảnh thôi.”
Anh liếc nhìn gương chiếu hậu. “Chẳng có gì tệ hơn một người nổi tiếng than phiền về sự mệt mỏi của danh tiếng.”
“Tôi đã phải xoay xở với chuyện này từ khi Lance và tôi bắt đầu hẹn hò. Anh mới chỉ phải chịu đựng có vài ngày thôi.”
“Này, tôi đã bị chụp lén nhé.”
“Băng sex không tính. Và để xem sau vài tháng sống trong cảnh này anh sẽ hân hoan đến thế nào.”
Anh thắng phanh trước một biển báo dừng, và xe họ suýt bị tông vào đuôi, thế nên cô cho anh yên để tập trung lái xe.
Giao thông chỉ hơi hỗn loạn, và đoàn tùy tùng theo họ suốt cả quãng đường tới Malibu. Thêm vài chiếc SUV gia nhập đám tang, dù đám thợ săn ảnh chắc chắn đã đoán ra rằng Bram đang hướng đến một trong những bãi biển riêng.
Du khách lần đầu tới Malibu luôn ngạc nhiên khi thấy chạy dài dọc những con đường cao tốc là những ga ra tư nhân tạo thành những bức tường kiên cố ngăn cách lối vào bãi biển với tất cả mọi người trừ vài người có đặc quyền sống ở đó. Quá nhà Trevor một chút, Bram rời khỏi đường chính rồi dừng lại trước một trong những cánh cửa ga ra màu nâu. Một lát sau, họ đi xuyên qua ngôi nhà cũ của Trev, căn nhà mà anh đã rao bán.
Bên ngoài, buổi đêm vẫn là cảnh lãng mạn quen thuộc. Ánh trăng rải bạc lên đầu ngọn sóng. Sóng vỗ vào bãi đá. Cát lạnh lạo xạo dưới chân cô. Thứ duy nhất thiếu vắng là người đàn ông tử tế. Cô nghĩ đến mẩu đối thoại mà cô nghe lỏm thấy lúc trước giữa anh với Caitlin bí ẩn và tự hỏi bao lâu nữa thì cô sẽ lại thấy mình bị kéo vào vụ tai tiếng thứ hai liên quan tới một phụ nữ khác.
Anh bước chậm lại khi họ tới gần mặt nước. Một dải ánh trăng mạ bạc đầu lông mi anh. “Cô nói đúng, Scooter,” anh nói. “Đêm đó trên thuyền tôi đúng là một thằng khốn, tôi xin lỗi.”
Cô chưa từng nghe thấy anh xin lỗi vì bất kỳ việc gì, nhưng có quá nhiều cảm giác đau đớn và xấu hổ vẫn lưu lại trong cô mà đôi ba từ chẳng thể thay đổi khác đi. “Lời xin lỗi không được chấp nhận.”
“Được rồi.”
Cô đợi. “Thế thôi hả?”
Anh nhét hai tay vào túi quần. “Tôi không biết nói gì nữa. Chuyện đã xảy ra, và tôi không hãnh diện về bản thân.”
“Anh muốn xả,” cô nói một cách cay đắng, “mà tôi lại đang ở đó, đứng trước mặt anh đầy tiện lợi.”
“Chờ đã.” Không giống cô, anh không mặc áo khoác, và làn gió ép chiếc áo phông của anh vào sát ngực. “Đêm đó lẽ ra tôi có thể xả với bất kỳ cô gái nào trên tàu. Không phải là tôi tự kiêu đâu nhé. Sự thật là vậy thôi.”
Một con sóng vỗ vào mắt cá chân cô. “Nhưng anh không làm thế. Thay vào đó anh lại chọn con ngốc đây.”
“Cô không ngốc. Chỉ ngây thơ thôi.”
Cô cần hỏi anh một điều, nhưng cô không muốn nhìn anh, nên cô cúi xuống để xắn ống quần lên. “Sao anh lại làm thế?”
“Cô nghĩ vì sao?” Anh nhặt một viên đá lên liệng xuống nước. “Tôi đã muốn đặt cô vào đúng vị trí của cô. Cho cô sáng mắt ra đôi chút. Cho cô thấy rằng dù bố thân yêu có bảo đảm cô nhận được vị thế hàng đầu và tiền lương cao hơn, tôi vẫn có thể khiến cô làm những việc tôi muốn.”
Cô đứng dậy. “Anh chàng tử tế thật.”
“Cô đã hỏi mà.”
Chuyện anh cuối cùng cũng thừa nhận hành vi tồi tệ của mình khiến cô cảm thấy khá hơn đôi chút. Chưa đủ để tha thứ cho anh, nhưng đủ để chấp nhận rằng bằng cách nào đó cô phải cùng tồn tại với anh trong khi họ còn bị kẹt trong cuộc hôn nhân trớ trêu này. Họ lại bắt đầu rảo bước. “Chuyện đó đã cách đây nhiều năm rồi.” Cô bước vòng qua một con rùa cát mà bọn trẻ đã đắp lúc trước. “Không có tổn hại lâu dài nào.”
“Khi ấy cô vẫn còn trong trắng. Tôi đã không hề tin mấy lời nhảm nhí cô ba hoa về chuyện ở cùng một người đàn ông từng trải.”
“Hugh Grant,” cô nói.
“Cứ mơ đi.”
Cô cài một lọn tóc bay phất phơ ra sau tai. “Hugh đã bảo tôi rằng tôi thật kỳ diệu. Không, chờ đã. Đó là Colin Firth chứ. Tôi cứ nhầm lẫn giữa mấy anh chàng người Anh lớn tuổi mà tôi đã ngủ cùng.”
“Một rắc rối thường gặp.” Anh quẳng một viên đá nữa bay xuống nước.
Cô ngước lên nhìn một ngôi sao đơn độc vừa bắt đầu tỏa sáng. Ở một bữa tiệc trên bãi biển năm ngoái, một người đã bảo cô rằng đó hoàn toàn không phải là một ngôi sao, mà là Trạm Vũ trụ Quốc tế. “Cô ta là ai?”
“Ai?”
“Người phụ nữ mà tôi nghe thấy anh thì thầm trên điện thoại sáng nay.”
“Tai cô to gớm nhỉ.”
“Thế mới bắt quả tang anh đang ngoại tình được chứ.”
“Không phải hơi sớm để tôi ngoại tình sao? Mặc dù cô cũng phải công nhận là cho tới giờ tuần trăng mật đúng là nhạt thếch.”
Cô vùi gót chân vào sâu hơn trong cát. “Về thói xấu thì tôi chưa bao giờ đánh giá thấp anh.”
“Cô đã khôn lên rồi đấy.”
“Đây không chỉ là chuyện tình dục, Bram. Mà là tất cả mọi thứ. Anh đã được trao cơ hội cả đời có một với Skip và Scooter, thế mà anh lại hất toẹt nó đi. Anh không trân trọng những gì anh có.”
“Tôi trân trọng những gì nó đem đến cho tôi. Xe hơi, phụ nữ, rượu, thuốc lắc. Tôi có quần áo hàng hiệu miễn phí, một bộ sưu tập Rolex, những ngôi nhà to nơi tôi có thể tụ tập cùng bạn bè. Tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời.”
“Tôi thấy chứ.”
“Cách tôi trưởng thành là có tiền thì phải tiêu tiền. Tôi yêu đến từng phút giây cuộc sống như thế.”
Nhưng khoái lạc của anh lại khiến rất nhiều người phải trả giá. Cô xắn tay áo lên. “Bao nhiêu người đã trả một cái giá đắt cho niềm vui của anh. Các bạn diễn, đoàn làm phim.”
“À, phải, cô trách móc đúng người rồi đó.”
“Chính anh cũng trả giá.”
“Và cô sẽ không phải nghe tôi than phiền gì về điều đó đâu.”
“Đúng là không.”
Đầu anh ngẩng lên. “Chết tiệt.”
“Sao cơ...?”
Anh kéo mạnh cô áp vào người anh và nghiền miệng cô trong một nụ hôn cháy bỏng. Một tay trượt xuống dưới áo phông tới eo lưng cô, tay kia đặt lên hông cô. Một con sóng vỗ vào họ và bọt nước vờn quanh mắt cá chân họ. Cảnh đắm đuối dưới ánh trăng thật hoàn hảo.
“Máy ảnh.” Anh miết từ đó lên môi cô như thể cô vẫn chưa đoán ra được chuyện đó vậy.
Cô vòng tay quanh cổ anh và nghiêng đầu. Họ đã thực sự nghĩ rằng mình được riêng tư sao, ngay cả trên một bãi biển đáng lẽ phải riêng tư? Lũ chó săn luôn tìm được đường vào. Cô tự hỏi các bức ảnh sẽ mang đến bao nhiêu tiền. Rất nhiều.
Nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Sâu hơn. Ngực cô ép phẳng vào lồng ngực anh, và bầu ngực bắt đầu râm ran. Cô cảm nhận được anh cứng dần lên.
Anh đặt ngón tay cái vào chỗ da thịt mềm mại trên cột sống cô. Ép đùi anh vào giữa hai chân cô. “Tôi sẽ sờ soạng cô ngay bây giờ.” Tay anh trườn từ khung sườn tới ngực cô. Bàn tay mà không gã thợ ảnh nào nhìn thấy được. Anh âu yếm cô qua lần áo lót, và những cơn khoái lạc trái phép nho nhỏ hư hỏng cuồn cuộn khắp cơ thể cô. Đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác này, mà lại an toàn chứ, bởi vì nó hoàn toàn giả bộ. Và bởi vì nó sẽ chỉ đi xa được đến mức cô cho phép mà thôi.
Các ngón tay anh vẽ theo bầu ngực phồng lên trên cúp áo của cô, và anh thì thầm bên môi cô, “Khi chúng ta thôi vờn nhau, tôi sẽ chiếm lấy em thật mạnh và sâu đến mức em muốn kéo dài mãi mãi.”
Những từ ngữ thô tục của anh mang một luồng khí nóng trào dâng râm ran khắp người cô, và cô chẳng hề cảm thấy có lỗi về chuyện ấy. Họ không hề có tình cảm cá nhân. Chuyện này chỉ đơn giản là chuyện thể xác. Có thể xem Bram là gã trai bao mà cô thuê về đêm.
Nhưng một gã trai bao về nhà khi hắn ta làm xong việc, thế nên cô miễn cưỡng rời khỏi vòng tay anh. “Được rồi, tôi chán lắm rồi.”
Những ngón tay anh vuốt nhẹ qua núm vú cứng ngắc của cô trước khi anh lùi ra. “Tôi thấy rõ mà.”
Làn gió nhẹ thổi tóc cô bay lên khỏi gáy và bỏ lại một hàng gai ốc. Cô kéo áo khoác quấn chặt hơn quanh người. “Chà, anh không phải Hugh Grant, nhưng kỹ thuật của anh rõ ràng có cải thiện từ cái thời kém cỏi xa xưa đấy.”
“Thật mừng được nghe điều đó.”
Cô không thích vẻ ngọt ngào trong giọng anh. “Quay lại thôi,” cô nói. “Tôi lạnh rồi.”
“Tôi có thể thay đổi điều đó đấy.”
Cô cá là anh có thể. “Về người phụ nữ anh đã nói chuyện trên điện thoại di động hôm nay...” Cô đi nhanh hơn.
“Chúng ta lại quay về chủ đề đó à?”
“Anh nên biết rằng... Nếu tôi chết trong thời gian chúng ta đang kết hôn, tất cả tiền của tôi sẽ được chuyển tới quỹ từ thiện hoặc cho bố tôi.”
Anh dừng phắt lại. “Tôi không nhìn ra mối liên quan nào cả.”
“Anh sẽ không kiếm được xu nào đâu.” Cô rảo bước. “Tôi không buộc tội gì hết, chỉ nói cho rõ đề phòng trường hợp anh và cô bạn mà anh nói chuyện điện thoại đang bắt đầu nghĩ ngợi xem hai người sẽ vui thú ra sao khi sống trên đồng tiền của tôi.”
Thật ra cô tỏ ra ranh mãnh chỉ để chọc tức anh. Tuy vậy, Bram đã khánh kiệt và không hề có lương tâm, thế nên cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi bảo đảm anh hiểu được việc bày mưu khiến cô chết sớm cũng không có lợi gì.
Gót chân anh đá tung cát lên khi anh thu gọn khoảng cách giữa họ. “Cô đúng là đồ đầu đất.”
“Chỉ để đề phòng thôi.”
Anh nắm lấy tay cô, giống cái nắm tay của một viên quản giáo hơn là của một người tình. “Cho cô biết nhé, chẳng có cái máy ảnh nào hết. Tôi chỉ muốn vui vẻ tí thôi.”
“Và cho anh biết nhé... tôi biết tỏng chẳng có cái máy ảnh nào cả, mà chỉ là tôi cũng muốn cho mình vui vẻ tí thôi.” Thật sự thì cô không biết, nhưng lẽ ra cô phải nghi ngờ mới phải.
Gió lao xao, sóng vỗ bập bềnh. Cô vẫn chưa chọc tức anh xong đâu, thế nên cô dựa vào cánh tay anh. “Skip và Scooter, cùng nhau dưới ánh trăng. Lãng mạn biết bao.”
Anh trả đũa bằng cách huýt sáo bài “Tomorrow” từ vở Annie, đúng cách anh vẫn thường làm bất kể lúc nào muốn chọc cô cáu.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối