Chương 8
ưởng chừng như đã trải qua một giấc ngủ dài, Hoàng Anh đã tỉnh dậy, khẽ gọi.
- Thu Dung ơi!
- Thu Dung vừa mới về nhà rồi con!
Tiếng con nghe êm ái dịu dàng thốt lên khiến Hoàng Anh thấy ấm áp, dễ chịu cô mừng rỡ kêu lên:
- Mẹ! Mẹ đó hả?
Dì Út Lành xúc động muốn rưng rưng:
- Dì đây con!
Hoàng Anh ngơ ngác muốn ngồi bật dậy.
- Dì nào, con không biết?
Dì Út Lành từ tốn đáp:
- Dì Út Lành của con. Con còn nhớ không?
Hoàng Anh vỗ vỗ trán suy nghĩ:
Dì Út Lành! Hồi đó dì thường sang nhà con chơi?
Mắt sáng lên, dì Út Lành mừng rỡ:
- Con nhớ rồi đó! Dì với mẹ con là chị em bạn dì.
- Lâu quá con không gặp dì!
- Dì ở bên Úc mới về.
- Sao dì biết con ở đây?
Dì Út Lành mỉm cười trả lời với Hoàng Anh như lời Huy Nam đã dặn:
- Dì tình cờ xem báo ''Việt Nam Net'' trên mạng, biết con là phóng viên đang bị nạn phải phẫu thuật. Ba mẹ con thì mất cả rồi, con không còn ai nên dì quyết định bay về đây lo cho con.
Hoàng Anh bồi hồi:
- Con cám ơn dì!
Dì Út Lành cười đôn hậu:
- Từ nay, dì sẽ ở lại Việt Nam chăm sóc cho con. Con hày mau chóng bình phục nghe.
Tự dưng có người thân bên cạnh, Hoàng Anh mừng rơi nước mắt:
- Con không còn ai cả. Từ nay dì sẽ là mẹ con nghe dì!
- Ừ, dì sẽ là mẹ con.
Dì Út Lành trả lời rồi hỏi Hoàng Anh:
- Từ hôm mổ đến nay, con thấy thế nào?
- Con thấy khỏe rồi dì.
- Khỏe rồi thì dì mừng. Nghe Thu Dung nói mắt con sao đó, dì sợ hết hồn.
Hoàng Anh nhỏ nhẹ kể:
- Hôm trước hai mắt con đau nhức dữ lắm, lại mờ nhìn không thấy rõ, con sợ bị mù nên khóc quá chừng.
Dì Út Lành vuốt tóc trên trán HoàngAnh:
- Tội nghiệp cháu tôi!
- Cũng may sau khi phẫu thuật hai mắt con sáng trở lại. Bây giờ nhìn thấy dì rất rõ. Ông trời thương con phải không dì?
Dì Út Lành gật đầu nói thêm:
- Và ba mẹ con cũng phù hộ cho con nữa.
Nhắc đến ba mẹ, Hoàng Anh lại thấy cháy lòng thương nhớ.
Thấy Hoàng Anh đang vui bỗng, trầm tư nghĩ ngợi, dì Út Lành bảo:
- Đừng nghĩ ngợi gì cả mà thêm buồn. Hãy uống thuốc cho mau bình phục đi con!
Rồi dì lấy thuốc và rót nước cho Hoàng Anh uống.
Hoàng Anh cười:
- Con cám ơn dì!
- Con nhỏ này có gì đâu mà cám ơn dì. Để dì mua cháo cho con ăn nha!
Hoàng Anh lắc đầu:
- Con không ăn đâu dì!
Dì Lành kêu lên:
- Đâu có được. Con uống thuốc nhiều cũng phải ăn uống cho lợi sức, kẻo đau bao tử đấy Nói rồi, dì Lành lật đật chạy đi xuống căn tin mua cháo thịt cho Hoàng Anh ăn.
Hoàng Anh cảm động nhìn dì Lành:
- Lúc nào con cũng thèm có người thân bên cạnh.
- Bây giờ có dì ở bên cạnh con nè.
Dì Út Lành trả lời rồi nhắc Hoàng Anh:
- Con ăn cháo cho nóng đi!
Hoàng Anh ăn một loáng hết tô cháo. Dì Út Lành mừng rỡ:
- Con ăn như vậy mới mau khỏe mạnh để rời khỏi bệnh viện.
- Con cũng mong được xuất hiện đó dì.
- Con bình phục,bác sĩ sẽ cho về ngay.
Ngắm nghía dì Út Lành, HoàngAnh nhoẻn miệng cười khen:
- Dì đẹp hơn trước đó di Út Lành. Trông dì phúc hậu như bà tiên vậy đó.
Mắt dì Út Lành sáng lấp lánh:
- Thôi đừng có nịnh dì.
Hai dì cháu rất vui vẻ bên nhau:
Sau khi xuất viện Hoàng Anh khá bất ngờ khi dì Út Lành bảo:
- Từ nay con nghỉ làm ở tòa soạn báo mà về kinh doanh shop thời trang Thanh Xuân với dì.
Hoàng Anh tròn mắt nhìn dì Út Lành:
- Kinh doanh shop thời trang?
Mắt dì Út Lành ánh lên nét nhìn hiền từ:
- Không phải sao! Kinh doanh shop thời trang là nguyện vọng của con mà.
Hoàng Anh lắp bắp:
- Sao... dì... biết?
- Dì nghe Thu Dung nói.
- Con muốn nói shop thời trang Thanh Xuân hiện giờ...
Dì Út Lành thản nhiên:
- Là của hai dì cháu mình.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Con không hiểu...
Dì Út Lành mau miệng đáp:
- Dì đã bỏ vốn ra mua lại rồi. Hai dì cháu mình kinh doanh, tiền lãi chia đôi, con chịu chưa?
Hoàng Anh mừng rơn ôm cổ dì Út Lành hôn vào má dì thật kêu:
- Dì tuyệt quá, cám ơn dì!
Sung sướng vì sắp làm cô chủ shop thời trang như ngày nào, Hoàng Anh muốn nhảy cẫng lên. Ngày hôm sau mờ cửa shop thời trang đón khách, Hoàng Anh thấy yêu đời trở lại.
Lòng nôn nao, Hoàng Anh cất tiếng hát vui vẻ. Vẫn lại là bài ''Lá rơí'.
"Chiều mênh mông Ngọn heo mây xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi...".
Dì Út Lành đưa mắt nhìn đứa cháu, cũng rộn vui theo.
Có một bí mật chỉ có dì và Huy Nam biết. Chính Huy Nam đã bỏ tiền ra mua lại shop thời trang Thanh Xuân cho Hoàng Anh kinh doanh.
Hoàng Anh làm cô chủ buôn bán hàng thời trang mà Huy Nam đỡ lo hơn khi thấy cô chạy ngược chạy xuôi làm phóng viên nhà báo.
Thu Dung hy vọng bình phục rồi Hoàng Anh sẽ đi múa trở lại bỏ hẳn nghề phóng viên. Nhưng con nhỏ đã đứt khoát khiến Thu Dung thoáng buồn.
Tuy nhiên, Hoàng Anh kinh doanh lại shop thời trang thì cũng đáng mừng.
Huy Nam mời Thu Dung lên văn phòng giám đốc phân công:
- Tuấn Triều còn học múa ở Thái Lan. Từ nay, Thu Dung sẽ giữ chức trưởng nhóm múa.
Thu Dung phân vân hỏi lại:
- Lúc anh Tuấn Triều về thì sao?
- Anh sẽ giao cho Tuấn Triều nhiệm vụ mới.
Huy Nam trả lời rồi hỏi lại Thu Dung:
- Yên tâm chưa? Anh thấy em giữ chức vụ trưởng nhóm múa là phù hợp lắm đó. Đồng ý chứ?
Thu Dung cười phô hai hàm răng trắng ngần:
- Anh đã giao thì em lãnh nhiệm vụ chứ đâu dám từ chối.
- Đừng cho là anh ép buộc nhé!
Hổng dám đâu.
Thu Dung trả lời rồi buột miệng:
- Phải chi có nhỏ Hoàng Anh cùng múa nữa thì vui biết mấy.
Huy Nam chép miệng:
- Hoàng Anh kỵ với anh, không đến công ty ''Sao sáng'' múa đâu.
Thu Dung đưa mắt nhìn Huy Nam:
- Nói thế chứ con nhỏ kinh doanh shop thời trang cũng tốt lắm rồi.
Huy Nam căn dặn Thu Dung:
- Em đừng nói gì với Hoàng Anh về việc shop thời trang Thanh Xuân nha!
Thu Dung buông giọng cảm kích Huy Nam:
- Em biết anh đã bí mật mua lại shop thời trang Thanh Xuân cho Hoàng Anh kinh doanh.
Huy Nam cười nhẹ tênh:
- Cho Hoàng Anh đất làm việc, mà anh cũng yên tâm!
- Em thấy Hoàng Anh và dì Út Lành về shop thời trang cũng ổn và vui vẻ lắm.
- Anh rất mừng!
Thu Dung lém lỉnh trêu Huy Nam:
- Mừng cho anh hén!
- Thu Dung thì có. Chứ anh thì chưa có gì đáng mừng đâu.
- Em cũng vậy!
Huy Nam nheo mắt với Thu Dung - Cô với Lam Vũ bạn tôi mà khéo giả vờ!
Thu Dung kêu lên:
- Sao anh biết hả?
- Chuyện của bạn bè phải biết chứ!
- Lúc đầu, em đâu biết Lam Vũ bạn anh.
Huy Nam cười cười:
- Bây giờ biết chưa? Anh định giới thiệu Lam Vũ cho em. Ai ngờ hai người đã đi trước một bước rồi.
Thu Dung khẽ đùa giọng:
- Vậy là anh cũng có lòng nghĩ đến em?
- Chứ còn gì nữa!
- Cám ơn anh nha!
- Bây giờ thì anh đã hụt vai trò. Buồn lắm đó!
Thu Dung cười rúc rích:
- Buồn vì mất đầu heo hả?
Huy Nam cười:
- Nói thế chứ em và Lam Vũ đã có duyên tiền định rồi. Anh rất mừng. Hai người tổ chức lễ cưới đi, anh dự.
Thu Dung đỏ mặt:
- Cái anh này kỳ. Đó là chuyện của Lam Vũ.
- Để anh nhắc Lam Vũ nha!
- Thôi, anh đừng có tài khôn nha!
Bất chợt Huy Nam đổi tông:
- Vậy bây giờ anh nhờ em tài khôn chuyện này giúp anh nhé!
Thu Dung tò mò:
- Chuyện gì hả anh?
- Bí mật!
- Trời ơi! Nhờ em mà bảo bí mật thì ai biết chuyện gì mà làm đây?
Huy Nam rỉ tai Thu Dung nói nỏ điều gì đó và căn dặn:
- Em nhớ giữ bí mật nghe!
Thu Dung gật đầu lia lịa:
- Em biết rồi sếp!
Sau khi bình phục, Hoàng Anh mới biết Tuấn Triều đi Thái Lan học múa do Huy Nam đề cử.
Hoàng Anh thầm trách Tuấn Triều không điện cho cô. Số di động của cô anh cũng biết chứ đâu phải không, vậy mà vẫn im hơi lặng tiếng. Người đâu mà vô tâm vô tình, đáng ghét!
Rồi thì Tuấn Triều cũng điện cho Hoàng Anh:
- Em có biết không? Anh đang học múa ở Thái Lan. Vui lắm.
- Chừng nào anh về?
- Huy Nam bảo ba tháng nhưng anh chưa về đâu. Còn nhiều việc khai thác lắm.
- Việc gì hả anh?
- Em không biết đâu ở Thái Lan ''công nghệ lăng xế' tuyệt lắm, anh đang học hỏi. Ở đây làm ngành du lịch và giải trí mau làm giàu lắm.
- Anh nhất định trở về Việt Nam sẽ làm giàu cho Huy Nam thấy, chứ anh ta đừng tưởng chỉ làm giám đốc biểu diễn như anh ta mới giàu.
- Chừng nào anh về truyền nghề múa lại cho em. Chúng ta cũng biểu diễn sẽ nổi tiếng, sẽ giàu có.
- À không! Em làm nhà báo viết bài lăng xê anh ở chuyên mục ''Văn hóa Nghệ thuật''. Anh nổi tiếng sẽ có cợ hội làm giàu.
Trời ạ! Tại sao Tuấn Triều chỉ nói đến công nghệ lăng xê, công nghệ làm giàu không nhỉ!
Tuấn Triều chẳng một lời hỏi thăm Hoàng Anh bị nạn ra sao? Hiện tại cô đang sống như thế nào? Chẳng lẽ anh không biết Hoàng Anh bị tai nạn khi đi làm phóng sự?
Lần thứ hai, Tuấn Triều gọi điện cho Hoàng Anh cũng chỉ nói đến việc làm giàu trong ngành giải trí ở Thái Lan.
Anh cho là ở Thái Lan, diễn viên, nghệ sĩ sống rất mau làm giàu. Anh nhất định về nước áp dụng công nghệ làm giàu đó.
Hoàng Anh không thể nói gì với Tuấn Triều. Cô cảm thấy hụt hẫng như mất mát một cái gì. Cô tìm một cái gì mà không thấy nơi Tuấn Triều.
Đi học múa ở Thái Lan ba tháng trời mà Tuấn Triều chỉ gọi điện về cho Hoàng Anh có hai lần. Hai lần anh nói những chuyện dâu đâu chẳng liên quan gì đến Hoàng Anh.
Dường như Tuấn Triều chẳng quan tâm gì đến Hoàng Anh. Cô buồn chông chênh.
Mỗi chiều rảnh, Thu Dung thường ghé shop thời trang trò chuyện cùng Hoàng Anh.
Có người để trút bầu tâm sự, cô tố Tuấn Triều:
- Tuấn Triều đi Thái Lan học, gọi điện về cho ta chẳng hỏi thăm gì cả.
- Anh ấy nói chuyện gì hả mi?
- Chuyện công nghệ lăng xê, làm giàu ở Thái Lan.
Thu Dung chép miệng:
- Anh chàng này coi bộ chỉ ham làm giàu.
Hoàng Anh nhăn nhó:
- Làm giàu cho cuộc sống ai mà chẳng thích. Nhưng Tuấn Triều nói mãi chuyện này khiến ta phát ngán.
Thu Dung phê phán:
- Anh chàng đáng trách thật, ở Thái Lan gọi về chỉ nói chuyện làm giàu thôi.
Hoàng Anh than phiền:
- Tuấn Triều chỉ gọi cho ta có hai lần thôi.
Thu Dung hạ một câu:
- Chắc chắn anh ta quên mi rồi.
Hoàng Anh chống chế:
- Đâu có lẽ!
- Anh ta mê làm giàu bằng mọi cách...
Thu Dung nói chưa dứt lời, Hoàng Anh đã biện hộ cho Tuấn Triều:
- Tuấn Triều lo học lo làm giàu nên ít thời gian gọi cho ta.
Thu Dung lý giải:
- Không gọi là không nghĩ đến, mà không nghĩ đến là quên mi rồi.
Hoàng Anh không đồng ý cách lý giải của Thu Dung nhưng chưa kịp phản ứng thì Thu Dung buông một câu thản nhiên:
- Nghe đâu Tuấn Triều đang cặp bồ với một cô gái Thái Lan lai Việt rất đẹp và bốc lửa tên Ly Ly.
- Hả!
Hoàng Anh không thản nhiên chút nào. Cô như bị điện giật muốn bật khỏi ghế ngồi. Câu thông báo của Thu Dung khiến Hoàng Anh choáng váng. Thu Dung thản nhiên, nhưng Hoàng Anh không thể thản nhiên.
Cô lắp bắp giọng:
- Tuấn Triều... cặp bồ với... cô gái Thái hả? Có lẽ nào!
Thu Dung nhìn sâu vào mắt Hoàng Anh:
- Ta nghe như vậy đấy.
- Chắc người ta đồn đãi.
- Chính xác trăm phần trăm cô ta tên là Ly Ly.
Hoàng Anh nghe tim mình vụn vỡ. Cô buồn một cách sâu sắc. Cô không tin Tuấn Triều cặp bồ với cô gái Thái lai Việt. Nhưng Thu Dung đã nói thì phải có.
Lẽ nào Tuấn Triều tệ bạc thế. Anh mau thay lòng đổi dạ quá vậy ư? Mới đi Thái Lan học múa có ba tháng mà đã quên hẳn Hoàng Anh rồi sao?
Tình yêu của Tuấn Triều là như vậy hả?
Hoàng Anh buồn và trầm lặng hẳn đi. Cô không sao hiểu nổi Tuấn Triều.
Thật ra, cô có hiểu gì về anh không? Quen nhau chớp nhoáng qua việc anh hướng dẫn cô học múa, chăm sóc cô vị trặc chân, lo lắng cho cô từng chút.
Điều đó đủ chưa? đủ để đong đầy một tình yêu? Ơi, Tuấn Triều không có chút tình nào với Hoàng Anh sao?
Bây giờ Hoàng Anh mới thấy là cô chưa hiểu gì về Tuấn Triều cả.
Tưởng tượng Tuấn Triều đang vui chơi bên cô gái Thái tên Ly Ly mà Hoàng Anh giận không thể tả.
Thấy HoàngAnh ngồi trầm tư với vẻ buồn trên mặt, Thu Dung an ủi:
- Thôi, đừng nghĩ ngợi gì cả mi! Hãy chờ Tuấn Triều về Hoàng Anh thở dài thậm thượt:
- Biết chừng nào Tuấn Triều về hả mi?
- Nghe Huy Nam bảo đi học ba tháng.
- Tuấn Triều báo với ta là còn ở nữa. Chừng nào muốn về thì về.
Thu Dung bắt đầu đả kích Tuấn Triều:
- Anh ta bắt đầu mê Thái Lan và cô gái Thái Ly Ly rồi. Không chừng bị cô ta bắt cóc ở luôn bên ấy.
Hoàng Anh lo lắng:
- Có lẽ nào?
Thu Dung bĩu môi tuôn một hơi:
- Tại mi không biết đấy thôi. Tuấn Triều là kẻ đam mê danh vọng, tiền tài, nhan sắc. Anh ấy đi Thái Lan học múa cũng vì nghe anh Huy Nam tăng lương và lên chức đó.
- Vậy hả!
Hoàng Anh buột miệng thốt lên với nỗi thất vọng chán chường:
- Anh Triều đi Thái Lan mà không nói với ta một tiếng.
Thu Dung phàn nàn:
- Thấy chưa! Anh ta có thèm hỏi ý kiến mi đâu.
Hoàng Anh lại bào chữa cho Tuấn Triều:
- Ta nghĩ lúc đó ta bị nạn mà anh Triều phải đi gấp.
Thu Dung thẳng thừng nhận định:
- Chẳng qua anh ta không thèm nghĩ đến mi đó thôi. Chứ sao lại không bàn không báo cho hay chứ?
Hoàng Anh bất bình, cay đắng Tuấn Triều tột độ. Giận không thể tưởng cảm thấy muốn ngạt thở vì cảm giác bị bỏ rơi bị khinh thường:
- Ta chẳng biết nói sao đây?
Thu Dung khuyên nhủ:
- Thì mi đừng nghĩ đến con người bội bạc đó nữa!
Hai người đang trò chuyện, bất chợt có khách đấn mua hàng.
Khách không ai khác là... Huy Nam.
Hoàng Anh khá ngỡ ngàng nhìn Huy Nam. Cô rất dị ứng và còn hận anh ta.
Nhưng Huy Nam đến đây mua hàng chẳng lẽ Hoàng Anh kiếm chuyện gây sự.
Cũng không thể đuổi khách hàng, vì như thế thì bất lịch sự quá, Hoàng Anh trở nên lúng túng.
Rồi cô lại tự nhủ. Chẳng việc gì phải lúng túng. Hoàng Anh phải chứng tỏ là một cô chủ thanh lịch.
Đi cạnh Huy Nam là một cô gái khá xinh đẹp.
Hoàng Anh nhìn đăm đăm hai người chứ không thể phớt lờ được.
Thu Dung biết cô gái nên giới thiệu hai người:
- Đây là Thúy Ái đó, Hoàng Anh.
Hoàng Anh chẳng biết Thúy Ái là ai cả nhưng cũng lịch sự gật đầu:
- Chào cô!
Thúy Ái ăn mặc khá model. Váy đen xẻ cao, áo lửng. Mái tóc uốn lượn.
Gương mặt trang điểm khác công phu. Đôi mắt kẻ màu lam tím cùng màu chiếc áo.
Thúy Ái chủ động làm quen với Hoàng Anh:
- Cô chủ Hoàng Anh chắc không nhớ tôi. Tôi là khách hàng quen của shop thời trang Thanh Xuân này.
Quả tình Hoàng Anh đâu có nhớ Thúy Ái. Cô là khách lúc shop mới khai trương hay là khách của chủ mới? Điều đó chắng có gì quan trọng.
Hoàng Anh chỉ mỉm cười chứ không thể lắc đầu nói với Thúy Ái là chẳng nhớ cô ta. Vì lịch sự mà lặng thinh vậy Trong lúc Thúy Ái xem và lựa chọn quần áo, Thu Dung hỏi khẽ:
- Mi có biết Thúy Ái là ai không?
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Mi không nói làm sao ta biết hả?
Thu Dung tiết lộ:
- Thúy Ái là diễn viên múa. Cô ấy đã thế vài múa minh họa của mi lúc trước.
Hoàng Anh hỏi một cách thờ ơ:
- Vậy hả!
Mắt Hoàng Anh đang dõi nhìn Thúy Ái lựa hàng.
Cô chọn chiếc áo và chiếc váy bông xinh xắn ướm vào người, rồi ngước mắt nhìn Huy Nam vòi vĩnh:
- Anh Huy Nam tặng cho em một bộ thời trang nha!
Huy Nam tỏ vẻ hào phóng:
- Em cứ tha hồ chọn bao nhiêu bộ, anh cũng mua tặng em cả.
Thúy Ái nghiêng đầu nũng nịu với Huy Nam:
- Em không tham lam đòi nhiều đâu, chỉ vài bộ mặc đỡ thôi.
Huy Nam vẫn lặp lại:
- Em muốn bao nhiêu bộ anh cũng tặng.
Thúy Ái đãi giọng:
- Tặng em hết shop thời trang này chứ?
- Tặng hết.
- Vậy hỏi cô chủ bao nhiêu.
- Em cứ hỏi!
Thúy Ái tỏ giọng kênh kiệu:
- Đùa thôi. Em chỉ cần anh sắm vài bộ mặc qua rồi bỏ, sầm những bộ model khác nữa.
Huy Nam buông giọng tỉnh bơ:
- Em cứ chọn những gì em thích!
Thúy Ái õng ẹo:
- Anh nhắm sắm nổi không nè!
Huy Nam nhún vai:
- Anh làm giám đốc mà sắm hổng nổi hả?
Thúy Ái bật cười khanh khách:
- Sắm rồi không được trừ tiền cát- xê múa của em đó nghe anh giám đốc.
Huy Nam nhăn mày:
- Anh đâu keo kiệt như thế hả?
Cả hai cười rộ lên. Hay Nam Huy còn lấy láo trong shop ướm lên người Thúy Ái. Cô nheo mắt nũng nịu với anh.
Hoàng Anh thấy sao mà chướng mắt quá đi thôi!
Cô bực dọc nói với Thu Dung:
- Mi tiếp khách giùm ta nhé! Ta gặp dì Lành dặn chút chuyện.
Thật ra, cô hết chịu nổi màn tình tứ õng ẹo của Huy Nam và Thúy Ái.
Hoàng Anh tự hỏi tại sao hôm nay cô ôn hòa với Huy Nam cũng tại vì không dám đuổi khách sợ mất khách hàng. Kinh doanh buôn bán ai cũng muốn nhiều mối hàng.
Thế đấy! HoàngAnh thấy tức tức và thầm hối tiếc. Gía như cô đừng giữ thái độ ôn hòa ngay thừ đầu cứ gây sự với Huy Nam như bao lần trước, có phải hơn không? Gây sự với anh ta, cô sẽ khỏi phải chứng kiến cảnh chướng mắt vừa rồi.
Nghĩ đến thì đã muộn, Hoàng Anh ấm a ấm ức nguyền rủa Huy Nam. Mắc mớ chi mà anh đem nhân viên đến shop thời trang mua sắm định châm chọc Hoàng Anh hả? Hay là anh không biết Hoàng Anh đã kinh doanh lại shop thời trang Thanh Xuân?
Mặc kệ anh ta! Đừng tức đừng nghĩ đến Hoàng Anh ạ!
Anh ta cố tình chọc tức mà mình tức thật là dở, là thua anh ta.
Biết thê nhưng thấy điệu bộ õng ẹo kiểu cách của Thúy Ái là Hoàng Anh khó chịu và không muốn nhìn. Cô không ưa được Thúy Ái và vẻ ngạo mạn của Huy Nam.
Anh thừa tiền bạc sắm đồ cho nhân viên. Anh ném tiền như rác có tiếc gì.
Bởi vì đó đâu phải tiền của anh, do anh làm ra.
Hừ! Đồng tiền chiếm đoạt trên xương máu của người khác. Có tốt đẹp gì gia đình anh chứ. Anh hãy tự hỏi lại mình đi.
Cay cú bất mãn, Hoàng Anh mong Huy Nam và Thúy Ái mau mau rời khỏi shop của cô. Bây giờ thì Hoàng Anh không gì cả. Cô không thích có khách hàng như thế. Thà bán ế cũng được.
"Một... Hai... Ba... Ra về đi!".
Không biết Hoàng Anh đếm tới bao nhiêu mới nghe tiếng réo của Thu Dung:
- Hoàng Anh ơi ra xem hàng, ta về đây!
Hoàng Anh bước ra, Thu Dung cười rúc rích:
- Mi tránh mặt họ hả?
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Giám đốc và nhân viên diễn chướng tai gai mắt quá.
Thu Dung thản nhiên:
- Có diễn gì đâu! Họ sắp thật đó.
- Tôi mặc kệ miễn họ ra khỏi đây là mừng.
Thu Dung thông báo:
- Bán được mấy bộ đồ đó mi! Khách hàng xộp...
Hoàng Anh buông giọng bất cần:
- Ta chẳng mong họ mua hàng.
Thu Dung ré lên:
- Trời ơi! Buôn bán mà nói năng kỳ vậy hả bà chủ!
Hờn giận không thể tưởng, Hoàng Anh muốn đá thúng đụng nia. Nhưng thúng và nia có đâu mà đá!
Trao tiền bán hàng cho Hoàng Anh, Thu Dung đứng lên:
- Ta về nha mi!
- Ở chơi với ta.
- Sắp đến giờ diễn ta về chuẩn bị. Ngày mai ta ghé!
Hoàng Anh tiễn bạn ra cửa...
Mọi người đi hết, chỉ một mình Hoàng Anh với shop thời trang vắng lặng.
Chiều nay trời lại mưa. Lá vàng rơi lả tả trước sân. Hoàng Anh ngồi nhìn mưa ba mà nghe lòng buồn se sắt.
Cô mà có cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì quý giá... Cô cứ ngồi lặng trong hoàng hôn với nỗi buồn vây kín.
Hoàng Anh muấn cất tiếng ca bài "Lá rơi" mà ca không nổi.
Bài hát vang lên trong tim cơ.
"Chiều mênh mông Ngọn heo may xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi!
Trời giăng mây Mưa rây bụi Lất phất Ai đi qua Chiều nhớ Ai đi qua Chiều thương Chiều lá rơi Bên đường Người về Vấn vương..." Tuấn Triều về Việt Nam không báo trước nên Hoàng Anh cũng chẳng biết mà ra sân bay đón anh.
Mang quà đến shop thời trang cho Hoàng Anh, Tuấn Triều cười giả lả:
- Em phụ bán ở shop Thanh Xuân mà anh đâu có hay, cứ tưởng em còn ở nhà trọ, đến đó không gặp.
Hoàng Anh phiền trách:
- Chứng tỏ là anh đâu có quan tâm đến em - Thôi đừng có trách anh mà! Anh vì công việc và lo làm ăn. Anh vẫn có quà cho em nè?
Nghe giọng điệu thanh minh của Tuấn Triều mà Hoàng Anh cảm thấy chán chán. Giữa cô và anh dường như không hòa hợp.
Tuấn Triều vẫn thao thao bất tuyệt:
- Em biết không, anh ở Thái Lan thích lắm. Vui chơi tham quan và lo làm giàu, còn học múa chỉ là phụ.
Hoàng Anh lại thấy tức tức. Anh lo vui chơi mà không điện cho Hoàng Anh.
Nói chung là hà tiện việc hỏi thăm cô. Trong mắt Tuấn Triều, cô đâu là cái gì.
Cô buồn buồn làm sao.
Tuấn Triều hỏi Hoàng Anh:
- Em nghỉ làm phóng viên rồi hả?
Hoàng Anh khô khan đáp:
- Nghỉ rồi!
- Em phụ bán ớ shop như thế này có khá không?
Tuấn Triều nghĩ là Hoàng Anh phụ bán hàng chứ không phải làm chủ. Mặc kệ! Cô không thèm đính chính mà cần gì đính chính.
Tuấn Triều hiểu lầm như thế cũng tốt thôi.
Tuấn Triều bắt đầu mở màn kể về Thái Lan:
- Em mà được đi tắm biển và tham quan Phuket, em sẽ thích lắm. Ở đó cũng có cộng đồng người Việt làm ăn sinh sống, họ buôn bán shop như thế này phát đạt lắm.
Lại làm ăn phát đạt, làm giàu! Sao mà Hoàng Anh chán ngấy. Tuấn Triều không có lời nào ân cần để nói với Hoàng Anh nữa sao?
Cô chờ đợi nghe những lời êm dịu khác chứ đâu phải những lời nói làm ăn làm ăn thế này.
Mà dường như Tuấn Triều chỉ còn biết nói những lời này. Hoàng Anh thật sự ngao ngá.
- Có điều kiện anh sẽ sang Thái Lan làm ăn. Ở lĩnh vực nghệ thuật hay buôn bán thì sẽ mau phất lên lắm Vậy là anh có ý định sang Thái Lan? Hoàng Anh phát cáu. Anh thích thì anh đi đi, ở bên Thái Lan luôn đi, ai bảo anh về đây làm gì?
Không kềm nổi cơn giận, cô nói như la lên:
- Sao anh không ở luôn bên ấy đi! Về đây làm chi!
- Về đây rồi tính sau!
Tuấn Triều cười hì hì. Giọng cười ngạo mạn và khiêu khích mới đáng ghét làm sao?
Hai người trò chuyện thật nhạt nhẽo.
Tuấn Triều bày mấy gói quà ra để lên bàn:
- Đây là quà anh mua ở Thái Lan cho em. Chắc chắn em sẽ rất thích.
Hoàng Anh thấy tức tức. Cô chỉ muốn bảo Tuấn Triều hãy mang quà về đi.
Cô chẳng cần những thứ đó, cô chẳng nhận đâu.
Hoàng Anh căm ghét những món quà Thái Lan. Vì chuyến đi Thái Lan mà Tuấn Triều đã thay đổi. Anh đâu còn giống như lúc mới lần đầu gặp gỡ.
Định nói thêm thì bất chợt chiếc điện thoại di động của Tuấn Triều kêu tít tít.
Anh vội cầm lên, nét mặt rạng rỡ:
- Ly Ly hả? Anh đây!
Giọng Ly Ly nũng nịu:
- Em nhớ anh quá! Anh về tới Sài Gòn sao không gọi điện cho em hả?
- Từ từ anh gọi cho cưng!
- Chờ người ta gọi trước không hà! Ghét ghê!
- Ghét anh hả? Cho nói lại đó!
- Ghét!
- Ghét sao lại nhớ?
- Thế anh có nhớ em không hả?
- Nhớ!
- Bay sang Thái Lan với em đi!
- Chưa được đâu.
- Em bay sang Việt Nam gặp nha.
- Dám không đó cưng?
- Sao không! Nhớ thì sang thăm anh chứ sợ gì?
- Được rồi! Anh biết rồi.
- Anh đang ở đâu đó!
- Ở nhà!
- Nhà anh hay nhà ai?
- Nhà ai cũng được.
- Vâng, em sẽ bay sang.
Điện thoại của Tuấn Triều réo liên tục, Ly Ly gọi cho anh không ngừng nghỉ. Cô bảo nhớ anh không chịu nổi, nhất định sẽ bay sang Việt Nam thăm anh và đi chơi cùng anh.
Tuấn Triều hí hửng nghe máy và trả lời thật to, cố ý như muốn khoe cuộc điện thoại giữa anh với Ly Ly.
Hoàng Anh nóng mũi. Tuấn Triều nói chuyện công khai vời cô bồ Thái Lan trước mặt Hoàng Anh. Anh còn coi cô la gì đâu.
Tắt máy xong Tuấn Triều hối hả bảo:
- Anh phải về, ra sân bay đón Ly Ly.
''Đồ bội bạc''. Hoàng Anh muốn gào to lên cho hả giận. Nhưng tiếng nói uất nghẹn không thốt ra được Và Tuấn Triều đã bỏ đi lồi như bị ma đuổi vậy. Không phải ma đuổi mà ma đang đợi.
Hoàng Anh bẽ bàng nhìn theo anh.
Chiều hôm sau, Thu Dung đến shop Thanh Xuân, thấy Hoàng Anh ngồi trầm tư với vẻ mặt ủ dột, khẽ đùa:
- Bán ế sao ngồi buồn hả mi?
Hoàng Anh thở dài về chán chường:
- Buồn này hơn cả ế nữa.
- Mi cứ nói đi, xem chuyên gia gỡ rối có gỡ gì được không.
- Ta sợ chuyên gia làm rối luôn.
Thu Dung bình thản:
- Xí! Rối luôn thì cắt bỏ để dùng chứ có gì đâu hả mi?
Hai tay chống cằm, Hoàng Anh ngồi tư lự, Thu Dung kéo tay bạn:
- Đừng ngồi theo cái kiểu bán ế này nữa! Ta biết mi buồn chuyện gì rồi.
- Chuyện gì hả?
- Chuyện lão Tuấn Triều chứ gì?
Được dịp, Hoàng Anh tuôn bao nỗi ấm ức:
- Mi xem đó, đi Thái Lan về đem quà cáp tới cho ta, cũng chỉ nói chuyện làm giàu.
Thu Dung ngắt lời Hoàng Anh:
- Mi đã biết anh ta ham làm giàu đủ mọi cách rồi mà.
Mặt Hoàng Anh bừng nét giận:
- Nhưng ta cũng chưa tức bằng cô ả Thái Lan cứ gọi điện sang và anh ta thì hí hửng trả lời trước mặt ta.
Giọng Thu Dung dằn ra như chế thêm dầu vào lửa:
- Chuyện đó chưa có gì đáng nói bằng chuyện này đâu.
Hoàng Anh hỏi dồn:
- Chuyện gì?
Thu Dung trịnh trọng thông báo:
- Ly Ly đã bay sang Việt Nam tìm Tuấn Triều. Cô ta đến công ty gặp hắn.
Hoàng Anh choáng váng:
- Vậy hả!
Thu Dung bình thản thông báo tiếp:
- Tuấn Triều rủ Ly Ly bay ra Nha Trang tắm biển rồi.
Hoàng Anh sũng sờ im lặng, Thu Dung bồi thêm:
- Ly Ly rất gợi cảm và bốc lửa. Cô ta làm cho bao gã đàn ông chết mê chết mệt.
Vô tư bình thản nhưng thật ra Thu Dung đã cố tình nói cho Hoàng Anh biết những điều này.
Nói như thế thật tàn nhẫn nhưng Thu Dung vẫn phải nói.
Thà tàn nhẫn một lần để cho Hoàng Anh sáng mắt ra, rằng Hoàng Anh vương mang tình cảm với một gã đàn ông chẳng ra gì.
Ngay từ đầu Thu Dung đã cảnh báo Hoàng Anh rồi. Tuấn Triều là kẻ ham mê danh vọng, bạc tiền, nhan sắc. Hắn làm cho Hoàng Anh chao đảo chứ có yêu Hoàng Anh thật sự đâu. Con nhỏ ngộ nhận mà chẳng hay.
Thu Dung tàn nhẫn thông báo một sự thật phũ phàng để cho Hoàng Anh thức tỉnh.
Chắc chắn HoàngAnh sẽ đau đớn bởi vết thương quá nặng. Vết thương sẽ sưng lên nhức nhối rồi sẽ hết, tất cả sẽ trôi qua...
Thu Dung hi vọng Hoàng Anh sẽ điềm tĩnh lại.
Cô cất giọng nhẹ nhàng như khuyên Hoàng Anh:
- Giờ này người ta hú hí vui chơi ngoài biển Nha Trang, còn mi ở đây bán hàng. Hãy xem như tên Tuấn Triều không có trong đời mi!
Hoàng Anh nổi giận tột độ. Tuấn Triều đang đi tắm biển Nha Trang với Ly Ly. Hình dung cảng Tuấn Triều ôm ấp thân hình bốc lửa của Ly Ly, Hoàng Anh muốn nghẹn thở.
Tại sao lại là cô gái Thái Ly Ly mà không là Hoàng Anh? Tuấn Triều là kẻ bội bạc.
Hoàng Anh bỗng thốt lên:
- Buồn hay nản hả mi?
Thu Dung ngăn lại:
- Không buồn nản gì cả? Mi hãy vui lên đã hiểu thấu một con người.
Hoàng Anh lầm bầm:
- Hiểu thấu một con người...
Rồi cô cay đắng thốt lên:
- Phải trả giá bằng một niềm đau.
Thu Dung rủ Hoàng Anh:
- Ta đi chợ, mi có đi không hả?
Hoàng Anh lắc đầu:
- Dì Út Lành đi rồi.
- Vậy đi chơi với ta cho khuây khỏa!
- Mi cứ đi! Ta còn phải bán hàng.
Muốn rủ Hoàng Anh đi chơi cho nguôi nhưng. Thu Dung biết là không thể được. Giờ này Hoàng Anh chỉ muốn ở nhà một mình.
- Hờn! Giận! Đau buồn! Phẫn uất!
Hoàng Anh muốn nổi trận lôi đình.
Thu Dung ra về rồi mà Hoàng Anh cũng chả hay.
Suốt đêm, Hoàng Anh trằn trọc không sao ngủ được. Hoàng Anh suy nghĩ thật nhiều về Tuấn Triều và cô bỗng thấy trái tim mình nguội lạnh hẳn.
Một con người mê tiền bạc, ham của lạ thay đổi một cách nhanh chóng như Tuấn Triều đâu có đáng gì mà Hoàng Anh tiếc nuối.
Rõ ràng Tuấn Triều đâu có yêu Hoàng Anh. Không khéo cô chỉ là món đồ chơi của anh ta. Tình yêu thánh thiện phải đặt đúng người, đúng chỗ.
Bị Tuấn Triều xem thường, Hoàng Anh vô cùng phẫn nộ. Nhưng rồi cô thấy vô cảm trước một người rỗng tuếch như Tuấn Triều. Cô không còn buồn nữa...
Buồn ơi chào mi!
Hoàng Anh tự nhủ với mình hằng trăm nghìn lần. Tuấn Triều không có tâm hồn không xứng đáng với Hoàng Anh.
Phải trả giá khá đắt để hiểu thấu một con người.
Suốt một đêm thức trắng để suy nghĩ, Hoàng Anh đã bừng tỉnh. Thôi không còn buồn chi nữa.
Người đã cho ta một niềm đau, một mối sầu vương mang. Quên hết chôn đóng tro tàn nguội lạnh. Ta sẽ là ta của bao tháng ngày qua.
Muộn phiền chi! Sống như Thu Dung có lẽ sẽ thanh thản cuộc đời.
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa