Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thượng Ẩn - Phần 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8 - Thăm Quan Kí Túc Xá Của Ai Đó
H
ai con ngươi mắt tối sầm của Bạch Lạc Nhân như hai nhát dao cứa qua tim Cố Hải.
"Cậu gọi tôi ra đây, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, kì thực chỉ để tôi nghe một câu cuối cùng đó đúng không?"
Cố Hải mặt cười tâm không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, " Cậu vẫn cứ hiểu tôi như vậy."
"Bởi vì cậu chính là một củ hành tây."
Cố Hải thu lại tầm mắt "Vậy xin cậu chỉ giáo cho?"
"Cậu luôn bọc bản thân mình trong một lớp vỏ bóng bẩy trơn tru, khiến người khác nhịn không được muốn đào bới bí mật sâu kín nhất trong lòng cậu, nhưng sau khi rơi nước mắt từng tầng từng tầng bóc ra, mới phát hiện hành tây vốn dĩ không có tim"
Cố Hải không giận còn cười "Không có tim còn hơn là một trái tim nát."
Bạch Lạc Nhân hít một hơi thật sâu, "Cố tổng, tôi mời cậu ăn cơm nhé"
"Bạch thủ trưởng thế thì ngại quá."
Bạch Lạc Nhân rất khách khí, " Người ngại đáng ra là tôi, các người có thành ý muốn hợp tác như vậy, tôi lại làm mất mặt cậu. bữa cơm này chính là bồi thường cho cậu, hy vọng Cố tổng đừng để bụng."
Được! Câu nói này giống như ý đồ một nhát đập chết việc hợp tác của Cố Hải!
Cố Hải không những không biến sắc mà còn rộng lượng cười, đưa tay đặt lên vai Bạch Lạc Nhân.
" Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chút chuyện này không đáng để tôi bận tâm."
Bạch Lạc Nhân cảm giác cánh tay Cố Hải đặt trên vai mình nặng như chì, ép tới nối cậu không tìm được trọng tâm nữa.
Đến khách sạn, nhân viên phục vụ chuyển thực đơn đến, Bạch Lạc Nhân trực tiếp chuyển cho Cố Hải.
"Đừng khách khí muốn ăn gì cứ gọi"
Cố Hải giả bộ nói một câu, "Vậy chúng ta gọi mấy món thường ngày đi."
"Đừng như vậy!" Bạch Lạc Nhân hào phóng, "Đồ thường ngày thì không cần tới đây ăn, tay nghề của cậu còn không bằng đầu bếp kém ở đây, vẫn cứ gọi mấy món bình thường ăn không được đi."
"Thế thì ngại quá."
Nói xong câu này Cố Hải gòi liền mười mấy món, hơn nữa mỗi loại đều hai phần, gọi xong bày ra vẻ mặt hối hận, "Xong rồi, tôi biến chỗ này thành quầy điểm tâm rồi, cho rằng sức ăn chúng ta vẫn như ngày trước, ăn cái gì cũng gọi hai suất. Hay là tôi bảo người phục vụ bỏ đi mấy món trùng vậy?"
Bạch Lạc Nhân cười nói không cần thiết, thực ra trong lòng là muốn mắng người, Cố Hải, cậu tuyệt đối là cố tình làm vậy!!!
Món ăn đều đã bưng lên, Cố Hải vừa định đụng đũa liền dừng lại.
"Bạch thủ trưởng, nhỡ như tôi ăn hết bữa cơm này, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cùng chúng tôi hợp tác, thế không phải cậu đã thiệt to rồi sao?"
"Tuyệt đối không thể nào!" Bạch Lạc Nhân dương ánh mắt suy đoán nhìn Cố Hải, "Cậu cứ việc ăn đi!"
Ăn xong, Bạch Lạc Nhân đi tính tiền.
"Thưa ngài, tổng cộng 4512, xin hỏi ngài dùng thẻ hay trả tiền mặt?"
Cố Hải đứng bên cạnh bày đặt hỏi một câu, " Tiền của cậu có đủ không? Hay là dùng thẻ của tôi đi?"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đưa thẻ qua, bữa cơm này ăn đến xót ruột.
Rời khỏi khách sạn, Bạch Lạc Nhân dừng bước nhìn Cố Hải, "Tôi về đơn vị đây, cậu cũng về sớm đi, đừng để em dâu lo lắng."
Tim Cố Hải như bị thắt chặt, "Cậu không mời tôi đi đâu ngồi một chút à?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu, ánh mắt Cố Hải trong màn đêm nhìn không rõ được.
"Vậy đến kí túc của tôi ở đơn vi, chẳng có gì đáng coi cả."
Nụ cười của Cố Hải rất chân thành, " Tìm cậu nhiều năm như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi xem nơi ở của cậu chứ!"
Bạch Lạc Nhân không nói gì liền chui vào trong xe.
Cố Hải trên đường đi luôn bám theo Bạch Lạc Nhân vào đến tận doanh trại, rồi cùng cậu ấy về kí túc, một căn phòng rất bình thường, đối với đàn ông mà nói cũng có thể coi là sạch sẽ gọn gàng, nhưng đối với người thường xuyên ra vào kí túc xá quân đội như Cố Hải mà nói, loại phòng như này rất khó coi.
"Cậu thật tồi, đường đường là phó đội trưởng mà phòng bẩn đến mức này, sao không tìm vài lính cần vụ đến quét dọn cho sạch?" Cố Hải ngó nghiêng bốn góc, biểu hiện không chấp nhận được.
"Tôi không thích người khác vào phòng mình."
Cố Hải mở tủ lạnh ra xem, trong tủ trống rỗng, chỉ có vài chai nước ngọt, còn có một bình đậu phụ nhự. Cố Hải lấy bình đó ra, mở nắp ra, một mùi khó chịu xộc vào mũi.
"Cậu từ lúc nào lại có khẩu vị này? Đến đậu phụ thối cũng ăn!"
"Không phải đậu phụ thối, là đậu phụ nhự"
Bạch Lạc Nhân nói xong liền giật lại, kết quả bị sộc vào mũi suýt nữa ngã lộn, nhìn bên trong đều đã mốc meo cả."
"Để trong tủ lạnh quên không ăn"
Bạch Lạc Nhân vất thẳng bình đó vào thùng rác, tức giận nói: "Cậu đúng là không nên đến."
"Hây, Bạch thủ trưởng, tôi nói này, tại sao quần lót của ngài lại vất ở đây?"
Bạch Lạc Nhân quay người lại, nhìn thấy trong tay Cố Hải là chiếc quần lót của mình đang huơ qua huơ lại, mặt tỏ ý chế giễu. Bạch Lạc Nhân tối sầm mặt cướp lại chiếc quần lót, biểu cảm khó chịu "Đừng động vào đồ của tôi!"
"Để ý cái gì chứ, ngày trước quần của cậu không phải đều do tôi giặt sao"
Câu này vừa nói ra, không khí trong phòng chết lặng, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau rồi lại vội vàng quay đi, không ai tiếp tục đề tài này nữa.
Bạch Lạc Nhân nhặt toàn bộ quần áo và đồ bẩn ném vào máy giặt, không bao lâu, có tiếng máy giặt từ nhà vệ sinh phát ra.
Cố Hải nhìn xuống bàn viết của Bạch Lạc Nhân, một thùng mì tôm, đã ăn hết nửa thùng. trên bàn còn có hai gói bánh quy chưa xé ra, một hộp cháo bát bảo.....
Trong lòng Cố Hải đặc biệt muốn mắng người, Bạch Lạc Nhân, mẹ nó cậu ăn mấy cái thứ này chỉ để chơi thôi phải không? Mẹ nó cậu đắp cái loại chăn gì đây? cậu không thể đi thêm vài bước đến quán cơm ăn? Cậu không thể đem chăn ra phơi nắng? Cậu à, tám năm sống vô ích rồi, đều không học được cách chăm sóc bản thân mình, không thể gặp ai vô dụng hơn cậu nữa!!!
Bạch Lạc Nhân quay về phòng phát hiện Cố Hải đang hí hoáy chiếc gối của cậu.
"Cậu đặt xuống cho tôi!!"
Một âm thanh hét to không hề báo trước, Cố Hải còn chưa kịp tháo xong vỏ gối đã bị Bạch Lạc Nhân xông đến đẩy ngã xuống giường.
"Cậu đến nỗi này sao?" Cố hải lạnh nhạt nói, "Tôi chỉ là nhìn thấy vỏ gối cậu quá bẩn rồi, muốn tháo ra đưa cho cập vất vào máy giặt, nói xem cậu ngày ngày gối lên nó không thấy buồn nôn sao?"
Bạch Lạc Nhân từ mồm thốt ra ba chữ "Ông thích thế!"
Cố Hải dạo một vòng quanh phòng, cố làm ra vẻ vô thưởng vô phạt đứng trước mặt Bạch Lạc Nhân, khẽ nói: "Nói thật, nhìn cậu sống như thế này lòng tôi cực kì hả giận!"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng đáp " Thấy đã rồi thì mau đi đi."
"Vẫn chưa đã, vẫn muốn thêm nữa."
Nói xong lại đi qua đi lại trong phòng.
Bạch Lạc Nhân phiền đến mức không muốn để ý cậu ta, bỏ vào phòng vệ sinh đánh giầy.
Cố Hải đi đến cửa thì nghe tiếng đập cửa, nhìn đồng hồ đã 9h 50, giờ này còn ai đến tìm, cuộc sống cá nhân của Bạch Lạc Nhân thật không đơn giản!
"Thủ..........."
Nhìn thấy Cố Hải, chữ "trưởng" trong miệng Lưu Xung liền thu hồi lại.
"Cậu không phải là người hôm đó đánh thủ trưởng sao?" Ánh mắt của Lưu Xung bỗng trở nên hung dữ.
Cố Hải nhếch khóe miệng "Chính là tại hạ"
"Cậu!............"Lưu Xung phẫn nộ "Cậu làm gì thử trưởng của chúng tôi rồi?"
"Cậu xem cậu nói câu này làm thủ trưởng các cậu mất mặt bao nhiêu cơ chứ, cái gì mà tôi làm gì thủ trưởng các cậu? Tại sao cậu không hỏi, cậu ấy làm gì tôi?"
Bạch Lạc Nhân nghe thấy âm thanh vọng tới, nhìn ra thấy Lưu Xung đứng trước cửa, sửng sốt hỏi: "Muộn thế này cậu tới đây làm gì?"
Lưu Xung nhìn thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự, mới yên tâm đi vào, trên tay cầm một túi đồ, đặt lên trên bàn, thận trọng nói: "thủ trưởng, tôi thấy cậu mấy hôm nay không ăn cơm, nên mua một ít sủi cảo về. Vẫn còn đang nóng, cậu mau ăn vài cái đi."
"Hôm nay cậu không phải là có nhieemj vụ phải thực hiện sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung băn khoăn giải thích: "Đúng, vừa mới về, sợ cậu chưa ăn gì, nên....."
"Cậu ấy ăn rồi." Cố Hải đột nhiên ngắt lời, "Cậu cho tôi đi"
Lưu Xung đương nhiên không thể giao tâm ý của mình vào tay kẻ địch, hoàn toàn không phản ứng lại lời nói của Cố Hải, tiếp tục nói với Bạch Lạc Nhân: "Thủ trưởng, cậu cứ bỏ giầy đấy, tôi giúp cậu giặt, cậu vào ăn đi, lạnh rồi ăn không ngon, mau ăn đi nhân hạt hồi."
"Thủ trưởng các cậu không thích ăn nhân hồi, cậu ấy thích ăn nhân trứng chim hồ lô."- Ngữ khí của Cố Hải nồng mùi cường điệu.
"Ai nói tôi không thích ăn" Bạch Lạc Nhân xoa xoa tay rồi đi qua, "Khẩu vị của tôi đã thay đổi rồi!"
Nói xong liền lấy túi trong tay Lưu Xung, mở hộp ra ăn vài miếng, vừa nhai vừa cười với Lưu Xung: "rất thơm"
Cố Hải không ngờ rằng, sau tám năm, cậu lại nhìn thấy màn này, có cảm giác kích động đến nỗi muốn đậy ngay nắp hộp lại.
Thật ra bao nhiêu năm qua, cái gì cũng không thay đổi, chỉ có giỏi giả bộ hơn thôi.
"Vậy cậu từ từ ăn, tôi đi trước đây."
Trước khi ra khỏi cửa còn nhìn Lưu Xung đầy thâm ý.
Cố Hải đi không bao lâu, Lưu Xung cũng rời đi.
Miếng sủi cảo trong miệng Bạch Lạc Nhân nuốt không nổi nữa, thực ra khẩu vị của cậu vẫn không hề thay đổi, cậu ấy không thích ăn nhân hồi, cậu chính là thích ăn nhân trứng chim hồ lô, chỉ là chẳng có ai làm cho cậu mà thôi."
Cái gối Cố Hải vô tình chạm qua, bên trong vẫn còn chiếc áo đồng phục năm nào của Cố Hải. Tám năm trước Bạch Lạc Nhân rời khỏi nhà, cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo chiếc áo đồng phục đã phai màu này. Mỗi ngày gối lên nó, đều tựa như gối lên lồng ngực Cố Hải, như có như không nhịp tim đập khiến cậu ngủ kiên định hơn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thượng Ẩn - Phần 2
Sài Kê Đản
Thượng Ẩn - Phần 2 - Sài Kê Đản
https://isach.info/story.php?story=thuong_an_phan_2__sai_ke_dan