Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Buồn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8 -
N
hư Phong nằm ngửa, hai tay gối đầu, mắt nhìn trần nhà một cách sững sờ. Nằng chiều xuyên qua cửa sổ, thắp sáng các hạt bụi đang nhảy múa trong không gian, rồi chiếu thẳng vào một góc tường. Căn phòng im lặng như tờ, chỉ còn nghe rõ hơi thở đều đều của Như Phong như tiếng động cơ xình xịch. Bầu không khí nói lên sự cô đơn khó tả. Rời mắt khỏi trần nhà, Như Phong nhìn ra cửa sổ, nhìn lâu đến nỗi mỏi cả mắt. Hai tay gối đầu cảm thấy đau. Chàng lại nghiêng mình với tay lấy quyển sách trên đầu tủ. Mở sách ra nhìn một lát, những hàng chữ trên trang sách bắt đầu nhảy múa biến dạng để trở thành đôi mắt đen và ướt, nụ cười duyên dáng ngây ngô trước mặt chàng. Như Phong vứt đại sách xuống bàn, giọng bực bội:
- Nó là cái thứ gì mà ta phải suy nghĩ, chẳng qua chỉ là con bé khờ khạo.
Câu nói ấy không đem lại cho chàng sự vui tươi nào, ngược lại còn bực bội hơn. Chàng bèn ngồi dậy xem đồng hồ. Ba giờ rồi, đi hay không? Những mấy chiều thứ bảy đã trôi qua, mấy chiều đến đó như một thằng khùng, ngồi mãi ở quán Linh Lan đến khi đóng cửa mới lủi thủi ra về. Chưa bao giờ chàng đi làm một tên điên như thế. Con bé ấy có gì đặc sắc? Về sắc đẹp, với thân hình chưa nảy nở ấy hãy còn kém xa các bạn gái của chàng. Bộ đồ nữ sinh ôm sát thân hình mảnh khảnh. Đôi mắt mơ màng. Tất cả đều nói lên sự ngây ngộ Thế mà, chàng lại đeo đuổi, vì lý do gì?
Bao năm lăn lộn trường đời, chàng chưa bao giờ bị quyến rũ bởi sắc đẹp. Nhưng hôm nay, trước một con bé khờ khạo, lòng chàng bỗng nhiên xao xuyến thì còn gì buồn cười hơn. Một sự buồn cười không còn cách cắt nghĩa. Chàng lại tự trách mình sao không quên hẳn đi, vì đó chỉ là cô nữ sinh trung học, gặp nhau chỉ được ba lần. Ngồi nơi thành giường, bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong trí chàng, sao nàng không đến Linh Lan theo lời hẹn? Phải chăng vì sợ hay đã khinh rẻ mình? Một con người như chàng thật không ngờ theo không nổi một con bé miệng còn hôi sữa ấy. Chàng mím môi, nhảy phóc xuống giường và nhất quyết phải làm chủ động, không chờ nữa. Chàng bèn đi thay áo và lẩm bẩm:
- Cứ đến trường đón nàng, bằng không đến đại ở nhà ngồi chờ cũng được.
Vừa cởi xong nút áo, chàng lại thừ người ngồi xuống giường, nói một mình:
- Như Phong ơi, lớn đầu rồi, đâu còn mười tám mười chín tuổi như ngày nào. Đừng làm cái trò trẻ còn ngu xuẩn ấy nữa.
Vừa nói đến đó thì có tiếng gọi lớn của con Kim từ nhà dưới vọng lên:
- Cậu ơi, có điện thoại.
Như Phong đứng phắt dậy, chàng có linh cảm là Hiểu Đan đã gọi điện thoại cho mình. Chàng chạy nhanh xuống phòng khách thì thấy Mộc Thiên đang ngồi đọc báo. Sự vội vã đã làm Mộc Thiên ngạc nhiên nhìn chàng. Thấy thế, Như Phong bèn đi chậm lại, cố che đậy sự bối rối của lòng mình. Tay chàng run run cầm ống nghe, hồi hộp hỏi:
- A lô, xin lỗi ai đầu dây?
Giọng làm điệu của người con gái:
- A lô, Như Phong đó hả? Anh biết ai không?
Lại Đỗ Ni! Bao nhiêu hy vọng khi nãy đã đem lại cho chàng sự đau đớn, nên bực tức nói:
- Giọng em ai không biết mà hỏi. Có việc gì không?
- Gớm, bộ không có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh không được sao?
Chàng càng bực hơn:
- Dạo này anh bận lắm, có việc gì cứ nói đại đi.
Nàng càng nũng nịu:
- Bạc với em chừng ấy chưa đủ sao? Một tháng trời chẳng thấy tăm hơi gì hết. Tối nay...
Như Phong ngắt lời:
- Anh đã nói anh không rảnh, bao giờ rảnh sẽ tính sau.
Không chờ bên kia đầu dây kịp nói, chàng gác vội ống nghe. Vừa quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt tò mò của Mộc Thiên nhìn mình. Như Phong vừa ngượng, vừa thất vọng nên đi nhanh lên lầu về phòng riêng.
Khép xong cánh cửa, chàng đến nằm vật lên giường. Hôm nay nhất định không đến Linh Lan. Cứ ngồi đó suốt buổi chiều người ta sẽ tưởng là mình điên. Con bé Hiểu Đan là cái thớ gì mà phải khổ như vậy, bộ trên đời này hết gái đẹp rồi sao? Chàng nhắm mắt suy nghĩ, mãi đến khi có tiếng cánh cửa mở rồi tiếng chân người đến gần giường. Như Phong mở mắt ra, Sương Sương đang mỉm cười nhìn chàng. Nàng cười thích chí:
- Ha ha! Chiều thứ bảy mà anh hai tôi ở nhà thật là một chuyện lạ!
Như Phong trả đũa:
- Anh cũng không ngờ chiều nay mà em không lả lướt.
Sương Sương trợn mắt:
- Thứ bảy nào anh cũng đi thì làm sao biết em có ở nhà hay không chứ? Cho anh biết lúc này em không như trước đâu nghen. Anh cứ hỏi cha xem em có đi chơi không thì biết.
Như Phong nhìn nàng:
- Thế à!
Nàng có thay đổi thật sự, bộ đồ mùa thu màu xanh lục, tóc được cột bởi một sợi chỉ lớn cùng màu và cái dáng điềm tĩnh ấy cũng đủ thấy phần nào sự thay đổi. Như Phong bèn khen:
- Khá lắm, tiến bộ nhiều.
- Hứ, ai cần anh khen, cứ làm ra vẻ ta là người lớn hoài.
Nàng cúi xuống quan sát Như Phong rồi hỏi:
- Bộ anh đau hả?
- Đâu có.
- Trông anh lúc này như người mất hồn, sao vậy? Ngắm tướng anh em biết có điều gì bực bội, đúng không?
- Đâu có.
- Có tâm sự gì buồn?
- Đâu có.
Sương Sương lại chọc quê:
- Đâu có! Đâu có! Thế tại sao anh không vui. Cấm anh không được nói hai tiếng đâu có nữa đó nghen. Em biết là anh đang buồn mà, phải công việc ở sở không anh? Hôm qua em nghe cha nói sẽ lên chức cho anh vì anh giỏi lắm.
- Tài giỏi cái nỗi gì? Anh định đổi nghề đó.
- Đổi nghề? Tại sao vậy? Bộ Ở sở có người nào ganh ghét với anh hay sao?
Như Phong ngồi dậy chậm rãi đáp:
- Đừng nói bậy, anh định đổi nghề đi dạy học.
Dạy học? Tại sao chàng lại điên đến thế? Sương Sương đến bàn, thấy có một tấm giấy nhỏ, viết rất khó coi, nàng cầm lên đọc:
“Liễu kia gục mặt âu sầu
Bên bờ nước chảy chiếc cầu quạnh hiu
Trăng đêm chênh chếch đỉnh lầu
Lòng như dao cắt, rượu sầu nào vơi
Sông còn nước mãi ra khơi
Ta ôm nỗi chết, rong chơi phố chiều”
Ngoài ra còn có hai câu khác thật lạ lùng:
“Màu hồng của buổi rạng đông
Một vì sao lạc điểm hồng lòng ta”
Sương Sương đưa cao tờ giấy vênh mày hỏi:
- Anh chơi cái trò gì vậy? Thế mà bảo là không buồn.
Như Phong tiến đến giựt tờ giấy vo tròn vứt vào xọt rác và nghiêm giọng:
- Mặc kệ anh, đừng xía vô.
Sương Sương ngồi lên góc của chiếc bàn giấy, nhìn chàng ra vẻ chọc tức:
- Anh lại tương tư cô nào chớ gì. Hôm bữa cha định cưới vợ cho anh đó. Nhưng, anh đã có cô nào chưa?
- Ồ, em định giới thiệu cho anh chứ gì?
- Để em xem thử, mà anh muốn “típ” người thế nào mới được chứ?
- Thôi, bạn của em thấy mà phát ớn, chẳng hấp dẫn tí nào.
- Thế nào mới hấp dẫn chứ?
Như Phong nâng cằm nàng, nói đùa:
- Như em mới là hấp dẫn.
Điện thoại bỗng reo lên, tiếng Mộc Thiên gọi chàng dưới lầu nên liền chạy nhanh ra ngoài để tránh ánh mắt tóe lửa của Sương Sương. Mộc Thiên đang nhíu mày đứng bên điện thoại ra vẻ bực tức, chắc ông đoán là Đỗ Ni, thấy vậy, chàng cầm ống nghe vội hét lớn:
- A lô, có việc gì không?
Bên kia đầu giây im khiến chàng phát cáu:
- A lô! A lô!
Giọng run run của người con gái tỏ vẻ sợ hãi:
- Có phải... Có phải Như Phong đó không?
Chàng ngạc nhiên:
- Vâng, Phong đây, cô là ai?
- Em chờ anh từ chiều đến giờ, thế mà hẹn em ba giờ rưỡi...
Tim chàng đập mạnh, ghì chặt ống nghe vào tai, hấp tấp hỏi:
- Cô là...
- Hiểu Đan đây.
- Đan ở đâu?
- Linh Lan
Chàng nín thở, tay cầm ống nghe run run như đang bị nhiễm lạnh. Sương Sương đã xuống khỏi lầu, đứng tựa lưng vào tường chăm chú nhìn chàng nghe điện thoại. Như Phong chưa kịp trả lời thì bên kia đầu giây nói tiếp:
- Mấy tuần nay em bận lo báo nhà trường, tiếp đó thi lục cá nguyệt nên đi không được.
Như Phong như vừa hoàn hồn, chàng nói lớn:
- Chờ anh nhé, đừng đi đâu anh đến ngay bây giờ.
Đặt ống nghe xuống, chàng không đi thay áo, lấy bóp ra xem thấy còn tiền nên liền chạy ra ngoài, quay đầu lại nói:
- Thưa dượng, cháu không về ăn cơm tối, dượng đừng chờ.
Sương Sương chạy theo níu chàng lại và hỏi:
- Chuyện gì đó anh, sao mà gấp quá vậy?
Như Phong hớn hở cười:
- Đâu có gì, anh đi chơi chút thôi
Nói xong chàng béo má nàng một cái thật mạnh, tươi cười tiếp:
- Em à, đừng lo cho anh nữa, bây giờ anh hết buồn rồi. Em muốn ăn gì, chocolat nhé? Thôi được, tối gặp lại sẽ tính sau.
Nói dứt lời, chàng vụt chạy xuống tam cấp, rồi tiếng xe gắn máy nổ tọ Sương Sương đứng giữa phòng khách, bàn tay xoa nhẹ lên cái má bị Như Phong béo mạnh, ngơ ngác nhìn chàng đang phóng xe ngoài đường. Chẳng hiểu gì cả, hành động của Như Phong chẳng khác nào đem nàng bỏ vào một hang động mịt mù bóng tối. Chưa bao giờ nàng thấy Như Phong có sự thay đổi khác thường như vậy. Mới khi nãy buồn như rệp, bây giờ lại vui như người vừa được của, phải chăng chàng đã điên rồi? Một lúc sau, nàng như người vừa tỉnh giấc quay người lại thì bắt gặp Mộc Thiên đang chăm chú nhìn mình ra chiều suy nghĩ và lo lắng. Nàng nhìn cha nhún vai hỏi:
- Cha chẳng hiểu ảnh tí nào, chắc thần kinh bị mát rồi thì phải. Ngày thường, dù trời có sập ảnh cũng phớt tỉnh cơ mà.
Mộc Thiên không đáp, im lặng nhìn con. Ông đang suy nghĩ, cái giọng nói non nớt của người con gái trong điện thoại khi nãy. Hẳn là một con bé còn nhỏ hơn Sương Sương nữa là khác, thế sao Như Phong mê chết đi như vậy, mê đến nỗi bỏ hết ba cô gái khác, chẳng hạn như Đỗ Nị Một việc không thể lường được, nhưng đã quá hiển nhiên. Kinh nghiệm trường đời cho ông biết đã có lắm thay đổi nơi con người của Như Phong, không thể lầm lẫn được.
- Thưa cha, cha đang nghĩ gì vậy?
Sương Sương cắt đứt giòng tư tưởng của Mộc Thiên. Ông nhìn nàng, đôi mày vòng nguyệt, cặp mắt lớn long lanh, chừng ấy không đủ đẹp, không đủ để một người con trai thương được sao? Việc đời thật éo le, lòng người đâu phải muốn là được! ông thở dài đáp:
- Cha đang nghĩ về Như Phong.
- Như Phong thế nào vậy chả Gần đây trông ảnh kỳ cục ghê vậy đó. Lúc thì thở ra, lúc thì cười nức nở, lại làm những bài thơ lạ lùng...
Mộc Thiên lắc đầu:
- Lạ lùng! Chẳng có gì lạ lùng cả, đó là chứng bệnh thông thường của những kẻ biết yêu và bắt đầu yêu.
- Cha nói gì vậy?
- Cha nói Như Phong đang yêu.
Nàng trố mắt nhìn cha không tin:
- Đang yêu? Anh Phong mà đang yêu, ai vậy cha?
- Với cô gái vừa gọi điện thoại đến đó.
- Mà nàng là ai?
Mộc Thiên đốt một điếu thuốc, nhìn khói thuốc lờ lững bay rồi tiếp:
- Cha đâu biết. Nhưng chỉ cần nghe giọng nói trong điện thoại cũng có thể đoán là cô ta hãy còn khá nhỏ, mười bảy mười tám là cùng.
Sương Sương nhíu mày, sững sờ nhìn chạ Trong đầu nàng như đang chứa bông gòn, mỗi lúc một nở thêm ra. Như Phong đang yêu, yêu một cô gái nàng chưa hề biết tên. Nàng bực tức kéo chiếc ghế ngồi xuống, quyết phải nghĩ cho kỹ việc này mới được. Nhưng, nghĩ cái gì mới được chứ, trong khi chưa hề biết một tí nào về cuộc tình ấy. Nàng cứ lập lại mãi trong đầu: Như Phong đang yêu, thật vậy sao? Không thể nào có được. Chàng đã chơi với bao nhiêu cô gái đẹp, chưa hề để ý một ai thì bây giờ không yếu tố nào có thể kết luận chàng đang rơi vào lưới tình. Chắc chắn thế, nàng nhất quyết không tin lời đoán mò của cha.
Một bàn tay đặt lên vai, nàng giật mình ngẩng đầu lên. Mộc Thiên đang đứng trước mặt âu yếm nhìn nàng. Ông biết con mình xao xuyến khi biết Như Phong đang yêu một người nên an ủi:
- Sương à, việc đã lỡ rồi, con nên xem như không có gì xảy ra. Con hãy quên đi và tự lo lấy việc của mình. Tình yêu và cuộc đời làm sao không gặp đắng cay.
Sương Sương phản đối:
- Bộ cha tưởng con yêu Như Phong sao mà nói vậy? Bạn trai con cả khối, chất đốt cũng không hết, ảnh là cái thớ gì phải yêu. Vả lại, con không tin là ảnh đang mê một người nào theo lời cha nói.
Mộc Thiên lắc đầu quả quyết:
- Cha nhất quyết là Như Phong đang yêu. Mấy ngày nay anh con như kẻ mất hồn, chừng ấy cha đã nghi rồi.
Sương Sương cắn môi, nàng nhớ lại tấm giấy của Như Phong trên bàn có câu:
“Trăng đêm chênh chếch đỉnh lầu
Lòng như dao cắt, rượu sầu nào vơi”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Buồn
Quỳnh Dao
Tình Buồn - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=tinh_buon__quynh_dao